Chương 2 : Nam nhân bí ẩn ?
Tiếng bánh xe ngựa lăn trên con đường gập ghềnh, thân xe chao đảo mỗi phen va phải ổ đất. Bên trong, thiếu niên ngồi co ro một góc, tay vịn chặt khung cửa đã vỡ , đau nhói nơi cổ chân khiến hắn nhăn mặt. Có lẽ là do khi trước chạy quá gấp, vết thương bây giờ mới rõ rệt.
Hắn đưa mắt sang nhìn người ngồi đối diện. Khác hẳn với vẻ chật vật của mình, nam nhân áo trắng kia vẫn ngồi vững vàng, nhàn nhã như thể mọi rung chuyển đều chẳng liên can. Ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ nhè nhẹ lên cửa gỗ, thanh âm như chuông gió trong ngày đông tĩnh mịch.
Thiếu niên bèn lên tiếng phá tan tĩnh lặng:
"Ân nhân, vừa rồi tại hạ thật sự cảm kích. Nếu chẳng có người, e rằng tại hạ đã sớm táng mạng dưới lưỡi kiếm của kẻ hung ác kia rồi." Nụ cười ngây ngô nở trên môi hắn, ánh mắt mang theo chút hồn nhiên của tuổi niên thiếu.
Nhắc mới nhớ từ lúc bước lên xe , người kỳ lạ này chẳng lời nào hỏi han về hắn . Nhìn y phục trên người chắc chắn là loại vải đắt đỏ gì đấy , chưa kể còn vung tiền giải vay giúp hắn . Tuy hắn không rõ số bạc trong túi là bao nhiêu nhưng đủ để đuổi tên đó đi thì chắc là khoảng bạc không hề nhỏ .
Nhưng có lẽ nhìn người này không hề tiếc gì về khoảng bạc của mình mất một cách vô nghĩa.
Nam nhân khẽ liếc qua, đáp lời nhẹ như gió thoảng:
"Đừng khách sáo. Ta từng gặp chuyện như vậy không ít lần."
Thiếu niên nghiêng đầu, ánh mắt tò mò:
"Chẳng lẽ huynh từng cứu giúp những người như đệ sao?"
Nam nhân gật đầu nhìn hắn :"Kẻ túng quẫn giữa loạn thế nhiều vô số, song người như ngươi, ta mới gặp lần đầu."Giọng nói từ tốn chậm rãi mà lại nhẹ nhàng , nếu nghe qua cứ như người này đang khen ngợi hắn vậy .
"Lần đầu? Vì sao vậy? Kẻ thiếu nợ rồi bỏ trốn đâu có hiếm?"
Y không đáp chỉ lẳng lặng quay mặt nhìn ra ngoài . Thấy thế hắn liền được nước lấn tới, tra hỏi không ngừng nghỉ . Cứ như , nếu người kia không trả lời thì hắn sẽ tra tấn mãi không tha.
Không phải là lần đầu Y gặp người thiếu nợ mà bỏ trốn như tên nhóc đó đã nói . Mà là lần đầu gặp kẻ ngốc đến mức cầm khung cửa sổ để tự vệ . Đối phương lại người đông thế mạnh ai ai tay cũng cầm kiếm . Nếu là người khác thì chết đi cho rồi .
Nhưng suy nghĩ lại , thì đây cũng là lần đầu Y gặp kẻ bẻ cả khung cửa sổ bằng tay như tên nhóc này .
Tên nhóc này chỉ mới mười mấy tuổi mà đã có sức mạnh như thế . Thì quả thật là thiên phú Trời Ban.
"Chẳng lẽ huynh thấy ta quá ngốc nghếch, dám dùng cả khung cửa sổ để chống lại bọn cầm kiếm?"
Nam nhân bật cười, nhẹ lắc đầu. Quả nhiên tên tiểu tử này, không những ngốc mà còn liều mạng.
Thiếu niên chu môi bất mãn:
"Có phải huynh đang hối hận vì đã cứu một kẻ nhiều lời như đệ sao?"
"Không hẳn vậy," y đáp, "Chỉ là lâu rồi không nghe người nói nhiều đến thế, nhất thời có chút chưa quen."
Thiếu niên cười toe, đáp nhanh như sợ y đổi ý:
"Tại hạ là Hà Túc niên, đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ."
Nam nhân nhíu mày, lặp lại:
"Hà Túc niên?"
"Vâng, có gì lạ sao?"
"Không , tên rất hay ". Người kia chỉ mỉm cười . Mấy chốc lại trở về dáng vẻ điềm đạm.
Thiếu niên bật cười:
"Lần đầu tiên có người nói tên ta hay đấy. Tên này do cha mẹ tùy tiện đặt, chẳng có ý tứ gì cả."
Mẫu Thân và Phụ Thân hắn là người dân làm cơ cực khổ , sống từng ngày . Khi còn nhỏ , hắn còn không dám mơ tới quần áo đẹp, ăn được một bữa no nê đầy đủ là đã phước đức ba đời. Cả đời hắn đều là những thứ vô tình lướt qua, giả ngu giả ngốc mà lừa lọc người khác để có cái ăn qua ngày .
Có lần hắn còn bị đánh bị chửi .Cứ nghĩ bản thân bị đánh đến chết rồi , nhưng may cho hắn có một cơ thể khỏe mạnh hơn mấy đứa trẻ cùng lứa khác . Dần dà cũng thành quen Hà Túc niên chẳng còn mẩy may hay sợ hãi gì với những lần bị bắt quả tan là lừa đảo nữa. Bị bắt thì chạy thôi, cứ thể tuổi thơ hắn lặp đi lặp lại hàng trăm lần như vậy , cuộc đời hắn chẳng có gì là nổi bật đáng tự hào cả.
Kể cả cái tên' Hà Túc niên 'cũng vậy người sinh hắn ra chỉ vô tình đặt cho hắn khi chào đời được hai tháng cái tên chẳng mang đặc điểm hay ý nghĩa gì .Thế mà giờ lại có người khen cái tên hắn nghe hay .
Hà Túc niên : Có thật sự là nói dối có lộ liễu không đây.
Hắn thầm nghĩ vậy.
Đoạn, hắn nghiêng người ghé đầu nhìn nam nhân:
"Còn huynh thì sao? Không lẽ không thể cho đệ biết danh tính?"
Trong đầu không khỏi lóe lên hàng chục cái tên phù hợp với gương mặt người này.
Nước da không quá trắng nhưng xếp vào những nam nhân hắn từng gặp , thì nam nhân này đẹp hơn rất nhiều so với những tên thô cợt ngoài kia . Gương mặt thì nói ưa nhìn nhất sứ này thì không phải nói quá . Nếu dung mạo người này đi ngoài đường thì hắn chắc chắn không biết bao nhiêu nữ nhân xiêu lòng , bằng lòng dâng hiến tất cả vì nhan sắc đầy nam tính và toát lên vẻ cuốn hút ấy.
Hắn chẹp chẹp miệng , mỉm cười thích thú với những suy nghĩ trong đầu. Không để hắn chờ đợi lâu . Nam nhân nọ quay qua nhìn tên nhóc nghịch ngợm bên cạnh . Một câu nói đã khiến hắn đánh bay đi những suy nghĩ vừa rồi .
"Không phải ta không muốn, mà là không thể. Tên họ của ta không thể tùy tiện để người ngoài biết được."
"Tại sao ? Tại sao Chứ ? Không lẽ huynh cho đệ biết là ngay lập tức huynh bị chém đầu hay sao ?". Hà Túc niên không khỏi nghi hoặc tên nam nhân bí ẩn. Rốt cuộc là ai ? Có lai lịch gì mà từ đầu đến cuối vẫn giữ một thái độ và một khoảng cách nhất định .
"Không lẽ huynh là lính đánh thuê được tên tay to mặt lớn nào đó cử đến để ám sát ta?". Hắn nhìn ngó xung quanh .
"Nói nói cho huynh biết !Ta có ngốc nhưng không bị ngu đâu đó . Đừng ở đó mà dụ được ta !". Hà Túc niên vùng lên nép lại góc .
Nhưng nhanh chóng hắn lại muốn đập bỏ ý định này.
Không không. Nếu là sự thật, thì ngay từ đầu đã giết hắn rồi , không rảnh rỗi đến mức ngồi trò chuyện cùng hắn . Nghĩ mãi chẳng ra, hắn quyết định im lặng luôn . Hậm hực khó chịu nhìn người bên cạnh , không nhanh không chậm nhìn qua phía hắn .
Bất chợp 4 mắt chạm nhau . Hà Túc niên giật mình vội quay ra cửa sổ , vờ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài .
"...."
Như đang chờ đợi người bên cạnh lên tiếng mở lời trước , không lâu hắn lại liếc mắt đưa sang bên cạnh , rồi lại đảo mắt quay về như không có chuyện gì .
Không để hắn phải thất vọng , bên tai hắn truyền qua một âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi cất lên :
"Không phải ta không muốn cho ngươi biết . Mà là ta không thể cho ngươi biết ". Người bên cạnh nhìn xuống chân trái bị thương của hắn rồi lập tức dời lên nói tiếp:" Nếu như ta cho ngươi biết tên ta rồi , thì người chém đầu không phải là ta . Mà là ngươi ".
"Thật không công bằng ". Hắn nói với giọng lẩm bẩm , nhưng giọng nói đã dịu đi đôi chút.
Nhưng _
Việc biết tên cũng đâu quan trọng !
Sau này biết cũng không muộn .
Tạm thời bỏ qua bỏ qua !
Hà Túc niên liền quay người sang .
"Thôi được, tại hạ đây rộng lượng không ép hỏi nữa. Vậy... sở thích của huynh là gì?"
Nghe tới đây , người nam nhân không khỏi phì cười vì độ trẻ con của hắn. Nụ cười mỉm như có như không lại như họa thêm màu vào bức tranh , làm tô thêm vẻ đẹp hút mắt người nhìn . Hắn không khỏi không chú ý đến .
"Sở thích? Ta không có."
Nhưng đáp án lại không như những gì hắn mong muốn . Hà Túc niên cau mài . Ai đời lại không có sở thích chứ ? . Rõ ràng là đang cố ý dấu diếm! Song , hắn lại tiếp túc tra hỏi thêm nhiều câu làm khó đối phương. Nhưng hết lần này đến lần khác người rơi vào thế bí lại là hắn . Đối phương liên tiếp từ chối kéo các câu hỏi mà hắn đưa ra.
Thiếu niên càu nhàu. Sau một hồi tra hỏi vô ích, hắn chợt hỏi:
"Vậy người ghét nhất của các hạ là loại người nào?" Hà Túc niên cười ngây dại nhìn sang , ánh mắt toát lên vẻ sáng bừng như ngôi sao vựt sáng trên trời.
Hắn không bỏ cuộc mà tiếp tục tra hỏi tiếp ,không tin rằng hắn sẽ không biết gì về người này.
Nam nhân mỉm cười, ánh mắt như có ẩn ý:
"Người ta ghét nhất... là kẻ sinh ra vốn dĩ bình thường nhưng lại cố tình giả ngốc, giả dại. Loại đó, khiến ta không ưa nổi."
Giọng nói chậm rãi bĩnh thản như không có biểu cảm gì ngoài sự dịu dàng toát lên của người bên cạnh nhưng Hà Túc niên đột nhiên sởn rai óc , khiến tâm trạng hắn tuột dốc không phanh với câu trả lời đầy chăm chọt đó . Hắn cười trừ , tay rãi rãi đầu im lặng mà không nói gì thêm.
Thiếu niên giật mình, ánh mắt dao động. Hắn gãi đầu cười trừ:
"Đệ... tuyệt đối không phải loại người đó đâu."
...
"Bẩm công tử, đã đến thành Trường An."
Tiếng người đánh xe vang lên, phá vỡ không gian trầm lặng trong xe. Bên ngoài, tiếng người huyên náo đã râm ran khắp nẻo.
Bên trong xe không khí đã vơi đi bớt tiếng ồn , chỉ có tiếng của người đánh xe vọng lại đằng trước . Thay vào là những tiếng nói xì xầm tấp nập của những người dân xung quang . Có lẽ thành Trường An vẫn giữ một không khí náo nhiệt như vậy .
Nếu nói đến Hạ Giới . Không ai không thể nhắc đến Trường An là nơi an bình và náo nhiệt nhất . Trường An ở giữa trung tâm của Hạ Giới ,cũng là tâm điểm nhưng khí hậu vẫn dễ thở hơn những nơi còn lại rất nhiều và rất ít khi xảy ra chiến tranh như những nơi khác.
Nam nhân vén rèm, đoạn ngoái đầu:
"Không ra ngoài sao? Có cần ta đỡ một tay không?"
Đây hoàn toàn là một chủ ý mời thật . Vì người đó đã đưa tay vào như muốn dìu hắn ra ngoài . Hà Túc niên cả kinh , mặc dù chân hắn có bị thương thật, nhưng không đến nổi không thể tự đi mà cần phải dìu. Sống đến tận giờ hắn mới lần đầu trải nghiệm cảm giác được dìu được dắt tận nơi như này . Đương nhiên là không quen rồi. Vội vàng xua tay từ chối mà tự thân bước ra .
Cuối cùng Hà Túc niên bước ra khỏi xe , hít một ngụm không khí mới mẻ vào người . Biết rõ Trường An là nơi náo nhiệt trước giờ , nhưng không ngờ lại có cơ hội được đặt chân đến đây một lần trong đời . Hắn đã từng nghe Phụ Thân kể lại :
Ngọn đèn dầu treo trước gió , không tỏ sáng bằng buổi đêm ở thành Trường An .
Quả đúng như lời dồn. Mặc dù hiện là ban ngày nhưng đủ để thấy cảnh phồn hoa .
Hà Túc niên ngó tới ngó lui ,hết nhìn đông lại nhìn tây . Rồi mắt lại rơi vào một nơi .
Ồ, ban đầu hắn đoán nam nhân này cùng là một thiếu gia của một gia đình nào đó . Hay sẽ dẫn hắn đến một biệt phủ nho nhỏ nào đó ở Trường An . Những suy đoán của hắn liền lập tức có đáp án ngay trước mắt.
Không phải biệt phủ .
Không phải khách điếm .
Mà là nơi lớn hơn phán đoán của hắn , một nơi mà hắn không dám nghĩ đến .
Trong đầu thiếu niên chỉ còn một câu:
— Là Triều đình thật sao?!
[CÒN TIẾP ]
*Chương sau có nhân vật mới xuất hiện nhaaaa !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com