Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

23


Thấy Trịnh Đan Ny quá xúc động Trần Kha hạ chiếc bánh kem xuống, đưa tay quệt đi hai dòng lệ trên đôi gò má trắng hồng của cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Tiểu thư đừng khóc, sẽ xấu lắm. Hôm nay là ngày vui của cô mà...ngày này 22 năm trước đã có một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn chào đời. Hiện tại cô gái ấy đã lớn, là tiểu thư xinh đẹp ở trước mặt tôi đây, tính tình hệt như một đứa trẻ nhưng vẻ ngoài lại không nhỏ nhắn tí nào." - Trần Kha an ủi pha chút đùa cợt

"Yaaa, tôi vẫn nhỏ nhắn mà." - Trịnh Đan Ny đưa tay đánh nhẹ vào người Trần Kha

"Hìhì, ăn nhiều như cô chưa biến thành Trứng Hấp khổng lồ là may rồi."

"Đỡ hơn cái cục mỡ như cô." - Trịnh Đan Ny lè lưỡi trêu

Cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của Trần Kha, Trịnh Đan Ny đã bình tâm trở lại. Khi Trần Kha buông tay ra cô thấy có chút trống trải, rồi cô ta đem đến cho cô một món quà nhỏ được gói cẩn thận khiến cô tò mò không biết bên trong là vật gì...

"Tặng cô. Nó tuy không có giá trị về vật chất nhưng lại có giá trị tinh thần."

"Là gì vậy? Tôi mở ra được không?"

"Uhm. Tiểu thư mở đi..."

Trịnh Đan Ny hồi họp mở món quà nhỏ, khi mở ra cô vô cùng bất ngờ, thốt lên

"Đây là kí hiệu cung Bảo Bình tượng trưng cho tôi nè. Làm sao cô biết tôi ngày sinh của tôi?"

"Tôi mà, quản gia của tiểu thư Trịnh Đan Ny xinh đẹp cái gì mà chẳng biết." - Trần Kha kiêu ngạo đáp

"Xì, lại ba hoa. Có phải dì Lâm là tình báo hay không?" - Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha tra hỏi

"Ai không quan trọng, quan trọng là tiểu thư có thích nó không?"

"Không thích cũng không ghét."

"Vậy là thế nào? Phải chọn một chứ."

"Là vậy, hiểu sao thì hiểu. Đeo cho tôi đi."

Trịnh Đan Ny kéo những lọn tóc dài ra phía trước rồi tóm gọn sang một bên để Trần Kha đeo vào cho cô, nhìn hình ảnh lúc này của hai người thật giống một đôi thanh mai trúc mã đang trao lễ vật cho nhau.

"Xong rồi, không ngờ nó lại hợp với tiểu thư đến vậy."

"Rất đẹp phải không?"

"Rất đẹp."- Trần Kha gật đầu đáp

Trịnh Đan Ny luôn thích được nghe Trần Kha khen mình, mà Trần Kha  cũng chưa một lần chê bai Trịnh Đan Ny trừ mấy dạo trước cả hai ghét nhau. Buổi sinh nhật nhỏ được Trần Kha chuẩn bị chu đáo tại nơi lần đầu hai người cùng ra ngoài ăn kem, vẫn lại là những màn đấu khẩu kịch liệt kèm theo sự pha trò hài hước của Trần Kha khiến tâm tình cô tươi vui hẵng lên...nhưng cũng không kém những cử chỉ tình cảm của cô ta dành cho cô, điều này khiến cô lưu tâm và hiện tại cô đang muốn nói ra tình cảm trong lòng mình cho cô ta biết.

"Tiểu thư thật vụng về, dính ở đây nè." -

Trần Kha đưa tay chùi đi vết kem do Trịnh Đan Ny sơ ý để lại

Trịnh Đan Ny không phản bác khi Trần Kha nói cô vụng về vì từ nãy giờ cô vẫn bồi hồi khi nhìn thấy cô ta đưa tay lau vết kem cho mình và cùng lúc đưa ngón tay đó vào miệng mà mút. Có phải như vậy là hôn gián tiếp không nhỉ...

"Trứng Hấp ngốc, há miệng ra nào." - Trần Kha chìa muỗng kem về phía Trịnh Đan Ny.

Đón nhận muỗng kem từ Trần Kha cô cũng muốn đáp trả

"Đại VC há to nào..."

Trần Kha vui vẻ ngoạm lấy muỗng kem đầy ắp từ tay Trịnh Đan Ny, đây là lần đầu tiên cô được Trịnh Đan Ny đút như thế này. Cả hai cứ như thế thi nhau móm cho người kia ăn, rất thân mật và vui vẻ.

Sau khi cùng nhau đón sinh nhật Trịnh Đan Ny và Trần Kha trở về nhà. Trên đường về Trịnh Đan Ny vui vẻ hát hò không ngớt, Trần Kha cũng hòa cùng cô cả hai nhí nhố không ngừng. Một lát sau khi đã hát chán, Trịnh Đan Ny mới nghiêm túc nói...

"Trần Kha, cảm ơn cô đã ở cạnh tôi hôm nay. Tôi còn tưởng năm nay sẽ không có ai cùng đón sinh nhật với mình."

Trần Kha cười, ánh mắt hiện lên niềm vui. Trịnh Đan Ny tiếp tục nói

"Có thể bây giờ hơi muộn nhưng tôi vẫn muốn nói lời chưa nói...Tôi thật sự vui khi cô quay lại."

Nói đoạn Trịnh Đan Ny bước xuống xe đi thẳng vào nhà, cô cảm thấy ngại ngùng khi nói ra những lời ấy. Trần Kha đứng trân hết nữa giây mới kịp định thần lại

"Tiểu thư..."

Trịnh Đan Ny nghe tiếng gọi của người phía sau nhẹ quay lại

"Ngủ ngon."- Trần Kha mĩm cười chúc

Cả hai cùng cười với nhau, ánh mắt họ trao cho nhau rất đặc biệt. Tuy không nói ra nhưng họ hiểu đối phương có ý nghĩa như thế nào trong lòng người kia. Đêm hôm đó Trịnh gia mở đèn sáng rực suốt đêm trong khuôn viên, chào đón ngày đặc biệt của một người con gái đã hiện diện trên cõi đời này. Cô ấy là ánh sáng, là điều kì diệu và là những thứ tốt đẹp nhất mà Trần Kha gặp được từ trước đến nay.

--------

<<Cộc...cộc...>>

"Tiểu thư, dậy thôi."

"...."

"Cô mau dậy không hết đồ ăn sáng bây giờ..."

"Tôi xuống ngay."

Trần Kha bật cười, cô gái này là có tâm hồn ăn uống. Gọi cô ấy dậy chưa bao giờ hiệu quả nếu không dùng cách hù dọa thế này.

Trịnh Đan Ny thay đồ rồi cùng dùng điểm tâm với Trần Kha, sáng nào cũng vậy...bọn họ đều sinh hoạt với nhau hệt như đôi vợ chồng mới cưới.

"À, hôm nay chắc tôi về trễ đó. Phòng kinh doanh tổ chức ăn mừng việc đạt doanh thu cao."

"Tiểu thư của tôi thật giỏi. Vậy là cô cùng mọi người ra ngoài à?"

"Uhm. Cô không cần đợi tôi, lúc về tôi tự về cũng được."

Trần Kha không đáp, chỉ đưa ánh mắt lo lắng nhìn Trịnh Đan Ny. Trịnh Đan Ny hiểu tính cách của Trần Kha liền trấn an

"Tôi sẽ cố gắng không về quá muộn."

-------

Buổi tối Trịnh Đan Ny cùng mọi nhân viên của phòng kinh doanh mở party hoành tráng tại một nhà hàng. Đây là lần đầu Trịnh Đan Ny tham dự kiểu ăn mừng náo nhiệt thế này, góp mặt còn có cả Từ San và Phùng Ánh. Hai người bọn họ thật kì lạ, tuy cùng đến chung vui nhưng mặt lại lãnh cảm vô cùng.

Trịnh Đan Ny  đang vui vẻ với đồng nghiệp bỗng điện thoại chợt reo lên, màn hình hiện tên "Diệp Tử..." , Trịnh Đan Ny xin phép mọi người ra ngoài nghe máy, lúc cô rời đi Suho có đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô không chớp mắt...

"Tớ nghe, Diệp Thư Kỳ."

"Đan Ny à, cậu đến đây được không? Trần Kha tỷ đang ở bệnh viện."

Trong điện thoại Trịnh Đan Ny nghe giọng Diệp Thư Kỳ có chút gấp gáp lại quanh đó nghe có vẽ rất ồn ào, còn nghe cả tiếng xe cấp cứu...

"Trần Kha làm sao? Cậu đang ở đâu?"

"Bệnh viện đại học N, cậu đến liền đi nha."

Nói rồi Diệp Thư Kỳ cúp máy, cô thật sự không có thời gian để đợi Trần Kha. Lúc nãy vì có việc bận cô đã lái xe mà không cẩn thận đâm phải đuôi xe của Trần Kha, ra khỏi xe Diệp Thư Kỳ mới phát hiện đầu chị ấy bị va vào thành xe làm trán không ngừng chảy máu. Quá hoảng sợ Diệp Thư Kỳ  đưa Trần Kha đến bệnh viện băng bó vết thương, tuy Trần Kha không bị gì nặng nhưng cô cảm thấy có lỗi vô cùng. Kể từ khi bị Trần Kha từ chối Diệp Thư Kỳ có chút tức giận, đây là lần gặp lại sau khoảng thời gian đó.

"Tỷ tỷ, Đản Đản sắp tới rồi."

"Chị đã bảo chị tự lo được mà, em gọi cô ấy làm gì."

"Unnie bị thương vậy sao có thể tự lo được, là em không cẩn thận làm chị ra thế này." - Diệp Thư Kỳ hối lỗi

"Chỉ trầy xước nhẹ thôi em đừng lo, có việc gì cần làm em cứ đi đi."

"Thật xin lỗi chị, chị đừng giận em nha. Vậy em đi trước."

"Uhm. Cẩn thận đó."

Diệp Thư Kỳ vừa rời đi là lúc Trịnh Đan Ny vừa đến, từ nãy tới giờ lòng cô nóng như lửa đốt. Khi nghe tin Trần Kha ở đây cô lập tức đón taxi đến mặc cho sự can ngăn của Từ San. Từ sau khi bị Trịnh Đan Ny khước từ Từ San vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuổi cô, anh ta ngày càng bám riết lấy cô hơn. Còn cô vẫn không thể tiếp nhận anh ta, trong tâm trí của cô giờ đây chỉ toàn là "Trần Kha ".

Trên đường đến bệnh viện Trịnh Đan Ny thầm cầu mong cho Trần Kha vô sự, cô không thể tưởng tượng đến cảnh cô ta rời bỏ cô như ba mẹ từng bỏ cô ra đi. Bây giờ ngoài ông và dì Lâm chỉ còn cô ta ở cạnh cô, nếu Trần Kha có mệnh hệ gì chắc cô không thể sống nỗi. Cô là yêu cô ta quá nhiều, yêu đến mức bất chấp tất cả, hiện tại cô cũng có thể từ bỏ mọi thứ chỉ cần Trần Kha bình an không bị làm sao là được.

"Trần Kha a~ , làm ơn đừng có chuyện gì ..."

Miệng lắp bắp nói không nên lời, hai dòng lệ không ngừng lăn dài trên má...

Đến nơi, Trịnh Đan Ny chạy xộc vào bệnh viện mà không cần hỏi đến ai...cô cứ chạy dọc trên các dãy hành lang rồi đưa mắt nhìn vào từng phòng. Bình tĩnh lúc này là không thể đối với Trịnh Đan Ny, tay chân run rẫy mắt đỏ hoe òa khóc sướt mướt khi không thể tìm thấy Trần Kha. Tiếng khóc ngày một to hơn làm mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô xì xầm...

"Cô gái này bị sao thế nhỉ?" - A

"Tại sao lại ngồi đây khóc, lớn vậy rồi mà." - B

"Cô gì ơi, cô bị đau ở đâu sao?" - C

Trịnh Đan Ny không đáp lại, chỉ luôn miệng gọi tên một người " Trần Kha...Trần Kha...Trần Kha..."

"Trần Kha? Cô muốn tìm bệnh nhân Trần Kha à?" - D

Một nhân viên y tá đến hỏi, Trịnh Đan Ny chợt đứng phắc dậy liên tục hỏi người đối diện

"Đúng vậy. Là Trần Kha, cô có thể cho tôi biết bệnh nhân đó nằm phòng nào không?"

"Trần Kha sinh ngày mấy tháng mấy? Nói rõ năm sinh."

Trịnh Đan Ny bất ngờ trước câu hỏi này, cô nào biết ngày tháng năm sinh của Trần Kha...

"Tôi...không biết. Cô tra thử có người nào tên Trần Kha không?"

"Tra thì có nhưng tới hai người, một người đang nằm ở phòng 01 còn người kia không có nhập viện."

Chưa kịp suy nghĩ Trịnh Đan Ny liền chạy đến phòng 01, khi Diệp Thư Kỳ gọi còn nghe cả tiếng xe cấp cứu vậy chắc bị thương không nhẹ, nếu như thế là nhập viện rồi. Nghĩ thế Trịnh Đan Ny đẩy cửa bước vào thấy người nằm trên giường được đắp kín chăn từ đầu đến chân, không giữ được bình tĩnh cô ngồi khụy xuống khóc rống...

Thấy vậy các bác sĩ trong phòng đến đỡ cô dậy

"Xin lỗi cô, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Giờ phút này cô chẳng còn để ý đến bản thân trong mắt mọi người ra sao, cứ liên tục kêu gào không ngừng. Cô ta làm sao có thể như vậy mà bỏ cô đi, cô còn chưa kịp nói ra tình cảm của mình cho cô ta biết, tiếng yêu còn chưa nói, tình yêu của cô mới chớm nở đã vội tàn, chuyện tình yêu còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Cô thật sự không cam tâm...không cam tâm tí nào...

"TRẦN KHA, tỉnh lại đi... dậy nói chuyện với tôi mau lên..." - Trịnh Đan Ny lay mạnh người nằm phía trên, miệng không ngừng kêu gọi người kia dậy.
_________

Chap cho ngày mốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com