Truyện: Duyên Kiếp
Tác giả: Thiên Thủy Tình Văn
Thể loại: Đam Mỹ cổ trang, sinh tử, ngược, HE
Số chương: 7
Nhân vật chính: Lý Mộ Huyền x Vân Tiêu
Chấp bút: 28/4/2018
_____________________________
Chương 4: Tổn thương
Lý Mộ Huyền vừa đến nơi đã nhìn thấy Hoàng Nhan yếu ớt nằm trên giường, mặt xám như tro tàn, hai mắt nhắm nghiền. Nữ nhân này vốn mệnh khổ, cuộc đời gặp phải nhiều chuyện trái ngang, đến hôm nay không hiểu sao lại trúng độc.
"Đại phu! Nàng thế nào rồi?"
Đại phu vừa bắt mạch cho Hoàng Nhan xong, lại vạch mí mắt nàng xem một chút. Không nói gì, lão đi đến bên bàn, dùng kim bạc để vào trong chén canh gà còn thừa lại hơn phân nửa.
Dưới sự chứng kiến của Lý Mộ Huyền, lão đại phu và Thu nhi, kim bạc chỉ trong chớp mắt đã hóa thành màu đen.
Ngay lúc đó, Vân Tiêu cùng Linh nhi cũng vừa bước đến cửa. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về kim bạc trên tay lão đại phu. Lão nói.
"Độc ở trong canh, cũng may là chỉ uống một chút, nếu như uống hết cả bát thì cho dù là lão Thiên gia cũng không cứu được nàng đâu a... Lúc nãy ta cũng đã cho nàng uống giải dược kịp thời rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là không việc gì."
Vân Tiêu sắc mặt đại biến, nãy giờ vẫn đứng đó như trời trồng. Canh gà này là y mới mang đến cho Hoàng Nhan, là do y đích thân tỉ mỉ chọn lựa nguyên liệu, cẩn thận nấu không rời nữa bước. Y không thấy hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Hoàng Nhan đúng thật là vì uống canh này mới trúng độc, còn xém chút nữa thì mất mạng.
Lý Mộ Huyền tiễn đại phu ra cửa, nghe một số căn dặn rồi mới bước trở vào. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn về phía Thu nhi.
"Canh này là do ngươi nấu?"
Thu nhi lập tức quỳ xuống khóc thút thít.
"Chủ nhân... Không phải... Hức hức... Canh này không phải do nô tỳ nấu!"
"Là ta nấu... Cũng là chính ta mang đến..."
Lý Mộ Huyền kinh ngạc nhìn Vân Tiêu như không thể tin được những gì mình nghe thấy.
"Cái gì? Là ngươi sao? Ngươi sao có thể làm ra những chuyện như vậy hả? Ngươi thấy nàng ta còn chưa đủ đáng thương sao?"
"Không! Ta không có hạ độc nàng!"
"Vậy thì tại sao trong canh lại có độc!?"
"Không biết... Ta không biết... Ta thật sự không có hại nàng mà!"
Lý Mộ Huyền xoay lưng về phía Vân Tiêu, mắt nhắm lại, hít một hơi, tay siết chặt thành quyền.
"Ngươi về trước đi!"
"Ta..."
"Đi!"
Vân Tiêu nhìn Lý Mộ Huyền xoay lưng về phía mình mà lòng đau như dao cắt. Hắn không tin tưởng y, không tin đến mức không muốn nhìn y nữa rồi sao? Trong mắt Vân Tiêu như có nước mắt chảy xuống nhưng y đã nhanh chóng quay đầu che đi.
Đêm đó, Lý Mộ Huyền không về phòng, hắn ở lại chăm sóc cho Hoàng Nhan. Nhưng hắn lại không biết, cũng có một người vì những lời nói kia của hắn mà một đêm không ngủ.
Trời tờ mờ sáng Lý Mộ Huyền mới trở về, hắn bước vào phòng lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo chứng tỏ đêm qua Vân Tiêu không có ở trong phòng.
Nghe Linh nhi báo lại, Vân Tiêu sau khi ra khỏi phòng Hoàng Nhan thì đi thẳng đến chỗ Lý Vân Hàm và Lý Vân Hành. Cả đêm y một lời cũng không nói, cứ như vậy mà nhìn hai đứa nhỏ ngủ.
Trong lòng Lý Mộ Huyền vẫn còn chưa hết tức giận, hắn cũng không có đi tìm Vân Tiêu. Hắn mặc kệ, không ngủ thì cứ không ngủ, hắn cũng không muốn bận tâm. Tình cũ của hắn chỉ mới ở lại vài bữa. Hắn cũng không còn nghĩ đến chuyện xưa nữa, mà y đã nhỏ nhen làm ra những chuyện như vậy, thử hỏi hắn làm sao lại không tức giận cho được.
...
Trời vào Đông bắt đầu có tuyết rơi, tiết trời lại càng trở nên lạnh lẽo. Hồ sen trong đình viện của Vân Tiêu cũng bắt đầu kết một tầng băng mỏng. Vân Tiêu lặng lẽ đứng bên hồ, nhìn vào xa xăm. Đôi mắt đen buồn rười rượi như có nước mắt ở trong đó. Y đứng đó cũng đã được một lúc lâu, từng hoa tuyết rơi xuống phủ trắng trên đôi vai gầy yếu, ngay cả trên mái tóc đen dài của y tuyết cũng đã đọng lại không ít.
Mặc cho có một mình đứng giữa trời Đông, Vân Tiêu vẫn không cảm thấy lạnh, bởi vì sự lạnh lẽo từ tận sâu trong tâm hồn y còn lạnh hơn cả mùa Đông này.
Vân Tiêu và Lý Mộ Huyền đã xảy ra chiến tranh lạnh với nhau từ hơn một tuần nay. Hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn y, y cũng không còn muốn nói nữa.
Hai người phải lãng phí hết ba năm thời gian mới thật sự đến với nhau, lại thêm ba năm ngọt ngào chung sống là sáu năm. Y cũng sinh cho hắn hai mặt con, mà nào ngờ hắn lại nghĩ y xấu xa như vậy. Y còn biết nói gì nữa đây.
...
Những ngày qua Hoàng Nhan và Lý Mộ Huyền cứ như hình với bóng, Lý Mộ Huyền đi đến đâu cũng có mặt nàng ta bên cạnh. Người ngoài nhìn vào nói không chừng còn tưởng rằng nàng là phu nhân của hắn, còn Vân Tiêu thì mới là kẻ ăn nhờ ở đậu.
...
Hoàng Nhan thấy Vân Tiêu một mình đứng đó, liền bước đến đứng bên cạnh y. Mấy ngày nay được người nào đó tận tình chăm sóc, nàng đã trở lại thành một nữ nhân xinh đẹp động lòng người như trước.
Thân thể nhỏ nhắn được bao bọc trong lớp áo choàng lông mềm mại. Đôi mắt khẽ đảo một vòng, xác định xung quanh không còn ai, Hoàng Nhan chợt dửng dưng cất tiếng cười.
"A ha ha... Ha ha... Vân Tiêu ơi là Vân Tiêu, dù ngươi có sinh cho Lý gia hai đứa nhỏ thì đã sao? Mộ Huyền vẫn không tin tưởng ngươi. Ngươi đến cuối cùng cũng chỉ là nam nhân! Chàng làm sao có thể đi yêu một tên nam nhân được cơ chứ! Chàng cho đến bây giờ vẫn không buông bỏ được ta, ngươi cũng đã thấy rồi đấy. Ta khuyên ngươi nên sớm tránh xa chàng ra, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác với hai tiểu tạp chủng kia! A..."
Hoàng Nhan vừa mới nói dứt lời đã lập tức ăn một cái bạt tai của Vân Tiêu. Nàng ta có mắng có chửi hay có hại y, y cũng không quan tâm nhưng hai đứa nhỏ chính là nghịch lân của y, ai dám động đến chúng, y sẽ liều mạng với người đó.
Phải nói, ngay cả ông trời cũng giúp nàng, lúc Lý Mộ Huyền vừa mới bước vào đình viện vừa vặn nhìn thấy Vân Tiêu tát vào mặt nàng. Lẽ ra sẽ không có chuyện gì nữa xảy ra, nhưng Hoàng Nhan đã nhìn thấy Lý Mộ Huyền thì mọi chuyện sao có thể dừng lại ở mức độ này.
Dưới cái tát của Vân Tiêu, nàng cố hét lớn lên, vờ như bản thân lảo đảo không vững mà ngã xuống hồ. Lớp băng mỏng trên mặt hồ vì nàng rơi xuống mà vỡ ra một mảng lớn. Hoàng Nhan ở dưới nước hồ lạnh lẽo không ngừng giẫy giụa kêu cứu.
Lý Mộ Huyền vội vọt đến như một đạo lưu tinh, kéo nàng thoát ly khỏi mặt nước. Mà Vân Tiêu đứng ở trên bờ, nhìn một màn anh hùng cứu mỹ nhân này của hai người cũng chỉ biết cười khổ. Chắc chắn Lý Mộ Huyền sẽ lại khiến cho y thêm một lần đau lòng nữa cho xem.
Sự thật không ngoài dự đoán của Vân Tiêu, Lý Mộ Huyền sau khi mang Hoàng Nhan ra khỏi mặt nước thì lập tức cởi áo choàng của mình ra bao lấy thân thể đang run bần bật của nàng.
Hắn thật sự quá thất vọng về Vân Tiêu. Mấy hôm trước thì hạ độc vào canh, hôm nay lại đánh người ta đến mức phải té xuống nước. Hắn đã tận mắt nhìn thấy chính tay Vân Tiêu đã giáng xuống khuôn mặt đang tái nhợt của nữ nhân tội nghiệp này một cái bạt tai.
"Vân Tiêu! Ngươi có biết mình mới vừa làm cái gì không hả? Tại sao? Tại sao hết lần này đến lần khác ngươi lại cứ muốn hại nàng? Với ta, nàng ấy vô cùng quan trọng. Mặt nước lạnh như vậy, nếu hôm nay ta không có ở đây thì cái mạng nhỏ của nàng ấy có lẽ cũng khó mà bảo toàn được. Cuối cùng ngươi muốn như thế nào mới chịu thôi đây hả?"
Vân Tiêu nhìn sâu vào trong đôi mắt đỏ ngầu của Lý Mộ Huyền hỏi.
"Nếu ta nói nàng mới chính là người hại ta, ngươi có tin không?"
"... Chính mắt ta nhìn thấy tất cả mà ngươi còn có thể nói như vậy sao? Ta... Ta thật sự đã nhìn nhầm ngươi rồi!"
Nói rồi, hắn ôm Hoàng Nhan bay về nơi ở của nàng, bỏ lại Vân Tiêu một mình đứng giữa trời Đông lạnh lẽo.
Trái tim Vân Tiêu như bị chính tay Lý Mộ Huyền xé ra thành nhiều mảnh, đau đớn đến tận cùng. Hắn nói hắn yêu y nhưng lại không chịu tin tưởng y. Hắn nói hắn yêu y mà tình cũ vẫn còn chưa dứt khoát. Hắn nói dối...
Vân Tiêu ngã quỵ trên mặt đất, hai bàn chân vì chôn lâu trong tuyết đã không còn cảm giác, giống như cõi lòng y lúc này cũng đang bị sự lạnh lùng của hắn đóng thành băng.
Cuối cùng, y ngửa mặt lên nhìn trời, đau đớn cười. Cười vì sự ngu ngốc của bản thân... Cười vì đã đặt ra quá nhiều hy vọng về thứ gọi là tình yêu ấy. Nữ nhân kia nói đúng, y đến cuối cùng cũng chỉ là nam nhân, Lý Mộ Huyền làm sao có thể thích một tên nam nhân được cơ chứ. Chỉ cần nhìn đàn thê thiếp toàn là nữ nhân khuynh thành của hắn lúc trước cũng đã đủ hiểu rồi.
...
Kể từ ngày đó Linh nhi không nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Vân Tiêu nữa. Gần nửa tháng nay, y đã chuyển sang ở cùng với Lý Vân Hàm và Lý Vân Hành. Có hai đứa nhỏ bên cạnh, y sẽ không nghĩ đến phụ thân của chúng nữa, như vậy cũng sẽ không đau lòng.
Ở bên này, Hoàng Nhan đã không còn chờ được nữa. Nàng xuống bếp làm vài món điểm tâm, lại đặc biệt chuẩn bị một bình rượu ngon mang đến phòng Lý Mộ Huyền.
Những ngày này Hoàng Nhan rất thành thành thật thật đóng vai một người bạn tri kỷ lắng nghe những gì trong lòng Lý Mộ Huyền. Nhưng nàng vẫn không khỏi có chút bực tức sâu kín, bởi tất cả những gì hắn tâm sự với nàng đều có dính dáng đến Vân Tiêu trong đó.
Sau khi Lý Mộ Huyền uống được hai ba chung rượu thì cảm thấy trong người có chút khác lạ. Một cổ nhiệt lưu từ bụng dưới lan tỏa khắp toàn thân, khiến cho nam căn của hắn cương cứng, khó chịu.
Lý Mộ Huyền choáng váng nhìn thân ảnh Hoàng Nhan lờ mờ trước mặt, không biết tại sao lại nhìn nàng ra Vân Tiêu, y đang cười với hắn.
Nhiều ngày trôi qua, hắn đã không được thấy nụ cười này của Vân Tiêu rồi. hắn nhớ y, ngay cả nằm mơ cũng nhớ đến. Cộng thêm một thời gian dài chưa phát tiết nên dục hỏa phía dưới lại càng căn cứng hơn.
Hoàng Nhan bước đến bên giường nằm xuống, nở nụ cười gian trá, thuốc này quả nhiên hiệu nghiệm. Chỉ cần là nam nhân thì ngay cả lão hòa thượng cũng không thể cưỡng lại.
Lý Mộ Huyền nhìn thân ảnh Vân Tiêu nằm trên giường, dục hỏa trong người tích tụ bao ngày qua như bùng nổ trong một khắc.
Lý giờ phút này đã không còn phân biệt được ai với ai nữa. Bởi vì trong mắt hắn chỉ có mình Vân Tiêu, Thế nên hắn nhìn thấy ai cũng sẽ dễ dàng bị nhìn nhầm thành y.
Y phục trên người Hoàng Nhan nhanh chóng bị kéo mở. Dục vọng nguyên thủy của đàn ông trong người bị dược tính của thuốc kích thích đến cực điểm. Ngay lập tức cự long xông thẳng vào động đào hoa huyền bí, âm thanh rên rỉ và tiếng thở dốc dồn dập từng hồi vang vọng.
"A ha... Ư... Ưm... Mộ Huyền... Chậm... Hư... Chậm thôi... Ơ hơ... Thật lớn... Ư hư..."
Lý Mộ Huyền nào có nghe hiểu cái gì vào giờ phút này nữa, hắn chỉ biết hung hăng đưa đẩy thắt lưng, hung hăng đâm dục vọng vào nơi sẽ ôm trọn lấy nó, hắn muốn phát tiết.
"... Ư... Hư... Ưm... Mộ Huyền... Chàng thật mạnh... A a..."
Mười năm sống trong chốn bùn nhơ cũng đã là quá đủ để biến một nữ nhân hiền lành thành dâm phụ. Ngay cả bản chất thật thà vốn có cũng biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là một con người xảo trá và âm hiểm như rắn độc.
Hoàng Nhan nằm dưới thân Lý Mộ Huyền đang điên cuồng như một con dã thú mà cũng có thể dễ dàng tìm ra khoái cảm, vui sướng từ tậng sâu bên trong truyền đến từng hồi như sóng gợn.
Hai chân nàng gắt gao cuốn chặt lấy thắt lưng Lý Mộ Huyền như muốn vật kia mãi mãi chôn sâu trong người nàng. Dâm thủy dưới sự cọ xát dữ dội không ngừng tuôn ra làm ướt cả một mảnh giường.
Thật khéo thế nào lúc này Vân Tiêu đã đứng ngoài cuộc từ bao giờ. Y vốn định trở về phòng lấy ít đồ lại không ngờ vừa đến nơi đã nghe được tiếng nam nữ hoan ái. Mà tiếng rên rỉ kiều mị ấy ngoài Hoàng Nhan ra thì còn có thể là ai.
Vân Tiêu đứng đó, hai tay ôm lấy ngực, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt buồn, răng cắn chặt môi. Một dòng máu đỏ từ khóe miệng chảy ra. Cha của con y bây giờ đang cùng nữ nhân khác mây mưa trong chính căn phòng của y và hắn.
Vân Tiêu không còn đủ dũng khí để bước vào căn phòng trước mắt, y sợ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng khiến cho cõi lòng y tan nát. Dù biết điều đó đang xảy ra nhưng y không muốn mình phải nhìn thấy, bằng không mối quan hệ giữa y và Lý Mộ Huyền sẽ mãi mãi không thể cứu vãn được nữa. Y bất lực...
...
Sau một đêm điên cuồng, Lý Mộ Huyền tỉnh dậy. Mở mắt thấy nữ nhân trần trụi đang chui rúc vào trong ngực, hắn giật mình. Chuyện gì đã xảy ra? Sao hắn lại làm như vậy với nàng được chứ?
Hoàng Nhan khẽ động đậy, hai mắt từ từ hé mở. Nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Lý Mộ Huyền, trong đôi mắt xinh đẹp ấy lập tức có nước mắt nhạt nhòa chảy xuống.
Lý Mộ Huyền bối rối khó xử, miệng ấp a ấp úng.
"Hoàng Nhan... Ta..."
"Chàng đêm qua... Thật hung dữ a... Hu hu..."
Hoàng Nhan vừa nói vừa khóc như lê hoa đáy vũ. Lý Mộ Huyền thật sự không biết phải làm như thế nào mới tốt, phen này thật sự đau đầu rồi đây.
"Ta... Ài... Nàng đừng khóc! Thật xin lỗi... Nàng ngủ thêm một lát nữa đi. Ta đi xử lý chút chuyện rồi sẽ quay lại."
Lý Mộ Huyền nói xong thì vội vàng rời giường mặc lại y phục rồi bước ra cửa.
Từ trước đến giờ số lần hắn lên giường cùng mỹ nhân nhiều đến mức chính hắn cũng không nhớ nổi. Thế nhưng trước kia hắn cũng không có gì để phải e dè. Còn bây giờ hắn đã có Vân Tiêu nhưng lại cùng Hoàng Nhan xảy ra quan hệ, khiến cho lòng hắn rối như tơ vò. Hắn đã làm chuyện có lỗi với Vân Tiêu rồi, phải làm sao mới được y tha thứ đây?
...
Lý Mộ Huyền vừa rời đi thì không lâu sau Linh nhi vội vã chạy đến tìm hắn. Nào ngờ nàng vừa mới đẩy cửa bước vào đã thấy Hoàng Nhan hở hang nằm trên giường. Nàng kinh hãi hét lên.
"A... Hoàng tiểu thư! Cô... Tại sao sao cô lại nằm ở đây? Cô..."
Tiếng hét của Linh nhi làm Hoàng Nhan cảm thấy khó chịu. Bây giờ bản thân nàng đã một bước lên trời, Vân Tiêu còn không là gì trong mắt nàng huống hồ chi là một con nha hoàn nhãi nhép.
"Hừ! Câm miệng! Ta nằm đây thì đã sao?"
"Nhưng đây là phòng của chủ nhân và phu nhân mà!"
"Phu nhân? A ha ha... Nực cười! Một tên nam nhân mà cũng xứng làm phu nhân của chàng?"
"Ngươi... Ngươi ăn nói cho cẩn thận!"
"Nha đầu ngu xuẩn! Ngươi sống trên đời này mà không biết nhìn lấy thời cuộc thì cũng đừng nên trách sao mình đoản mệnh. Vị trí phu nhân ấy đã sắp bị ta thay thế rồi, đến lúc đó ngươi hãy cứ mà liệu hồn đi!"
"Ngươi nói bậy! Ta... Ta phải đi báo với chủ nhân!"
"Ha ha... Cứ đi nói đi! Có thấy cái tên tiện nhân Vân Tiêu kia không? Ta chỉ mới dùng có mấy cái chiêu trò mà hắn đã bị Lý Mộ Huyền ghẻ lạnh như vậy rồi. Ngươi nghĩ chàng có thể tin lời ngươi sao? Nói không chừng lúc đó ngươi ngay cả mạng cũng không còn."
"Chiêu trò?"
"Phải a... Ngươi xem, ngay cả giường của chàng ta cũng leo lên được rồi thì tên tiện nhân kia chẳng khác nào con sâu cái kén. Hức! Muốn đấu với ta sao? Hắn còn xanh còn non lắm!"
"Phải không?"
Lý Mộ Huyền không biết từ khi nào đã trở lại đứng bên ngoài. Nghe thấy thanh âm ấy, sắc mặt Hoàng Nhan đại biến nhìn ra phía cửa.
Lý Mộ Huyền lúc này mới thật sự gọi là hung dữ, hắn từ từ bước đến trước mặt nàng rồi nhanh như chớp giáng xuống khuôn mặt non mịn kia một cái bạt tai tựa như trời giáng.
Hoàng Nhan dù gì cũng là nữ thường tình, sao có thể chịu đựng nổi một cái tát này của hắn?
"Chát!"
Sau đó là tiếng kêu đau đớn vang lên, Hoàng Nhan nằm vật ra giường. Trên khóe miệng nàng lập tức chảy xuống một dòng máu đỏ, đồng thời một bên má đã hiện lên năm dấu tay rõ ràng. Cái tát này mạnh đến nỗi khiến cho lỗ tai Hoàng Nhan bị điếc tạm thời một lúc lâu.
Thu nhi nãy giờ cũng đứng bên ngoài nghe được hết tất cả mọi chuyện. Nàng hơi do dự nhưng cuối cùng cũng gom hết can đảm nói với Lý Mộ Huyền.
"Chủ nhân, mấy ngày trước nô tì vô tình thấy được lọ độc dược cùng loại với độc trong canh mà Hoàng tiểu thư trúng phải."
"Tìm được ở đâu!?"
"Ở... Ở trong hộp trang sức của nàng ta!"
Không biết hôm nay là ngày gì mà ngay cả lão phu nhân cũng đến chỗ này. Khi bà nhìn thấy Hoàng Nhan hở hang nằm trên giường Lý Mộ Huyền và Vân Tiêu thì không nhịn được mà ném cả cây gậy trong tay về phía nàng. Nhưng vì tuổi già sức yếu nên cây gậy của bà cũng chỉ bay tới chân giường mà thôi. Bà tức giận nhìn Lý Mộ Huyền run run giọng mắng.
"Huyền nhi! Con chưa già mà đã hồ đồ đến mức này rồi sao hả? Sao con không nghĩ tại sao Tiêu nhi nó lại đánh nàng ta. Đứa nhỏ đó ở Lý gia này cũng đã sáu năm trời, con có bao giờ thấy nó nặng lời hay đánh bất kỳ ai chưa? Cho dù là tôi tớ trong nhà cũng chưa từng. Vậy thì nàng ta phải nói cái gì đó mới bị nó tát một cái như vậy. Khi nàng ta kêu cứu trong hồ sen, con có từng nghĩ đến năm xưa khi con suýt nữa chết đuối dưới sông thì ai là người đã cứu con không? Nàng ta rõ ràng là biết bơi nhưng lại lớn tiếng cầu cứu ngay khi con vừa mới xuất hiện. Như vậy chứng tỏ điều gì? Chẳng lẽ đầu óc con mù mờ đến mức không nghĩ ra sao hả?"
Lý Mộ Huyền bàng hoàng nghĩ kỹ lại mọi việc, hắn nhận ra mình đã quá ngu muội khi một mực bênh vực một người có tâm địa như rắn rết kia. Hắn đã làm tổn thương người hắn yêu quá nhiều. Vân Tiêu đã giải thích rất nhiều nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn không chịu tin y trong sạch. Hắn phải lập tức đi xin lỗi y mới được.
"Mẫu thân... Con... Con phải xin lỗi Tiêu nhi... Con phải gặp y..."
Lão phu nhân như nhớ đến điều gì, sắc mặt lại khó coi hơn vài phần.
"Xin lỗi? Muộn rồi! Sáng nay ta đã không thấy nó đâu, tìm khắp một lượt cũng không tìm được, ngay cả Hàm nhi và Hành nhi cũng tìm không thấy!"
"Sao... Sao tự nhiên Tiêu nhi lại mang hai đứa nhỏ đi? Đi đâu được chứ?"
Linh nhi thấy cả hai người đều sốt ruột như vậy nàng cũng nói ra nghi hoặc của mình.
"Lão phu nhân, chủ nhân! Đêm hôm qua Vân công tử đang ở cùng với hai tiểu chủ tử thì nói với Linh là muốn trở về phòng lấy ít đồ. Nhưng khi y trở lại thì nô tì lại thấy y khóc, còn ôm lấy cả hai tiểu chủ tử khóc thật lâu. Sáng ra thì đã không thấy người đâu nữa rồi."
Lão phu nhân nghe đến đây, nước mắt cũng không giằng được mà rơi xuống. Bà nhìn về phía Hoàng Nhan còn đang xây xẩm mặt mày nằm trên giường, lại nhìn Lý Mộ Huyền, nhịn không được mà đấm uỳnh uỵch lên người hắn.
"Đêm qua? Đêm qua chẳng phải tên chết tiệt ngươi còn đang cùng với tiện nhân kia làm xằng làm bậy hay sao? Tiêu nhi chắc chắn là đã nhìn thấy chuyện tốt của ngươi nên mới đau lòng mang hai đứa nhỏ rời đi! Ngươi tìm Tiêu nhi, tìm cháu về lại đây cho ta! Đồ bại hoại này!"
"Mẫu thân! Mẫu thân! Ngươi làm sao vậy? mau tỉnh lại đi! Mẫu thân... Mau! Mau gọi đại phu!"
Lý Mộ Huyền kinh hồn táng đảm đở lấy Lão phu nhân ngất xỉu nằm trên mặt đất. Trong lòng lại càng hận nữ nhân kia. Cũng vì lúc nãy nghi ngờ trong rượu đêm qua có vấn đề nên hắn mới quay lại kiểm chứng, nào ngờ lại trùng hợp nghe được tất cả mọi chuyện.
Nếu như không phải chính miệng Hoàng Nhan nói ra thì cho dù Thu nhi có nói cho hắn biết, hắn cũng không tin đó là sự thật.
++++++++++++++++++
Sau Phiên Ngoại 4 này ta chỉ muốn nói là Phiên Ngoại 5 CÓ THỊT, thế thôi. 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com