37
Thời gian thấm thoắt cũng thôi đưa …
3 năm sau:
“Tại sao bây giờ anh mới cho em biết!!! ” – Trịnh Đan Ny tức giận lớn tiếng, tay gom đồ cho vào vali
“Anh sợ khi em biết em sẽ bỏ về Trung mà tìm cô ta.” – Từ San ngồi một góc đưa mắt nhìn Trịnh Đan Ny chạy qua chạy lại xếp hành lí
“Anh thật ích kỉ Từ San. Cho đến giờ tôi vẫn không thể yêu anh.”
“Anh biết, chính vì vậy anh mới quyết định rút lui.” - Thanh âm có chút nhàn nhạt nói
“Tại sao ngay từ đầu anh không hiểu người tôi yêu là Trần Kha?”
“Tại vì anh không tin, anh nghĩ mình có thể khiến em thay đổi…nhưng rồi anh nhận ra trong 3 năm qua, từng li từng tí anh dành cho em, em vẫn chưa một lần chịu nhìn về phía anh.” – Từ San đau lòng nói
“Đáng lí anh nên nhận ra điều đó sớm hơn mới phải. Anh thật thủ đoạn đã dùng cách chia rẽ chúng tôi, đã lợi dụng niềm tin của ông để đạt mục đích cho riêng mình.”
“Anh làm tất cả những điều đó cũng chỉ vì yêu em. Còn cô ta thì sao chứ, em ở đây buồn vui thế nào cô ta chẳng một lần gọi hỏi thăm, bây giờ em lại muốn tìm về cô ta để nối lại tình xưa sao?”
“Đó là việc của tôi không cần anh quản.”
“Em nên nhớ trước khi chủ tịch mất đã nhờ anh chăm sóc cho em, cho dù chỉ là cương vị một người anh trai nhưng anh vẫn có quyền lo lắng cho em.”
“Nhưng trước khi ông mất ông cũng đã cho phép tôi đi tìm hạnh phúc riêng của đời mình. Trần Kha là người tôi yêu không lí nào anh không chấp nhận…”
“Anh không có nói sẽ ngăn cản em nhưng em cũng biết cô ta đã mất tích hơn 2 năm rồi, sống chết thế nào không ai biết. Em tính cả đời đi tìm một người biệt tăm biệt tích mà lãng phí tuổi thanh xuân của mình sao? Đan Ny à, em không còn trẻ nữa đâu, em đã đến tuổi lập gia đình rồi.” – Từ San ra sức khuyên ngăn
“Em tin chị ấy còn sống, chỉ là chị ấy dọn về nơi nào đó xa thành thị thôi.”
“Đan Ny…”
“Từ San, anh đừng nói nữa. Em đã quyết định rồi sẽ không từ bỏ đâu, vé máy bay cũng đã đặt…ngày mai 9h em sẽ trở về Trung.” - Trịnh Đan Ny mệt mỏi cảm thấy cuộc tranh cãi ngày một gay gắt
“Thôi được rồi, em là vẫn cố chấp thì anh cũng mặc kệ. Đến sân bay nhớ gọi cho Từ Ái, em ấy sẽ ra đón em.”
Trịnh Đan Ny sắp xếp hành lí xong trở về phòng nghỉ ngơi. Nằm trên giường trăn trở không sao chợp mắt được …vậy là đã 3 năm cô sinh sống trên đất Mỹ, cũng đã 3 năm cô rời xa chị. Ba năm qua không một tin tức, không một hình ảnh nào về chị, cô cứ sống trong mong chờ, trong nỗi nhớ nhung và từng ấy kỉ niệm. Nhớ lại vài tháng trước, ông đột nhiên gọi cô ra nói chuyện và gật đầu chấp thuận chuyện tình cảm của cô cho dù cô có chọn lựa ai đi chăng nữa ông cũng sẽ đồng ý. Có lẽ sau ngần ấy năm ông đã hiểu ra chân tình của cô dành cho người ấy là không bao giờ thay đổi.
Lúc ấy cô vui mừng muốn lập tức trở về tìm chị ngay nhưng mà cũng rất lo sợ, cô sợ rằng khi trở về sẽ nhìn thấy chị đi bên người khác nói cười vui vẻ, sẽ hạnh phúc bên người nào đó mà lãng quên tình yêu của cả hai đã một thời cuồng dại trao cho nhau. Chính vì thế cô rất phân vân và rồi vài ngày sau ông trở bệnh nặng hơn, đến lúc không còn chống cự đc nữa ông nhắm mắt và ra đi mãi mãi. Nhớ ngày đó cô đau buồn tiễn đưa ông trong cơn mưa chiều lất phất, rồi sau khi việc mai tang đã xong xuôi cô quyết định trở về nơi mình sinh ra sau một khoảng thời gian tu nghiệp ở đất khách quê người. Về phía Dì Lâm, dì sẽ nương náu lại đây với linh cữu của ông mà sống, dì bảo dì đã già không muốn đi lại nhiều…Vậy là dứt khoác trở lại Trung một thân một mình, trở lại công ty để toàn tâm toàn ý lãnh đạo như lời ông trăn trối trước khi rời xa. Chuyến trở về lần này không chỉ vì công việc mà còn vì tình yêu của đời cô, cô đã rất bất ngờ khi nghe Từ San nói rằng Trần Kha – người cô yêu đã rời xa Quảng Đông không một ai biết đến. Đau buồn hơn khi cô biết được những tháng ngày cô rời xa chị, chị đã đau khổ sống chật vật đến dường nào. Từ Ái cũng đã cho cô hay tất cả những gì xảy ra với chị trong đêm định mệnh đó, và thứ duy nhất chị để lại cho đến bây giờ là chiếc điện thoại có lưu đoạn phim ngắn của cô mặc chiếc váy cưới khi cả hai cùng nghỉ mát ở Bắc Hải.
------------
9h sáng Trịnh Đan Ny đón taxi ra sân bay, mất vài tiếng cuối cùng cô cũng đáp xuống sân bay Quảng Đông Trung Quốc. Cánh cửa vừa hé mở, Trịnh Đan Ny đưa mắt rảo quanh…
Quảng Đông ở ngoài kia, nơi có biết bao nhiêu kỉ niệm gắn bó giữa cô và chị…
“Đan Ny…” – Từ Ái vẫy tay gọi
“Đã lâu không gặp…” – Trịnh Đan Ny mỉm cười với Từ Ái.
“Ba năm rồi cô vẫn rất xinh đẹp, tóc đã cắt ngắn sao?”
“Uhm. Tôi muốn thay đổi một chút.”
“Trông cá tính lắm. Thôi ra ngoài đi, xe tôi đang đợi đó.”
Từ Ái phụ giúp Trịnh Đan Ny đem hành lí ra sau xe rồi bảo tài xế đưa cả hai về Trịnh gia. Trên đường về mắt Trịnh Đan Ny không ngừng nhìn ra phía ngoài cửa kính xe, thấy thế Từ Ái cười cười hỏi…
“Quảng Đông đã thay đổi không ít trong ba năm qua…Cô thấy bỡ ngỡ lắm không?”
Trịnh Đan Ny gật đầu thay cho câu trả lời, Từ Ái tiếp tục…
“Cô dự tính sẽ ở lại đây bao lâu?”
“Tôi sẽ lấy lại quyền điều hành công ty từ Phùng Văn và chắc sẽ ở đây luôn.”
“Không tính trở lại bên kia sao?”
“Sẽ không. Thời hạn của Phùng Văn Soo cũng sắp hết, trước đây rời đi ông tôi chỉ giao kết cho lão nắm quyền có thời hạn, đến giờ cũng chấm dứt… không còn ai lãnh đạo công ty nữa nên tôi muốn trở về giúp công ty phát triển.”
“Uhm. Về việc Trần Kha tôi có cho người điều tra nhưng không có tin tức gì.”
Nói đến đây Từ Ái để ý thấy sắc mặt Trịnh Đan Ny tối sầm lại, cô biết là cô ta đang rất lo lắng…
“Cô cứ chuyên tâm vào việc công ty, chuyện của chị ấy tôi sẽ lo.” – Từ Ái an ủi
“Không. Tôi sẽ đi tìm chị ấy.” – Trịnh Đan Ny kiên định nhìn Từ Ái đáp
Có chút bất ngờ trước thái độ phản hồi của Trịnh Đan Ny… nhưng mà cô nghĩ là nên như vậy…
[….]
Tính đến thời điểm hiện tại đã 2 tháng kể từ khi cô trở lại Quảng Đông, mọi việc trong công ty đều được dàn xếp ổn thỏa. Phùng Văn đã bị phế chức vì những việc làm bất chính trong thời gian qua, theo như bản di chúc của chủ tịch Trịnh, Trịnh Đan Ny sẽ nắm giữ tất cả cổ phiếu trong công ty và có quyền hành lãnh đạo thay ông. Một tháng trở về trước, khi thấy sự xuất hiện của Trịnh Đan Ny mọi người đều kinh ngạc…nhất là Phùng Văn, lão ta còn định bày mưu hãm hại cô nhưng đã bị A Hào con trai lão tố cáo mọi tội lỗi của lão, còn Phùng Ánh cuối cùng cũng nhịn không được mà xin từ chức đi đến nơi khác để tìm lại bản thân mình. Tất cả những sóng gió đã qua, mọi thứ cũng yên ã trở về như lúc ban đầu nhưng tâm nguyện Trịnh Đan Ny vẫn chưa thành đó là làm sao cô có thể tìm thấy Trần Kha…Cô tự nhủ rằng chị vẫn bình an vô sự, chỉ là chị đang sống ẩn dật nơi nào đó thôi, có thể Quảng Đông quá xô bồ náo nhiệt nên chị muốn đến một nơi yên tĩnh để cảm thụ cuộc sống…
“Kha à, hãy đợi em. Em sẽ tìm ra Chị rồi chúng ta sẽ trở về bên nhau như những tháng ngày trước.”
----------
Tại Bắc Hải:
<< Cốc…cốc... >>
“Mời vào.”
“Chào giám đốc, tôi đến để đưa danh sách những vị khách quan trọng đặt phòng trong ngày mai.”
Người con gái ngồi trên chiếc ghế xoay màu đen, mặc sơ mi trắng lịch lãm quay đầu lại nhận lấy xấp giấy mỏng rồi đưa mắt nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới bản danh sách, mắt cô ta vừa dò xét tay vừa gõ lộc cộc trên bàn không ngừng…
“Có bao nhiêu người?”
“Tổng cộng là 224 người.”
“Số người đặt phòng là bao nhiêu?”
“Có 224 người đặt phòng một đêm, còn 1 người đặt phòng 3 đêm ở tầng cao nhất của khách sạn chúng ta ạ.”
“Người đặt phòng 3 đêm đó tên gì?”
“Vị đó là Trịnh Đan Ny, chủ tich của tập đoàn Trịnh gia.”
Người con gái ngồi trên ghế, mắt khẽ nhíu lại, tay trái đột nhiên ngừng gõ, tay phải run run nhàu nát một góc giấy…
“Hãy tiếp đãi vị tiểu thư đó thật chu đáo, đừng để cô ấy phàn nàn điều gì. Trong thời gian tới nếu có ai hỏi tôi bảo tôi đã đi vắng.”
“Vâng ạ. Vậy tôi xin phép.”
Nhìn cánh cửa phòng khép lại, cô gái lúc nãy ngồi trên chiếc ghế đen mới thả lỏng người, đầu dựa vào vành ghế mắt dõi nhìn xa xăm, mơ hồ đang nghĩ ngợi điều gì đó không ai có thể biết được…
________
Như đã hứa, 25like 3 chap🤧
Mn đọc vv
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com