Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63-64

Mình xưng Liễu Hà là "ông" trên vai vế phụ thân Liễu Thiên Kỳ, nhưng thật ra mặt ảnh trẻ măng nha, có con lúc tầm mười mấy nên giờ khoảng trên 30 gần 40, mặt thì vẫn non choẹt vì đã Trúc Cơ và Kim Đan từ lâu. Ko phải bố đường mà là anh trai mưa :)) 

Nói vậy cho mọi người dễ hình dung hen :)) 

------

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 063】 Khai thạch

Sau khi mua đổ thạch, Liễu Thiên Kỳ lại mang Kiều Thụy đến tửu lầu cuối phố ăn một bữa lớn. Thẳng đến sau giờ ngọ, hai người mới vô cùng cao hứng mà cùng về tới khách điếm.

Chờ đến khi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trở lại khách điếm  Vương An Dương đã chờ ngoài cửa khách điếm rất lâu.

Liếc thấy Vương An Dương, Kiều Thụy lập tức đề phòng lên, không tự giác mà ôm cánh tay Liễu Thiên Kỳ bên cạnh.

Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn tiểu bộ dáng khẩn trương cực kỳ của ái nhân, cảm thấy hơi buồn cười. 

“Thiếu gia!” Vương An Dương cất bước đi tới, thi lễ sâu với Liễu Thiên Kỳ.

“Phụ thân ngươi an táng rồi chứ?” Nhìn gương mặt bình đạm không thể hiện chút cảm xúc nào của Vương An Dương kia, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, đã an táng rồi. Đa tạ thiếu gia!” Nói rồi, Vương An Dương lại làm một lễ với Liễu Thiên Kỳ.

“Không cần như thế, kỳ thật, nhà ta cũng không thiếu hạ nhân. Ta sở dĩ giúp ngươi, là bởi vì ta cảm thấy ngươi là một hiếu tử. Nếu ngươi không muốn đi theo ta, nơi này có một trăm linh thạch, ngươi có thể lấy đi, tự tìm đường mưu sinh!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một trăm linh thạch, đưa tới trước mặt Vương An Dương.

“Đúng vậy, Thiên Kỳ nhà ta chính là thấy ngươi đáng thương mới giúp ngươi. Ngươi... ngươi đừng nghĩ quá nhiều nha. Hắn đính hôn rồi á!” Nói rồi, Kiều Thụy ôm cánh tay Liễu Thiên Kỳ, ôm càng chặt hơn.

Nhìn Kiều Thụy cơ hồ đã dán dính lên người mình, Liễu Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười.

“Không không không, ta không có bất luận ý tưởng không an phận nào, ta chỉ là muốn làm một hạ nhân, lưu lại bên cạnh thiếu gia, báo đáp phần ân tình này của thiếu gia.” Nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hai người thân mật, Vương An Dương lập tức biểu lộ thái độ của mình.

“Ngươi xác định, ngươi muốn lưu lại làm hạ nhân của ta?” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.

“Đúng vậy, chịu người tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*. Thiếu gia ra linh thạch giúp ta an táng phụ thân, đại ân này, Vương An Dương ta nguyện ý cả đời làm nô, hầu hạ thiếu gia.”

(*Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.)

Nghe hắn nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu. “Cùng ta vào đi!”

"Dạ." Theo tiếng, Vương An Dương đi theo Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vào khách điếm.

Đi đến trước quầy, Liễu Thiên Kỳ đặt thêm một phòng cho Vương An Dương, sau đó mang người vào phòng y.

Đi vào phòng, Vương An Dương đánh giá khắp nơi một phen, phát hiện Liễu Thiên Kỳ cho y ở một gian phòng thượng đẳng dành cho khách, trong lòng tức khắc tràn ngập cảm kích.

“Thiếu gia, ta ở phòng hạ đẳng là được rồi.” Loại phòng thượng đẳng cho khách này rất đắt!

“Không, ta cũng không sưu cao thuế nặng hạ nhân. Nếu ngươi nguyện ý lưu lại làm hạ nhân, như vậy, ta có vài lời nói muốn nói với ngươi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ mang Kiều Thụy cùng nhau ngồi ở một bên.

“Thiếu gia, mời nói!” Vương An Dương cung kính mà đứng một bên, nghiêm túc chờ đợi Liễu Thiên Kỳ mở miệng.

“Là thế này. Mấy ngày nữa, ta phải đi tham gia khảo hạch của học viện Thánh Đô. Ta là con trai độc nhất trong nhà, mẫu thân chết sớm. Mấy năm nay, ta vẫn luôn cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau. Chỉ là, nếu ta tiến vào học viện Thánh Đô, ta sẽ không thể ở bên phụ thân thường xuyên chăm sóc và làm bạn, cho nên trong lòng ta cực kỳ cảm thấy không yên. Ta hy vọng có một người có thể thay thế ta, làm bạn bên cạnh phụ thân ta.”

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Vương An Dương gật đầu liên tục. “Ý thiếu gia là, bảo ta đi hầu hạ lão gia?"

“Không, không chỉ là hầu hạ. Mà là coi ông ấy như phụ thân vậy, hiếu thuận, làm bạn với ông, làm ông thấy vui vẻ."

“Chuyện này……” Nghe được lời này, Vương An Dương ngẩn người.

“Ngươi nguyện ý bán mình chôn cha, đủ thấy ngươi đối với phụ thân ngươi một mảnh hiếu tâm. Phụ thân ngươi vừa mới qua đời, mà ta phải rời khỏi phụ thân ta. Ngươi không ngại thì cứ coi phụ thân ta trở thành là chính phụ thân ngươi mà hiếu thuận.

Nghe được lời này của Liễu Thiên Kỳ, Vương An Dương gật đầu liên tục. “Ý của thiếu gia ta hiểu được. Ta sẽ tẫn tâm tận lực mà thay thế thiếu gia, hiếu thuận lão gia.”

“Được, ở đây là 50 khối linh thạch. Ngươi lát nữa đi mua hai bộ quần áo sạch sẽ, sửa sang lại bản thân một chút. Ngày mai, ta mang ngươi đi gặp phụ thân ta.”

“Dạ.” Theo tiếng, Vương An Dương tiếp nhận linh thạch Liễu Thiên Kỳ cho.

“Được, ngươi chuẩn bị một chút đi! Chúng ta đi trước.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đứng dậy

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân đi thong thả!”

Nghe được xưng hô Thiếu phu nhân này, mặt Kiều Thụy lập tức đỏ thấu.

Cười nhìn người bên cạnh, Liễu Thiên Kỳ kéo người vào phòng của mình. Khóa cửa phòng xong, Liễu Thiên Kỳ lấy ra hai lá phù, trực tiếp dán trên cửa.

“Vương An Dương này, cứ thích nói hươu nói vượn.” Kiều Thụy ngồi trên ghế, vẻ mặt bực mình.

“Ha ha ha, được rồi, đừng tức giận. Chúng ta khai thạch nhé? Để ta kiến thức xem bảo bối của đệ mua được."

Nghe Liễu Thiên Kỳ nói chuyện này, Kiều Thụy gật đầu liên tục. “Đúng vậy, đá còn chưa khai mà? Suýt nữa là quên mất.”

Lấy năm khối đá từ vòng tay trữ vật ra, Kiều Thụy bày biện trên sàn nhà theo thứ tự. "Cắt khối nào trước đây?"

“Cái này đi!” Nhìn ái nhân một cái, Liễu Thiên Kỳ tùy tay chỉ một khối.

"Dạ." Kiều Thụy lấy ra một cây rìu cấp ba, ngồi dưới đất, leng keng leng keng mà tạc khối đá. 

"Hay là để ta làm cho?" Nhìn thấy Kiều Thụy tạc thật vất vả, Liễu Thiên Kỳ lại đây hỗ trợ.

“Không được, vẫn là ta làm đi. Ta có thể nhìn thấy tình huống bên trong, huynh nhìn không đã, sẽ đập hư bảo bối mất."

Nghe Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ gật đầu. “Vậy được rồi.”

Kiều Thụy leng keng leng keng mà tạc khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc mở ra khối đá đầu tiên. 

Nhìn một bình ngọc nhỏ trong khối đá, Liễu Thiên Kỳ khiếp sợ mà trừng lớn mắt. “Đây là...?”

“Đây là một lọ Bổ Hồn Thủy, có công hiệu bổ dưỡng linh hồn lực. Huynh là Phù Văn Sư, yêu cầu linh hồn lực cường đại. Cái này huynh dùng là thích hợp nhất!” Nói rồi, Kiều Thụy đưa đồ vật đến tay Liễu Thiên Kỳ.

“Phù Văn Sư cần có linh hồn lực cường đại, võ tu cũng cần phải có linh hồn lực cường đại. Thứ trân quý như vậy, ta sao có thể một mình độc hưởng kia chứ? Vẫn là về sau chúng ta cùng nhau hấp thu đi!”

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt. “Cũng… cũng đúng!”

“Nghỉ ngơi một chút đi?” Giữ chặt cánh tay Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ đau lòng mà xoa bóp cho đối phương.

 “Không sao mà, một chút cũng không mệt. Vừa nãy là lần đầu tiên khai thạch, ta không tìm được bí quyết và điểm yếu. Hơn nữa, khối đá rất dễ bị hỏng, nên mới chậm như vậy. Nhưng khối thứ hai này sẽ không chậm như vậy đâu." nói rồi, Kiều Thụy vung rìu lên, một rìu trực tiếp bổ ra khối đổ thạch thứ hai.

“Rầm……” vật trong đổ thạch rớt đầy đất.

“Cái này, đây là……” Nhìn linh thạch màu lam đầy đất, Liễu Thiên Kỳ thật là vừa mừng vừa sợ.

Mọi người đều biết, hiện tại linh thạch Kim Vũ Quốc phổ biến lưu thông là linh thạch cấp thấp, màu sắc là sắc xanh đậm. Mà linh thạch trung đẳng là màu lam. Một khối linh thạch trung đẳng giá trị tương đương với một trăm khối linh thạch cấp thấp.

“Đây là mười khối linh thạch trung đẳng. Giá trị một ngàn linh thạch cấp thấp. Hơn nữa, linh thạch trung đẳng này linh khí thật nồng đậm.” Khai thạch, Kiều Thụy cười giới thiệu.

"Ừm, linh thạch trung đẳng, đúng là thứ tốt!" Liễu Thiên Kỳ cầm lấy một khối, cảm giác linh thạch chứa nồng đậm linh khí, Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục.

"Mấy thứ này cho Thiên Kỳ!" Nói rồi, Kiều Thụy đem mười khối linh thạch đều cho Liễu Thiên Kỳ.

“Vậy còn đệ?” Nhìn Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ không cao hứng hỏi. Tâm nói: Tiểu Thụy sao lại ngốc như vậy?

“Hì hì, còn có mười khối nữa nè.” Kiều Thụy bổ khối đổ thạch thứ ba ra.

Nhìn thấy khối thứ ba cũng là mười viên linh thạch trung đẳng, Kiều Thụy cười: "Vậy giờ chúng ta mỗi người mười khối rồi."

"Ừ." 

Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ mỗi người thu hồi mười khối linh thạch trung đẳng. 

Lúc đến khối đổ thạch thứ tư, Kiều Thụy chém tương đối cẩn thận, nhưng có kinh nghiệm trước đó, khối đổ thạch này chỉ tốn một nén nhang cồn phu cũng đã bổ ra.

Nhìn đến trong đổ thạch là một cái Kim Toán Bàn lớn cỡ bàn tay, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng nhướng mày.

Kim Toán Bàn này trong nguyên tác có nói qua. Vật ấy là một kiện pháp khí cấp ba rất lợi hại. Kiều Thụy sau khi có được bèn ngây ngốc mà đưa cho nam chính, mà pháp khí này cũng trở thành đòn sát thủ của nam chính, giúp đỡ nam chính chiến thắng không ít khó khăn.

“Cái này là pháp khí cấp ba, Thiên Kỳ, huynh cầm đi!”

“Không cần, vẫn là đệ tự lưu lại đi!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu cự tuyệt.

“Huynh cầm đi. Trên người của huynh chỉ có năm thanh tiểu phi đao kia, trong tay ta còn có năm kiện pháp khí mà! Vẫn là huynh cầm đi!" Kiều Thụy kéo tay nam nhân qua, đem Kim Toán Bàn nhét vào tay ái nhân.

“Được rồi.” Nhìn thấy Kiều Thụy một hai phải đưa cho mình, Liễu Thiên Kỳ cũng chỉ có thể gật đầu nhận lấy.

“Lại đây, chúng ta tới mở khối cuối cùng!” Nói rồi, Kiều Thụy một rìu trực tiếp bổ một khối đá cuối cùng ra.

“Đây là cái gì?” Liễu Thiên Kỳ duỗi tay, từ cục đá lấy ra hai sợi mỏng màu ngân bạch.

“Đừng xem thường thứ này. Đây chính là tuyết tơ tằm giá trị liên thành đó! Nhưng mà có hơi ít. Nếu nhiều thêm một chút, có thể tìm Luyện Khí Sư luyện chế cho huynh một kiện tuyết tằm y rồi. Tuyết tằm y vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, chẳng những mặc trên người đặc biệt thoải mái, lại còn có có thể ngăn cản công kích.”

“Tính dai đích xác không tồi.” Kéo kéo, lại lôi lôi, Liễu Thiên Kỳ lại dùng rìu của Kiều Thụy thử thử. Hắn phát hiện này hai sợi tuyết tơ tằm này thật đúng là cứng cỏi.

“Đó là đương nhiên. Một cây tuyết tơ tằm này phải giá trị một ngàn linh thạch ấy. Đắt đỏ thật sự!”

Nhìn tiểu bộ dáng và vẻ mặt khoe ra của Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ cười sờ sờ đầu nhỏ của đối phương. "Đặt ở chỗ ta trước được không?"

"Được chứ." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ không ý kiến.

Liễu Thiên Kỳ lấy ra một tấm Thu Nạp phù, cuốn sạch đá vụn lả tả trên đất, lại kéo Kiều Thụy từ dưới đất đứng lên.

Kiều Thụy vỗ vỗ tro bụi trên người mình, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ. “Trên người của huynh cũng bẩn rồi.”

Kiều Thụy duỗi tay, định giúp Liễu Thiên Kỳ vỗ bớt tro bụi trên người, lại bị Liễu Thiên Kỳ kéo cánh tay, thẳng tiếp ngả vào trong ngực.

"Huynh… huynh làm gì vậy, Thiên Kỳ?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, bất an mà nhìn về phía đối phương.

“Đệ nói xem, ta muốn làm gì?” Ống tay áo vung lên, Liễu Thiên Kỳ gạt rớt trà cụ trên bàn, ấn người trực tiếp lên bàn.

“Thiên... Thiên Kỳ?” Đối mặt ánh mắt trên cao nhìn xuống của nam nhân, sắc mặt Kiều Thụy đã đỏ thấu.

"Hầy, ta là đau lòng đệ trên đường vất vả mới không chạm vào đệ. Kết quả, đệ ấn cho ta tội danh thích người khác, tội danh lớn như vậy. Đệ nói xem ta phải rửa sạch như thế nào đây?" chỉ một vài câu nói, Liễu Thiên Kỳ đã cởi đai lưng Kiều Thụy ra.

Nhìn đai lưng rơi xuống đất dưới tầm mắt mình, mặt Kiều Thụy càng đỏ hơn. “Ta, ta…"

 “Tiểu Thụy, bộ dáng đệ mặt vẫn mê người như vậy!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ cởi áo ngoài Kiều Thụy.

“Thiên Kỳ……” Nhẹ gọi tên ái nhân, Kiều Thụy ôm lấy cổ đối phương.

Liễu Thiên Kỳ cúi người xuống, dịu dàng mà hôn hôn cánh môi ái nhân. "Lòng ta chỉ có một mình Tiểu Thụy, cũng chỉ sủng ái một mình Tiểu Thụy. Chỉ cùng một mình Tiểu Thụy làm chuyện phu phu thôi."

Nghe được lời nói bên tai, Kiều Thụy cười tỏa sáng. Y ôm cổ ái nhân, trực tiếp đưa đôi môi của mình lên….

Hết chương 63.

-----------------------------------------------

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

 Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 064】 Nam chính 

Ngày kế, buổi trưa.

Nhìn nhân nhi trong ngực chậm chạp không tỉnh lại, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu hôn hôn khuôn mặt đối phương.

“……” Kiều Thụy không dao động vẫn đang ngủ như cũ.

Liễu Thiên Kỳ câu lấy một lọn tóc, cọ cọ vào mắt mũi Kiều Thụy.

"Ưm…" Kiều Thụy nhíu mày, không khoẻ mà xoa xoa cái mũi của mình.

“Thiên Kỳ, đừng quậy mà, để ta ngủ tiếp một lát đi!” Kiều Thụy lẩm bẩm một câu, cọ cọ trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ, ôm eo đối phương.

“Bảo bối nhi, mặt trời lên cao rồi. Chúng ta nên đi ra ngoài bồi phụ thân ăn cơm trưa thôi. Nếu không đi ra, phụ thân bọn họ sẽ lo lắng.” Kỳ thật, Liễu Thiên Kỳ không phải sợ Liễu Hà lo lắng an nguy của hắn, mà là sợ đối phương xông vào.

“A?” Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy mơ mơ màng màng mà mở hai mắt.

“Ha ha ha ha.”

Nhìn bộ dáng nhỏ ngốc manh của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lãng cười ra tiếng, hiếm lạ mà hôn mấy cái trên mặt đối phương.

“Thiên Kỳ!” Nhìn nam nhân gần trong gang tấc, Kiều Thụy vẫn còn có chút mơ hồ.

“Tối hôm qua? Sung sướng không?” Liễu Thiên Kỳ khẽ hôn vành tai ái nhân, cười hỏi.

"Ừm, sướng như thần tiên ấy!" Kiều Thụy đỏ mặt gật đầu. 

“Kia, để ta sủng đệ cả đời được không?” Liếc gương mặt tươi cười của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.

“Ừm!” Kiều Thụy đỏ mặt gật gật đầu, ngượng ngùng mà hôn một cái lên mặt ái nhân.

 “Tiểu Thụy!” Hai tay vừa thu lại, Liễu Thiên Kỳ gắt gao kéo người vào trong lồng ngực.

“Thiên Kỳ, huynh làm sao vậy? Huynh không vui sao?” Kiều Thụy gối lên hõm vai ái nhân, nhìn khuôn mặt ái nhân u buồn, y nghi hoặc hỏi.

“Không có, ta chỉ là sợ ta không tốt, Tiểu Thụy sẽ thích nam tử khác.” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ có chút mất mát.

Đã đến Thiên Tâm thành, Tiểu Thụy rất nhanh sẽ phải nhìn thấy nam chính. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, trái tim Liễu Thiên Kỳ bỗng chua xót nói không nên lời.

“Thiên Kỳ, huynh đang nói gì vậy? Ta sẽ không, sao ta lại thích người khác chứ? Ta là người của huynh mà." Kiều Thụy ôm lấy đầu ái nhân, y kinh ngạc mà vọng vào đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp của Liễu Thiên Kỳ.

Nghe Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ nhấp nhấp môi, hắn để sát vào, nhẹ nhàng hôn hôn môi Kiều Thụy. “Tiểu Thụy, nhớ kỹ, ta yêu đệ!”

“Ừm, ta biết, ta biết. Thiên Kỳ yêu ta nhất!” Kiều Thụy gật đầu liên tục, tự nhiên sẽ không hoài nghi cảm tình của ái nhân đối với mình. 

“Rời giường đi, chúng ta ra đại sảnh, bồi phụ thân cùng đi ăn cơm trưa!” Liễu Thiên Kỳ ôm nhân nhi trong lồng ngực, kéo người khỏi giường. 

"Dạ." Kiều Thụy lo lắng mà liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, nhẹ nhàng trả lời.

Trực giác nói cho y biết, Thiên Kỳ có tâm sự, Thiên Kỳ không vui!

Đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau rời phòng, đi tới đại sảnh lầu một.

Giờ phút này, bốn người Liễu Hà đã ngồi trước bàn, đang chuẩn bị ăn cơm trưa.

“Thất đệ, Tiểu Thụy, các ngươi đến rồi!” Liễu Ti liếc thấy người tới, vội vàng chào hỏi.

“Ừm.” Liễu Thiên Kỳ lên tiếng, cùng Kiều Thụy đi qua.

“Phụ thân chào buổi sáng. Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ chào buổi sáng!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng chào hỏi mọi người.

“Liễu thúc thúc chào buổi sáng. Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ chào buổi sáng!” Kiều Thụy cũng ngoan ngoãn mà chào mọi người.

“Nhưng không còn sớm, mặt trời lên cao rồi!” Liễu Vũ tà liếc hai người một cái, lạnh lạnh mà nói.

Nghe vậy, mặt Kiều Thụy đỏ lên.

“Mau ngồi xuống ăn cơm đi!” Liễu Hà ôn hòa mà nhìn hai người, ý bảo hai người ngồi xuống.

“Dạ!” Hai người gật đầu ngồi xuống.

Nhìn thấy hai người ngồi xuống, Liễu Hà ý bảo ăn cơm. Mọi người đều cúi đầu ăn. Đặc biệt là Kiều Thụy càng ăn uống thỏa thích, ăn ngon lành nhất.

Một lát sau, trên thang lầu truyền xuống lầu tiếng bước chân.

Nghe được âm thanh kia, Liễu San, Liễu Ti và Liễu Thiên Kỳ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía thang lầu.

Nhìn thấy người đi xuống chính là hai nam tu. Người cầm đầu một thân quần áo màu lam, trâm bạc vấn tóc, tay nắm một thanh bội kiếm cổ hương cổ sắc. Hướng lên trên nhìn, một dung nhan tuấn mỹ, thâm thúy mà lại lập thể, đường nét như thể tiên nhân, đẹp không thể bắt bẻ. Còn có một thân sinh ra đã có sẵn hơi thở thanh lãnh và cao ngạo, càng là phụ trợ đối phương đến không giống người thường, khí chất thoát tục.

Không cần người khác giới thiệu, Liễu Thiên Kỳ đọc qua nguyên tác liếc mắt một cái đã nhận ra. Vị này chính là nam chính —— Lam Vũ Minh. Mà đi theo phía sau gã, vị nam tử áo đen đồng dạng thực tuấn mỹ là sư đệ gã —— Vu Thanh U.

Nhìn thấy nam chính xuống lầu, Liễu San nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, nhàn nhạt mà cười cười với đối phương.

Nhìn thấy ánh mắt Liễu San phóng lại đây, nam chính hơi hơi gật đầu, ánh mắt cùng nữ chính giao hội trên hư không, bên khóe miệng hai người đều dâng lên nụ cười ám muội.

Nhìn thấy nam chính và nữ chính đối diện, mà Tứ tỷ si ngốc lại không được đáp lại, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu. Trong nguyên tác nói, Liễu Ti cũng thích nam chính, hơn nữa vì nam chính mà trở mặt thành thù với nữ chính, cuối cùng tỷ muội tương tàn, chết trong tay nữ chính.

Hầy, nam chính này thật đúng là lam nhan họa thủy!

Lam Vũ Minh mang theo sư đệ, ngồi ở một bàn trống đối diện, cũng gọi đồ ăn.

Nhìn thấy nam chính ngồi xuống, muốn lưu lại chỗ này cùng sư đệ gã ăn cơm trưa, Liễu Thiên Kỳ lập tức phòng bị lên. Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía ái nhân bên cạnh, liếc thấy ái nhân đang cúi đầu gặm giò heo.

Tuy bọn Lam Vũ Minh chọn đồ ăn, nhưng đồ ăn vẫn chưa mang lên. Cho nên hai người một bên uống trà, một bên vọng về bàn Liễu Thiên Kỳ.

“Sư huynh, ba vị nữ đạo hữu kia không phải hôm qua chúng ta gặp ở trạng đổ thạch sao?” Nhìn thấy ba người Liễu San, Vu Thanh U cười nói.

“Ừ.” Nam chính nhàn nhạt mà ừ một tiếng.

“Ha ha ha, sư huynh không phải là biết người ta ở nơi này, cố ý chạy tới ở khách điếm này chứ?” Nhìn sư huynh nhà mình, Vu Thanh U cười nói.

“Ta mới không nhàm chán như vậy!” Liếc đối phương một cái, nam chính bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.

“Ha ha ha, sư huynh ngươi xem, song nhi cũng thật ăn được quá!” Nói rồi, ánh mắt Vu Thanh U dừng trên người Kiều Thụy.

Liễu Thiên Kỳ một bên nhi gắp thức ăn cho Kiều Thụy, một bên dựng lỗ tai, đang nghe hai người nói chuyện. Cho nên, lời Vu Thanh U vừa nói ra, Liễu Thiên Kỳ lập tức trầm khuôn mặt nhìn về phía bàn đối diện.

Cùng lúc đó, ánh mắt nam chính cũng dừng trên người Kiều Thụy.

Tựa hồ là như có điều phát hiện, Kiều Thụy đang gặm giò heo trong giây lát ngẩng đầu, tầm mắt y không nghiêng không lệch mà chạm vào tầm mắt nam chính trong hư không.

Ngơ ngác mà nhìn mỹ nam tử đối diện, Kiều Thụy có chút ngẩn người, không hiểu sao đáy lòng tựa hồ có một giọng nói đang triệu hoán, làm Kiều Thụy không hiểu sao muốn đi thân cận đối phương, muốn bồi bên cạnh đối phương.

Theo đó, Kiều Thụy nghe được tiếng tim đập rung động của mình. Đó là tiếng tim đập của người ái mộ. Chẳng lẽ, trên đời thật sự có loại chuyện nhất kiến chung tình này sao?

Nhìn Kiều Thụy, nam nhân cũng cảm giác được một trận lôi kéo không rõ. Tựa hồ có một giọng nói vẫn luôn đang nói, đi tiếp cận y, mang y theo trên người. Y đối với ngươi rất quan trọng!

“Tiểu Thụy!” Trừng mắt nhìn Kiều Thụy đang ngó nam chính đến choáng váng, Liễu Thiên Kỳ bắt một cái đã nắm được cánh tay đối phương, lực đạo lớn kinh người.

“A, đau!” Kiều Thụy đau hô lên một tiếng, phục hồi tinh thần lại. Y quay đầu đã đối diện với gương mặt xanh mét của Liễu Thiên Kỳ.

“Thiên Kỳ, đau... huynh làm đau ta!” Kiều Thụy nhìn bàn tay đang gắt gao chộp vào cánh tay mình, đáng thương hề hề mà nói.

“Thật xin lỗi!” Nhìn tiểu bộ dáng ái nhân ủy khuất, Liễu Thiên Kỳ cũng phục hồi tinh thần lại, cuống quít buông đối phương ra.

"Huynh… huynh làm sao vậy, Thiên Kỳ?” Nhìn ái nhân sắc mặt không tốt lắm như cũ, Kiều Thụy nhẹ giọng dò hỏi.

“Không sao cả, đi, ta mang đệ đi ăn da ngỗng nướng.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lôi kéo tay Kiều Thụy, mang người cùng nhau đứng lên. Nơi này hắn một khắc cũng ở không nổi nữa. Hắn cần phải mang Tiểu Thụy đi.

“Cái này… ở đây không phải có thức ăn sao?” Nhìn nhìn giò heo trên bàn mới vừa gặm một nửa, Kiều Thụy có chút không tha.

“Ngỗng nướng là đặc sản của Thiên Tâm thành, về sau chúng ta đi rồi thì không ăn được nữa.”

“Vậy à. Vậy được rồi.” Nghe ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy gật đầu.

“Phụ thân, chúng ta đi trước!” Nhìn Liễu Hà một cái, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng mở miệng.

“Ừ, đi đi, chiếu cố Tiểu Thụy cho tốt đấy!”

“Con biết rồi.!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, một khắc cũng không dừng lại, lôi kéo Kiều Thụy liền đi.

Mang Kiều Thụy đi tới tửu lầu lớn nhất Thiên Tâm thành, Liễu Thiên Kỳ muốn một nhã gian, lại gọi một bàn món ngon mỹ vị lớn.

"Nhìn ngon quá chừng luôn!" Kiều Thụy nhìn chằm chằm ngỗng nướng trước mắt, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng lớn.

“Ăn đi!” Liễu Thiên Kỳ bẻ một cái chân ngỗng, đưa đến trước mặt ái nhân. 

“Ưm.” Kiều Thụy tiếp nhận, từng ngụm từng ngụm mà ăn lên, vui mừng không thôi.

Liễu Thiên Kỳ ngồi một bên, nhìn Kiều Thụy ăn sạch một bàn đồ ăn, hắn lại bảo người đưa lên trà bánh.

“Nam nhân kia đẹp lắm sao?”

“Khụ khụ khụ……”

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy bị nước trà làm sặc không nhẹ.

Liễu Thiên Kỳ nâng tay lên, ôn nhu mà vỗ vỗ sống lưng cho đối phương.

“Thiên Kỳ?” Kiều Thụy quay đầu, thật cẩn thận mà nhìn về phía nam nhân đang âm trầm mặt.

“Hắn ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, ôn văn nho nhã, kinh tài tuyệt diễm, nổi bật bất phàm, đúng hay không?"

Những lời này đều là từ ngữ tán dương mà Kiều Thụy trong nguyên tác dành cho nam chính. 

"Huynh… có phải huynh ghen không?" Kiều Thụy nhìn Liễu Thiên Kỳ gằn từng chữ một, nói đến nghiến chặt răng, y nhỏ giọng hỏi.

"Vô cùng ghen!" mặt Liễu Thiên Kỳ đen thui, buồn bực mà nói.

Nghe được ái nhân thừa nhận bằng phẳng như vậy, Kiều Thụy không khỏi cắn môi. “Ta... ta cũng không biết là làm sao nữa. Vừa thấy hắn, tim ta liền đập đặc biệt lợi hại."

“Nhất kiến chung tình, bình nhiên tâm động!” trong nguyên tác chính là hình dung như vậy.

“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy cuống quít kéo lại tay đối phương, nôn nóng mà kêu gọi tên của nam nhân.

Liễu Thiên Kỳ yên lặng nhìn y, nhưng cái gì cũng chưa nói.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi Thiên Kỳ. Lúc ấy, ta cũng không biết là làm sao nữa, ta… trái tim ta giống như bị người khác khống chế vậy. Ta... ta cũng không biết, sao ta lại có nhiều cảm giác không thể hiểu được với hắn như vậy. Thật xin lỗi, thật xin lỗi Thiên Kỳ, huynh đừng nóng giận, đừng giận ta!” Kiều Thụy lôi kéo tay nam nhân, hoảng loạn mà giải thích.

Từ khi biết nhau đến nay, Thiên Kỳ chưa bao giờ như hôm nay, lạnh lùng mà nhìn y như thế. Trước nay đều chưa từng có. Thiên Kỳ lạnh nhạt như vậy, cự người ngoài ngàn dặm như vậy… làm Kiều Thụy cảm giác được sợ hãi trước nay chưa từng có.

“Đồ ngốc, đệ trúng chú thuật của hắn!” Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng, không tha mà kéo người nôn nóng lại hoảng loạn kia vào trong lồng ngực mình.

Chung quy, hắn vẫn luyến tiếc trách móc nặng nề người này!

Hết chương 64.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com