Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🌟 Chương 4 🌟: Ý nghĩa cuộc sống

Editor: Chu

Sự chú ý của dì Tống dời hết lên vệt sữa bò dính trên người Tô Tinh Nam: "Tinh Tinh, sao hôm nay con lại hấp ta hấp tấp thế, nhanh đi thay quần áo đi."

Tô Tinh Nam vội nói: "Vâng vâng, con đi thay ngay đây. Đúng lúc cũng ăn xong rồi. Nếu không còn gì nữa thì dì cứ về nghỉ đi ạ, không cần làm tiếp đâu."

Vừa nói, cô vừa cầm túi xách của dì Tống lên, đẩy dì ấy về phía cửa.

Dì Tống cười nói: "Chao ôi, con bé này, may mà có con quan tâm đến dì. Có chuyện gì thì cứ gọi cho dì nhé."

"Con biết rồi, dì Tống ~ có lúc nào mà con không quan tâm dì đâu." Tô Tinh Nam lắc lắc cách tay dì Tống.

"Lo mà thay đồ lẹ đi, dù bây giờ là mùa hè nhưng cũng không thể ỷ y được. Dì về đây, có gì nhớ phải gọi ngay cho dì, không được buồn một mình đâu đấy."

Đôi mắt Tô Tinh Nam chợt ươn ướt: "Con nhớ rồi. Con sẽ gọi ạ."

Tiếp đó, cô nghịch ngợm giơ tay làm động tác điện thoại bên tai, cong mấy ngón tay lại:

"Bái bai ~"

Sau khi đóng cửa, Tô Tinh Nam dựa vào vách cửa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, việc nói dối thế này thật sự chẳng dễ dàng.

Qua tầm nửa phút sau, cô mới bước về phòng ngủ.

"Cốc cốc cốc"

Gõ xong Tô Tinh Nam mới nhớ ra, đây là phòng của mình, cần gì phải gõ cửa? Cô lập tức đẩy cửa đi vào.

Vừa bước vào đã nhìn thấy bộ dạng như cười như không của Lục Phồn Chi: "Chà, cô nhóc. Diễn xuất thế này ít nhất có thể lãnh giải Ảnh hậu Oscar được rồi đấy."

Tô Tinh Nam trừng mắt: "Thôi thôi thôi, tôi không dám nhận đâu."

Sau đó cô bước đến, ngồi cạnh anh rồi nói: "Dì Tống về rồi, hiện giờ anh đã có thể rời đi."

Lục Phồn Chi cong môi, chọc cô: "Nếu tôi không đi thì sao?"

Tô Tinh Nam nhướng mày: "Tôi sẽ báo cảnh sát liền!"

Cô dừng vài giây rồi nói tiếp:

"Tôi không quan tâm tại sao anh lại xuất hiện ở đây, tóm lại là không thích hợp. Sau khi đi rồi, những chuyện từng xảy ra ở đây, hy vọng anh sẽ giữ kín trong lòng."

Miệng lưỡi cô gái nhỏ này ghê gớm thật đấy.

"Ha, cô nhóc này." Nói rồi anh chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài.

"Anh đi đâu đấy?"

"Ra khỏi nơi đây." Lục Phồn Chi không quay đầu, giơ tay lên vẫy vài cái.

Tô Tinh Nam khựng lại một chút, rồi vội vàng chạy xuống lầu, nhanh tay cầm lấy vài lát bánh mì, đuổi tới chỗ Lục Phồn Chi đang đứng ở cửa, tỏ vẻ bình tĩnh mà nói: "Ăn chút điểm tâm đi."

Lục Phồn Chi nhận lấy, sau đó vỗ đầu cô: "Cũng chu đáo quá nhỉ."

Sau đó mở cửa rời đi tức khắc.

Tô Tinh Nam nhìn cách cửa mở ra rồi đóng lại, bỗng cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó.

Nhất thời cô không nghĩ ra, nhìn đồ ăn còn lại trên bàn cũng chẳng thấy ngon miệng, dọn dẹp qua loa rồi chuẩn bị trở về phòng.

Đột nhiên vỗ một cái vào trán: "Ơi á! Bác sĩ dặn hôm nay cần phải truyền nước biển thêm, thế mà lại quên tuốt."

Nói xong cô liền chạy ra ngoài.

Tô Tinh Nam cảm giác như mình vừa chạy với tốc độ 100m, cũng may anh vẫn chưa đi xa, đuổi theo không bao lâu thì nhìn thấy Lục Phồn Chi đang đứng ở ven đường trước cổng khu biệt thự.

Cô không chút chần chừ mà chạy đến chỗ anh.

Lục Phồn Chi nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ, anh im lặng, đợi cô mở lời.

Tô Tinh Nam thở hồng hộc, hít sâu vài hơi mới ổn định lại, rồi chậm rãi nói:

"Tối qua bác sĩ bảo hôm nay anh phải truyền nước tiếp, lỡ như lại phát sốt thì sao? Hay anh ở lại thêm đi? Dù sao... Dì Tống cũng về rồi."

Lục Phồn Chi hờ hững đáp: "Không cần đâu. Cô nhóc, không cần lo cho tôi, để ý bản thân trước kìa, quần áo dính sữa bò còn chưa thay ra nữa. Quay về lẹ đi."

Không chờ Tô Tinh Nam trả lời, anh đã lập tức xoay người rời đi.

Tô Tinh Nam bỗng cảm thấy có chút mất mát.

Khoan đã, sao lại phải mất mát, cùng lắm chỉ là lòng tốt không được đáp lại thôi.

Sau đó cô liền ra vẻ tự nhiên, xoay người đi về nhà.

những người mệt nhoài lê bước về nhà sau giờ tan ca, những bà mẹ tất bật trong bếp nấu bữa tối, từng gia đình chuẩn bị ra ngoài tản bộ, và tiếng cười đùa trong trẻo của lũ trẻ bay lẫn trong không khí...

Mặt trời sắp xuống núi, trên bầu trời vẫn còn sót lại chút ánh hoàng hôn rực cháy. Ngọn gió chiều khẽ lay động tấm rèm cửa, ngoài đường dần trở nên náo nhiệt.

Người thì lê thân xác mệt mỏi đuổi theo chuyến tàu điện ngầm để về nhà, những bà mẹ tất bật nấu cơm chiều, có những gia đình đan chuẩn bị ra ngoài tản bộ, còn có cả tiếng cười đùa trong trẻo của trẻ con xen lẫn trong không trung......

Ăn cơm trưa xong, Tô Tinh Nam ngủ một giấc đến bây giờ, có thể là do tối hôm qua không ngủ được bao nhiêu.

Cô từ từ thò đầu khỏi chăn, mở to đôi mắt nhìn trần nhà, sự yên ắng trong phòng khiến lòng cô chợt cảm thấy khó chịu.

Cảm giác cô độc như bị vứt bỏ.

Nước mắt vô cớ trào ra, chảy từ khóe mắt rồi biến mất trên gối nằm.

Trên thế giới hàng triệu người hàng tỷ người, hẳn sẽ có một người cần đến mình mà nhỉ? Nhưng hết lần này đến lần khác, chẳng ai muốn có mình trong đời, có phải do mình tệ quá không.

Tô Tinh Nam như rơi vào một cơn lốc xoáy, làm thế nào cũng không thoát ra được.

"I'm going under and this time, I fear there's no one to save me..."

"Tôi đang dần chìm xuống và lần này, tôi sợ rằng sẽ chẳng có ai đến cứu mình..." (Lời bài hát Someone You Loved - Lewis Capaldi)

Chuông điện thoại vang lên, Tô Tinh Nam không nhận, như thể không nghe thấy gì.

Tiếng chuông ngừng rồi lại vang lên lần nữa, người kia gọi hết cuộc này đến cuộc khác, vừa hối hả, vừa nóng ruột, như chỉ mong cô bắt máy.

Tô Tinh Nam vẫn mặc kê.

Cô cứ mở trừng mắt, thẳng đến khi sắc trời tối dần, trong phòng không còn tí ánh sáng.

Cuối cùng cô cũng vươn tay cầm điện thoại, nhìn hàng chục cuộc gọi nhỡ, đang định gọi lại thì bên kia đã gọi đến tiếp.

"Tô Tô, sao cả buổi trời mới nghe máy vậy? Làm tôi sợ muốn chết luôn." Giọng điệu sốt ruột của Trần Tân truyền đến xuyên qua điện thoại.

"Ngủ quên." Cô nhàn nhạt trả lời.

"Gọi nhiều vậy mà cũng không đánh thức cậu được, ngủ gì mà lắm thế."

"Điện thoại tắt thông báo nên không nghe thấy."

"Đừng có xạo, làm như tôi không hiểu cậu vậy, lúc ngủ cậu có bao giờ tắt âm đâu." Trần Tân vạch trần lời nói dối của cô.

Không sai, lúc ngủ Tô Tinh Nam không bao giờ tắt chuông điện thoại. Cô sợ trong lúc mình ngủ, sẽ có người có việc gấp hoặc không ổn tìm đến.

Lỡ như không hay, có thể cô sẽ hối hận cả đời.

Trần Tân thấy cô im lặng, lại mở miệng nói: "Đi chơi không?"

"Thôi, nay thấy mệt quá."

"Đi đi mà. ở nhà buồn chết. Yên tâm, lần này không ồn ào đâu."

Cuối cùng vẫn không thắng nổi sự kiên trì của cậu ấy.

Phải thừa nhận rằng, cuộc gọi của Trần Tân đến rất đúng lúc, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Tinh Nam.

Cô rời giường, trang điểm nhẹ nhàng, chỉ kẻ thêm eyeliner mà đã quyến rũ cực kỳ, mặc một chiếc váy đỏ hai dây, cả người vừa mị hoặc lại vừa thanh thuần.

Tô Tinh Nam gọi xe đến địa điểm mà Trần Tân nói.

Là một quán bar nhỏ nằm ở ven thành phố, lặng lẽ đứng một mình, như thể đang tách mình khỏi thế giới ngoài kia.

Không gian bên trong rất dễ chịu, không có mùi thuốc lá.

Tuy rằng cô cũng hút thuốc, nhưng lại không chuộng những nơi có mùi thuốc lá.

Khách đến cũng không nhiều lắm, trên sân khấu chỉ có một ca sĩ dân ca đang ngân nga, tiếng đàn như đang thổn thức.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Trần Tân đang ngồi uống rượu trong góc một mình, cô liền đi đến.

"Chà, đại thiếu gia nhà họ Trần hôm nay đổi phong cách à? Sao lại tới chỗ yên tĩnh như này? Bỏ rơi mấy cái sàn nhảy náo nhiệt quen thuộc của cậu rồi sao? Cái đám bè nhiều hơn bạn kia cũng không tới chơi với cậu à?"

Trần Tân ngẩng đầu cười khẽ: "Không phải vì cô nàng kén chọn là cậu sao?"

Tô Tinh Nam chắp tay giả bộ cung kính: "Đội ơn cậu nha. Cảm động ghê luôn á. Không ngờ cậu có thể thay đổi vì tôi."

"Phắn đi." Trần Tân liếc cô một cái, nâng ly rượu hỏi cô: "Uống rượu không?"

Tô Tinh Nam cười hì hì: "Đương nhiên, cậu mời thì tôi nào nỡ từ chối? Làm vậy coi sao được."

Cứ như vậy, hai người từ tốn nhấp rượu, không ai nói lời nào.

Tô Tinh Nam không hỏi cậu ấy, lý do đến đây vào tối nay là gì.

Trần Tân cũng không hỏi cô, rõ ràng là không tắt âm, tại sao lại không nghe điện thoại.

Có thể là trong lòng cả hai đều đã hiểu rõ.

Trạng thái ở chung thoải mái nhất của hai người bạn thân có lẽ chính là như vậy.

Cậu không hỏi, tôi cũng không nói, nhưng cậu hiểu được ý tôi, tôi cũng biết rõ trong lòng cậu đang gì nghĩ. Hai bên đều nhìn thấy rõ nhất con người thật của nhau.

Tô Tinh Nam cất lời, phá vỡ sự trầm mặc: "Bao lâu rồi tụi mình không ngồi uống rượu cùng nhau thế này nhỉ?"

"Chắc là từ kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba ha." Trần Tân lắc ly rượu.

"Tô này, cậu nói xem, con người tồn tại trên đời này là vì lý do gì? Cuộc sống hằng ngày như này chán ngán thật ấy."

Ngay từ khi chào đời, Trần Tần đã có đủ mọi thứ mà người khác phải phấn đấu cả đời mới có được, từ nhà, xe, đến cổ phần công ty...

Ngay cả lúc đi học, thành tích của cậu ấy luôn rất tốt, chuyện tình cảm cũng gần như suôn sẻ.

Nhưng cuộc sống dễ dàng thế này lại khiến cậu ấy chán ghét vô cùng.

Trước kia, vì theo đuổi sự kích thích, cậu ấy thường cùng người khác đánh nhau đến sống dở chết dở mới thôi.

Có lần, chuyện ầm ĩ đến mức không thể giấu được.

Mẹ đã nói với cậu ấy:

"Mẹ sẽ không cấm con đánh nhau với người khác, nhưng con phải nhớ mấy điều sau. Nếu không thì đừng mong bố mẹ sẽ đứng ra giải quyết hậu quả cho con. Một là không tổn hại đến mạng người, Hai là không ức hiếp những người yếu ớt và lương thiện. Cuối cùng, người không chạm ta thì ta cũng không chạm người. Con làm được hay không?"

Trần Tân đồng ý với bà ấy. Sau đó cũng thu lại tính tình của mình.

Tô Tinh Nam nhắm mắt lại.

Trong quán bar, ca sĩ hát nhạc dân ca đang hát bài《 Tỉnh mộng 》. Có một câu hát cô đặc biệt thích: "Tôi đang đi tìm chính mình trong cuộc đời hối hả này."

Có lẽ đây chính là điều mà cô dùng cả đời để theo đuổi.

Qua một hồi lâu nàng mới nói nói: "Tôi cũng không biết người ta sống để làm gì nữa. Mà... đáp án của câu hỏi này vốn cũng không quan trọng đâu nhỉ?"

Thật ra muốn biết con người sống vì điều gì, cũng là muốn tìm ra tín ngưỡng, lý tưởng và ý nghĩa cho mọi việc mình đang làm. Hoặc có thể, sống chính là để đi tìm ý nghĩa của cuộc sống.

Có người khổ cực cả đời cũng chưa tìm được đáp án.

Song lại có người may mắn không thôi, thấu rõ được cuộc sống, luôn biết bản thân nghĩ gì và muốn gì, hướng đi của mình là về đâu, rồi dựa vào đấy mà cứ thế nỗ lực, nhiệt thành và toả sáng.

Trần Tân nâng ly, chạm nhẹ vào ly của cô: "Người ta thường chúc nhau năm nào cũng có hôm nay. Thế thì, chúc chúng ta... năm nào cũng không phải ngày này."

Sau đó hai người cứ uống hết ly này đến ly khác.

Tô Tinh Nam đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Muốn đua xe quá."

Trần Tân cười rộ lên: "Được thôi, đua thì đua. Đợi hôm nào tôi tổ chức. Cậu đừng để thua đến nỗi phải lột cả quần đấy nhé."

"Lột cái đầu cậu á! Cũng không biết tên nào lần nào cũng thua dưới tay tôi."

"Đứa nào thắng thì được gọi bố!"

Tô Tinh Nam đá cậu ấy một cái: "Bớt nói nhảm đi, tôi luôn là bố cậu mà."

Trần Tân hít hà một hơi: "Đệt. Bà cô ơi, cậu có thể nhẹ chân chút không vậy?"

Tô Tinh Nam thấy đã uống đủ, nếu tiếp tục sợ sẽ say nên đứng dậy: "Đi trước đây. Cậu ở lại uống tiếp đi."

"Gì vậy? Nói đi liền đi? Bỏ người vừa bầu bạn với cậu lại một mình à?" Trần Tân tỏ vẻ đáng thương.

"Gì? Còn muốn tôi bầu bạn với cậu hả?" Tô Tinh Nam ghét bỏ nói.

"Lỡ tôi say quá thì sao?"

"Tìm bạn gái cậu đi."

"Chia tay rồi."

"Hừ." Tô Tinh Nam tức đến mức bật cười: "Vẫn là cậu giỏi nhất."

"Thế thì hỏi Sở Sở thử, xem cậu ấy muốn đến không?" Dứt lời cô lập tức gọi cho cô nàng.

"Sở Sở, đang làm gì vậy?"

"Xem phim nè, chán quá trời."

"Lại đây chơi đi. Có Trần Tân nữa nè."

Bên kia dừng vài giây, tông giọng vọt hẳn lên: "Ở đâu?"

"Mình gửi vị trí qua điện thoại cho cậu" Nói xong liền chớp mắt nhìn Trần Tân: "Tôi về nha."

Trần Tân vẫy vẫy tay: "Đi lẹ đi.Có cậu ở đây, tôi lại phải ngoan ngoãn chiều theo. Trên đường chú ý một chút, kẻo bị người ta bắt cóc."

Tô Tinh Nam cầm lấy túi xách, làm bộ như muốn ném vào người cậu ấy, Trần Tân né ngay lập tức.

Cô bật cười, sau đó nhướng mày, đi ra khỏi quán bar.

Lúc gần đến nhà, cô bào tài xế dừng xe, muốn đi bộ về.

Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, một mùi hương thơm lừng bay đến, bụng cô đúng lúc cũng kêu rột một cái.

Sau đó, cô vỗ bụng vài cái: "Ngoan nào! Đi thôi! Chị đây dẫn cưng đi ăn ngon, chỉ ăn một bữa thôi, không béo được đâu nhỉ?"

"Xin chào quý khách."

"Cho tôi một phần lẩu Oden, mấy loại viên này và đậu hủ đều lấy đủ." Tô Tinh Nam nuốt nước bọt.

Tô Tinh Nam ngồi xuống trước cửa sổ, đeo tai nghe vào, mở bài《 Tôi Tôi 》của Thường Thạch Lỗi.

Cô rất thích lời nhạc của bài này.

Cô vừa nhìn từng nhóm người đi ngang qua ngoài cửa sổ, âm lượng tai nghe thì bật lớn hết mức, vừa ăn viên thịt nóng hổi.

Dường như cả thế giới đều thuộc về cô.

Trong một khắc ngẩng đầu, cô chợt ngây ngốc cả người.

Lục Phồn Chi ngồi xổm bên đường, đèn đường rọi vào người anh, thoạt nhìn cô đơn vô cùng. Bộ vest trên người có vài nếp nhăn, nhưng chẳng lôi thôi tí nào.

Cô nhớ Lục Phồn Chi nói anh đến từ thế giới song song, rồi nhớ tới bản thân ngày bé đã vô số lần ngồi ở trước cửa nhà đợi bố mẹ về, trong lòng có chút dao động.

Nhưng cô vẫn ngồi ở đấy, lẳng lặng nhìn anh.

Lục Phồn Chi ngồi bất động dưới ánh đèn, anh đã thử đi tìm công việc, nhưng lại không có giấy tờ tuỳ thân, chẳng một ai dám nhận anh vào làm.

Một lúc lâu sau, Tô Tinh Nam bước từ từ ra ngoài. Sau đó ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, không nhìn lấy anh một lần.

2938 words
13.09.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com