Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37. Độc chiếm(4)

Editor: 1 Tỷ
⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚
Không cần Kiều Nguyệt làm gì, Giang Như Thu đã dọn dẹp trong ngoài nhà sạch sẽ. Anh đã chọn chăn ga gối đệm ở siêu thị, mấy ngày trước đều đã có sẵn. Anh đem ga giường màu xanh đậm cho vào máy giặt giặt sạch sẽ, mang ra sân phơi khô, mang vào đi trước khi trời tối rồi trải lên giường.
    Giang Như Thu tâm tình vui vẻ, mua mấy bó hoa hồng đỏ tươi ở tiệm hoa gần đó đặt ở đầu giường. Những bông hồng có hương thơm nồng nàn, màu sắc ấm áp, hòa quyện với tông màu tối trong phòng.
    “Kiều Kiều, đi tắm.” Giang Như Thu từ phòng tắm bước ra, hạ thân tuỳ ý mặc quần cộc. Những giọt nước sáng bóng chảy trên thân trên đang loã lồ.
    Anh bước đến gần Kiều Nguyệt, hơi ẩm lập tức ập vào mặt cô, khiến hai má cô ửng hồng.
    Kiều Nguyệt thậm chí không dám ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào giọt nước trên ngực người đàn ông trước mặt, những giọt nước trong suốt từ từ trượt từ giữa cổ xuống ngực anh, dọc theo ngực đường cong eo lăn xuống.
    Lạch cạch một tiếng.
Trái tim Kiều Nguyệt cũng dâng lên.
        ...... Cô biết quá rõ Giang Nhược Khâu muốn làm cái gì.
    Ngày đầu tiên dọn vào đây, hai người họ chỉ đơn thuần ngủ một giấc vào ban đêm. Những ngày tiếp theo, Giang Như Thu dọn dẹp nhà cửa. Ngày đầu tiên vừa dọn dẹp sạch sẽ, anh ôm lấy Kiều Nguyệt gần như thân thiết đến quá nửa đêm mới thả cô thiếp đi. Mấy ngày tiếp theo, anh bắt đầu hỏi ý kiến Kiều Nguyệt, hỏi cô thích màu gì, thích loại hoa nào, lại hỏi cô thích dạng gì….địa phương.
    Điều này rất giống với lần đầu tiên.
    Kiều Nguyệt không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này. Cô vẫn giống như trước ỷ lại vào Giang Như Thu, tuân theo những yêu cầu của anh vô điều kiện. Nhưng điều khác biệt là trước đây cô không hề sợ sệt. Bây giờ đối mặt với Giang Như Thu, vô luận là anh cười mặt vẫn không biểu tình, làm Kiều Nguyệt cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
    Giang Như Thu cúi xuống, mái tóc ướt vô tình lướt qua gò má Kiều Nguyệt, cái lạnh khiến cô tỉnh táo lại, cô nghe thấy người đàn ông nhẹ nhàng hỏi: “Sao ngẩn người thế, không muốn tắm à?”
    “Không, em đi.” Kiều Nguyệt vội đứng dậy đi về phía phòng tắm.
    Cô ở bên trong lề mề một hồi lâu, chưa muốn ra ngoài. Giang Như Thu nóng lòng gõ cửa, Kiều Nguyệt lúc này mới nhanh chóng lau khô người, quấn chặt khăn tắm rồi đẩy cửa ra.
    Khi Giang Như Thu đưa tay muốn ôm cô, Kiều Nguyệt mạnh dạn từ chối: “…Hôm nay em mệt, muốn đi ngủ sớm.”
    Giang Như Thu ánh mắt tối sầm lại, bên trong dục vọng thiêu đốt không hề giảm bớt, anh cúi đầu âu yếm thân mật cọ cọ trán cô, cười nói: “Kiều Kiều, hôm nay em ngủ cả ngày rồi, buổi tối còn muốn ngủ sớm sao?"
    Kiều Nguyệt bị anh hỏi trầm mặt một lát, nhưng vẫn gật đầu. Nhấc chân phải định đi, nhưng một bước còn chưa rơi xuống thì Giang Như Thu đã duỗi tay, mạnh mẽ ôm cô.
    Bộ ngực lạnh lẽo áp sát vào sau lưng nóng bỏng vì nước ấm của cô, Giang Như Thu động tác ôn nhu cởi chiếc khăn tắm ra rồi ném xuống đất như một miếng giẻ rách.
    "Kiều Kiều, em sợ cái gì? Để anh đoán xem," Anh ghé miệng vào tai Kiều Nguyệt, hơi thở mát lạnh từ tai cô truyền vào bên trong, khiến toàn thân cô như đông cứng lại, “Bởi vì anh là người chết?”
    Kiều Nguyệt run lên một cái.
    Giang Như Thu nói tiếp: "Vậy còn có thể là vì cái gì? Là bởi vì anh không cho em gặp người khác sao? Nhưng Kiều Kiều, anh đã giải thích với em, bên ngoài không an toàn, em phải nghe lời a."
    Kiều Nguyệt giãy giụa một chút, lập tức bị anh ôm lấy, siết chặt bụng cô.
    Giang Như Thu tựa hồ không nhịn được nữa, nhẹ nhàng cười nói: “Sẽ không phải  bởi vì anh mà em mới sợ hãi đi.”
     Kiều Nguyệt há hốc mồm, không thể nói ra lời, cuối cùng rủ xuống mắt, thuận theo dựa vào trong ngực anh.
    Dù tâm trạng Giang Như Thu có bất ổn đến đâu, hay là đôi mắt tối tăm hơn màn đêm không sao, động tác của anh rơi vào trên người Kiều Nguyệt vẫn luôn dịu dàng dịu dàng. Mặc dù nhiệt độ hiện tại của anh lạnh lẽo, nhưng sẽ không lạnh như trước, Kiều Nguyệt có thể chịu đựng được.
    Điều duy nhất có biến hoá, là nó lạnh lẽo cứng rắn như sắt.
    Cái này không thể trách Giang Như Thu được.
    Trong nhà mới vẫn không có ánh nắng, cửa sổ chật hẹp, che kín bằng màn cửa tối màu, dù ban ngày có tia sáng vẫn u ám. Ga trải giường và vỏ chăn đều có màu xanh đậm, không nhìn kỹ thì rất khó thấy sự khác biệt về màu sắc. Để gia tăng thêm bầu không khí, Giang Như Thu đã đặc biệt mua một cây nến đỏ, vầng sáng màu vàng bao phủ chiếc giường, bao quanh một khu vực trung tâm nhỏ.
    Kiều Nguyệt nằm trên vầng sáng. Trong phòng tối, chỉ có cô được ánh nến bao phủ, làn da trắng nõn phản chiếu trong ánh sáng. Cô nhắm chặt mắt, hàng mi lóe sáng tiết lộ sự căng thẳng đáy lòng cô, môi dưới cũng bị cô cắn.
    Ga giường dưới thân bị nhàu nát...
    Tê rần, tiếp đến lại rời đi.
    Kiều Nguyệt mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt nặng nề của Giang Như Thu, trong lòng có nghi hoặc và sợ hãi, cuối cùng đều chuyển sang ảo não. Cô nhìn xuống. Nhìn thấy máu, trong lòng căng thẳng, sau đó cô mới hiểu ra.
    "...Em, em quên mất."
    Khóe môi vốn nhếch lên của Giang Như Thu đã thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Nguyệt, như muốn chọc thủng một lỗ trên người cô, có lẽ ý thức được anh như vậy cũng không làm nên chuyện gì, buông tiếng thở dài, "Anh khó chịu, Kiều Kiều, hiện tại anh khó chịu phải làm sao bây giờ?" Đầu anh cọ tới cọ lui vào cằm cô.
    "Em phải giúp anh!"
    Kiều Nguyệt không thoải mái lắm khi bị anh đẩy nên vội vàng nói: “Em giúp anh, em giúp anh…”
    Giang Như Thu vẻ mặt tràn đầy ảo não, nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt đang ngủ ngon lành trên giường, muốn hung hăng quyết tâm đánh thức cô nhưng lại không nỡ, cô nói sẽ giúp anh, nhưng nửa chừng lại ngủ thiếp đi.
    Đôi mắt nhuộm màu mực của nam nhân nặng nề nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt, đối mặt của cô phát tiết ra ngoài. Sau đó qua loa dọn dẹp, tiến tới ôm lấy Kiều Nguyệ sang một bên, tránh chỗ nhiễm bẩn trên ga trải giường.
    Khi mọi thứ đã thu dọn xong, Kiều Nguyệt đã mở miệng hô nhỏ.
    Giang Như rất là mới lạ nhìn cô chằm chằm, qua một hồi lâu, ánh mắt anh dần thay đổi, mùi máu lan tỏa trong không khí khiến anh càng lúc càng cáu kỉnh. Cặp kia con ngươi màu đen cũng tại mùi máu tươi kích thích trở nên đỏ bừng.
    Giang Như Thu khó có thể diễn tả được cảm giác trong lòng anh lúc này Anh biết chính mùi máu dưới thân Kiều Nguyệt đã khiến anh biến hoá. Từ khi trở nên như vậy, anh có thể rõ ràng cảm giác được mỗi khi đối mặt với Kiều Nguyệt, năm giác quan của anh đã được phóng đại lên rất nhiều.
    Từ trước Kiều Nguyệt đã có sức hấp dẫn rất lớn đối với anh. Càng miễn bàn đến hiện tại, chỉ cần nằm cạnh cô cũng có thể khiến anh thiêu đốt ngay tại chỗ.
    Tư thế ngủ của cô rất ngoan ngoãn, chăn bông đá văng đi.  Bởi vì trước khi ngủ vận động một phen, mặc dù cuối cùng thất bại, nhưng cô hiện tại không mảnh vải. Hai luồng trắng nõn tròn trịa bại lộ ngay trước mắt.
    Giang Như Thu nuốt ngụm nước bọt. Hai tay bỗng nhiên mở ra, dùng sức nắm lấy.
    Anh ấy có thể cầm nó bằng một tay không? Anh ấy vừa thử nó, dường như vẫn còn chỗ trống trong lòng bàn tay, nhưng khoảng trống nhỏ bé đó hoàn toàn không đáng kể, ngay cả bộ ngực của cô cũng phù hợp không chỗ chê với lòng bàn tay anh, bọn họ càng là đôi nam nữ thích hợp đi!
    Trong bóng tối, Giang Như Thu không tiếng động mà nhếch môi cười, cười đến cực vui vẻ.
    Tuy nhiên, nụ cười không kéo dài, sắc mặt của anh nháy mắt biến hoá và tối sầm lại.
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
    Mạc Như Khiêm gần đây phát hiện mình càng ngày càng bị Kiều Nguyệt thu hút, hiển nhiên trước đó anh chỉ có thái độ thử một lần. Anh không có cách nào, gia đình thúc giục chuyện kết hôn, anh cũng không ôm quá nhiều chờ mong đối với đối tượng kết hôn.
    Cuộc gặp gỡ nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
    Kiều Nguyệt là một cô gái rất ôn hoà, không sai, cô cho người khác cảm giác chính là ôn hoà. Bất kể là nói hay làm việc đều rất lễ phép và chậm rãi, quả thực làm tâm tình người khác cũng tốt lên.
hȯţȓuyëņ1.čøm   ᴡᴀᴛᴘᴀᴅ@ᴋɪᴍɴɢᴏᴄɴʜᴀ


    Sau khi gặp nhau vài lần, anh muốn xác nhận mối quan hệ. Trước đó, anh cũng từng nghe được một số tin đồn trong bệnh viện. Anh làm việc tại bệnh viện nhân dân số 1 Lâm An Thị nên đương nhiên đã nghe đến cái tên Giang Như Thu, bác sĩ phẫu thuật.
    Các y tá trong bệnh viện thường nói về anh, còn có bạn gái của anh.
    Giang bác sĩ trong miệng họ bị thần hoá như thần thánh, mà bạn gái của anh thì làm anh có thêm nhiều sức sống. Sau vụ tai nạn xe cộ, khi nhắc đến anh, người ta luôn phải nói trời cao đố kị anh tài. Vô luận là ngoại hình hay y thuật của anh đều rất đáng được tôn thờ.
    Mạc Như Khiêm không hề biết mối quan hệ giữa Kiều Nguyệt và Giang Như Thu. Sau này, sau một thời gian trò chuyện với Kiều Nguyệt, anh mới biết người bạn trai đã chết suýt khiến cô  trầm cảm chính là Giang Như Thu.
    Anh bắt đầu so sánh chính mình với Giang Như Thu.
Muốn hỏi thăm một chút cũng không khó.
    Nhưng tại sao phải bận tâm? Người cũng đã chết, anh không cần phải chú ý quá nhiều.
    Mạc Như Khiêm quyết định đuổi theo Kiều Nguyệt, trước anh gọi điện cho cô mấy lần, nhưng không có ai bắt máy. Anh biết nhà cô ở đó nên mỗi ngày tan làm đều ở dưới lầu chờ cô, mong có thể gặp được cô.
    Nửa tháng như vậy, anh cảm thấy kỳ quái, gọi điện thoại không được, người cũng không thấy. Tiến lên hỏi thăm một chút mới biết được Kiều Nguyệt đã chuyển đi nơi khác.
    Thế là anh luôn châm chước, gửi tin nanh qua. Trong câu chữ tất cả đều là quan tâm cùng ái mộ dành cho Kiều Nguyệt.
    Sau đó anh nhận được tin trả lời.
    Kiều Nguyệt: [Vị trí của ta]
    Kiều Nguyệt: Ngươi tới.
    Mạc Như Khiêm bấm vào thông tin vị trí, đó là một nơi rất xa, hẻo lánh đến mức hầu như không có xe cộ qua lại. Từ nơi này lái xe hết khoảng hai giờ.
    Anh không chút nghi ngờ, cho rằng lời nói của mình đã đả động đến Kiều Nguyệt, anh vui mừng cũng không suy nghĩ nhiều, liền bật định vị và chạy đến vị trí đối phương gửi đến.
    Trời đã tờ mờ sáng.
   Chạy đến nơi khi vừa lúc vào buổi sáng sớm, có lẽ còn được cùng nhau ăn sáng với Kiều Nguyệt.
    Mạc Như Khiêm đi theo hệ thống định vị và lái xe đến một con đường nhỏ trong núi, xung quanh không có dấu hiệu của người dân sinh sống, hệ thống định vị càng ngày càng không chính xác.
Tin nanh gửi cho Kiều Nguyệt vẫn chưa nhận được hồi âm.
    Anh nhìn thấy một người đi bộ phía trước, lái xe đến gần người đó và hỏi: "Chào dì, xin hỏi nơi này là đâu?" Anh đưa điện thoại của mình cho người đó xem.
    "À, cứ tiếp tục lái xe về phía trước là được."
    Người kia nhìn Mạc Như Khiêm nói tiếp: "Phía trước là núi sâu, ngươi đến đó làm gì?"
    Mạc Như Khiêm ngạc nhiên nói: "Núi sâu? Xung quanh đây không có người ở sao? Vậy ngài là..."
    “Ta ở gần đây,” cô chỉ vào chiếc ô tô điện bên đường, hướng Mạc Như Khiêm nói, “Phía trước đúng là có núi sâu, nhưng gần đó cũng có một vùng biệt thự ngoại ô. Sau khi xây dựng đã xảy ra một số vấn đề, có không ít người bị hố nên tới đây mua nhà, cuối cùng ở cũng không được, bán cũng không được!”
    Sau khi kia rời đi, Mạc Như Khiêm lái xe về phía trước, trong đầu suy. Anh nhìn xuống màn hình điện thoại di động, tin nanh gửi cho Kiều Nguyệt vẫn chưa có hồi âm.
    Phải chăng anh đã bị lừa? Mấy tháng nay anh gọi điện cho Kiều Nguyệt, cô không hề bắt máy, chẳng lẽ điện thoại bị rớt và bị người khác nhặt được rồi?
    Tốc độ xe chậm lại.
    Mạc Như Khiêm không dám lái xe về phái trước. Hôm nay thời tiết xấu, mây đen cuồn cuộn, dự báo thời tiết lại báo trời sắp mưa to. Anh lần nữa nhìn điện thoại, đổi hướng, chuẩn bị lái xe về.
    Đột nhiên một chiếc ô tô xuất hiện ở đằng sau.
    Theo sát xe anh ở phía sau, Mạc Như Khiêm giảm tốc độ để cho xe phía sau vượt lên trước, nhưng chiếc xe đó tốc độ càng lúc càng nhanh, nhắm vào xe của anh.
    Mạc Như Khiêm trong lòng kinh hãi, vội nhấn ga lao về phía trước.
    "Này! Ngươi không muốn mạng à! Mau dừng xe lại, nếu tông vào chúng ta đều xong đời!"
    Tốc độ của xe phía sau không giảm.
    Mạc Như Khiêm sợ hãi đến tim đập thình thịch.
    Trong gương phản chiếu, chiếc xe phía sau càng ngày càng gần. Người ngồi trên ghế lái là một người đàn ông, mặc áo khoác đen, khuôn mặt cũng bị che kín, chỉ có đôi mắt lộ ra che kín thâm hiểm, làm Mạc Như Khiêm nhìn vào mà đôi chân như nhũn ra.
    Anh từ bên trong thấy được ham muốn giết người nồng đậm.
    “Anh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?!” Mạc Như Khiêm hét lên, đột nhiên mở cửa xe lăn xuống.
    Người đàn ông phía sau cũng phanh gấp bước xuống.
    Mạc Như Khiêm không nhìn rõ dung mạo của anh vì bị quấn kín khắp người, chỉ lộ ra mỗi con mắt.
    Chiếc điện thoại trong túi rơi xuống đất, Mạc Như Khiêm lùi lại, vấp phải một hòn đá và rơi xuống. Màn hình điện thoại vẫn còn ở giao diện liên lạc với Kiều Nguyệt.
    Người đàn ông đi về phía anh, cúi xuống nhặt tảng đá lớn trên mặt đất lên, không nói một lời.
    Mạc Như Khiêm ngã xuống, hét lên: "Anh là ai? Tôi hoàn toàn không biết anh. Là anh... anh đưa tôi đến nơi này, anh rốt cuộc muốn làm gì!"
    "Hãy để tôi đi, cầu xin anh, anh đang vi phạm pháp luật đó anh biết không!"
    Mặc cho Mạc Như Khiêm có nói thế nào, người đối diện cũng không hề có phản ứng. Chỉ có cặp mắt kia khi nhìn thấy anh đau khổ giãy giụa mới bộc lộ mấy phần cười tàn nhẫn.
    Anh nói: “Không phải đồ vật của mình, thì đừng ham muốn.”
    "Điều ta muốn rất đơn giản, là ngươi chết."
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚
    Một cơn mưa lớn bắt đầu rơi ngoài cửa sổ, đánh vào cửa sổ lách tách.
Mưa xuống thích hợp nhất để đi ngủ.
    Kiều Nguyệt tỉnh lại, không đứng dậy, mà cuộn chăn quanh người, có chút khát nước, cô nhẹ giọng kêu: "Giang Như Thu..." Không có ai đáp lại, cô lại lớn tiếng hô vài câu.
    “Lại đi đâu rồi?” Kiều Nguyệt mở chăn, uống mấy ngụm nước đã nguội tối qua. Ánh mắt nhìn bốn phía, lông mày lơ đãng nhăn lại. Đáy lòng tiết lộ tia tức giận.
    Anh luôn luôn chạy ra ngoài mà không nói một lời. Lần trước biến mất cả ngày, kết quả thiếu chút nữa đem cô hù ch·ết, Kiều Nguyệt cảm thấy, cô hiện tại không thể chịu nổi bất kì kinh hãi nào.
    Bầu trời bên ngoài u ám, không có ánh nắng.
    Thời tiết như vậy chắc không ảnh hưởng gì đến Giang Như Thu ở bên ngoài.
(Nguồn Hố Truyện hotruyen .com watpad@kimngocnha)
    Kiều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến việc đêm qua còn dang dở, trong lòng hiện lên một tia áy náy. Dù sao vì đêm qua mà anh chuẩn bị hơn nửa tháng, kết quả dì cả cô lại tới. (dì cả: kì kinh nguyệt)
    Kiều Nguyệt muốn giặt ga trải giường trước khi Giang Như Thu đi vắng. Nếu không khi về anh lại không cho cô làm gì, nhưng khi cô bước đến giường thì phát hiện ga trải giường đã được thay mới.
    Những bông hoa nhỏ bắt đầu nở rộ trong lòng cô, cơn đau trong bụng cũng trở nên khó thấy.
    Kiều Nguyệt đành phải gấp chăn lại. Quỳ gối trên giường vuốt thẳng ga trải giường thì phát hiện chiếc điện thoại di động mắc vào mép giường.
    Gần nửa tháng cô không chơi với điện thoại, dù luôn sạc đầy nhưng cô căn bản không có cơ hội chạm vào nó. Giang Như Thu luôn ở bên cô và không bao giờ để sự chú ý của cô bị tước đoạt bởi bất cứ thứ gì, đồ vật không thể, người càng không thể.
    Cô mở điện thoại ra xem còn cần sạc pin hay không thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ của Mạc Như Khiêm, cuộc gọi gần đây nhất là nửa giờ trước.
    Cô thực sự không muốn dính líu đến Mạc Như Khiêm nữa.
    Nhưng thấy anh gọi nhiều như vậy, có chuyện gì gấp sao? Kiều Nguyệt không thể giả vờ như không nhìn thấy nên đành phải gọi lại cho Mạc Như Khiêm.
    Vừa gọi đã được kết nối——
    "Điều ta muốn rất đơn giản, là ngươi chết."
    Kiều Nguyệt trợn mắt kinh ngạc.
    Giọng nói này rõ ràng là... của Giang Như Thu!
    Kiều Nguyệt luôn luôn biết Giang Như Thu cố chấp, có đôi khi cũng ẩn ẩn cảm thấy sự cố chấp của anh rất không giống người bình thường.
    Cô chưa từng yêu ai khác, cũng không biết người khác yêu đương có giống mình hay không. Nhưng cô biết chính mình cũng không bài xích chút thời điểm cố tình gây sự của Giang Như Thu.
    Nhưng khi cố tình gây sự quá mức sẽ không tốt.
    Có đôi khi cô thắc mắc là mình có thích Giang Như Thu sao? Không có đáp án.
    Bản thân cô cũng không biết. Cô thậm chí không thể lí giải được vì sao Giang Như Thu lại yêu cô đến thế? Yêu đến mức cô luôn tin tưởng vững chắc, rằng Giang Như Thu không thể rời đi Kiều Nguyệt. Đó cũng không phải cô tự luyến.
    Nhưng trước hôm nay, dù Kiều Nguyệt có hiểu rõ về tình yêu của Giang Như Thu dành cho mình đến đâu, cũng không thể tưởng tượng được, trong mắt anh một hạt cát cũng không dung được. Hoặc không có bất kì quan hệ nào với hạt cát đó cả.
Anh thật sự... điên cuồng giết chết đối phương đến nông nỗi vậy.
Điên cuồng, anh thực sự là quá điên cuồng.
    Kiều Nguyệt liên tục gọi cho Giang Như Thu. Cuộc gọi trước đó của Mạc Như Khiêm bỗng nhiên cúp máy, trước khi cúp máy, cô nghe thấy một tiếng đòn rất lớn, tim cô chợt đập mạnh.
    Kiều Nguyệt trong lòng cầu nguyện Giang Như Thu mau trả lời điện thoại, trả lời nhanh, trả lời nhanh, nghìn lần không nên tổn thương Mạc Như Khiêm.
    "Kiều Kiều? Em tỉnh a."
    "Anh vẫn đang đi siêu thị. Em muốn ăn gì? Ô mai thì sao? Hay là xoài? Mua một ít cả hai đi. Đừng lo lắng, đợi anh một lát nữa, anh sẽ về nhà sớm."
Ô mai:

    Kiều Nguyệt nghe giọng nói điềm nhiên như không có việc gì của anh, lồng ngực như có một tảng đá lớn đè lên, khiến cô thở không nổi.
    Cô lấy lại bình tĩnh, nói với giọng điệu không thể cự tuyệt: “Giang Như Thu, em muốn anh quay lại ngay.”
    "Em biết anh ở đâu?"
    “Giang Như Thu, hiện tại em muốn gặp anh, anh mau trở về đi!” Kiều Nguyệt lặp lại lần nữa.
Đối diện cười lớn, sau đó cười nhẹ.
    "Được rồi, chờ anh giải quyết xong người chán ghét trước mặt này, anh liền lập tức về nhà bồi Kiều Kiều. Em không thích anh ta phải không? Đã không thích, như vậy tùy anh xử trí đi."
    Kiều Nguyệt không nhìn thấy bộ dáng của Giang Như Thu, nhưng biết bây giờ anh nhất định rất kiêu ngạo. Giọng điệu hơi cao lên, ngữ điệu rất vui vẻ,  trong câu chữ lại là âm dương quái khí
    ... Anh đang ghen tị.
    Kiều Nguyệt không hiểu Mạc Như Khiêm có gì mà ghen tị?
    Nghe Giang Như Thu nói hai chân cô liền nhũn ra, lúc này cô quỳ xuống đất, đặt tay lên giường, chật vật chống đỡ đôi tay yếu ớt của mình. Cô cầm lấy điện thoại và đặt nó lên tai. Mở đôi môi run rẩy, không còn huyết sắc.
    “Giang Như Thu, em không cho phép anh giết hắn.”
    "Tại sao? Kiều Kiều thích hắn?" Người đối diện lâm vào hoài nghi, sau đó trầm giọng nói: "Không thể nga! Anh sẽ tức giận, Kiều Kiều!"
    Kiều Nguyệt không để ý đến mà cường ngạnh uy hiếp: "Giang Như Thu, em không cho phép anh giết Mạc Như Khiêm. Em muốn hiện tại anh thả hắn đi ngay. Bằng không, bằng không em liền rời xa anh vĩnh viễn!"
Đối diện hung hăng cúp điện thoại.
    Giang Như Thu sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn Mạc Như Khiêm đầy mặt sợ hãi mà lăn xuống sườn đồi, cổ họng phát ra mấy tiếng cười khó nghe, biểu tình dữ tợn, tròng mắt đỏ như máu.
    Mạc Như Khiêm run giọng hỏi: "Ngươi... Ngươi là Giang Như Thu? Ngươi, ngươi không phải đã chết sao!" Anh lúc này sợ hãi đến không thể tin được.
    Giang Như Thu không trả lời anh, có lẽ anh căn bản không thể nghe được lời nói của ai khác ngoài Kiều Nguyệt. Chỉ đứng trên đường phát ngốc với khuôn mặt dữ tợn.
    Thấy anh không nhìn mình, Mạc Như Khiêm cúi người đi về phía trước.
    Giang Như Thu ngoảnh mặt đi, nhỏ giọng nỉ non mà chỉ có mình anh nghe được: "Kiều Kiều, em làm anh quá đau lòng. Em vậy mà dọa anh vì một người không liên quan gì đến em. Anh thật sự quá đau lỏng..." Anh cứ lẩm bẩm như một kẻ điên.
    Mạc Như Khiêm sợ đến suýt ngất đi, vừa định tránh xa anh một chút, khóe mắt nhìn thấy Giang Như Thu đang sải bước về phía mình, tay cầm hòn đá còn chưa trúng anh .
    "A! Cứu với!" Mạc Như Khiêm hét lên rồi ngất đi.
    Giang Như Thu đến gần, ném hòn đá trong tay sang một bên, duỗi chân đặt lên mặt anh, vừa định đặt xuống, anh đột nhiên chán ghét bỏ đi, lùi lại một bước lớn.
    "Ngươi không xứng, ngươi không xứng với Kiều Kiều chút nào!" Giang Như Thu hung hăng nói.
    Cơn mưa lạnh làm ướt toàn thân anh, anh đưa tay cởi mũ trùm đầu, ngẩng đầu lên, vết khâu dày đặc và nhô cao trên cổ lộ ra, đó là nguyên nhân khiến anh có giọng nói thô ráp và khó chịu.
    Anh đưa tay chạm vào nó, vừa đi vừa vuốt ve mấy lần.
    Dường như hơi ấm Kiều Nguyệt để lại vẫn còn đọng lại trong đó.
    Anh gọi điện thì Kiều Nguyệt trả lời.
    “Giang Như Thu anh…”
    “Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời Kiều Kiều nói.” Khóe miệng Giang Như Thu chậm rãi nhếch lên, đáy mắt lại tối sầm, “Anh lập tức về nhà tìm em nha.”

⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚
3 phút đọc = 3 tiếng edit🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com