C98 - Trứng gà đỏ
Edit : tradau30duong
(Thịt tới đây ....)
Sau khi về đến nhà , mọi người đều nghỉ ngơi một thời gian , tuy rằng mọi người đã rời khỏi bệnh viện tâm thần đó nhưng vẫn đem lại một cảm giác rất nặng nề . Chu Gia Ngư càng hiểu rõ việc quỷ thần cũng không đáng sợ bằng lòng dạ con người.
Vì trấn an cảm xúc của mọi người, Chu Gia Ngư làm liền tù tì mấy bữa tiệc lớn, mọi người đều rất hài lòng , cắm mặt ăn đến người nào người nấy cũng lên vài ký .
Nhưng khi Chu Gia Ngư cho rằng việc Khương Trúc làm đã kết thúc thì nhận được điện thoại của Từ Kinh Hỏa , hỏi bọn họ rốt cuộc đã làm gì đối với Khương Trúc.
Chu Gia Ngư nghe có chút mờ mịt , nói Khương Trúc không phải đã chạy rồi sao, cái gì mà bọn họ đã làm gì Khương Trúc
Từ Kinh Hỏa nghĩ : "À...tôi hẳn là phải đi hỏi Lâm Trục Thủy mới đúng......"
Chu Gia Ngư: "......" Cậu thật sự không biết Lâm Trục Thuỷ đã làm gì Khương Trúc, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại , cậu nhớ tới sau khi Khương Trúc chạy trốn thì Lâm Trục Thủy có thả ra một con hạc giấy .
"Hạc giấy?" Từ Kinh Hỏa nói :" Tôi hiểu rồi... Khương Trúc cũng thật xui xẻo." Hắn nói Khương Trúc thật xui xẻo, lại cười haha lên, trong giọng nói tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.
Hiện tại nghĩ đến Từ Kinh Hỏa cùng Khương Trúc hẳn là có chút tranh chấp, bằng không hắn cũng sẽ không cung cấp cho Chu Gia Ngư bọn họ biết về tin tức của Khương Trúc, để bọn họ trực tiếp đem hang ổ của Khương Trúc phá huỷ.
Chu Gia Ngư đang định hỏi kỹ lại một chút , Từ Kinh Hỏa lại trực tiếp cúp điện thoại, Chu Gia Ngư nhìn chằm chằm điện thoại một lát, trong lòng nghĩ không biết Từ Kinh Hỏa rốt cuộc còn cùng Mạnh Dương Thiên quậy nữa không ,không biết hai người này còn tiếp tục làm chuyện gì thương thiên hại lí nữa không đây.
Cứ như vậy lại qua mấy ngày, Chu Gia Ngư bọn họ đang ở trong phòng ăn , vốn dĩ Chồn tuyết và Tiểu Chỉ đang ghé vào vai Chu Gia Ngư rầm rì nói chuyện phiếm , đột nhiên Tiểu Chỉ đứng lên, sau đó chạy thẳng ra phía cửa. Lúc ấy mọi người còn chưa kịp phản ứng , cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Chỉ xông ra ngoài.
Chu Gia Ngư trong miệng còn gặm giò heo , hàm hồ kêu Tiểu Chỉ rồi chạy nhanh theo.
Tiểu Chỉ trực tiếp chạy tới sân cổng lớn, theo khe hở hàng rào sắt chuồn ra ngoài, lúc Chu Gia Ngư chạy tới thấy nó gắt gao ôm lấy một cái rương được đặt ở trước cửa .
Chu Gia Ngư nói: "Tiểu Chỉ ?"
"Ba ba, ba ba, Tiểu Chỉ thích cái này......" Tiểu Chỉ rầm rì, đem mặt dán trên cái rương cọ a cọ, cao hứng đến hai cái chân nho nhỏ cũng nhón theo , "Tiểu Chỉ thích cái này."
Cái rương này cũng không biết là ai đặt ở đây , ước chừng cao tầm nửa thước , Chu Gia Ngư dùng tay kéo một chút, cảm giác rất nặng, cậu một người thành niên dùng hết sức lực lại không chút xê dịch nào.
"Bên trong là cái gì vậy Tiểu Chỉ ?" Chu Gia Ngư hỏi.
"Thứ tốt, là thứ tốt." Tiểu Chỉ ngửa đầu, biểu tình cao hứng cực kỳ, nó dắt tay Chu Gia Ngư làm nũng :"Ba ba, chúng ta đem cái này mang về được không?"
Lâm Giác bọn họ cũng theo ra tới, thấy tình huống này hỏi Chu Gia Ngư trong rương là cái gì.
Chu Gia Ngư nói cậu cũng không biết, có thể mở ra nhìn xem rốt cuộc là thứ gì làm Tiểu Chỉ thích như vậy. Vì thế cậu cùng Thẩm Nhất Cùng dùng sức đẩy , đem nắp rương mở lên, lộ ra đồ vật ở bên trong.
Nắp được mở ra, Chu Gia Ngư ngửi được một cổ mùi bùn đất, cậu nhìn về phía trong rương, phát hiện bên trong cư nhiên lại một rương đều là bùn đất.
"Đây là bùn sao ?" Chu Gia Ngư cầm một chút bùn đất ở trong tay, cảm thấy một loại lạnh lẽo thấm vào ruột gan, cái lạnh này theo tay cậu truyền vào thân thể, làm cậu không tự chủ được rùng mình.
"Kỳ quái." Lâm Giác ở bên cạnh cẩn thận quan sát "Đây là đất âm , ai đưa lại đây vậy ?"
"Đất âm? Dùng để làm gì đó?" Chu Gia Ngư hỏi.
Lâm Giác nói: " Bên trong Tổ Thụ của Từ gia có loại đất này......." Cô cũng dùng tay nắm lấy một ít bùn đất , "Loại đất này chị cũng chỉ nghe qua , trước nay chưa từng thấy, nghe nói phi thường khó tìm."
Chu Gia Ngư lập tức nhớ tới Từ Kinh Hỏa.
Tiểu Chỉ cực kỳ yêu thích loại đất này , liền xung phong nhận việc nói muốn đem rương đất này kéo về trong nhà, còn không cần Chu Gia Ngư bọn họ hỗ trợ.
Vì thế mọi người liền nhìn thấy người giấy nhỏ chỉ có 1 mét 2 đang vô cùng cao hứng hì hà hì hục kéo cái rương cũng cao tầm nó trở về nhà.
Chu Gia Ngư ở bên cạnh nhìn nói cậu có cảm giác như đang thuê lao động trẻ em vậy.
Lâm Giác nói "bình nhỏ , em đừng như vậy, cái rương đất kia nặng như thế , gom cả em và cả Thẩm Nhất Cùng cũng ko kéo nổi đâu.."
Thẩm Nhất Cùng ở bên cạnh ủy khuất nói sư bá sao cứ đem người ta ra nói .
Lâm Giác nói bởi vì cưng dễ khi dễ đó .
Thẩm Nhất Cùng: "......"
Ngay lúc đó , đứng bên cạnh Lâm Giác là Tiểu Kim Long bất động thanh sắc nói hắn có thể kéo được cái rương đó. Lâm Giác vốn dĩ muốn làm bộ không nghe thấy, nhưng mắt thấy bầu trời vốn dĩ đang đẹp mà bắt đầu có mây đen , cô liền nhanh miệng khen Tiểu Kim Long , nói ngươi rất tuyệt , có muốn được nâng lên cao rồi cho thêm ngươi một cái cái ôm ôm .
Tiểu Kim Long bình tĩnh nói: "Muốn."
Lâm Giác: "....." Cô không nói tiếp được nữa , yên lặng móc ra cây dù tùy thân mang theo.
Tiểu Kim Long: "......"
Chu Gia Ngư cùng Thẩm Nhất Cùng mặt lộ vẻ hoảng sợ , nghĩ thầm sư bá này chuẩn bị cả dù á , có cần làm quá vậy không hả ??? Nhưng mà may mắn Tiểu Kim Long khắc chế tâm tình tốt nên cũng không có mưa to.
Tiểu Chỉ đem rương bùn đất kéo vô nhà , Chu Gia Ngư đi gọi Lâm Trục Thủy lại đây, nói cho anh biết việc này.
Lâm Trục Thủy kiểm tra một chút bùn đất, xác định cách nói của Lâm Giác, cái này đúng là một rương toàn đất âm rất trân quý, hơn nữa âm khí còn rất nhiều .
Chu Gia Ngư hỏi cái này có ích gì.
"Lúc trước Từ lão ở Xà Sơn không phải cho em một cành cây khô của Tổ Thụ sao." Lâm Trục Thủy nói, "Em đem cành cây khô đó cắm vào trong đất đi ."
Chu Gia Ngư lấy ra cành khô Tổ thụ mà cậu tùy thân mang theo , đó là một cành cây khô tinh tế nho nhỏ , thoạt nhìn không hề có dấu vết của sự sống nào ,cậu thật cẩn thận đem cành khô cắm vào trong đất: "Như vậy là được sao?"
Lâm Trục Thủy nói: " Tôi nhìn không thấy,em cứ cắm vào trong đất là được."
Chu Gia Ngư dạ một tiếng , lại lấy tay đem đất vun kín lại , cậu sợ cành khô sẽ ngã mất.
Tiểu Chỉ cao hứng vô cùng, vây quanh cái rương xoay vòng vòng, nhìn đến Chu Gia Ngư có chút choáng váng đầu óc ,cậu vỗ vỗ đầu Tiểu Chỉ , trấn an cảm xúc Tiểu Chỉ một chút .
"Hai ngày nữa tôi sẽ thiết lập một trận pháp , rồi đem rương đất này đặt vào trong đó. " Lâm Trục Thủy nói.
"Cành khô này thật sự có thể nẩy mầm sao?" Cành khô này thật sự là quá nhỏ, Chu Gia Ngư nhìn hình dạng đơn bạc của nó thật sự có chút lo lắng.
Lâm Trục Thủy lắc đầu, cũng không xác định được chuyện này: "Chỉ có khả năng ba phần nẩy mầm thôi ..."
Ba phần sao ??? cũng thật sự là quá thấp đi, Chu Gia Ngư dùng tay sờ cành khô nho nhỏ, trong lòng niệm ngươi phải cố lên nha.
Sau khi biết tác dụng của rương bùn đất , Chu Gia Ngư liền suy đoán người đem rương bùn đất này tới là Từ Kinh Hỏa. Quả nhiên, buổi tối đó cậu liền nhận được xác nhân từ phía Từ Kinh , hỏi cậu có nhận được cái kia rương không.
"Cậu lấy đất đó từ đâu ra vậy ?" Chu Gia Ngư nghi hoặc hỏi.
Từ Kinh Hỏa nói : "Cái này cậu cũng đừng quản, cứ đem cành khô của Tổ Thụ gieo đi, nói không chừng về sau Tiểu Chỉ còn phải trông cậy vào đó để cưới vợ đấy."
Vốn dĩ chỉ là vài câu đối thoại bình thường thôi , nhưng Chu Gia Ngư lại nhạy cảm phát giác Từ Kinh Hỏa không quá thích hợp, cậu nói: "Từ Kinh Hỏa, cậu đang ở đâu? Cái đất kia cậu làm thế nào có được ?"
Từ Kinh Hỏa không nói lời nào.
Chu Gia Ngư nói: "Alo ?"
Đầu bên kia lại trầm mặc thật lâu, ngay lúc Chu Gia Ngư cho rằng bọn họ sẽ lấy trầm mặc làm cáo biệt, Từ Kinh Hỏa nói một câu cuối cùng, hắn nói: "Chu Gia Ngư, tôi đã làm quá nhiều chuyện xấu, phải trả nợ, ngươi phải đối xử thật tốt với Tiểu Chỉ , đó là người giấy cuối cùng của Từ gia chúng tôi... không cần tìm tôi nữa ..."
Hắn nói xong lời này, liền cúp điện thoại, Chu Gia Ngư nghe trong điện thoại tiếng tút tút ngắt máy , trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, cậu có loại dự cảm không tốt , nhưng rồi lại mơ hồ biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng tới.
Trên tay Từ Kinh Hỏa có quá nhiều mạng người, vẫn là khó có thể an hưởng tuổi già ...
Từ sau ngày đó , Từ Kinh Hỏa liền biến mất, số điện thoại gọi cũng không được nữa , Chu Gia Ngư cũng không còn nghe được tin tức về hắn nữa.
Bất quá lúc này Chu Gia Ngư cũng không biết chuyện của sau này , cậu cầm điện thoại trầm mặc , ở trong lòng thở dài một tiếng.
Buổi tối hôm đó , Chu Gia Ngư lên giường sớm ,cậu cảm thấy thân thể có chút không thoải mái. Ngay từ đầu cậu còn nghĩ rằng là ảo giác của chính mình, nhưng ở trên giường lăn qua lộn lại rất lâu, cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh, hắn mới phát hiện chính mình thật sự không ổn.
"Tôi sao lại lạnh như vậy hả Sái Bát ??? ." Chu Gia Ngư run run rẩy rẩy, trên người đã bọc hai lớp chăn.
Sái Bát nói: "Lạnh sao ? Lạnh như thế nào?? ?"
Chu Gia Ngư cũng không rõ ràng lắm, cả ngày cậu đều ở nhà, cái gì cũng chưa làm, nhiều nhất là đi cầm cái mớ đất trong rương của Từ Kinh Hỏa đưa tới ...... Từ từ, chẳng lẽ là đất âm trong rương gỗ đối với cậu sinh ra ảnh hưởng gì sao ?
"Có phải là do cái đất âm đó không ?" Chu Gia Ngư phát hiện chính mình đã bắt đầu thở ra khói trắng " Mịe nó , lạnh quá đi....."
"Mau đi tìm Lâm Trục Thủy a!" Sái Bát cũng nóng nảy, "Mau đi mau đi, ngươi chạy nhanh lên, đừng con mẹ nó đem chính mình biến thành cái xác đông lạnh !"
Chu Gia Ngư nghe vậy, bọc chăn liền chạy ra cửa, cậu thật sự là quá lạnh, đi đường đều run cầm cập.
Lúc này đã khuya, mọi người đều đi nghỉ ngơi, Chu Gia Ngư bọc chăn một đường chạy chậm ra cửa, chạy nhanh tới nơi ở của Lâm Trục Thuỷ, chậm nữa sẽ đông chết ở trên đường mất .
"Cốc cốc ...." Dùng hết sức lực cuối cùng gõ vang cửa lớn nơi ở của Lâm Trục Thuỷ , Chu Gia Ngư rốt cuộc không kiên trì nổi nữa , liền như vậy ngã thẳng xuống trước cổng lớn.
Cũng may Lâm Trục Thủy rất nhanh đã ra mở cửa : "Gia Ngư?!"
"Tiên sinh..." Chu Gia Ngư trong miệng thở ra khói trắng , "Em ..em lạnh quá .. ." Trước mắt cậu hiện lên sương trắng , thậm chí đã không thấy vật trước mắt nữa rồi .
Lâm Trục Thủy duỗi tay trực tiếp bế Chu Gia Ngư lên, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Hai bờ môi tiếp xúc , nhiệt lượng trên người Lâm Trục Thủy cuồn cuộn không ngừng rót vào thân thể của Chu Gia Ngư, cuối cùng cũng giảm bớt cái lạnh thấu xương tuỷ đó . Chu Gia Ngư khẽ mở mắt, biểu tình mông lung, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Lâm Trục Thủy.
Lâm Trục Thủy ôm Chu Gia Ngư, đóng cửa lại liền xoay người, mang theo cậu lên lầu hai.
Bởi vì quá lạnh, cơ thể Chu Gia Ngư vẫn luôn căng cứng , lúc này cũng hiện lên một chút nhiệt khí, chậm rãi mềm xuống.
"Chu Gia Ngư?" Lâm Trục Thuỷ kêu tên cậu , môi chạm vào khóe môi cậu , "Đỡ chút nào chưa ?"
"Lạnh......" Chu Gia Ngư khẽ mở mắt, bên trong là một mảnh hơi nước mông lung, cậu không thấy rõ lắm đồ vật trước mắt, chỉ có thể biết Lâm Trục Thủy ở bên mình , cậu run run nói, "Tiên sinh, em lạnh quá......"
Lâm Trục Thủy nhấp môi.
Chu Gia Ngư cảm thấy tấm chăn bao lấy chính mình bị xốc lên, một cơ thể ấm áp dán tới . Giống như trời đông giá rét thật vất vả mới tìm được nguồn nhiệt vậy , Chu Gia Ngư nỗ lực lại gần hơn nữa.
"Chu Gia Ngư." Lâm Trục Thủy lại kêu tên của cậu.
"Uhmmm......" Thật sự là lạnh đến lợi hại, Chu Gia Ngư trong miệng phát ra tiếng nức nở ủy khuất , cậu nói, "Lạnh quá đi, tiên sinh......"
Lâm Trục Thủy chợt đứng dậy, tựa hồ là chuẩn bị đi lấy cái gì đó.
Chu Gia Ngư lúc này đã có chút thần chí không rõ,khi phát giác Lâm Trục Thủy tính đứng dậy , cậu lập tức luống cuống, duỗi tay gắt gao ôm lấy eo hắn : "Không được đi......"
Lâm Trục Thủy dừng động tác lại: "Gia Ngư, đừng sợ, tôi đi lấy dao , cho em uống chút máu của tôi sẽ tốt hơn ."
Chu Gia Ngư đầu óc tuy ngốc, chính là nghe được chữ máu , tay ôm càng chặt hơn, cậu nói: "Tiên sinh, em không cần uống máu, em không cần uống máu của tiên sinh......"
"Vậy làm sao bây giờ." Lâm Trục Thủy thấp giọng nói , dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Chu Gia Ngư.
Chu Gia Ngư cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu đem trán để ở trước ngực Lâm Trục Thủy, hơi thở ra , bả vai không ngưng run rẩy.
Lâm Trục Thủy tựa hồ cũng biết Chu Gia Ngư không có biện pháp khác , hắn hôn nhẹ lên vành tai của Chu Gia Ngư , cảm thấy nơi đó cũng là một mảnh lạnh lẽo: "Chỉ có thể thử biện pháp khác vậy ."
Chu Gia Ngư trước mắt mờ mịt, cũng không biết Lâm Trục Thủy nói biện pháp khác là có ý gì.
Lâm Trục Thủy không nói lời nào, từ từ để Chu Gia Ngư nằm xuống giường, hắn vậy mà chậm rãi mở mắt, để lộ ra đôi mắt có cặp đồng tử đỏ như ngon lửa kia : "Gia Ngư."
Chu Gia Ngư ngây ngốc nhìn Lâm Trục Thủy, dạ một tiếng.
"Chịu đựng chút." Lâm Trục Thủy nói xong liền cúi người xuống.
Lâm Trục Thủy hôn Chu Gia Ngư, từ trên trán đến chóp mũi, lại đến môi, một tấc một chút mà tinh tế nhấm nháp hương vị của cậu.
Chu Gia Ngư ý thức mơ hồ hừ một tiếng , cả người cậu rét run, chỉ biết gắt gao ôm lấy thân người trước mắt để sưởi ấm, môi cậu rất nhanh đã bị che lấp, cảm giác nóng rực cuồn cuộn không ngừng truyền đến.
"Ưhmm......" Chu Gia Ngư nức nở, cậu cảm thấy thân thể của mình bị phóng to ra , chỗ nhạy cảm trên người không ngừng bị vuốt ve, có khoái cảm xa lạ từ trong cơ thể truyền đến, làn da cậu nguyên bản bởi vì rét lạnh mà trở nên tái nhợt bắt đầu dần dần ửng đỏ đến mê người.
Lâm Trục Thủy mở bừng mắt, thấy được cảnh đẹp dưới thân, hắn nhìn thấy Chu Gia Ngư hơi ngưỡng cổ lên , lộ ra cần cổ trắng nõn , xương quai xanh trơn bóng đã bị che kín bởi những dấu hôn đỏ thẫm, hai chân thon dài thẳng tắp , ngón chân bởi vì khoái cảm không tự chủ được cuộn lại . Hắn chưa bao giờ thấy Chu Gia Ngư như thế này, lại có thể làm người động tâm đến như vậy.
Cơ thể Chu Gia Ngư giống như một con ngọc trai, được động tác của Lâm Trục Thủy dần mở ra, lộ ra bên trong phần thịt non mềm mại , cậu vô tri vô giác mở rộng hai chân, chân nhẹ nhàng cọ xát bên eo của Lâm Trục Thuỷ , trong miệng phát ra tiếng nức nở vô cùng đáng yêu, làm Lâm Trục Thủy nghe xong ngược lại càng muốn khi dễ cậu.
Lâm Trục Thủy ấn lên eo Chu Gia Ngư, hôn lên môi cậu, chậm rãi tiến vào thân thể cậu .
"Uhmmm ......" Chu Gia Ngư run rẩy, không tự chủ được muốn tránh ra , cậu hoảng hốt hiểu được lúc này đang xảy ra chuyện gì, đôi môi bị hôn trở nên sưng đỏ , cậu mấp mấy môi xin tha, "Không được, không vào được, không muốn nữa......"
"Ngoan." Lâm Trục Thủy động tác lại thập phần quyết tuyệt, không cho Chu Gia Ngư cơ hội tránh thoát, hắn ấn cơ thể cậu, hai người rốt cuộc cũng đã hoà làm một.
"Aa...!" Chu Gia Ngư hai mắt đẫm lệ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được vật to như thế lại có thể tiến vào trong cơ thể mình, nhưng mà không đợi cậu hoàn toàn phản ứng lại , Lâm Trục Thủy đã bắt đầu cử động.
"Ô......" Cơ thể Chu Gia Ngư bị va chạm thật mạnh , khí quan thô to kia ở trong đường đi chật hẹp cứ thế mà nghiền ép, khiến cho cậu không tự chủ được muốn cuộn người lại để né tránh chỗ sâu nhất xâm phạm. Nhưng mà người đàn ông bình thường ôn nhu lúc này lại cường thế khống chế cơ thể cậu , cưỡng ép cậu để lộ ra nơi mềm mại nhất kia.
Khi cảm giác trướng đau ban đầu dần tiêu tán, một loại khoái cảm cực kỳ vi diệu bắt đầu từ trong cơ thể truyền đến , cảm giác đó cậu chưa bao giờ trãi qua , cùng với cao trào ở phía trước cuồn cuộn không dứt.
"Uhmm...aaa ......" cơ thể Chu Gia Ngư căng cứng , cũng làm Lâm Trục Thuỷ hiểu ra cái gì, hắn nắm lấy vòng eo của Chu Gia Ngư, nhắm ngay một chỗ sâu trong kia bắt đầu càng mạnh mẽ đỉnh lộng.
"Không được, không được, tiên sinh......" Chu Gia Ngư bắt đầu không chịu được nữa mà khóc nức nở, tay chống trước ngực Lâm Trục Thuỷ , môi run run, "Chịu không nổi nữa ...uhmmm..aaa......"
Lối đi mẫn cảm nhất từng chút một bị nghiền ép , khí quan thô to làm cho lối đi càng trở nên mềm mại ướt át, ôn thuần bao vây lấy khí quan xâm lấn , Chu Gia Ngư vô lực lắc đầu, cảm thấy cơ thể của mình sắp bị khoái cảm không có chừng mực này làm cho điên mất.
Lần đầu bắn ra , cơ thể Chu Gia Ngư không ngừng được co giật , ngón chân cậu cuộn tròn lại , ngón tay ở sau lưng Lâm Trục Thủy lưu lại một vệt đỏ.
"Uhmmn......" Chu Gia Ngư thở hổn hển, cảm thấy động tác của Lâm Trục Thủy vì phản ứng của cậu mà cũng chậm lại , nhưng mà ngay lúc cậu mới từ trong khoái cảm hòa hoãn lại, liền cảm giác được Lâm Trục Thủy lại lần nữa bắt đầu đỉnh lộng.
"Ô..uhmm......" Cơ thể đang nhạy cảm sau cao trào làm sao chịu kích thích như vậy , Chu Gia Ngư không tự chủ được lại lần nữa khóc nức nở.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết chính mình rốt cuộc đã bắn bao nhiêu lần, thẳng đến một lúc nào đó mà Chu Gia Ngư đột nhiên cảm thấy chính mình đang ngậm lấy khí quan thô to kia lại đột nhiên giống như lớn thêm một vòng, cậu mơ hồ ý thức được cái gì, liền cảm thấy có hơi nóng dũng mãnh tiến vào cơ thể hắn.
"A a a, quá căng, quá căng rồi ..uhmmm......" hơi nóng đó làm cả người Chu Gia Ngư run run, da thịt cơ hồ đều trở nên phiếm hồng ngon miệng , cậu lắc đầu muốn xin tha, môi lại bị Lâm Trục Thủy hôn lấy, một chữ cũng nói không nên lời.
Hàn ý trong cơ thể đã biến mất, Chu Gia Ngư cảm thấy thoải mái cực kỳ, cậu cảm thấy chính mình được Lâm Trục Thủy ôm vào trong ngực, người đàn ông ôm cậu ôn nhu hôn lên đỉnh đầu cậu .
"Tiên sinh......" Chu Gia Ngư ngốc ngốc kêu.
"Ừ..." Lâm Trục Thủy nói, "Lại thêm một lần nữa ."
Mắt Chu Gia Ngư đột nhiên trừng lớn, còn chưa phản ứng lại liền bị Lâm Trục Thủy lần nữa tiến vào, cậu cơ hồ cả người đều ngồi lên dương vật của Lâm Trục Thủy, cậu hơi giương môi nhưng không phát ra một tiếng động nào .... Không được, cơ thể sắp hỏng rồi......
"Sẽ không hỏng đâu ." Hắn liếm vành tai cậu , "Chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Chu Gia Ngư trừng mắt, bất lực lại lần nữa phát tiếng nức nở của chính mình, lại không tự chủ được ôm lấy Lâm Trục Thủy , bị hắn mang vào một vòng sóng triều mới.
Ngày đó , Chu Gia Ngư đều trong trạng thái hỗn loạn mơ hồ cực độ.
Cậu giống như bị quấn vào cơn sóng cực lớn , theo dòng nước lưu chuyển. Thân thể cùng tinh thần đều như hồ nhão , có thứ gì đó hiện lên, lại không ngừng biến mất .
Có người kêu tên cậu , loại bỏ rét lạnh trong thân thể cậu , mang đến nhiệt độ cực kì ấm áp.
Trong lúc hoảng hốt, Chu Gia Ngư phảng phất thật sự biến mình thành đuôi một con cá, ở trong nước bơi qua bơi lại , trong nước lại như có một đoá hoa sen, cậu hôn lên đoá hoa sen đó , ngửi được mùi hương thuộc về hạt sen ...
"Chu Gia Ngư." Thanh âm kia trầm thấp ôn nhu, làm Chu Gia Ngư càng thêm sa vào trong đó, nếu đây là một giấc mộng, Chu Gia Ngư nguyện ý sa vào trong đó, không muốn tỉnh lại.
Hình xăm trên eo nóng lên, Chu Gia Ngư khóc nức nở, cảm thấy có thứ gì từ trong cơ thể mình rút ra ngoài, tựa hồ rét lạnh, tựa hồ đau đớn, lại tựa hồ cái gì cũng không phải.
Cậu mệt mỏi cực kỳ, trong mông lung chỉ thấy một đôi mắt màu đen, đồng tử đen láy che kín cả sao trời.
Mắt như ngân hà, thuần đen , nhưng ở trong màu đen thuần đó, lại ẩn giấu ngọn lửa rực đỏ.
"Ngủ đi." Có người nói với cậu như vậy.
Chu Gia Ngư thả lỏng người , cậu nhắm mắt lại, hô hấp cũng đều đều, dường như được trở về bên trong bụng mẹ, được người chặt chẽ ôm vào trong lòng.
Hết thảy đều an tĩnh lại, rét lạnh mang đến thống khổ rốt cuộc không còn nữa, Chu Gia Ngư rơi vào hôn mê.
Ngày hôm sau, lúc Chu Gia Ngư tỉnh lại cậu ngây người thật lâu, cậu cảm thấy chính mình nằm trong ngực người nào đó , cậu quay đầu, thấy được gương mặt đang say ngủ của Lâm Trục Thủy .
Chu Gia Ngư lập tức choáng váng, ký ức hôm qua ùa về, lúc cậu bọc chăn gian nan chạy tới tìm Lâm Trục Thuỷ....
Kế tiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu Chu Gia Ngư hỗn loạn đến cực điểm, chỉ có thể mơ hồ nhớ rõ một ít hình ảnh vụn vặt.
"Sái Bát." Chu Gia Ngư gian nan hỏi : "Tôi cùng tiên sinh......"
"Ngươi tỉnh rồi à ." Sái Bát nói : "Con các người cũng đã vào đại học rồi đó ."
Chu Gia Ngư: "......"
Lâm Trục Thủy tựa hồ cũng tỉnh, nhưng mà anh cũng không mở mắt, cho nên liền chậm rãi dựa lại gần , động tác tự nhiên dùng môi hôn cằm Chu Gia Ngư: "Tỉnh rồi à ?"
Chu Gia Ngư dạ một tiếng, phát hiện giọng của chính mình lại thành ra thế này .
"Còn lạnh sao?" Lâm Trục Thủy thấp giọng hỏi.
Chu Gia Ngư nói: "Không lạnh......" cậu hơi nhúc nhích cơ thể, cảm thấy nơi nào đó có cảm giác đau không thể diễn tả được , mà cơ thể càng giống như là bị mở ra rồi lại lần nữa lắp ráp vào , khắp nơi đều đau nhức .
"Ừh ...." Lâm Trục Thủy chậm rãi ngồi dậy, tóc đen xoã tung trên vai, cùng với chất da trắng có vẻ phá lệ xinh đẹp, bất quá lực chú ý của Chu Gia Ngư lại đặt ở nơi khác, cậu nhìn thấy sau lưng Lâm Trục Thủy có rất nhiều vết cào vi diệu......
Chu Gia Ngư yên lặng cúi đầu xem xét lại móng tay, cũng không ngoài ý muốn thấy được một ít vết máu đỏ đã khô
Chu Gia Ngư: "......" DM .
Lâm Trục Thủy nói: "Đói bụng không?"
Chu Gia Ngư nói: "Không đói......" cậu rúc trong chăn làm ổ , cảm giác chính mình là một con chim cút yên tĩnh, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào đối mặt với Lâm Trục Thủy. Tuy rằng lúc trước có tìm Từ Nhập Vọng xin những trang web đó để coi , nhưng mà khi ngày này thật sự tới, Chu Gia Ngư phát hiện chính mình vẫn là cảm thấy có chút không thích ứng được.
Lâm Trục Thủy nói: "Không đói thật sao?"Anh ngồi ở mép giường, bắt đầu thong thả ung dung mặc quần áo, không thể không nói, Lâm Trục Thủy có dáng người cực đẹp, hơn nữa anh một chút cũng không ngại biểu hiện ở trước mặt Chu Gia Ngư, sống lưng thẳng tắp đi xuống đó là vòng eo săn chắc , trên lưng vẫn có vết cào của Chu Gia Ngư để lại.
Chu Gia Ngư không nhịn được , vươn ngón tay ở sống lưng nhẹ nhàng chọc một chút.
Lâm Trục Thủy quay đầu lại: " Hửh ?"
Chu Gia Ngư nói: "Không, không có việc gì, chỉ là cảm thấy, cảm thấy tiên sinh thật là đẹp..."
Cậu cảm thấy chính mình nói chuyện có chút không biết xấu hổ, nhưng vẫn căng da đầu nói ra.
Lâm Trục Thủy nghe vậy thì khẽ cười, hắn nói: "Em cũng rất đẹp." Hắn tạm dừng một lát, bổ sung một câu, "Cũng ăn rất ngon."
(Trời ơi ổng lưu manh kìaaaa)
Chu Gia Ngư: "......" Đệt , tiên sinh người chơi lưu manh với em sao?
Chu Gia Ngư ngay từ đầu bị sắc đẹp câu dẫn, đối với tâm trạng của chính mình cũng không nhận thức rõ , thẳng đến lúc Lâm Trục Thủy mặc xong quần áo, cột tóc xong , cậu mới chuẩn bị từ trên giường bò dậy thì mới phát hiện ra nữa người dưới của mình không cử động được .
Nửa người dưới hoàn toàn tê liệt, hai chân run rẩy , động tác bò dậy cũng đã rất khó khăn, Chu Gia Ngư nằm nghệch mặt ở trên giường, không rõ vì sao lại nghiêm trọng như vậy, cậu ngày thường vận động cũng rất nhiều a, như thế nào mà chỉ một đêm lại liệt luôn rồi....
"Tiên sinh......" Chu Gia Ngư gian nan nói, "Em như thế nào, không cử động nổi a."
Lâm Trục Thủy nghe vậy hơi nghiêng đầu, nói: "Xin lỗi, tối qua làm có hơi quá mức." Hắn sờ trán Chu Gia Ngư : "Rất khó chịu sao?"
Chu Gia Ngư nói: "Vẫn ổn......"
Cậu nói ổn vậy thôi , nhưng cơ thể lại rất không cho mặt mũi, cậu hoàn toàn không khống chế được , chỉ có thể nằm ở trên giường, cũng cỡ tàn phế không khác là bao. Thật ra cơ thể đã được cẩn thận rửa sạch qua , không có lưu lại những cái kia ở bên trong.
Tuy Chu Gia Ngư nói không đói bụng, nhưng Lâm Trục Thủy vẫn đi lấy cho Chu Gia Ngư chút đồ ăn thanh đạm, còn đút cả cho cậu ăn.
Chu Gia Ngư cứ như vậy nằm suốt một ngày, tới ngày thứ ba mới có thể xuống giường đi lại, bất quá tư thế đi vẫn còn khập khiễng, người sáng suốt vừa thấy liền biết là chuyện gì xảy ra.
Lúc trở lại , Lâm Giác bọn họ đang vây ở một chỗ ăn cơm hộp, thấy cậu trở về, đều rất nhiệt tình hướng về phía cậu chào hỏi, nói Chu Gia Ngư, ngươi đã trở lại rồi a.
Chu Gia Ngư ngồi vào sô pha, ừ một tiếng.
Lâm Giác nói: "bình nhỏ , cảm giác thế nào a? Thân thể tốt lên chưa?" Cô tựa hồ chú ý tới cái gì, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc biểu tình, "Các ngươi......"
Chu Gia Ngư châm điếu thuốc, yên lặng để vào trong miệng, sau đó gật gật đầu.
Lâm Giác nói: "Chúc mừng chúc mừng."
Những người khác ngầm hiểu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, còn Thẩm Nhất Cùng tên trứng thối này hỏi chúc mừng cái gì? Chu Gia Ngư không phải âm khí nhập thể sao? Này có cái gì để chúc mừng?
Lâm Giác nói: "Thẩm Nhất Cùng, em xem như xong rồi."
Thẩm Nhất Cùng không thể hiểu được.
Chu Gia Ngư nhớ tới lần trước Thẩm Nhất Cùng lừa cậu chuyện hắn nói mười bốn tuổi đã không còn là xử nam, quả thực cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Cũng không biết phải vì chuyện này không mà buổi tối không khí trong phòng đều đặc biệt vui vẻ. Lúc Lâm Giác đặt đồ ăn ngoài cố ý kêu một nồi gà mái già hầm canh, nói phải cho Chu Gia Ngư bồi bổ thân thể.
Chu Gia Ngư còn có thể nói gì nữa, cậu hiện tại đi còn khó khăn, đúng thật là nên bồi bổ lại.
Buổi tối ăn cơm Lâm Trục Thủy cũng tới đây, Chu Gia Ngư lúc này mới chú ý tới môi Lâm Trục Thủy cũng rách , hiển nhiên là người nào đó cắn. Đến nỗi người kia là ai...... Chu Gia Ngư xấu hổ cúi đầu.
Lâm Giác rất cao hứng, kéo mấy thùng bia về, nói không say không về.
Chu Gia Ngư tửu lượng kém, nơi đó còn đau, hoàn toàn không dám uống nhiều, bia đưa đến trước mặt cậu đều bị Lâm Trục Thuỷ lấy đi. Sau vài lần thấy thái độ của Lâm Trục Thủy thì mọi người cũng không dám tiếp tục mời nữa , vì thế liền bỏ mặc Chu Gia Ngư rồi bắt đầu chơi trò chơi.
Tiểu Kim Long cùng Chồn tuyết cũng tham dự, trong phòng tràn ngập không khí vui vẻ.
Lâm Trục Thủy cũng uống không ít, làn da trắng nõn như ngọc mà bây giờ trên má cũng có thêm chút đỏ, đôi môi hơi mỏng lộ ra sắc đỏ diễm lệ, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.
Chu Gia Ngư ngồi ở bên cạnh hắn, trong lòng lại lần nữa hối hận đêm đó chính mình cái gì cũng không nhớ rõ, cậu yên lặng gắp đồ ăn, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai.
Giọng Lâm Trục Thủy lại chợt phiêu qua đây, hắn nói: "Chu Gia Ngư, em không vui sao ?"
Chu Gia Ngư nói: " Dạ, tiên sinh, em không có không vui nha."
Lâm Trục Thủy nói: "Thật sao ?"
Chu Gia Ngư thành thật gật đầu: "Thật."
Lâm Trục Thủy đối mặt Chu Gia Ngư, rõ ràng nhắm mắt lại, lại làm Chu Gia Ngư có loại ảo giác bị nhìn chằm chằm, anh chợt nhích lại gần, môi lướt nhanh qua vành tai Chu Gia Ngư , thanh âm trầm thấp nói chỉ đủ cho bọn họ hai người nghe thấy, anh nói: "Còn muốn lúc em tỉnh táo nghiêm túc làm lại một lần nữa...."
Nháy mắt, trái tim Chu Gia Ngư đập loạn nhịp ,cậu mím môi, nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Lâm Trục Thủy hơi câu môi, ở dưới bàn cầm tay Chu Gia Ngư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com