Chap 73
Vài ngày sau...
Sáng sớm hôm nay Đan Ny đã ra ngoài mua một vài bông hoa để đem tới phòng bệnh của y. Người bán hoa là một người phụ nữ trung niên, cô ấy rất quý Đan Ny nên khi vừa gặp, cô ấy đã lấy ra một bó hoa đồng tiền đã chuẩn bị trước đưa cho Đan Ny.
"Đan Ny, cháu đến rồi đó à, hoa của cháu đây."
"Cháu cảm ơn cô, sao cô biết cháu sẽ mua hoa này thế?"
Người bán hoa mỉm cười nhìn cô, ở khu này ai chẳng biết cô mua hoa là để làm gì. Người ta thường nói hoa đồng tiền biểu tượng cho sự hạnh phúc, nó cũng chính là thứ mà cô mong muốn.
"Đan Ny, cô tin là cháu sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc giống như tên của cháu vậy."
"Vâng, cháu cảm ơn cô."
Phải rồi, từ lúc cô được sinh ra, cái tên Đan Ny đã luôn thường trực trong đầu của ba cô. Ông luôn mong muốn đặt tên con mình là Đan Ny để sau khi nó chào đời sẽ có một cuộc sống an nhiên tự tại, không phải buồn phiền bất cứ điều gì cả.
Nếu đặt tên mà gắn với cuộc đời thật thì cô đã không phải trải qua vô số những biến cố rồi. Lên mười hai tuổi thì mẹ cô mất, học đại học thì ba bị bắt vào tù, miễn cưỡng chấp nhận một cuộc hôn nhân ép buộc với một tiểu thư giàu có hận mình đã khiến cô sống trong uất ức trong một thời gian dài. Thứ tình cảm cuối cùng cô muốn nhận được chính là tìm được ai đó mà mình muốn bên cạnh cả đời thế nhưng ông trời cũng không thương cô, để y phải nằm yên một chỗ suốt hơn một tháng trời.
Cô ước gì tên của mình không phải là Trịnh Đan Ny, như vậy có thể cuộc đời cô sẽ không đầy sóng gió như thế. Hoặc cũng có thể vì số phận của cô đã được sắp đặt sẵn sẽ trải qua những chuyện như vậy nên không thể tránh khỏi. Cô thật sự không biết kiếp trước mình đã làm gì sai mà bây giờ lại phải gánh chịu hậu quả nặng nề như vậy.
Đan Ny cầm bó hoa tới bệnh viện, lúc đứng trước phòng bệnh của y, cô đã cảm thấy có gì đó rất lạ. Đến khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt mới khiến cô bất ngờ. Trần Kha đã tỉnh lại, y còn đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.
"Kha... Kha Kha?"
Đây là thực hay mơ vậy? Cô rất muốn tin đây là sự thật nhưng nếu là mơ thì cô ước mình không bao giờ tỉnh dậy. Tim cô đang đập rất nhanh, gương mặt của người đang đứng ở bên kia, cô thật sự muốn nhìn thấy.
Trần Kha nghe thấy giọng của cô bèn quay đầu lại. Đúng là Trần Kha rồi, sau một tháng nằm dài trên giường bệnh cuối cùng điều mà cô mong muốn cũng đến. Bó hoa trên tay của Đan Ny bất giác rơi xuống đất, bản thân cô cũng chẳng kìm được nước mắt mà cứ mặc kệ cho nó rơi xuống.
"Đúng...đúng là chị rồi. Kha Kha...cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi."
Trần Kha nhìn cô, dang rộng hai tay như muốn ôm cô gái kia vào lòng. Y nhẹ nhàng nói:
"Lại đây, Đan Ny."
Cô mừng rỡ chạy đến bên y, ngay lập tức ôm y thật chặt. Đã lâu lắm rồi cô mới được ôm y như thế này, cảm giác thật sự rất dễ chịu. Cô vùi mặt vào người y khóc nức nở, cô khóc vì vui mừng, khóc vì y đã tỉnh lại.
"Hức...Kha Kha... Chị biết em đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi không? Tại sao...tại sao bây giờ chị mới tỉnh dậy chứ? Đồ đáng ghét!"
Trần Kha vòng tay ôm trọn lấy cô, y đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của cô không quên an ủi:
"Xin lỗi em, xin lỗi vì đã bắt em phải chờ đợi chị."
Đan Ny tạm thời buông y ra, hai mắt rưng rưng đẫm lệ nhìn y. Cô muốn nhìn cho thật rõ gương mặt của y, một tháng trước lúc y xảy ra chuyện không hay cô đã lo sợ đó là lần cuối cùng được nhìn thấy gương mặt này.
Hức!
Nhìn thấy cô vẫn chưa thể ngừng khóc, y liền đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má của cô. Y vừa nhìn vừa cảm thấy thương:
"Đừng khóc nữa, em mà khóc chị sẽ đau lòng lắm đấy có biết không?"
Cô đưa tay lau nước mắt nhưng hai mắt vẫn long lanh đẫm lệ vì cô không thể kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc ấy. Có lẽ người bán hoa nói đúng, hạnh phúc đúng là vẫn chưa quên cô. Trong thời gian chờ đợi y tỉnh lại, cô cảm thấy bản thân đã yêu y nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Trần Kha giữ chặt lấy eo của cô, y đăm chiêu nhìn cô và hỏi:
"Đan Ny, chị muốn được nghe em nói ra tình cảm thật sự của mình dành cho chị."
"Kha Kha, ý chị là..."
"Nói đi. Em phải nói thật đấy."
"Em...em..."
Cô cứ ấp úng không nói lên lời. Thật sự cô cảm thấy rất ngại ngùng khi nói ra điều này thế nhưng chính sự lưỡng lự của cô đã khiến y hiểu lầm. Y cứ nghĩ cô không phải yêu y thật lòng.
Trần Kha buông tay ra khỏi người cô, y còn quay mặt ra chỗ khác nói với cô bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng:
"Thôi được rồi. Nếu em quay trở lại đây vì thấy chị đáng thương thì không cần thiết đâu, em đi đi, chị sẽ không bắt ép."
"Không. Em yêu chị, Trần Vương Kha."
Sợ y sẽ đuổi mình đi nên cô đã lấy hết can đảm để nói ra. Cô giữ lấy vạt áo của y nhưng Trần Kha vẫn giữ im lặng, dường như y muốn nghe hết những lời mà cô đang sắp nói. Cô cúi gằm mặt xuống, hạ thấp giọng:
"Từ lúc em nhận ra tình cảm của mình em đã biết mình là kẻ thua cuộc bởi vì lúc em rung động thì chị vẫn còn hận em. Em... yêu Trần Vương Kha, em không muốn...phải rời xa chị, em thật sự...ưm..."
Chưa kịp nghe hết câu, y đã quay lại vội vã khóa môi cô bằng một nụ hôn. Đan Ny từ từ nhắm mắt lại, cô đặt tay lên vai y, từ từ cảm nhận sự ngọt ngào của nụ hôn này. Cô cũng muốn hôn y như thế này từ lâu rồi...
Trong lúc đó những âm thanh đầy kích thích phát ra khiến không gian phòng bệnh trở nên đầy lãng mạn hơn. Trần Kha thuận tay nhấc bổng cả người cô lên rồi đặt cô ngồi xuống ở trên chiếc tủ thấp gần đó. Y chống hai tay xuống mặt tủ, hai mắt tràn đầy ham muốn nhìn cô:
"Khóa chặt em ở đây, không cho phép em chạy."
Đan Ny mỉm cười, cô còn chủ động vòng tay ra sau gáy của y, đáp lại:
"Em không chạy đâu, em muốn như vậy."
"Là em nói đấy nhé."
"Ưm..."
Trần Kha tiếp tục hôn cô, hai người bắt đầu chuyển sang hôn kiểu Pháp. Hai chiếc lưỡi quấn chặt lấy nhau giống như hai người lúc này vậy, cô lịm dần trong từng thao tác của y, nó khiến cô cảm thấy rất tuyệt.
Đúng lúc đó bên ngoài có vài tiếng bước chân đang mỗi lúc một gần phòng bệnh. Cửa phòng bệnh lại đang mở nên không tránh khỏi ai đi qua sẽ vô tình nhìn thấy cảnh tượng kích thích này. Tuy nhiên cả y và cô đều không quan tâm, hai người vẫn tiếp tục hôn nhau, càng lúc càng mạnh bạo hơn.
"Kha Kha, chúng tôi lại tới thăm cậu...đây."
Bác Văn là người bước vào cửa phòng đầu tiên, cũng là người đầu tiên vô tình nhìn thấy y và cô hôn nhau. Là thực hay ảo giác vậy? Nếu là ảo giác tại sao lại thật đến vậy?
Bác Văn trợn mắt nhìn họ một lúc, cổ họng thì cứng đờ không thể phát thành tiếng. Lúc Lạc Thanh định bước vào Bác Văn vội vã kéo cửa đóng lại cái "rầm".
"Không...không được vào đó."
"Làm sao vậy Bác Văn. Nhìn thấy cái gì không nên thấy à?"
May mắn là ngoài Bác Văn ra thì không ai nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bệnh cả. Không chỉ có mỗi Lạc Thanh mà đi theo còn có Họa Hi và Minh Thành nữa, không thể để họ biết thứ mà Bác Văn đã nhìn thấy.
"Lạc Thanh, em đứng ra xa một chút, để anh kiểm tra lại."
Lạc Thanh lùi vài bước chân ra xa khỏi cánh cửa phòng bệnh, rốt cuộc thì Bác Văn muốn kiểm tra cái gì?
Rét!
Cửa phòng mở ra lần nữa, cảnh tượng ban nãy vẫn đang tiếp diễn thậm chí hai người họ còn đổi cả tư thế nữa. Bác Văn ôm chặt lấy ngực thở dốc sau đó lại đóng cửa lại. Lạc Thanh liền chạy đến đỡ lấy Bác Văn.
"Anh làm sao vậy?"
"Tát anh đi Lạc Thanh, em tát anh thật mạnh vào."
Lạc Thanh vung tay tát thẳng vào mặt Bác Văn khiến cậu ta ôm má mà lẩm bẩm:
"Vậy là không phải mơ rồi, điều mình vừa nhìn thấy...là sự thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com