Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 76: Hoàng Tử Của Chị Không Phải Em!

Tích tắc~~~

Tích tắc~~~

Tích tắc~~~

Tiếng kim đồng hồ lặng lẽ trôi qua từng giây một, trong căn phòng rộng lớn, Thẩm Mộng Dao nằm lạnh lẽo cô độc trên chiếc giường vẫn chưa tỉnh. Viên Nhất Kỳ lại đang chìm trong men rượu nhưng ý thức vẫn còn khá tỉnh táo.

Trên bàn là hai cái ly cùng chai rượu quý đã uống hơn quá nửa, còn có cả một con dao và một đĩa trái cây gọt dang dở. Trên tay là ly rượu, ánh mắt Viên Nhất Kỳ hướng ra ban công cảm nhận phong cảnh bên ngoài, tâm trí cậu dường như có chút nhẹ nhõm khi đã hoàn thành xong phần lớn kế hoạch của mình, chỉ là bây giờ trong tim lại có chút nặng lòng. Xoay mặt vào trong nhìn người con gái nằm trên giường, ánh mắt Viên Nhất Kỳ trở nên u buồn khác lạ. Đứng lên đặt ly rượu xuống bàn, cậu chậm rãi đi đến bên giường ngồi cạnh Thẩm Mộng Dao. Ngắm nhìn gương mặt cô lại không kìm được mà đưa tay chạm vào, dịu dàng vén tóc cô, lúc này Viên Nhất Kỳ bắt buộc phải thừa nhận cậu yêu Thẩm Mộng Dao.

Đúng vậy, Viên Nhất Kỳ đã yêu Thẩm Mộng Dao, yêu từ cái chạm môi đầu tiên của hai người, rung động từ khoảnh khắc cậu nhìn cô lần đầu tiên. Cậu đã cố che giấu sự thật rằng tình yêu trong cậu đã nảy mầm từ lâu bằng một vở kịch hoàn mĩ của việc trả thù. Bản thân Viên Nhất Kỳ không thể nào chấp nhận được rằng mình lại đi yêu kẻ sẽ bị mình làm tổn thương. Cậu vốn dĩ sẽ sống như một con robot được lập trình sẵn nhưng lại vì gặp được Thẩm Mộng Dao mà rung động.
Cứ mãi suy nghĩ mông lung, Viên Nhất Kỳ không để ý đến hàng mi của Thẩm Mộng Dao chuyển động, lúc nhận ra thì cô đã tỉnh hoàn toàn. Nhìn thấy Viên Nhất Kỳ ngồi nhìn mình, Thẩm Mộng Dao cảm thấy kì lạ nhưng lại để ý đến không gian không quen thuộc này lại càng hoang mang hơn liền ngay lập tức ngồi bật dậy.

- Đây là đâu? Viên Nhất Kỳ em đã đưa chị đi đâu?

Thấy Thẩm Mộng Dao đã tỉnh, Viên Nhất Kỳ lập tức thu hồi biểu cảm khi nãy, trở về dáng vẻ lạnh lùng xa cách đến đáng sợ.

- Chị tỉnh rồi à, có muốn uống một ly không?

- Rốt cuộc em muốn làm cái gì?

- Chị không nhớ nơi này sao? Đây là nơi chị đã nhận được lời cầu hôn.

- Giờ không phải là lúc nói chuyện đó!

- Chứ chị muốn nói chuyện gì?

Thẩm Mộng Dao càng gấp gáp bao nhiêu thì Viên Nhất Kỳ lại dửng dưng bấy nhiêu. Đối với cô, hiện tại muốn có bao nhiêu xa cách Viên Nhất Kỳ sẽ cho cô bấy nhiêu, dáng vẻ này là trước giờ chưa từng nhìn thấy.

- Tại sao em lại làm vậy?

- Trả thù!

Viên Nhất Kỳ cười lạnh, cậu không muốn vòng vo nữa liền ngay lập tức nói ra nguyên nhân của mình. Câu nói của cậu làm Thẩm Mộng Dao sững người, trong thoáng chốc kí ức của những năm cấp ba ùa về khiến cô nghĩ đến nguyên nhân cậu muốn trả thù.

- Có phải em muốn trả thù chị vì năm đó đã làm tổn thương em không? Nếu vậy chị thực sự xin lỗi, em muốn trả thù thì hãy nhắm vào chị. Tại sao lại xoá sổ Thẩm thị chứ, đó là công sức cả một đời của ba chị! Ông ấy vô tội!

Nghe đến đây Viên Nhất Kỳ đầy căm phẫn, cậu một lần nữa đặt ly rượu xuống, đi nhanh đến chỗ Thẩm Mộng Dao, mạnh bạo nâng cằm cô lên nhìn mình.

- Chị nói ông ta vô tội? Kẻ đã hủy hoại gia đình người khác đến tan nhà nát cửa, kẻ đã giết chết mẹ của một đứa trẻ đáng thương, kẻ mà lúc nào trong đầu cũng chỉ toàn những mưu mô toan tính chỉ để kiếm lợi cho bản thân thì có được gọi là vô tội không HẢ! CHỊ TRẢ LỜI TÔI ĐI!

Nhắc đến, cơn phẫn nộ của Viên Nhất Kỳ dường như lên đến đỉnh điểm, cậu hung hăng buông cằm cô ra mặc cho hiện tại trên gương mặt Thẩm Mộng Dao hai hàng nước mắt đã chảy dài.

- Em đang nói đến ba chị sao? Không thể nào đâu, ba chị làm sao có thể là người như vậy!

- Chậc! Tội nghiệp chị thật đó Thẩm Mộng Dao, bao nhiêu năm qua bị ông ta dùng bộ mặt giả dối để đánh lừa. Chị có biết Thẩm thị lớn mạnh như ngày hôm nay là vì cái gì không?

- Đó là do nỗ lực của ông ấy cố gắng mấy chục năm mới đạt được.

Viên Nhất Kỳ cười khinh vỗ tay tán dương câu trả lời của Thẩm Mộng Dao như một sự mỉa mai.

- Đúng rồi là nhờ "nỗ lực" của ông ta, nỗ lực chiếm đoạt công ty của người khác, nỗ lực ép chết người ta trong hẻm cụt và nỗ lực bằng mọi giá để có được thứ mình muốn...kể cả...Giết...Người!

Cậu nghiến răng nhấn mạnh từng chữ cuối lại làm dấy lên trong  Thẩm Mộng Dao một nỗi ám ảnh rợn người, cô như chết đứng khi nghe đến ba cô đã từng giết người.

- Chắc chắn...có hiểu lầm gì đó, ba chị không thể nào giết người được!

- Người hiểu lầm ở đây chính là chị! Được, vậy để tôi nói cho chị biết, ba chị chính là một kẻ tiểu nhân. Ông ta đã hủy hoại gia đình tôi! Biến tôi thành một đứa trẻ mồ côi mẹ, khiến cả nhà tôi phải tìm đủ mọi nơi để sống. Chị có được cuộc sống hạnh phúc sung sướng như vậy chính là đánh đổi từ đau thương của tôi đó có biết không!

Những lời của Viên Nhất Kỳ chẳng khác nào đang vò xé trái tim Thẩm Mộng Dao, cô cay đắng nhìn ánh mắt chán ghét mà Viên Nhất Kỳ dành cho mình.

- Chị...chị xin lỗi!

- Xin lỗi? Bây giờ chị xin lỗi thì có tác dụng gì chứ!

- Chị...chị...!

- À đúng rồi, chị không nhắc tôi cũng đã quên chuyện năm đó. Chính chị cũng chẳng khác gì ba chị, nhẫn tâm làm tổn thương một đứa nhỏ đã yêu chị bằng cả trái tim của nó để rồi nhận lại là những lời nói vô tình của chị!

[ - Đủ rồi Tiểu Hắc! Cậu có thôi đi không!

   - Cậu im lặng đi! Hãy để tôi nói cho chị ta biết năm xưa chị ta làm tổn thương cậu như thế nào!

   - Cậu nhìn chị ấy đau khổ vậy chưa đủ hả?

   - Chưa! Dù chị ta hay ba của chị ta có chết trước mặt tôi cũng cảm thấy chưa đủ! Nhớ lại đi Kỳ Kỳ, họ đã từng làm gì cậu!

   - Làm ơn đi Tiểu Hắc! Tôi cầu xin cậu! Dừng lại đi! Họ đã trả giá đủ rồi!

   - Cậu quá yếu đuối, đó là lí do để tôi tồn tại và sẽ làm thay cậu những việc đáng ra cậu phải làm! ]

Thẩm Mộng Dao chìm trong đau khổ và những hàng nước mắt không để ý đến Viên Nhất Kỳ đang nói chuyện với chính mình.

- Thẩm Mộng Dao tôi hỏi chị, năm xưa chị có thật sự yêu tôi không!

- Nhất Kỳ năm đó là chị không đúng, chị không nên không xem trọng tình cảm của em, sự thật lúc đó chỉ xem em là em gái!

- Vậy bây giờ cũng vậy đúng không!

- Không đúng! Chị...!

- Đủ rồi! Tôi chỉ cần nghe bao nhiêu là đủ!

[ - Cậu nghe rõ chưa Kỳ Kỳ! Chị ta không hề yêu cậu! Thẩm Mộng Dao chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của cậu mà thôi!

Lời nói của Tiểu Hắc đã đâm thẳng vào tim Kỳ Kỳ, cậu chết lặng không lên tiếng. ]

- Nhất Kỳ! Em có từng yêu chị không, dù chỉ là một phút?

- Chị không có tư cách hỏi tôi câu đó!

- Tại sao! Chị chỉ muốn biết làm cách nào em lại trở nên tàn nhẫn với chị như vậy!

Câu nói của Thẩm Mộng Dao đầy chua xót, thà rằng cậu cứ đánh cô hay giết chết cô đi còn hơn hiện tại giày vò cô bằng sự lạnh nhạt này. Nhìn cô đau như vậy Viên Nhất Kỳ lại càng đau hơn, thù hận, tức giận thì có đấy nhưng làm sao có thể nhiều bằng nỗi đau khi phải tự tay giày vò hành hạ người mình yêu trong lòng cậu hiện tại. Nhưng hạnh phúc đối với cậu bây giờ là quá xa vời để có được, chỉ có thể cắn chặt răng nuốt ngược nước mắt tiếp tục diễn cho tròn vở kịch này.

"Xin lỗi chị! Nhưng vở kịch này hoàng tử của chị không phải em!"

- Vậy để tôi kể cho chị nghe tội ác năm xưa của ba chị, kẻ đã biến tôi thành như ngày hôm nay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com