🌟 Chương 12 🌟: Dường như có gì đó đã thay đổi
Editor: Chu
Lục Phồn Chi lập tức đứng tại chỗ, lỗ tai nhanh chóng ửng đỏ, anh hít một hơi sâu: "Tô Tinh Nam, lần thứ hai rồi."
Tô Tinh Nam ngẩng đầu: "Lần thứ hai gì cơ? Sao anh không trả lời tôi?"
"Trả lời trả lời. Tôi sẽ không bỏ cô lại."
Không lâu sau, một cái đầu từ từ dựa vào lưng anh, hơi thở đều đặn phả bên tai khiến lòng anh xao động.
Lục Phồn Chi nhỏ giọng hỏi: "Nhóc con, ngủ rồi à?"
Người nằm trên lưng không đáp lại.
Đêm khuya sâu thẳm, cơn gió hè thổi tới mang theo se lạnh.
Lục Phồn Chi bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Anh nhẹ nhàng mở cửa, rồi đặt cô lên giường, thuận tay cởi giày giúp cô.
Ngẫm nghĩ, nếu cô nhóc này mà biết bản thân đi ra ngoài về chưa kịp tẩy trang, thay quần áo đã lên giường nằm, chắc chắn sẽ khó chịu cho xem. Không chừng còn tức giận với anh.
Anh cười bất lực, đi vào phòng vệ sinh nhúng khăn vào nước ấm rồi giúp cô lau mặt.
Sau đó đi đến cuối giường, dùng một khăn khác lau chân cho cô.
Đang định rời đi, bước chân anh lại quay lại bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say.
Anh tháo chun buộc tóc trên đầu Tô Tinh Nam, mái tóc xõa xuống tự nhiên, khuôn mặt nhỏ xíu vùi trong chăn, đôi môi khẽ ửng hồng.
Yên tĩnh như một bé mèo con.
Chỉ khi ngủ mới trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng.
Anh siết nhẹ chiếc dây buộc tóc trong tay, rồi đặt lên tủ đầu giường.
Lại vươn tay, khựng trong không trung một thoáng, rồi khẽ gạt mái tóc sang một bên.
Ngay lúc tay về, Tô Tinh Nam chậm rãi mở hai mắt.
Anh giật mình, rồi lấy lại bình tĩnh trong tức khắc, cũng chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm nên hỏi từ tốn: "Tỉnh rồi?"
Ánh mắt Tô Tinh Nam mơ màng, giọng nói nỉ non: "Muốn uống nước, khát quá."
Lục Phồn Chi xoay người đi ra ngoài, nhưng vừa đi được một bước đã bị nắm lấy cổ tay, bàn tay nhỏ trắng mềm phủ lên làn da anh.
Màu sắc đối lập rõ ràng, một trắng một nâu.
Anh quay đầu, Tô Tinh Nam đang ngồi nhìn anh, đôi mắt ửng hồng đáng thương: "Anh đã đồng ý không bỏ tôi lại."
Lục Phồn Chi xoa đầu cô vài cái, "Tôi đi lấy nước cho cô thôi chứ không có bỏ đi luôn. Ngoan nào."
"Vậy đi cùng đi."
Lục Phồn Chi nhìn cô, bất lực thở dài, mang dép vào cho cô.
Tô Tinh Nam nắm chặt góc áo anh, bước theo từng bước một.
Đi đến phòng bếp, anh bắt đầu nấu nước, rồi cắt một lát chanh.
Cuối cùng rót nước ấm, vắt chút nước chanh vào: "Này, uống đi."
Tô Tinh Nam giơ một tay cầm ly nước, đưa lên miệng.
Chưa kịp chạm môi, nước đã chảy ra, đổ xuống áo. Lục Phồn Chi không kịp ngăn lại nên áo của cô bị ướt loang lổ.
Anh nhanh tay rút vài tờ giấy nhét vào tay cô: "Lau nhanh."
Cô thản nhiên lau qua loa, rồi lầm bầm: "Đến cả ly nước cũng bắt nạt tôi, chẳng chịu để tôi uống."
Lục Phồn Chi khẽ day trán, lại rót cho cô một ly khác.
Tô Tinh Nam định cầm lấy nhưng bị anh cản lại: "Đừng nhúc nhích, tôi đút cô."
Tô Tinh Nam ngoan ngoãn nhấp từng ngụm. Một giọt nước lăn xuống từ khóe môi, trượt theo đường cong mềm mại bên dưới, rồi biến mất không chút dấu vết.
Áo thun trắng bị thấm ướt, dính sát vào da cô.
Ánh mắt Lục Phồn Chi thoáng tối lại, kéo cô về phòng: "Đi thay quần áo đi."
"Đi lẹ thế." Tô Tinh Nam nhìn anh: "Mà quần áo ở đâu?"
Lục Phồn Chi tức đến nỗi bật cười: "Quần áo của cô mà lại hỏi tôi?"
Tô Tinh Nam nhìn anh bằng vẻ mặt ngơ ngác.
Một lát sau, Lục Phồn Chi chỉ đành thở dài một hơi: "Đứng im ở đây đi, để tôi tìm xem."
Lục Phồn Chi đi đến phòng để quần áo, nhìn hoa cả mắt, nhiều quần áo váy vóc như vậy, biết cái nào là đồ ngủ?
Cuối cùng, anh mở tủ đồ ra tìm cả buổi trời mới thấy được một cái áo thun.
Đi đến bên giường, Tô Tinh Nam vẫn ngoan ngoãn đứng đợi.
Ngoan thật.
Lục Phồn Chi đưa áo cho cô: "Thay cái này đi, tôi ra ngoài, thay xong thì gọi tôi."
Anh đứng ngoài cửa chần chừ một chút, rồi mới thẳng bước ra ban công. Ngắm nhìn cảnh sắc ban đêm.
Trên tay cầm một hộp thuốc lá, đã lâu không chạm vào thứ này, anh cầm trên tay lật qua lật lại vài cái, rồi lấy ra một điếu.
Một tay khác chơi đùa chiếc bật lửa một lát mới châm lửa, rít vào một hơi, chậm rãi thả ra một vòng khói. Đốm lửa nhỏ nhoi rực lên trong bóng tối.
Ngón tay anh vô thức vuốt nhẹ, như còn sót lại cảm giác mềm mại cùng hương thơm trên tóc cô.
Hút xong điếu thuốc, Lục Phồn Chi búng tàn thuốc, dập lửa rồi ném vào thùng rác.
Sau đó đi xuống bếp uống một chút nước để tiêu bớt mùi thuốc lá, mới quay lại gõ cửa phòng Tô Tinh Nam:
"Tô Tinh Nam? Thay đồ xong chưa?"
Không có tiếng đáp lại, Lục Phồn Chi lại gõ thêm vài lần, nhóc con kia đang làm gì bên trong vậy? Lỡ say quá nên xảy ra chuyện gì thì sao?
Anh lập tức đẩy cửa bước vào.
Cô gái xoã tung mái tóc rối của mình, ngồi yên lặng bên mép giường. Làn da trắng đến chói mắt,
Những nơi cần có thịt đều có đủ, những chỗ không thì gọn gàng cực kỳ.
Lục Phồn Chi nhanh chóng "tách" một tiếng tắt đèn, đứng tại chỗ cuộn chặt nắm tay.
"Ơ? Sao cúp điện rồi? Lục Phồn Chi, anh ở đây dạ?" Giọng nói của Tô Tinh Nam có chút run rẩy.
"Cô đừng sợ. Tôi đây. Bây giờ cô ngoan nghe theo lời tôi, đi lên giường nằm, đắp chăn lại đàng hoàng rồi gọi tôi tới. Được không?"
"Được... Vậy anh nhanh lên nha."
Lục Phồn Chi đứng ngoài cửa thêm chốc lát rồi hỏi: "Xong chưa? Đắp chăn rồi chứ?"
"Rồi. Anh tới nhanh đi, tối quá à, tôi hơi sợ."
Uống rượu mà có thể say tới mức này luôn ư?
Lục Phồn Chi âm thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ không cho cô uống nhiều nữa.
Anh liếm môi, dựa theo trong trí nhớ, mò mẫm đi đến bên mép giường, vén chăn vào trong để bảo đảm cô sẽ không mở ra.
"Nhóc con. Ngủ đi. Tôi ở cạnh cô, đừng sợ." Lục Phồn Chi ngồi dưới sàn nhà, dựa vào tủ đầu giường, dịu dàng nói.
"Không được bỏ đi đó nha."
Cứ hễ say, Tô Tinh Nam liền mất hết cảm giác an toàn, sự yếu đuối giấu kín như muốn nhảy ra bất cứ lúc nào.
Ngày thường hay cậy mạnh như vậy, rốt cuộc đâu mới là con người thật nhất của cô?
Hay có lẽ chẳng có cái gọi là thật nhất.
Con người vốn là những cá thể chuyển động, không thể đóng khung trong một định nghĩa duy nhất.
Có lẽ tùy vào mỗi ngày, mỗi trải nghiệm mà để lộ ra một mặt khác nhau.
Cũng có thể là tính cách đó của cô chỉ thể hiện trước mặt người ngoài.
Trong chốc lát, tiếng hít thở đều đều vang lên.
Lục Phồn Chi đợi cô ngủ say mới đứng dậy.
Vốn định đi ra ngoài, nhưng anh chợt khựng lại, đi đến sofa trong phòng nằm xuống.
Anh sợ nửa đêm tỉnh dậy cô lại nhõng nhẽo ầm ĩ.
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên len qua rèm cửa, những hạt bụi li ti trôi nổi, nhè nhẹ đung đưa trong không gian.
Một bàn tay trắng nõn, thon thả thò ra, mò mẫm trên tủ đầu giường, không biết đang định làm gì.
"Ưm? Điện thoại đâu rồi?" Giọng nói mềm nhũn phát ra từ trong chăn.
Tô Tinh Nam ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương vài cái, cô đơ ra vài giây, rồi chợt nhớ đến khung cảnh xảy ra trên phố vào đêm qua.
Hình ảnh in sâu nhất chính là giọng nói trầm ấm ấy.
Hình như mình đã ngủ gục trên lưng anh ấy?
Tối qua cứ mặc kệ mà ngủ trên lưng người ta vậy luôn?
Ngày thường ngủ một chút tiếng động cũng không yên, vậy mà có thể ngủ được khi đang ở ngoài đường.
Cô chậm rãi nhớ lại, không biết nghĩ tới cảnh gì mà bất giác cúi đầu nhìn xuống. Mặt bỗng chốc đỏ bừng, cả người chui tọt vào trong chăn.
Tối qua mình đã làm cái gì ngớ ngẩn vậy trời?
Hình như quần áo là do tự mình cởi nữa.
Sao cởi ra rồi không mặc vô? Tô Tinh Nam, mày là lưu manh hả?
Rồi còn vụ uống nước nữa. Uống nước thôi thì không nói đi, nghĩ sao mà lại tự làm đổ lên người mình.
Tô Tinh Nam chỉ muốn tự bóp cổ chết.
Phía sofa truyền đến tiếng động nhẹ, Tô Tinh Nam lập tức ngừng thở, không dám nhúc nhích.
Trong chốc lát, cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
Tô Tinh Nam trùm chăn, nằm trên giường thét chói tai, lăn qua lăn lại vài vòng.
Mặt mũi đâu mà nhìn người khác nữa đây.
Thôi kệ, chỉ cần mình không ngại, người ngại sẽ là đối phương.
Tô Tinh Nam liên tục lặp lại mấy lời động viên trong đầu, rồi hấp tấp chui vào phòng tắm.
Tắm nửa ngày trời mới đi xuống lầu.
Đúng lúc Lục Phồn Chi dọn bữa sáng ra, ánh mắt hai người va vào nhau.
Dường như có gì đó đã thay đổi.
Lục Phồn Chi lập tức dời mắt đi, anh "khụ" một tiếng: "Dậy rồi?"
Đúng kiểu không biết nói gì nên cứ mở miệng đại.
"Ừm..."
"Đến ăn sáng luôn đi."
Hai người ngồi xuống bàn, không còn cái không khí nhộn nhịp như trước, cả hai đều im lặng.
Lục Phồn Chi cân nhắc một lúc rồi mới nói: "Sau này ra ngoài đừng uống rượu nữa, cô thấy sao?"
Còn hỏi tôi thấy sao nữa à...
Tô Tinh Nam cúi đầu, càng lúc càng thấp.
Lục Phồn Chi nhìn cô, cười thành tiếng: "Đừng có trốn. Cúi nữa là tới trong chén luôn đó."
Tô Tinh Nam ngẩng đầu, trừng mắt liếc anh một cái: "Hôm qua là ngoài ý muốn thôi, trước đó không có vậy đâu. Không phải anh cũng được lợi à?"
"Hửm, ai lợi dụng ai? Này nhóc con, là ai luôn cứ nắm chặt không cho tôi đi nhỉ?"
"Tôi còn cởi đồ nữa đó." Tô Tinh Nam buột miệng thốt ra.
Nói xong liền tưởng trừu chính mình một cái đại bạt tai. Cái gì hổ lang chi từ.
"Tôi kêu cô cởi à?"
"Ai biết được?"
Hừ. Còn biết đổi trắng thay đen nữa,
"Yên tâm, không thấy gì đâu. Hôm qua tôi tắt đèn."
Tô Tinh Nam nhỏ giọng nói thầm: "Ai hỏi anh cái này."
Lục Phồn Chi ăn xong, lau miệng, ánh mắt lại dừng ở dáng vẻ cô chậm rãi đưa từng thìa cháo lên miệng.
Tô Tinh Nam len lén liếc sang, bắt gặp ánh mắt anh thì lập tức tỏ ra thản nhiên.
Giống như một con công kiêu ngạo, tao nhã dùng xong bữa sáng, rồi ung dung rời khỏi bàn ăn: "Nhớ rửa chén nha."
"Hoá ra tôi chỉ là máy rửa bát cho cô thôi à?"
Lục Phồn Chi vừa nói vừa sửa sang lại bàn ăn rồi dọn bát đũa.
Tô Tinh Nam cong môi, đi về phía phòng đàn trên lầu
Nếu mỗi ngày trôi qua đều bình yên thế này thôi cũng đủ mãn nguyện.
Trời xanh quang đãng, ngay cả không khí cũng như ngọt ngào hơn, cái nắng oi ả mùa hè cũng chẳng còn quá khó chịu.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.
"Luyện đàn xong chưa?"
Là Trần Tân.
"Nói đi." Giọng Tô Tinh Nam có chút lười biếng, cơ thể vẫn còn chưa khoẻ lắm, nguồn cơn là từ trận say đêm qua.
Tuy nhiên, Trần Tân đã quen với tính cách này của cô, đi thẳng vào chủ đề: "Vậy cậu luyện đàn tiếp đi. Lát nhớ xem tin nhắn WeChat, tôi vừa gửi cho cậu mấy tấm hình."
"Hình gì vậy?"
"Mặt trời mọc. Đi ngắm không?"
"Đi." Tô Tinh Nam đồng ý không chút chần chừ: "Ngày mai nha. Ngày mai đi liền."
"Được. Tôi vừa tìm được một con đường mới. Tầm sáu giờ chiều nay chúng ta lái xe đi thử trước, rồi tiện thể mua ít đồ cần mang theo."
Tô Tinh Nam gật gật đầu, rồi chợt nhớ ra Trần Tân bên kia không nhìn thấy động tác của mình, liền mở miệng: "Còn ai đi cùng không?"
"Tôi có rủ Sở Sở với bạn trai cậu ấy đi cùng, cả Trình Thần và Thẩm Nhất nữa."
"Duyệt."
"Đúng rồi. Cậu nhớ rủ thêm anh Lục nha." Trần Tân tranh thủ lúc cô chưa cúp máy, nói thêm.
"Ủa. Tự cậu rủ đi, tôi là người hầu của cậu hả?"
"Đại tiểu thư ơi, cậu có nói nhầm không? Tôi đây nào dám đâu chứ." Trần Tân khoa trương nói: "Không phải anh Lục là người của cậu hả? Tôi đâu thể tự tiện quyết định thay được."
"Vớ va vớ vẩn. Đã có đóng dấu gì chưa mà gọi là người của tôi."
Nghe như đang giấu đầu lòi đuôi.
Trần Tân ở bên kia trợn mắt: "Cứ vậy đi nha, cúp á. Chiều nay tôi đến đón hai người."
"Ok."
Tô Tinh Nam cúp điện thoại, rất nhanh đã đến ba giờ chiều.
Cô mở cửa, đi về phía phòng gym, bên trong không có ai. Sau đó đi vào bếp, cũng chẳng thấy người đâu.
Kỳ lạ thế.
"Lục Phồn Chi?" Tô Tinh Nam dè đặt gọi tên anh.
Không có tiếng đáp lời, trong lòng cô chợt thắt lại.
2466 words
09.11.2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com