Chương 14 Sự thật sáng tỏ
Xe cấp cứu rất nhanh đã tới, tôi cùng Lục Nguyên định rời đi. Bỗng lúc này Thiên Minh chạy đến nói.
- Mộc Nhiên, em đi với anh đến bệnh viện được không, anh chưa bao giờ gặp mấy việc này.
Tôi ngơ ngẩn một lát rồi gật đầu đầu ý, Lục Nguyên thấy tôi đi nên cũng đi theo.
Tới bệnh viện rồi tôi mới thấy sao lúc đó mình lại đồng ý đi theo vậy ta, não chập mạch à, rồi tên kia kêu chưa gặp việc này bao giờ, vậy tôi chắc gặp rồi quá, tôi cũng đã sinh em bé bao giờ đâu.
Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, vào thôi.
Đứng đợi, ở phòng cấp cứu một khoảng hai tiếng, thì em bé cũng được lấy ra an toàn. Do là sinh non nên có chút yếu, phải đưa vào phòng riêng, còn Tuyết Đình cũng không sao.
Ở ngoài phòng cấp cứu chờ tình địch sinh em bé là cảm giác thế nào, ừ có chút khó tả.
Nhìn Thiên Minh lo lắng thế kia, tôi đột nhiên cười, không ngờ tôi lại rộng lượng đến thế.
Lúc này tôi chợt nhớ ra, nên kéo Lục Nguyên đến chỗ Thiên Minh rồi lên tiếng.
- Tôi đi mua chút đồ cho em bé và phụ nữ sau sinh, anh ở lại coi cô ta đi.
Nói xong tôi kéo tay Lục Nguyên đi mua đồ.
Vào tiệm đồ dành cho mẹ và bé, tôi lựa vài bộ đồ trẻ sơ sinh, tã lót, khăn tay, rồi vài thứ linh ginh khác, nói chung hỏi nhân viên tiếp thị, họ giới thiệu cái gì thì tôi liền mua.
Mua xong cả hai quay lại bệnh viện, trên đường đi, Lục Nguyên thấy tôi cứ nhìn đống đồ mà cười thì hỏi.
- Em vui thế à? Thích em bé sao?
Tôi nghe thế thì thẳng thắn đáp.
- Ừ, em bé dễ thương mà. Có điều em đang nghĩ, để tạo ra rồi chăm sóc một đứa trẻ cũng khó khăn quá đi, nhất là lúc sinh ấy, quá đáng sợ.
Lục Nguyên nhìn tôi cười trêu chọc nói.
- Em mà cũng biết sợ sao?
Tôi không vui quay qua liếc Lục Nguyên một cái, cái tên này sao lúc nào cũng thích trêu chọc tôi vậy chứ.
Không thèm quan tâm đến anh nữa, quay trở lại nhìn mấy bộ đồ em bé đáng yêu, tôi bất giác cười.
Mà nghĩ lại thấy hơi kì, đi mua đồ cho con của tình địch mà tôi lại vui vẻ thế này, tự nhiên không biết là bản thân ngốc nghếch hay cao thượng nữa.
...
Rất nhanh chúng tôi đã đến bệnh viện, Lục Nguyên xách đồ vào giúp tôi.
Vừa vào tới đã thấy Thiên Minh đang nói chuyện cùng một vị bác sĩ. Mà anh chàng bác sĩ này tôi nhìn có chút quen, hình như là tôi từng gặp anh ta, à nhớ ra rồi anh ta chính là bạn đại học của Thiên Minh.
Tôi cùng Lục Nguyên đang định tiến đến thì lại nghe câu nói của vị bác sĩ kia khiến chúng tôi dừng bước chân.
- Tôi vừa làm xét nghiệm giúp cậu, xác thật đứa bé kia của Tuyết Đình và cậu không hề liên quan. Hơn nữa hôm đó tôi trùng hợp tôi phát hiện trong máu cậu có lượng nhỏ thuốc mê, có thể cậu và Tuyết Đình chưa có xảy ra quan hệ gì, tất cả chỉ là cái bẫy của cô ta dựng lên thôi.
Nói xong bác sĩ đưa giấy xét nghiệm cho Thiên Minh, vỗ vỗ vai anh ta vài cái khích lệ rồi rời đi.
Không ngờ hôm nay lại có nhiều bất ngờ đến vậy, Tuyết Đình không chủ bị đánh ghen đến sinh non, bây giờ còn bị vạch trần chuyện bắt Thiên Minh đổ vỏ.
Đang nhẽ khi biết chuyện này, tôi nên vui vẻ hả hê, nhưng hiện tại tôi lại không cảm thấy vui chút nào, bởi vì có lẽ nó đã không còn liên quan đến tôi, dù đứa bé kia là con của Thiên Minh hay người đàn ông khác thì cũng là chuyện của họ.
Lúc này Thiên Minh quay lại nhìn thấy tôi và Lục Nguyên thì có chút bất ngờ.
Tôi không quan tâm nhiều, liền tiến đến đưa đồ cho Thiên Minh, sau đó lên tiếng.
- Đồ tôi đã mua hết rồi, anh thấy thiếu gì thì tự đi mua nhá. Mua hết 3tr4, anh chuyển khoản cho Lục Nguyên đi.
Thiên Minh có chút ngẩn người, tôi thấy anh ta cứ đực mặt ra đó liền nói tiếp.
- Anh chuyển nhanh đi, tiền của anh ấy lãi suất sao lắm đấy.
Vừa nói tôi vừa nhìn Lục Nguyên cười tinh nghịch. Thiên Minh hiểu ý vội vàng lấy điện thoại chuyển khoản. Xong xuôi, tôi cùng Lục Nguyên về nhà.
Nằm trên giường mà tôi trằn trọc không thể ngủ, hôm nay đã chứng kiến quá nhiều chuyện kịch tính.
Chuyện Tuyết Đình giật chồng người ta bị đánh ghen, sau đó sinh non, rồi đứa bé không phải con của Thiên Minh.
Suy nghĩ lại, vậy chẳng phải chuyện chia tay của tôi và anh ta vì đứa trẻ này vô nghĩa sao?
Ừ thì sự thật đã sáng tỏ, nhưng dù thế nào thì chia tay cũng làm rồi, có đúng hay sai, sự thật hay giả dối cũng chẳng làm được gì.
Lục Nguyên vừa rồi hỏi tôi có hối hận vì đã chia tay với Thiên Minh không? Tôi có tha thứ cho anh ta không?
Tôi cũng không biết nên đáp lời thế nào, nhưng giờ suy nghĩ thấu đáo, tiếc nuối thì có chứ hối hận thì không. Tiếc nuối 4 năm bên cạnh anh ta nhưng việc chia tay này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra. Tôi cảm thấy thật may mắn khi chia tay trước khi đám cưới, nếu không về sau lại càng khó giải quyết.
Hơn nữa hiện tại trong trái tim tôi đã không còn có Thiên Minh nữa rồi. Chuyện ngày hôm nay xảy ra, tôi không chỉ biết được sự thật mà còn xác định được rõ hơn tình cảm của mình, tôi hoàn toàn buông bỏ được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com