Chương 9: ASCĐ - 9: Tin Xấu
Edit+Beta: Dưa Hấu Chấm Muối
Wattpad: _bjyxszd_0810
_______________________
Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu là bảo vật trấn sơn của núi Nguyệt Lộ, là bảo bối mà các tiên sư thế hệ trước tạo ra qua vô số khó khăn nguy hiểm. Từng thế hệ đệ tử đều vào đó để thử thách, gần như đã trở thành một trong những biểu tượng của núi Nguyệt Lộ.
Cứ vậy mà tan vỡ?
Bão Thúc chân nhân nhìn Lâm Kỳ toàn thân đều là hai chữ "Tầm thường", khó có thể tin y chính là đấng cứu thế cứu vớt muôn dân trong tiên đoán.
Rõ ràng nếu theo như quẻ bói thì phải là Đỗ Thừa Ảnh! Nhưng sự thật bày ra trước mắt. Sau khi vào Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu, Đỗ Thừa Ảnh chỉ hộc máu không thu hoạch được gì, còn Lâm Kỳ lại mang ra linh thú nghìn năm chưa từng xuất thế.
Sau khi khiếp sợ qua đi, Duyên Vũ ngẩng đầu, là người đầu tiên lộ vẻ vui mừng, "Lâm Kỳ! Ngươi ra rồi!"
Ánh mắt ngước nhìn của nàng ta khiến Lâm Kỳ không quen lắm.
Thực ra Lâm Kỳ rất muốn xuống dưới, y đã ấn nhẹ Thủy Kỳ Lân vài lần ý bảo nó nằm sấp xuống. Thế nhưng Thủy Kỳ Lân lúc này lại như mất đi linh tính, vẫn đứng thẳng đầy kiêu ngạo như cũ, đôi mắt xanh bễ nghễ nhìn mọi người dưới chân, chỉ hận không thể gầm thêm hai tiếng. Chủ nhân.....người trong lòng của chủ nhân nó lợi hại vậy đó!
Lâm Kỳ ngượng ngùng nói: "Thủy Kỳ Lân dẫn đệ tử chạy vài vòng, cho nên ra trễ chút."
Y bình tĩnh nói, nhưng Duyên Vũ lại không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Lâm Kỳ, sao ngươi lại tìm được Thủy Kỳ Lân vậy? Còn có......" Ánh mắt Duyên Vũ nhìn về phía linh điệp nhiều hơn, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối, "Nhiều linh điệp như vậy." Chỉ có thể sống trong thời gian ngắn, thật là đáng tiếc.
Khi con linh điệp của nàng chết đi, nàng cảm thấy như thể mình trải qua sinh tử, tan biến theo linh điệp, vì thế giác ngộ và tu vi cũng tăng lên một bậc. Nhưng nếu cho nàng chọn, nàng thà rằng con linh điệp đó không tan biến.
"Nói ra thì rất dài, coi như là vô tình may mắn thôi." Lâm Kỳ cũng khó mà giải thích cho mọi người hiểu thế nào là hào quang của nhân vật chính. Mặt y hơi đỏ lên, cảm giác như chẳng hiểu kiểu gì tự nhiên trộm kịch bản của nam chính vậy.
Bão Thúc chân nhân nhìn Lâm Kỳ với vẻ mặt phức tạp, nhìn thế nào cũng không nhìn ra bất cứ dấu hiệu gì có thể cứu vớt muôn dân trên người y. Gã nghiêm túc nói với Lâm Kỳ: "Ngươi xuống đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Lâm Kỳ cũng rất muốn xuống dưới, nhưng Thủy Kỳ Lân vẫn cứ đứng sừng sững như núi, y thì không nhảy xuống được. Trong tình thế khó xử, dường như cuối cùng Thủy Kỳ Lân cũng thông suốt. Nó chậm rãi cúi người nằm sấp xuống. Lâm Kỳ thở phào, thuận thế trượt xuống từ bộ lông mượt mà của Thủy Kỳ lân, không nhịn được mà sờ thêm vài cái.
Hơi thở ấm áp bên cạnh cũng đi theo sát phía sau y, vô hình trung mang lại cảm giác an toàn cho Lâm Kỳ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Kỳ đã dần dần quen với việc có Đỗ Thừa Ảnh đi cùng.
Trước mắt bao người, Bão Thúc gọi Lâm Kỳ đi, Thủy Kỳ Lân cũng tao nhã đi theo. Duyên Vũ cũng không nói gì, có Thủy Kỳ Lân ở đó, không cần lo Bão Thúc sẽ làm khó Lâm Kỳ.
Đó là Thủy Kỳ Lân, linh thú trong truyền thuyết, Duyên Vũ chỉ từng nhìn thấy nó qua một bức tranh trong Điện Tiên Nhân của núi Nguyệt Lộ. Miêu tả cũng không hề rõ ràng, nhưng khí thế và linh khí ập vào mặt như thế, nàng sẽ không nhận nhầm.
Không ngờ lâm Kỳ lại có vận may tốt như vậy. Tuy rằng Duyên Vũ và Bão Thúc không hợp tính nhau, nhưng về chuyện của Lâm Kỳ, quan điểm của nàng và Bão Thúc lại tương tự. Lâm Kỳ không giống người có cơ duyên may mắn như vậy.
*
Đến khi tới nơi vắng người, Bão Thúc mới quay mặt lại. Thực ra gã rất anh tuấn, tu chân không kể năm tháng, gương mặt của gã vẫn là dáng vẻ thanh niên tuấn tú. Tuy nhiên chân mày luôn nhíu chặt từ ngày này qua tháng khác, cho nên gã có một vẻ u ám luôn thường trực. Lúc này khi gặp riêng Lâm Kỳ, tuy không thể nói là ôn hòa, nhưng vẻ mặt gã cũng không có biểu hiện chán ghét, chỉ lãnh đạm một cách bình thường.
Bão Thúc đánh giá Lâm Kỳ từ trên xuống dưới một lượt. Lâm Kỳ ngoan ngoãn đứng đó mặc cho gã nhìn.
Bão Thúc cau mày, chậm rãi nói: "Nhà có mấy người?"
Lâm Kỳ: "......" Biểu cảm nghiêm túc như vậy, còn tưởng gã muốn luận bàn đại đạo.
Lâm Kỳ nghiêm túc suy nghĩ một lát, thành thật nói: "Tính tất cả huynh đệ tỷ muội, tổng cộng có mười hai người."
Bão Thúc: "......" Không đúng, trên quẻ ghi rõ người trong định mệnh có số Thiên Sát Cô Tinh.
Bão Thúc chưa từ bỏ ý định, nói: "Ngươi chắc chắn đó là cha mẹ ruột của ngươi chứ?"
Lâm Kỳ: "...... Chắc chắn." Thiết lập đúng là như vậy.
Ánh mắt băn khoăn của Bão Thúc lại đảo quanh Lâm Kỳ một lần nữa, xem xét kỹ từng tấc trên người y, nhìn một lượt từ đỉnh đầu tới bàn chân. Gã nhìn quá chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh trên đùi.
"Vô Hạ!" Lâm Kỳ vội quát, "Nhả ra!"
Bão Thúc vô cảm nhìn đôi mắt hung ác của Thủy Kỳ Lân. Thủy Kỳ Lân nhe hàm răng sắc nhọn, chun mũi, đến từng cọng râu cũng đều tràn ngập sát khí.
Là Thủy Kỳ Lân hàng thật giá thật, tuy rằng toàn thân trắng như tuyết, vẫn còn ở giai đoạn non nớt, nhưng là Thủy Kỳ Lân thực sự. Bão Thúc hoảng hốt nghĩ, chẳng lẽ quẻ bói và tiên đoán đều sai sao?
Lâm Kỳ ôm lấy cái đầu bự của Thủy Kỳ Lân, nhẹ giọng nói: "Mau nhả ra, nghe lời."
Thủy Kỳ Lân lúc này mới nhả ra, quơ quơ đầu, bộ lông dài màu trắng liếc nhìn Lâm Kỳ. Y vội nhìn Bão Thúc chân nhân, nhận thấy chỉ là có thêm hai cái lỗ lớn trên pháp bào. Y thở phào, ôm cổ Thủy Kỳ Lân xoa xoa, áy náy xin lỗi Bão Thúc: "Sư thúc, xin lỗi thúc, Vô Hạ...... con vẫn chưa dạy dỗ nó."
Bão Thúc không nói lời nào, xoay người rời đi, bóng dáng tựa như còn hơi lảo đảo.
Thủy Kỳ Lân xoay mặt qua, trưng một gương mặt tươi cười đầy lấy lòng với khuôn mặt lạnh băng của Đỗ Thừa Ảnh.
Một lần khảo hạch nhập môn khiến thanh danh Lâm Kỳ vang dội. Đỉnh núi của Tán Nguyệt chân nhân sắp bị lượng người tới san bằng đến nơi. Vì thế Tiêu Mạc không thể không ra mặt, trực ở gốc tuyết tùng ngăn cản từng người một.
Nhưng nếu những người này đã tới, sao có thể dễ dàng rời đi. Còn chưa nhìn thấy nhân tài ngàn năm hiếm gặp thì sao mà cam tâm được? Rơi vào đường cùng, Lâm Kỳ đành phái linh điệp đi cùng Tiêu Mạc, để mọi người được tiếp xúc với linh điệp, ít nhất không phải không thu hoạch được gì.
Tiêu Mạc dứt khoát ngồi dưới gốc tuyết tùng dựng sạp thu vé, "Trải nghiệm lĩnh hội thanh lọc từ linh điệp, 200 linh thạch một lần, 5000 linh thạch một tháng, xếp hàng đi nào."
Vạn Trúc Phong trở lại núi, nhìn thấy một biển người dưới gốc tuyết tùng thì lập tức phát hoảng, "Sư huynh, đây là chuyện gì vậy?"
Tiêu Mạc đang vui sướng đắm chìm trong linh thạch, nghe thấy tiếng Vạn Trúc Phong cũng không ngẩng đầu lên mà lớn tiếng nói: "Sư đệ, mau tới giúp ta thu linh thạch!"
Vì thế Vạn Trúc Phong không hiểu ra sao, phong trần mệt mỏi ngồi xuống ghi sổ thu linh thạch cho sư huynh nhà mình.
Đến tận khi trời tối mịt, Tiêu Mạc mới vung tay lên, "Hôm nay đóng cửa rồi, mọi người tuần tự rời đi, ngày mai hãy tới sớm, những người đã lĩnh hội thì cứ ở lại động phủ ngồi thiền vài ngày, đừng mù quáng mà thanh lọc liên tục, sẽ tổn hại sức khoẻ."
Các đệ tử cung kính từ biệt Tiêu Mạc và Vạn Trúc Phong. Vạn Trúc Phong thu linh thạch đến mức đau cả tay, uể oải chắp tay chào mọi người. Sau khi tiễn mọi người đi hết, mới có thời gian thở một hơi, "Sư huynh, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?"
Tiêu Mạc vui vẻ nói: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!"
Sau khi vào núi, Tiêu Mạc bắt đầu kể chuyện về Lâm Kỳ. Vạn Trúc Phong nghe mà suýt rớt hàm, cuối cùng phát ra một câu cảm thán từ tận đáy lòng, "Năm nay sư phụ của chúng ta...... may mắn thật đấy!"
Địa bàn tập trung đám cá muối lại bỗng nhiên xuất hiện hai đại thần —— thiên tài Đỗ Thừa Ảnh và thần may mắn Lâm Kỳ. Vạn Trúc Phong nhất thời hơi khó thích ứng. Mà khi cậu ta nhìn thấy cung điện tráng lệ trước mặt, rốt cuộc cũng rớt hàm, hoảng sợ nói: "Đây...... đây......" vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Tiêu Mạc, "Đây không phải được xây bằng linh thạch kiếm được đó chứ? Là động phủ mới của sư phụ sao?"
"Không phải," Tiêu Mạc cao giọng, "Lâm sư đệ, nhị sư huynh đã trở lại rồi, đệ có muốn gặp không?"
Sắc mặt Vạn Trúc Phong càng kinh sợ hơn. Cái.......ngọn núi này thay đổi quá nhanh, cậu ta không thích ứng nổi.
Trong động phủ tối đen, bỗng có hai tia ánh sáng vọt ra, chiếu lên gương mặt Vạn Trúc Phong. Vạn Trúc Phong giật mình, một con thú lớn màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cậu ta.
Thủy Kỳ Lân...... Đây là Thủy Kỳ Lân, linh thú thượng cổ trong truyền thuyết...... Uy áp và khí thế khủng bố đó, quả thực sắp khiến Vạn Trúc Phong không nhịn được quỳ xuống bái lạy.
Tiêu Mạc vui vẻ vẫy vẫy tay, "Vô Hạ, chào buổi tối."
Vạn Trúc Phong liếc nhìn Tiêu Mạc, trong lòng kinh hãi. Không hổ là đại sư huynh, đối đãi với linh thú tùy ý như thế, đúng là to gan lớn mật.
Vô Hạ lắc lắc chiếc đầu bông xù, nhỏ giọng: "Meo."
Vạn Trúc Phong: "......"
Tiêu Mạc vui đùa nhìn Vạn Trúc Phong đang nghệt mặt, "Đáng yêu nhỉ?"
Vạn Trúc Phong: "...... Đáng yêu."
"Sư đệ không ở đây sao?" Tiêu Mạc vươn cổ nhìn ra phía sau Vô Hạ, không thấy ai cả.
Vô Hạ lại 'meo' hai tiếng.
Tiêu Mạc nói: "Ồ, ra ngoài với Đỗ sư đệ rồi."
Vạn Trúc Phong: "???" Sao cậu ta nghe không hiểu gì hết vậy?
Vô Hạ: "Meo meo meo."
Tiêu Mạc: "Được rồi, vậy lát nữa ta lại đến."
Vạn Trúc Phong: "......" Thế giới này càng ngày càng làm cậu khó hiểu.
Ánh trăng rằm vành vạnh sáng rực, xuyên qua rừng rậm như một lưỡi đao sắc bén cắt mặt bàn đá thành mê cung. Một bóng hình thon dài đang ngồi trên ghế đá uống rượu. Ánh trăng chảy xuống tà áo xanh lam, để lại bóng đổ loang lổ. Sườn mặt trắng nõn phủ từng lớp bóng mờ. Tĩnh lặng và thanh tú, khiến người ta quên đi thế tục.
Lâm Kỳ đau đớn trong lòng. Y đã phải diễn cảnh một trận thành danh cực kỳ quan trọng của nam chính, trốn trong động phủ cũng không được bình yên. Điều làm y càng tuyệt vọng hơn chính là...... hệ thống lại mất tích.
Cốt truyện mất kiểm soát, hệ thống biệt tích, nhiệm vụ chuyển xám toàn bộ.
Trừ việc có một cục lông xù, cuộc sống của y bây giờ là một đống lộn xộn.
Bình rượu trong tay đã trống rỗng, Lâm Kỳ đặt nó xuống, khẽ thở dài.
"Thở dài gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên khiến Lâm Kỳ giật cả mình, "Hệ thống, cậu lại chạy đi đâu thế?"
Hệ thống hùng hồn nói: "Tôi có chạy đi đâu đâu, không phải vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh cậu à?"
Lâm Kỳ:...... Là rất "yên lặng", không phát ra tiếng nào luôn.
Lâm Kỳ không truy cứu nó. Cái hệ thống này lúc nào cũng không đáng tin cậy, y chỉ hỏi: "Độ hắc hoá của Đỗ Thừa Ảnh có giảm chút nào không?"
Hệ thống: "Chờ một lát."
Một lát sau, hệ thống chậm chạp nói: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"
Lâm Kỳ: "...... Tin xấu đi."
Hệ thống: "Độ hắc hoá của Đỗ Thừa Ảnh vẫn là 100%."
Lâm Kỳ đau khổ vùi đầu vào cánh tay. Đỗ Thừa Ảnh đối xử với y rất tốt, chỉ hận không thể cho y tất cả. Nhưng điều đó hoàn toàn trái ngược với mục đích nhiệm vụ của y.
Rốt cuộc phải làm sao mới khiến Đỗ Thừa Ảnh quay về chính đạo đây?
Bước ngoặt khiến Đỗ Thừa Ảnh thành ma là cái chết của y. Nhưng bây giờ y vẫn đang sống tốt, tại sao độ hắc hóa của hắn vẫn cao như vậy? Rốt cuộc Đỗ Thừa Ảnh muốn gì? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn......
Lâm Kỳ đau khổ mà rối rắm một hồi, vì men rượu xộc lên mà càng thấy đau đầu hơn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn tin tốt thì sao?"
Hệ thống vui sướng nói: "Tin tốt chính là số 017 sống lại thành công rồi, ha ha!"
Lâm Kỳ: "......" Y hoàn toàn có ý do nghi ngờ dạo này hệ thống im lặng là vì đang đu show! Muốn chửi quá...... nhưng phải nhịn lại......
Đỗ Thừa Ảnh cầm trong tay hai bình rượu mới, nhìn Lâm Kỳ đang nằm sấp trên bàn đá từ xa.
Dưới ánh trăng, thân hình uốn cong vẫn tiêu điều như cũ, Lâm Kỳ...... lại không vui......
Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi nắm chặt tay. Đối với Lâm Kỳ mà nói, có được thứ quý giá nhất thế gian là Thủy Kỳ Lân, khiến mọi người hâm mộ không thôi, hình như cũng không phải chuyện gì đáng để vui vẻ.
Đỗ Thừa Ảnh rất kinh ngạc khi phát hiện sự yêu thích của Lâm Kỳ đối với Thủy Kỳ Lân không khác gì niềm yêu thích với thú vật bình thường. Chỉ cần sờ sờ, xoa xoa, là trên mặt lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Sư huynh của hắn dễ dàng vui vẻ như vậy, nhưng lại khó thực sự lấy lòng đến thế.
Đỗ Thừa Ảnh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác bất lực quen thuộc khi không thể nắm bắt.
Lâm Kỳ, rốt cuộc huynh muốn gì?
"Sư đệ," Đỗ Thừa Ảnh ấm áp nói, "Rượu tới rồi."
Lâm Kỳ ngẩng mặt nhìn qua, trông thấy Đỗ Thừa Ảnh cầm rượu tới, nhất thời có cảm giác thời không giao hòa. Kiếp trước y và Đỗ Thừa Ảnh cũng thường xuyên cùng nhau uống rượu dưới trăng. Cả hai đều là người trầm tính, không thích trò chuyện, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, tự tận hưởng niềm vui trong đó.
Khi đó, Đỗ Thừa Ảnh đang nghĩ gì?
Đỗ Thừa Ảnh nhìn đôi má đỏ bừng của Lâm Kỳ, đặt bình rượu sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Sư đệ, đệ say rồi, trở về thôi."
"Đỗ Thừa Ảnh," Lâm Kỳ chậm rãi nói, "Huynh...... thích ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com