Chương 4: Hôn lễ không có chú rễ
Lộc Chi Lăng còn đang trong cơn hoảng loạn liền nhìn thấy một ánh sáng. Bạc Vọng đột nhiên quay đầu nhìn về cô.
Vẫn là khuôn mặt như sương mù, không thấy rõ ngũ quan.
Nhưng Lộc Chi Lăng rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh giống như vách đá lạnh lẽo sâu vạn trượng, rất đáng sợ. Chỉ nhìn một cái liền muốn cô có một kết cục thịt nát xương tan.
Cô rùng mình, không khỏi ngồi ngay ngắn, cái cằm lại bị bàn tay nắm lấy, xương cốt như nứt ra.
Đau quá...
"Được, vậy thì tôi cưới."
Khuôn mặt người đàn ông chợt tới gần cô, giọng nói từ tình lại dịu dành: "Cô Lộc, ăn nhiều cơm chút, điều dưỡng tốt cơ thể, cũng tốt để cho tôi sau này... từ, từ, chơi."
"Ọe..."
Tinh thân căng cứng cực độ, cảm giác buồn nôn bất chợt trào ra, vệ sĩ bên cạnh nhanh nhẹn đem qua thùng rác.
Lộc Chi Lăng cúi đầu nôn ra toàn bộ, trước mắt lập tức sáng rõ.
Cô ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy người đàn ông trước cửa xe cao gầy mà bóng lưng xa lạ.
Anh mặc một bộ màu đen, một tay cắm vào túi quần, cứ thế thong dong bước vào luồng ánh sáng cực mạnh, đến cả màu áo khoác cũng trở nên hư ảo.
Anh giống như Vô Thường bước đi trên một thảm hoa bỉ ngạn dưới địa ngục, ngay cả tiếng bước chân cũng toát lên sự lạnh lẽo đến rợn người.
...
Ba ngày sau.
Một khu thắng cảnh rừng núi trải dài đến tận chân trời.
Vòng qua đường như trong rừng, một tòa biệt thự phong cách Italy cực kỳ to rộng hiện trong tầm mắt.
Người hầu xếp thành hai hàng mở cổng lớn, nghênh đón khách khứa trong tiệc cưới vào cổng.
Lộc Chi Lăng khoác trên mình bộ váy cưới thêu ren màu trắng tinh khiết, chầm chậm bước vào vùng ánh sáng rực rỡ dưới sự chứng kiến của một vài vị khách.
Dàn nhạc hàng đầu tại hiện trường đã chơi bản nhạc lãng mạn hai lần, sau đó tất cả chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Các vị khách có mặt nhìn nhau, một cặp vợ chồng già ăn mặc sang trọng, quý phái đứng cạnh cô dâu, sắc mặt đặc biệt khó coi.
Hiện trường hôn lễ, chỉ có cô dâu, không có chú rể.
Thị lực Lộc Chi Lăng đã khôi phục, nhưng lúc này cô vẫn tận tụy sắm vai một cô dâu bị mù lòa, làm bộ không thấy khung cảnh xấu hổ, chỉ đứng sững sờ bên trong.
Quản giá vội vàng chạy qua, lắc đầu với hai vợ chồng già, bày tỏ không tìm được cậu chủ.
Đinh Ngọc Quân nghe xong lời này tức giận đến mức đầu óc choáng váng: "Đi, tìm sợi dây thừng, tôi treo cổ trước phòng đứa cháu tốt đó của tôi."
Người bên cạnh nhao nhao khuyên bảo.
Lộc Chi Lăng đứng trong đó, trông thấy một người phụ nữ trung niên dịu dàng động lòng người đi về phía Đinh Ngọc Quân.
Vị quý bà đó nhỏ giọng nói: "Bà cụ à, Bạc Vọng càn quấy thành thói, ngài đừng tức giận tổn hại bản thân, may mắn khách khứa hôm nay toàn là người nhà, sẽ không lan truyền ra ngoài, làm sơ nghi thức là được rồi?"
"Chú rể không có thì làm nghi thức kiểu gì?"
Đinh Ngọc Quân tức giận quá xá.
Người phụ nữ trung niên liếc xéo cô dâu Lộc Chi Lăng đang đứng ở giữa mảnh gỗ, thấy đôi mắt cô nhìn về phía trước không có tiêu cự, liền cười nhẹ.
"Dù sao cô ấy cũng không nhìn thấy, tùy tiện tìm một người làm nghi thức là được rồi. Ngài lo lắng không phải là vì chắt trai quan trọng này sao? Chỉ cần cô ấy không quấy rối làm bị thương đứa bé trong bụng đó là tốt rồi."
Người đàn bà có lẽ cho rằng Lộc Chi Lăng không nghe thấy giọng của bà ta, cho nên nói chuyện thẳng thắn như vậy. Nhưng năm năm này Lộc Chi Lăng bị mù đã luyện được thính giác cực kỳ nhạy bén.
"Vậy thì cũng tội nghiệp cho con gái nhà người ta rồi."
Đinh Ngọc Quân nhíu mày nhìn Lộc Chi Lăng, thấy cô thẳng tắp đứng ở đó, tay cầm bó hoa, khuôn mặt thanh tú mềm mại, ngoan ngoãn khéo léo, dáng vẻ không biết cái gì cả, trong lòng bà thập phần không đành lòng.
"Nhà họ Lộc đã bại lụi nhiều năm như vậy rồi, chỉ còn cô con gái sa cơ thất thế này, có thể gả vào nhà họ Bạc là phúc phần của cô ấy, có thể có tủi thân gì chứ." Người đàn bà đó lại nói.
Đinh Ngọc Quân đứng ở đó nhíu mày lại, cuối cùng vẫn nghe theo lời này.
Nhà họ Bạc tùy tiện tìm một người hầu cao lớn đến.
Trao nhẫn cưới, ký tên công chứng, đủ mọi loại nghi thức.
Lộc Chi Lăng trầm mặc khoác cánh tay người lạ, làm bộ như không có việc gì làm hết tất cả nghi thức, cuối cùng cũng đưa vào phòng tân hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com