Chương 67: Mua linh tháp + Chương 68: Mâu thuẫn lại nổi lên
Chương 67: Mua linh tháp
Edit + Beta: Snail
Tôn Miểu Miểu nhìn Hứa Mộc An đi ra từ trong biệt viện, trong mắt lóe lên vài phần nghi hoặc.
Trước kia Tôn Miểu Miểu từng gặp Hứa Mộc An, trong ấn tượng của Tôn Miểu Miểu, Hứa Mộc An luôn mặc quần áo thô ráp, cả người có chút âm u. Hứa Mộc An hiện tại tuy ăn mặc đơn giản, nhưng nhìn ra được đẳng cấp quần áo không thấp, toàn thân cũng lộ ra khí tức như ánh mặt trời.
"Mộc An, đi ra ngoài à?" Tôn Miểu Miểu đi đến bên cạnh Hứa Mộc An hỏi.
Hứa Mộc An nhìn thấy Tôn Miểu Miểu thì có phần bất ngờ, trước kia Hứa Mộc An cũng gặp qua Tôn Miểu Miểu vài lần, Tôn Miểu Miểu thấy y thì mắt không thèm liếc một cái, nói chi là đi tới chào hỏi.
"Đúng vậy! Trong nhà thiếu không ít thứ, muốn ra ngoài mua một ít!" Hứa Mộc An nói.
"Nghe nói ngươi dạy dỗ Cảnh Đình đến dễ nghe dễ bảo, không ngờ công tử ăn chơi như Cảnh Đình cũng quay đầu, Hứa thiếu thật là có bản lĩnh." Tôn Miểu Miểu tràn đầy khen ngợi nói.
Sau khi Tôn Khởi và Trịnh Lập Minh rời khỏi thì khắp nơi lan truyền chuyện Tiêu Cảnh Đình giờ đã biến thành vợ quản nghiêm, phu nhân mình nói gì là nghe nấy, bị thê tử dạy dỗ đến dễ bảo, thê tử nói đông không dám nói tây, thê tử chỉ hướng nam không dám chỉ hướng bắc, bị thê tử dạy dỗ đến không dám ăn chơi đàng điếm nữa.
'Tiêu Cảnh Đình' vốn vô cùng sĩ diện, nếu như biết người khác cảm thấy hắn sợ vợ, e là sẽ thẹn quá thành giận, làm ra một ít chuyện vô liêm sỉ.
Hứa Mộc An cười cười nói: "Cũng không phải công lao của ta, ở thôn Thổ Khâu một đoạn thời gian, ăn bữa nay lo bữa mai, Cảnh Đình mới kiềm chế tính tình một ít."
"Xem ra các ngươi chịu không ít khổ ở thôn Thổ Khâu nhỉ?" Tôn Miểu Miểu đầy đồng tình nói.
"Tuy rằng chịu không ít khổ, có điều là bởi vì họa mà được phúc." Hứa Mộc An nói.
Nghe Hứa Mộc An nói vậy, Tôn Miểu Miểu lập tức nghĩ tới thiên tài địa bảo trong vùng rừng núi cạnh thôn Thổ Khâu, "Chúc mừng, Mộc An ngươi thật sự là phúc duyên thâm hậu."
"Cũng tạm thôi, ta còn có việc, đi trước đây." Hứa Mộc An nói.
Tôn Miểu Miểu gật đầu: "Được."
Tôn Miểu Miểu nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Mộc An, sắc mặt âm trầm, lần này trở về, Tiêu Cảnh Đình đối xử với Tôn Miểu Miểu rất lạnh nhạt, Tôn Miểu Miểu làm sao cũng không chấp nhận được sự thật bản thân còn không bằng một gã đàn ông.
"Sao giờ mới đến?" Tiêu Cảnh Đình chờ ở cửa nhìn thấy Hứa Mộc An thì thuận miệng hỏi.
"Gặp phải Tôn Miểu Miểu, chậm trễ một lúc." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu "À" một tiếng.
"Còn phải chờ người sao?" Hứa Mộc An hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Ừm, chờ nhị ca chút, ánh mắt của ta không tốt lắm, lát nữa nhị ca tới, ta xin huynh ấy giúp ta xem hàng."
Hứa Mộc An gật đầu: "Cũng đúng, khi nào nhị ca tới?"
"Hẳn là sắp rồi, thu xếp ổn thỏa cho tẩu tử là tới." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An cười cười: "Quan hệ giữa nhị ca và tẩu tử thật tốt."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy."
"Đợi lâu không?" Tiêu Kình Phong đi ra hỏi.
"Không lâu." Tiêu Cảnh Đình đáp.
"Nhị ca, chúng ta đi thôi." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Được!"
...
Sau khi đám ba người Tiêu Cảnh Đình tới cửa hàng, lập tức có một nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh đến tiếp đãi.
"Nhóm nhẫn trữ vật này xuất xứ từ tay đại sư luyện khí Triệu Lệ, chẳng những kiểu dáng đẹp mà không gian bên trong có đến một trăm năm mươi mét vuông, kết cấu không gian vô cùng ổn định, cất chứa con mồi ở dã ngoại cực kỳ thuận tiện, một chiếc có giá mười hai ngàn lượng bạc."
Tiêu Cảnh Đình xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Mười hai ngàn lượng, vốn hắn còn cảm thấy mình có chút bạc, giờ lại đột nhiên phát hiện mình nghèo rớt mồng tơi!
"Hai vị Tiêu thiếu gia, các vị có yêu cầu gì không?" Nhân viên tiếp đãi hỏi.
Tiêu Cảnh Đình hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Xem những cái khác đi."
Trong lòng Tiêu Kình Phong có chút động, nhưng nghĩ đến giá cả lại chùn bước, sau khi giết chết con mồi ở dã ngoại, sợ mùi máu tươi dẫn yêu thú khác tới, bình thường bọn họ đều tốc chiến tốc thắng, có đôi khi chỉ có thể lấy đi những bộ phận đáng giá nhất trên người yêu thú, vô cùng lãng phí, nếu có chiếc nhẫn trữ vật liền không giống vậy nữa, có điều nhẫn trữ vật thật sự quá mắc, tình hình chung là đội lính đánh thuê đều dùng túi trữ vật.
Tiêu Kình Phong lưu luyến liếc nhìn nhẫn không gian rồi chuyển đến nơi khác.
"Bên này là phù lục, phù lục bên trong cửa hàng chúng tôi có phẩm chất rất cao, bên này là phù lục cấp bốn, bên này là cấp năm, bên này là cấp sáu, phù lục cấp bốn giá chừng một trăm lượng, phù lục cấp năm giá khoảng hai trăm lượng, phù lục cấp sáu giá chừng bốn trăm lượng, khi gặp phải yêu thú cấp cao ở dã ngoại thì phù lục là vũ khí sắc bén cần thiết, có đôi khi có một tờ phù lục chính là có thêm một cái mạng!" Nhân viên tiếp đãi nói.
Hứa Mộc An nghĩ đến tư thế nện hết phù lục này đến phù lục kia của Tiêu Cảnh Đình thì chỉ cảm thấy bạc trắng bóng đều đổ sông đổ biển.
"Khoảng thời gian này bọn ta sẽ không tham dự chiến đấu, đi xem cái khác đi." Hứa Mộc An nói.
Nhân viên tiếp đãi cười đáp: "Các vị đến khu pháp khí cao cấp của chúng tôi xem chút đi, gần đây mới đến một pháp khí rất thích hợp với Cảnh Đình thiếu gia."
Hứa Mộc An cười nói: "Được!" Hứa Mộc An chưa thấy qua bao nhiêu pháp khí cao cấp, chỉ cảm thấy dù mua không nỗi thì đi xem tăng kiến thức cũng tốt.
"Các vị đi theo tôi."
"Đây là một linh tháp đặc biệt chế tạo cho linh thực sư để trồng trọt, trên bề mặt của nó có trận văn tăng phúc tác dụng của linh lực, khi Tiêu thiếu gia thi triển Vạn Vật Sinh Trưởng, có linh tháp này phối hợp thì phạm vi tác dụng của thuật Vạn Vật Sinh Trưởng có thể mở rộng một nửa, các thuật khác cũng giống vậy."
"Tài liệu dùng để chế tạo linh tháp này vô cùng cứng cỏi, linh tháp có thể biến lớn, gặp phải yêu thú thật sự không đối phó nỗi thì có thể trốn trong linh tháp, linh tháp sẽ hoàn toàn che giấu khí tức của tu sĩ, thời gian dài, yêu thú bỏ đi là có thể nhặt về một cái mạng." Linh tháp đặc biệt chế tạo cho linh thực sư, rất nhiều linh thực sư có sức chiến đấu không cao, vì vậy luyện khí sư dụng tâm lương khổ mà khai phá ra cái công năng này.
"Linh tháp này đồng thời cũng là một pháp khí có thể dùng để đối chiến, dùng pháp khí này đối chiến với người Luyện Khí tầng tám, thậm chí tầng chín cũng sẽ không kém, thật ra pháp khí này là một bán thành phẩm, nếu như có cơ duyên, Tiêu thiếu gia còn có thể thăng cấp cho nó."
Tiêu Cảnh Đình nghe vậy ánh mắt liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị: "Pháp khí tốt như vậy cần không ít bạc đi."
"Một trăm hai mươi ngàn lượng, có điều có thể trả theo kỳ, cộng thêm một ít lợi tức, Tiêu thiếu gia có thể làm một tấm thẻ bạc, về sau mỗi tháng chuyển qua mười ngàn lượng, liên tục chuyển mười tháng là được."
Tiêu Cảnh Đình trợn mắt, thế giới này vậy mà cũng có vụ trả tiền theo kỳ hạn như này, có điều Tiêu Cảnh Đình ngẫm lại cũng không kỳ quái, lịch sử của đại lục Man Hoang dài hơn địa cầu nhiều, thời gian lâu như vậy, có vụ trả tiền theo kỳ hạn cũng không có gì lạ, trả trước ba mươi ngàn, lại thêm mười tháng liên tục chính là một trăm ba mươi ngàn rồi, tốn thêm mười ngàn lượng, thật sự là hắc chết được.
"Tiêu thiếu gia, pháp khí này là do một tu sĩ Trúc Cơ kỳ luyện chế, cửa hàng của chúng tôi chỉ có một cái, nếu cậu cần thì nhất định phải nhanh tay lên, nếu chậm tay, bị người đoạt mất rồi là không còn nữa đâu."
Tiêu Cảnh Đình nhìn nhân viên tiếp đãi ân cần mỉm cười, chỉ cảm thấy ngực như bị mèo cào qua.
Tiêu Kình Phong nhìn Tiêu Cảnh Đình nói: "Cảnh Đình, linh tháp này rất thích hợp với đệ." Đúng là hơi mắc một tí, thế nhưng có thể sử dụng thời gian dài, lúc Tiêu Cảnh Đình ở Luyện Khí tầng bốn đã có năng lực kiếm bạc kinh người, hiện tại đang ở Luyện Khí tầng năm, năng lực kiếm bạc hẳn là càng cao hơn chút ít mới đúng.
Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ Tiêu Cảnh Đình, nói: "Bằng không mua nó đi."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Được rồi."
Tiêu Cảnh Đình bất chấp, mua luôn linh tháp.
Nhân viên tiếp đãi nhìn Tiêu Cảnh Đình, nhịn không được có chút ngoài ý muốn.
Nhân viên tiếp đãi vốn không trông cậy Tiêu Cảnh Đình sẽ mua linh tháp, sở dĩ nói nhiều với Tiêu Cảnh Đình như vậy là hy vọng Tiêu Cảnh Đình trở về sẽ nhắc tới pháp khí này với Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ, có lẽ Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ sẽ cảm thấy hứng thú đối với nó.
...
"Tiêu Kình Phong." Một giọng nói ngạc nhiên nghi ngờ truyền đến, Tiêu Kình Phong quay đầu, chân mày liền nhíu chặt lại.
Tiêu Cảnh Đình nhìn sang mấy người đang đi tới, thấy ai nấy đều mặc trang phục lính đánh thuê, lập tức đoán được bảy tám phần thân phận của đám người kia, quả nhiên là trái đất tròn mà!
Hoa Vũ Phong cầm đầu nhìn Tiêu Kình Phong, sắc mặt hơi trầm xuống, phía sau Hoa Vũ Phong, vẻ mặt mấy người lính đánh thuê có chút trốn tránh.
"Cảnh Đình thiếu gia, đây là thẻ khách quý của cậu, cậu đã là khách quý cấp hoàng kim của cửa hàng chúng tôi, về sau cậu tới mua đồ đều có thể được giảm năm phần trăm, hoan nghênh lần sau lại đến." Nhân viên tiếp đãi đầy ân cần nói.
Mặt Tiêu Cảnh Đình vặn vẹo một chút, thầm nghĩ: cửa hàng này thật không biết làm ăn, đồ vật bán mắc vậy mà chiết khấu vẫn thấp như thế, làm sao cũng phải bớt chừng hai chục phần trăm mới đúng chứ.
Hoa Vũ Phong nghe thấy nhân viên tiếp đãi nói thì sửng sốt một chút, quy củ của cửa hàng, tiêu phí trên một ngàn lượng bạc là hội viên bình thường, mười ngàn lượng là hội viên bạch ngân, trên một trăm ngàn lượng là hội viên hoàng kim, trên một triệu lượng là hội viên tử kim.
Hoa Vũ Phong hiện là hội viên bạch ngân, đột nhiên nghe thấy Tiêu Cảnh Đình là hội viên hoàng kim, Hoa Vũ Phong nhịn không được cơn ghen tỵ.
"Đi thôi." Tiêu Kình Phong nói với Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, ba người cùng nhau đi ra ngoài, từ đầu tới cuối Tiêu Kình Phong đều không chào hỏi đám người Hoa Vũ Phong.
"Nhị ca, trước kia đám người đó là đồng đội của huynh sao?" Rời khỏi cửa hàng, Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy!"
Đã sớm biết về Mạc Thành sẽ gặp lại đám người đó, cũng từng tưởng tượng cảnh tượng gặp nhau, cho rằng sẽ rất khó chịu, gặp thật rồi mới phát hiện mình vẫn tốt, chuyện cũ không cần truy cứu, đều đã qua.
"Nhị ca, người cầm đầu kia mang khuôn mặt vong ân phụ nghĩa thật đấy, cũng may huynh bị đuổi đi, bằng không sớm muộn gì cũng bị gã liên lụy." Tiêu Cảnh Đình nói. Tiêu Cảnh Đình từng nghe ngóng hiện trạng của đội lính đánh thuê, đội lính đánh thuê dưới sự dẫn dắt của Hoa Vũ Phong vẫn luôn xuống dốc, có rất nhiều người đã rời khỏi đội lính đánh thuê.
Tiêu Kình Phong cười cười, khuôn mặt Hoa Vũ Phong vẫn rất đoan chính, chỉ là tính tình...
"Được rồi, đều là chuyện đã qua." Tiêu Kình Phong nói, hắn cũng không phải thánh mẫu, sau khi bị phản bội, muốn hắn lấy ơn báo oán là chuyện không có khả năng.
Chương 68: Mâu thuẫn lại nổi lên
Edit + Beta: Snail
Đám người Hoa Vũ Phong bổ sung một chút phù lục và pháp khí liền rời đi, gần đây tài chính của đội lính đánh thuê khá eo hẹp, phẩm chất phù lục cùng pháp khí họ mua đều rất thấp, khi trả tiền, sắc mặt nhân viên tiếp đãi kia lành lạnh nhàn nhạt chọc cho Hoa Vũ Phong luôn sĩ diện xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
"Tiêu Cảnh Đình mua một pháp khí trị giá một trăm hai mươi ngàn lượng."
"Suy cho cùng thì vẫn là đại thiếu gia, thật có tiền." Triệu Lực nhịn không được cảm thán nói. Đội lính đánh thuê làm một vố lớn cũng bất quá là mấy ngàn lượng bạc, cao nhất cũng là mười ngàn lượng bạc, vị đại thiếu gia này, vừa ra tay chính là một trăm ngàn lượng, thật sự là người so với người tức chết người mà!
"Tiêu Cảnh Đình ở đâu ra mà có nhiều bạc vậy chứ! Tiêu Kình Phong trước đây cũng không xa hoa đến thế mà, đều là huynh đệ, dù đãi ngộ có kém cũng không kém bao nhiêu đâu nhỉ."
"Có lẽ là giả nghèo đi, loại đại thiếu gia như này, chỉ cần nhõng nhẽo một tẹo là trường bối liền cho một đống tiền lì xì, rõ ràng có tiền như vậy lại còn chia phần thu hoạch trong đội lính đánh thuê." Hoa Vũ Phong chua lét nói.
Chu Phóng nhìn Hoa Vũ Phong thầm nghĩ: Lúc Tiêu Kình Phong làm nhiệm vụ cũng bỏ ra rất nhiều công sức, hắn lấy phần thuộc về hắn cũng không quá đáng, biết trong lòng Hoa Vũ Phong có khúc mắc với Tiêu Kình Phong, nghĩ mình còn phải lăn lộn làm thuộc hạ của đối phương, Chu Phóng cũng không nói chuyện thay Tiêu Kình Phong.
Triệu Lực gật đầu nói: "Đúng vậy! Làm tốt cũng không thể nào so được với người ta đầu thai tốt! Chỉ là hơn một trăm ngàn lượng bạc, nhiều đến vậy thì dù là cha mẹ Tiêu Cảnh Đình cũng sẽ nhức nhối đi, nếu lão cha Tiêu Cảnh Đình không muốn trả nợ cho Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình có thể gặp phiền toái."
Cửa hàng này có đội giục nợ riêng, nếu đến kỳ không trả tiền sẽ bị đánh tới cửa.
"Hắn sợ cái gì chứ! Trời sập xuống còn có cha hắn chống cho mà." Hoa Vũ Phong nói.
"Cũng đúng." Triệu Lực nói.
"Thực lực của Tiêu Kình Phong thăng cấp Luyện Khí tầng năm." Trương Mông nói.
Triệu Lực gật đầu: "Thật kỳ quái, không ngờ lại tấn cấp Luyện Khí tầng năm nhanh đến vậy."
Lúc trước Tiêu Kình Phong có tiếng nói rất cao trong đội lính đánh thuê, sở dĩ Tiêu Kình Phong bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê, một bộ phận nguyên nhân cũng là vì Tiêu Kình Phong trúng độc, mất đi khả năng tiến thêm một bước. Người trong đội lính đánh thuê đều muốn nuôi gia đình sống qua ngày, chiến đấu cùng yêu thú là chuyện liều mạng, đội lính đánh thuê không nuôi gánh nặng.
Lúc này mới không đến một năm, Tiêu Kình Phong liền từ Luyện Khí tầng bốn tấn cấp Luyện Khí tầng năm.
Hoa Vũ Phong nắm chặt nắm tay, sau một khoảng thời gian Tiêu Kình Phong rời khỏi đội lính đánh thuê, có không ít người bắt đầu nhớ tới chỗ tốt của Tiêu Kình Phong, thậm chí có người đề nghị đón Tiêu Kình Phong về, nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Tiêu Kình Phong thì thiết nghĩ dù có tự mình tới cửa đi mời, Tiêu Kình Phong cũng sẽ không trở về.
Kỳ thật sau khi Tiêu Kình Phong rời khỏi, Hoa Vũ Phong cũng có chút hối hận, đội lính đánh thuê thiếu đi một tay đấm giá rẻ, xác suất thành công khi làm nhiệm vụ giảm mạnh, trong khoảng thời gian gần đây, đội lính đánh thuê số vào chẳng bằng số ra, thành viên có ý kiến với hắn càng lúc càng lớn, Hoa Vũ Phong gặp phải áp lực vô cùng.
Thỉnh thoảng Hoa Vũ Phong cũng sẽ hoài niệm những ngày Tiêu Kình Phong còn ở đây, đoạn thời gian đó, tuy Tiêu Kình Phong luôn khoa chân múa tay với quyết định của gã, thế nhưng khi làm nhiệm vụ lại xuôi gió xuôi nước.
...
Cửa hàng.
"Tiêu Cảnh Đình thiếu gia thật có tiền mà! Không ngờ tốn hơn một trăm ngàn lượng mua một pháp khí, dù là tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, tầng tám cũng không có khí phách bạo tay như vậy đâu."
"Lão cha người ta có tiền, không trả nỗi có thể tìm cha mà."
"Linh tháp kia quả thực không tệ, có người nói vốn là pháp bảo cho Trúc Cơ kỳ sử dụng, kết quả lúc luyện chế lại xảy ra chút vấn đề, cấp bậc mới rơi xuống, tài liệu luyện chế có giá trị không nhỏ đâu."
"Nhưng dù sao cũng chỉ là pháp bảo luyện chế thất bại!"
"Linh tháp này đặt ở đây nhiều ngày rồi, tuy rằng rất nhiều trưởng lão gia tộc Luyện Khí tầng bảy động lòng, nhưng tiếc không mua, không ngờ lại bị Tiêu Cảnh Đình mua đi rồi."
"..."
Tiêu Cảnh Đình ra tay rộng rãi khiến những người khác trong cửa hàng nhao nhao nghị luận.
Tôn Khởi và Trịnh Lập Minh đi vào cửa hàng liền nghe được người trong cửa hàng ca tụng việc Tiêu Cảnh Đình vung tiền như rác.
"Tên Tiêu Cảnh Đình kia không ngờ lại có tiền như vậy." Tôn Khởi líu lưỡi nói. Trước kia tuy rằng Tiêu Cảnh Đình có tiền hơn bọn họ, nhưng cũng không có được bao nhiêu, thỉnh thoảng vì làm vui lòng Tôn đại tiểu thư, mua một món quà bảy tám trăm lượng bạc là cao nhất rồi.
Hơn một trăm ngàn lượng, tên này ấy thế mà lại xa xỉ đến vậy.
Trịnh Lập Minh đầy ghen tỵ nói: "Tên này có mệnh gì thế không biết!"
"Không phải hắn nhặt được vàng đó chứ." Tôn Khởi nói, tuy rằng chỉ thanh toán trước ba mươi ngàn lượng, nhưng đó cũng không phải số tiền nhỏ.
Trịnh Lập Minh đầy ghen tỵ nói: "Hẳn là không phải nhặt được vàng mà là nhặt được thiên tài địa bảo, kẻ này khẳng định phát hiện không chỉ một gốc thiên tài địa bảo."
Tôn Khởi gật đầu: "Có đạo lý."
Tôn Khởi âm thầm tiếc rẻ, lần này Tiêu Cảnh Đình trở về, thái độ đối với bọn họ lạnh nhạt đi rất nhiều, nếu như đổi thành trước đây, hắn hẳn có thể đi theo phía sau Tiêu Cảnh Đình nhặt được không ít chỗ tốt, bây giờ Tiêu Cảnh Đình có tiền như vậy, lộ ra một chút qua kẽ tay cũng đủ để hắn hưởng thụ bất tận rồi. Tôn Khởi âm thầm hối hận, sớm biết vậy thì trước đây khi Tiêu Cảnh Đình tìm tới cửa, hắn cho Tiêu Cảnh Đình mười mấy lượng bạc rồi đuổi đi thì có lẽ lần này còn có đường giảng hòa.
"Tên kia mới thanh toán trước ba mươi ngàn lượng, phía sau còn một số lớn bạc phải trả, không phải hắn trông cậy cha mẹ hắn trả dùm đó chứ, tuy rằng Tiêu Cảnh Đình rất được cưng chìu, nhưng người được thương yêu nhất là Tiêu Thanh Nham, một tháng tiền tiêu vặt của Tiêu Thanh Nham cũng không đến mười ngàn lượng." Trịnh Lập Minh lẩm bẩm.
"Mua cũng mua rồi, trả lại không được, cha mẹ hắn nhất định sẽ trả tiền giúp hắn, lẽ nào trơ mắt nhìn hắn bị bọn đòi nợ đánh chết sao?" Tôn Khởi nói.
Trịnh Lập Minh gật đầu: "Nói vậy cũng có đạo lý."
...
"Tôn tiểu thư, cô có cần gì nữa không ạ?" Nhân viên tiếp đãi nhìn Tôn Diệu Âm đang thả hồn vào cõi tiên mà hỏi.
Tôn Diệu Âm thản nhiên nói: "Không cần, lấy vài món này thôi."
Trước đó, khi Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đến cửa hàng, Tôn Diệu Âm ở ngay bên trong cửa hàng, có điều đám người Tiêu Cảnh Đình quá mức chuyên chú xem hàng nên không chú ý tới cô, Tôn Diệu Âm cũng không tiến lên chào hỏi.
Tôn Diệu Âm nhớ tới dáng dấp của Tiêu Kình Phong, cảm thấy vị hôn phu đính hôn từ nhỏ cùng cô cũng là một nhân vật khí vũ hiên ngang, không hề hỏng bét như trong tưởng tượng.
Trong lòng Tôn Diệu Âm thầm lắc đầu, dù Tiêu Kình Phong không tệ, nhưng không cách nào sánh được với Chu Khang Hòa.
Tiêu Cảnh Đình vừa rồi thật đúng là bỏ ra số tiền khổng lồ, linh tháp hơn một trăm ngàn lượng bạc, nói mua liền mua.
Tôn Diệu Âm nhớ lại lời của muội muội mình, muội muội nói tên Tiêu Cảnh Đình kia là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn tiếc không dốc hết vốn liếng, vẫn cứ cầm loại hàng vài trăm lượng tặng cô, Tôn Miểu Miểu cô cũng không dễ lấy lòng vậy đâu. Nếu Tiêu Cảnh Đình tặng linh tháp này cho muội muội, khó nói muội muội sẽ động lòng hay không.
...
Tiêu Cảnh Đình ngắm nghía linh tháp trên tay, có phần yêu thích không nỡ rời tay, linh tháp này hắn vừa liếc mắt liền vừa ý, cuối cùng bỏ tiền mua luôn.
Tiêu Cảnh Đình vừa vui lại vừa đau thịt, vì cái linh tháp này, hắn lại nghèo rớt mà còn thiếu nợ nữa rồi.
Tiêu Cảnh Đình thu hồi linh tháp rồi đi dạo trên đường cùng Tiêu Kình Phong và Hứa Mộc An, một hộ vệ vội vã chạy tới.
"Hai vị thiếu gia, mau về đi ạ, Tiểu Phàm thiếu gia lại đánh nhau với người ta rồi."
Tiêu Cảnh Đình: "..." Lại đánh nhau, mình mới về nhà vài ngày thôi mà! Con trai nhỏ lại đánh nhau với người ta nữa rồi.
Đám người Tiêu Cảnh Đình gấp rút chạy về nhà, trong đại sảnh, Tiêu Tiểu Phàm trốn phía sau Mộc Thư Vũ, tràn đầy phẫn uất nhín mấy đứa trẻ khác.
"Lão tam, đệ về rồi đấy à, con trai đệ thật sự càng ngày càng quá đáng, thế mà lại chỉ huy yêu thú công kích đường huynh, nó thật sự phát rồ rồi."
Tiêu Cảnh Đình nhìn sang Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Phàm đầy tức giận nói: "Cha không phải như thế, con bảo Tiểu Vân mang con bay, bọn nó ở dưới đất cầm cung tiễn bắn Tiểu Vân, Tiểu Vân nổi giận mới cào bọn nó bị thương."
"Đường huynh của mày chỉ đùa giỡn thôi, nhưng mày lại ra tay giết người, mày còn dám làm kẻ ác cáo trạng trước." Trịnh Bội Nhi hung tợn nói.
"Bọn nó mới không phải đùa giỡn đâu, bọn nó muốn bắn chết con, Tiểu Vân cũng bị bọn nó bắn bị thương." Tiêu Tiểu Phàm nói.
Không đứa nhỏ nào ở Tiêu gia có thú cưỡi phi hành được giống như Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Nhạc Vinh thấy Tiêu Tiểu Phàm cưỡi phi điểu chơi, lại nghĩ đến ân oán với Tiêu Tiểu Phàm, lập tức sinh lòng ác độc, chỉ huy mấy đứa nhỏ bình thường chơi đùa với nó bắn tên về phía hỏa vân điểu, hỏa vân điểu chỉ là một con chim non, vừa bị bắn lập tức thất kinh, suýt chút nữa hất văng Tiêu Tiểu Phàm.
Tiêu Tiểu Phàm cũng kinh hãi, nhưng hỏa vân điểu đã nhanh chóng bình tĩnh lại, bị công kích khiến hung tính của hỏa vân điểu đại phát, bổ nhào xuống chỗ mấy đứa nhỏ bên dưới rồi bị vài hộ vệ tuần tra ngăn lại.
Tiêu Cảnh Đình nghe Tiêu Tiểu Phàm biện bạch, cả giận nói: "Đại tẩu, con trai ta ngồi yêu thú phi hành bay trên trời, sao con trai tẩu có thể bắn lung tung như vậy, bắn yêu thú bị thương rồi con trai ta ngã xuống thì làm sao bây giờ, con trai tẩu mới là mưu sát đó! Tẩu còn ồn ào, đồ đàn bà chanh chua không biết xấu hổ, đồ sao chổi đổi trăng thay đen, thật sự là vô sỉ." Nếu Tiểu Phàm ngã từ trời cao xuống thì không chết cũng bị thương nặng.
Trịnh Bội Nhi bị Tiêu Cảnh Đình quở trách không chút lưu tình, tức giận đến toàn thân phát run: "Tam đệ, đệ nói thế là sao, con trai đệ không rụng một sợi tóc, chịu thiệt là con ta."
"Nó chịu thiệt là đáng đời nó! Ai bảo nó mang ý gây rối, gieo gió gặt bão, đại tẩu, trên đầu chất nhi còn đang bị thương, sao tẩu không trông coi nó, còn nhường nhịn để nó càn quấy, tẩu dạy con trai thế à, còn nhỏ tuổi đã bị tẩu dạy thành độc ác như vậy, chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ." Tiêu Cảnh Đình căm hận nói.
"Đệ..." Trịnh Bội Nhi bị thái độ của Tiêu Cảnh Đình làm cho giận sôi lên.
"Được rồi, dù sao cũng chỉ là chuyện con nít, cũng không xảy ra chuyện lớn gì, coi như xong đi." Tiêu Thanh Nham nói.
Trịnh Bội Nhi nghe thấy lời Tiêu Thanh Nham thì tức giận liếc Tiêu Thanh Nham một cái, một ánh mắt của Tiêu Thanh Nham liếc trả lại, Trịnh Bội Nhi không cam lòng cũng phải ngậm miệng lại.
Tiêu Cảnh Đình đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Thanh Nham, không hiểu nỗi, từ lúc nào mà người đại ca này của hắn lại độ lượng như vậy, việc này ấy thế liền nhẹ nhàng bỏ qua.
"Tam đệ, ta nghe nói đệ tốn hơn một trăm ngàn lượng bạc mua một pháp khí không dùng được." Tiêu Thanh Nham hỏi.
Tiêu Cảnh Đình: "..." Hắn nói làm sao Tiêu Thanh Nham lại không đề cập tới chuyện lúc trước, thì ra là ở đây chờ hắn.
"Là cần hơn một trăm ngàn lượng, có điều ta không có nhiều bạc như vậy, chỉ thanh toán trước ba mươi ngàn tiền cọc, còn lại phải từ từ trả." Tiêu Cảnh Đình đáp.
Tiêu Thanh Nham híp mắt, thầm nghĩ: hắn còn tưởng rằng Tiêu Cảnh Đình đã sửa cái tật xấu tiêu tiền như nước, không ngờ càng trầm trọng hơn, pháp khí hơn một trăm ngàn lượng, nói mua liền mua, pháp khí Thanh Vân kiếm hắn đang dùng cũng chỉ chừng mười ngàn lượng, phẩm chất của thanh kiếm kia đã khiến rất nhiều người hâm mộ.
"Tam đệ, đệ đúng là giàu nứt đố đổ vách mà."
Sắc mặt Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ đều có chút không tốt lắm, hơn một trăm ngàn lượng, hai người đương nhiên lấy ra được, có điều nhiều bạc như vậy, đối với hai người cũng không phải con số nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com