Chương 13
Lúc Ta trở về phòng, Đan Ny đang thu thập hành trang.
"Tiểu Tứ! Nàng muốn đi đâu!?" Ta khẩn trương hỏi. Có lẽ ta quá khẩn trương, âm thanh ta lớn hù dọa nàng. Đan Ny sững sờ một chút sau đó lập tức phục hồi lại tinh thần.
"Là ngươi nha, Mặc Hồ. Ngươi thế nào lại lớn tiếng vậy, đều hù được ta." Nàng tiếp tục thu thập hành trang, lưng quay về phía ta nói.
"Nàng, muốn, đi đâu?" Ta từng chữ từng chữ phun ra.
"Ngươi rốt cuộc thế nào?" Đan Ny quay mặt sang dùng biểu cảm như đối với người xa lạ nhìn ta.
"Nàng, muốn, đi, đâu?" Ta tựa như người máy, chưa xong chuyện thứ nhất là không biết làm chuyện khác. Kết quả là Đan Ny không đếm xỉa đến ta. Nàng buông đồ trên tay xuống, nhìn ta. Mặc dù nàng so với ta thấp hơn một cái đầu, nhưng bây giờ dáng vẻ nàng làm ta khiếp sợ. Nàng từng bước từng bước đến gần ta, cho đến giữa hai ta chỉ cách đối phương một chút mới dừng lại.
"Ta có cần phải khai báo với ngươi không?" Thanh âm lạnh lùng của nàng phá vỡ yên lặng, nhưng lại đem không khí lạnh giá đẩy về phía ta.
Đúng nha, ta khẩn trương cái gì, ta cũng không phải là cái gì của nàng...
"Ừ... Thật xin lỗi." Ta nói xong xoay người rời đi.
Ta luôn là như vậy, gặp điểm thất bại liền sẽ chọn trốn tránh. Vì trốn tránh Tiểu Ngữ, ta lựa chọn tự sát, nhưng mà trời cao cho ta một cơ hội nữa làm người. Vốn tưởng rằng tự mình tới đây có muội muội Linh San, mình cũng bắt đầu trở nên chín chắn chững chạc hơn, nguyên lai ta cứ thế hèn nhát.
Ta muốn thay đổi, ta thật muốn thay đổi nha!
Ta nắm chặt quả đấm, xoay người chạy trở về phòng, ta dùng sức đẩy cửa ra.
"Tiểu Tứ!" Ta kêu to, thẳng tắp đến gần Đan Ny đang ngồi ở trên giường.
Đan Ny lại bị ta hù dọa, mắt thấy ta từng bước từng bước đến gần mình, nàng nhất thời phản ứng không kịp, ngơ ngác ở trên giường hướng lui về sau, cuối cùng nàng đụng phải vách tường mới hoàn hồn lại.
"Sao... Thế nào?" Đan Ny tận lực để cho mình giữ được tĩnh táo nói.
"Tiểu Tứ, nhìn ta." Ta thâm tình nhìn nàng nói.
"Vì sao?" Nàng quay mặt chỗ khác.
Đột nhiên, ta ôm Đan Ny, ôm thật chặt, hơi thở ấm áp nàng phả vào cổ ta làm tâm ta gợn sóng.
"Thật xin lỗi, ta không phải là cố ý, tha thứ cho ta có được không?" Nhịp tim nàng truyền tới trên người ta.
"Tiểu Tứ, nàng có thể nói cho ta nàng phải đi nơi nào không?" Ta buông ra cùng Đan Ny bốn mắt giao nhau hỏi.
"Thanh lâu." Nàng đơn giản trả lời.
Nguyên lai là trở về thanh lâu, hại ta khẩn trương. Nói tới thanh lâu, không biết Linh San ra sao, ta không có ở đây kia Trí Tú có hay không khi dễ nàng! Ta rơi vào trong tưởng tượng, không chú ý Đan Ny.
"Ngươi nhé! Mấy ngày nay ngươi đều đi làm cái gì?" Đan Ny đem ta kêu trở lại.
"Ai..." Còn chưa tới sinh nhật nàng ư, nếu như bây giờ nói không phải ngạc nhiên mừng rỡ hoàn toàn không có? Nhưng bây giờ không nói nàng lại sẽ không vui, làm thế nào chứ? Ta lại lần nữa rơi vào trầm tư.
Đúng rồi! Nói sang chuyện khác!
"Tiểu Tứ, nàng lúc nào đi?" Ta bất an nhìn nàng hỏi.
"Ngày mai đi." Đan Ny trúng kế.
"Ai... Sáng sớm Ngày mai?" Ta kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Nàng đơn giản trả lời.
Sáng mai liền muốn đi, kia lễ vật lúc nào có thể cho nàng.
"Tiểu Tứ, nàng đối với ta có cảm giác gì?" Ta lấy dũng khí hỏi.
"Ngươi nha... Là một người kỳ quái, thích phô trương, luôn đột nhiên rời đi, có chút thần bí." Đan Ny nghiêm túc đáp.
"Tiểu Tứ nàng đối với ta không có cảm xúc đặc biệt gì sao?" Ta gãi đầu một cái.
Đan Ny suy tư một hồi, trên mặt xuất hiện điểm đỏ ửng. Hắc hắc, hóa ra là có mà ~ ta nhất định phải để cho nàng làm dâu nhà ta!
"Ta đi ra ngoài một hồi, rất mau trở lại, nàng phải đợi ta nha!" Dứt lời, ta dùng hồn u bước đi tới hang động phía sau thác nước, ta đem chuỗi lưu ly cùng nước tin huyền bính lấy đi.
Ta đem bọn họ đặt vào đình trong vườn đình, tràn đầy tinh thần, tựa như đều ở đây vì Đan Ny tạo nên một sinh nhật hoàn mỹ. Ta lập tức trở về phòng đi tìm nàng.
"Tiểu Tứ, cùng ta tới." Ta kéo tay nàng, đi ra khỏi phòng.
"Vậy thì chậm, phải đi nơi nào?" Đan Ny không có phản kháng, đi theo ta đi ra khỏi phòng.
"Nha nha! Nàng chờ ta một chút, ta trở về phòng cầm món đồ." Ta đem nàng lưu ở ngoài cửa nói.
Ta vào phòng cầm lên mình ống sáo, thấy áo choàng Đan Ny. Nhớ tới buổi tối sẽ có điểm lạnh, kết quả là thuận tay cầm đi.
Ta đem ống sáo giấu trong tay áo, đi ra cửa bên ngoài, thuận thế đem áo choàng choàng lên người nàng. Đan Ny không hiểu nhìn ta.
"Buổi tối sẽ lạnh, mặc áo choàng vào đi, nếu không sẽ lạnh." Ta nói.
"Ừ." Sau khi nàng mặc vào áo khoác, ta thuận thế dắt tay nàng, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ Đan Ny sẽ hất tay ta ra. Nhưng mà, nàng chẳng những không hất ra, ngược lại nhẹ nhàng nắm chặt tay ta.
Trời ơi, nói cho ta đây không phải là một giấc mộng!
Hớn hở đi tới đình vườn.
"Vì sao phải tới nơi này?" Nàng nghi ngờ hỏi.
"Hắc hắc, tới, chúng ta đi đình." Ta giảo hoạt cười một tiếng.
Đan Ny không nghi ngờ chắc chắn nàng thấy đồ trên bàn, sau đó ta lập tức ngồi ở ghế đá.
"Tiểu Tứ, sinh nhật vui vẻ." Ta nói.
"Sinh nhật?" Đan Ny cũng ngồi xuống.
"Nha, đó là ở quê hương ta còn ở đây là đản thần.." Ta gãi đầu một cái.
"Ừ, Mặc Hồ, đây cũng là thức ăn của quê ngươi?" Nàng chỉ chỉ nước tin huyền bính hỏi.
"Coi như là thế, nàng mau nếm thử." Ta thúc giục nàng nói.
Đan Ny ăn một miếng nhỏ, sau đó giống như đứa trẻ, liên tục ăn mấy hớp.
"Mặc Hồ, đây là cái gì, nhàn nhạt vị ngọt, nhưng lại không giống bánh ngọt vậy, ăn nhiều sẽ cảm thấy ngán." Đan Ny giống như phát hiện tân đại lục tựa như hưng phấn.
"Cái đó gọi nước tin huyền bính, thành phần phần lớn là nước, nàng ăn thấy ngọt là bởi vì ở dưới đáy có nước đường. Nếu Tiểu Tứ nàng thích ăn, ta hàng ngày.... làm cho nàng ăn." Làm cái gì làm, người ta Tiểu Tứ phải về thanh lâu, ta lại không thể lấy thân phận Mặc Hồ cùng nàng trở về.
"A, kia ước định xong." Lần này không phải ta ảo giác trong mắt Đan Ny hiện ra vẻ bi thương, bất quá rất nhanh đã biến mất.
Ta cầm ra ống sáo thổi lên một bài đến từ Nhật Bổn trước kia từng nghe qua, khúc này phong cách bi thương, chính thích hợp tình cảnh này.
Đan Ny nha, bảo bối của ta, nàng rốt cuộc đang gánh vác cái gì, tại sao không để cho ta tới chia sẻ cùng nàng? Vì nàng, ta cái gì cũng nguyện ý làm. Đáng tiếc... Nàng cũng là nữ nhi, ta tuy có thể tiếp nhận, nhưng nàng thân là công chúa, lại có thể làm gì được?
"Đúng rồi, cái này đưa nàng, thượng lộ bình an." Ta đem chuỗi lưu ly lấy ra, đặt vào trên tay nàng, mà ta lòng đã sớm níu thành một đoàn.
Đan Ny nhận lấy vòng tay, mở to hai mắt nói: "Quý giá như vậy, Tiểu Tứ quả thực không thể nhận."
"Không quý, đó là ta tự mình làm, nàng nhận đi." Ta nói.
"Kia... Tiểu Tứ liền cám ơn hảo ý của Mặc Hồ." Đan Ny trân trọng nắm trên ta liền đeo.
"Đêm, trở về ngủ đi." Ta nhẹ nhàng nói.
"Ừ." Nàng chậm rãi đứng lên, đi trở về phòng.
Đan Ny, ngày mai từ biệt, lại không phải Mặc Hồ, ta Trần Vương Kha đáp ứng nàng, ta nhất định sẽ bảo vệ cho nàng hạnh phúc, cho dù người bên cạnh nàng không phải ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com