Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Buổi phỏng vấn hôm nay Đan Ny chỉ đến phụ một tay, Dương Dương đi theo chơi, thỉnh thoảng giúp chuyền đồ đạc. Vì vậy khi bắt đầu quay phỏng vấn, Đan Ny và Dương Dương không có việc gì.

Đan Ny đứng nhìn mọi người ở phía sau, nghiêm túc nghe đồng nghiệp đặt câu hỏi và thầy Điền trả lời. Đột nhiên cánh tay bị đụng nhẹ một cái, nàng quay đầu, thấy Dương Dương đứng bên cạnh nàng từ khi nào chẳng hay.

Đối phương liếc nhìn bên ngoài, sau đó đi ra ngoài, Đan Ny do dự trong chốc lát cũng đi ra theo.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Đan Ny hỏi: "Sao vậy?"

Nàng cho rằng Dương Dương có việc tìm nàng, không ngờ Dương Dương lại nói một câu: "Ở trong ngột ngạt quá, kéo cô ra ngoài hít thở không khí."

Đan Ny a một tiếng. Chiêu này...

Nàng cười gượng: "Không đâu, ha ha ha, tôi thấy vấn đề mà Tiểu Thái hỏi rất hay, rất đáng để học hỏi, nếu không cô tự đi dạo đi, giống hoa thầy Điền trồng cũng khá đẹp, tôi đi vào trước."

Nghe vậy Dương Dương ngay lập tức kéo Đan Ny lại: "Chuyện này, không phải." Dương Dương cắn răng: "Thật ra tôi có chuyện muốn hỏi cô."

Lúc này Đan Ny mới đứng ngay ngắn lại: "Cô nói đi."

Dương Dương thở dài. Mới hơn một tháng không gặp, thái độ của Đan Ny đối với cô đã hoàn toàn thay đổi, như một người khác.

Dương Dương do dự: "Hôm đó tôi thấy giấy đăng kí kết hôn của cô, trước một ngày cô đăng kí, có phải cô còn tìm tôi đi ăn không?"

Đan Ny khựng lại, cái nên đến vẫn phải đến. Nàng cười gượng: "Thật à? Tôi không nhớ kĩ lắm, ha ha ha."

Dương Dương nghiêng đầu: "Tôi suy nghĩ mấy hôm nay, có phải hôm hẹn đi ăn cô muốn nói với tôi gì đó? Nhưng hôm đó tôi thật sự không rảnh, tôi về nhà."

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Đan Ny: "Tôi chỉ muốn hỏi, nếu ngày đó tôi đi, có phải cô sẽ không kết hôn không?"

Đan Ny lắc đầu: "Không có."

Thật sự không phải. Tuy nàng không dám thừa nhận, nhưng thật sự, hôm đó nàng chỉ đơn thuần muốn đi ăn với Dương Dương, nàng và Trần Vương Kha kết hôn, không có một chút liên quan nào với Dương Dương.

Đan Ny phủ nhận quá thẳng thắn, đầu tiên Dương Dương khựng lại, sau đó bật cười: "À, không có gì, tôi chỉ muốn biết thôi, cô đừng để ý."

Đan Ny xua tay: "Không sao, không có gì."

Dương Dương mím môi: "Dạo này mẹ tôi hay bắt tôi đi xem mắt, tôi không có lý do để trốn, chắc là nếu mẹ tôi thấy hài lòng thì sẽ xác định, cuộc đời này có lẽ sẽ như vậy."

"Đừng nha." Đan Ny nhìn Dương Dương: "Cô vẫn phải ưng mới được, trước tiên cô phải hòa hợp với đối phương."

Dương Dương lắc đầu, tỏ vẻ mất mát bất lực.

Nghĩ đến tính cách của Dương Dương, Đan Ny lại bổ sung: "Cô đừng luôn cố định cuộc sống của mình, quen nhau có thể chia tay, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, không có gì to tát."

Dương Dương mỉm cười: "Thật sao?"

"Ừ."

Dương Dương lại hỏi: "Cô và vợ cô thì sao?"

Đan Ny khó hiểu: "Chúng tôi thì sao?"

Dương Dương lắc đầu: "Không có gì, Trịnh Đan Ny cô phải hạnh phúc."

Đan Ny gật đầu: "Tôi sẽ hạnh phúc, cô cũng vậy."

Dương Dương thở dài trong lòng, cô không biết cô tìm Đan Ny để xác định điều gì, tất cả mọi việc đã định, cô hỏi thêm vài câu thì thế nào, vẫn rất xấu hổ.

Nói xong, hai người mở cửa chuẩn bị đi vào. Nhưng vô cùng trùng hợp, giọng nói của Trần Kha phát ra từ phía sau Đan Ny.

Đan Ny quay đầu nhìn vị khách, vui mừng bất ngờ, giày cũng chưa kịp xỏ xong đã chạy tới, kích động hỏi mấy câu, Trần Kha đột ngột nói: "Chị sẽ không ly hôn với em."

Đan Ny sửng sốt, thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trần Kha, muốn hỏi Trần Kha đã chịu đả kích gì, bỗng giọng nói bên cửa cắt ngang hai người họ.

"Tiểu Kha đến rồi à." Vợ của thầy Điền mở cửa ra, vẫy tay: "Vào đi, Đan Ny cũng vào đi, phỏng vấn kết thúc rồi."

Đan Ny à một tiếng, theo Trần Kha đi vào.

Vì quay cuộc sống hàng ngày nên máy móc vẫn chưa tắt, thầy Điền dặn dò đừng để Trần Kha lọt vào ống kính, lại nói mấy câu với Trần Kha, sau đó dẫn vài người ra khu vườn nhỏ bên ngoài ngồi.

Mặt trời mùa đông đang tỏa nắng ấm áp. Do đang quay nên Trần Kha ở trong phòng khách nói chuyện với vợ của thầy Điền.

Đan Ny ở bên ngoài, khoảng một phút sẽ quay đầu nhìn vào bên trong một lần. Nàng nhớ đến mối liên hệ với Trần Kha mà thầy Điền vừa đề cập, chợt thấy mình và Trần Kha rất có duyên.

Không biết nếu để Trần Kha biết người chú này có ý định đem Trần Kha giới thiệu cho nàng, Trần Kha sẽ nghĩ như thế nào.

"Trịnh Đan Ny."

Thầy Điền gọi, Đan Ny hoàn hồn lại, thấy mọi người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, phân đoạn này hẳn là kết thúc ở đây.

Đan Ny bước tới: "Có chuyện gì vậy thầy Điền?"

Thầy Điền vẫy nàng: "Buổi tối đừng đi với sếp, ở lại ăn cơm đi."

Sếp của Đan Ny đang nói chuyện với cấp dưới, nghe vậy quay đầu lại ngay: "Sao lại ăn cơm chung, thích Đan Ny của chúng tôi như thế à?"

Thầy Điền cười: "Đúng là rất thích." Ông quay đầu vẫy Trần Kha bên trong kính cửa sổ, lại nói: "Còn nghe được một tin khác."

Sếp đi tới: "Tin gì?"

Thầy Điền chỉ chỉ Trần Kha: "Đây, đứa bé này bí mật cưới Đan Ny, tôi không được giữ Đan Ny lại để hỏi chút à?"

Đầu tiên sếp sửng sốt, nhớ đến bức ảnh trong wechat của Đan Ny, bỗng dưng hiểu được, ông cười lớn: "Trùng hợp vậy à."

Đan Ny cười với sếp: "Đó là một sự trùng hợp như vậy." Nàng đưa đồ đạc cho Triệu Lệ: "Sếp và mọi người đi ăn đi, ăn khuya sẽ tìm mọi người."

Sếp không nói gì nữa, vỗ vỗ vai Đan Ny, đoàn người thu dọn đồ đạc rời đi, Dương Dương bất chợt quay lại nhìn Đan Ny, Đan Ny bắt gặp ánh mắt của cô, lịch sự cười.

Đoàn người biến mất khỏi tầm mắt, Đan Ny quay đầu lại, nhưng vừa quay sang, phát hiện Trần Kha ở sau lưng đang nhìn nàng.

Thầy Điền đang ở đây, Đan Ny không tiện thể hiện, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới, rất đứng đắn hỏi: "Ngày mai chị cũng về à?"

"Ừ."

"Có tiện đưa em về không? Ngày mai tụi em rảnh."

"Ừ."

"Đến đây ở đâu? Nhà của thầy Điền hay là?"

"Khách sạn."

"Vậy buổi tối chị có rảnh đi ăn khuya với em không?"

Trần Kha lắc đầu: "Buổi tối còn có việc."

Đan Ny vẫn muốn nói thêm, thầy Điền đi ngang qua cắt ngang.

"Tiểu Kha à, tại sao con lại như vậy với Đan Ny." Ông bảo hai người đi vào, lại nói: "Đừng nên hung hãn với vợ mình như thế."

Đan Ny cười, lặp lại: "Có nghe không, đừng nên hung hãn như vậy với em."

Thầy Điền đổi giày, nhìn Đan Ny: "Vừa nãy còn định giới thiệu Trịnh Đan Ny cho con làm quen, không ngờ hai đứa có duyên như vậy, giấy kết hôn cũng lãnh rồi."

Thầy Điền chợt nhiều chuyện: "Đan Ny bắt được Trần Kha như thế nào? Nó cũng khó bắt lắm."

Đan Ny bị câu "nó cũng khó bắt lắm" của thầy Điền chọc cười, cười vài tiếng, khoe khoang đáp lời: "Thầy Điền, nói ra có thể thầy không tin, là Trần Kha theo đuổi trước."

Quả nhiên thầy Điền lộ vẻ kinh ngạc, còn không tin nhìn Trần Kha: "Thật à?"

"Dạ."

Thầy Điền tiếp tục kinh ngạc: "Chú thấy con từ nhỏ đến lớn không thích nói chuyện, hóa ra con thích kiểu này."

Đan Ny ôm lấy cánh tay của Trần Kha, dựa vào cười hỏi: "Kiểu này là kiểu nào?"

Thầy Điền cười: "Không có ý nói con, chú cũng rất thích con, sau này Trần Kha về, có rảnh thì con cũng về chung đi."

Đan Ny gật đầu: "Chắc chắn rồi."

"Đừng gọi chú là thầy Điền nữa, gọi chú theo Trần Kha đi."

Đan Ny cười: "Dạ, chú."

Cơm chưa chín, thầy Điền bảo hai người ngồi ở phòng khách, trò chuyện rồi quay về vấn đề kết hôn của hai người. Thầy Điền vừa trách Trần Kha làm việc này lặng lẽ âm thầm, vừa buồn vì chưa tặng quà cưới cho hai người.

Đan Ny thấy vậy ồn ào đòi thầy Điền tặng vài chữ, nàng nói sẽ đem về nhà treo lên làm thầy Điền rất thích thú.

Ăn cơm xong, Trần Kha phải ra ngoài xã giao ngay, Trần Kha đi, nàng ở lại cũng nhàm chán. Có thể khiến người lớn hài lòng là một chuyện, nhưng có muốn ở lại hay không lại là một chuyện khác. Không có bạn cùng lứa, nàng ở đâu cũng không được. Cho nên khi Trần Kha đi, nàng cũng đi theo để tìm sếp.

Sếp bây giờ đang dẫn đám lính của mình đi hát ca. Đan Ny mới trình diện đã bị mọi người la hét bắt nàng hát một bài, nàng biết rõ chiêu, cầm một chai bia lên nốc. Lúc này mọi người mới tha cho nàng.

Đều là người quen, ăn chơi cũng không kiêng kị, ngày mai không có việc gì, khách sạn cũng gần, hơn nữa bịa ra thêm các loại lý do, bia được khiêng thùng thùng vào phòng ăn riêng.

Ngoại trừ Đan Ny bị phát hiện vừa mới kết hôn phải uống mấy chai, một người nữa, là Dương Dương. Dương Dương không ồn ào, cô một ngồi góc uống bia giải sầu. Đến khi Triệu Lệ nhớ ra, Dương Dương đã hơi say.

Trước khi đến, Đan Ny gửi địa chỉ karaoke cho Trần Kha, còn gửi địa chỉ khách sạn cho cô.

Nàng quen ngủ một mình, nếu đi công tác ở nơi có điều kiện, hầu như nàng đều tự bỏ tiền ra thuê một phòng. Nơi không có điều kiện, nàng sẽ tìm một cái sô pha ngủ tạm.

Lần này tình cờ khách sạn ở bên cạnh, thế nên khi Trần Kha đến, ngay lúc thấy nhóm người Đan Ny bước ra từ karaoke, đi về hướng khách sạn.

Trong chớp mắt, Trần Kha đã thấy Đan Ny trong đám người, nhìn kĩ hơn, sự chú ý của cô tập trung vào người đang câu kéo Đan Ny, Dương Dương.

Trần Kha dừng một lúc, mới theo sau.

Dương Dương bám lấy Đan Ny, Đan Ny cũng biết, miệng còn không ngừng nói không cam lòng, khiến Đan Ny rất xấu hổ.

Nhóm đồng nghiệp biết Đan Ny từng theo đuổi Dương Dương, khuyên đôi câu nhưng không thuyết phục được, cũng không kéo ra được, đành để Đan Ny đưa Dương Dương trở về.

Đan Ny khổ trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy. Nàng thầm cầu trong lòng, cầu Dương Dương đừng nôn trên người nàng, lần này đi nàng chỉ mang theo một cái áo khoác.

Dương Dương và Triệu Lệ ở chung phòng, Triệu Lệ cũng hơi choáng. Đan Ny theo Triệu Lệ vào phòng, bỏ Dương Dương lên giường, thấy Dương Dương vẫn không có ý buông tay, nàng gọi Triệu Lệ: "Bà chị, làm sao đây?"

Triệu Lệ vò đầu đi tới, cúi người: "Dương Dương, buông tay ra."

Đột nhiên Dương Dương bị những lời này kích thích, nắm càng chặt hơn: "Không buông, không buông."

Đan Ny ngửa đầu thở dài, đang nghĩ làm sao bây giờ, cánh cửa vẫn chưa đóng bỗng bị gõ mấy cái.

Nàng quay đầu lại, Trần Kha đã đi vào.

Đan Ny chợt hoảng hốt, tim đập kịch liệt, rõ ràng không làm gì, nhưng giống như bị bắt gian tại giường.

"Em, em, không có." Đan Ny vội vã giải thích: "Dương Dương uống say, cô ấy..."

Trần Kha dường như không muốn nghe Đan Ny nói lời vô ích, đi tới đặt tay lên cổ tay Dương Dương, Dương Dương nhận ra khác thường, ngẩng đầu lên nhìn Trần Kha.

Chỉ một giây, Dương Dương buông tay Đan Ny.

Tay Đan Ny bị siết lâu, vừa buông ra, máu tuần hoàn, tê.

Trần Kha không nói lời nào, cũng không có biểu cảm gì, chỉ nắm cánh tay vẫn còn tê của Đan Ny rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com