Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21-25:


Chương 21:

Ngọn lửa màu xanh lam tối sầm xuống, Cố Cảnh Ngôn không đốt thuốc, Lâm Hành nhếch miệng cười tự giễu. Anh dựa vào ghế sô pha lấy ra một điếu thuốc, nhen lửa.

"Em thích anh."

Tay Lâm Hành cứng đờ, khói tan vào trong không khí, anh ngước mắt nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn.

"Anh Lâm." Cố Cảnh Ngôn cắn răng, điếu thuốc không nhen lửa bị giày vò đứt đoạn, "Em —— "

"Căng thẳng hay là chán ghét?" Lâm Hành nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn.

"Không có chán ghét." Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, "Em không có."

Lâm Hành không muốn tiếp tục hút thuốc nữa, anh dập tắt thuốc, vươn tay lấy nửa điếu còn lại trên tay Cố Cảnh Ngôn, "Thân mật với người khác nhất là tới mức nào?"

"Không có người khác." Cố Cảnh Ngôn nói.

Lâm Hành đứng dậy định xoa đầu Cố Cảnh Ngôn, tay đến nửa đường liền dừng lại, "Thôi, tôi đi về trước."

Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Lâm Hành quay đầu lại, Cố Cảnh Ngôn nói, "Anh giận à?"

"Tôi giận cái gì?" Lâm Hành cười lên hơi lưu manh, kéo dài âm cuối, "Không hôn được em thì giận à?"

Cổ Cố Cảnh Ngôn nóng lên, vẫn còn nắm chặt tay Lâm Hành. Lâm Hành rũ mắt xuống, nhìn tay cậu, "Hay là em lại muốn hôn? Hay là tiến thêm một bước?" echkidieu2029.wordpress.com

"Anh muốn không?" Cố Cảnh Ngôn nhìn anh chăm chú.

Lâm Hành nhất định là muốn, anh đã muốn mười mấy năm rồi.

"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp ở trường." Lâm Hành nhặt cặp lên, đè nén ý niệm tà ác xuống, thái độ đêm nay của Cố Cảnh Ngôn làm cho anh nghĩ tới buổi tối rất lâu về trước. Đó là khi hiểu lầm của bọn họ bắt đầu, hiểu lầm tách mỗi người đi một ngả, kết thành thù hận.

Cố Cảnh Ngôn ngơ ngác nhìn Lâm Hành, Lâm Hành đã đi ra cửa, đồng thời đóng cửa phòng. Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, xoa mặt một cái ngồi trở lại đi lấy điếu thuốc ra ngậm, lúc châm lửa tay cứ run mãi. Nửa ngày cũng không châm được, Cố Cảnh Ngôn nhíu mày vò điếu thuốc ném vào thùng rác.

Cậu lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: "Có thể đừng đi không?"

Lúc gửi đi liền cấp tốc cắt bỏ, đổi thành, "Em muốn nói chuyện với anh."

Cuối cùng cũng không gửi, Cố Cảnh Ngôn lại lấy ra một điếu thuốc, mùi thuốc lá quen thuộc làm cảm xúc căng thẳng của cậu vơi bớt. "Lâm Hành, em nhớ anh —— "

Cuối cùng vẫn là không gửi, Cố Cảnh Ngôn ném điện thoại lên bàn, ngả người ra sau dựa vào ghế salon. Giơ tay che trán, cậu không biết mình có phải gay hay không, nhưng cậu biết mình thích Lâm Hành.

Thích đến nỗi mỗi khi nhắc đến cái tên này, tim Cố Cảnh Ngôn liền run lên.

Điện thoại vang lên, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên cầm điện thoại di động lên bắt máy, "Alo?"

"Mấy ngày này ba mẹ em sẽ không qua đấy đúng không?"

"Ừm." Đầu óc Cố Cảnh Ngôn trống rỗng.

"Hôm nay tôi không mang quần áo, ngày mai đến ở nhà em, để cho tôi một phòng."

Cố Cảnh Ngôn xoa xoa mũi, "Ừm."

"Lúc em thân mật với con gái thì có thích ứng được không?"

"Em chưa từng thân mật với con gái." Cố Cảnh Ngôn nghẹn ngào, "Em không có mà."

"Sáng sớm ngày mai tôi tới đón em, đi ngủ sớm một chút."

"Ừm."

Bên kia không cúp máy ngay, Cố Cảnh Ngôn siết chặt điện thoại, sau một hồi, cậu nghe thấy đầu bên kia điện thoại than thở, "Đến khi nào mới được hôn kiểu Pháp với em đây?"

Tay Cố Cảnh Ngôn run một cái, cúp điện thoại.

Lâm Hành nắm điện thoại, Cố Cảnh Ngôn không giống như đang đùa giỡn anh. Nhưng mỗi khi hôn thì cực kỳ căng thẳng, cái phản ứng này của Cố Cảnh Ngôn có phải là hơi quá khích rồi không?

Lâm Hành cũng chưa từng hôn người khác, nên không hiểu rõ lắm.

Lâm Hành đón xe về nhà, trên đường không nghĩ thông được vấn đề này, nhớ ra liền gọi đến nhà Đổng Hải, người nhận điện thoại chính là mẹ Đổng Hải, "Alo? Cậu tìm ai?"

"Đổng Hải có ở nhà không ạ? Con là bạn học của cậu ấy."

"Có, con chờ chút."

Mẹ Đổng Hải la lên một tiếng, ngay sau đó Đổng Hải bắt máy, hắn hung dữ rống lên, "Ai đó?"

"Bố mày." Lâm Hành tức giận nói, "Đi ra gặp mặt, hỏi mày một chuyện."

Điện thoại bàn nên phụ huynh có thể nghe trộm, Lâm Hành khống muốn người lớn phát hiện ra chuyện này.

"Ở đâu vậy anh?"

"Nhà tao." Lâm Hành nói, "Mau tới đây, thưởng cho mày một gói thuốc lá."

"Em đi liền." Đổng Hải rất vui mừng cúp điện thoại, Lâm Hành cầm máy nhắn tin, để lên cằm một lúc. Đổng Hải từng hẹn hò rồi, hẳn phải biết một chút chứ nhỉ?

Lâm Hành ở dưới lầu mua hai chai bia trong tạp hóa rồi mới lên, không tới năm phút Đổng Hải đã đến, chạy cả đầu đầy mồ hôi, "Anh Lâm, người triệu hoán tiểu nhân làm gì?"

Lâm Hành ném bia cho hắn, chân dài kéo cái ghế qua rồi ngồi bên cửa sổ, "Ngồi đi."

"Gọi em làm gì thế?" Ánh mắt Đổng Hải nhìn xung quanh, nói: "Thuốc lá đâu?"

Lâm Hành lấy từ trong ba lô ra một hộp thuốc lá ném cho Đổng Hải, uống một hớp rượu, "Cái con bé mày quen dạo này thế nào rồi? Còn quen không?"

"Chia tay lâu rồi, con bé kia cực kỳ dính người, ai hơi đâu quen." Đổng Hải nói xong mới cảm thấy kì kì, cười hì hì, dí khuôn mặt xấu quắc lại gần, "Anh Lâm, anh thông suốt rồi hả? Có cần em giới thiệu cho anh mấy em không? Anh ngon như vậy, các em gái chờ anh lâu rồi đó."

"Cút." Lâm Hành vừa nghe là thấy buồn nôn, trút hết nửa chai bia mới nói: "Mày với mấy con nhỏ kia làm cái chuyện đó chưa."

"Chuyện gì? Chịch?"

Lâm Hành suy nghĩ một chút, "Hôn trước đã, mày với nó hôn chưa?"

"Anh hỏi thừa? Ai mà chưa hôn, không hôn thì yêu đương mẹ gì?"

"Mấy nhỏ có căng thẳng không?"

"Anh đừng nói là tới giờ anh vẫn chưa hôn ai nha?" Đổng Hải nhìn về phía Lâm Hành, càng nghĩ càng cảm thấy cũng đúng, khà khà cười quái dị, "Anh Lâm, đến giờ anh vẫn còn là trai tân á?"

Lâm Hành: "..."

"Anh thích kiểu thanh thuần thẹn thùng hay là nóng bỏng buông thả, thực ra anh đừng có thấy mấy em nóng bóng là lẳng lơ, chiếm được rồi á hả, hăng hái lắm, chơi ghiền cực luôn."

Lâm Hành: "..."

"Mẹ mày đừng có xả cho tao nghe." Lâm Hành nâng chai uống hết, không biết Cố Cảnh Ngôn ở trên giường là kiểu gì, nếu như cậu ấy là loại nóng bỏng, Lâm Hành sợ là sẽ vì chảy máu mũi mà mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê. "Vậy nếu như là kiểu ngây thơ, lúc hôn môi đối phương có căng thẳng đến nỗi phát run không?"

"Giả bộ thôi, có một câu thành ngữ nói thế nào ta? Dục cự hoàn nghênh (*). Anh cứ đè nhỏ xuống, còn run gì nữa, khoái chết mẹ luôn. Coi như lên giường thật, thì cũng chỉ là rụt rè lúc đầu thôi." Đổng Hải nói xong không biết lại nghĩ tới điều gì, nhếch môi cười xấu xa, "Em nói anh nghe, mỗi lần em chịch mấy nhỏ đó, vừa mới bắt đầu thì có thể căng thẳng. Lên giường một cái là phóng túng—— "

(*) dục cự hoàn nghênh: từ chối để tăng thêm tình thú và kích thích cho đối phương (Nguồn: WordPress Diệp Gia)

Đổng Hải bị Lâm Hành đạp ra cửa, Đổng Hải cầm bia trong tay, "Anh Lâm, sao anh còn lắm chuyện hơn bọn con gái nữa vậy, anh kêu em tới đây giờ lại đuổi em đi?"

"Cút."

Lâm Hành uống hết chai bia, vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh.

Sáng hôm sau Lâm Hành năm giờ rưỡi đã tỉnh rồi, mua bữa sáng chạy thẳng đến khu Thiên Thịnh. Anh không đến tận nơi, gọi điện thoại chưa tới hai phút, Cố Cảnh Ngôn đã cầm cặp đi ra rồi. Cậu thích mặc quần áo màu nhạt, vừa thanh tú vừa anh tuấn. Mái tóc đen mềm mại nằm trên làn da trắng nõn và đôi mắt đen láy.

Lâm Hành chống khuỷu tay trên tay lái xe công thức một, huýt sáo với Cố Cảnh Ngôn.

"Bạn học Tiểu Cố."

Mặt Cố Cảnh Ngôn đỏ ửng rõ rệt, bước nhanh đi tới, Lâm Hành đưa bữa sáng cho cậu, "Chào buổi sáng."

Sáng sớm bầu không khí man mát, đường phố yên tĩnh, xa xa còn có tiếng chim chóc lanh lảnh.

"Cảm ơn." Cố Cảnh Ngôn nhận bữa sáng, ngồi trên yên sau xe Lâm Hành, "Ăn đồ ăn của anh rồi, thì sẽ là người của anh, không cần nói cảm ơn."

Cố Cảnh Ngôn lập tức bị sặc.

Lâm Hành phanh xe, xoay người lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, "Không sao chứ?"

Cố Cảnh Ngôn uống một hớp sữa đậu nành, lắc đầu, "Không sao."

Nghe cậu nói không sao Lâm Hành mới tiếp tục đạp xe, "Yên sau là chỗ ngồi anh chuẩn bị cho vợ anh đó, ngồi sau xe đạp anh thì chính là vợ của anh."

Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa ngã từ trên xe xuống.

"Chịu không? Bạn học Cố?"

Cố Cảnh Ngôn yên lặng nuốt bánh bao xuống, ngẩng đầu nhìn gáy Lâm Hành. Tóc Lâm Hành rất ngắn, đường nét ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, nhìn rất dự dằn.

"Anh cảm thấy Khoa học kỹ thuật Thịnh Giai thế nào?" Cố Cảnh Ngôn cưỡng ép nói sang chuyện khác.

Lâm Hành nhớ tới một cái tên, "Anh muốn mua Vinh Ích."

Cố Cảnh Ngôn ngẩn ra, "Công ty này không đáng tin."

"Trong thời gian ngắn hạn thì công ty này nổi nhanh nhất, trước khi thu mua cũng có thể kiếm được một khoản. Thịnh Giai quá vững vàng, trong thời gian ngắn không thể kiếm được con số mình muốn."

Cố Cảnh Ngôn ngược lại không nghĩ tới Vinh Ích, Vinh Ích tồn tại quá ngắn ngủi trên thị trường chứng khoán. Mới vừa lợi dụng được phía truyền thông để nổi lên, thì suy yếu thần tốc, chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng trong thời gian ngắn thì quả thật thu nhập là cao nhất.

Khoa học kỹ thuật Thịnh Giai cũng kiếm ra tiền, nhưng cần thời gian.

Cố Cảnh Ngôn vò giấy gói, ngồi suy tư, Lâm Hành là một người không chơi cổ phiếu, vậy mà chuyện này còn rõ hơn cả cậu.

"Sẽ có rủi ro nhất định."

"Rủi ro và lợi nhuận cùng tồn tại." Ngón tay thon dài của Lâm Hành gõ gõ lên tay lái, quay đầu lại liếc nhìn Cố Cảnh Ngôn, "Đánh cược một lần."

Tư duy của dân cờ bạc, lịch sử làm giàu của Lâm Hành toàn là đánh cược.

"Thua thì sao?"

"Sẽ không thua." Ngữ khí của Lâm Hành tự tin đến ngông cuồng, Cố Cảnh Ngôn có thể thấy được hình ảnh Lâm tổng tương lai trong cơ thể trẻ trung này, người này dù ở thời điểm nào cũng giống nhau.

"Buổi chiều tan học đến sàn chứng khoán."

Ngày đầu tiên khai giảng được phát đồng phục mới, là áo ngắn tay trắng xanh đan xen và quần dài màu xanh dương. Mắt tối sầm lại, Lâm Hành nhét quần áo vào cặp, lấy sách vật lý ra. Buổi chiều có bài kiểm tra lý.

"Quần áo cho em đi."

Lâm Hành quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn, nhướng mày cười đùa giỡn với cậu, "Làm sao? Muốn ôm quần áo của anh đi ngủ à?"

Hi vọng Lâm Hành đứng đắn, trừ phi trời đổ cơn mưa đỏ!

Cố Cảnh Ngôn đỏ mặt, sau đó lấy quần áo Lâm Hành đã vò nát, mở ra gấp gọn chỉnh tề cất vào cặp sách, đặt cùng chỗ với đồ của mình, "Giặt sạch rồi mang đến cho anh."

Lâm Hành còn tưởng mình nghe lầm, "Cái gì?"

Cố Cảnh Ngôn vùi đầu làm bài thi, "Không có gì, ngày mai em mang đến cho anh là được."

Lâm Hành nghe rõ, dạng chân dài, cánh tay vắt ngang trước mặt Cố Cảnh Ngôn, nằm nhoài trên cánh tay nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn. Giọng vừa nhỏ vừa chậm rãi nói, "Sao hiền dịu thế bạn học Tiểu Cố, anh muốn lấy em về nhà."

Hơi thở của Lâm Hành phả vào cánh tay Cố Cảnh Ngôn, cả người Cố Cảnh Ngôn như bị thiêu cháy, "Anh ngồi đàng hoàng đi."

"Nhưng mà, anh nhớ tối hôm qua hình như anh có nói với em, tối nay anh sẽ đến nhà em ở, quần áo để trong cặp đều là mang đến nhà em." Lâm Hành rất thích dáng vẻ Cố Cảnh Ngôn thẹn thùng, hàng lông mi của cậu vừa đen vừa dài, cực kì đẹp đẽ.

"Anh Lâm!" Đổng Hải ở phía trước lao đến bàn Lâm Hành như tên bắn, thiếu chút nữa đụng ngã rớt sách Lâm Hành, Lâm Hành thâm trầm ngước mắt, "Muốn chết hả?"

Đổng Hải thở hổn hển dí sát vào lỗ tai Lâm Hành, bỉ ổi nói: "Tối hôm qua không phải anh hỏi mấy con nhỏ em quen là kiểu gì sao? Đêm nay có một bữa quẩy, em dẫn anh đi trải nghiệm cuộc sống."

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Hành: Mỗi ngày đều muốn đánh chết đám ngớ ngẩn này!



Chương 22:

Lâm Hành đạp lăn Đổng Hải, "Ai nói chuyện mấy nhỏ đó với mày hả? Cút đi."

Anh nhanh chóng quay sang nhìn Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn cúi đầu làm bài thi, không nhìn thấy sắc mặt. Đổng Hải miệng bô bô như cái loa, Cố Cảnh Ngôn nhất định là nghe thấy rồi, trước khi Đổng Hải mở miệng Lâm Hành đã đạp hắn một phát, "Biến khỏi mắt tao ngay."

"Không đi thật à?"

"Biến."

Đổng Hải lăn đi, Lâm Hành tằng hắng một cái, đụng khuỷu tay Cố Cảnh Ngôn, "Em đừng có nghe nó nói xàm, không có chuyện đó đâu."

Cố Cảnh Ngôn vẫn không nhúc nhích, chuyên tâm làm bài tập.

Đệt! Mùi vị phụ nữ?

"Anh Lâm? Lát nữa kiểm tra cho em chép với nhá." Trần Phi Vũ nhẹ nhàng đi lại đây, Lâm Hành buồn bực mất tập trung, theo bản năng cảm thấy nhất định là Cố Cảnh Ngôn dỗi rồi.

"Cái gì?"

Gần đây Lâm Hành đột nhiên chập mạch bắt đầu học tập, cùng với bạn học sinh giỏi ngồi cùng bàn Cố Cảnh Ngôn, Trần Phi Vũ có chút bận tâm danh hiệu đội sổ sẽ rơi vào đầu mình.

"Em với thằng Mã đổi chỗ ngồi, giờ em ngồi trước anh rồi, cho em mượn bài chép nhé." Thật ra hắn muốn chép thẳng của Cố Cảnh Ngôn luôn, nhưng hắn và Cố Cảnh Ngôn từng đánh nhau, bát tự không hợp, không muốn mất thể diện.

"Cút."

Trần Phi Vũ không nhịn nổi, "Anh Lâm, chỉ là chép bài kiểm tra thôi mà, anh cũng chẳng mất mát gì. Không đến nỗi như vậy chứ? Hẹp hòi thế sao?"

Lâm Hành là một học sinh dở chân chính, nhưng anh cũng có kiêu ngạo của học sinh dở, không bao giờ chép bài.

"Cút đi."

"Anh —— "

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên đứng dậy ném bút lên bàn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, cả người ngập trong hàn khí, "Mẹ mày nghe không hiểu tiếng người hả?"

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên bốc hỏa, Trần Phi Vũ sững sờ, nhất thời bực mình nhảy dựng lên định bốp vào đầu Cố Cảnh Ngôn, "Liên quan gì đến mày?"

Lòng bàn tay chuẩn bị chạm vào người Cố Cảnh Ngôn, Lâm Hành liền nắm được tay Trần Phi Vũ, tay còn lại kéo Cố Cảnh Ngôn ra phía sau mình. Anh cau mày nhìn về phía Trần Phi Vũ, giọng lạnh đi: "Mày thử đụng vào cậu ấy thử xem?"

Trần Phi Vũ ngơ ngác nhìn Lâm Hành, ánh mắt Lâm Hành lạnh giá, nói: "Tao nghĩ là mày đã biết giới hạn cơ bản khi làm người, xem ra là tao nghĩ nhiều rồi. Nếu mày muốn cả đời sa đọa làm thứ rác rưởi, thì mong mày hãy cách xa tao ra, đi đến chỗ nào chứa rác mà ở."

Lâm Hành buông Trần Phi Vũ ra, quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, "Không bị đánh chứ?"

Cố Cảnh Ngôn cúi đầu kéo ghế ra ngồi trở lại, cậu rất ít khi nổi nóng trước mặt Lâm Hành, nhưng hôm nay nhịn không được. Lúc đầu là Đổng Hải nói những câu kia với Lâm Hành, sau lại thêm Trần Phi Vũ tới làm cậu bực mãi không dứt.

Cũng may mà Lâm Hành ngăn lại, chứ nếu không Cố Cảnh Ngôn đã đánh bể đầu chó của Trần Phi Vũ.

Tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Hành ngồi xuống bên cạnh.

Thầy Vật lý vào cửa bảo lớp trưởng phát bài kiểm tra, Cố Cảnh Ngôn im lặng cất sách đi.

"Đừng để ý tới thằng chó kia." Lâm Hành thấp giọng nói, "Nó mà dám đánh em nữa, anh đánh chết nó."

Thầy Vật lý tằng hắng một tiếng nhắc nhở, "Một số bạn đang nói chuyện, cảm phiền nói nhỏ một chút."

Cố Cảnh Ngôn vẫn im lặng không nói, Lâm Hành biết giới hạn của cậu ở đâu. Phỏng chừng là do mấy câu Đổng Hải nói đã kích thích cậu, Lâm Hành vừa lo lắng vừa thấy ngọt ngào.

Tiểu thiếu gia ghen rồi phải không?

Bài kiểm tra phát xuống, thầy Vật lý đi thẳng xuống cuối lớp kéo ghế Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn ra xa. Kéo chừng một mét, chỉ vào bàn học Lâm Hành, "Nếu như buồn ngủ thì im lặng ngủ, đừng làm ảnh hưởng tới những bạn khác làm bài."

Lâm Hành: "..."

Cố Cảnh Ngôn liếc thầy Vật lý một cái, bẻ gãy bút chì trong tay cái rắc.

Thầy Vật lý: "..."

Cố Cảnh Ngôn cũng không đẩy bàn lại chỗ cũ, cậu rất tin tưởng năng lực học tập của Lâm Hành.

Trên đời này, chỉ có chuyện Lâm Hành không muốn làm, không có chuyện Lâm Hành làm không được.

Lâm Hành ngược lại không ngủ, nhưng cũng không biết làm hết, nền tảng của anh quá kém, liều mạng học thêm, chỉ có thể hiểu hơn nửa. Thầy Vật lý nhìn chằm chằm Lâm Hành cả buổi, vì anh là học sinh dở nhất lớp.

Lâm Hành là người cuối cùng nộp bài, thầy Vật lý cố ý lấy ra xem, Lâm Hành từng nộp giấy trắng rất nhiều lần. Thầy đang định cười nhạo một chút, kết quả phát hiện Lâm Hành viết kín bài kiểm tra.

Thầy Vật lý nhìn Lâm Hành một cái, không dám trào phúng nữa, cất bài thi lại.

Tan học Lâm Hành ra khỏi lớp, mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên mới trở về. Vào cửa liền đặt một hộp sô cô la lên bàn Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu.

"Leo tường ra ngoài đó." Lâm Hành nói.

Cố Cảnh Ngôn quay đầu nhìn thấy trên cánh tay Lâm Hành có một vết trầy da rất mới, lời nói nghẹn ở cổ họng. Cố Cảnh Ngôn siết hộp sô cô la, một hồi sau mới cất vào cặp.

Tiết buổi chiều kết thúc, Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn muốn đến công ty chứng khoán mở tài khoản. Năm 1995 thị trường chứng khoán rung chuyển, các trung tâm giao dịch vô cùng quạnh quẽ. Lâm Hành đưa tất cả giấy tờ cho Cố Cảnh Ngôn, nói: "Lấy toàn bộ mua Vinh Ích."

Cố Cảnh Ngôn cầm lấy giấy tờ, Lâm Hành quay người định đi, Cố Cảnh Ngôn bắt lấy cặp Lâm Hành, "Anh đi đâu vậy?"

"Quán bên cạnh có mì hoành thánh rất ngon, muốn mua cho em ăn thử." Lâm Hành giương mày, nở nụ cười đùa giỡn, "Dính người thế?"

Cố Cảnh Ngôn vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng nói: "Anh đi đi."

Lâm Hành lại đùa cậu hai câu mới rời khỏi, Cố Cảnh Ngôn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, "Điều tra Vinh Ích chưa?"

"Tiểu Cố tổng, đây là một cái chậu nát, Vinh Ích hiện tại dùng cái chậu nát này để hốt một mớ rau hẹ." Trợ lý nói, "Công ty này cổ phiếu không có giá trị."

Bước đi này của Lâm Hành cực kỳ to gan, Cố Cảnh Ngôn tựa lên ghế nhìn những con số đang xoay chuyển trước mặt. Nhưng mà quả thật đã bị Lâm Hành đoán đúng, giá cả công ty này nhất định sẽ tăng vọt điên cuồng. Hiện tại cổ phiếu Vinh Ích là hai tệ rưỡi, đây là thời cơ tốt nhất để mua vào.

Trước tiệm mì hoành thành xếp hàng dài, Lâm Hành mua một tờ báo xem mảng tài chính và kinh tế trong lúc đợi. Hiện tại công ty có tình hình thịnh vượng nhất là Khoa học kỹ thuật JH, chủ yếu là nghiên cứu và phát minh phần mềm, trên tin tức nói công ty này và Cố thị có mối liên quan không thể nói rõ. Không thể nói rõ? Chẳng lẽ là liên quan đến Cố Trường Minh?

Lúc Lâm Hành trở về Cố Cảnh Ngôn đã làm xong toàn bộ thủ tục, Cố Cảnh Ngôn nói, "Có thể về rồi."

"Cảm ơn." Lâm Hành tìm một chỗ ngồi xuống đưa mì hoành thánh cho Cố Cảnh Ngôn, nói: "Ăn đi cho nóng, anh đi xem xu hướng gần đây trong thị trường chứng khoán. Vinh Ích nhiều nhất chỉ có thể kiếm lời hai mươi vạn, nhưng anh không chỉ cần hai mươi vạn."

Cố Cảnh Ngôn liếc nhìn Lâm Hành, Lâm Hành không phải kẻ ngu ngốc, anh có thể tay trắng lập nghiệp lần thứ nhất cũng có thể có lần thứ hai. Cố Cảnh Ngôn ăn được một nửa nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu, "Anh ăn chưa?"

"Anh ăn xong rồi mới mang về cho em." Lâm Hành chưa mua cổ phiếu, rất nhiều chi tiết nhỏ trong giao dịch không rõ lắm.

Cậu gắp một viên hoành thánh, Lâm Hành quay đầu cắn một miếng, híp mắt cười ý tứ sâu xa, "Ngon đấy."

Cũng không biết là nói mì hoành thánh ngon hay là Cố Cảnh Ngôn đang đỏ mặt ngon, Cố Cảnh Ngôn vùi đầu ăn, không nhìn Lâm Hành nữa, buổi tối còn một tiết tự học. echkidieu2029.wordpress.com

Về trường học, lúc dừng xe Cố Cảnh Ngôn đột nhiên hỏi, "Anh tò mò về phụ nữ à?"

"Bà mẹ tò mò cái gì." Lâm Hành ngay lập tức hiểu ra, chuyện này không thể cứ như vậy mà bỏ qua được, Cố Cảnh Ngôn chắc chắn vẫn còn để trong lòng, "Em nghe thằng kia hay nghe anh?"

Mặt trời ngả về Tây, cách giờ vào học chỉ còn một phút, sân trường yên tĩnh. Bên tai chỉ có tiếng gió thổi. Lâm Hành liếc mắt nhìn xung quanh, rồi quay đầu lại nâng mặt Cố Cảnh Ngôn lên hôn một cái, cắn răng, "Tiên sư bố, anh chỉ thích em thôi, em có chút lương tâm đi được không?"

Cố Cảnh Ngôn cứng đờ, Lâm Hành buông cậu ra, "Lên lớp đi."

Nhìn thấy vẻ mặt Cố Cảnh Ngôn vẫn không ổn, Lâm Hành nhìn theo hướng cậu xem cậu đang nhìn cái gì. Ngón tay lạnh lẽo, Lâm Hành quay đầu lại liền thấy Bạch Kỳ Kỳ đang đứng ở đó, chắc là nhỏ đi về nhà ăn cơm, cho nên mới tới trễ. Nhỏ kinh hãi quá độ mà dại ra, hiển nhiên đã nhìn thấy toàn bộ cảnh hồi nãy.

Bạch Kỳ Kỳ mơ hồ, "Các cậu đang làm gì vậy?"

Nhỏ không có khái niệm gì với đồng tính luyến ái, nên khi thấy hai thằng con trai, một người hôn lên mặt người kia, hình ảnh quỷ dị như vậy, thấy thế nào cũng không bình thường.

"Đi học." Cố Cảnh Ngôn không phản lại Bạch Kỳ Kỳ, lướt qua Lâm Hành nhanh chân bước đi, Lâm Hành liếc Bạch Kỳ Kỳ một cái, đuổi theo Cố Cảnh Ngôn, "Coi như công khai thì thế nào? Anh là loại người không gánh nổi trách nhiệm sao? Anh chịu trách nhiệm cho em cả đời."

Cố Cảnh Ngôn dừng bước quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Hành, "Bọn họ sẽ nói anh là biến thái."

"Thích đàn ông thì là biến thái à?" Lâm Hành lăn lộn quen rồi, sống bừa bãi, chưa từng cảm thấy tính hướng của mình có vấn đề gì, "Vậy thì anh biến thái, ai bảo anh thích em làm chi, nhưng biến thái thì thế nào? Có mất miếng thịt nào không?"

Cố Cảnh Ngôn mãi mãi không sống tới cảnh giới của Lâm Hành.

Tiếng chuông vào học sắp vang lên, Lâm Hành giơ tay nắm vai Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn cứng lên rồi mới thả lỏng.

Lâm Hành tới gần lỗ tai cậu, giọng trầm thấp, "Tin tưởng thế giới này không ác ý như vậy, tin tưởng anh có thể xử lý tốt tất cả. Không sao đâu, chúng ta đều giống với người bình thường."

Lâm Hành nhìn mái đầu mềm mại trong gang tấc, rất muốn hôn một chút, cuối cùng cũng khắc chế. Không hôn nữa, buông Cố Cảnh Ngôn ra, "Lên lớp thôi."

Giờ tự học Bạch Kỳ Kỳ cứ liên tục nhìn ra phía sau, muốn nói lại thôi, Lâm Hành không thèm để ý đến nhỏ. Tiếp tục viết kế hoạch của mình, bên Chu Phi không liên lạc nên anh phải tìm một lối đi khác.

Một cục giấy được ném lên bàn Lâm Hành, lửa giận của Lâm Hành nhất thời nổi lên, vừa định vỗ bàn đứng dậy. Cố Cảnh Ngôn đụng cánh tay anh, ra hiệu còn đang ở trên lớp.

Lâm Hành mở giấy ra, nhìn thấy chữ trên đó viết: "Bạch Kỳ Kỳ nói anh hôn thằng cùng bàn."

Chữ viết vừa ngoáy vừa lộn xộn, vừa nhìn đã biết là Đổng Hải.

Lâm Hành xé nát tờ giấy rồi vo tròn ném vào thùng rác, tiếp tục viết bản kế hoạch. Hôn thì đã sao? Sau này còn ngủ, còn sống hết đời đây này, cái đám không có kiến thức.

"Buổi tối nếu không anh đừng qua —— "

Ánh mắt bén nhọn của Lâm Hành liếc qua, "Cái gì?"

Cố Cảnh Ngôn: "..."

Lâm Hành mở cặp ra, "Anh đã đem cả quần lót theo rồi, mà em còn không cho anh qua nhà em ngủ sao?"

Đôi mắt Cố Cảnh Ngôn cũng không biết nên nhìn đi đâu, trong cặp quả thật có nhét một cái túi màu đen, là màu đen phải không? Cố Cảnh Ngôn chỉ liếc mắt nhìn, nghĩ đến lúc Lâm Hành mặc quần lót màu đen, mũi cậu cũng có chút ngứa. Lúc Lâm Hành đánh boxing để trần thân trên, vòng eo vạm vỡ, mặc chiếc quần cộc, gợi cảm muốn ghẹo người.

Lâm Hành chỉ mặc quần lót sẽ là phong cảnh thần tiên gì đây?

"Có muốn sờ không?" Lâm Hành không biết xấu hổ tiếp tục chọc Cố Cảnh Ngôn.

Cố Cảnh Ngôn đỏ mặt, "Học tiếp đi."

Giáo viên chủ nhiệm đứng ở phía trước nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn mặt đỏ không bình thường, suy đoán là do phòng học thông gió không tốt, đi ra sau mở cửa, nhìn Lâm Hành đang dí sát vào cậu, cảnh cáo nói, "Đừng khi dễ bạn học Cố Cảnh Ngôn."

Lâm Hành cất cặp sách về chỗ cũ, ngả người ra sau nhàn nhàn dựa vào ghế. Em đùa vợ em, thầy thì biết cái gì!

Giáo viên chủ nhiệm chắc chưa có bạn gái nhỉ? Hô, lão lưu manh không hiểu tình thú.

"Buổi tối mặc cho em xem." Lâm Hành nghiêng đầu nói khẽ, nhìn cực kỳ bỉ ổi, "Em thích màu gì?"



Chương 23:

Tai Cố Cảnh Ngôn nóng rực, làm bộ không nghe thấy.

Lâm Hành được đà lấn tới, "Quần lót của em thường là màu gì? Em mặc màu nhạt chắc chắn rất đẹp."

Cố Cảnh Ngôn chỉ hận mình đang trong lớp không thể đi ra, tùy ý để Lâm Hành điên cuồng tuyên truyền những hình ảnh không lành mạnh vào đầu cậu.

Lưu Vũ không thể nhịn được nữa, quát, "Lâm Hành, em có thể cách bạn Cố Cảnh Ngôn xa một chút không? Bạn ấy bị em đẩy ra ngoài luôn rồi kìa."

Lâm Hành liền ngồi trở lại, cầm vở viết lên: "Lòng đố kị của cẩu FA."

Bên cạnh anh vẽ thêm một chú chó con rất dễ thương, đẩy sang trước mặt Cố Cảnh Ngôn, Lâm Hành thấp giọng nói, "Là một người đàn ông đang yêu, anh tha thứ cho sự đố kị của thầy."

Cố Cảnh Ngôn đầu váng mắt hoa, Lâm tổng anh còn nhớ linh hồn của anh là ba mươi tuổi không hả?

May mà Lâm Hành không làm gì nữa, Cố Cảnh Ngôn thở ra một hơi.

Hết giờ tự học, Lâm Hành đẩy xe đạp ra, Cố Cảnh Ngôn ôm cặp đứng trước cổng trường đợi. Một chiếc xe đạp chạy nhanh đến, thắng gấp dừng trước mặt Cố Cảnh Ngôn, Bạch Kỳ Kỳ hất cằm lên cố gắng nhìn khinh thường Cố Cảnh Ngôn, phát hiện chiều cao quá thấp không có hiệu quả, chỉ có thể giương cằm lúng túng nói, "Cậu và Lâm Hành là quan hệ như thế nào?"

Cố Cảnh Ngôn một tay đút túi, nhíu mày. Vào buổi tối có nụ hồn đầu trước khi trọng sinh, cậu nhận được tin nhắn của Bạch Kỳ Kỳ, Bạch Kỳ Kỳ dùng những từ ngữ cực kỳ tàn nhẫn để nhục mạ cậu. Sau đó nói cho cậu biết, cô và Lâm Hành đang hẹn hò.

Lúc đó cậu nghĩ là do anh uống say tưởng cậu là con gái, anh em sao? Cả đời làm anh em.

Ánh mắt Cố Cảnh Ngôn lạnh xuống, như ngâm trong băng đá, đằng đằng sát khí.

Bạch Kỳ Kỳ hơi kinh sợ, thế nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh buổi chiều, cô kiên trì muốn nghe đáp án, "Chiều nay có phải cậu với Lâm Hành làm chuyện kia không?" Bạch Kỳ Kỳ và nhỏ bạn thân tám hết hai tiết tự học, nụ hôn kia trải qua quá trình "gia công" ảo tưởng, trở nên cực kỳ phức tạp.

Bạch Kỳ Kỳ cau mày, ngữ khí sắc bén, "Cậu có phải là kiểu —— biến thái đó không?"

"Mẹ cậu không dạy cậu hai chữ đạo đức viết thế nào sao?"

Một giọng nói lạnh lẽo chen vào từ phía sau, Bạch Kỳ Kỳ đột nhiên quay đầu lại, Lâm Hành chống một tay lên xe đạp. Trong mắt viết rõ hai chữ chán ghét, anh liếc Bạch Kỳ Kỳ, nói: "Tôi không đánh con gái, tha cho cậu một mạng chó."

Quay đầu ra hiệu Cố Cảnh Ngôn, "Lại đây, về nhà."

Trái tim Cố Cảnh Ngôn bình tĩnh lại, đi tới ngồi trên yên sau, Lâm Hành cầm cặp, "Đừng đi xa anh quá, đâu đâu cũng có chó điên."

Đầu óc Bạch Kỳ Kỳ trống rỗng, Lâm Hành không có đi ngay, cũng không lảng tránh, anh nhìn thẳng Bạch Kỳ Kỳ, "Tôn trọng người khác là đạo đức làm người cơ bản." echkidieu2029.wordpress.com

Lâm Hành rất khó chịu, nếu như Bạch Kỳ Kỳ không phải con gái thì anh đã choảng cho rồi. Mấy đứa chó mèo này mà cũng dám đi bắt nạt? Không muốn sống nữa à. Cố Cảnh Ngôn cũng không phải là người gì đáng xấu hổ, tiểu thiếu gia tự phụ bị người ta mắng biến thái, khó chịu cỡ nào chứ?

Đến chỗ đèn đỏ, Lâm Hành quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn. Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn mỹ của Cố Cảnh Ngôn rất lạnh lùng, "Tiểu Cảnh."

Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu, Lâm Hành mỉm cười, vươn tay xoa xoa tóc Cố Cảnh Ngôn, "Bọn họ không hiểu."

Bọn họ không hiểu anh thích em nhiều đến mức nào, bọn họ không hiểu em quan trọng với anh ra sao. Bọn họ chẳng hiểu cái đếch gì cả, có tư cách gì phê phán chúng ta? Một đám rác rưởi.

Hàng lông mi dày của Cố Cảnh Ngôn hơi run lên, giương mắt, "Em biết mà."

"Đừng có nói chuyện với mấy đứa ngu ngốc đó nữa."

Cố Cảnh Ngôn nhếch miệng lên, giơ tay đặt bên hông Lâm Hành, cúi đầu tránh ánh mắt Lâm Hành, lộ ra vành tai đỏ chót. Lâm Hành vui vẻ, cười nói, "Anh che chở cho em."

Lâm Hành rộng lượng, qua một lúc đã quên hết.

Vào cửa, Cố Cảnh Ngôn trước tiên bỏ đồng phục vào máy giặt, đến phòng khách đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy Lâm Hành đang mặc quần cộc áo sát nách. Hiện ra cánh tay cơ bắp và đôi chân dài thẳng tắp, lớp vải mỏng manh phác hoạ hình dáng cơ ngực và cơ bụng.

Cố Cảnh Ngôn mím môi, thấy hơi khô nóng, cậu cũng từng mộng xuân về Lâm Hành. Trong mộng hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại giọng nói và cơ thể gợi cảm của Lâm Hành.

"Đêm nay anh ngủ phòng em nhé?" Cố Cảnh Ngôn ma xui quỷ khiến mở miệng.

Lâm Hành vừa dùng máy vi tính của Cố Cảnh Ngôn xem thị trường chứng khoán vừa làm bài tập, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu. Lập tức đuôi mắt giương lên, ý tứ sâu xa nhìn chăm chú vào Cố Cảnh Ngôn, "Bạn học Tiểu Cố."

Cố Cảnh Ngôn dời tầm mắt, hoảng loạn giải thích, "Cái giường kia là để ba mẹ em ngủ, em định thay nệm nhưng hôm nay chưa đưa tới."

Lâm Hành cười càng sâu, "Không cần giải thích, anh hiểu mà."

Cố Cảnh Ngôn: "..."

Con ngươi đen láy của Lâm Hành nhìn chăm chú vào Cố Cảnh Ngôn, "Thật ra anh cũng rất chờ mong."

Cố Cảnh Ngôn: "..."

Lâm Hành rốt cuộc đang suy nghĩ tới thứ gì vậy?

Điện thoại vang lên, Lâm Hành mới thu hồi dáng vẻ lưu manh, cầm lên bắt máy, "Alo?"

"Hành Hành, có phải con đã đắc tội ai không?" Trong điện thoại là giọng của chủ nhà trọ. "Có một đám người nhìn như xã hội đen tìm tới nhà con này, hay là tối nay con ngủ ở nhà bạn đi nhé?"

Lâm Hành sa sầm mắt, đã biết là ai, Vương Uy.

"Con biết rồi." Lâm Hành nói, "Cảm ơn cô."

"Con ở bên ngoài đừng đánh nhau, ba mẹ con cũng không ở đây, nếu con xảy ra chuyện gì cô làm sao ăn nói với ba mẹ con chứ?"

"Con không đánh nhau, chắc là có hiểu nhầm thôi, cô đừng lo lắng, đừng nói cho ba mẹ con. Bọn họ chạy đường dài ở bên ngoài lại còn phải lo lắng con không an toàn nữa, con sẽ xử lý."

"Không được thì báo cảnh sát nhé."



Chương 24:

Cố Cảnh Ngôn đang hoảng hốt thì nghe thấy Lâm Hành cười nhẹ, "Hôn thêm mấy lần nữa sẽ miễn dịch ngay."

Cả đầu Cố Cảnh Ngôn chỉ toàn hai chữ: Tiêu rồi.

Lâm Hành hôn đến lần thứ ba đột nhiên thả Cố Cảnh Ngôn ra đứng dậy, nhanh chân đi vào vào phòng vệ sinh, tắm nước lạnh xong mới quay lại. Cố Cảnh Ngôn thò ra nửa cái đầu từ trong chăn, đôi mắt đen láy trong vắt nhìn anh, Lâm Hành tắt đèn lên giường, "Ngủ đi."

Yên lặng nghiến răng, lần sau anh sẽ không nhịn nữa.

Lâm Hành có thể nhịn được, anh không nỡ lòng nào ép uổng Cố Cảnh Ngôn. Nhịn mười ba năm rồi, mấy ngày này có tính là gì.

Hôm sau Lâm Hành đạp xe chở Cố Cảnh Ngôn tới trường, không biết Bạch Kỳ Kỳ tuyên truyền kiểu gì mà cả trường giờ đang đồn ầm lên. Tiết đầu vừa kết thúc, Lâm Hành đi vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý, đi được một nửa nghe bên ngoài có nam sinh thấp giọng nói với người khác: "Cố Cảnh Ngôn hình như thích đàn ông, cám dỗ anh Lâm đấy."

Đối với cái từ "gay", vào lúc này vẫn chưa được phổ cập. Đồng tính luyến ái dường như cách bọn họ xa xôi lắm, đàn ông thích đàn ông là thể loại gì chứ?

"Gớm thế?"

"Vậy sau này đi vệ sinh chung có phải buồn nôn lắm không? Thích đàn ông thì rốt cuộc phụ nữ để làm gì?" Nam sinh đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh băng, quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Lâm Hành, cậu ta sửng sốt một chút. Lâm Hành ấn cậu ta lên tường, đôi mắt âm u trừng cậu ta, "Mày mới vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào."

"Anh Lâm? Em —— "

Lâm Hành tung một quyền vào bụng cậu ta, ánh mắt dữ tợn, giọng nói chầm chậm lạnh nhạt, "Tao bảo mày lặp lại lần nữa, nghe không hiểu à?"

Lúc Lâm Hành trở về phòng học có không ít người nhìn lại, anh chỉnh lại đồng phục, thu lại vẻ dữ dằn đi vào kéo ghế ra ngồi xuống. Cố Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn anh, tiếp tục viết viết.

Lâm Hành xoa xoa tay, kéo ghế xích vào, ngồi đàng hoàng, "Đang làm gì đấy?"

Cố Cảnh Ngôn giơ sách trong tay lên, "Tô những phần trọng điểm."

"Em mà cũng cần tô trọng điểm?" Lâm Hành lắc lắc chân, ánh mắt không tự chủ được cứ nhìn vào Cố Cảnh Ngôn. Cổ tay Cố Cảnh Ngôn có khớp xương rõ nét, đường cong mượt mà.

"Tô cho anh." Cố Cảnh Ngôn không nhìn Lâm Hành, nghĩ đến tối hôm qua cậu liền không nhịn được mặt đỏ tới mang tai.

Lâm Hành vui vẻ, tới gần cười nói, "Tri kỉ thế? Đau lòng anh à?"

Cố Cảnh Ngôn nghiêng người tránh né hơi thở Lâm Hành, tim đập nhanh hơn.

"Trốn cái gì?"

Cố Cảnh Ngôn không tiếp tục được nữa, để bút xuống, buông tay quay đầu nhìn Lâm Hành, "Lát nữa có kiểm tra."

"Kiểm tra cái gì?"

"Toán."

Lâm Hành ủ rũ, đôi tai kiêu ngạo cũng sụp xuống, "Nhân loại tại sao lại phải phát minh ra toán học làm gì?"

Nhân loại phát minh ra toán học chính là vì để cho anh có năm phút yên tĩnh, Lâm Hành cứ đùa giỡn hoài, Cố Cảnh Ngôn chẳng học nổi.

Tiết thứ hai là Tiếng Anh, nhưng người bước vào là Lưu Vũ, Lưu Vũ đứng trên bục giảng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào Lâm Hành, "Lâm Hành, em ra đây."

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên quay đầu, lúc Lâm Hành đứng dậy còn nháy mắt với Cố Cảnh Ngôn một cái, tiêu sái đi ra ngoài. Lâm Hành đi ra khỏi phòng học, Lưu Vũ đưa lưng về phía anh, "Vào văn phòng nói chuyện."

Lâm Hành nhún vai, cùng Lưu Vũ đi vào văn phòng, Lưu Vũ đóng cửa lại rồi mới đi tới, "Em lại đi đánh nhau à?"

"Dạ đúng rồi."

Tóc Lưu Vũ muốn dựng lên, "Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11/7 đến tìm tôi đây này, em có thể giành cho thầy chút mặt mũi được không hả?"

"Hay em giành tiền thưởng cho thầy ha?" Lâm Hành nói, "Cái này dễ hơn."

"Em ——" Lưu Vũ chỉ vào Lâm Hành lại không biết phải nói gì, tay liền bỏ xuống, đi tới trước bàn làm việc uống một hớp trà nóng, quay đầu lại, "Đánh nhau không thấy mất mặt sao? Có khó coi không hả?"

"Vậy lần sau em sẽ không làm mất mặt nữa."

"Còn có lần sau?" Lưu Vũ rất muốn ném ấm nước vào mặt Lâm Hành.

"Không có lần sau, em bảo đảm." Lâm Hành nói, "Thầy kêu em tới chỉ vì chút chuyện này thôi à?"

"Một số giáo viên đã phản hồi rằng gần đây thái độ học tập của em rất tích cực."

"Em tỉnh ngộ rồi, muốn học tập cho giỏi."

"Dẹp đi, ai mà tin chuyện hoang đường của em chứ?"

Lâm Hành: "..."

"Em và bạn Cố Cảnh Ngôn rất thân à?"

"Chăm sóc bạn học mới, là em làm tròn trách nhiệm."

"Hay là em với Từ Phi đổi chỗ đi?"

Lâm Hành ngước mắt, "Cái gì?"

"Em hoặc là Cố Cảnh Ngôn, chọn đi?"

Lâm Hành dừng lại rồi mới nói, "Đệt mợ, thầy Lưu không phải chứ? Rốt cuộc thầy nghe được tin đồn kì quái gì rồi?"

"Em không cần quan tâm thầy nghe được cái gì, em chỉ cần nói em chọn cái nào?"

Lâm Hành cau mày, "Em không chọn cái nào cả?"

"Vậy thầy không thể bao che cho em được nữa." Lưu Vũ nói, "Em đánh nhau ẩu đả trốn học hút thuốc chép bài, đủ cho em rời khỏi Anh Tài."

"Em chọn đổi chỗ ngồi." Lâm Hành cười nhạo, "Thật biết điều."

Ánh mắt Lưu Vũ chìm xuống, nhìn chằm chằm Lâm Hành.

"Để Cố Cảnh Ngôn ngồi hàng trước đi, em ngồi trước sẽ chặn tầm mắt người khác." Lâm Hành tự chủ trương thay đổi điều kiện.

"Vậy em đi nói đi."

"Đi thì đi."

Lâm Hành đi tới cửa, Lưu Vũ mở miệng, "Em vẫn nên bớt lại một chút đi, không ai nghĩ đến phương diện đó đâu, đùa giỡn vài ngày rồi thôi. Xã hội bây giờ, độ khoan dung không có cao như vậy."

Lâm Hành quay đầu lại, Lưu Vũ nói, "Tối hôm qua thầy gặp hai em trên đường Bình Hải."

"Em đi đi."

Lúc Lâm Hành đi tới sân luyện tập còn quay đầu lại liếc nhìn cửa sổ văn phòng Lưu Vũ, Lưu Vũ dĩ nhiên không nghĩ đến tình anh em, ông này hiểu không ít đâu. Mới hôn trán một cái mà đã có thể nhìn ra được nhiều vậy rồi sao?

Trai thẳng chơi đùa với nhau, những hành vi quá phận hơn cũng có, cũng không ai đoán như vậy.

Lâm Hành trở lại phòng học, thầy đang phát bài kiểm tra, anh đi vào từ cửa sau kéo ghế ra ngồi xuống, Cố Cảnh Ngôn gọt xong bút chì đặt trước mặt Lâm Hành.

Lâm Hành nhìn ngón tay Cố Cảnh Ngôn, tim lại đau một chút, một lúc sau mới dời mắt bắt đầu làm bài. Nghỉ giữa giờ, đa số mọi người đều chạy ra ngoài chơi, Lâm Hành dựa vào ghế lấy một điếu thuốc ngậm, ánh mắt nhìn vào phía trước. Trước mặt công chúng không thể hút thuốc, anh là học sinh ba tốt.

Cố Cảnh Ngôn đi vào phòng vệ sinh trở về đem một bình nước đặt trước mặt Lâm Hành.

Lâm Hành quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn nhìn lại Lâm Hành lấy bật lửa ra đưa tới trước mặt Lâm Hành.

"Anh ngồi ở đây có ảnh hưởng đến việc học của em không?" Lâm Hành lấy điếu thuốc xuống ném lên bàn.

Cố Cảnh Ngôn nhíu mày, trả bật lửa lại, lắc đầu.

"Em muốn ngồi hàng đầu không?"

Cố Cảnh Ngôn cúi đầu, trước mặt Lâm Hành cậu không có tự tin. Cố Cảnh Ngôn im lặng nửa ngày, mở miệng, "Anh Lâm?"

"Em với Từ Phi đổi chỗ nhé?"

Ngay lập tức sắc mặt Cố Cảnh Ngôn trắng bệch, bình tĩnh nhìn Lâm Hành. Lồng ngực của cậu thắt lại, đôi môi mím thành đường chỉ. Hôm qua hôn xong, Lâm Hành đổi ý rồi sao? Có phải là do mình làm chưa đủ tốt không?

"Anh muốn làm gì em cũng có thể phối hợp, em có thể chịu —— "

Một tay Lâm Hành bịt miệng Cố Cảnh Ngôn, cấp tốc quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện không ai chú ý mới mở miệng, "Không phải cái này, em đừng có đoán bậy."

Lâm Hành thì không ngại, không muốn che giấu tính hướng của mình. Anh chẳng để ý tới bất kì chuyện gì, người đời nói gì mặc người, Lâm Hành sống tự do tự tại. Nhưng nếu có người sỉ nhục Cố Cảnh Ngôn thì Lâm Hành sẽ không chấp nhận được, lời của Lưu Vũ anh từng nghĩ qua, độ bao dung của xã hội này cũng không có mạnh như vậy.

Lâm Hành cảm nhận được Cố Cảnh Ngôn đang căng thẳng, Cố Cảnh Ngôn là sợ thật, Lâm Hành không biết cậu đang sợ cái gì, thật ra chuyện này không phải chuyện lớn, "Hôm nay anh đánh nhau với người ta, thầy Lưu cảm thấy cho chúng ta đổi chỗ sẽ tốt hơn, là vấn đề của anh. Em ngồi hàng đầu trước đi đã, qua mấy ngày anh sẽ nghĩ cách đổi về."

Lúc này hàng lông mi run rẩy của Cố Cảnh mới yên tĩnh, gật đầu.

Lâm Hành thả miệng Cố Cảnh Ngôn ra, hơi đau lòng, cười cười, "Không phải chuyện gì lớn, đừng lo lắng."

"Ừm."

Tiết thứ ba Cố Cảnh Ngôn đổi lên hàng hai, Từ Phi nơm nớp lo sợ ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành. Lâm Hành dứt khoát ngồi hẳn hoi, rất có khí chất làm tổng. Từ Phi cẩn thận, không dám thở mạnh.

Tiết buổi sáng kết thúc, Từ Phi lao ra ngoài như tên bắn.

Lâm Hành: "..."

Điện thoại vang lên, Lâm Hành cầm lên bắt máy, trong điện thoại là giọng nói quen thuộc, "Tôi là Chu Phi."

Lâm Hành giẫm chân lên mặt đất, ngả ra sau dựa vào tường, "Ồ? Ông chủ Chu."

"Có rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi?"

"Buổi trưa." Lâm Hành nói, "Buổi chiều tôi còn phải đi học."

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, "Cậu nghiêm túc thật à?"

Lâm Hành nở nụ cười, tay dài khoác lên bàn, "Nhà hàng Hạnh Hoa, mười hai giờ rưỡi tôi đến."

"Vậy tôi chờ cậu."

Lâm Hành cúp điện thoại thu chân lại xách ra ba lô lên bỏ bản kế hoạch vào, vừa đứng dậy thì va vào Cố Cảnh Ngôn. Lâm Hành giơ tay xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, ôm gáy Cố Cảnh Ngôn đi ra ngoài, "Đi ăn cơm nào."

Cố Cảnh Ngôn quay đầu, "Anh muốn ra ngoài sao?"

"Đi bàn chút chuyện." Lâm Hành vươn tay lấy chìa khóa xe đạp từ trong túi Cố Cảnh Ngôn, ngón tay thô ráp lướt qua da đùi Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn nóng cháy người, tay chân cứng ngắc theo Lâm Hành ra ngoài.

"Buổi chiều có đi học không?"

"Hai giờ anh về, buổi chiều có tiết của thầy Lưu, phẫn nộ dog, không học tiết ổng ổng lại đánh cho."

Ra cửa lớp, xung quanh có người nhìn lại, Lâm Hành tằng hắng một tiếng buông tay ra, "Đừng ăn cay, đối xử tốt với dạ dày của em một chút."

Cố Cảnh Ngôn gật đầu, Lâm Hành chợt dừng bước quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn. Lâm Hành cao một mét tám lăm, mặc đồng phục rộng rãi nhìn rất có khí thế bề trên. Một tay anh đút túi, hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú Cố Cảnh Ngôn một lúc lâu, ngũ quan lạnh lùng anh tuấn có phần hiền hòa hơn: "Em đau bụng thì anh đau lòng."

Cố Cảnh Ngôn nóng như bị thiêu, Lâm Hành giơ tay giúp Cố Cảnh Ngôn sửa cổ áo, ngón tay lướt lên lướt xuống hầu kết Cố Cảnh Ngôn, "Anh đi đây."

Đầu óc Cố Cảnh Ngôn trống rỗng, muốn nghẹt thở, lúc lấy lại tinh thần thì Lâm Hành đã không thấy đâu. echkidieu2029.wordpress.com

Cố Cảnh Ngôn đứng một lúc, nâng tay sờ sờ cái cổ, nhếch miệng lên, độ ấm trên tay Lâm Hành dường như vẫn còn ở đó.

Bạch Kỳ Kỳ đi tới, lúc đi ngang qua Cố Cảnh Ngôn cô cố ý tránh né, bịt mũi. Cố Cảnh Ngôn nhìn cô một cái, ánh mắt liền khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, cậu quay người xuống lầu, cũng không có đến căng tin, cậu đi đến góc sân không có người gọi điện thoại cho Cố Trường Minh.

"Cảnh Ngôn, con cân nhắc thế nào rồi?" Thái độ của Cố Trường Minh rất nịnh nọt, Cố Cảnh Ngôn nghĩ đến thái độ của ông ta kiếp trước cao cao tại thượng sai mẹ con cậu như sai chó, trong lòng cười lạnh. Nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, cậu nâng cái cằm mảnh mai, "Tôi có thể vào công ty giúp ông, nhưng tôi có một điều kiện."

Cố Trường Minh uất ức, rất muốn ném điện thoại đi, nào có đứa con trai như vậy chứ? Nhưng với tình hình công ty bây giờ, đứa con trai nuôi thả này là cành cỏ cứu mạng duy nhất. "... Con nói đi."

"Giúp tôi giới thiệu bản thân." Cố Cảnh Ngôn nói.

Cố Trường Minh thở ra một hơi, cười nói, "Sao không nói sớm, con muốn gặp ai? Ba đi sắp xếp?"

"Nhà họ Lý." Cố Cảnh Ngôn nói, "Tôi muốn mảnh đất ở bờ sông."

Đầu bên kia điện thoại im lặng chốc lát, Cố Trường Minh nói, "Mảnh đất kia lão Bạch đang gặm rồi, không dễ lấy đâu, không phải con đang làm trò chơi sao? Sao lại nghĩ tới chuyện này?"

"Không làm được à?" Ngón tay thanh mảnh của Cố Cảnh Ngôn dưới ánh nắng hiện ra nét lạnh băng, Bạch Kỳ Kỳ tìm đường chết đúng không? Vậy thì cậu phải giải quyết tận gốc, thuận tiện cướp miếng đất cho người đàn ông của cậu. "Vậy tôi tìm người khác hợp tác."



Chương 25:

Lúc Lâm Hành đến nhà hàng Hạnh Hoa thì Chu Phi đã chờ sẵn, hôm nay Chu Phi mặc một cái áo sơmi, đeo kính mắt. So với lần đầu gặp gỡ lôi thôi, hiện tại trông giống con người hơn rồi.

"Chu tổng."

Chu Phi nhìn thấy bộ đồng phục trên người Lâm Hành, gương mặt non choẹt chợt kinh ngạc, "Cậu là học sinh thật à?"

"Lớp 11." Lâm Hành kéo ghế ra ngồi xuống đối diện, nói: "Làm sao? Tuổi nhỏ không thể gây dựng sự nghiệp à?"

Lâm Hành cũng chẳng giống học sinh cấp 3, suy nghĩ và cách xử sự của anh làm người ta cảm thấy rất trưởng thành, cho nên Chu Phi mới nghiêm túc cân nhắc phương án anh đề xuất. Nhưng bây giờ thấy Lâm Hành mặc đồng phục học sinh cũng không có gì kỳ lạ, mặt của anh vẫn còn là thiếu niên.

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Chu Phi nhất thời bình tĩnh lại, kéo ghế ra ngồi xuống ngả lưng rồi đốt một điếu thuốc, "Đủ tuổi chưa?"

Chu Phi, hai mươi sáu tuổi. Độc đinh nhà họ Chu, không theo chính trị mà đi làm kinh thương, làm gì lỗ cái đó. Mặt thì non choẹt, thoạt nhìn có vẻ rất ngây thơ, nhưng trên thực tế là một công tử nhà giàu chính hiệu.

"Mười bảy." Lâm Hành đẩy ly trà trước mặt ra, lấy bản kế hoạch từ trong cặp ra, "Có chí chẳng ngại tuổi già, không chí phí hoài trăm năm." Ngước mắt nhìn thẳng Chu Phi, Lâm Hành đặt bản kế hoạch trước mặt Chu Phi, nói: "Nói nhiều cũng chẳng ích gì, tôi không dài dòng nữa. Tôi trả năm mươi vạn, lấy một nửa cổ phần, quyền kinh doanh thuộc về tôi, nếu hợp tác chúng ta tháng sau ký hợp đồng."

Đây đã không còn là công ty vận tải của Chu Phi nữa, mà là một công ty vận chuyển nhanh hoàn toàn mới. Lâm Hành đặt toàn bộ vào Vinh Ích nên bây giờ anh phải thay đổi kế hoạch

Chu Phi cười ra tiếng, nhả khói híp mắt nhìn Lâm Hành, "Lần trước cậu còn ra giá một trăm vạn mà, nhanh như vậy đã ép giá rồi sao? Cậu chỉ có năm mươi vạn thôi phải không?"

Hắn ném bản kế hoạch ném lên bàn, ngậm thuốc hút một hơi, nhìn Lâm Hành qua làn khói trắng, "Cậu tới đàm phán thay ba mẹ hay là đàm phán cho bản thân?"

"Một trăm vạn là toàn bộ, năm mươi vạn là một nửa." Lâm Hành quay đầu gọi nhân viên phục vụ, muốn lấy thực đơn gọi món ăn, "Đồng ý thì ngân hàng sẽ lập tức chuyển tiền đến tận cửa nhà anh, Chu tổng, suy nghĩ cho kỹ."

Lâm Hành coi trọng quan hệ với Chu Phi hơn, có quan hệ của Chu Phi, không sợ không kiếm được tiền.

Chu Phi hút xong điếu thuốc, Lâm Hành đã gọi xong thức ăn, anh cũng hút thuốc. Lâm Hành may mà còn có gương mặt kia vẫn còn nét thiếu niên, chứ khắp cả người anh chẳng có chỗ nào giống như trẻ con cả. Vừa chín chắn vừa tự tin, trên người anh có một khí chất chẳng giống với ai.

"Cậu lấy tiền ở đâu ra?"

"Đi lừa gạt đấy." Lâm Hành ngậm điếu thuốc híp mắt, cười xấu xa.

Chu Phi cứ có cảm giác quen thuộc với Lâm Hành, không nói ra được. Nếu như muốn dùng một thành ngữ để hình dung, có thể là 'vừa gặp mà đã như quen'?

"Chúng ta trước kia chưa từng gặp nhau sao?"

"Đương nhiên gặp rồi." Lâm Hành ngồi thẳng, nói: "Lần trước tôi đến xưởng tìm anh, Chu tổng mau quên vậy sao?"

"Không phải lần đó."

Vậy thì là từ đời trước rồi.

"Năm mươi vạn tôi chắc chắn là có, nếu không thì tôi cũng chẳng lãng phí thời gian thời gian với anh làm gì, tôi cũng không phải ăn no rửng mỡ." Lâm Hành dập tắt thuốc, nghiêm túc nhìn Chu Phi, "Nói thật với anh vậy, công ty của anh nếu như không phải giao cho tôi, thật sự chẳng đáng đồng nào, ai mà nhận người đó chết."

"Cậu đề cao bản thân quá nhỉ?" Chu Phi lần đầu tiên thấy một người ngông cuồng như vậy, còn ngông hơn cả một thằng nhà giàu như hắn. "Chỉ bằng mớ giấy rách này mà đã xem mình là Bill Gates rồi sao?"

"Nói thật mà."

Chu Phi cười ra tiếng, "Ngông cuồng gớm."

Nhân viên phục vụ mang món ăn ra, Lâm Hành vừa ăn vừa tiếp tục nói, "Công ty của anh hiện tại cũng không bán được, hợp tác với tôi, lấy ngựa chết làm ngựa sống. Không hợp tác với tôi, chỗ đó sẽ thành ngựa chết."

Lâm Hành vừa ăn cơm vừa phân tích cho Chu Phi nghe về xu hướng phát triển kinh tế trong tương lai ở Trung Quốc và trên thế giới. Chu Phi nghe xong sửng sốt, vì có vẻ những điều anh nói rất xa xôi, rất mờ ảo, rất khó thực hiện, nhưng cũng có vài thứ rất chân thực. Thế giới rồi sẽ như thế nào? Bây giờ là điểm khởi đầu sao?

Trung Quốc, một con sư tử hùng mạnh đã thức tỉnh, còn bao lâu để đuổi kịp bước chân của thế giới?

"Bất kể phát triển như thế nào thì ngành vận tải vẫn là cái trục, xe không thể không có trục." Tốc độ ăn của Lâm Hành rất nhanh, đã ăn tới chén thứ ba, "Trong bản kế hoạch tôi đưa cho anh có mấy bài báo nước ngoài đưa tin, anh có thể xem thử."

Chu Phi nghe đến choáng váng, rồi nhìn lên bàn cơm đã bị Lâm Hành càn quét sạch sẽ, chỉ còn dư lại mấy cái đĩa không.

"Cậu đến ăn chùa hả?"

"Tôi trả tiền." Lâm Hành bây giờ còn trẻ, ăn rất nhiều, hơn nữa trước trọng sinh khi anh và Chu Phi khá thân thiết. Trước mặt Chu Phi, Lâm Hành không hề câu nệ, "Cuối tháng Sáu, nếu như anh vẫn chưa nghĩ kỹ, vậy tôi hợp tác với người khác, chúng ta đều có cơ hội lựa chọn."

Lâm Hành đứng lên đi trả tiền, lúc quay lại anh uống một hớp nước nói với Chu Phi: "Hôm nay bàn tới đây thôi, tôi trễ giờ học rồi, nếu anh còn muốn nghe nữa thì có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Này, nhóc con?"

"Tôi tên Lâm Hành?"

Chu Phi cũng đứng lên, nhìn thẳng Lâm Hành, "Cậu nói với tôi mấy thứ này, không sợ tôi lấy sáng kiến của cậu sao?"

"Anh không biết đâu."

Chu Phi càng ngày càng cảm thấy Lâm Hành rất thú vị. "Tức là sao?"

"Với năng lực của anh, những thứ này chỉ là giấy vụn thôi."

Chu Phi: "..."

Hắn không thích thằng nhóc này, còn dám giễu cợt hắn!

Lâm Hành ở trên đường mua một phần bánh rán, vào lớp vừa kịp chuông reo. Anh đi ngang qua bàn Cố Cảnh Ngôn bỏ bánh rán xuống, rồi đi thẳng xuống hàng cuối.

Cố Cảnh Ngôn đang làm bài tập, đột nhiên một túi bánh rán nóng hổi thơm ngon bị thẩy lên bàn. Là tiệm cậu thích ăn nhất, mặt Cố Cảnh Ngôn nóng lên, nhanh chóng cất túi bánh rán vào.

Cúi đầu tiếp tục làm bài, phía sau truyền tới một quyển sách, Cố Cảnh Ngôn nhíu mày.

"Anh Lâm đưa."

Cố Cảnh Ngôn nhận sách, mở ra nhìn thấy bên trong kẹp một bức tranh phác họa chân dung. Là sườn mặt Cố Cảnh Ngôn, bút chì phác hoạ ra những đường nét nhẵn nhụi, Cố Cảnh Ngôn lần đầu tiên cảm thấy mình cũng có thể đẹp như vậy.

Nhếch miệng lên, bạn cùng bàn là một nữ sinh, quay đầu nhìn sang "ồ" một tiếng: "Là tranh vẽ hả?"

Cố Cảnh Ngôn khép sách lại bỏ vào cặp, mặt không hề cảm xúc tiếp tục làm bài.

Trên bức tranh còn có một dòng chữ làm tai cậu đỏ chót.

"Có thể làm người mẫu cho anh không?" Trong đầu Cố Cảnh Ngôn toàn là mấy thứ bậy bạ, hoàn toàn mất đi lý trí, điện thoại rung lên, cậu lấy ra nhìn, là tin nhắn của Lâm Hành, "Thích không?"

Thích đến điên rồi.

Buổi tối tan học, Lâm Hành cố ý ngồi tới cuối cùng để đợi Cố Cảnh Ngôn cùng đi, ra khỏi cổng trường Cố Cảnh Ngôn trèo lên xe.

Lâm Hành lại lấy một bức tranh nữa đưa cho Cố Cảnh Ngôn, "Cho em."

"Cái gì?"

"Nhìn đi." Lâm Hành nói.

Cố Cảnh Ngôn mở tranh ra rồi nhanh chóng khép lại, cúi đầu lên xe, nghe tiếng Lâm Hành cười nhẹ, "Anh chỉ có thể vẽ tới đây thôi, những chỗ khác em chưa cho anh xem."

Cố Cảnh Ngôn mím chặt môi, len lén nắm eo Lâm Hành, cách lớp đồng phục mỏng manh có thể cảm nhận được cơ bụng ấm áp của Lâm Hành. Hôm qua lúc anh đè cậu, giọng nói khàn khàn rất quyến rũ.

Đột nhiên Lâm Hành phanh xe, Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy đèn xe chói mắt, ngay sau đó có sáu tên cầm gậy nhảy từ trên xe xuống. Cố Cảnh Ngôn nhất thời giật mình, buông eo Lâm Hành ra, ôm lấy cặp sách.

Lâm Hành xuống xe đẩy Cố Cảnh Ngôn ra sau, "Báo cảnh sát, tránh ra xa."

Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Hành, "Người của ai vậy?"

"Vương Uy."

Đang lúc nói chuyện thì những người kia đã đến trước mặt, Lâm Hành dùng sức đẩy Cố Cảnh Ngôn ra ngoài, bắt được tên cầm gậy trước mặt, chân dài bay lên đạp gã ngã lăn quay. Anh giành lấy cây gậy quay đầu lại thì bộp một tiếng đón lấy một cây gậy khác đánh từ phía sau, Lâm Hành cảm thấy như rơi vào miệng cọp, đây là đánh lén mà.

Điện thoại Cố Cảnh Ngôn mới vừa mở ra, phía sau có một cơn gió xông tới, cậu theo bản năng nghiêng người. Cây gậy quẹt vào sườn mặt cậu, đau rát, Cố Cảnh Ngôn xoay người lại lấy cặp bộp vào đầu gã kia, ngay sau đó Lâm Hành chạy tới đạp gã lên tường. Dưới đèn đường, Lâm Hành nhìn thấy trên da thịt trắng nõn của Cố Cảnh Ngôn có một vết máu đỏ tươi, lửa giận của Lâm Hành bốc lên. Chờ đến lúc bình tĩnh lại, anh đã bị Cố Cảnh Ngôn cản tay, "Anh Lâm, còn cần báo cảnh sát không?"

Lâm Hành quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, sáu gã kia đã bị đánh vô cùng thê thảm. Anh ném gậy xuống đất, lấy điện thoại Cố Cảnh Ngôn cúp máy, giơ tay sờ hai má Cố Cảnh Ngôn.

Ngón tay Lâm Hành thô ráp, mặt Cố Cảnh Ngôn hơi rát, lập tức được anh ôm vào trong lòng. Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu, siết áo Lâm Hành, "Không có gì đâu, em không sao."

Lâm Hành buông Cố Cảnh Ngôn ra, nắm cổ tay Cố Cảnh Ngôn nhanh chân bước đi, "Đi."

"Chưa lấy cặp nữa."

Lâm Hành xoay người nhặt cặp lên đưa cho Cố Cảnh Ngôn, không để ý xe đạp ngã trên đất, đi thẳng ra đường lớn. Nhìn thấy có xe taxi, Lâm Hành vẫy tay ngăn lại mở cửa xe nhét Cố Cảnh Ngôn vào, "Mấy ngày này anh không đến trường, xin nghỉ với thầy giúp anh. Em nhớ phải cẩn thận, không thì thuê hai vệ sĩ, phải đi chung với tài xế."

"Anh Lâm, em có thể giúp —— "

"Không cần, anh có thể tự giải quyết." Lâm Hành cúi người hôn lên trán Cố Cảnh Ngôn một cái, dời xuống, hôn nhẹ lên vết thương của Cố Cảnh Ngôn. Trên mặt có một vết rách, nhất định sẽ để lại sẹo. Lâm Hành đau lòng muốn điên lên, anh không có năng lực bảo vệ người anh yêu, đây là chuyện rất đau lòng. "Đừng kêu gọi quan hệ từ người nhà của em, anh không yếu vậy đâu."

Tài xế ngồi đằng trước quay đầu nhìn sang, xác định hai người đều là nam sinh, trợn to mắt.

Lâm Hành ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn qua, "Nhìn cái gì?"

Khí thế hung hãn trên người Lâm Hành rất nặng, tài xế không muốn gây chuyện, cố gắng đè nén nỗi khiếp sợ.

Lâm Hành lại nhìn Cố Cảnh Ngôn liền quay về vẻ dịu dàng, nói: "Đi đi."

Lâm Hành đóng cửa xe, năm đó nhà họ Cố tống anh vào tù, phá huỷ tất cả của anh. Nói như thế nào đây, dùng quan hệ của người ta, nợ ân tình của người ta, đến lúc người ta muốn đòi lại thì cũng không có gì đáng trách.

Lâm Hành thích Cố Cảnh Ngôn, nhưng anh không muốn liên quan một tí gì đến người nhà họ Cố.

Xe taxi bắt đầu đi, đèn sau lấp loé, dần dần biến mất trong bóng đêm.

Lâm Hành đứng ở đầu đường châm một điếu thuốc, một hồi sau, anh dập tắt thuốc quay người đi về.

Mẹ kiếp, anh và Vương Uy đã kết thù rồi.

Lúc Lâm Hành quay lại vì chiếc xe kia đã đi rồi, xe đạp bị đập nát bét, Lâm Hành đi bộ về nhà. Trên cửa bị giội rất nhiều sơn đỏ, Lâm Hành vào nhà thay quần áo, mang theo một cây côn đi ra ngoài.

Hai giờ sáng, anh Uy ôm một cô gái đi xuống tầng hầm đậu xe, hắn vừa hít thuốc, tinh thần rất phấn khởi. Lên xe liền đè cô gái lên ghế, không kịp đóng cửa xe đã vội vã muốn "làm".

Đột nhiên phía sau xông tới một luồng gió, hắn mới vừa định quay đầu thì đã bị túm tóc, da đầu đau đớn làm cho hắn kêu lên thảm thiết.

Cô gái kia cũng thét lên.

Tiếng trầm thấp của người đàn ông đang túm tóc Vương Uy vang lên. "Tôi không đánh phụ nữ, ngậm miệng lại, cút xuống xe."

Cô gái liền bò xuống xe.

Vương Uy nhìn thấy Lâm Hành liền trừng mắt, hắn từng điều tra Lâm Hành, là một tên lưu lanh chính gốc, là một thằng không muốn sống. Nhưng hắn không nhịn nổi cái khẩu khí kia, chưa đánh chết Lâm Hành, Lâm Hành đã tìm tới cửa.

"Có chuyện thì nói, đừng ra tay."

"Tôi đã cảnh cáo ông rồi mà." Lâm Hành vỗ vỗ mặt Vương Uy, đuôi mắt giương lên, nhìn rất tà mị, "Ông lại cho là tôi nói đùa, vậy thì rất xin lỗi."

Vương Uy tê cả da đầu, nụ cười này của Lâm Hành thật sự không giống như thiếu niên mười mấy tuổi, cực kỳ kinh khủng.

"Mày... muốn làm gì?"

"Ông hết cơ hội rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com