Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Cận Hoài Tiêu, thật ra tôi rất sợ

Editor: Góc nhỏ của Muội

Công ty mà Dụ Tứ làm việc nổi tiếng nhờ lẩu, có rất nhiều chuỗi cửa hàng. Gần đây, công ty còn muốn phát triển thêm thương hiệu đồ uống. Cô làm việc ở bộ phận kế hoạch, chủ yếu phụ trách việc chọn địa điểm mở cửa hàng và lên kế hoạch marketing. Hàng ngày, cô bận rộn với việc khảo sát thị trường, viết các bản kế hoạch và ngồi suốt cả ngày ở bàn làm việc.

Ngày cuối trước 1 tháng 5, Dụ Từ phải tăng ca để kịp thời đưa ra bản kế hoạch.

Giang Giang đẩy ghế làm việc xoay quanh cô, thò đầu xem máy tính của Dụ Từ. Cô đang làm PPT, đang chỉnh các phương án của tổ dự án.

Giang Giang chống cằm: "Chị Dụ, cổ trấn kia vừa mới mở rộng. Em thấy họ mời thầu các sản phẩm văn hóa sáng tạo và đặc sản địa phương nhiều hơn. Công ty mình làm lẩu, đến đó liệu có kinh doanh tốt không chị nhỉ?"

Dụ Từ không nhìn cô ấy, tập trung làm PPT: "Cho nên mới để chúng ta làm bản kế hoạch này, kết hợp với phong cách thiết kế bên Tự Thượng, lão Lý không phải nói món ăn của chúng ta cũng phải sáng tạo cái mới sao?"

Giang Giang gật đầu: "Cũng đúng."

Cô ấy lại quay về, ngửa ra ghế làm việc, vặn cái cổ, thấy Dụ Từ vẫn ngồi thẳng, đến trưa rồi cũng chẳng thấy đứng dậy lần nào, không nhịn được mở miệng hỏi: "Chị Dụ, rõ ràng làm việc nhiều như vậy rồi, sao chị không có mùi của dân công sở vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều năng lực nha."

Đối với công việc Dụ Từ rất nghiêm túc, làm việc mấy năm, không có lý do đặc biệt tuyệt đối không xin nghỉ phép. Công việc của tổ cô làm nhiều nhất, là người dễ chịu, có việc nhờ cô luôn sẵn sàng đồng ý, đi làm cũng tới sớm nhất.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Dụ Từ rất nhiều năng lượng, mỗi ngày đều tinh lực dùng không hết.

Dụ Từ cười: "Có thể cầm lương trên tay đó."

Giang Giang uể oải xoay một vòng: "Một tháng cho em ba vạn, em đi làm cũng sẽ không vui vẻ vậy đâu."

Dụ Tứ đã in bản điện tử của bản kế hoạch, dùng ghim bấm lại rồi đưa cho Giang Giang: "Đừng nghĩ nữa, công việc chưa làm xong, lão Lý ba ngàn cũng không phát cho em, xem kỹ bản kế hoạch một chút đi, coi có chỗ nào bị gì không, em giúp chị kiểm tra lại tài liệu chút nha."

Giang Giang: "Haizz."

Lúc này hơn ba giờ chiều, năm giờ tan làm Dụ Từ muốn đi đón Kiều Kiều tan học. Cô tính toán, công việc hôm nay hoàn thành rất nhanh.

Khi cô bắt đầu công việc thì rất tập trung, Một khi đã dồn hết tâm trí vào công việc, suy nghĩ của cô sẽ chỉ giới hạn trong những chuyện trước mắt. Cô sẽ không nghĩ lan man, dường như mọi chuyện trong quá khứ đối với cô đều không là gì cả, không có gì quan trọng hơn công việc.

Lúc 4 giờ 30 phút, điện thoại đang để chế độ im lặng rung lên.

J: [Tan làm chưa em?]

Dụ Từ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cho đến khi màn hình tự động tắt, qua mấy giây lại sáng lên.

J: [Công việc hôm nay của anh xong sớm, vừa hay đi ngang qua nhà em, anh qua nấu cơm cho em nhé?]

Dụ Từ cuối cùng cũng trả lời lại.

Đã tỉnh chưa: [Không cần, tôi không đói.]

J: [Kiều Kiều muốn ăn gà Cung Bảo, làm cho hai người ăn thử nhé!]

Dụ Từ hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng được rằng Kiều Kiều đã thêm Wechat của Cận Hoài Tiêu sau hoạt động kia. Cô bé này tám chín phần đã liên lạc với Cận Hoài Tiêu rồi.

Không đợi trả lời, Cận Hoài Tiêu lại gửi tin nhắn qua: [Ngày mai anh đã hẹn với Kỷ Tuân, anh dẫn em đi đến bệnh viện, đêm nay chúng ta nói chuyện chút.]

Dụ Từ đã đồng ý anh đi bệnh viện, cô hiểu rõ tâm lý của mình có vấn đề, cơ thể trở nên cáu giận ngày càng nhiều. Dụ Thần và Lâm Kim Miên cũng nhận ra có điều không đúng, nếu vậy thì rất nhanh Kiều Kiều cũng sẽ đoán ra được.

Đã tỉnh chưa: [Ừm.]

J: [Vậy anh về nhà trước, em đón Kiều Kiều rồi về thẳng đây là được, còn muốn ăn món khác?]

Đã tỉnh chưa: [Anh xem thử đi, làm gì cũng được, Kiều Kiều không kén ăn đâu.]

J: [Anh là hỏi em đấy, em có muốn ăn gì không?]

Dụ Từ run lên, anh không phải nói Kiều Kiều muốn ăn cơm anh làm sao, sao lại hỏi cô rồi?

Do dự trong giây lát, Dụ Từ trả lời: [Tôi ăn gì cũng được.]

Lúc trước cô không kén ăn, bây giờ thì chả thích ăn gì, đồ ăn có ngon hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô. Dụ Từ trả lời xong để điện thoại xuống, tập trung xử lý công việc còn lại.

Năm giờ, Dụ Từ gửi PPT cho cấp trên, đúng giờ check out tan làm.

Cổng nhà trẻ tập trung rất nhiều phụ huynh đến đón con, đợi Kiều Kiều ra ngoài, cô vội vàng vẫy tay cô bé: "Kiều Kiều, ở đây!"

Cô bé đẩy đám người ra, chạy về phía cô: "Cô ơi!"

Dụ Từ nhận balo của cô bé, nắm tay của cô bé: "Hôm nay có mệt không nè?"

"Không mệt cô ạ, sắp được nghỉ lễ, ai cũng mong ngóng kỳ nghỉ này!" Trên đường Kiều Kiều hí hửng, trên mặt không có chút mệt mỏi nào.

Cô bé tiểu quay lanh lợi này, Dụ Từ liếc cô bé một cái, niết bàn tay nhỏ của cô nàng.

Trước cổng nhà trẻ không thể đậu xe, Dụ Từ đậu xe năm trăm mét. Sau khi Kiều Kiều lên xe và cài dây an toàn xong, đợi Dụ Từ vào ghế lái khởi động xe.

Kiều Kiều đột nhiên hỏi cô: "Cô, chú đến rồi ạ?"

Dụ Từ không quay đầu lại, tập trung lái xe, trả lời cô bé: "Tới rồi, không phải cháu muốn ăn cơm chú làm sao, hôm qua nói với chú ấy à?"

"Chú làm đồ ăn ngon lắm." Kiều Kiều không keo kiệt sự khen ngợi mà nói với cô. Cận Hoài Tiêu làm đồ ăn hợp khẩu vị của Kiều Kiều.

Nhưng chủ yếu nhất là cô ăn cơm chú làm, sức ăn sẽ nhiều hơn một chút, cô bé muốn để Dụ Từ ăn no.

"Ừm, muốn ăn thì ăn thôi." Dụ Từ đáp một tiếng, không trách Kiều Kiều, cũng không nói thêm gì.

Cô biết Cận Hoài Tiêu làm đồ ăn rất ngon, anh tự lập từ sớm, cái gì cũng biết. Như chuyện nấu cơm này, lúc anh học cấp 2 đã thành thạo rồi, về sau lại có thêm Dụ Từ. Cô là một người ham ăn, dăm ba bữa là chọn món, tài nấu nướng của Cân Hoài Tiêu cũng đột nhiên tăng lên.

Khi về đến nhà, vừa đẩy cửa ra Dụ Từ thấy đôi giày nam trước cửa.

Cô còn nghe được âm thanh đảo chảo, ngửi được mùi hương của đồ ăn, cũng không làm cho cô bài xích, nhưng cũng không phải là dễ chịu.

Dụ Từ kìm lại sự khó chịu xuống, mà Kiều Kiều đã sớm thay giày xong, hứng khởi bừng bừng chạy vào nhà bếp.

"Chú ơi, tối nay chúng ta ăn gì vậy ạ?"

Cận Hoài Tiêu vừa làm xong gà Cung Bảo, đặt lên tấm giữ nhiệt, nhìn thấy cô bé nhoài lên xem mấy món ăn trên bàn, anh cười một tiếng, gắp một miếng gà xé đút vào miệng cô bé.

"Tối nay ăn gà Cung Bảo, miến xào thịt bằm tỏi và cá diêu hồng hấp, vẫn còn hai món nữa."

Kiều Kiều cắn miếng thịt gà, còn chưa nuốt xuống đã vội giơ ngón tay cái lên: "Dạ! Vẫn ngon hơn nhà trẻ nữa chú ạ!"

Cận Hoài Tiêu cong môi lên, đưa đũa cho cô bé: "Muốn ăn thì ăn nữa đi, còn bốn món nữa."

Dụ Từ thay giày xong, ôm Kiều Kiều từ phòng bếp ra.

"Đừng có làm phiền chú nấu cơm, cháu đi rửa tay rồi đi làm bài tập đi."

Kiều Kiều bị cô mình xách ra từ nhà bếp, đôi mắt rưng rưng tạm biệt món gà Cung Bảo của mình.

Dụ Từ rửa tay, đi vào nhà bếp đem miến đi ngâm, làm xong bắt đầu rửa rau và lặt rau.

Cận Hoài Tiêu đang xào tỏi băm, nhìn cô hỏi: "Ngày mai anh tới đón em sẽ sớm một chút, có thể sẽ lấy máu, sau mười giờ tối em đừng ăn gì nhé."

"Ừm."

Thực ra không cần anh nói thì Dụ Từ cũng ăn không vô, chứ đừng nói là bữa khuya.

Mùi của tỏi băm bùng lên, có hơi hắc.

Cận Hoài Tiêu sợ cô không thoải mái: "Em ra ngoài trước đi, anh ở đây là được rồi."

Dụ Từ không đi cũng không nhìn anh, vẫn đang lặt rau: "Không sao, tôi làm xong rồi ra ngoài."

Cận Hoài Tiêu không khuyên cô nữa, trong lúc xào đồ ăn vẫn thỉnh thoảng quan sát cô, xác nhận sắc mặt cô vẫn tốt.

Đợi khi Dụ Từ lặt xong rau thì không có gì để giúp nữa, nên cô ra ngoài đem đồ Kiều Kiều đã thay vào máy giặt, còn lại thì cần phải giặt tay, cô ở trong nhà vệ sinh giặt đồ.

Bảy giờ tối, Cận Hoài Tiêu đã làm đồ ăn xong.

Dụ Từ vẫn dùng cái chén nhỏ, vẫn là cháo loãng, vẫn là lượng cháo như lần trước.

Cận Hoài Tiêu kéo ghế đối diện cô ngồi xuống, giọng thản nhiên nói: "Ăn không hết thì cũng đừng có ép bản thân, chúng ta từ từ thôi nhé."

"Ừm."

Mỗi lần cô ăn đều nằm trong sự chú ý của Cận Hoài Tiêu. Anh vừa trả lời Kiều Kiều nhưng thực tế trong trái tim anh đều tập trung lên người Dụ Từ. Trong tầm mắt thấy được cô ăn cái gì, ăn mấy miếng, khi nào thì nhíu mày, có nét mặt khó chịu, muốn ói hay không.

Đợi đến khi động tác nhai của Dụ Từ trở nên chậm lại, ăn một lần có thể nhai tận hai phút, Cận Hoài Tiêu liền đè cổ tay của cô.

"Được rồi, em ăn tới đây thôi, hôm nay cố gắng tới đây được rồi."

Kiều Kiều đang ăn cơm, con mắt đen láy nhìn qua nhìn lại giữa Dụ Từ và Cận Hoài Tiêu.

Cận Hoài Tiêu nhận lấy đũa của Dụ Từ, đẩy chén cháo lên trước mặt cô.

"Ăn thử một lần được không, ăn không hết cũng không sao, còn lại để anh ăn."

Anh quan sát cẩn thận sắc mặt của cô.

Dụ Từ không từ chối, nhận chén cháo, múc từng muỗng ăn.

Rất chậm rất chậm, ăn một chút lại dừng, nhưng đã rất cố gắng ăn rồi. Cô muốn tiếp nhận mùi vị món ăn, dù cô không nói, nhưng hành động của cô đã phản ánh suy nghĩ trong lòng của cô, cô vẫn muốn đi chữa bệnh.

Tám giờ, cơm tối kết thúc.

Kiều Kiều chủ động nhảy xuống ghế, giơ tay nhỏ lên: "Cháu rửa chén! Giáo viên có giao bài tập, muốn các bạn nhỏ mấy ngày ở nhà nghỉ lễ Quốc tế Lao động có thể giúp người nhà làm một ít việc nhà ạ!"

"Được, vậy Kiều Kiều đi rửa đi."

Cận Hoài Tiêu cũng không tranh giành với cô bé, đem chén dĩa chất đầy vào bồn rửa, dời cái ghế nhỏ cho Kiều Kiều.

Dụ Từ còn đang ngồi trong phòng ăn, Cận Hoài Tiêu nhìn cô một lúc, bước đến ngồi cạnh cô, rót cho cô ly nước.

"Dụ Từ, hôm nay em làm rất tốt, chúng ta từ từ rồi sẽ tốt lên thôi."

Mặc dù cô vẫn ăn rất ít, sức ăn không bằng Kiều Kiều năm tuổi, đối với người trưởng thành mà nói thì không khỏe mạnh, nhưng Dụ Từ bây giờ, đã là nỗ lực lớn nhất mà cô có thể làm rồi.

Hai người vai kề vai im lặng một lúc, Kiều Kiều rửa xong chén, thấy hai người lớn ngồi song song với nhau, hình như có lời muốn nói nên cô bé chủ động quay về phòng mình.

Cận Hoài Tiêu cuối cùng cũng mở miệng: "Ngày mai, ở phòng làm việc có người trực, hay là đưa đến bạn của anh, em xem để Kiều Kiều đi chỗ nào?"

Dụ Từ thấp giọng nói: "Tôi nói với An Vận rồi, nhờ cô ấy ở với Kiều Kiều một ngày."

"Được." Cận Hoài Tiêu đáp lại: "Vậy... Chín giờ sáng mai anh đến đón em."

"Ừm."

Cận Hoài Tiêu đứng dậy cầm chìa khóa xe: "Vậy anh đi trước, em nghỉ ngơi sớm một chút nhé."

Dụ Từ gật đầu: "Được."

Cửa phòng đóng lại, phòng ăn chỉ còn một mình cô. Ánh mắt Dụ Từ nhìn thoáng qua, thấy trên khay trà phòng khách có một dĩa nhỏ.

Đầy trái cây đã gọt sẵn.

--

8 giờ sáng, Dụ Từ rời giường chuẩn bị xong, Kiều Kiều cũng đã bò ra khỏi giường.

Cô đã liên lạc với An Vận, chỉ nói hôm qua có chút việc, An Vận sảng khoái đồng ý, khoảng 8 giờ 50 sẽ đến đón Kiều Kiều

Kiều Kiều hình như biết cô muốn làm gì đó, cũng không hỏi Dụ Từ nhiều. Cô chỉ nói với cô bé ở chỗ của dì An một ngày, cô bé tươi cười hớn hở đồng ý.

Cô bé càng hiểu chuyện thì Dụ Từ càng chua xót, giúp cô bé buộc tóc lên, kẹp thêm vài cái kẹp màu sắc, mang túi nhỏ của cô bé. Dụ Từ nắm tay cô bé rời khỏi nhà.

Đến cổng chung cư, Kiều Kiều đột nhiên nắm tay cô.

"Sao vậy?"

Kiều Kiều thần bí kéo khóa cái túi ra: "Tada! Kẹo trái cây yêu thương của Kiều Kiều!"

Một bình sao đựng đầy kẹo nhiều màu sắc, những viên kẹo cứng được bọc trong lớp nhựa trong suốt, lấp đầy cả bình.

Trần Kiều Kiều nhét chiếc bình sao vào lòng Dụ Từ: "Kiều Kiều lấy tiền tiêu vặt của mình để mua đấy, cô phải chia cho các cô chú khác cùng ăn nhé."

Vì chia sẻ có thể kết bạn được với rất nhiều người tốt, đây là điều mà nhà họ Dụ đã luôn dạy cô bé. Thế nên, ngay cả món tiramisu mà Kiều Kiều thích nhất, dù chỉ một miếng bánh nhỏ, cô bé cũng sẽ chia thành ba phần.

"Cô phải kết thêm nhiều bạn, ăn hết rồi Kiều Kiều sẽ mua lại, tiền lì xì của con vẫn còn nhiều lắm!"

Cô bé vừa nói xong thì chạy vụt đi, chạy về phía An Vận đang đứng ở cửa.

"Cô An An!"

An Vận ngồi xổm xuống ôm lấy Kiều Kiều: "Kiều Kiều bảo bối, lâu rồi không gặp, con có nhớ cô không?"

Kiều Kiều cũng thơm lên má An Vận một cái: "Nhớ ạ! Ngày nào con cũng nhớ!"

Cô bé rất ngọt ngào, từ nhỏ đã nói chuyện rất khéo.

An Vận bế Kiều Kiều lên, ánh mắt giao nhau với Dụ Từ cách đó mười mấy bước. Cô ấy không hỏi Dụ Từ nhiều, hai người biết nhau bao nhiêu năm, có những chuyện, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được.

Dụ Từ nhìn chiếc xe của An Vận khuất dần khỏi tầm mắt.

Điện thoại trong túi rung lên, tin nhắn đến từ Cận Hoài Tiêu.

[Anh ở đối diện đường, thấy em rồi.]

Dụ Từ ngẩng đầu nhìn, cách một con đường, một chiếc SUV màu bạc đậu bên lề, cửa sổ hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú, phóng khoáng.

Cận Hoài Tiêu mặc một chiếc áo phông đen rộng đơn giản, cánh tay để lộ cơ bắp rõ ràng, đang nhìn về phía cô.

Dụ Từ bước đến, mở cửa ghế phụ lái và ngồi vào. Cận Hoài Tiêu hạ cửa kính xuống, cô vừa định kéo lên thì nghe thấy Cận Hoài Tiêu ngắt lời.

"Đừng kéo lên, em say xe, gió thổi vào sẽ đỡ hơn."

Tay Dụ Từ khựng lại, rồi lặng lẽ thu về: "Ừm, được."

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh nhạt, kết hợp với một chiếc váy dài nửa thân màu trắng, rất giống với phong cách thời đại học. Cận Hoài Tiêu nhìn một cái, khởi động xe, bất ngờ nói một câu: "Đẹp lắm."

Dụ Từ đã nhắm mắt lại, cô quen lên xe là ngủ. Nghe vậy, hàng mi run rẩy, những ngón tay nắm lấy bụng khẽ cuộn tròn, không mở mắt, cũng không trả lời, nhưng Cận Hoài Tiêu biết cô đã nghe thấy.

Suốt quãng đường, anh không nói gì. Gió mát của ngày lễ mùng 1 tháng 5 thổi vào trong xe qua cửa sổ hé mở, làm tóc mai của Dụ Từ rối bời, những sợi tóc màu hạt dẻ bay lên theo gió, ánh sáng vụn vỡ nhảy múa giữa kẽ tóc.

Kỷ Tuân làm việc tại Bệnh viện Nhân dân số Tám, khoa tâm thần của bệnh viện này rất nổi tiếng ở trong nước.

Khi vào bệnh viện phải qua kiểm tra an ninh, Dụ Từ kiểm tra xong, đi vào khoa tâm thần, nhìn thấy các nhân viên an ninh có mặt ở khắp mọi nơi, gần như cứ mười mấy bước lại có một người.

Cảm giác đầu tiên mà nó mang lại là sự đè nén.

Dụ Từ sững sờ, nắm chặt quai túi vải, trong lòng vô cớ cảm thấy có chút căng thẳng, bàn tay phải buông thõng xuống lại được nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp dán vào tay cô.

"Không sao đâu, đừng sợ, chúng ta chỉ kiểm tra định kỳ thôi."

Hôm nay Kỷ Tuân trực, Cận Hoài Tiêu dẫn Dụ Từ đi đăng ký khám, chờ một lúc ở đại sảnh, phòng khám bắt đầu gọi số.

Một bệnh nhân một phòng, Cận Hoài Tiêu không thể vào được, anh buông tay Dụ Từ ra.

Anh nhìn bóng lưng cô, gầy gò mảnh mai, mái tóc dài được kẹp nửa lên, nửa còn lại buông xuống không che được xương bướm nhô ra. Chiếc áo len dệt kim màu xanh lam khoác trên người cô, lỏng lẻo, rộng thùng thình.

Ngàn lời muốn nói, những lời mà anh đã luyện tập vô số lần trên đường đi, cuối cùng chỉ đọng lại thành một câu.

"Em vào đi, anh đợi em ra."

Điều anh có thể làm, dường như chỉ là chờ đợi.

Dụ Từ và Kỷ Tuân đã từng gặp nhau, hai người không thân lắm, nhưng Kỷ Tuân là bạn thân của Cận Hoài Tiêu, họ đã từng ăn cơm chung vài lần.

Năm năm không gặp, Dụ Từ đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của Kỷ Tuân nữa. Vừa bước vào, cô đã thấy anh ấy ngồi trên ghế làm việc, không ngẩng đầu lên, đeo khẩu trang và kính không gọng.

Kỷ Tuân lạnh nhạt lên tiếng: "Ngồi đi."

Dụ Từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Nói về triệu chứng đi, trong phòng không có camera giám sát, bệnh tình của bệnh nhân chúng tôi cũng sẽ giữ bí mật. Cô điền Cận Hoài Tiêu vào cột người liên hệ khẩn cấp, nếu cô không muốn anh ta biết, tôi cũng sẽ không nói cho anh ta."

Dụ Từ khẽ rũ mi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, môi mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.

Kỷ Tuân nhìn cô một cái, không ép hỏi, hạ giọng xuống: "Gần đây tâm trạng của em thế nào?"

"Không tốt lắm."

"Cảm xúc chán nản kéo dài? Kéo dài bao lâu rồi?"

"Ừm, vài năm rồi."

Kỷ Tuân im lặng một lát, sau đó là tiếng gõ bàn phím lách tách, anh ấy tiếp tục hỏi: "Cô có thể mô tả không, tâm trạng, giấc ngủ, hoạt động tâm lý hàng ngày của cô, và khi cô ăn cơm thì tâm lý của cô thế nào?"

"Cô Dụ, chúng ta từ từ thôi, cô từ từ nói."

Giọng Kỷ Tuân rất bình tĩnh, thậm chí có chút dịu dàng. Trước khi đến, Dụ Từ nghĩ anh ấy sẽ ghét cô, vì cô đã đá bạn thân của anh ấy.

Nhưng Kỷ Tuân không hề lạnh lùng chế giễu cô, cứ như thể cô chỉ là một bệnh nhân bình thường, và nhiệm vụ chính của anh ấy là giúp cô tự cứu lấy mình.

Dụ Từ im lặng hai phút, dưới sự chờ đợi kiên nhẫn của Kỷ Tuân, cô mấp máy môi.

"Bác sĩ, tôi dường như đã mất đi khả năng cảm nhận cảm xúc, tôi cảm thấy mình đang dần dần đi đến cái chết..."

Cách một cánh cửa, Cận Hoài Tiêu ngồi bên ngoài phòng chờ.

Chiếc ghế dài lạnh lẽo không thể làm ấm lên được, anh không thể nghe thấy bên trong nói gì, bên tai chỉ có tiếng ồn ào trong đại sảnh và tiếng máy gọi khám. Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út được anh xoay đi xoay lại, anh cứ thế đợi ở bên ngoài, không xem điện thoại, lặng lẽ kiên nhẫn, lại vừa hoang mang lo lắng mà chờ đợi.

Anh đã quen với việc chờ đợi, chờ cô lớn lên, chờ cô yêu anh, chờ cô tan học, chờ cô về nhà, chờ cô quay lại bên cạnh anh.

Nhưng chưa bao giờ có một lần chờ đợi nào lại dài đằng đẵng và khó khăn đến vậy.

Máy gọi khám liên tục gọi tên, những người khác nhau đi vào các phòng khám khác nhau, họ có những bệnh tình khác nhau, có những bậc cha mẹ đưa con đến, có những người con đưa cha mẹ đến, cũng có những người trẻ tuổi làm công ăn lương.

Bất kể tuổi tác, bất kể thân phận, ai cũng có một trái tim, ai cũng có thể bị bệnh về tâm lý.

Tiểu Từ của anh cũng vậy.

Đây là bệnh, là bệnh thì phải chữa.

Cận Hoài Tiêu đợi rất lâu, mười phút, hai mươi phút, hay là một tiếng đồng hồ?

Thực ra, anh cũng không biết.

Khi cánh cửa phía sau xoay mở, anh nhất thời không nhận ra, đến khi phản ứng lại thì Dụ Từ đã đứng trước mặt anh, trên tay cầm một xấp phiếu khám.

Sắc mặt Dụ Từ rất bình thường, không có dấu vết đã khóc, cô cúi đầu nhìn anh, nói: "Phải nộp tiền để làm xét nghiệm trước."

Cận Hoài Tiêu chớp mắt, yết hầu trượt vài cái, từ từ đứng dậy, nhận lấy phiếu hướng dẫn khám trên tay cô.

"Được, anh đi nộp tiền."

Dụ Từ lại giật lại: "Để tôi tự làm."

Cận Hoài Tiêu im lặng đi theo sau cô, rõ ràng là cô đi khám bệnh, anh nhìn còn hoảng loạn hơn cô.

Hàng người xếp hàng ở cửa sổ nộp tiền rất đông.

Dụ Từ lặng lẽ chờ một lúc, Cận Hoài Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Cô đột nhiên lên tiếng.

"Cận Hoài Tiêu, thật ra tôi rất sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com