Chương 4
- Nhóc con! Mi nhìn ta một chút thì mất gì hả? Ta là cha nuôi của mi đấy! Cái thằng nhóc này!!!
Ngôn Quân Hạo tức giận phồng mang trợn mắt lên nhìn con người thong dong ung dung trước mặt.
- LÂM DẬT THẦN!!!
Đờ mờ?!!! Cái vẻ mặt cưng chiều đó là sao? Ánh mắt ôn nhu đó là sao? Cả cái miệng cười sủng nịch nữa!! Đừng nhìn ta như thể ta là người yêu mi nhé!!!
- Tiểu Hạo Hạo, anh khi nào mới bớt trẻ con đây...
Lâm Dật Thần sủng nịch nhìn con người trước mặt, kìm không nổi mà vươn tay nhéo nhéo hai má nộn nộn của Ngôn Quân Hạo.
- Đau!!
Ngôn Quân Hạo nước mắt lưng tròng, ai oán nhìn tên nhóc cười ranh mãnh đang lấy móng vuốt nhéo má cậu làm ai đó rạo rực trong người
Cậu âm thầm nhớ mong Lâm Dật Thần cả người nho nhỏ ngoan ngoãn ngày xưa a...
Ông cha của mình thật là...dạy hư luôn đứa cháu nội của ông rồi đấy ông già!! ヽ(`⌒')ノ
.
.
.
Lâm Dật Thần thần trí mơ màng, mông lung mở đôi mắt mờ mịt của mình.
Ta đã chết?
- Nhóc con, tỉnh rồi?
Lâm Dật Thần vẻ mặt không cảm xúc ngẩng đầu đánh giá thiếu niên trước mặt.
Anh ta khoảng 14-15 tuổi đi? Còn học sơ trung?
Trước mặt hắn là một thiếu niên dáng người thon gầy, da trắng mịn, mắt đào tím than nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng cong cong lên vòng cung nhỏ. Nổi bật nhất...hẳn là mái tóc đen tuyền, phần mái có xen kẽ vài sợi trắng đi? Màu tóc thật kì dị, không lẽ anh ta cũng giống những tên đầu xanh đầu đỏ hay bắt nạt hắn?
- Hey! Đừng nhìn tóc anh bằng ánh mắt kì dị đó chứ! Không phải hàng "phếch" đâu, hàng thật trăm phần trăm, anh đây cha già người châu Á mẹ người châu Âu, màu tóc này là do hai người đó lai tạo ra ấy.
Lâm Dật Thần nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào mắt hoa đào của thiếu niên, phát hiện người này không nói dối, gật đầu xem như trả lời.
- Anh là Ngôn Quân Hạo, 17 tuổi, sinh viên năm 3 cao trung.
Ngôn Quân Hạo co rút khóe miệng. Thằng nhóc nhân vật chính này nhìn cậu bằng con mắt không thể tin đó là sao? Hay do cậu nói gì sai rồi???
Lâm Dật Thần cong khóe môi, ngoắc ra một nụ cười, cái người này 17 tuổi thật sao? Nhìn vừa nhỏ con lại mặt lại non, dễ thương thật.
(Ken: Tiểu Thần, anh xác định không nói chính anh chứ? Anh hiện tại có khác gì sao?)
- Lâm Dật Thần, 10 tuổi.
Bây giờ đén lượt Ngôn Quân Hạo trợn mắt há mồm.
What the hợi? Beep! Nhóc con nam chính thân hình gầy trơ xương, dáng nhỏ nhắn, mái tóc che khuất khuôn mặt, cả người bọc trong cái chăn lớn, nhìn nhỏ lại càng nhỏ, thật sự là 10 tuổi?
Lâm Dật Thần nhướn mày, cười cười nhìn Ngôn Quân Hạo, nhìn phản ứng rất...dễ thương!?
- Khụ! Nhóc hẳn là rất đói rồi đi? Anh mang chút cháo cho nhóc đây.
Ngôn Quân Hạo nhớ lại mục đích của mình không phải là để ngạc nhiên, mà phải kéo tăng độ hảo cảm của nhân vật chính đại nhân.
Cẩn cẩn dực dực để bát cháo rau trên bàn gần giường, Ngôn Quân Hạo mong chờ nhìn Lâm Dật Thần.
Lần đầu cậu xuống bếp nha...thằng nhóc này kiếp trước chắc cứu cả thể giới mới có thể thưởng thức bữa ăn cậu tự làm ~ (๑¯ω¯๑) ~ Đến cả con trai "cưng" của cậu còn chưa có cửa được ăn.
Đúng như ý nguyện, nam chính nhích người, cầm bát cháo chậm rãi ăn, khẽ nhăn mặt.
- A...ăn không ngon sao?
Không phải chứ? Cậu đã làm y như sách hướng dẫn rồi mà? Không lẽ tài nấu ăn của cậu là số âm?!! QAQ
- Ngon lắm, nhưng hơi mặn.
- À này...nhóc...làm con của anh nha!
Mọi động tác của Lâm Dật Thần đình chỉ.
- Chúng ta chỉ cách nhau 7 tuổi?
- Thì...thì sao chứ! Nhóc làm con anh cũng đâu có thiệt thòi gì a! Anh đây là con nhà giàu, không những có thể cho nhóc ăn no ngủ kĩ, còn có thể cho nhóc đi học, đi rèn luyện sức khỏe...nói chung, làm con anh không có gì thiệt thòi cả!
Ngôn Quân Hạo lo sợ nam chính không đồng ý, sợ kết cục của mình lại như tên Ngạo Tử Khanh trong nguyên tác kia nên liền xoắn xuýt thao thao bất tuyệt với Lâm Dật Thần.
Lâm Dật Thần cảm thán, anh ta thực sự rất đáng yêu! Xem ra...cuộc sống sau này sẽ không hề tẻ nhạt a~
- Dù sao cũng không thiệt...
Lâm Dật Thần dù nghi hoặc vì sao Ngôn Quân Hạo không chọn hắn làm em mà lại xác nhận quan hệ cha con với hắn, nhưng nghi hoặc đó nhanh chóng bị quăng sau đầu.
Quan tâm chuyện đó làm gì chứ!? Hắn chỉ cần biết con người thú vị trước mặt sẽ không làm hại hắn là được.
- Này nhóc, muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?
Ngôn Quân Hạo mong chờ nhìn Lâm Dật Thần. Trong nguyên tác thì nguyên thân cho nam chính vào tổ chức của cha cậu ta mà không hỏi qua ý kiến của hắn nên độ hảo cảm của nam chính đối với nguyên thân giảm đáng kể.
Mà cậu đương nhiên không muốn theo vết xe đổ để sau này bị hành xác thế đâu! QAQ
Lâm Dật Thần kinh ngạc nhìn Ngôn Quân Hạo. Người này hình như vừa hỏi mình có muốn trở nên mạnh hơn phải không!?
Lâm Dật Thần chậm rãi gật đầu. Hắn có cảm giác người này sẽ không làm hại hắn.
- Tốt quá rồi! Chờ đến khi nhóc 12 tuổi anh sẽ cho nhóc theo cha anh. Theo ông ấy nhóc sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
- Sao không phải bây giờ?
Lâm Dật Thần đáy mắt không gợn sóng, khuôn mặt không biểu tình hỏi Ngôn Quân Hạo.
Ngôn Quân Hạo cười cười, đối diện với ánh mắt hắn, tay phải xoa tóc hắn.
- Nếu nhóc muốn, có thể.
Reeng...reenggg...
- Thiếu gia, ông chủ gọi.
Bác quản gia già nua cười hiền nói với Ngôn Quân Hạo.
- Sao thế ông già?
'Nhóc ranh!! Ngôn Quân Hạo là cái gì thế hả?! Cha mày đặt tên cho mày cái tên ngầu lòi như thế giờ lại lấy cái tên gì đây!?'
- Ông già, Ngôn Quân Hạo tên đẹp thế còn gì? Mau đổi giúp con!
'Mày...mày...Hừ!'
- Cúp máy rồi a...dỗi rồi...
Ngôn Quân Hạo cười bất đắc dĩ, lắc đầu, thầm nghĩ lần sau nên mua chút gì đó cho ông cha già của mình.
- Dật Thần, em sẽ theo cha anh, nhớ luyện tập chăm chỉ, cố gắng lên thì nhóc mới có thể trở nên mạnh hơn được.
Ngôn Quân Hạo nở nụ cười tỏa nắng, mắt đào hoa híp híp, chiếc răng khểnh lộ ra sau môi.
Và cậu không biết, nụ cười này khắc sâu trong tim của Lâm Dật Thần thế nào, và chính nụ cười này giúp hắn vượt qua bao nhiêu thử thách sinh tử.
[Độ hảo cảm +55. 55%: Người quan trọng.]
.
.
.
- Tiểu Hạo, anh lùn hơn tôi.
Lâm Dật Thần mười bảy tuổi sau bảy năm luyện tập dưới trướng của cha Ngạo bây giờ đã trở về, đứng trước mặt Ngôn Quân Hạo vẻ mặt ôn nhu vắt ra nước xoa đầu cậu.
- Thằng nhóc láo toét!
Ngôn Quân Hạo đỏ mắt ghen tức nhìn Lâm Dật Thần. Thằng nhóc nho nhỏ năm nào giờ đã thành chàng trai cao lớn, dáng người thon dài, cơ thịt tương xứng.
Đáng hận nhất là hắn mười bảy tuổi còn cao hơn cả tên hai tư tuổi như cậu.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Lâm Dật Thần nhìn vẻ mặt động tình (?) của Ngôn Quân Hạo, lòng rạo rực, bế cậu vào trong nhà. Những người kia nhìn chằm chằm vào tiểu Hạo của hắn làm hắn rất khó chịu.
[Độ hảo cảm +10. 65%: Người không muốn mất.]
QAQ Làm ơn trả thằng nhóc ngoan ngoãn nghe lời ngày xưa lại cho tuôi điiii!!!
Ngôn Quân Hạo giãy đành đạch để thoát khỏi tư thế bế kì quoái của Lâm Dật Thần, cảm thán nhóc con quá khỏe.
- Yên tâm, chúng ta...vẫn còn nhiều thời gian...
~ End Chương 4 ~
Tịch: Câu nói cuối là của ai? Ý nghĩa ẩn ý của nó là gì? Tại sao lại có câu nói đó? Xin hãy đón xem chương tiếp theo vào ngày không xa tại kênh truyền hình Dưa Chuột Dưa Leo - Nơi Cúc Hoa Nở Rộ (๑و•̀ω•́)و
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com