Chương 94: Yêu Tôi, Hãy Nói Yêu Tôi (H++)
Sau khi nghe xong nhân viên cửa hàng nói, Trần Kha yên tâm tiếp tục công việc của mình, cô chậm rãi hạ thấp thân thể trực tiếp hôn lên vùng ngực mê hoặc của Đan Ny, vừa nắm xoa xoa, vừa dùng đầu lưỡi nóng bỏng thăm dò.
Đã đã lâu không có thưởng thức mỹ vị nhân gian, Trần Kha giờ khắc này tinh tế hôn hít, cảm giác làm sao cũng không đủ, nhiều lần ngậm cắn hồi lâu, bàn tay cũng không nhàn rỗi.
*"Đậu đỏ sinh ở giai nhân thân, trìu mến thương tiếc dần no đủ; nguyện ta tương lai chọn thêm hiệt, vật ấy trực dạy người say mê.*" Trần Kha một bên ngậm lấy hạt tròn trong miệng đang từ từ lớn lên, một bên ngâm một thủ khúc diễn tả sự hoài niệm.
*Lạy hồn, editor không edit được đoạn này, cái gì mà lúc này còn làm thơ, biến thái cũng vừa thôi chứ trời.
Đan Ny vốn vẫn nhẫn nhịn, bây giờ nghe cô làm bài thơ không đứng đắn mặt ức đến đỏ chóe, thuận thế vỗ sau gáy của cô muốn ngăn cản trận hoan ái trong hoàn cảnh này: "Hồ đồ! Kha không thấy bây giờ là lúc nào sao, vạn nhất có ai đến thì làm sao"
"Không có chuyện gì, em chỉ cần hưởng thụ là được, bất quá oan ức cho em, một hồi đừng kêu rên, kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát kinh nghiệm tai của tôi siêu hạng, cứ tin tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì"
"Nhưng đừng quên Kha đã không còn là cảnh sát, hiện tại là Trần tổng ~ "
Trần Kha mặc kệ nàng, tay miệng linh hoạt cùng sử dụng ở trên da thịt của nàng nhảy nhót trêu chọc đến nỗi Đan Ny toàn thân nổi da gà. Cô ngắm nhìn người dưới thân, rồi làm như không thấy, cảm quan cũng không ngừng kích thích thần kinh nàng.
"Đan Ny, em thật đẹp! Sinh xong con gái mà vóc người vẫn như thế thật khiến cho tôi yêu thích. Nghe người ta nói sinh con bộ ngực không phải sẽ lớn lên sao, vậy sao tôi lại không thấy thế?" Trần Kha xoa xoa vùng bụng bằng phẳng của Đan Ny tự đáy lòng than thở, đồng phát biểu thị nghi vấn với bộ ngực nhỏ.
"Kha đã bỏ qua thời kỳ đỉnh cao của nó, Danke sinh ra không lâu liền khôi phục bình thường"
"Há, thì ra là như vậy, tôi như thế bỏ qua, đáng tiếc đáng tiếc, tiện nghi cho con gái rồi"
Đan Ny mới khinh thường, 2 năm mà người này vẫn ấu trĩ như thế, trong nhà đã có thêm đứa nhỏ, ngẫm lại sau này còn phải chăm sóc đứa lớn rồi đứa nhỏ, nàng bây giờ mới bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai của mình.
Đang lúc này Trần Kha cùng hai đậu đỏ nô đùa cũng gần xong, đầu lưỡi di chuyển xuống dưới bộ ngực rồi dừng lại phần bụng, còn luồn vào rốn bên trong xoay quanh.
Đan Ny hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút, vừa sợ kinh động người bên ngoài nhẫn nhịn không lên tiếng, chăm chú ôm đầu Trần Kha, thở dồn dập hỏi: "Không phải nói muốn chúc phúc em sao, xin hỏi hiện tại Kha... là đang làm gì?"
Trần Kha ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng khóe miệng khẽ giương lên: "Tôi yêu em! Hơn nữa tôi biết em là có cảm giác, bác sĩ Trịnh, trong nháy mắt đó tôi đã nghĩ thông, tôi không ngại cùng em ngoại tình, để tôi bao dưỡng em đi! Tôi chỉ muốn biết em có yêu tôi hay không?"
Đan Ny liếc cô một cái, còn ngoại tình? Đúng là giống cái cô Tracy gì như đúc, gần mực thì đen, nàng cảm thấy thật là không biết nói gì, ngoài miệng làm bộ nói không yêu.
"Bác sĩ Trịnh, đừng cậy mạnh, em nói yêu tôi đi"
Trần Kha thấy nàng xem thường mình càng thêm muốn sở hữu nàng, giống như trả thù dùng ngón giữa tầng tầng đè lại búp hoa ở hạ thân, còn kì kèo này nọ làm cho Đan Ny một trận run rẩy, chất lỏng xấu hổ tùy ý tuôn ra, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
Người nào đó một mặt cười nhìn phản ứng của Đan Ny, đưa tay đem hai chân của nàng nhẹ nhàng mở ra sau đó chậm rãi cởi quần jean cùng quần lót sợi hoa đến đầu gối, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm chỗ kín của người ta, chỉ thấy chỗ đó đã hiện ra ánh sáng, búp hoa cũng mượt mà hơi nước.
Trần Kha thon gầy quỳ trên mặt đất nhìn thẳng chỗ đó bật thốt lên: "Đẹp quá"
Đồ tốt mà chỉ biết thưởng thức là không đủ, khen ngợi nó đồng thời cũng muốn đem nó chiếm làm của riêng, Trần Kha cũng là như vậy, cô chậm rãi đem đầu đến gần vùng hoa viên bí mật kia run rẩy dùng đôi môi của mình hôn nó.
"Ân ~" Đan Ny ngửa đầu dựa vào ván cửa lạnh lẽo phía sau cắn cánh tay của mình khắc chế tiếng ngâm nga, tim đập càng lúc càng nhanh, nhiệt lưu cũng từng trận bao phủ tới.
Trần Kha nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng than nhẹ nên càng ra sức dùng đầu lưỡi ngậm búp hoa ấm áp, có kho liếm lại có khi kéo nhẹ, khi thì theo dòng nước ấm chảy xuôi không ngừng thẳng tiến vào hang động rồi rút lui.
Từng trận kích thích khiến Đan Ny run chân, đặc biệt là hiện tại tư thế đứng thế này, mỗi lần nàng chùng thân Trần Kha đều sẽ đúng lúc dùng hai tay nâng nàng lên, một trên một dưới, làm thế nào đầu lưỡi người kia cũng có thế dán vào.
Nội tâm của nàng ngượng ngùng vạn phần, không nghĩ tới sau khi gặp lại sẽ diễn biến thành cảm xúc mãnh liệt thế này, mà là trong hoàn cảnh này, khi nào thì mình lại trở thành người phóng đãng như thế, ai ~
Đan Ny nội tâm có mấy phần bất an, Trần Kha làm sao không biết. Thời gian dài chia ly, không thể gặp, không thể sờ, cái tư vị cái kia đến cùng có bao nhiêu thống khổ. Hiện nay thật vất vả mới được gặp mặt, cũng không để ý là hoàn cảnh nào, lúc vào phòng thay đồ nhìn thấy da thịt nàng bại lộ ra ngoài cô đã sớm có ý đồ không an phận, hiện tại chỉ có thể thông qua phương thức kịch liệt này để biểu đạt tình cảm của mình mà thôi.
Hai người mỗi người một ý niệm tiến vào trận hoan ái, Đan Ny hai chân đã bị Trần Kha dần dần càng mở rộng ra, quần cũng rớt xuống đến mắt cá chân, nàng chỉ có dùng tay vịn vách tường không để cho mình rơi xuống.
Mà Trần Kha một tay đỡ vòng eo của nàng, ngón tay cái đè lên búp hoa, môi liếm láp vùng tam giác. Bao nhiêu dòng suối chảy ra cô đều nuốt hết, dựa vào ánh sáng nhạt nhòa nhìn thấy khóe miệng còn lưu lại ánh sáng lộng lẫy, cảm thấy thật là gợi tình.
Ngay khi các nàng dần vào thời điểm cao trao, điện thoại di động của Đan Ny trong áo khoác vang lên, nàng gian nan đưa tay ra lấy, thì ra là mẹ mình gọi đến. Nàng điều chỉnh khí tức hỗn loạn vỗ vỗ người phía dưới ra hiệu cô ngừng một chút.
Trần Kha ngẩng đầu nhìn thấy Đan Ny muốn nghe điện thoại, cảm giác đầu tiên nghĩ rằng là chồng nàng gọi, nội tâm lập tức nổi lên một trận ghen tuông, em nói tôi không động, tôi lập tức động. Ngay khi Đan Ny nhận điện thoại ngón giữa tay phải của cô trực tiến vào hành lang ấm áp.
"A..."
"Đan Ny, có chuyện gì xảy ra, Danke làm sao?" Nghe tiếng con gái giống như kêu thảm thiết, Trịnh mẹ nghĩ cháu gái mình bị ngã nên cuống quít hỏi.
"Mẹ... Danke không có chuyện gì... Ân, chúng con đi shopping, mẹ và ba trước tiên ở trên xe... chờ chúng con, ân ~" Đan Ny bị phía dưới làm loạn giọng nói đứt quãng từng cơn, qua loa nói sớm rồi kết thúc cuộc đối thoại với Trịnh mẹ.
Trần Kha mang theo một cỗ ghen tuông không ngừng tấn công. Cô cắm ngón tay của mình vào, lại cố ý nhiều lần đánh tới nơi sâu xa, sau đó phẫn nộ cho thêm một ngón tay vào.
"Kha bệnh phải không... Em nói điện thoại với mẹ, Kha còn như vậy!"
"Tôi chẳng những có bệnh mà còn là bệnh điên, bởi vì tôi quá yêu em, không muốn mất em, tôi thấy chồng em gọi điện giục em về nhà, tôi ghen! Tôi muốn cho hắn biết em chỉ có thể thuộc về tôi." Trần Kha nhẹ nhàng ôm người đang phát hỏa vào lòng.
"Thật sự thua Kha, nói thật với Kha, tôi không có kết hôn."
"A? Không có kết hôn, nhưng đứa nhỏ từ đâu tới? Em không phải nói mười tháng hoài thai sao, là chuyện gì?"
"Chuyện này sau này sẽ nói cho Kha biết, cũng đừng lỗ mãng kích động, có thể trưởng thành một chút được không?"
"Lão bà, tôi biết sai rồi, em tha thứ cho tôi đi, tôi còn không phải là vì em sao! Chuyện kia ra ngoài em nói thật cho tôi biết, đừng lừa gạt tôi, tôi không chịu nổi đả kích đâu"
"Được, mau mặc quần áo tử tế đi ra ngoài đi"
Nói xong Đan Ny dự định lấy y phục mặc lên, nhưng đối phương không hề nhúc nhích, còn đứng đó mông lung nhìn nàng. Lúc đang nghi ngờ thì dưới thân truyền đến một trận tê dại.
Người nào đó khi nghe đến nàng không có kết hôn nên đã đình chỉ động tác, Đan Ny cũng cho rằng cô sẽ như vậy bỏ qua cho mình. Mà giờ khắc này cái tay lần thứ hai ở trong thân thể nàng sinh động lên khiến nàng lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.
"Đan Ny, chuyện như vậy không thể bỏ dở nửa chừng, rất dễ hại thân, nội thương sẽ không tốt, rất nhanh sẽ được, giao cho tôi"
Trần Kha lập tức mang áo lót của Đan Ny trong tay ném qua một bên, đem hai tay của nàng ôm vào vai mình, cùng lúc đó nhấc đùi phải của nàng đưa nàng đặt tựa lên ván cửa, môi gấp bách dính hợp cùng nhau.
Ngón cái âu yếm búp hoa đầy nước, hai ngón tay cùng nhau nhắm nơi sâu xa nhất tiến lên, bên trong thành vách căng mịn vây chặt, loại này thư thích làm cho Trần Kha muốn ngừng mà không được, cứ thế bên trong tầng tầng nếp gấp không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Đan Ny chăm chú khoác vai của cô chịu đựng một trận sung sướng, chân không còn cảm giác. Cũng còn tốt cửa hàng này có mở nhạc, không phải vậy có lẽ giờ khắc giờ khắc này tiếng nước va chạm đã vang vọng khắp nhà.
Hô hấp của hai người càng nặng và gấp gáp, Trần Kha tay dần dần kéo mông Đan Ny sát vào người mình làm cho nàng càng thêm gần kề bàn tay của cô, theo tần suất tăng nhanh, trên tay đã đầy dịch thể trắng mịn, từng luồng từng dòng nước ấm dội vào ngón tay thon dài của Trần Kha. Sau đó cô cảm thấy hang động đang không ngừng co rút lại, Đan Ny cũng càng thêm dùng sức ôm Trần Kha ở bên tai cô nhẹ giọng yêu kiều, cuối cùng là ngâm nga cao triều.
Lúc Đan Ny hết sức sung sướng Trần Kha cảm giác nơi cổ mình bị nàng mạnh mẽ cắn một cái, nhưng cô không cảm thấy đau, trong lòng rất là ngọt ngào, khóe miệng cũng hơi giương lên.
Đan Ny nhưng tức giận nhìn cô: "Tại Kha đó, ba mẹ em còn đang chờ"
"Xong rồi". Nói xong cô chậm rãi rút ngón tay ở trong cơ thể Đan Ny ra, ngón tay mang theo rất nhiều ái dịch. Trần Kha kinh ngạc đến ngây người, đều nói nữ nhân là thủy, quả đúng là thế. Nếu như hiện tại không phải ở bên ngoài cô khẳng định mình sẽ làm lần nữa, nhất định người yêu của mình hôm sau không rời được giường mới thôi.
Chờ hai người thanh lý xong hiện trường đi ra ngoài chỉ thấy con gái chơi mệt nằm ở trong lòng nhân viên cửa hàng ngủ. Đan Ny áy náy đi tới ôm lấy Danke
Trần Kha tinh thần phấn chấn cầm nội y mới của Đan Ny đối với kia nhân viên cửa hàng nói rằng: "Nội y cửa hàng chất lượng quả thật tốt, tôi rất yêu thích. Lấy cho tôi hai bộ giống thế này mà màu khác nhau, tôi mới vừa nhìn thấy còn có bộ quần lót đúng không? Phiền phức cô lấy nó cho tôi luôn"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com