Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25 - 27

Chương 25:

Từ ngày chia tay Nat, ba năm bố mẹ không liên lạc với tôi. Họ vẫn sống khỏe mạnh, chỉ cần vậy thôi. Tôi và Aaron quay lại với nhau, hàng ngày đi làm, tối về dùng bữa, trò chuyện hoặc thêm chút “hoạt động” gì đấy, cùng nuôi một con chó nhỏ, đôi khi cùng đi du lịch, đi tham gia những dự án ở nước ngoài, sự nghiệp cả hai vẫn phát triển đều đặn. Đôi khi tôi cũng nghĩ về quá khứ, đó là những lúc bố mẹ Aaron hối thúc lập gia đình, nhưng những trăn trở ấy nhanh chóng qua đi. Hai chúng tôi rất hợp nhau, Aaron đã trở thành một người không thể chê vào đâu được.

- Hôm nay là lượt ai nấu ăn nào? – Aaron ôm lấy cổ tôi hôn chụt một cái rõ kêu vào má.

- Shit! – Rủa thầm một tiếng, tôi bật cười huých tay vào bộ ngực tráng kiện của anh ấy. – Hôm nay lúc năm giờ chiều có buổi chụp hình…

- Chụp hình cho cái gì? Hãng nào? Tạp chí nào? – Aaron nhướn đôi lông mày rậm đầy nghi ngờ.

- Được rồi! Không có! – Anh ấy rõ ràng biết khi nào tôi đang kiếm cớ trốn việc. – Muốn ăn gì nào? Đấm nhé?

Mỗi ngày bình thản trôi qua, đôi khi cũng có tranh cãi, nhưng nhìn chung tôi thấy hạnh phúc.

*

*           *

Nat cũng vui vẻ với cuộc hôn nhân mới, chúng tôi vẫn là bạn tốt, chỉ là không thể quấn quýt như trước kia. Và cũng đã năm năm rưỡi kể từ lần cuối cùng Meg liên lạc với tôi, trong thời gian đó, tôi có đơn phương hỏi thăm, nhưng chẳng bao giờ nhận được hồi đáp. Tôi không hiểu rốt cuộc điều gì đã khiến mâu thuẫn giữa hai chúng tôi hằn sâu đến vậy.

Một lần vô tình nhìn thấy Meg trên đường, vừa gọi tên cô ấy giật mình quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng chuyển thành đầy xa lạ và tránh đi. Tôi thực sự không tìm ra được một lý do đủ chính đáng để hai chúng tôi từ chỗ vô cùng thân thiết thành ra như thế này.

Rồi tôi cũng biết. Lý do thật quá không tưởng để có thể tin là thật. Cuộc đời này có quá nhiều thứ xen ngang vào những kế hoạch, dự định tưởng như đã lập trình sẵn một cách hoàn hảo. Có những điều mà chả bao giờ dám bén mảng chạy qua tâm trí lại thành hiện thực.

Thật mỉa mai.

*

*           *

- Anh…? – Vivi bất ngờ gọi điện thoại cho tôi, ngay lúc tôi vừa kết thúc cảnh quay chuẩn bị dùng bữa trưa cùng các đồng nghiệp. Cả sáng nay tôi cứ có một linh cảm bất an mà không thể dùng từ ngữ diễn tả nổi. Tôi cảm thấy ngực như bị đè nặng, đầu óc trống trơn đến độ phải kiểm tra đi kiểm tra lại thoại rất nhiều lần.

- Ừ? – Tôi nín thở, cầm chặt điện thoại. Lâu lắm rồi con bé không gọi điện cho tôi, bố mẹ gắt gao, nó quá bận với đại học và những mối quan hệ bạn bè, cũng không còn hợp với tôi như trước. Chỉ một từ “anh” mà tôi thấy giọng nó run rẩy, bố mẹ gặp chuyện không may sao?

- Chị Meg…mất rồi…

- Hả? – Tôi không hiểu ý nó.

- Ở…ở bệnh viện X. Em…đang đợi tàu…chiều em tới nơi. – Tôi nghe tiếng Vivi khóc nức lên trong điện thoại, não bộ tôi vẫn từ chối hiểu điều nó đang nói.

- Khi nào? – Môi bật ra câu hỏi, tôi thấy tay mình run run. Hôm nay là ngày bao nhiêu? Tôi đờ đẫn lục lọi tâm trí mình, không, không phải ngày cá tháng tư.

- Mười giờ sáng nay…Chồng chị ấy gọi cho em. – Tôi có thể mường tượng ra khuôn miệng run rẩy cố truyền đạt từng chữ đến tôi của con bé.

- Levi? – Tôi thốt lên, tại sao lại là gọi cho Vivi mà không phải là tôi? Tôi nhớ là mình đâu có mâu thuẫn gì với cậu ta. Nếu đã báo cho Vivi, không có lí gì điều này không tới tai tôi. Nhưng mà… Meg…mất là sao? – Tại sao? – Tôi không rõ mình đang hỏi điều gì nữa.

- Ung thư, giai đoạn cuối. – Tôi như đang được nghe một câu chuyện điên rồ đến không tưởng.

Trước mắt như chỉ có một khoảng trời tối đen, tôi nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cố lắp ráp những điều mình vừa nghe được. Hi vọng nó là một câu chuyện chắp vá vô nghĩa. Meg, người mà gần như biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tại sao lại có thể…? Đáng sợ quá, thời gian rốt cuộc đã làm gì chúng tôi thế này? Vòng tay ôm lấy người mình để giảm bớt từng đợt ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi không màng đến chiếc điện thoại rơi lăn lóc trên nền đất của mình nữa. Ung thư? Từ khi nào? Meg…Meg…Sau năm năm…tại sao lại có chuyện như thế này?

- Zac? – Một bàn tay lay nhẹ vai làm tôi giật mình. – Ăn trưa thôi, cảnh quay kế tiếp là một giờ đấy.

Meg mất rồi…Bệnh viện X…Tôi vừa nghe được cái gì thế này? Đúng rồi, phải đến đấy! Đây không phải chuyện để đùa. Meg…Tại sao có thể như thế được? Năm năm không liên lạc, cậu thực sự không muốn nói chuyện với tôi đến mức này sao?

Tôi chộp lấy ví tiền, điện thoại của mình chạy ra xe, mặc kệ những tiếng ú ớ ngỡ ngàng của đồng nghiệp. Lúc này làm sao tôi có thể quay phim tiếp được đây. Tay run lên như một bệnh nhân Parkinson tuyệt vọng, tôi thậm chí không tra nổi chìa khóa vào ổ. Mẹ kiếp! Tôi thầm rủa khi chìa khóa rơi xuống sàn xe. Tôi không còn thời gian để run rẩy như thế này…

Bệnh viện X…Tôi lẩm nhẩm trong đầu xác định rõ điểm đến của mình. Tay víu thật chặt vào vô lăng, đến độ từng khớp ngón tay bắt đầu thấy nhức. Lái với tốc độ tối đa cho phép, tôi không thể phóng nhanh hơn, gặp cảnh sát sẽ còn mất thời gian hơn nữa. Mẹ kiếp, nhanh nữa lên! Tôi nếm thấy vị mặn chát, mặt ướt quá, sao tầm nhìn lại mờ thế này.

Sự im lặng trong năm năm qua là thế này sao? Lý do này đâu đủ chính đáng…

*

*          *

Tôi phải tìm cậu ở đâu đây? Mùi thuốc sát trùng luôn hiện hữu ở bệnh viện làm tôi buồn nôn. Đúng rồi, Levi! Cậu ta sẽ nghe điện thoại…Tay ấn gọi cho số máy bao lâu ngủ quên nơi danh bạ, tôi đưa tay đập đập lồng ngực tự trấn an, những mong không khí có thể tràn vào nhiều hơn.

- Zac…? – Giọng Levi khàn khàn và vụn vỡ, có lẽ không chỉ có giọng nói, thứ gì đó trong cậu ta cũng tan nát rồi. – Nhà xác số hai.

Tại sao tôi chưa lên tiếng đã trả lời nhanh đến vậy? Tôi mong chờ thái độ ngạc nhiên của cậu ta kia mà! Tôi sẽ tường thuật những gì mình nghe được, tôi sẽ khóc vì nhẹ nhõm khi nghe cậu ta chửi mắng kẻ nào đó đã đùa quái ác đến mức này.

Mọi thứ không đáng tin gì hết, đây không thể là thật được!

Nhưng trong giấc mơ, não bộ sẽ tự thấy mọi chuyện thật logic.

Tôi lao như điên ra khu vực đó theo biển chỉ dẫn. Dãy nhà màu trắng hình hộp chữ nhật im lìm đóng kín cửa làm người ta không khỏi lạnh gáy mà liên tưởng tới chiếc quan tài. Levi quỳ sụp trên đất, hai tròng mắt đỏ ngầu, quai hàm bạnh ra như cố kìm nén, tay phải nắm chặt điện thoại, tay kia vo viên một mẩu giấy nhàu nát đến thảm thương. Trông cậu ta như một con dã thú bị thương khiến người ngoài không dám lại gần làm một việc đơn giản như đỡ dậy.

Tôi thấy hai đầu gối mình yếu đến độ không nâng nổi cơ thể nữa. Trước khi kịp nhận ra, bản thân cũng đã quỳ lê lết trên mặt đất, ngón tay bấm vào thịt đau đến rướm máu. Tôi mở miệng, dù đầu óc trống trơn, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở gấp bám víu sự sống của mình. Vậy mọi thứ là thật…

- Meg…để lại hai bức thư. – Từng chữ như rút hết sức lực của Levi. – Xin lỗi, tôi lỡ đọc của cậu. – Rồi cậu ta ném mẩu giấy vo viên trong tay kia cho tôi, ngoài đau thương ra gương mặt không

còn biểu cảm gì khác.

Tôi không còn tâm trí mà hỏi tại sao cậu ấy lại đọc, tại sao lại vo viên bức thư Meg dành cho tôi như thế. Vươn tay ra chậm chạp nhặt lấy bức thư, nhẹ nhàng cẩn trọng giở ra, hi vọng Levi không làm rách hay mất đi vài con chữ. Nét chữ này, hơi cẩu thả chút, hơi run rẩy nữa nhưng đúng là của Meg rồi.

Lau đôi mắt đã nhòe đi của mình, tại sao càng lau lại càng không ngừng được thế này. Tôi di tay áo vào mắt nhiều đến độ bắt đầu thấy rát. Trong phút chốc não như quên mất cách đánh vần, trước mặt tôi là bức thư rất nhiều chữ, nhưng tuyệt nhiên chỉ có thể cảm nhận như vậy, tôi không hiểu được điều gì cả.

“Gửi Zac, người mình yêu nhất.”

Chỉ đọc một lần, cả đời tôi không quên nổi một chữ trong bức thư ấy.

Chương 26:

Vài tuần ảm đạm sau đám tang nghiệt ngã của Meg, Levi gọi cho tôi. Anh ấy nói rằng đã có kết quả xét nghiệm. Nhớ lại khuôn mặt ngây thơ đẫm nước mắt giống hệt Meg của Lana trong đám tang, tôi tự hỏi liệu con bé là con ai có còn quan trọng? Nhưng tôi cũng muốn biết, tôi có khả năng có một đứa con, trong nó là một phần của tôi. Điều mà tôi không bao giờ nghĩ mình có thể.

Levi hẹn gặp tôi ở một tiệm ăn. Sắp xếp rời lịch phỏng vấn đi một tiếng, tôi không biết mình đang có tâm trạng như thế nào, trông đợi điều gì trên đường đến gặp cậu ấy. Ngồi xuống ghế đối diện, tôi giật mình khi mà chỉ trong vòng hơn một tuần, một người đàn ông bảnh bao gọn gàng có thể trở nên nhếch nhác, mệt mỏi đến vậy. Bộ râu khiến Levi già đi nhiều, hai quầng thâm hằn rõ dưới đôi mắt đỏ ngầu, nhưng lúc như vậy ai quan tâm đến ngoại hình của mình nữa chứ.

 

- Khỏe chứ Levi? – Tôi cố xóa tan bầu không khí kì cục cứng ngắc. Tôi liệu có được coi là tình địch của cậu ấy không? Nửa mong chờ bữa trưa này sẽ sớm trôi qua, nửa ngập ngừng không muốn biết sự thật.

- Có một điều, tôi nghĩ anh nên rõ. – Chất giọng trầm ấm nhưng vẫn khiến người nghe có cảm giác bị áp bức, từ ngữ không diễn tả được hết tâm trạng Levi hiện tại. – Bố của một đứa bé, là người chăm sóc và yêu thương nó hơn là người góp phần tạo ra nó.

Tôi nghĩ mình đã có câu trả lời. Lana…là con gái tôi. Tên do tôi đặt, trong người con bé có một phần là của tôi. Không thể tin được, tôi có một đứa con.

- Lana là…? – Đưa tay lên che miệng, tôi nghĩ mình có thể khóc bất cứ lúc nào.

- Con bé là con anh, nhưng nó gọi tôi là bố. Như vậy đủ rõ ràng chưa? – Có vẻ như Levi nghĩ tôi sẽ đem Lana đi.

Thái độ ấy chứng tỏ anh ấy rất yêu thương Lana, cho dù bố đứa trẻ có là ai, năm năm ở bên chăm sóc không thể vì vậy mà tan biến được. Cũng thật không công bằng khi tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt con bé mà nói: “ Chào, Zachary mới là cha đẻ của con. Gọi bố đi. ”

- Tôi không định cướp con bé đi. – Nhìn thằng vào mắt Levi, tôi làm rõ quan điểm của mình. – Nhưng tôi cũng muốn chăm sóc nó, thậm chí là cả hai đứa trẻ.

Ánh mắt kiên định của Levi dịu xuống một chút, tôi chậm rãi tiếp lời:

- Tôi chỉ cần Lana gọi tôi là chú thôi. Hiện giờ con bé chẳng cần biết ai là bố đẻ của nó, nhưng có lẽ là khi nó mười tám, hai mươi tuổi, nó biết sự thật và có cuộc sống của riêng nó. Và…nếu anh có ý định tái hôn, tôi có thể nuôi cả hai đứa trẻ giúp anh. Mọi điều tôi làm, với tư cách là bạn của Meg, hơn là bố của Lana.

Vậy là Levi cho phép tôi được ghé thăm, chăm sóc hai đứa trẻ. Tôi sẽ đón chúng đi học về những ngày cuối tuần, còn Levi sẽ lo cho hai đứa nhóc những ngày đầu tuần. Cuộc sống bắt đầu xáo trộn, theo một cách đáng yêu. Tôi gần như chỉ nhận những lịch chụp ảnh, phỏng vấn vào đầu tuần. Những lần đầu chúng nhất quyết bắt tôi đưa về nhà với Levi sau khi vui chơi thật đã, dần chúng cũng quen với việc chú Zac sẽ bắt cóc chúng những ngày cuối tuần. Báo chí cũng rộ lên tin đồn tôi đột nhiên có con rơi, nhưng mọi thứ lắng xuống ngay khi họ điều tra ra tôi và Meg – một gương mặt nổi bật trong giới truyền thông từng có tình bạn thân thiết như thế nào.

- Lana! – Lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh huých tay khi con bé đang xây lâu đài cát, tôi làm con bé giật mình.

Nó bĩu môi lườm tôi một chút rồi lại chú tâm vào công việc của mình. Tính cách của con bé rất đáng yêu, không thể tin được đây lại là con gái của tôi.

- Nếu…cho điểm từ một đến mười, con nghĩ bố Levi của con được mấy điểm? – Không hiểu sao tôi lại hỏi điều này, tôi đã tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ không cố chiếm lấy vị trí của Levi cơ mà?

- Hai mươi! – Lana hồn nhiên cười toe toét.

Chẳng bao giờ tôi bằng được. Đột nhiên thấy hơi buồn một chút.

*

*            *

- Kịch bản này em thấy thế nào? – Aaron ôm lấy khi tôi vừa trở về từ trường quay. – Đạo diễn mới này khó tính lắm đúng không?

- Ừ. Chưa bao giờ em thấy một cảnh quay đơn giản phải chỉnh đi chỉnh lại nhiều chi tiết lặt vặt như thế. – Tinh nghịch đưa tay chọc vào mạn sườn khiến Aaron vốn nhiều máu buồn giật nảy người lên.

- Đừng có cù nữa! – Đưa tay vuốt ve gáy tôi, Aaron cố làm giọng điệu nghiêm túc.

- Haha, anh nghĩ ai sợ anh chứ? – Tôi phớt lờ lời cảnh cáo, tiếp tục trêu chọc anh ấy.

- Chính em nói thế nhé. – Aaron nhún vai, bế xốc tôi ngồi lên bàn uống trà ở phòng khách.

Khoanh hai tay, tôi cố gắng giữ mình không bật cười, giọng nói đầy chất vấn trong khi Aaron bắt đầu hôn sau gáy mình:

- Này này! Mới bốn giờ chiều thôi nhé! Và…Chết tiệt!

 Hốt hoảng đẩy Aaron ra, tôi suýt quên mất.

- Sao vậy?

- Tới giờ đón Lana!

*

*          *

- Hồi đó Meg như thể là hot chick ở trường ấy! – Nuốt miếng bánh mì của mình xuống, tôi giải thích câu chuyện của mình.

- Nói đến hot chick, hồi trung học anh cũng…

- Nhưng mà có chuyện như thế này về Meg. – Tôi chợt nhớ ra một điều khôi hài vô cùng.

*

*         *

- Em đi đâu vậy? Hôm nay anh nhớ em không có lịch quay? – Aaron mặc áo khoác chuẩn bị đi chụp ảnh và cũng ngạc nhiên khi thấy tôi tròng áo của mình vào.

- Ra mộ Meg một chút, sau đó em phải đón Lana.

Tôi nợ Meg tuổi trẻ, thành công và cả con người tôi hiện tại, tôi nợ cô ấy rất nhiều. Tôi phải chăm sóc Lana và Alex thật tốt. Tôi cũng sẽ không trách nếu Levi tái hôn và giao Lana cho tôi vì thực sự tôi muốn chăm lo cho cả hai đứa trẻ, cho dù Alex không phải con tôi, điều ấy cũng không sao cả. Tôi phải lập một tài khoản ngân hàng để tiết kiệm tiền học đại học cho hai đứa từ bây giờ. Meg có lỗi với Levi, tôi sẽ giúp cô ấy bù lại lỗi lầm này, dù gần như là không thể.

- Ừm. – Aaron nhún vai, rồi hôn tôi một cái tạm biệt. – Anh sẽ nhắn tin cho em sau.

*

*           *

- Mộ Meg có nhiều hoa đẹp lắm, chắc hẳn là Levi thăm cô ấy. – Rót nước vào cốc cà phê, tôi bắt đầu kể lại chuyện trong ngày của mình khi hai đứa nhỏ và chú chó béo ục ịch nhà tôi vẫn mải mê coi phim hoạt hình trong phòng khách.

- Cậu ấy thật tử tế. – Aaron chống cằm nhận xét.

- Nhưng thực sự Meg cũng rất đáng thương. Em luôn cảm thấy dù mình có làm gì cũng không thể…

- Em ngừng được không? – Đột nhiên giọng nói của Aaron trở nên bực dọc. – Cô ấy yêu em, có con với em, còn gì nữa không!? Làm thế nào để anh đau khổ cùng em khi mà trong đời anh chưa từng gặp cô ấy!?

Tôi giật mình trước thái độ của anh ấy, đã lâu rồi chúng tôi không hề cãi vã, mấy ngày nay Aaron vẫn rất bình thường khi nói chuyện với tôi. Và, chết tiệt, cửa phòng bếp không đóng, mấy đứa trẻ ở phòng khách có thể nghe thấy.

- Anh sao vậy…? – Tôi bắt đầu thấy hơi khó hiểu, và có phần sợ nữa.

- Em nghĩ thử xem hai tháng gần đây cuộc hội thoại giữa chúng ta có khi nào không là về Meg?

- Hạ giọng xuống Aaron, Lana và Alex đang ở phòng khách. - Ngoài điều này tôi không biết nói gì nữa.

- À phải rồi! – Aaron nhắm nghiền mắt, có vẻ như anh ấy đang cố nén sự tức giận của mình xuống, đưa tay lên ra hiệu hòa hoãn. – Cứ đi đọc truyện cổ tích cho hai đứa đi!

- Từ bao giờ mà việc em có một đứa con lại khiến anh khó chịu đến vậy? Em luôn muốn có, cả gia đình em cũng vậy. Thậm chí em nghĩ cả đời này mình không thể, vì dù thế nào em cũng không thể yêu phụ nữ. Nhưng đây là Lana, đứa trẻ do em đặt tên, là con của em, với người phụ nữ… - Tôi bắt đầu mất kiểm soát, nhưng đến đây tôi không biết mình phải nói Meg là người phụ nữ như thế nào trong đời mình nữa.

Im lặng bao trùm căn phòng bếp, lúc này tôi lại ước có chút tiếng động gì đó, sự tĩnh lặng này như bóp nghẹt cổ họng hai người. Ánh mắt sắc bén của Aaron càng khiến tôi cảm thấy thêm phần áp bức.

- Ổn thôi! Nếu em yêu người phụ nữ đó đến mức ấy, thì thoải mái đi! Nói cho cả thể giới ấy! – Aaron ngừng lại điều hòa nhịp thở - Em muốn có con, cả đời em không thể có con, điều này làm mẹ em vui…Em nghĩ mình em có mẹ, mình em muốn có con sao? Em có con, có người phụ nữ yêu em đến vậy, dành cả đời em mà đền đáp!

Vậy ra vấn đề là do anh không thể có con như tôi, hay là vì anh ganh tị với Meg? Dù hiện tại hai chúng tôi có hạnh phúc như thế nào thì quá khứ vẫn là thứ không thể chen vào, không thể thay đổi được. Meg là quá khứ của tôi.

- Chưa bao giờ em bắt anh phải vì em mà không có con. – Tôi cố giữ cho từng câu chữ của mình rành mạch, không bị ngắt quãng bởi những xúc cảm tràn lên cổ họng. – Hơn nữa quan hệ của chúng ta không công khai, nếu anh muốn trò mang thai hộ, cứ việc đi! Chả ai trách anh vì có con rơi đâu! Người ta biết thế quái nào được khi anh còn không bao giờ nắm tay em ở nơi công cộng!?

Nói rồi đứng lên, không buồn ăn nốt bữa tối của mình, Aaron vơ lấy điện thoại và chìa khóa xe trên bàn.

- Anh đi đâu?

- Có lịch quay. Anh sẽ qua đêm ở trường quay. Ngủ ngon.

Tôi không bắt anh ấy phải cùng đau khổ, dằn vặt vì tội lỗi như tôi. Nhưng ít ra, thôi được rồi, tôi có hơi ích kỉ khi không nhận thấy là Aaron quá mệt mỏi với chủ đề về Meg. Nhưng tôi yêu cô ấy, như một người thân của mình, tôi cũng không trách Aaron nếu chẳng hạn như Lizzy Harley xảy ra chuyện gì đó. Đã rất lâu rồi Lizzy không xuất hiện trước truyền thông,  chẳng hiểu sao tôi đột nhiên lại nghĩ tới cô ấy.

Nhưng làm sao tôi biết được Aaron không thích câu chuyện về Meg khi bao lâu nay thái độ của anh ấy không hề có gì bất thường? Hay thực ra chính anh ấy cũng chán mối quan hệ không ràng buộc không đầu đuôi giữa hai chúng tôi rồi?

Hm, có thể lắm chứ…

Chương 27:

Hôm sau tôi đưa hai đứa trẻ về nhà Levi, cố giữ cho đầu óc mình trống rỗng cả ngày. Tôi đến trường quay, đài truyền hình, bất cứ nơi nào có thể làm tốn thời gian của mình. Thỉnh thoảng điện thoại báo có tin nhắn lại vội vàng giở ra xem, thấy tin nhắn của đạo diễn hay hợp đồng quảng cáo, tôi không biết cảm giác nhẹ nhõm ngay lập tức rơi xuống khỏi hai vai này là gì. Hoặc tôi không muốn nói chuyện với Aaron, hoặc là tôi sợ một tin nhắn chia tay. Tôi không biết, tôi không còn trẻ nữa, tôi không nên suy nghĩ bi lụy.

Đêm hôm đó về nhà sau nhiều giờ nghiên cứu kịch bản ở thư viện thành phố, tôi thấy có gì đó là lạ. Nhưng quá mệt mỏi nên cảm nhận ấy cũng phải chào thua cơn buồn ngủ dữ dội sau hàng chục giờ căng mắt ra đối diện với tập chữ dày đặc. Tôi tắm rửa rồi đi ngủ để rồi sáng hôm sau phát hiện ra đây là đêm thứ hai Aaron không về nhà. Và thậm chí còn không có một tin nhắn.

Lúc này tôi mới nhận thấy rõ cảm giác là lạ ấy là sự thiếu thốn. Tôi chưa ủy mị đến độ không nằm cạnh người yêu hai đêm đã thấy nhớ nhung trống vắng, tôi ngoài ba mươi tuổi và có một con gái rồi, những kiểu cảm xúc như thế chẳng có chút gì đúng mực.

Bước đến tủ quần áo hai tay bỗng giật mạnh cánh tủ, không hiểu sao trong tôi bảo rằng phải nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Quần áo của Aaron hình như ít đi một chút. Chạy xuống tầng hầm đếm những chiếc vali đủ loại xếp ở dưới đó, thiếu mất hai cái.

Aaron đi rồi. Không phải là công tác nước ngoài, tôi rõ lịch trình tháng này của anh ấy. Là bỏ đi.

Aaron bỏ tôi đi.

*

*            *

Tốt thôi, cũng chẳng phải là lần đầu bị bỏ rơi. Anh ấy còn để lại chút quần áo, liệu có phải là còn quay lại không? Nhưng Aaron là ai chứ, là một diễn viên, người mẫu chứ không phải là bất kì người nào sẽ gói ghém sạch sẽ đồ đạc để rời đi. Thậm chí nếu người bỏ đi là tôi, tôi cũng chỉ lấy tạm những bộ quần áo được gấp ở hàng trên cùng chứ chẳng quan tâm thế nào.

Ừ thì có thể Aaron cũng mệt mỏi và chán ngấy, mọi mối quan hệ dù hòa hợp thế nào cũng có một giai đoạn như vậy. Tôi không thể nói là mình thừa hiểu và không thấy tổn thương. Cũng có chút hụt hẫng vì điều này đột nhiên đến không rõ lí do, và vì tôi bắt đầu thấy thân thuộc với nếp sống khá là giống gia đình nhỏ của mình. Tôi có đau buồn, nhưng tôi không khóc như hồi trẻ được. Tôi không biết tại sao mọi cảm xúc đều chạy ngược vào trong.

Giờ lại coi như tôi sống một mình vậy, đa phần cuộc đời tôi là cô đơn mà.

*

*          *

Tôi lại tập quen với nếp sống cũ của mình. Hai ngày đầu trôi qua có phần khó khăn, nhưng đến ngày thứ ba khi vừa quay xong cảnh phim, giở điện thoại ra kiểm tra lại lịch trình thì lại thấy cuộc gọi nhỡ từ Aaron. Tôi có chút vui mừng nhỏ, nhưng rồi cũng không ấn gọi lại. Đầu óc tôi cứ thế trống rỗng, nhìn mãi vào vô định cho tới khi có người gọi tôi lại để thay phục trang.

Tôi mất cả tối hôm đó suy nghĩ, soạn sẵn những điều mình sẽ nói vì tôi không muốn gây thêm bắt kì hiểu lầm nào nữa mới đủ can đảm nhấn nút gọi lại. Không liên lạc được. Anh ấy tại sao phải tắt máy chứ? Còn công việc nữa. Đột nhiên tôi thấy chút lo lắng.

Chắc không có chuyện gì đâu. Tôi tự trấn an bản thân, rà soát từng tin tức trong ngày, không có tin tức gì liên quan tới tai nạn hay sao đó. Ừ, vậy là được rồi.

*

*            *

Một tuần trôi qua không có tin tức gì từ Aaron. Liệu việc mất liên lạc có phải là một cách nói giảm nói tránh kiểu: “Thấy chưa, em vẫn sống khi không có anh, cứ sống vậy đi nhé!”? Tôi biết làm gì nữa, khóc lóc đau khổ ư? Sống tiếp cuộc đời mình, rồi những cảm xúc này sẽ đi qua hết thôi.

Dù sao tôi nghĩ Aaron cũng không phải là người có xu hướng thích…”ổn định”? Tôi muốn một mối quan hệ lâu dài, khoảng thời gian hai chúng tôi bên nhau thực sự đã cho tôi hi vọng về một thứ lâu bền. Nhưng tôi quên mất ba năm với một vài người cũng đã có thể tính là lâu rồi. Ngay cả khi tôi nghĩ về những điều này, tôi còn không biết mình trông đợi bản thân sẽ có phản ứng như thế nào với tình trạng mối quan hệ này nữa.

Có thể mọi mối quan hệ dù nồng nhiệt sôi nổi đến đâu cũng có một cái đích kết thúc. Đôi khi người ta ở được mãi với nhau là vì không còn trẻ nữa, vì ngại thay đổi khi rõ ràng mọi cảm xúc đã chết. Nhưng Aaron và tôi chỉ ngoài ba mươi, dù tôi nghĩ mình quá già để yêu đương mãnh liệt như hồi trước nhưng độ tuổi này vẫn là quá trẻ để bi quan chọn lối sống cô độc. Khi đến một mức nào đó rồi thì cũng sẽ có những xáo trộn nhất định. Có điều tôi chưa có ý định làm mới cuộc sống của mình, nhưng có thể Aaron đã muốn vậy. Tôi làm được gì đây, cần tới hai người để yêu nhau nhưng lúc chia tay thực sự chỉ cần một người thôi.

Tôi soạn sẵn một tin nhắn bàn luận nghiêm túc về mối quan hệ giữa hai chúng tôi, cố định hình cảm xúc của mình và giữ cho tâm trạng lạc quan hết mức có thể. Lana và Alex chính là hai vị cứu tinh giúp tâm trí tôi bớt bi quan, tôi nghĩ về hai đứa nhỏ rất nhiều. Rằng dù không có tình yêu cuộc đời tôi vẫn sẽ quá bận rộn để mà có thể buồn phiền, vì tôi có tới hai cuộc sống khác để lo lắng. Tôi cố suy nghĩ cứng rắn như vậy, nhưng rốt cuộc chẳng thể ấn gửi tin nhắn.

Ba năm bên nhau, dù muốn hay không thì cũng vô tình coi người kia như một phần đương nhiên của cuộc sống. Có lẽ đột ngột dứt ra như vậy, ai cũng ngập ngừng tiếc nuối. Cuộc đời có thể ngắn ngủi, cũng có thể trở nên thật dài. Ba năm qua từng giây phút trôi nhanh như thể một chớp mắt, và khi Aaron rời bỏ tôi, từng ngày lại thấy chậm chạp lê thê.

Có thể là ngày mai chúng tôi sẽ chính thức chia tay, chắc không phải là ngày hôm nay. Chỉ cần không là ngày hôm nay, tôi không biết tôi muốn mình phải cứng rắn theo cách nào đây.

*

*           *

Tôi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay, tay vẫn cầm điện thoại, tin nhắn dài vẫn còn yên vị trên màn hình chờ được gửi. Một ngày mới lại bắt đầu, ngày thứ tám tôi không liên lạc với Aaron. Lẽ ra tôi phải tìm được nếp sống cũ của mình rồi, tại sao trong đầu cứ tưởng tượng đến những khi ở nhà một mình lúc Aaron công tác nước ngoài?

Kệ mớ cảm xúc vớ vẩn ấy đi, có lẽ tôi nên bật laptop lên xem tin tức một chút.

Tôi vào trang tin tức để rồi thấy một điều không mong đợi, Aaron ở ngay đầu các trang báo điện tử. Không phải là một vụ tai nạn, tiêu đề như thể bóp nghẹt trái tim run rẩy yếu đuối những ngày qua của tôi vậy: “Aaron Xavier bất ngờ xuất hiện cùng Lizzy Harley ở ngoại ô Phần Lan”.

Những bức ảnh Aaron sóng bước cùng Lizzy trong mắt tôi trông đẹp đến lạ thường, từ khi nào mà Aaron liên lạc được với cô ấy? Lizzy đã từ giã các mặt báo được gần bốn năm, không dự án âm nhạc phim ảnh, không dự bất kì sự kiện nào. Và ở Phần Lan? Trong tất cả các nơi trên thế giới, không ai nghĩ cô ấy ở một đất nước lạnh lẽo nhỏ bé như vậy. Tại sao Aaron biết Lizzy ở đó nếu không phải họ đã liên lạc với nhau? Và đặt tôi vào vị trí Lizzy, tôi sẽ không dễ dàng nói ra nơi mình ở cho người lẽ ra phải là chồng của mình. Không những hai người liên lạc với nhau, mà còn phải là đã liên lạc một thời gian dài nữa.

Tôi nhớ lại lúc mình gặp lại Toni, và tất cả những cảm xúc sống lại ồ ạt lúc ấy. Đầu óc tôi cố gắng trong vô vọng để phủ nhận điều tôi nghĩ. Có thể là thời gian tôi mải mê đau khổ vì Meg, Aaron cũng tìm cho mình một người để nói về những vụn vặt thường ngày. Không hoàn toàn là lỗi của Aaron nếu anh ấy có cảm xúc lại với Lizzy, nhưng…Tôi không tức giận, tôi hụt hẫng. Tôi không ghen tuông, tôi chỉ thắc mắc từ khi nào chúng tôi lại có khoảng cách lớn đến vậy, tại sao tôi không kịp nhận ra?

Rồi mối quan hệ không đầu đuôi không ràng buộc của hai chúng tôi sẽ đi về đâu. Chỉ cần công khai, cả hai chúng tôi coi như tạm biệt sự nghiệp của mình đi. Thời đại này đã có ít người kì thị hơn trước, nhưng ít chứ không phải là không có. Và các đạo diễn cũng sẽ dần bớt đặt lòng tin ở những người đồng tính trong ngành như chúng tôi hơn khi mà tiền của những người kì thị cũng xanh như bao người khác. Tất nhiên là cũng có những người nổi tiếng công khai giới tính và được yêu mến, nhưng có lẽ cả tôi và Aaron đều không đủ can đảm để thử xem liệu đó có phải là mình không.

Đành chia tay vậy. Tôi không muốn chịu tổn thương thêm một lần nào nữa, từ giờ cuộc sống của tôi sẽ chỉ là công việc và chăm lo cho hai đứa nhỏ thôi.

Tôi thừa thất vọng, nhưng không đủ can đảm, không đủ tức giận để gửi đi tin nhắn chia tay kia. Có lẽ là tôi hèn nhát, tôi sợ làm mất thứ hạnh phúc rơi rớt mà cố gắng mãi mình mới có nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com