Chap 19: Mông Lung
Vừa ngồi vào bàn, Trần Kha không quên đưa tay xoa đầu Trịnh Đan Ny đầy cưng chiều rồi cùng Thẩm Mộng Dao vui vẻ trò chuyện.
- Hai người đến lâu chưa?
- Cũng được một lúc rồi! Để em gọi phục vụ mang đồ ăn lên!
- Được!
Thẩm Mộng Dao vẫy tay ra hiệu cho anh phục vụ đứng cách đó không xa.
- Kha Kha! Chúc mừng chị, sau này làm chủ rồi!
- Đừng nói vậy, cũng chỉ là một công ty nhỏ.
- À mà công ty chị kinh doanh cái gì? Trước giờ chưa nghe chị nhắc đến, ngay cả tên công ty em còn không được biết.
Thẩm Mộng Dao nhanh chóng nói ra thắc mắc của mình nhưng cũng không quên khẽ liếc nhìn Viên Nhất Kỳ ngồi đối diện đang nhấp môi một chút rượu tây.
- Công ty của chị chỉ là công ty tầm trung của gia đình không quá nổi tiếng đâu.
- Có dịp em sẽ đến tham quan.
- Ngược lại là em, bữa tối này còn là để chúc mừng chủ tịch tương lai của Thẩm thị, nào chúng ta cùng nâng ly!
Ngoại trừ Viên Nhất Kỳ thì cả ba người còn lại đều đang uống những ngụm rượu đầu tiên. Trịnh Đan Ny cảm thấy rất thích hương vị này, nó tê dại một chút ở đầu lưỡi lại còn vương thêm chút vị ngọt, nàng với tay định rót thêm một ít cho mình thì đã bị Trần Kha nhanh chóng cản lại.
- Ny Ny, trẻ con uống nhiều rượu không tốt!
- Em trưởng thành rồi, chị còn sợ cái gì?
- Chị sợ một lát không ai đưa chị về!
Trần Kha vừa nói vừa dùng ánh mắt mang một chút ý cười trêu chọc nhìn Trịnh Đan Ny làm nàng cảm thấy ngại. Nàng nhận ra từ lúc cô ngỏ lời cầu hôn nàng thì hình như ngôn từ cũng mang hàm ý bạo hơn trước hay là chính Trịnh Đan Ny nàng đã đánh thức mãnh thú tình yêu trong con người Trần Kha.
- Nếu muốn hai người có thể hẹn riêng nhau đi ăn một bữa tối lãng mạn, không cần phải kéo theo tụi này.
Viên Nhất Kỳ nhìn không vừa mắt nổi tình cảnh trước mắt, chính Trần Kha đã phá hủy mấy cuộc hẹn cùng mỹ nữ của cậu, giờ lại bắt cậu phải ngồi đây xem một màn liếc mắt đưa tình, công bằng ở đâu?
Mà hình như có gì đó cấn cấn, "tụi này"? Ý Viên Nhất Kỳ là cậu cùng Thẩm Mộng Dao, cũng không biết từ bao giờ, Viên Nhất Kỳ đã đem cậu và cô đặt cùng một chỗ trong lời nói.
- Ý cậu là gì hả Viên Nhất Kỳ! Hay cậu muốn cùng Dao Dao hẹn riêng?
Nếu Viên Nhất Kỳ đã cất công khơi màn thì Trịnh Đan Ny nhất định phải đáp trả, màn khẩu chiến giữa hai con người này chưa bao giờ có hồi kết.
- Tôi chưa bao giờ nói như vậy, là đầu óc cậu tự suy diễn lung tung. Tại sao tôi phải mất thời gian ở đây ngồi xem hai người diễn cảnh ân ái?
- Cậu có thể nói chuyện với Dao Dao mà, ai mượn ngồi nhìn, còn nữa đây gọi là ánh mắt ẩn ý đưa tình, tình yêu đích thực chứ không phải diễn hiểu chưa. À mà thôi, con người ế lâu năm, ế trường tồn, ế bền vững theo thời gian như cậu thì làm sao mà hiểu, nói cũng bằng thừa.
- Phí lời!
Trịnh Đan Ny hướng ánh nhìn khiêu khích thẳng vào Viên Nhất Kỳ, trái lại cậu tỏ vẻ khinh bỉ không thèm nhìn lấy Trịnh Đan Ny một cái.
- Thôi được rồi, đừng cãi nữa, đồ ăn cũng mang lên rồi, mau ăn đi để nguội.
Như mọi lần, Thẩm Mộng Dao luôn là người giải quyết trận chiến này.
- À Dao Dao, em định khi nào thì sang Anh?
Trần Kha hỏi trong khi đang đưa miếng thịt vào đĩa của Trịnh Đan Ny.
- Em cũng chưa biết, phải đợi thông báo từ ba nhưng chắc cũng sẽ sớm thôi, khoảng một đến hai tuần tới.
- Ồ, Nhất Kỳ! Em cũng chuẩn bị đi là vừa.
Trần Kha đẩy nhẹ tay Viên Nhất Kỳ vẫn đang thong thả ăn phần của mình.
- Ý chị là em chuẩn bị lên chức giám đốc hả?
Viên Nhất Kỳ ngây thơ hỏi dù biết Trần Kha không có ý đó.
- Em đừng có mà tự đắc, lo qua đó thể hiện cho tốt rồi về đây hả hay.
"Diễn đỉnh ghê!"
Viên Nhất Kỳ thầm cảm thán trong lòng cho tài diễn xuất của Trần Kha, nói mà không chớp mắt một chữ.
- Nhất Kỳ nói vậy cũng không sai đâu chị, với năng lực của em ấy thì ngồi vào ghế giám đốc chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Mộng Dao cũng lên tiếng nói đỡ cho Viên Nhất Kỳ vì hầu như nãy giờ cả hai vẫn chưa đối đáp được câu nào.
- Dao Dao, em không nên coi trọng nó quá, sẽ dạy hư nó, thế nào nó cũng ỷ lại mà tự cao quá sớm.
- Nè Trần Kha, chị là người nhà của ai vậy hả?
- Chị là đang giúp Dao Dao rèn dũa em trưởng thành, ngoan ngoãn một chút.
- Hứ! Xem thường ai chứ!
Không thèm chấp nhất, Viên Nhất Kỳ dùng sức cầm con dao cắt thật mạnh miếng thịt trên đĩa của mình. Thẩm Mộng Dao nhìn thấy cũng nén cười thầm, cô không ngờ cũng có những lúc nhìn thấy được một Viên Nhất Kỳ trẻ con như vầy.
- Kha Kha! Ra kia chụp ảnh cho em đi!
Trịnh Đan Ny ăn không vội nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng kéo tay Trần Kha ra ban công ngoài trời của nhà hàng chụp ảnh, nói vậy thôi chứ chính là để lại không gian riêng tư cho hai người kia. Trần Kha cũng vốn biết nàng muốn gì nên vui vẻ đi theo cái nắm tay đó rời khỏi bàn ăn, có thể nói Trần Kha chính là một trong những trường hợp khi yêu vào, đến hồn phách cũng bị người ta câu mất.
Trên bàn ăn lúc này cũng chỉ còn lại Thẩm Mộng Dao ngồi đối diện Viên Nhất Kỳ cùng hai ly rượu vẫn chưa được uống cạn. Bầu không khí không ngột ngạt nhưng có vẻ cũng không quá thoải mái, không ai nói với ai câu nào.
Thẩm Mộng Dao động đũa lấy hết hành có trong đĩa tôm trước mặt rồi vờ như muốn lấy thứ mình thích ăn bên kia mà đẩy đĩa tôm đến trước mặt Viên Nhất Kỳ sau đó cũng gắp cho mình một ít cá. Viên Nhất Kỳ dĩ nhiên để ý hết thảy những hành động đó, chỉ là muốn đợi xem Thẩm Mộng Dao sẽ làm gì, rốt cuộc không nhịn được cũng mở lời trước.
- Tôi nhớ...trước kia chị không ăn cá.
- Ừm, qua một khoảng thời gian, khẩu vị cũng có chút thay đổi.
Nói rồi cô cho một miếng cá vào miệng và như đang cảm nhận hương vị của nó.
- Vậy tình cảm của chị có thay đổi hay không?
Dù không nhìn Thẩm Mộng Dao khi đang bình thản ăn phần của mình nhưng Viên Nhất Kỳ biết cô thoáng ngạc nhiên nhìn thẳng vào cậu cũng rất nhanh đã trở lại trạng thái ban nãy.
- Chắc...nó cũng đã thay đổi theo khẩu vị của chị.
Cô cười nhẹ rồi tiếp tục ăn thêm một miếng cá. Đúng, tình cảm của cô đã thay đổi nhưng đó là thay đổi từ không xác định thành tình yêu thật sự, thay đổi từ một người mà vài năm trước cô xem là em gái thành một người trưởng thành khác lạ đang ngồi trước mặt cô và thay đổi từ trái tim của một Thẩm Mộng Dao mười tám tuổi trở thành một thiếu nữ hai mươi lăm tuổi vẫn được gọi bằng cái tên Thẩm Mộng Dao.
- Vậy còn em, em có thay đổi tình cảm của mình không?
Viên Nhất Kỳ không trả lời mà nhẹ nhàng gắp một con tôm trong đĩa trước mặt mà từ đầu buổi đến giờ cậu vẫn chưa đụng đến cũng vì vài ba cọng hành chướng mắt được trang trí trong đó.
Nhìn thẳng ánh mắt Thẩm Mộng Dao như đã trả lời, Viên Nhất Kỳ không biết cô có hiểu ý mình không, cả Thẩm Mộng Dao cũng không chắc đáp án mình hiểu có đúng với câu trả lời thực sự mà Viên Nhất Kỳ muốn nói qua hành động vừa rồi? Cả hai đều mông lung trong khoảnh khắc này nhưng dường như trái tim đã tìm thấy gì đó trong ánh mắt của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com