Chap Cuối: Cô Dâu Không Thể Cướp
Chẳng mấy chốc đã gần đến cái ngày đó, qua hôm nay nữa thôi, ngày mai lễ kết hôn đó sẽ được diễn ra. Viên Nhất Kỳ vẫn vậy, thậm chí còn tệ hơn, cậu như một cái xác sắp chết khô trong đau thương của chính mình...
_________________
Trời hừng sáng, tại lễ đường lộng lẫy đã xôn xao nhộn nhịp, người đi kẻ chạy để chuẩn bị cho một lễ cưới hoành tráng.
Trong phòng chuẩn bị dành cho cô dâu, đồ đạc đều đã sẵn sàng đầy đủ, các chị em thân thiết đều có mặt. Trần Kha dẫn Trịnh Đan Ny đi tìm phòng có người quan trọng ở trong đấy.
Cạch~~~
- Dao Dao! Em đến rồi đây! Chị trang điểm xong chưa?
- Đến rồi à, còn một chút nữa là xong rồi!
- Nhanh lên để em phụ chị thay đồ.
- Không cần đâu, một mình chị thay được rồi, cái phòng có chút xíu hà mà ba bốn người chen chúc vô ngộp thở lắm.
- Ò, vậy có việc gì cho em làm không?
Trong phòng không chỉ có họ mà còn có Hứa Dương và Diệp Thư Kỳ đang ngồi bên cạnh Thẩm Mộng Dao, thấy Trịnh Đan Ny có chút nhiệt tình, Hứa Dương liền phân bố công việc cho nàng.
- Đan Ny, hay em đi xem giúp chị hoa cưới đến chưa, lúc nãy người ta có nói sẽ giao đến trễ.
- Tuân lệnh! Kha Kha, chị có đi với em không?
- Em đi đi, chị tìm Trương Hân có chút chuyện.
- Vậy em đi trước!
- Ừm cẩn thận!
Trước khi đi, Trịnh Đan Ny còn hôn lên má Trần Kha một cái như lời chào tạm biệt làm mọi người ở đó được dịp rửa mắt buổi sáng, Hứa Dương không cam lòng liền lên tiếng.
- Ghê quá đi, hai người có thể tiết chế chút không!
- Haha ngại quá! À Hứa Dương, Trương Hân đâu?
- Cậu ấy đang ở phòng bên cạnh ấy!
- Vậy tớ qua với cậu ấy!
- À nhân tiện, cậu xem giúp tớ khách mời đã đến đông đủ chưa? Nhất là cái tên Viên Nhất Kỳ đó, sáng giờ tớ gọi cả chục cuộc không được.
- Được, để tớ lo!
Nhắc đến Viên Nhất Kỳ, gương mặt Thẩm Mộng Dao lại hiện lên chút tâm trạng, rất nhanh chóng biểu hiện này không lọt khỏi mắt của Hứa Dương.
- Lại không vui à?
- Đâu có, hôm nay là ngày trọng đại mà làm sao có thể không vui được!
- Đừng có mà giấu chị, mắt em hiện rõ lên hết rồi!
- Có sao?
- Em đã đưa thiệp mời cho em ấy chưa?
- Em có đưa rồi, em ấy không đến chắc là vì muốn tránh mặt em!
- Ngốc quá, đằng nào nó cũng đến, tin chị đi! Được rồi, hôm nay là ngày vui mà, vui vẻ lên!
Hứa Dương vỗ vai động viên Thẩm Mộng Dao nếu không chắc đứa em này sẽ ngồi mãi trong phòng trang điểm mà tự mình u sầu mất.
______________________
Tại tiệm ảnh, Mộng Hạ đang dọn dẹp thì ngạc nhiên khi thấy Viên Nhất Kỳ vẫn còn bận nguyên bộ đồ ngủ cầm cốc cà phê ngồi vào bàn chuẩn bị làm việc, cô bé trố mắt nhìn mà hỏi cậu.
- Ủa? Sao giờ này sư tỷ còn chưa đi?
- Đi đâu?
Viên Nhất Kỳ vốn chẳng hay biết trời trăng gì nên lấy làm lạ trước câu hỏi của Mộng Hạ.
- Thì đi dự đám cưới, trong thiệp mời để ngày hôm nay mà! Lúc em dọn dẹp đã thấy nó trong ngăn tủ, mở ra xem thì thấy để ngày hôm nay.
Nghe Mộng Hạ nói, Viên Nhất Kỳ có chút giật mình, cậu liền nhớ đến cái hôn lễ này liền ngay lập tức đứng dậy chuẩn bị vào thay đồ nhưng rồi lại khựng lại.
- Mà thôi, đến đó để làm gì, dù sao thì chị ấy cũng lấy người khác rồi, lời chúc phúc đó chị nói không nổi!
Cậu tiếp tục ngồi xuống bình tĩnh nhâm nhi cốc cà phê, vị đắng của cà phê cũng giống như vị đắng chát đang len lỏi trong lòng cậu.
- Chị nói vậy mà nghe được, dù em không biết giữa hai chị có chuyện gì nhưng người ta đã mời thì mình phải đi, đó gọi là lịch sự.
- Em nói nhiều quá lo dọn dẹp đi!
Mặc kệ lời của Mộng Hạ, Viên Nhất Kỳ vẫn làm chuyện của mình dù trong đầu cậu đang không biết suy tưởng ra bao nhiêu cái viễn cảnh xảy ra ở đám cưới đó.
Ngồi được một lúc thì cảm nhận được điện thoại của mình rung lên, Viên Nhất Kỳ cầm lấy điện thoại mở xem thì giật mình khi thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của Hứa Dương, cuộc gọi đến của Trần Kha vừa rồi cũng tắt, sợ có chuyện chẳng lành cậu liền nhanh chóng gọi lại.
- Em nghe đây Trần Kha! Gọi em có chuyện gì không?
- Đừng nói với chị giờ này em vẫn còn ở tiệm ảnh?
- Em không ở tiệm ảnh thì ở đâu được chứ!
- Đừng có giỡn nữa mau đến đây đi, không là không kịp đâu!
- Chị nói vậy nghĩa là chị cũng được mời đến sao?
- Em nói gì lạ vậy? Dĩ nhiên là chị được mời!
- Mà thôi đi, dù gì cũng muộn màng rồi, em đến hay không cũng đâu còn quan trọng!
- Chị biết em vì cái gì nên không muốn đến nhưng không lẽ em định như vậy cả đời? Thử dũng cảm đối mặt một lần xem Viên Nhất Kỳ, em cũng đâu có mất cái gì, nhưng nếu em cứ mãi như vậy em sẽ mất con bé vĩnh viễn, chị chỉ nói đến đây thôi, quyết định còn lại nằm ở em. À em mà còn không đến nhanh sẽ trễ giờ làm lễ đó! Mau lên!
Thấm thía lời nói của Trần Kha, Viên Nhất Kỳ tức tốc bỏ lại tất cả, cậu chạy vào trong thay đồ thật nhanh rồi bắt xe đi mất để lại Mộng Hạ đứng ngơ ngác một mình ở tiệm ảnh.
"Trần Kha nói đúng, nếu bây giờ mình không dũng cảm một lần, mình sẽ mất chị ấy mãi mãi! Dao Dao, chị chậm một chút, đợi em, em sẽ đến cướp chị đi, đưa chị trở về bên cạnh em!"
- Bác tài! Làm ơn nhanh lên một chút!
Viên Nhất Kỳ ngày càng sốt ruột, lòng cậu nóng như lửa đốt, vừa hối thúc tài xế vừa nhìn thời gian chạy trên đồng hồ, Viên Nhất Kỳ chỉ sợ mình làm lỡ mất một giây thôi thì sẽ giống như lời Trần Kha nói, cậu sẽ mất Thẩm Mộng Dao mãi mãi.
_____________________
Tại lễ đường, khách khứa đã ngồi vào bàn tiệc đông đủ, MC và Cha xứ cũng đã đứng vào vị trí đợi sẵn.
- Kính thưa quý vị quan khách có mặt tại nơi đây, ngay trong thời khắc thiêng liêng này, tôi xin tuyên bố hôn lễ chính thức được bắt đầu!
Một tràng vỗ tay lớn vang lên ngay sau lời giới thiệu của MC, ai nấy đều rất phấn khởi ngóng chờ nhân vật chính.
- Ngay sau đây, xin được phép mời cô dâu tiến vào lễ đường!
Cánh cửa mở ra, một cô gái mặc váy cưới, tay cầm hoa, đầu được che khăn từ từ tiến vào bên trong như một nàng công chúa. Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, cả hội trường như nín thở ngắm nhìn cô dâu dù bị khăn che mất phần nào khuôn mặt nhưng lại có thể xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Đợi cô đi được nửa đoạn đường, một người mặc tây trang chỉnh tề đi đến bên cạnh, nắm tay cô đi hết nửa đoạn đường còn lại, điều này biểu thị cho ý kể từ bây giờ đây là người sẽ cùng cô đi đến hết quãng đời còn lại.
- Cô dâu cũng đã tiến vào bên trong, vậy tiếp theo xin mời Cha xứ đọc lời tuyên thệ!
Vị Cha xứ đứng giứa hai người, nói vài lời rồi theo trình tự hỏi từng người một.
- Này con, con sẽ lấy người trước mặt làm bạn đời, dù ốm đau bệnh tật hay vui buồn sướng khổ cũng sẽ ở bên cạnh họ, mãi mãi không rời xa, con có đồng ý hay không?
- Con đồng ý!
Sau khi hỏi một người, Cha xứ liền quay sang cô, lặp lại câu hỏi đó.
- Này con, con sẽ lấy người trước mặt làm bạn đời, dù ốm đau bệnh tật hay vui buồn sướng khổ cũng sẽ ở bên cạnh họ, mãi mãi không rời xa, con có đồng ý hay không?
Cô nhìn người trước mặt giây lát làm ai cũng hồi hộp, sau đó liền mỉm cười dường như đã mãn nguyện mà trả lời.
- Con đồng ý!
- TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!!!
Cả hội trường xôn xao nhìn về phía âm thanh lớn vừa vang lên. Viên Nhất Kỳ đẩy mạnh cửa đi vào, cậu thở không ra hơi vì phải chạy thật nhanh vào nơi đây. Sau đó, trước sự im lặng và ánh nhìn của tất cả mọi người, Viên Nhất Kỳ hùng hổ tiến vào, cậu đi đến nắm thật chặt tay cô dâu mà không màng đến những người xung quanh.
- Dao Dao! Chưa có sự đồng ý của em, chị không được lấy bất kì ai hết! Đi theo em!
Nói xong, cậu liền kéo người trước mặt đi mà không để ý thêm bất cứ điều gì.
- Em buông chị ra coi Viên Nhất Kỳ!
- Dao Dao đi theo em, em sẽ đưa chị ra khỏi nơi đây!
- Em bị thần kinh hả!
Trong lúc cả hai đang giằng co, có một người ngồi ở dưới bàn tiệc đã nhanh chóng chạy lên chỗ lễ đường kéo Viên Nhất Kỳ xuống.
- Xin lỗi mọi người, không có chuyện gì đâu, mọi người cứ bình tĩnh!
Cô chạy đến kéo tay Viên Nhất Kỳ đi xuống trong sự xấu hổ.
- Buông tôi ra...! Ủa chị? Dao Dao?
Người kéo cậu đi xuống không ai khác chính là Thẩm Mộng Dao.
- Em làm cái gì vậy? Mau đi xuống!
Nhìn Thẩm Mộng Dao trước mặt, Viên Nhất Kỳ bị khờ đột xuất, cậu gây ra chuyện rồi lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Chị ở đây? Vậy còn người này là ai?
- LÀ HỨA DƯƠNG NGỌC TRÁC! NHÌN RÕ CHƯA HẢ TÊN KIA!
- Dương tỷ? hôn lễ này là của chị?
- Chứ không thì là của ai, đã đến trễ rồi còn quậy nữa,đợi xong hôn lễ này em biết tay chị tên Viên Nhất Kỳ kia!
Hứa Dương tức tối liền tháo khăn che mặt xuống để Viên Nhất Kỳ nhìn cho rõ. Lúc nãy chỉ mãi lo nghĩ đến chuyện Thẩm Mộng Dao kết hôn với người khác nên Viên Nhất Kỳ không thèm nhìn cho rõ, cứ khăng khăng người mặc váy cưới che mặt đó chính là Thẩm Mộng Dao, bây giờ nhìn kĩ lại cậu mới nhận ra sai lầm tai hại của mình.
- Dao Dao, em mau lôi cổ tên này xuống dưới trói nó lại cho chị, xong việc chị sẽ xử nó sao!
- Hiểu lầm thôi Dương tỷ, để em đưa em ấy đi, ngày vui chị đừng nên nóng giận.
Thẩm Mộng Dao nói xong liền kéo tay Viên Nhất Kỳ xuống chỗ ngồi yên vị, thấy vậy Trương Hân cũng đi đến xoa dịu Hứa Dương.
- Được rồi chỉ là hiểu lầm thôi, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, cậu đừng nên giận, có được không!
- Ừm, mình nghe lời cậu!
Sau đó, hôn lễ được tiếp tục, bắt đầu cử hành các nghi thức tiếp theo. Lúc này, tại bàn của Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ, hai người đang thì thầm nói cho rõ mọi chuyện.
- Nè, em đến trễ còn làm loạn cái gì vậy hả?
- Em đâu có, em tưởng...!
- Tưởng cái gì?
- Tưởng đây là hôn lễ của chị!
- Nên muốn đến cướp dâu có đúng không?
- Ai...ai nói chứ!
Viên Nhất Kỳ bị Thẩm Mộng Dao chọc cho đến đỏ cả mặt, cậu biết mình bị quê nên liền chối bỏ ngay lập tức.
- Mà tại sao em có thể nghĩ đây là hôn lễ của chị vậy? Trong thiệp mời rõ ràng có để tên mà?
- À...em không có đọc! Mà cũng tại chị, chị không chịu nói cho rõ ràng!
- Em trách chị?
- Chứ không phải hôm trước chị đến nói là có hẹn đi thử váy cưới, sau đó em còn thấy có người đàn ông mở xe cho chị nên người ta mới tưởng...
- Hôm đó chị quả thật có hẹn thử váy cưới nhưng là Dương tỷ hẹn chị đi chung vì A Hân hôm đấy không đi được, còn người kia là tài xế của chị ấy đến đón chị!
- Vậy sao hôm trước em hỏi chị mấy câu đó, chị nói chị không đợi em nữa?
- Chị tưởng em hỏi chị có đợi Mộng Hạ về ăn cơm không thì chị nói không đợi nữa, trễ giờ hẹn với Dương tỷ rồi! Cũng tại em không chịu hỏi rõ ràng, tự suy diễn lung tung giờ còn trách chị, để xem một lát nữa Dương tỷ xử em ra sao!
- Cứu em đi Dao Dao, em biết lỗi rồi! Em làm vậy cũng là vì chị...
- Chịu thừa nhận rồi sao?
- Từ nay em sẽ mãi ở bên cạnh chị, không để cho chị có cơ hội lấy người khác!
- Cái đồ ngốc nhà em! Hình như có một chuyện em vẫn chưa biết!
- Chuyện gì?
- Tờ giấy ly hôn năm đó Kỳ Kỳ đưa cho chị, chị không có kí, cho nên...
- Cho nên bây giờ chị vẫn là vợ của em?
- Ừm...!
Thẩm Mộng Dao thẹn thùng đáp lời Viên Nhất Kỳ thật khẽ, còn cậu thì không kiềm được niềm vui sướng liền cười lớn khiến mọi người xung quanh lần nữa nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu làm Trần Kha ngồi cùng bàn cũng thấy ngại dùm cậu.
- Nè Viên Nhất Kỳ, nhỏ tiếng chút, ngồi chung bàn với em mất mặt quá!
- Kha Kha, em vẫn còn vợ đó!
- Em bị thần kinh hả, tự nhiên gọi tên chị kiểu đó, nổi da gà quá!
Nhìn Viên Nhất Kỳ, Trần Kha cảm thấy ớn lạnh, liền nhích ghế ngồi xa cậu ra một chút, còn cậu thì vẫn ngồi cười đến không khép nổi miệng.
- Kính thưa quý quan khách, giờ đã đến thời khắc dành cho quý vị đây. Những ai còn đang cô đơn, độc thân hay chuẩn bị cầu hôn người mình thích xin hãy bước lên đây. Cô dâu của chúng tôi sẽ tung hoa cưới cho người may mắn nhất của ngày hôm nay!
Sau lời kêu gọi của MC, không ít người đã tranh nhau chạy lên giành chỗ tốt, Thẩm Mộng Dao thì vẫn ngồi đấy nhìn Viên Nhất Kỳ ham vui chạy lên tranh giành bó hoa cưới.
- Chuẩn bị! 1! 2! 3!
!!!
Bó hoa cưới được tung lên cao, không có gì bất ngờ khi Viên Nhất Kỳ chính là người bắt được nó nhờ lợi dụng chiều cao và sức bật của mình. Cầm được hoa cưới trong tay, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cậu đi đến chỗ Thẩm Mộng Dao, quỳ một chân xuống trước mặt cô, tay giơ cao bó hoa cưới.
- Thẩm Mộng Dao! Chúng ta kết hôn một lần nữa có được không?
....
- Được!
HẾT
PHẦN MỘT
Khi mọi chuyện tưởng chừng như đã viên mãn
Thì đó chỉ mới là khúc dạo đầu của bão tố.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com