Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2 | Chương 3: Tình cũ

Truyện: Duyên Kiếp

Tác giả: Thiên Thủy Tình Văn

Thể loại: Đam Mỹ cổ trang, sinh tử, ngược, HE

Số chương: 7

Nhân vật chính: Lý Mộ Huyền x Vân Tiêu

Chấp bút: 28/4/2018

_____________________________
Chương 3 : Tình cũ

Ngày trước nhà Hoàng gia và Lý gia có định ra hẹn ước. Lý lão gia cùng Hoàng lão gia khi còn trẻ đã hứa hẹn sau này nếu một nhà sinh con trai một nhà sinh con gái sẽ kết làm thông gia. Nếu cùng sinh con trai hoặc cùng sinh con gái thì sẽ cho chúng kết bái huynh đệ hoặc tỷ muội.

Kết quả, cùng một năm nhà Lý gia sinh ra Lý Mộ Huyền còn nhà Hoàng gia thì sinh ra một nữ nhi đặt tên là Hoàng Nhan.

Lý Mộ Huyền cùng Hoàng Nhan từ nhỏ đã bên nhau như thanh mai trúc mã. Cứ ngỡ sau này cả hai sẽ như lời ước hẹn năm đó của hai nhà mà nên duyên chồng vợ. Vậy mà thế sự vô thường, năm Lý Mộ Huyền cùng Hoàng Nhan lên mười ba tuổi, nhà Hoàng gia đơn phương hủy đi hôn ước.

Hoàng Nhan tuy chỉ mới mười ba nhưng đã phổng phao xinh đẹp. Triệu thái thú - Triệu Kình Dục vô tình nhìn trúng nàng, liền sai người sang dạm hỏi. Nhà Hoàng gia lại tham danh lợi, mặc dù Triệu Kình Dục này có hơi lớn tuổi, nữ nhi nhà họ cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp. Thế nhưng có con rể là mệnh quan triều đình vẫn tốt hơn là có con rể là dân buôn.

Lý gia vô cùng bất mãn về chuyện Hoàng gia đột ngột bội ước nhưng cũng chẳng làm được gì, nhà người ta bây giờ đã một bước lên mây. Chuyện của Lý Mộ Huyền và Hoàng Nhan cũng khép lại từ đó.

Lý Mộ Huyền vì mất đi thê tử sắp cưới mà từ đó thay đổi trở thành một con người khác. Mười ba tuổi đã biết đến chuyện hái hoa bắt bướm, hắn đi tới đâu đào hoa nở rộ đến đó. Tính phong lưu cứ như vậy mà ngấm vào trong máu tủy.

Nữ nhân lọt vào mắt xanh của Lý Mộ Huyền ai nấy cũng đều khuynh quốc khuynh thành. Nhưng với hắn vẫn chưa bao giờ gọi là đủ, cho đến khi hắn gặp được Vân Tiêu, hắn mới lần nữa động chân tình.

Mà Hoàng Nhan sau khi lấy người đáng tuổi cha mình thì cuộc sống lại không mấy dễ dàng. Triệu Kình Dục có đến bảy bà vợ, thêm nàng vào nữa là tám. Nàng lại là người nhỏ tuổi nhất nên rất dễ bị ăn hiếp.

Con gái thứ hai của vợ cả còn lớn hơn nàng một tuổi. Thế nên trong mắt đám thê thiếp của Triệu Kình Dục, nàng chẳng khác nào một con tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa.

Sống trong triệu gia mấy năm nhưng Hoàng Nhan không có lấy một đứa con. Bởi mỗi khi nàng mang thai thì năm lần bảy lượt đều bị người khác hãm hại đến sẩy thai mấy lần. Có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết những chuyện thất đức này là do ai gây ra. Ngoài đám vợ cả thì còn ai độc ác bằng.

Cuối cùng, do quá nhiều lần sảy thai, đại phu nói nàng cả đời này cũng không thể mang thai thêm một lần nào nữa. Từ đó Hoàng Nhan bị Triệu Kình Dục đối xử lạnh nhạt.

Triệu Kình Dục sau khi biết Hoàng Nhan không thể mang thai được nữa thì lại cưới về thêm một lão bà, so với nàng còn mỹ mạo hơn mấy phần, lại còn khôn ngoan hơn nàng ngày trước không biết bao nhiêu lần.

Hoàng Nhan được gả đi không lâu thì Hoàng gia xảy ra hỏa hoạn, phụ mẫu và người thân trong nhà đều không kịp chạy thoát. Cuối cùng Hoàng gia từ lớn tới nhỏ tổng cộng hai mươi mấy nhân khẩu trong vòng một đêm đều bị lửa thiêu rụi.

Bi kịch đời nàng đến đây chỉ là mới bắt đầu. Mấy năm sau cả Triệu phủ đều bị quan binh bao vây. Chuyện Triệu Kình Dục ăn hối lộ và cắt xén tiền cứu trợ của lão bá tánh được phơi bày ra ánh sáng.

Triệu Kình Dục bị xử tội chém đầu thị chúng, tịch thu gia sản.

Đám thê thiếp của hắn thì ai về nhà nấy. Thế nhưng Hoàng Nhan thì ngay cả nhà cũng không còn để về. Họ hàng xa gần ai nấy cũng đều ích kỹ không chịu thu nàng. Kết quả nàng bị kẻ xấu bắt cóc bán vào kỹ viện, sống những ngày tháng bị ngàn người chà đạp.

Một ngày nọ, nhân lúc không ai để ý đến, Hoàng Nhan cuối cùng cũng chạy trốn được khỏi cái nơi đối với nàng như địa ngục ấy.

Nơi mà nàng chạy tới chính là cửa nhà Lý gia. Bởi nàng thật sự không biết phải trốn đi đâu, nàng đã không còn nơi nào để về nữa rồi. Có lẽ Lý Mộ Huyền sẽ vì tình cảm năm xưa mà giúp đỡ nàng một lần, nàng rất hy vọng.

Nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng Hoàng Nhan vẫn chưa từng quên đi hình bóng Lý Mộ Huyền. Ngày đó lấy Triệu Kình Dục cũng là do nàng bị cha mẹ ép buộc.

Lý Mộ Huyền nhìn nữ nhân trước mặt, nàng vẫn như ngày ấy, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy. Người này nếu không phải vì bị phụ mẫu gả bán cho tên tham quan Triệu Kình Dục thì có lẽ đã là thê tử của hắn từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã qua, tình cảm của hắn đối với nàng năm đó cũng đã sớm nguội lạnh. Bây giờ hắn đã có Vân Tiêu và hai đứa nhỏ xinh xắn Lý Vân Hàm và Lý Vân Hành.

"Triệu phu nhân, đã lâu không gặp, nàng có khỏe không?"

Nghe Lý Mộ Huyền gọi mình như vậy, trái tim Hoàng Nhan đau đớn như bị ai đó siết chặt.

"... Mộ Huyền... Chàng có phải còn hận ta? Triệu Kình Dục cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, ta không muốn cùng hắn dính dáng gì nữa, cứ gọi ta như ngày xưa là được rồi."

"Gọi Nhan nhi sao? Ài... Vậy sao được!"

"... Vậy gọi Hoàng Nhan đi!"

"Được rồi! Triệu... Hoàng Nhan, nàng tìm ta có phải là có chuyện gì hay không?"

"... Phải... Ta tìm chàng cũng là vì muốn cầu chàng cho ta ở lại đây một đoạn thời gian ngắn... Bởi vì..."

Lý Mộ Huyền nghe Hoàng Nhan kể lại tất cả mọi chuyện. Hắn không ngờ nàng sống đến ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì. Hoàng gia năm đó lựa chọn sai con đường, khiến cho cuộc đời của nữ nhi duy nhất phải gặp bao nhiêu là trắc trở.

Hắn và nàng tuy có duyên mà không phận, tuy không còn tình cảm nhưng cũng còn có tình người. Hôm nay, nàng bất chấp mặt mũi đến xin hắn giúp đỡ, e cũng là ý trời. Nể mặt nàng và hắn năm xưa cùng là thanh mai trúc mã, hắn có thể lưu nàng ở tại Lý gia này một đoạn thời gian.

Vân Tiêu nãy giờ đứng ở một bên nghe cũng đại khái hiểu được mọi chuyện. Y cũng không có gì để ghen tức mà chỉ có thương cảm cho số phận của nữ tử trước mặt. Đời nàng thật khổ...

Hoàng Nhan nhìn thấy Lý Mộ Huyền từ nãy đến giờ vẫn cứ khăng khăng nắm lấy tay của Vân Tiêu, trong lòng cũng có không ít thắc mắc.

"Mộ Huyền, vị công tử này là...?"

"À! Đây là phu nhân của ta, Vân Tiêu."

Hoàng Nhan có chút ngây ngẩn, nam nhân mà nàng yêu bấy lâu nay, bây giờ lại đi cưới một nam nhân khác làm thê tử. Vì cớ gì lại như vậy chứ? Trong lòng Hoàng Nhan tự nhiên lại nảy sinh một cảm giác ghen tị vô cớ với Vân Tiêu.

"... À, Ta thật thất lễ, chào Vân công tử."

"Chào... Chào Hoàng tiểu thư..."

Lý Mộ Huyền lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo giữa hai người.

"Như vậy đi, Hoàng Nhan nàng cứ ở lại Lý gia ta một đoạn thời gian, chuyện của nàng ta sẽ xử lý. Rảnh rỗi thì đến gặp mẫu thân ta một chút, người rất nhớ nàng."

Hoàng Nhan nghe vậy mà lại nhớ đến Lý phu nhân ngày trước luôn yêu thương nàng, xem nàng như nhi nữ. Vậy mà cuối cùng nàng và Lý Mộ Huyền lại có duyên không phận, phải xa nhau. Nghĩ đến, Hoàng Nhan không kìm được mà rơi nước mắt.

Lý Mộ Huyền cũng không bạc đãi Hoàng Nhan, hắn cẩn thận sắp xếp cho nàng nơi ăn chốn ở đường hoàng. Lại để cho nha đầu Thu nhi bên cạnh nàng sớm tối hầu hạ. Lý Mộ Huyền nghĩ mình an bài như vậy, đối với nàng cũng đã đủ trọn tình.

Chuyện trước kia của Lý Mộ Huyền, Vân Tiêu cũng không để ý. Dù gì cũng là chuyện trước kia, ai mà lại không có quá khứ. Ngược lại y còn cảm thương cho số phận của Hoàng Nhan. Một người con gái chỉ mới bước vào thanh xuân đã phải trải qua bao nhiêu chuyện đau lòng như vậy, nàng có thể gắng gượng đến ngày hôm nay cũng đã là một kỳ tích.

Hoàng Nhan ở Lý gia cũng đã được vài ngày, những ngày này tận mắt chứng kiến một nhà năm người của Lý Mộ Huyền vui vui vẻ vẻ bên nhau, khiến cho tâm nàng dần xuất hiện sự đố kỵ với Vân Tiêu.

Nếu năm xưa phụ mẫu nàng không bội ước thì vị trí bên cạnh Lý Mộ Huyền bây giờ chính là nàng chứ không phải nam nhân kia.

Mười lăm năm lặng lẽ trôi qua, cũng đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện. Nhưng khi nàng gặp lại Lý Mộ Huyền, hắn vẫn có thể đối xử tốt với nàng như vậy. Hoàng Nhan nghĩ có lẽ nàng còn có cơ hội... Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn có hình bóng của nàng.

...

Vân Tiêu thấy Hoàng Nhan mấy ngày nay không ăn uống gì nhiều, sắc mặt nàng cũng rất kém. Y liền đích thân xuống bếp nấu ít canh gà hạt sen mang đến cho nàng bồi bổ.

Một hồi sau Thu nhi hốt hoảng hét toáng lên.

"Thiếu gia! Thiếu gia! Hoàng tiểu thư không xong rồi! Thiếu gia..."

Lý Mộ Huyền cùng với Vân Tiêu đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe động tĩnh bên ngoài, hắn quát.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Thiếu gia, Hoàng tiểu thư trúng độc! Trúng độc rồi!"

"Cái gì!? Mau gọi đại phu! Nhanh!"

Nói xong Lý Mộ Huyền vội vã chạy một mạch đến chỗ của Hoàng Nhan mà hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có một người.

Vân Tiêu cũng nhanh chóng đuổi theo nhưng lại không theo kịp hắn. Trong một khoảnh khắc, y cảm thấy đôi chân mình như không còn đủ hơi sức để đuổi theo Lý Mộ Huyền nữa.

Tình cũ dù có trải qua năm tháng phai nhạt nhưng chung quy vẫn còn đó, vẫn cứ lo lắng không thôi. Huống hồ chi năm xưa hai người xa nhau không phải vì khúc mắc trong tình cảm, mà là vì trưởng bối an bài.

Vân Tiêu thầm nghĩ, có lẽ nam nhân của y đến giờ phút này vẫn còn nặng tình với người đó. Bởi khi nghe tin nàng gặp nguy hiểm, hắn liền quên mất sự tồn tại của y mà lập tức đển bên cạnh người đó.

Vân Tiêu có cảm giác dù cho bản thân có cố hết sức đuổi theo bóng lưng ấy thì cũng sẽ không thể nào đuổi kịp. Bởi hắn không dừng lại chờ y, hắn vẫn còn mãi miết đuổi theo bóng hình người đó.

Cuối cùng, Vân Tiêu chậm rãi dừng lại, nhìn thân ảnh ngày một xa của Lý Mộ Huyền ở phía trước, lòng có một nỗi chua xót không nói thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com