Chap 53
Bác Văn ngây người nhìn Lạc Thanh, bỗng dưng cậu ta nở một nụ cười mãn nguyện. Theo đuổi bà chị này lâu như vậy cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng người tốt mà khiến Lạc Thanh chủ động nói ra câu này.
Trần Kha bất lực nhìn hai người họ, cuối cùng y cũng phải chịu thua. Y thở dài, đưa tay lên day nhẹ ấn đường.
"Nếu chị đã muốn cậu ta trở thành chồng tương lai của chị vậy chị nói thử với ông nội đi, em xem chị có cái gan đó không?"
Lạc Thanh vẫn đứng chắn trước Bác Văn, nghe xong câu hỏi của y, chị ấy vẫn đứng đờ người ra đó. Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Đan Ny cô đành phải lên tiếng. Cô bước đến bên Lạc Thanh, đặt tay lên vai chị ấy, thỏ thẻ:
"Chị cứ thử nói với ông nội đi, biết đâu ông nội lại cho phép hai người."
"Hay là...thế nhỉ?" Lạc Thanh quay sang nói với cô.
Cô mỉm cười gật đầu, cuối cùng thì Lạc Thanh cũng chấp nhận lời thách thức của y.
"Được, chị sẽ nói hết với ông nội, em chờ đó."
Nói rồi Lạc Thanh kéo thẳng tay Bác Văn đi theo mình. Bác Văn thoát khỏi nắm đấm của y thì vô cùng vui sướng, cậu ta vừa chạy theo lực kéo của Lạc Thanh vừa quay lại mỉm cười, vẫy tay chào người bạn thân của mình.
Mọi chuyện cũng thành ra như vậy, y còn việc gì mà ở lại đây thêm nữa. Trần Kha xoay người định bước ra khỏi biệt thự thì chợt nhớ là cô vợ của mình vẫn còn đứng đơ người trong sân. Y liền dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô đang đứng, y nói:
"Cô không về sao?"
"Chút nữa tôi sẽ bắt taxi để về."
Y thở dài, không biết tại sao mà lạnh lùng nói ra một câu tàn nhẫn với cô:
"Còn không lên xe, tôi chặt chân cô đấy!"
Cô nghe vậy có chút sợ, rõ ràng biết là y chỉ dọa nhưng cô vẫn sợ. Đan Ny lon ton bước theo bóng dáng y, đến bên chiếc xe, y mở cửa xe để cô vào ngồi trước.
Ngồi trong xe của y luôn có một luồng khí lạnh khiến cô cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Nhiều lúc cô chỉ muốn ngồi yên cho an phận nhưng lại thấy không hề thoải mái. Đột nhiên y lên tiếng hỏi cô:
"Tôi nghe nói ba cô đang nằm viện?"
"Phải."
"Vậy thì tôi chúc ba cô mau chóng khỏe lại."
Cô cảm thấy thái độ của y hơi lạ nên đã quay sang hỏi:
"Chị... thật lòng sao?"
"Ha...tôi chỉ muốn ông ta sống lâu một chút để chịu hết án phạt mà thôi, còn tận 3 năm nữa cơ mà."
Cô hoàn toàn mất đi niềm hi vọng trong y, thà cô không hỏi còn hơn để khỏi phải nhận lại câu trả lời lạnh lùng, tàn nhẫn như thế này. Không hiểu sao tim cô lại đau nhói, cô đưa tay đặt nhẹ lên ngực trái nơi mà trái tim của cô như đang bị con dao cứa phải.
Thoáng chốc cô lại nghĩ đến đứa bé trong bụng của mình. Trước thái độ nhẫn tâm của y, cô càng không thể để y biết mình đang mang thai. Cô lặng lẽ quay sang quan sát y, người phụ nữ ngồi bên cạnh đó là mama của con cô sao? Thật là một sự thật đau lòng.
"Con à, mẹ sẽ bảo vệ con, nhất định là như vậy..."
Xe dừng lại trước cửa biệt thự Trần Gia,
Cả bốn người họ đều bước xuống xe cùng một lúc, Lạc Thanh nắm chặt tay Bác Văn không quên liếc xéo đứa em nóng tính của mình. Người hầu từ bên trong chạy ra ngoài để đón các vị thiếu gia, tiểu thư. Lạc Thanh kéo Bác Văn vào trong nhà, điều đó cho thấy sự quyết tâm của Lạc Thanh không thua kém gì Trần Kha.
Lúc này Trần lão chủ tịch đang ngồi ở phòng khách, ông điềm đạm nhấc ly trà lên và nhấp một ngụm, vừa hay bốn đứa cháu của mình xuất hiện cùng lúc.
"Ông nội!"
"Trần lão chủ tịch."
Trần lão chủ tịch ngẩng mặt lên nhìn, đây là cảnh tượng ông chưa bao giờ nhìn thấy cả. Bốn đứa lại xuất hiện cùng lúc, cùng nhau chào ông. Ông vẫy tay, ra hiệu để bốn đứa vào đây nhưng cuối cùng cũng chỉ có cô và y là ngồi xuống.
"Sao thế Lạc Thanh? Tối qua không về biệt thự thì hôm nay lại không coi ông lão này ra gì à? Nào, Vương thiếu gia, cậu ngồi xuống đây đi."
Bác Văn cúi nhìn người con gái đang nắm chặt tay mình, nhìn vào ánh mắt của Lạc Thanh, Bác Văn biết là chị ấy sắp nói những gì.
"Ông nội. Cháu có chuyện này muốn nói với ông."
"Hửm? Chuyện gì? Nói đi, ông đang nghe."
Bốn cốc trà nữa được mang tới, người hầu thận trọng đặt các cốc trà xuống bàn rồi rời đi. Trần Kha và Đan Ny ngồi trên ghế chuẩn bị lắng nghe diễn biến tiếp theo trong câu chuyện của Lạc Thanh.
"Cháu muốn kết hôn với Bác Văn xin ông nội đồng ý tác thành cho cháu và cậu ấy."
Trần lão chủ tịch suýt nữa thì chết sặc vì ông nghe được điều này khi đang uống trà. Trần lão chủ tịch vội vàng đặt cốc trà xuống bàn, gương mặt biến sắc, gấp rút hỏi:
"Cái gì? Cháu nói lại xem nào? Ông chưa nghe rõ."
"Cháu nói..."
"Trần lão chủ tịch, cháu muốn kết hôn với chị Lạc Thanh. Cháu yêu chị ấy, cháu muốn cưới chị ấy."
Cuối cùng thì Bác Văn cũng chịu đứng ra lên tiếng. Sắc mặt lúc này của Bác Văn vô cùng nghiêm túc, cậu ta biết mình có thể đối mặt với hai trường hợp sắp sửa xảy ra. Một là Trần lão chủ tịch đồng ý để hai người kết hôn, hai là mọi chuyện sẽ xấu đi khi Trần lão chủ tịch không đồng ý.
"Hai đứa có biết thế là là hôn nhân cả đời không?"
"Cháu biết thưa Trần lão chủ tịch. Cháu muốn ở bên cạnh và bảo vệ cho Lạc Thanh đến hết cuộc đời."
Nhìn hai đứa nó nắm tay nhau khẩn cầu như vậy Trần lão chủ tịch cũng không biết phải làm gì. Ông không thích Bác Văn theo cách đặc biệt như đối với Đan Ny tuy nhiên ông cũng không phải là không ưa vị Vương thiếu gia này. Đột nhiên, Trần lão chủ tịch quay sang hỏi cô:
"Đan Ny, cháu thấy thế nào?"
"Dạ? Cháu..."
Cô đánh mắt nhìn về hướng của hai người họ. Cả Lạc Thanh và Bác Văn đều hi vọng cô có thể lên tiếng giúp.
"Cháu nghĩ hai người họ thật lòng với nhau, ông nội vẫn nên chúc phúc cho hai người họ."
"Còn Kha Kha, cháu thì sao?"
"Cháu không thích Bác Văn trở thành anh rể của cháu..."
Y thẳng thừng nói ra câu nói lạnh nhạt này mà không nghĩ đến cảm nhận của cậu bạn thân. Bác Văn không ngờ y lại là kẻ lạnh lùng như vậy. Làm bạn thân bao nhiêu năm nhưng không có nghĩa là cuỗm luôn chị gái của bạn. Y không muốn gọi Bác Văn là anh nên mới không đồng ý.
"Tức là...cháu không đồng ý?"
"Cháu chỉ không thích thế thôi nhưng mà nếu hai người họ đã muốn như vậy thì cháu cũng không có gì để nói. Cháu chỉ muốn nhắc nhở chị Lạc Thanh, hôn nhân vô cùng quan trọng, tốt nhất là chị đừng đi vào vết xe đổ của em."
Y nói vậy khiến cô và ông nội đều chột dạ. Rõ ràng y đang nhắc khéo đến cuộc hôn nhân của y và cô, cuộc hôn nhân này không hạnh phúc cũng là xuất phát từ việc suy nghĩ nông cạn.
"Thôi được rồi, ông đồng ý để hai đứa qua lại. Nhưng thời gian này không phải là lúc để tổ chức đám cưới, khi nào chọn được ngày lành tháng tốt rồi tính sau."
"Vâng, bọn cháu cảm ơn ông nội."
Lạc Thanh và Bác Văn vui sướng đến mức nhảy cẫng lên. Kết hôn là chuyện trọng đại cả đời thế nhưng hai người họ lại vô tư muốn cưới là cưới. Nhưng có khi chính sự vô tư này tạo lên hạnh phúc chứ không phải suy nghĩ nhiều, đắn đo nhiều đến khi thành vợ chồng lại trở nên lạnh nhạt, vô tình với nhau.
Sau bữa trưa, Bác Văn đã không còn sợ Trần Kha nữa rồi. Hai người chạm mặt nhau ở hành lang, Bác Văn liền tươi cười rạng rỡ nói với y:
"Sau này cậu phải gọi tôi là anh rể rồi, thôi cứ tập trước đi để sau này gọi cho khỏi bỡ ngỡ."
"Muốn tôi gọi cậu là anh rể sao? Mơ đi."
Bác Văn áp sát vào y, dơ ngón trỏ ra chọc vào người y:
"Đến lúc đám cưới với Lạc Thanh. Tôi sẽ là người có tin vui trước cậu, người gì đâu lấy vợ bao nhiêu lâu rồi mà vợ cậu vẫn chưa có thai. Kha Kha, hay là cậu... yếu sinh lý đấy?"
Y nhấc chân lên, đá mạnh vào nơi nguy hiểm của Bác Văn. Cậu ta ôm chặt lấy thứ quý giá đó, ngã lăn ra đất kêu đau.
"Kha Kha, cậu là đang cố tình đúng không? Cậu sợ tôi có con trước cậu nên mới ra tay ám sát tôi."
"Đồ điên."
Đan Ny đứng một góc nhìn theo bóng dáng của y rời khỏi căn biệt thự. Cô sờ nhẹ lên bụng của mình, càng cảm thấy thương cho đứa bé:
"Đợi con lớn lên một chút nữa, mẹ sẽ nói với mama của con. Đến lúc đó chắc chắn mama con sẽ quý con thôi, con đợi mẹ nhé, bảo bối..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com