Nhân Sinh Thế Giới Loạn Hết Rồi [2]
"A, Nhị hoàng tử. Ngươi đến a đến, ăn chung với chúng ta. Phong Nhi cuối cùng cũng tỉnh, haha"
Phía xa vừa thấp thoáng một bóng dáng bé nhỏ chậm rãi hướng đến đây, mẫu thân của nguyên chủ đã sảng khoái nói to mời gọi. Phụ thân hiểu ý, mỉm cười tiến tới đón nhị hoàng tử đến, kéo ghế ra cho cậu an toạ bên cạnh tôi.
Mi dài, môi mỏng, mắt phượng hoàng, tuy vẫn chỉ là một tiểu hài tử, vẻ mặt đã mang theo vài phần chín chắn lẫn trưởng thành, vận trên người một bộ sắc trắng thuần, với những áng vân nhỏ được thêu chìm. Mang lại cho người ta cảm giác khó gần lại kính sợ, bộ tóc dài bồng bềnh xõa xuống ngang ngực lại tăng thêm cảm giác cậu sở hữu khí phái của thần tiên
"Nhà cậu có tang à?" - Tôi hỏi
Da trắng, áo trắng, dải băng thay vì cột tóc lại lấy đeo ngang trán, cái này không phải đi tang thì là gì
Âu Ti bé nhỏ vừa mới cầm đũa lên, nghe phát ngôn của người bên cạnh suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Cậu trợn mắt ngạc nhiên nhìn Hàn Phong
Đây là A Phong thường ngày???
Âu Ti, như muốn kiểm chứng có phải dịch bệnh lần này đã khiến cậu ta bị ấm đầu nên biết khẩu nghiệp rồi hay không, liền áp bàn tay nhỏ của mình lên trán đối phương. Sau một lúc liền rút tay về, yên lặng lấy cái chén nhỏ của bản thân còn chưa có gì, múc một muỗng đầy tổ yến đến, đặt cạnh cái chén chất đầy đồ ăn của Hàn Phong
Cảm giác âm ấm mềm mịn từ bàn tay nhỏ kia vừa tiếp xúc chẳng bao lâu đã rời khỏi khiến tôi có chút mất mát, nhưng nhìn thấy chén tổ yến được đưa tới, hạnh phúc trong lòng lại lần nữa thăng hoa. Tôi mỉm cười thật tươi xoa đầu cậu, ý tứ cảm tạ, chén đồ ăn được phụ mẫu gắp đầy cũng chưa động đũa đến, tôi đã cầm lấy chén tổ yến nóng hổi kia, thổi vài hơi, một đường tu xuống ừng ực.
Lưỡi và miệng tôi bỏng rát, cố ngăn nước mắt trào ra khỏi khoé mi.
Tôi ngẩng cao đầu mỉm cười nhìn trần nhà, ra vẻ đang cảm thán tư vị tuyệt hảo của trời đất trong chén tổ yến kia. Thật ra trong lòng lại không ngừng 77 49 lần chạy vòng quanh, la hét, gào thét cho cái cổ họng đang tê dại và đau nhói của mình
Mọi người câm nín nhìn cậu cười với trần nhà, thật lâu sau vẫn chưa có ý định cúi đầu ăn tiếp
"Có phải, A Phong..."
Âu Ti nhìn hai vị nhạc phụ nhạc mẫu trước mặt, dùng ngón tay chỉ vào đầu mình
Hàn Triết cười khổ, nhìn phu nhân Hàn Vi, nháy mắt ý bảo
Ta không biết, đoán xem
Âu Ti trong lòng lặng lẽ giật khoé miệng vài cái
Giao tình của bốn người này rất chặt, đến nỗi có thể hiểu được từng ám hiệu trong ánh mắt của đối phương.
Đức Dương Phi mẹ của Âu Ti từng là phó soái dưới trướng Hàn Vi, ông là một trong số ít những người nam nhân tài cao học rộng được triều đình đặc cách, cho phép tham gia vào việc triều chính
Nói là như thế để cảm thấy xã hội còn một chút công bằng. Tuy nhiên, những người được "đặc cách" không phải một phần vì có tài, mà còn là những quân hậu, quân phi tương lai được đế nữ để mắt tới. Đức Dương phi là một trong số đó
Vào sinh ra tử nơi chiến trường, đại tướng cùng phó soái rất thân nhau. Đức Dương phi liền cùng Hàn Vi kết bái tỉ đệ với nhau, thế là cho ra một quyết định. Dù đối phương sau này có con là trai hay gái, vẫn sẽ kết thành thông gia
Đức Dương phi tuy không được sủng hạnh, nhưng vẫn có tiếng nói trong triều đình.
Ngày Âu Ti ra đời cũng là ngày Thiên Châu tròn tháng tuổi, Đế Nữ không tới, Đức Dương phi liền cải trang đem Âu Ti ra ngoài ở ké nhà Hàn Vi Hàn Triết vài tuần. Dù sao anh cũng là người dưới hai người, trên vạn người, hậu cung của Đế Nữ cũng chỉ tối đa ba người, cho nên chẳng ai dám ngăn cản hay lời ra tiếng vào.
Nói trắng ra đơn giản là vì quý phi người ta không được sủng a, lười đối phó
Lúc bấy giờ Hàn Phong đã được ba tuổi, cậu bé nhỏ năng động mọi ngày khi thấy Âu Ti lại chỉ im lặng đứng nhìn, trọn cả canh giờ cũng chưa chịu rời đi. Cậu thích thú chạm vào má Âu Ti bé, bị bé ngậm lấy, mãi cũng không chịu buông ra.
Đôi mắt nhỏ dài thiu thiu, ngu ngơ nhìn người to lớn trước nôi bị mình cắn tay, Âu Ti bé nhỏ mỉm cười, ngủ thiếp đi. Ba bậc phụ huynh của chúng ta nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi vui mừng, Hiền Triết đi đến lấy một cái ghế cho Hàn Phong ngồi, xoa đầu hài tử, hỏi nhỏ
"Ngươi thấy y sao?"
Hàn Phong ba tuổi của chúng ta tròn mắt nhìn cha, đưa tay lên suỵt một tiếng rõ dài, nói nhỏ
"Tiểu thê tử xấu xí đang ngủ, phụ thân nói lớn, không ngoan"
Đúng, nội tâm của hài tử ba tuổi kia chân thành phản ánh, thằng nhóc non mềm trong nôi này quá xấu xí, để nó thức sẽ khóc to, hù ngất phụ mẫu cậu mất.
Mình cậu ngắm được rồi
"Thê tử...xấu xí?"
Đức Dương phi cười khổ, quay sang nhìn Hàn Vi. Nàng cười sằng sặc, vỗ tay bôm bốp lên vai Đức Dương phi, nói nhỏ
"Ân, đến phụ mẫu của nó còn bị bảo là xấu xí đây"
Hàn Vi chỉ chỉ vào mặt Hàn Triết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, chỉ vào mặt bản thân, cuối cùng chỉ vào gương mặt ngu ngơ ngắm nhìn của hài tử ba tuổi bên dưới - đang yên lặng không nhúc nhích, cũng chả dám thở mạnh vì sợ đánh thức người nằm trong nôi
"Sao, cả ba chúng ta có xấu không?"
Đức Dương phi cười, nói
"Xấu lắm ấy chứ, ha ha"
Hàn Vi nhướng người về phía y, thí thầm to nhỏ
"Phong nhi của chúng ta mỗi lần đi ngang qua một thứ phản chiếu nào đó, sẽ dừng lại ngắm bản thân một chút, xoa mặt mình cười tươi rồi bảo 'Sao mình lại xấu đến như vậy chứ' "
"Cái tính này, chắc chắn di truyền từ ngươi rồi tướng quân. Những năm tháng ta còn ở chiến trường, mỗi lần vào trướng ngươi bàn kế sách đều thấy ngươi đang ra sức chà bóng áo giáp mình, còn ngắm nghía bản thân mình trên đó mà cảm thán, tận hưởng, thả rắm khắp nơi"
"Sao? Ngươi còn hơn ta nữa kìa, cứ nhìn thấy cái gì nhăn nhó cau có, cũng đều bảo' ôi con cóc này thật giống đế hậu, ôi cặp chân mày của con cú này thật giống nàng, ôi ôi ôi giống nàng nàng nàng'. Thật sự rất như một kẻ điên nghiện người tình"
"Khụ..khụ...."
Hàn Triết phía sau bị sặc do chính nước miếng của mình, ho khan. Hàn Vi kéo y ngồi vào lòng mình, vỗ vỗ lưng y cho nhuận khí. Đức Dương phi không phản bác Hàn Vi lấy một lời, để mặc hai người tình tứ với nhau, bản thân chỉ chăm chăm nhìn xuống hai đứa bé cùng nhau ngủ bên cạnh tự lúc nào
Triều đình có một cấm lệnh, bất cứ những ai không liên quan đến đều không được phép tìm hiểu chuyện hậu cung, nếu tra ra được bất cứ tai vách mạch rừng nào, sẽ tru di cửu tộc.
Không trách, không trách
Âu Ti hạnh phúc thay ta là tốt rồi
---
Kết thúc bữa cơm đầy kì hoặc, hai vị phụ mẫu nhân gia đuổi hai đứa trẻ ra khỏi đình, lệnh cho Hàn Phong - tức tôi, tiễn nhị hoàng tử Âu Ti về
Nguyên chủ có mối quan hệ mập mờ với nhị hoàng tử, tuy nhiên anh ta một mực không nhớ ra cậu là ai, có thể gọi là đơn phương. Vì ghen ghét với sự chú ý của hoàng tử dành cho Vũ Chi, Hàn Phong đã phái một nhóm sát thủ đi ám sát cậu ta trong một lần cậu ta xuất cung
Tôi nhìn cậu bé chỉ đứng ngang vai mình, bàn tay nhỏ bé nắm lấy mình ra chiều rất thân quen. Tuy rằng đường nét trên gương mặt cậu ta có vẻ rất nghiêm nghị, mạnh mẽ, nhưng dẫu sao vẫn là đứa bé, cảm xúc tâm trạng đều toát hết ra ngoài qua nụ cười tươi tắn kia. Dựa vào điều này ta có thể chia làm hai trường hợp
Một - Nhị hoàng tử đối với ai cũng đều như thế
Hai - Cậu ta có giao tình và cái nhìn không tệ về nguyên chủ, có thể còn rất thân thiết, như huynh đệ, brozone
Tôi nhẫm lại kịch bản mình đã đọc trong đầu một lần nữa.
Không nhớ ra là ai sao?
Dựa vào biểu hiện hôm nay, nếu trường hợp thứ hai là đúng thì không thể nào có chuyện vì lớn nên quên mất được. Vả lại biểu hiện trên bàn cơm vừa rồi, rõ ràng họ đã thân đến mức có thể không cần quy cũ mà ăn chung với nhau, người hầu trong nhà cũng rất chu đáo chuẩn bị cả bốn cái chén từ trước đó làm bản thân tôi suýt chút nghĩ rằng họ có thể nhìn thấy hệ thống, người đang đóng vai hồn ma quanh quẩn ở đằng sau tôi.
Vậy vì sao mà quên? Chẳng lẽ tai nạn, té bể đầu? Khoan, vậy là chết luôn rồi....té cống? Cống sâu và hôi quá nên não chịu tác động do hít nhiều amoniac, khiến cơ thể đột nhiên mất hết trí nhớ?
Chờ đã, thời này có ống cống chưa?
"Ừm, Phong ca, đến cửa rồi "
Cánh tay bé nhỏ vẫn luôn ấp trong lòng bàn tay tôi giật giật vài cái kéo hồn tôi trở lại, nhìn đến cảnh vật trước mặt. Cửa gỗ khép chặt, tay nắm cửa mạ đồng, hai hàng tường hai bên cao chất ngất, đúng là đến cửa thật.
" Âu Ti phải trở về cung rồi. Cáo từ"
"Kh...khoan! Ta có chuyện cần nói"
Tôi nắm chặt lấy cánh tay nhỏ vừa rút ra khỏi tay mình, trong tích tắc kéo cậu về phía mình, hôn lên trán Âu Ti
.
.
.
"KÍ CHỦ ẤU DÂM!!!!"
Cả cái cảm xúc thăng hoa vì lần đầu tiên được chiếm tiện nghi của shota, chỉ vì tiếng hét thảm thiết ở phía sau lưng mà đấm nát cho không còn một mảnh
Trong lòng tôi một triệu lần nguyền rủa hệ thống tự luyến vì tình thế ép buộc mà vướng phải kia, ngoài mặt vẫn cố gắng làm bình tĩnh hết sức có thể. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Âu Ti, áp sát vánh tai đã đỏ lên của cậu bé, hôn nhẹ. Nhìn thẳng vào đôi mắt phượng trợn to ra hết cở của cậu, mỉm cười, nói
"Âu Ti, hứa với ta, ngươi không được quên ta"
"Â..ân....ta sẽ...không quên ngươi"
Âu Ti đỏ mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Phong, rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, nghiêm túc nói
"Nếu, nếu ngươi không tin. Chúng ta móc tay thề đi"
Vậy mà chỉ lúng túng có vài giây đã trở lại bình thường, đây là do sự giáo dưỡng con cháu hoàng tộc, hoàng đế tương lai hay do đã quen rồi???
Còn chưa kịp đợi người kia phản ứng, Âu Ti bé đã cầm lấy bàn tay hơi lớn hơn mình một chút lên, dùng ngón út của mình ngoắc vào ngón út của đối phương
"Thần ngón út chứng giám. Hôm nay, con Vũ Âu Ti, nhị hoàng tử của triều đình Vũ Đế ngoắc tay thề với Hàn Phong. Sẽ không bao giờ quên y.
Nếu dám trái lời thề.
Con...con...con sẽ không đi hài nữa, con sẽ chuyển sang đi giày!"
"..."
"Nhị hoàng tử, đã đến giờ. Mời ngài nhanh chóng hồi cung"
Giọng nói đầy hối thúc của một tiểu thái giám vang lên từ phía sau bức tường, có lẽ đã đứng đợi khá lâu
"A! Hôm nay còn có bài học ở Quốc Tử Giám - Âu Ti vội vã xoa rối cái đầu vừa vất vả lắm mới được búi lên của Hàn Phong, cười bảo- A Phong ngoan, ta không quên ngươi đâu. Thế nhá, ta đi đây"
Cậu chạy nhanh ra khỏi cửa, trực tiếp vận lực nhảy vào xe của mình, phu xe bắt đầu thúc ngựa. Tiểu thái giám đứng bên cạnh chủ tử nhà mình nom đầy nghi ngại.
Ngày nào cũng ở phòng bên cạnh nhà người ta chờ y tỉnh giấc, giờ người ta tỉnh rồi còn bày trò bắt tiểu Thái là cậu đi mua một chiếc xe ngựa, đứng đây chờ hồi cung. Ban đầu thì đầy vẻ lo sợ còn muốn cầm kiếm đào đi qua xem y có bị thứ dơ bẩn đoạt xá hay không , giờ thì tốt rồi, nhị hoàng tử bây giờ lại vui vẻ tình tứ với người ta như thế, lật mặt thật nhanh. Thật khiến người ta vì sự thay đổi cảm xúc của cậu mà chóng mặt.
Tiểu Thái không nén được sự tò mò, còn chưa mở miệng hỏi nhị hoàng tử, y đã đập bôm bốp lên vai cậu, cười đến cực kì tươi
"Tiểu Thái, ngươi không biết đâu. Lúc A Phong vừa tỉnh dậy còn rất ôn nhu và trầm tĩnh, thật sự doạ người ta, cứ tưởng y biến thành người khác rồi, như bị ma nhập ấy. Giờ thì tốt, y còn bá đạo hơn cả khi xưa, thật thích"
Chủ tử ngươi thích ngược đến thế à?????
Tiểu Thái năm nay đã mười lăm, hơn nhị hoàng tử năm tuổi, đã biết được chuyện phong tình trăng hoa chốn hậu cung. Nhìn về phía con đường tương lai nơi chủ tử của mình bị ngược đãi trên giường, trái lại còn cực kì thoả mãn, cậu âm thầm nuốt lệ
Thật sự doạ trái tim yếu đuối bé nhỏ của cậu quá rồi
---
Quốc Tử Giám
Nếu nhớ không nhầm thì ở đây là trường dành cho con em hoàng tộc vào học
Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng thật táo bạo và thông minh. Tôi xắn tay áo, kéo cạp quần lên chạy thẳng về phía đình có hai vị lão nhân gia ở đấy. Rất may, hai người họ vẫn chưa rời đi, ừm...vẫn còn chim chuột ở đó
Phụ thân ngồi trên đùi mẫu thân, ân cần thổi, đút cho nàng từng muỗng canh, muỗng cháo
"Khụ...Mẫu thân, phụ thân. Ta có chuyện muốn nói"
Nhận ra được sự tồn tại của cái bóng đèn nhỏ 1000W tên là con trai, cả hai vị lão nhân gia, trái với suy nghĩ thường thấy của mọi người rằng họ sẽ đỏ mặt rời xa nhau, hoặc bình tĩnh đi ra như chưa có chuyện gì xảy ra
Nhưng không
Mẫu thân tựa đầu lên vai phụ thân, tay vòng qua eo ông kéo sát vào người, mỉm cười nhìn con trai quý hoá của mình
"Nói"
Tôi cố kiềm chế khoé môi đang có dấu hiệu sắp giật kịch liệt của bản thân. Thật bình tĩnh quay mặt đi nhìn trời xanh nước biếc thay vì chứng kiến cẩu lương vả tứ tung, nói thẳng vào vấn đề chính
"Nước ta có giao thương với người ngoại quốc không?"
"Người ngoại quốc? À, hình như....Triết, có không?"
Hàn Triết gật đầu, từ trong ống tay áo lôi ra một cuốn sổ tay cùng bàn tính, xoay người một góc 180° trên đùi Hàn Vi. Ông nhìn con trai của mình, vừa bấm bàn tính vừa bảo
"Ái Nam quốc của chúng ta những năm gần đây có mở rộng đường lối ngoại giao với những người bên ngoài, tuy về mặt ngôn ngữ vẫn còn hạn chế, nhưng về mặt kinh tế vẫn rất tốt và có chiều hướng tăng lên. Trong cung ngoài cống phẩm từ những nước phụ thuộc ra còn kinh doanh với những nước khác về mặt hàng mỹ nghệ gia dụng cùng lương thực nông trang. Cụ thể trong phủ chúng ta trước khi Phong Nhi lâm bệnh, có thu vào hai đầu bếp người ngoại quốc, chiếc bình phong cách phương tây giá mười lượng hoàng kim, áo ấm hai vạn lượng bạch kim, còn có..."
"Thôi, đủ rồi ạ. Phụ thân có nói nữa ta cũng chả hiểu đâu. Nói tóm lại có đúng chứ? Phụ thân, mẫu thân, ta cảm thấy mệt nên muốn về phòng trước, cáo từ"
Tôi cung kính hạ thấp người, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình. Phân phó một tên nô tài trẻ vẫn luôn bám sát mình từ ngoài đình đến giờ, ra lệnh cho hắn mang tới bộ văn phòng tứ phẩm, còn mình thì chui vào phòng đóng cửa lại
A Thiến bị câm từ nhỏ, chỉ cảm thấy bất ngờ vì sao chủ tử nhà mình lại muốn động đến mấy thứ mà trước giờ cậu đều xua đuổi chán ghét, song cũng chẳng hỏi gì, cứ làm theo ý tiểu thiếu gia thôi
Có thể là vừa tỉnh lại, đầu óc y không được bình thường, hồi tâm chuyển ý yêu thích con đường công văn cũng nên
Chẳng bao lâu sau, A Thiến với thân hình mét năm lăm đem tới một xấp giấy được cố định bằng nút thắt, bút lông cùng một dĩa nước nhỏ, bên trong đựng một thỏi mực đen loại thường.
Vì trong phủ này chỉ duy nhất Tướng quân phu gia là dùng đến văn phòng tứ phẩm để ghi chép lại chi tiêu cả phủ, còn lại hầu hết gia nô trong phủ đều là người có chút võ công, nhược bằng không cũng là có chút thể năng. A Thiến tuy bị câm, nhưng ngược lại cậu biết chữ, thân thể cũng khá tốt ở khoảng chống chịu nên được tiểu thiếu gia chọn làm tuỳ tùng bên cạnh mình. Y không cần người nói nhiều, y chỉ cần người có thể lắng nghe và hiểu mình đang viết hay nói gì, A Thiến vì điều này mà rất vui, nguyện một lòng trung thành với cậu.
Nhưng theo thời gian trôi qua,con người thay đổi, ở chung với chủ tử quá lâu để cậu -từ một cậu bé 10 tuổi hay xấu hổ, tự ti. Trở thành một con người không màng thế sự, khômg quản chủ tử, mặt dày thần công. Đây đều do quá trình chủ tử dẫn theo y xuất phủ đi chọc chó, chọi gà nhà người ta.
Chính vì thế cho nên ban đầu tiểu thiếu gia đã tuyển thẳng cậu vào vì có đôi chân linh hoạt và sức chống chịu cao!
Hình tượng thần tiên tái thế của chủ tử A Thiến nhanh chóng, vì một lần trong lúc cả hai cùng nhau tẩu thoát vô tình vấp ngã, bị chó xém cắn rách quần trước bàn dân thiên hạ, hoàn toàn sụp đổ
Mà hôm nay, đến cả tia hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm trong lòng rằng y đã biết võ nghệ chỉ là phù du, công danh mới là chân lí. Cũng rất mau mà vụt tắt
A Thiến thề với trời đất, thần tiên, thề với thổ địa tại thiên cùng quan âm tại địa, cậu biết chữ
Nhưng cái thứ chữ được tiểu thiếu gia ghi ra thật sự, giống bùa
A Thiến sau khi chứng kiến nét chữ chim la phượng hét của chủ tử nhà mình, ngay cả thỏi mực trên tay đã mài hết từ lâu cũng quên dừng tay lại. Cứ thế tiếp tục nắm không khí xoay tròn trên không trung quanh chiếc dĩa
Tôi quay sang nhìn bộ dáng bất ngờ đến đần độn của tiểu gia nô bên cạnh đang xoay tròn tay trên không trung chả biết để làm gì, cũng chẳng thể nào vừa nhờ người ta xong lại đuổi người ta ra. Tôi chợt nhớ đến những lúc nhờ vả Hắc Tử, những chuyện lặt vặt như lấy giùm quần áo để quên ở ngoài hay giặt đồ không xuể, sau đó đều sẽ xoa đầu cạu cảm ơn, cậu trông có vẻ rất thích. Nghĩ vậy, tôi ậm ừ vài tiếng, sau đó đặt nhẹ tay lên đầu tiểu gia nô, xoa xoa, nói
"Ừm, cảm tạ. Tôi không cần nhờ gì nữa, cậu có thể lui xuống được rồi"
Thay vì cậu ta gật đầu, đi ra ngoài cửa một cách từ tốn nhẹ nhàng, kĩ càng đóng cửa phòng lại rồi chậm rãi rời đi. Hoặc chí ít thì cũng bước bình thường ra ngoài đóng cửa lại như một người tử tế có văn hoá lịch sự
Nhưng không
Tiểu gia nô sau khi nhận cái xoa đầu cùng câu nói cảm tạ của tôi, mắt trợn to như sắp rời khỏi tròng, há miệng đầy hốt hoảng chạy bán sống bán chết ra ngoài
Hàn Phong :"..."
Tôi cũng không có nói cái gì sai, chẳng lẽ người ở đây ý thức lại kém như thế? Vốn nghe nói người xưa lấy lễ nghĩa làm trọng, cái này, đúng là khiến người ta đau lòng.
Tôi nhìn theo bóng dáng nhanh chóng biến mất qua dãy hành lang, đóng cửa lại tiếp tục kế hoạch của mình
Trong nội tâm A Thiến bây giờ đang cực kì run rẩy
Đại ác quỷ mang tên tiểu thiếu gia sau khi tỉnh lại, biết vẽ bùa, còn xoa đầu cảm tạ cậu
Tiểu thiếu gia bị nhập rồi!
A THIẾN CẬU KHÔNG MUỐN VÌ BỊ CHỦ TỬ CHƠI NGÃI MÀ CHẾT ĐÂU A!!!
----
Tôi cẩn thận ngắm nghía lại từng tờ giấy mình vừa soạn ra, vì lần đầu dùng bút lông ghi chữ có chút không quen nên chữ hơi xấu chút, còn lại nội dung ngữ pháp đều ổn. Chỉ cần thời đại này bên đó ngôn ngữ vẫn như lúc mình còn sống và không có cuộc cải cách nào là ok
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đã vào chiều. Đã muộn rồi, lưng của tôi cũng ê ẩm, mắt cũng khô đi vì không quen với ánh sáng của nến. Đặt cuốn sách đã được dán bìa lại đàng hoàng ngay ngắn, tôi nhảy lên giường, chuẩn bị đánh một giấc
"Kí chủ ghi tiếng anh ra sách làm gì? Học lại kiến thức?"
Tên hệ thống tạm thời kia ngồi im lặng trên giường từ lúc vào phòng đến giờ, khi thấy tôi vừa chuẩn bị nhắm mắt vào mộng cảnh, hắn hỏi
"Để giao lưu với người ngoại quốc bên đây"
"Nhưng lỡ không cùng ngôn ngữ? Cậu biết đấy, nơi nào cũng sẽ cải cách ngôn ngữ vài lần trước khi tiến vào hiện đại cả"
"..."
"Cậu vẫn nên bàn ra kế sách khác đi là vừa"
"Hệ thống này, thấy cái cây sầu riêng trước phòng chứ?"
"Thấy, làm sao?"
"Cậu thông minh như vậy, ngày mai ra ngồi dưới gốc cây đó đi, tôi sẽ leo lên cắt một trái vừa chín tới ném vào đầu cậu. Xem thử có lòi ra kế sách mới giống như Newtơn bị táo rơi trúng đầu mà nghĩ ra định luật hay không"
"Định luật Newtơn thì không cần kí chủ làm tôi cũng có thể trình bày cho cậu. Các định luật của Newton về chuyển động (gọi tắt là các định luật Newton) là tập hợp ba định luật cơ học phát biểu bởi nhà bác học người Anh Isaac Newton, đặt nền tảng cho cơ học cổ điển (còn gọi là cơ học Newton). Các định luật Newton được công bố lần đầu tiên năm 1687 trong cuốn Philosophiae Naturalis Principia Mathematica (Các nguyên lý toán học trong triết học tự nhiên, vật lý từng được xem là môn triết học về tự nhiên). Ba định luật cơ bản này cùng với một định luật nổi tiếng khác của Newton, định luật vạn vật hấp dẫn, lần đầu tiên giải thích khá thuyết phục các quan sát của Kepler về chuyển động của các hành tinh---"
"CẬU IM ĐIIIIIIIIIIIII!"
-----
Giữa trưa ngày hôm sau, tôi xin hai vị lão nhân gia của nguyên chủ cho phép ra ngoài đi dạo. Hai người thấy con mình sắc mặt tốt hơn cũng vui mừng lắm, bèn cho phép đi, với điều kiện dẫn theo A Thiến
Mà A Thiến lúc này vì sự việc kinh người hôm qua doạ trái tim yếu đuối nhỏ bé của cậu, hiện tại đang nằm trên giường, chìm đắm vào thế giới của tam quan để tìm lại chút tiết tháo mình đã đánh rơi và đi tìm hiểu lại nhân sinh thế giới quan, quá trình mình ăn ở và lí do cậu chủ muốn bỏ bùa mình. Vì thế nhiệm vụ giám sát bảo vệ liền giao cho nữ tì thân cận của Hàn Vi bà, A Tiếu
Trên đường cái, người dân xung quanh không khỏi liếc mắt về phía này, xì xào bàn tán
Chỉ tại vì một cậu bé 13 tuổi cao mét bốn lăm đang đi chung với một bà chị thân thẻ cường tráng, hệt như một vị thần chinh chiến nơi xa trường, rửa tay gác kiếm về làm vệ sĩ cho tiểu thiếu gia nhà Hàn tướng quân
Tôi lặng lẽ lau đi vài giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi trên khoé mắt suốt từ nãy đến giờ mỗi khi nhìn đến người bên cạnh. Mét tám, thân thể cường tráng mạnh khoẻ
Là một người nam nhân với ước mơ bụng mỡ thành bụng múi, tôi thật sự đau lòng, mồi hơi chảy ào ào trên khoé mi, bi thống làm sao
Tôi run rẩy kéo ống tay áo của A Tiếu, xấu hổ lên tiếng, bảo muốn đi ngoài
Thế là cả hai người chúng tôi ghé vào một khách điếm gần đó, gọi một bình trà, cô ở tại bàn, tôi đi nhà xí. Nhưng thực chất tôi là đi trèo tường trốn ra bên ngoài, cũng nhờ chiều cao xấp xỉ mét chín của hệ thống mà tôi có thể dễ dàng leo ra. Đứng giữa đường, tôi nhanh chóng lia mắt đến những gian hàng chen chúc phía bên kia, sau khi đã xác định được mục tiêu, ngay tức thì chạy đến
"Vẽ chữ, vẽ tranh, bán sách đây. A! Khách quan, ngài muốn gì?"
Một người nho sinh trẻ với tấm biển lớn khoe khoang nét chữ của mình cùng một nạn tre đeo trên lưng, mỉm cười hỏi tôi
Tôi nhanh chóng lấy cuốn sách từ trong áo mình ra, đưa cho hắn, bảo
"Ngươi giữ giúp ta cuốn sách này, đứng đây đợi. Chút nữa ta đến lấy sẽ trả công cho ngươi sau"
Mắt hắn híp lại, nhìn đến nét chữ cùng câu văn trên bìa mà hơi trề môi, gật đầu đồng ý
Tôi lại gấp rút chạy về, leo tường nhà xí, sau đó trở lại bàn ăn. A Tiếu nhìn chằm chằm vào tôi khiến trong lòng đột nhiên chột dạ, lúng túng giải thích
"Có...có lẽ ta nằm liệt giường lâu rồi, tích tụ lại, cho nên hơi lâu chút"
Về phần cái gì tích tụ và đi đâu thì tự biết
--------Tiểu kịch trường---
Bệnh nên làm tới đây thôi, đi ngủ
Sẵn bonus
[Nếu kế hoạch của Hàn Phong thành công? ]
Âu Ti bé: "A Phong"
Hàn Phong: "Đây"
Âu Ti bé: "Động phòng thì gọi là gì?"
Hàn Phong: "Fuck"
Âu Ti bé *gật đầu, ôm eo HP cười nói*: " I want to fuck you"
Hàn Phong: "Khoan, stop, cái này quá sai rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com