Chap 45
Người đàn ông lạ mặt này quan tâm đến Đan Ny như vậy chẳng lẽ lại xuất hiện một người để ý đến cô? Tuấn Hào đã không còn kiên nhẫn được nữa liền chủ động mời hắn cởi bỏ khẩu trang và mũ ra.
"Tôi thực sự tò mò không biết anh rốt cuộc là ai mà lại có địa chỉ chính xác của tên đó như vậy? Không phải đã đến lúc anh cởi bỏ lớp khẩu trang kia ra rồi sao?"
Người đàn ông đó cười to một tiếng nhưng rồi cũng từ từ làm theo lời của Tuấn Hào. Khi khẩu trang và mũ được tháo xuống, người xuất hiện trước mặt Tuấn Hào lại chính là giám đốc JS đã mất tích - Triết Viễn. Tuấn Hào vô cùng ngạc nhiên, tuy anh ta có thêm vết sẹo nhỏ trên mặt nhưng anh ta và Triết Viễn hoàn toàn là cùng một người.
"Anh...anh có phải là...giám đốc Triết Viễn của tập đoàn JS?"
"Thật khâm phục con mắt của Ngô Tổng đây, thế mà có người... lại không nhận ra tôi đấy."
Triết Viễn vẫn còn sống, chỉ là sau lần đó hắn thực sự đã thay đổi. Không còn là Triết Viễn khiến vạn người mê nữa, gương mặt của hắn xuất hiện một vết sẹo khiến cả gương mặt trông rất dữ tợn.
"Nghe nói anh đã mất tích nhưng tại sao bây giờ lại..."
"Mất tích sao? Nói đúng hơn là... suýt chết mới đúng."
"Cái gì?"
Triết Viễn bắt đầu cởi cúc áo, Tuấn Hào không biết hắn đang định làm gì nhưng cũng tò mò. Bất ngờ, Triết Viễn vạch ngực của hắn ra, trên đó có một vết thương khá dài đã được khâu lại. Tuấn Hào nhìn vết thương ấy và hỏi hắn:
"Có kẻ đã hãm hại anh sao?"
"Hừ...phải. Cô ta đã cố tình giết tôi nhưng thật may mắn là tôi vẫn còn sống."
"Cô ta? Là phụ nữ sao?"
"Ngô Tổng, anh cũng biết người đó đấy. Giám đốc Marketing của tập đoàn KJB - Tống Gai Ý."
"Cái gì?"
Tuấn Hào vô cùng ngạc nhiên vì không ngờ một người phụ nữ có thể làm ra nhiều trò kinh khủng đến như vậy. Ngoại hình của cô ta khác hẳn với tính cách bên trong, đẹp nhưng độc. Gai Ý cũng có thể ra tay được với Triết Viễn quả là một người phụ nữ không phải dạng vừa.
"Cô ta đã đẩy tôi xuống biển suýt chết một lần, à không...phải là suýt chết hai lần mới đúng. Nhờ phước của cô ta mà tôi đã phải đối mặt với một cuộc đại phẫu thuật mà sự sống rất mỏng manh. Vết sẹo lớn này nó đã nhắc nhở tôi phải sống để mà trả thù."
Nghe đến đây, Tuấn Hào cũng hiểu ra được phần nào lý do Triết Viễn giúp mình.
"Vậy lý do anh giúp tôi không phải là vì Đan Ny mà là muốn tiếp cận tôi để tôi giúp anh trả thù Gai Ý sao?"
"Không sai. Ngô Tổng, tôi có thể nhờ anh một việc được không?"
"Anh đã giúp Đan Ny lấy lại được danh dự, xem như tôi thay cô ấy cảm ơn anh. Nói đi, anh muốn nhờ chuyện gì?"
"Đem chiếc USB này đưa cho Gai Ý hộ tôi."
Tuấn Hào cầm chiếc USB đó lên nhìn qua. Không biết Triết Viễn định đối phó với Tuấn Hào bằng cách nào nữa.
"Chỉ cần cô ta xem được thứ trong USB là sẽ cảm thấy sợ hãi thôi. À còn nữa...anh có thể giữ kín bí mật chuyện hôm nay được không? Anh phải làm như chưa từng gặp tôi như thế mới là giúp tôi được."
"Được thôi, tôi sẽ làm như lời anh nói. Vậy...tôi xin phép đi trước."
Tuấn Hào cất USB vào túi áo, nhanh chóng đứng lên rời đi. Triết Viễn thì vẫn ngồi đó, anh ta sờ nhẹ lên vết sẹo trên mặt, thứ đã hủy hoại cả khuôn mặt đẹp trai của mình.
"Tống Gai Ý, tôi sẽ khiến cô trả giá đắt hơn những gì tôi phải chịu."
Trên đường trở về, Tuấn Hào có đi qua cửa hàng của Họa Hi thì vô tình gặp Đan Ny đang bước gần đến cửa hàng trên vỉa hè. Tuấn Hào mỉm cười rồi lái xe lại gần chỗ của cô.
"Đan Ny, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Ngô Tổng? Thật trùng hợp, tôi đang có chuyện muốn tìm anh."
Thật không ngờ Đan Ny lại là người muốn gặp Tuấn Hào trước.
"Vậy sao? Lên xe của anh đi, chúng ta cùng tới đâu đó để nói chuyện."
Không ngần ngại, cô mở cửa xe của Tuấn Hào và ngồi lên. Xe lăn bánh, hai người cùng tới một quán cà phê gần đây để nói chuyện.
Trong quán cà phê,
"Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?" Tuấn Hào mỉm cười.
Cô đã biết chuyện người tìm được cái tên trong bức ảnh và giúp cô lấy lại danh dự chính là Tuấn Hào nên cảm thấy rất biết ơn và muốn cảm ơn anh ta. Mặc dù đã ngồi trước mặt Tuấn Hào nhưng không hiểu sao cô lại ngại ngùng, khó nói lên lời cảm ơn.
"Thật ra thì...về chuyện... chuyện bức ảnh. Cảm ơn anh đã giúp tôi."
"À thì ra là em muốn nói chuyện đó. Không có gì đâu, anh tự nguyện giúp em mà."
"Nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy nếu không cảm ơn. Thật sự rất cảm ơn Ngô Tổng."
Cô bỗng đứng phắt dậy, cúi đầu thật thấp để tỏ lòng biết ơn. Tuấn Hào được một phen cười bò vì thái độ ngây ngô của cô lúc này. Đúng lúc đó, Tuấn Hào phát hiện có một chiếc xe đen Rolls-Royce Phantom đậu ở bên kia đường và người ngồi trong xe không ai khác chính là Trần Kha. Y đang ngồi nhìn về phía hai người họ, là hai người đang ngồi trong quán cà phê kia.
Tuấn Hào đột nhiên đứng dậy, đến chỗ của cô rồi nói:
"Lời cảm ơn của em anh sẽ nhận. Nhưng anh có thể đòi hỏi một chút được không?"
"Sao?"
Lúc này khi cô vừa ngẩng mặt lên thì ngay lập tức bị tay của Tuấn Hào kéo gần lại và ôm trọn vào lòng. Cô tựa má vào vai của Đan Ny, gương mặt chưa hết bất ngờ, cô đứng im như tượng không dám giãy giụa.
Ai đó khi nhìn thấy họ ôm nhau đột nhiên cảm thấy không vui. Y đã từng cảnh báo cô và Tuấn Hào nhưng không ngờ hai người họ lại không coi lời y nói ra cái gì cả. Trần Kha không muốn nhìn thêm nữa nên đã bảo Minh Thành mau chóng lái xe rời khỏi.
Ở trong quán cà phê, cô vẫn bị Tuấn Hào ôm chặt. Cảm thấy có vẻ không hay nên cô đã tự động đẩy Tuấn Hào ra khỏi người mình.
"Anh không nên tự ý ôm tôi như vậy."
"Xin lỗi em. Anh chỉ muốn ôm em một chút như là chấp nhận lời cảm ơn thôi."
"Tôi muốn gặp anh để nói lời cảm ơn và còn một chuyện nữa..."
"Là chuyện gì?"
"Tôi nghĩ từ giờ chúng ta không nên gặp nhau nữa. Tôi là phụ nữ đã có chồng và anh lại là đàn ông chưa có vợ, gặp nhau sẽ không tiện. Tôi hi vọng đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp mặt."
Nói rồi cô mau chóng rời khỏi, để lại Tuấn Hào với gương mặt ngơ ngác đứng nhìn theo bóng cô rời đi. Không gặp nhau là tốt cho cả hai, cô không muốn Tuấn Hào vì mình mà phải đối mặt với cơn thịnh nộ từ Trần Kha. Không chỉ Tuấn Hào mà chỉ cần bất kỳ ai có tâm ý với cô, Trần Kha cũng sẽ không tha.
Vì giữ lời hứa với Triết Viễn nên hôm sau Tuấn Hào đã đến KJB tìm gặp Gai Ý để chuyển USB cho cô ta.
"Thật không ngờ Ngô Tổng lại chủ động gặp tôi như vậy đấy."
"Có người nhờ tôi đưa cho cô chiếc USB này."
Tuấn Hào đưa USB cho Gai Ý, và cũng không tiết lộ thông tin của người đó cho ả ta biết. USB khiến Gai Ý có hơi chột dạ chỉ là không biết là kẻ nào lại gửi cái này cho cô ta.
"USB? Người đó mà anh nói là ai vậy?"
"Tôi cũng không biết. Anh ta bịt kín mít khiến tôi cũng không nhìn rõ mặt."
"Vậy sao?"
Triết Viễn chưa tiết lộ cho Tuấn Hào biết người đứng giật dây đằng sau vụ ngoại tình là Gai Ý vì Triết Viễn chưa muốn ả bị tóm ngay. Nếu Tuấn Hào biết thì hôm nay ả không phải là ngồi ở KJB mà là ngồi ở đồn cảnh sát.
Xong việc Tuấn Hào lập tức rời đi, để lại Gai Ý ngồi một mình ở đó với sự tò mò đến tột đỉnh. Bất ngờ, khi Trần Kha đang cùng trợ lý Lâm trở về văn phòng thì nhìn thấy bóng dáng Tuấn Hào đang rời khỏi công ty. Lối đi đó là từ khu ăn trưa của nhân viên công ty, trùng hợp là một lát sau Đan Ny cũng đi từ lối đó trở ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com