Chap 60: Mục Đích Đến Thẩm Gia Không Chỉ Có Vậy
Viên Nhất Kỳ nắm chặt tay Thẩm Mộng Dao đi dạo trong khuôn viên rộng lớn, đi đến một chiếc xích đu dưới bóng cây hai người mới dừng lại ngồi xuống.
- Dao Dao xin lỗi chị, em nên bàn bạc trước với chị một chút.
Nghe Viên Nhất Kỳ nói vậy, Thẩm Mộng Dao lại vô thức mân mê chiếc nhẫn trên tay mình.
- Thật ra lúc trước bác Viên có nói chuyện riêng với chị.
- Chính là cái lúc em ở bệnh viện sao?
- Ừm!
- Ông ấy nói gì với chị?
- Bác ấy gửi gắm em cho chị, hi vọng chị sau này có thể ở bên cạnh em suốt đời.
- Vậy chị đồng ý lời đề nghị của ba em lúc nãy có phải không?
Viên Nhất Kỳ háo hức nhưng cũng có một chút thăm dò bởi Thẩm Mộng Dao không ít lần làm cậu hú tim.
- Không phải lúc nãy, mà là từ lúc ở bệnh viện, chị đã định cả đời này đều ở cùng em.
- Dao Dao...!
Nghe được lời của cô, Viên Nhất Kỳ nhất thời xúc động, không kìm được gọi tên Thẩm Mộng Dao, từ từ kéo cô sát vào lòng mình, dịu dàng tiến đến chiếm trọn lấy môi cô, cả hai chỉ nhẹ nhàng hôn nhau như vậy.
Dưới bóng râm của tán cây lớn, trên chiếc xích đu màu trắng ngà xinh xắn, Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ chìm vào thế giới riêng của mình khiến cho cảnh vật xung quanh cũng em thẹn nép mình đi, những tia nắng dường như cũng hiểu chuyện liền rọi ở một khoảng cách xa hơn, cô gái làm vườn vừa tròn đôi mươi vô tình ghé ngang cũng đỏ mặt mà nhanh chóng dời khỏi khu vực đó. Cứ thế thiên nhiên ngại ngùng nhìn đôi tình nhân quấn quýt bên nhau.
- Dạ...dạ...thưa cô chủ!
Vẫn là cô gái làm vườn vừa chạy đi khi nãy đã xui xẻo bị giao cho nhiệm vụ mới, chần chừ rất lâu mới dám lên tiếng, cô gái đứng quay lưng về phía hai người họ cất tiếng gọi Thẩm Mộng Dao.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Mộng Dao xấu hổ tách ra ổn định lại nhịp thở nhẹ nhàng trả lời.
- Có chuyện gì sao?
- Dạ ông chủ cho mời cô và cô Viên vào dùng cơm.
Nghe thấy Thẩm Mộng Dao trả lời, cô gái mới dám quay mặt lại tiếp chuyện.
- Chị biết rồi, em đi làm việc của mình đi.
- Em xin phép!
Đợi cô gái kia đi khỏi, Viên Nhất Kỳ đứng dậy lười biếng vươn vai một cái buông lời trêu chọc.
- Ăn cơm thôi, nãy giờ "hoạt động" nhiều chắc chị đói rồi.
Nghe ra trong lời Viên Nhất Kỳ chẳng có mấy chữ tốt đẹp, Thẩm Mộng Dao nhéo mạnh eo cậu.
- A! Đau em!
- Em ăn nói cho đàng hoàng!
- Em có nói gì không đàng hoàng đâu? Ý em là nãy giờ chị đi dạo chắc cũng đói rồi. Vậy là ý nghĩ của chị không đàng hoàng!
Viên Nhất Kỳ tiến sát mặt Thẩm Mộng Dao, gương mặt đầy vẻ ẩn ý không đứng đắn nhìn cô làm Thẩm Mộng Dao thẹn quá hóa giận đẩy người cậu ra đứng lên đi thẳng một mạch vào trước.
- Ấy Dao Dao! Đợi em!
Dùng xong bữa cơm tại Thẩm gia, gia đình Viên Nhất Kỳ cũng xin phép ra về. Trần Kha lái xe đưa ông Viên về nhà trước, bản thân còn có chuyện phải làm.
- Hai đứa không vào nhà luôn à?
- Ba, con còn có việc ở công ty, có thể hôm nay sẽ không về.
- Con đi ké chị ấy đến Thẩm thị!
- Gần tối rồi con đến Thẩm thị làm gì?
Ông Viên hỏi Viên Nhất Kỳ làm cậu hơi lúng túng, đúng thật là sắp đến giờ tan làm của Thẩm thị rồi.
- À...con bỏ quên tài liệu quan trọng ở đó.
- Vậy có về nhà không?
- Con ở lại công ty cùng Trần Kha, ba không cần đợi cơm đâu.
- Được! Hai đứa làm gì cũng phải giữ sức khỏe đó biết chưa.
- Con biết rồi ba, tạm biệt!
Câu nói của Viên Nhất Kỳ vừa dứt, Trần Kha đã cho xe chạy đi. Được một đoạn, Trần Kha lôi từ áo vest trong ra một túi tài liệu mỏng đưa ra sau cho Viên Nhất Kỳ, mắt vẫn tập trung lái xe.
- Đây! Đúng theo ý em, tất cả đều ở trong đó.
- Chị gấp gáp vậy sao!
Nhận lấy túi hồ sơ, Viên Nhất Kỳ mỉm cười hài lòng mở nó ra. Bên trong là thông tin và giấy xác nhận cổ phần tại Thẩm thị, con số là mười phần trăm và chủ nhân của nó không ai khác chính là Trịnh Đan Ny.
- Vẫn còn một thứ nữa!
Hiểu ý Viên Nhất Kỳ, Trần Kha lấy trong túi áo mình một vật nhỏ đưa cho cậu, chính là con dấu dùng để xác nhận thay chữ ký và nó cũng là của Trịnh Đan Ny.
- Chị lấy đi hết như vậy, cậu ta có phát hiện không?
- Chị đã làm giả trước một bộ giống như vậy để lại chỗ cũ, vốn lúc trước cũng có nhìn thấy qua. Nghe nói cả gia đình em ấy bao gồm cả bà con dòng họ, hễ ai có cổ phần hay làm việc trong Thẩm thị thì đều sẽ có con dấu riêng, trên đó còn có kí hiệu gia tộc, không nhìn qua nhất định sẽ không biết hình dạng nó thế nào.
- Vất vả cho chị rồi! Sau này chị không cần bận tâm nữa, mọi việc để em giải quyết là được.
- Nhất Kỳ à, không thể dừng lại được sao?
Nhìn qua gương, Trần Kha lo lắng hỏi Viên Nhất Kỳ, cô không muốn thấy ai phải đau khổ nữa nhất là sau này cô còn có gia đình nhỏ phải bảo vệ và quan trọng hơn hết là đứa em gái này không thể để nó phạm sai lầm.
Viên Nhất Kỳ hiểu rõ ý của Trần Kha liền lên tiếng trấn an chị mình.
- Chị yên tâm, em chỉ muốn đoạt lấy Thẩm thị thôi, ngoài ra sẽ không làm tổn hại ai.
Trần Kha rất muốn tin Viên Nhất Kỳ nhưng hiện tại, có bao nhiêu sự thật trong lời nói của cậu, cô rất khó đoán được. Nhớ đến mấy ngày trước, Hứa Dương gọi cho cô kể về cuộc điện thoại giữa Nhậm Hào và Viên Nhất Kỳ mà Hứa Dương nghe lén được, cũng từ đó Trần Kha mới biết được Viên Nhất Kỳ giấu mình bao nhiêu chuyện nhưng tiếc là cô vẫn chưa biết hết.
Lại nói việc tại sao Trần Kha có được hồ sơ và con dấu của Trịnh Đan Ny. Nhớ lại lúc ở Thẩm gia, khi Trịnh Đan Ny rời khỏi phòng mình đi lấy ít trái cây, Trần Kha nhân lúc đó đã tìm kiếm chiếc két sắt nhỏ bị che khuất sau bức tranh vải được treo trên tường.
Vốn đã đến đây nhiều lần nên Trần Kha cũng có cơ hội quan sát, để ý tới nó, chỉ sau hai lần thử mật khẩu đã mở khoá thành công, điều này cũng dễ hiểu khi cô còn rất trẻ đã điều hành cả một công ty lớn. Chỉ vài thao tác đã tráo đổi xong, thành công mang nó ra khỏi Thẩm gia mà không bị phát hiện.
Trở lại hiện tại, Viên Nhất Kỳ nhận được tin nhắn của Nhậm Hào hẹn gặp liền nhờ Trần Kha đưa mình đến quán cà phê cách Thẩm thị không xa nhưng cậu chỉ bảo là đến gặp bạn.
Đưa Viên Nhất Kỳ đến nơi, Trần Kha không hỏi gì thêm mà lái xe đi mất, nhìn thấy chiếc xe chạy đi xa, Viên Nhất Kỳ mới yên tâm đi vào trong nơi Nhậm Hào đã đợi sẵn nhưng khi cậu vừa ngồi xuống đối diện hắn ta thì Trần Kha đã cho xe vòng lại, đậu ngay đối diện bên đường và nhìn thấy tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com