Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C99 - Con đường quanh co

Edit : tradau30duong

Người trẻ tuổi một khi khai huân*, liền không kiềm chế được bản thân.
(Khai huân có nghĩa với khai trai íh mn , kiểu đó giờ ăn chay giờ đc ăn mặn)

Chu Gia Ngư là xử nam hơn hai mươi năm, thật vất vả cùng người mình thích xảy ra quan hệ mật thiết này , thế mà lại ngay lúc cậu trong trạng thái mơ hồ không nhớ được gì , đương nhiên trong lòng không cam tâm , bắt đầu tự hỏi nên làm sao để có lần thứ hai nữa ...

Nhưng mà cậu còn chưa nghĩ ra biện pháp gì thì Lâm Trục Thủy đánh phủ đầu cậu rồi : " Em có muốn dọn qua chỗ tôi ở không ???."

Chu Gia Ngư vốn đang giống con cá muối nằm liệt trên sô pha, nghe thấy lời này lập tức ngồi dậy , ánh mắt lấp lánh hỏi: "Có thể chứ?"

"Tại sao không thể." Lâm Trục Thủy rất bình tĩnh, "Chúng ta đang yêu đương đấy ."

Chính xác, cũng như lúc xác nhận tình cảm của chính mình đối với Chu Gia Ngư , Lâm Trục Thủy từ trước đến nay đều rất thẳng thắn , vô luận là thổ lộ hay yêu cầu khi trên giường thì một chút cũng không thẹn thùng.

Chu Gia Ngư cũng thẳng thắn với chính mình , đáp ứng lời mời của Lâm Trục Thủy.

Trong phòng những người khác đều rất an tĩnh, rốt cuộc loại sống chung này , cả một phòng người cũng chỉ Chu Gia Ngư cùng Lâm Trục Thủy mới có.

Thẩm Nhất Cùng ở bên cạnh khổ sở điên cuồng gặm giò heo kho.

Chu Gia Ngư nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: "Thẩm Nhất Cùng, cậu gặm móng heo xong tay dơ có thể đừng sờ lên người Tiểu Chỉ không hả ?"

Thẩm Nhất Cùng nói dù sao Tiểu Chỉ buổi tối cũng phải đi tắm thôi .

Chu Gia Ngư nói: "Còn không phải là tôi tắm cho Tiểu Chỉ à !"

Thẩm Nhất Cùng nói: "Cậu cũng sắp phải dọn đi rồi , về sau cũng chỉ có tôi tắm cho Tiểu Chỉ đó thôi ." Hắn nói xong ôm Tiểu Chỉ bắt đầu giả khóc, nói Tiểu Chỉ mệnh con sao mà khổ vậy, ba ba con không cần con nữa rồi......

Tiểu Chỉ vẻ mặt mờ mịt duỗi tay sờ sờ chính mình đã bị Thẩm Nhất Cùng một tay dầu mỡ cọ đầy đầu.

Lâm Trục Thuỷ ở bên cạnh không nói chuyện lúc này đột nhiên mở miệng: "Bằng không ngươi cũng lại đây ở cùng đi ?"

Thẩm Nhất Cùng đứng hình , nói không được không được, hắn thích ở cùng các sư huynh thôi , ít người hắn ở không quen. Vì thế sự tình liền như vậy quyết định, Chu Gia Ngư kéo hành lý cáo biệt ký túc xá độc thân, bắt đầu dọn qua cùng Lâm Trục Thủy ở chung.

Người trẻ tuổi khai huân rồi , quả thực giống như dã thú nếm được mùi máu tanh, vào ở tới ngày hôm sau, Chu Gia Ngư lại lần nữa cùng Lâm Trục Thủy lăn giườngggg.

Cụ thể tình huống thì không thể miêu tả, chỉ có thể nói Chu Gia Ngư thân thể thiếu chút nữa bại liệt, đi đường như bị què thêm hai ngày.

Lúc sau Chu Gia Ngư có chút sợ, cảm thấy mình quả thực sắp bị làm chết ở trên giường, thậm chí bắt đầu ý nghĩ muốn dọn ra. Để rồi cuối cùng lời đề nghị dọn ra của Chu Gia Ngư khiến cậu phải chịu khổ, Lâm Trục Thủy dùng tay vuốt ve hình xăm trên eo cậu , ôn nhu hỏi cậu có thích không .

Chu Gia Ngư run run rẩy rẩy nằm trên giường, mang theo tiếng khóc nức nở nói thích.

Bất quá Lâm Trục Thủy cũng sợ đem Chu Gia Ngư làm quá mức khiến cậu bị ám ảnh về chuyện này, vẫn là thu liễm lại một chút.

Dù sao đoạn thời gian đó Thẩm Nhất Cùng bọn họ cũng không thấy Chu Gia Ngư, đến cả Lâm Trục Thủy cũng cơ hồ biến mất, ngay cả Lâm Giác cũng không tìm thấy người.

Nhưng mà thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt không phải đều như thế này sao, mấy đứa cẩu độc thân cho nhau an ủi....

Từ sau lúc Từ Kinh Hỏa tặng bùn đất lại đây, đám người Mạnh Dương Thiên kia cũng không có tin tức, không có lăn lộn ra chuyện gì xấu nữa , trở nên phi thường an tĩnh, nghĩ có lẽ nội bộ bọn họ có vấn đề.

Lần đó cơ thể mất khống chế, Chu Gia Ngư suy đoán có thể do đất âm kia có vấn đề, cậu hỏi Lâm Trục Thủy, Lâm Trục Thủy cũng nói như thế , dặn cậu ngày thường cách trận pháp cùng đất âm kia xa một chút , miễn cho bị chịu ảnh hưởng lần nữa.

Nhưng mà Chu Gia Ngư lại cảm thấy thân thể của mình có chút khác thường...... Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy mình càng ngày càng sợ lạnh .

Vốn dĩ cùng Lâm Trục Thuỷ quan hệ xong , thể chất hẳn là phải tốt hơn, nhưng số lần cơ thể Chu Gia Ngư phát lạnh càng ngày càng nhiều, bắt đầu là một hai tháng một lần, sau phát triển đến hơn mười ngày một lần , chờ đến khi sắp vào thu, cảm thấy lạnh đã là chuyện thường ngày.

"Rốt cuộc là chuyện gì thế này ?" Chu Gia Ngư phát hiện chính mình thân thể có vấn đề , trước cùng Sái Bát giao lưu một chút, " Tôi gần đây cứ luôn cảm thấy lạnh, là bởi vì sắp vào thu sao? Nhưng mà mấy năm trước cũng không có như vậy a."

Sái Bát nói: "Ngươi cảm thấy lạnh sao ? Cụ thể hình dung một chút?"

Chu Gia Ngư nói: "Ừh...... Chính là lạnh, rất khó hình dung, tuy rằng cùng tiên sinh làm xong lúc sau sẽ cảm giác tốt hơn một chút,nhưng giờ cũng không thể kiên trì được lâu." Lúc cậu nói đến tiên sinh hai chữ, cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một chút.

Sáu Bát yên lặng trong chốc lát, có chút nghi hoặc: "Không có khả năng đi, theo lý thuyết không nên xuất hiện vấn đề như vậy a."

Chu Gia Ngư thấy nó cũng không biết, trong lòng thở dài, nghĩ chỉ có thể đem chuyện này nói cho Lâm Trục Thủy, tuy rằng cảm giác rất phiền phức , nhưng cũng tốt hơn so với việc lỡ xảy ra sự tình gì không thể vãn hồi

Vì thế vào buổi tối , Chu Gia Ngư ghé vào bên cạnh Lâm Trục Thủy, đem chuyện cậu càng ngày càng lạnh uyển chuyển nói ra.

Đương lúc ngón tay Lâm Trục Thủy đang nhẹ nhàng chạm lên hình xăm trên eo của Chu Gia Ngư, nghe vậy dừng động tác : "Cơ thể lạnh sao ?"

Chu Gia Ngư nói: "Dạ...... Đúng vậy."

Lâm Trục Thủy nói: "Cảm giác lạnh lẽo là từ đâu truyền đến?"

Chu Gia Ngư nói cậu cũng không rõ , nhưng cùng với loại lạnh bình thường không giống nhau, loại lạnh này như từ trong xương cốt tràn ra, sau đó theo máu chảy xuôi, chạy thẳng tới trái tim, mỗi lần đều rất khó chịu.

Cậu như vậy miêu tả, Lâm Trục Thủy hơi nhíu mày, nói: "Thời gian xảy ra đã bao lâu rồi ?"

Chu Gia Ngư nói: "Ngay từ đầu không sai biệt lắm là hai tháng một lần, hiện tại là hơn mười ngày......" Hiện tại là cuối mùa thu, thời tiết không tính là quá lạnh, trước hai ngày còn nóng , chỉ cần bận một áo thun, theo lý thuyết không nên như thế.

Lâm Trục Thủy tự hỏi trong chốc lát, nói: "Không có việc gì, em ngủ đi."

Chu Gia Ngư thấy vẻ mặt của hắn không có gì biến hóa, trong lòng liền yên ổn đi ngủ.

Nhưng vào ngày hôm sau, Lâm Trục Thủy liền gọi Lâm Giác tới, tựa hồ muốn cùng cô thảo luận việc gì. Chu Gia Ngư vốn dĩ cũng muốn thò lại gần nghe một chút, lại bị Thẩm Nhất Cùng kéo đi, nói hôm nay hắn phải làm mấy bộ quần áo mới cho Tiểu Chỉ , để Chu Gia Ngư đi cho ý kiến.

Chu Gia Ngư cũng không nghĩ nhiều liền đi theo .

Ai biết được lúc cậu làm xong quần áo trở về, thấy Lâm Giác từ trong phòng Lâm Trục Thủy đi ra, khóe mắt mang theo một chút nước , mắt cũng đỏ cả lên , thoạt nhìn có vẻ như đã khóc một hồi .

"Sư bá làm sao vậy?" Chu Gia Ngư bị biểu tình của Lâm Giác làm cho hoảng sợ, Lâm Giác tính cách rộng rãi phóng thoáng , việc có thể làm cô khóc hiển nhiên không nhiều lắm.

"Không có việc gì." Lâm Giác thấy Chu Gia Ngư, cười cười, "Chỉ là......" Cô tạm dừng một lát, nhỏ giọng nói : "Ngày giỗ của anh ấy sắp tới, chị có chút khó chịu."

"À...." Chu Gia Ngư trả lời, lại mở miệng an ủi vài câu. Lâm Giác hướng về phía hắn gật gật đầu, xoay người rời đi.

Chu Gia Ngư nhìn bóng dáng của cô, trong lòng lại trầm xuống , cậu nói: "Sái Bát."

Sái Bát ừ một tiếng.

Chu Gia Ngư nói: "Sư bá đang gạt ta."

Sái Bát vốn dĩ đang chải vuốt lông của nó , nghe được lời này của Chu Gia Ngư lập tức sửng sốt: "Có ý gì? Cô ấy vì cái gì lại gạt ngươi?"

Chu Gia Ngư cúi đầu nhìn nhìn đôi tay chính mình, cười khổ: " Tôi sao biết được ."

Lần trước cậu sợ chạm vào cấm kỵ của Lâm Giác, cố ý tìm Thẩm Nhất Cùng bọn họ hỏi thăm chuyện của Lâm Giác với người yêu quá cố . Người yêu của Lâm Giác qua đời vào mùa hè, bệnh bộc phát nặng mà chết , lúc ấy bọn họ hai người đều đã đính hôn , Lâm Giác thậm chí đã chọn sẵn áo cưới, nhưng hắn vẫn đi rồi, Lâm Giác khóc lóc cầu xin cũng không thể đem hắn từ tay Tử Thần cướp về . Hắn để cô một mình một người ở lại trên thế giới này.

Cho nên vừa rồi Lâm Giác nói ngày giỗ của người yêu sắp tới, rõ ràng là đang gạt Chu Gia Ngư, hơn nữa cô có thể nói ra lời nói dối sơ sài như vậy khẳng định là tâm tình đại loạn.

Thế nhưng chuyện gì lại làm Lâm Giác khóc chật vật như vậy,

Chu Gia Ngư trong lòng có một loại dự cảm rất khó nói rõ , cậu đứng yên ở cửa một lúc lâu mới đẩy cửa đi vào, đi vào liền nhìn thấy Lâm Trục Thủy một mình ngồi trên sofa trong đại sảnh, cảm giác có vài phần cô tịch.

"Tiên sinh." Chu Gia Ngư kêu Lâm Trục Thủy :"Sao lại một mình ngồi ở đây ???."

Lâm Trục Thủy hướng về phía Chu Gia Ngư vẫy tay: "Lại đây." Chu Gia Ngư chậm rãi đi qua đó .

Lâm Trục Thủy nói: "Mệt sao?"

Bên ngoài sắc trời đã bắt đầu tối, trong phòng ánh đèn cũng không sáng lắm, Chu Gia Ngư ngồi ở bên cạnh Lâm Trục Thủy, cậu sợ Lâm Trục Thủy nhìn không thấy cậu, liền đem tay đặt trên mu bàn tay của Lâm Trục Thuỷ , "Không có đâu, tiên sinh."

"Ừh ...." Lâm Trục Thủy nói, " Tôi ngày mai có một số việc phải đi ra ngoài một chuyến, khả năng qua hai tháng mới có thể trở về."

Tháng sau liền bắt đầu vào đông, không nghĩ tới lúc này Lâm Trục Thủy sẽ đi ra ngoài. Chu Gia Ngư há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên nói cái gì được.

Lâm Trục Thủy nói: "Em không cần sợ, tôi sẽ để lại máu cho em, lúc em lạnh thì uống một ít có thể giảm bớt."

Đầu Chu Gia Ngư chậm rãi rũ xuống dưới, cậu nắm được tay của Lâm Trục Thủy , muốn vén tay áo lên, Lâm Trục Thủy lại rụt tay về.

"Tiên sinh." Chu Gia Ngư không buông tay, "Anh để em nhìn đi."

Lâm Trục Thủy mấp máy môi .

Chu Gia Ngư thành công cởi nút tay áo của Lâm Trục Thủy, thấy được cánh tay trắng nõn của anh , còn có lỗ kim trên đó nữa . Chắc là rút máu quá nhiều, lỗ kim hiện ra một mảng xanh tím dữ tợn. Chu Gia Ngư hô hấp chợt dừng, tay run rẩy thật cẩn thận chạm nhẹ vào lỗ kim trên làn da trắng nõn đó : "Như thế nào lại nhiều như vậy,em không cần nhiều như vậy đâu......"

Lâm Trục Thủy muốn rút tay về.

Chu Gia Ngư vẫn là không cho , cậu gắt gao bắt lấy tay Lâm Trục Thủy , ngẩng đầu: "Tiên sinh, anh lúc trước không phải cùng em nói rồi sao , nếu có chuyện gì, không được gạt anh sao?"

Lâm Trục Thủy nhíu mày: " Đúng, là tôi nói ."

Chu Gia Ngư nói: "Em đây có thể hay không cũng cùng anh nói...... Nếu có chuyện gì...... Không được gạt em."

Cậu cũng không tin tưởng Lâm Trục Thủy lần này đi ra ngoài lại không liên quan đến cậu , đủ loại dấu hiệu đều quá mức rõ ràng, Chu Gia Ngư không lừa được chính mình.

Lâm Trục Thủy trầm mặc.

Chu Gia Ngư khát vọng nhìn Lâm Trục Thủy, chờ mong đáp án.

Lâm Trục Thủy tựa hồ cảm giác được ánh mắt Chu Gia Ngư, hắn thở ra một hơi, tựa hồ đưa ra quyết định: "Chu Gia Ngư, em sinh bệnh."

Chu Gia Ngư ngẩn ngơ, không dự đoán được đáp án này.

"Chuẩn xác mà nói, là thân thể của em sinh bệnh." Lâm Trục Thủy nói : " Em vốn dĩ căn bản không phải mệnh cực âm , chỉ là bởi vì đã ch.ết một lần, âm khí trên người mới có thể đặc biệt nồng , em sống càng lâu, loại âm khí này sẽ càng ngày càng nhiều, hiện tại thân thể của em đã bắt đầu không thừa nhận được quá nhiều âm khí như vậy..."

Thì ra là thế, Chu Gia Ngư nghe được đáp án, biểu tình có chút mờ mịt, cậu nói: "Kia...... Nghiêm trọng lắm sao?"

"Không nghiêm trọng." Lâm Trục Thủy nói, " Tôi đã cùng Lâm Giác thương lượng biện pháp, chỉ cần đi ra ngoài một chuyến......" Cổ tay của hắn hơi dùng sức, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Chu Gia Ngư, thuận thế ôm siết lấy Chu Gia Ngư: "Chu Gia Ngư, em phải tin tôi ."

Chu Gia Ngư nhẹ nhàng dạ một tiếng.Cậu vốn nên phải tin tưởng Lâm Trục Thủy, vô luận tiên sinh nói cái gì, cậu đều tin là thật, nhưng duy chỉ có chuyện trước mặt này, sâu trong nội tâm cậu lại sinh ra dao động , cậu biết, nếu không phải sự tình gấp gáp , Lâm Trục Thủy tuyệt sẽ không để cậu một mình ở lại nơi này trãi qua mùa đông.

"Em sẽ chết sao?" Chu Gia Ngư cúi đầu, dựa vào vai Lâm Trục Thủy, cậu cũng không biết chính mình tại sao lại nói như vậy, chỉ là lời nói cứ như vậy tự nhiên mà ra khỏi miệng, cậu nói, "Nếu em chết, em hy vọng tiên sinh đừng rời khỏi em, cùng em qua những ngày cuối cùng......"

"Chu Gia Ngư." Lâm Trục Thủy nghiến răng nghiến lợi, "Em muốn chết ở đâu? Trên giường hả ?"

Chu Gia Ngư: "Tiên sinh thay đổi rồi , trước kia không như vậy đâu..."

"Trước kia không như vậy tiên sinh" ôm lấy Tiểu Ngư, cho Tiểu Ngư một nụ hôn trấn an. Hai người hơi thở trở nên dồn dập, đều có chút động tình.

Lâm Trục Thủy từ trước đến nay rất dứt khoát, trực tiếp ôm Chu Gia Ngư lên lầu hai.

Đêm đó hai bên đều rất vui sướng,lúc sắp ngủ, Chu Gia Ngư gắt gao ôm lấy eo Lâm Trục Thủy, cậu bị làm đến mức cơ thể sắp chịu không nổi , cậu vô ý thức khóc nức nở, nói tiên sinh không cần đi.

Đôi mắt Lâm Trục Thủy đang mở, đem hình ảnh Chu Gia Ngư nhìn thật kỹ, khóe mắt cậu hơi đỏ, mang theo mồ hôi trên chóp mũi cùng với đôi môi đỏ đã bị cắn rách.

Lâm Trục Thủy nhìn cậu , muốn đem hình dáng cậu chặt chẽ khắc vào trong đầu.

"Chu Gia Ngư." Lâm Trục Thủy nói , "Chờ tôi trở lại." Chu Gia Ngư đã không nghe thấy Lâm Trục Thủy nói gì nữa, cậu thật sự rất mệt, nhắm mắt lại liền nặng nề ngủ.

Buổi chiều hôm sau, lúc Chu Gia Ngư tỉnh lại thì Lâm Trục Thuỷ đi rồi. Cậu mở to mắt, cảm giác có chút lạnh nên duỗi tay quấn chặt chăn.

Giọng Tiểu Chỉ truyền đến, nói : " baba , baba tỉnh rồi sao".

Chu Gia Ngư quay đầu thấy nó ghé đầu vào gối bên cạnh , vô cùng cao hứng chống khuôn mặt nhìn mình.

"Ừh , vừa tỉnh." Chu Gia Ngư cảm thấy hơi đau đầu , duỗi tay sờ lên đầu Tiểu Chỉ nói , "Ngoan...... Con sao lại ở đây hả ?"

"Baba lớn cho con tới đó ." Tiểu Chỉ nói :"baba lớn ngồi máy bay bay đi rồi a, để Tiểu Chỉ ở đây chăm sóc cho baba." Nó nghiêm túc thò người qua , dùng miệng bẹp một cái hôn lên trán Chu Gia Ngư, nghiêm túc nói, "Dậy ăn cơm thôi , không được ngủ nướng nữa đâu ."

Chu Gia Ngư bị chọc cười, từ trên giường ngồi dậy. Nửa thân trên vẫn phủ kín dấu vết ái muội, cũng may Tiểu Chỉ không phải người, cũng không hiểu cái này.

Tiểu Chỉ thấy Chu Gia Ngư dậy , chạy nhanh đi bưng một ly sữa đậu nành lại đây. Chu Gia Ngư uống một ngụm, liền cảm thấy bên trong có một mùi máu tanh quen thuộc.

Chắc là bên trong có cho thêm máu của Lâm Trục Thủy, Chu Gia Ngư nắm chặt cái ly trong tay, nụ cười trở nên miễn cưỡng.

"Làm sao vậy, baba?" Tiểu Chỉ phát giác Chu Gia Ngư không được vui , ngửa đầu lên hỏi, "Là sữa đậu nành không ngon sao?"

"Không, rất ngon ." Chu Gia Ngư cúi đầu, nghiêm túc lặp lại, "Thật sự......rất ngon."

Lâm Trục Thuỷ cứ như vậy đi rồi, đi cùng còn có Lâm Giác. Bọn họ đi đâu không ai biết, đi làm cái gì cũng không ai biết.

Mấy đồ đệ cũng không ngốc, rõ ràng cảm giác được lần này Lâm Trục Thuỷ bất chợt đi ra ngoài cũng không phải chuyện gì bình thường. Lấy tính cách Lâm Trục Thuỷ mà nói, nếu không phải chuyện gì lớn thì tuyệt đối sẽ không để Chu Gia Ngư ở lại trong nhà qua mùa đông.

Mùa đông lê thê vẫn phải tới, Chu Gia Ngư từ chỗ Lâm Trục Thủy dọn về với mọi người , miễn cho mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại.

"Cậu lại quay về rồi ." Thẩm Nhất Cùng cảm thán, "Cậu không biết những ngày cậu rời đi, tôi đã nhớ cậu biết bao nhiêu đâu ."

Chu Gia Ngư nói: "Cậu nhớ tôi hay là nhớ giò heo tôi làm hả ???"

Thẩm Nhất Cùng nói: "Chẳng lẽ không thể nhớ cả hai sao?"

Chu Gia Ngư nói: "Chỉ được chọn một thôi ."

Thẩm Nhất Cùng lập tức vuốt ngực, tỏ vẻ chính mình khẳng định là nhớ Chu Gia Ngư, vì nếu không có giò heo thì vẫn còn chân gà , chân vịt, vịt nướng, gà nướng, ngỗng nướng......

Chu Gia Ngư nói "Cút lẹ dùm.." .

Thời tiết càng ngày càng âm trầm, đầu tháng 11, tuyết đầu mùa đã rơi.

Tiểu Kim Long cùng Chu Gia Ngư bưng ghế ngồi trước cửa, Chu Gia Ngư đã bắt đầu mặc áo lông vũ, cậu cùng Tiểu Kim Long nói chuyện phiếm: "Ngươi đang sầu cái gì vậy?"

Tiểu Kim Long chỉ cái lu trước cửa .

Chu Gia Ngư nói: "Sẽ kết băng?"

Tiểu Kim Long gật gật đầu.

Chu Gia Ngư có lạ : "Mỗi năm đều kết sao?"

Tiểu Kim Long lắc đầu: "Ở nhà sẽ không."

"À...." Chu Gia Ngư dùng tay hứng được một bông tuyết, nhìn nó ở trong tay mình tan ra : "Ngươi nhớ nhà sao ?"

"Không nhớ ." Tiểu Kim Long nói : "Tôi nhớ Lâm Giác, nàng so với nhà còn tốt hơn ."

Chu Gia Ngư chợt cười, cậu cũng không biết Tiểu Kim Long quấn lấy Lâm Giác bao lâu nữa mới được như ý nguyện, nhưng mà trong lòng cậu vẫn mong Tiểu Kim Long nhanh thành công, bởi vì có lúc nhìn bóng dáng Lâm Giác cô đơn một mình , trong lòng vẫn cảm thấy được có chút lo lắng.

Thẩm Nhất Cùng bận áo lông liền vọt lại đây, hỏi Chu Gia Ngư, chúng ta buổi tối ăn cái gì nha.

Chu Gia Ngư hỏi hắn muốn ăn cái gì.

Thẩm Nhất Cùng nghĩ nghĩ, nói ăn lẩu thì sao.

Chu Gia Ngư nói được thôi .

Vì thế buổi tối Chu Gia Ngư liền tự mình nấu nước dùng làm một nồi lẩu ngon . Hiện tại cơ thể cậu có chút suy yếu, lúc nấu cơm Thẩm Nhất Cùng bọn họ đều sẽ tới phòng bếp hỗ trợ, kỹ thuật đơn giản cắt rau đều để bọn họ làm, mà Chu Gia Ngư phụ trách nêm nếm gia vị.

Lẩu được bưng lên bàn, bên cạnh đều đặt những khay đồ ăn, Thẩm Nhất Cùng trụng một khối thịt bò liền nhét vào miệng, hàm hồ nói bình nhỏ làm đồ ăn ngon thật, cậu nếu là cô nương tôi nhất định cưới cậu về làm vợ .

Chu Gia Ngư dùng chiếc đũa gỗ gõ chén, nói cậu đối với sư nương phóng túng vậy đó hả . Mọi người đều bật cười.

Vô luận khi nào, người trong phòng đều rất ăn ý không nhắc tới Lâm Trục Thủy cùng Lâm Giác , Chu Gia Ngư cơm nước xong liền đi ngủ sớm. Hiện tại vừa đến buổi chiều cậu sẽ thấy buồn ngủ, buổi tối 8-9 giờ nằm ở trên giường là có thể ngủ luôn .

Hôm nay Chu Gia Ngư cũng theo thường lệ rất sớm lên giường, bởi vì sợ cậu lạnh, Thẩm Mộ Tứ bọn họ cố ý đổi cho cậu thảm điện. Tuy rằng hiệu quả cũng vậy , nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của bọn họ.

Khi Chu Gia Ngư sắp ngủ, di động cậu chợt vang lên, cầm lấy vừa nhìn thấy dãy số, Chu Gia Ngư lập tức tỉnh ngủ , đó là số của Lâm Trục Thuỷ.

"Alo ." Chu Gia Ngư nhanh tay bấm nghe, "Là tiên sinh sao?"

"Gia Ngư." Lâm Trục Thủy thanh âm từ đầu kia truyền đến, "Ngủ rồi sao?"

"Em chưa ngủ đâu." Chu Gia Ngư nghe được giọng Lâm Trục Thủy , tâm tình lập tức cao hứng lên,cậu từ trên giường ngồi dậy, "Tiên sinh đang ở đâu vậy, khi nào trở về......"

"Rất nhanh thôi ." Giọng Lâm Trục Thủy nhàn nhạt, giống trong trí nhớ của Chu Gia Ngư vậy, hai người đã sắp nửa tháng không gặp rồi, đối với giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt của Chu Gia Ngư mà nói, quả thực là sống một ngày bằng một năm, "Có nhớ tôi không ?"

"Rất nhớ ." Chu Gia Ngư thành thật trả lời Lâm Trục Thủy, "Tiên sinh có nhớ em không ?"

"Nhớ ." Lâm Trục Thủy nói, "Hiện tại rất muốn trở về gặp em ."

Ngoài cửa sổ bông tuyết rơi sột sột soạt soạt, Chu Gia Ngư dựa vào vách tường, trong miệng lải nhải cùng Lâm Trục Thủy,cậu nói nửa giờ, người đã buồn ngủ chịu hết nổi , nhưng vẫn không chịu buông điện thoại, mơ mơ màng màng đáp lời Lâm Trục Thủy.

Cuối cùng Chu Gia Ngư hoàn toàn không biết điện thoại đã cúp từ khi nào, lúc tỉnh lại chính mình đã nằm ở trên giường, trông như là có người tới, còn giúp cậu đắp chăn.

Chu Gia Ngư hỏi Sái Bát, nói có ai đã tới sao?

Sái Bát nói: " Lúc cậu ngủ Lâm Trục Thuỷ hình như có gọi điện thoại cho đồ đệ của hắn, để Thẩm Nhất Cùng đi vào đem cậu đỡ nằm xuống giường."

"À ." Chu Gia Ngư có điểm mất mát, "Tôi ở trong mơ thấy tiên sinh...... Còn tưởng rằng tiên sinh đã trở lại."

Sái Bát không hé răng.

Chu Gia Ngư nói: "Anh ấy khi nào mới trở về đây, nếu tôi thật sự không thể sống, tôi thật hy vọng thời gian cuối cùng sẽ cùng anh ấy ở bên nhau."

Sái Bát nói: "Chu Gia Ngư, cậu không cần nghĩ quá nhiều."

Chu Gia Ngư thở dài, cảm thấy người là sinh vật khó có thể thỏa mãn, cái mệnh này của cậu vốn dĩ chính là nhặt được, còn trở về tựa hồ cũng không gì đáng trách, nhưng mà tưởng tượng đến phải rời khỏi Lâm Trục Thủy, phải rời khỏi đám người đã sớm nắng chiều mưa bên nhau , vẫn sẽ cảm thấy tiếc nuối.

" tôi sẽ chết sao?" Chu Gia Ngư hỏi Sái Bát.

Sái Bát chậm rãi ngồi xổm trên mai rùa đen, nó nói:"Sẽ không, cậu sẽ không chết."

Chu Gia Ngư liền không nói chuyện nữa.

Bởi vì cơ thể Chu Gia Ngư không tốt, Tiểu Chỉ gần đây đều đi theo Chồn tuyết cùng nhau ngủ, hai đứa nhóc này ở phòng khách, Chu Gia Ngư một chốc lại thấy Tiểu Chỉ dùng thân thể đem chồn tuyết bọc lại , hai đứa nhóc ở chung không khí phá lệ hài hòa.

"Tiểu Chỉ." Chu Gia Ngư kêu nó.

Tiểu Chỉ từ giấy ống biến trở về hình dáng ngày thường, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Chu Gia Ngư, theo thân thể cậu bò đến trên vai cậu, kêu ba ba.

Chu Gia Ngư sờ sờ đầu nó , cảm giác nó lại lớn hơn một chút, Tiểu Chỉ nói :"ba ba, tuyết lại rơi rồi kìa .."

Chu Gia Ngư ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện tối hôm qua quả thật rơi một trận tuyết lớn , trời đất chỉ còn lại một mảnh trắng xoá, ánh mắt đầu tiên nhìn ra ngoài, liền làm chói mắt người ta .

"A, tuyết lại rơi rồi ...." Đây là mùa đông thứ ba Chu Gia Ngư đến đây , cậu biết Tiểu Chỉ thích tuyết, sờ đầu nó nói , "Có muốn đi ra ngoài chơi không?"

"Có thể sao?" Tiểu Chỉ ngoan ngoãn ngẩng đầu.

"Có thể nha." Chu Gia Ngư bị bộ dáng nó ngoan ngoãn chọc cười, bởi vì vấn đề tính hướng,cậu đời này đại khái sẽ không có con , Tiểu Chỉ tựa như con của cậu vậy , "Ba ba không đi cùng con , con cùng Tiểu Hoàng đi đi." Chồn tuyết cũng đã thay một lớp lông dày .

"Dạ được ..." Tiểu Chỉ cao hứng nói, ngay sau đó liền kéo Chồn tuyết đi chơi , Chu Gia Ngư đứng ở bên cửa sổ nhìn bọn họ chơi đùa trên nền tuyết, lại cảm thấy một loại hàn ý toát ra từ trong xương tủy, cậu hà hơi, có chút mỏi mệt nghĩ , loại rét lạnh như này ,hình như phát tác càng ngày càng thường xuyên......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com