Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Cùng nhau dạo phố

Wonyoung là một người rất thích ăn đồ ngọt, vậy nên kem vừa đưa đến tay cô đã khoa trương "woa" một tiếng như thể vừa nhận được một thứ của ngon vật lạ. Mà không đến một phút, toàn bộ cây kem đã bị đưa xuống dạ dày của cô.

Trái ngược với Wonyoung, cây kem của Gaeul vẫn giống hệt lúc mới mua.

Cô ấy ăn rất chậm, động tác nhẹ nhàng ưu nhã như thể đang thưởng thức một món ăn ở nhà hàng sang trọng.

Wonyoung ăn xong liền dùng ánh mắt tỏa sáng quay sang nhìn chằm chằm Gaeul: "Chị Gaeul, kem có ngon không?"

Gaeul ngừng lại rồi nhỏ giọng "ừm" một tiếng.

"Của chị là vị gì vậy?" Wonyoung tiếp tục hỏi, hỏi xong liền cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô mua hai cây vị chocolate thì tất nhiên vị của nữ thần cũng là chocolate rồi.

"Chocolate." Gaeul nhỏ giọng trả lời, nhẹ nhàng liếm một miếng nhỏ.

Nội tâm Wonyoung đột nhiên nhảy dựng, cô quay đầu đi, cố gắng che dấu khuôn mặt đã nóng ran.

Nữ thần quả thật là nữ thần, chỉ ăn thôi mà cũng đáng yêu như thế, cô ấy liếm một miếng kem nhỏ mà lòng Wonyoung như cảm thấy được chiếc lưỡi của một chú mèo nhỏ liếm qua tâm mình vậy.

Có chút ngứa, nhưng cũng thật ngọt ngào.

Gaeul ăn từng miếng nhỏ, vậy mà cũng ăn hết một cây, ngay cả bản thân nàng cũng có chút kinh ngạc.

Kem thật sự rất ngọt, tuy có hơi lạnh một chút nhưng lại không khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

"Chúng ta đi mua cây thôi." Wonyoung đứng lên nói, nhiệt độ trên khuôn mặt đã giảm bớt.

Gaeul nhẹ nhàng gật đầu.

Giây tiếp theo, tay của nàng lại bị người kia nắm lấy. Thế nhưng lần này nàng không giãy dụa mà ngoan ngoãn đi phía sau Wonyoung.

Hai người vừa bước vào cửa hàng hoa thì cỗ mùi hương thơm dịu đã nhẹ nhàng tiếp đón, điều này khiến Gaeul liên tưởng đến không khí mùa xuân, tâm tình cũng vì vậy mà vui vẻ hơn.

Nàng vốn yêu thích việc chăm sóc hoa, nàng cảm thấy những việc này khiến cuộc sống có nhiều niềm vui hơn. Nhưng vì Wonyeong không thích, vậy nên trong nhà hầu như không có bóng dáng của cây cối.

Trước kia, nàng đã từng tỉ mỉ chăm sóc một chậu hoa tường vi, sau đó nó lại bị người kia vô tình dẫm nát. Chất lỏng màu đỏ tươi chảy ròng trên mặt đất, như thể một vết cứa sâu lên tâm tình của nàng.

"Chị Gaeul thích hoa gì vậy?" Wonyoung quét mắt một vòng quanh cửa hàng rồi lại hỏi.

Cô không hay tìm hiểu về mấy loại hoa này cho lắm. Đối với cô mà nói, trừ việc mỗi đóa hoa có mỗi vẻ đẹp khác nhau thì cũng không có ý nghĩa gì khác.

"Chị......" Gaeul giống như bị kích động, thân mình co rúm lại một chút.

Wonyoung ngẫm nghĩ một chút sau đó chủ động buông tay nàng, làm bộ làm tịch đi xem hoa.

Sau khi quan sát một hồi, Wonyoung chỉ tay vào một chậu hoa mà cô thấy lạ mắt, nói: "Loại hoa này trong rất thú vị, mỗi đóa hoa trông giống cỏ vậy, chắc cũng dễ trồng ha."

Gaeul nghe vậy cũng đến xem qua, đó là một chậu hoa sao màu hồng nhạt đã nở rộ đến rực rỡ, rất thích hợp để trang trí bên cửa sổ.

"Đây là hoa sao, nếu ngài thích thì tôi sẽ gói lại cho ngài ạ." Nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói, sau đó thấy Wonyoung không trả lời lại tiếp tục giới thiệu các loại hoa khác.

"Ngài mua hoa để trang trí hay để tặng ạ? Nếu dùng để đặt trong nhà thì chậu trúc phú quý này rất thích hợp..."

Nhân viên cửa hàng luyên thuyên một hồi lâu, toàn bộ những loại cây nổi tiếng trong tiệm đều được giới thiệu qua.

Một tràng dài này của nhân viên khiến đầu óc Wonyoung ong ong, hai mắt cũng hoa đi.

Cô thực sự không biết phải chọn loại nào, thế là phải quay sang cầu cứu Gaeul: "Chị Gaeul ơi, giờ chúng ta mua cây trúc hay mua hoa đây? Cái nào dễ trồng với dễ sống hơn?"

Số lượng cây và hoa đa dạng cùng nhiều chủng loại khác nhau qua miệng Wonyoung thì đều trở thành trúc với hoa, hơn nữa tiêu chí lựa chọn của cô lại dựa trên việc cây đó có dễ sống hay không.

Gaeul không nhịn được mà bật cười. Nàng có thể dễ dàng nhận ra Wonyoung hoàn toàn dốt đặc cán mai về lĩnh vực lựa hoa cỏ.

Có lẽ hai người đến đây cũng vì là vì nàng. Bởi hôm nay dì Son không ở nhà, vậy nên nếu chỉ có hai người thì chắc chắn nàng sẽ sợ hãi đến mức không dám bước ra khỏi phòng.

Vậy nên người này mới đem nàng ra ngoài.

"Em thích loại nào thì mua loại đó đi." Gaeul nhẹ nhàng nói, ánh mắt lưu luyến nhìn một bó hoa bách hợp.

Wonyoung tức khắc trở nên rối rắm, mà nhân viên cửa hàng thấy được biểu tình này cứ như cá gặp nước, lại tiếp tục tận lực đẩy mạnh lượng tiêu thụ sản phẩm trong tiệm.

Đầu óc Wonyoung vốn đã mơ màng từ ban nãy giờ lại cảng thêm mơ hồ, cô choáng váng mua hết số hoa mà nhân viên cửa hàng đề cử.

"Vì hóa đơn mua sắm của ngài đã đạt mười nghìn nhân dân tệ, vậy nên chúng tôi sẽ miễn phí vận chuyển hoa." Nhân viên cửa hàng vui vẻ cười nói.

Wonyojng gật gật đầu, sau khi trả tiền xong thì nói địa chỉ nhà cho nhân viên.

Cô mang bộ dáng ngơ ngác ra khỏi cửa hàng, hoàn toàn không nhận thức được mình đã mua loại cây nào, chỉ biết là đã mua rất nhiều, chắc từng đó cũng đã đủ để trang trí nhà cửa. Dù sao thì điểm thêm một ít cây cỏ vào có lẽ sẽ khiến căn nhà vốn mang cảm giác lạnh lẽo kia trở nên ấm áp đi một chút.

"Chị Gaeul ơi, em muốn đi mua quần áo." Wonyoung cười nói, một thân tây trang thế này trông có hơi kỳ cục.

"Được." Gaeul nhỏ giọng trả lời.

Wonyoung tức khắc vui vẻ mà cười rộ lên, đôi mắt cong lại như chứa đựng cả bầu trời sao.

Gaeul đột nhiên cảm thấy, sự rực rỡ của chậu hoa sao cũng không thể sánh được với ánh sáng trong đôi mắt của người này.

Thật rực rỡ, thật lóa mắt, như thể xua tan hết mọi mây đen u tối.

Khác với giáng vẻ ngốc nghếch khi chọn hoa thì mắt nhìn quần áo của Wonyoung lại tốt hơn rất nhiều. Cô nắm tay Gaeul vào một cửa hàng mà cô thường xuyên mua sắm lúc còn đi học. Giá ở đây giao động từ hai trăm đến năm trăm, đối với Wonyoung thì có chút đắt, nhưng nếu tích cóp tiền sinh hoạt tầm hai tháng thì vẫn có thể mua được một bộ.

"Chị Gaeul thấy cái váy này thế nào?" Wonyoung nhìn trúng một chiếc đầm ren màu bơ.

Gaeul liếc mắt, giá còn chưa đến ba trăm. Nàng và Wonyeong trước giờ đều chưa từng mua qua loại quần áo như thế này. Hơn nữa phong cách cũng trái ngược hoàn toàn so với sự lãnh diễm của Wonyeong.

"Em thích thì cứ mua đi." Gaeul nhỏ giọng nói, trong mắt không biểu hiện chút cảm xúc nào.

Wonyoung vui vẻ cong khóe môi, cô chỉ vào một chiếc váy dài màu hồng nhạt: "Cái này thì thế nào? Chị Gaeul có thích không?"

"Cũng được." Gaeul nhẹ nhàng gật đầu, cũng không để tâm đến việc tại sao Womyoung lại hỏi xem mình có thích hay không. Dù sao đến đây cũng để mua quần áo cho cô chứ không phải cho nàng.

Mà như người này cũng từng nói, kẻ đáng thương như nàng chỉ cần mang quần áo màu đen mà trốn tránh trong bóng tối là được rồi. Bởi một kẻ như nàng không có tư cách để thuộc về thế giới đầy màu sắc ngoài kia.

Đôi mắt Gaeul tối sầm lại, nàng rũ đầu chính bộ váy đen trên người mình.

Wonyoung không để ý đến bộ dáng của Gaeul, giờ phút này cô đang hứng thú lựa chọn mấy loại váy dài màu hồng kia.

Căn cứ vào dáng người của nữ thần thì hẳn là cỡ nhỏ nhất đi.

Wonyoung trở về cùng với một ít quần áo, cô giơ bộ váy hồng lên trước mặt Gaeul, vui vẻ cười: "Chị Gaeul thử xem có hợp hay không?"

"Đây là...... Cho tôi sao?" Gaeul kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Wonyoung, giọng có chút lắp bắp.

Wonyoung dùng sức gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng trở nên xán lạn: "Đúng thế, chị Gaeul có khí chất như vậy chắc chắn mặc sẽ rất đẹp."

Sắc mặt Gaeul như vừa có một đám mây hồng vắt ngang qua, đôi tay nàng thậm chí còn bắt đầu run nhè nhẹ.

Không phải sợ hãi, mà là cảm động.

Nàng không thể nhớ rõ, đã bao lâu rồi nàng chưa được nghe qua câu khích lệ như thế. Trước khi người này mất trí nhớ, cô ta thường xuyên dùng những từ khó nghe để chửi rủa nàng.

Những câu từ cay nghiệt ấy cùng khuôn mặt vô tình đã đập vỡ sự tự tin vốn có của Gaeul. Ai có thể ngờ được một người đã từng tỏa sáng trên sân khấu, biểu diễn trước hàng vạn người giờ lại biến thành một kẻ nhát gan chỉ dám chui rúc trong bóng tối chứ.

Quả là bi kịch của một kẻ đáng thương mà.

"Chị Gaeul, chị làm sao vậy? Nếu chị không thích thì chúng ta đổi bộ khác nhé." Wonyoung lo lắng nhìn sắc mặt đầy cô đơn của Gaeul.

Cô vừa chuẩn bị lấy bộ quần áo thì một bàn tay mảnh khảnh đã ngăn cô lại.

"Cảm ơn em, tôi rất thích." Gaeul nhẹ giọng nói, tiếng sụt sịt rất nhỏ như sắp khóc phát ra từ xoang mũi của nàng.

Thật ra đây chỉ là một bộ đồ rất đơn giản, rất bình thường, vậy nhưng nó lại khiến nàng cảm động đến muốn khóc.

Wonyoung thấy người kia đột nhiên nức nở, tức khắc trở nên cứng đờ người, cô muốn nói vài lời an ủi với nàng nhưng lại không biết phải nói gì.

Cô ảo não dõi theo bóng dáng của người đang đi đến phòng thử đồ kia. Wonyoung cứ nghĩ mình sẽ khiến nữ thần vui vẻ, rốt cuộc lại vụng về làm người ta khóc.

Sống mũi Wonyoung cũng đột nhiên cảm thấy cay cay.

Gaeul cầm chiếc váy dài màu hồng nhạt, nước mắt không cầm được mà trào ra.

Thế giới u tối của nàng rốt cuộc cũng đã có một tia sắc màu.

Nàng thực sự rất hạnh phúc, nhưng cũng không nhịn được mà muốn khóc. Vì sợ người bên ngoài nghe được, vậy nên Gaeul gắt gao che miệng, giấu đi tiếng thút thít rất nhỏ của bản thân.

Lúc thay quần áo, từng động tác của nàng đều rất cẩn thận, bởi nàng sợ rằng nếu như mình làm hỏng một mảnh sắc màu này thì mình sẽ lại bị đẩy về cái thế giới chỉ có màu đen kia.

Gaeul không khống chế được mà run rẩy, chỉ là động tác mặc quần áo đơn giản nhưng nàng phải tốn hơn mười phút mới có thể hoàn thành.

Ở bên ngoài, Wonyoung vẫn đang sốt ruột chờ đợi Gaeul. Rất nhiều lần cô muốn tiến đến gõ cửa hỏi xem người kia như thế nào, cuối cùng lúc gần chạm tay vào cửa cô đều dừng lại.

Trong thời khắc mẫn cảm này, cô vẫn nên để cho nữ thần có không gian riêng tư của bản thân. Thật vất vả mới có thể kéo gần khoảng cách của hai người, không thể vì nóng nảy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.

Wonyoung tự nhủ với bản thân như vậy, cũng lúc này, tiếng mở cửa đã vang lên từ phòng thử đồ, cô lập tức gấp gáp chạy đến.

"Chị Gaeul đã thử xong rồi sao? Chị cảm thấy bộ này như thế nào?" Wonyoung cười hỏi.

Giọng của cô rõ ràng mang theo chút vội vàng.

Gaeul bị cô dọa, nàng lui hai bước, cho đến khi đụng phải cửa phòng thay đồ mới dừng lại, nhỏ giọng nói: "Khá tốt."

Wonyoung lúc này mới ý thức được mình đã quá nóng vội, cô chủ động kéo xa khoảng cách, nghiêng đầu lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn: "Chị Gaeul thích là tốt rồi, em thấy chị giống như vừa khóc..."

Từ "khóc" vừa thoát ra thì Wonyoung lập tức che kín miệng, vội lắc đầu.

Giống như làm vậy là có thể thu hồi lại câu nói kia.

Vốn dĩ tâm trạng Gaeul đang rất khẩn trương, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bồn chồn còn hơn cả mình của Wonyoung thì trong nháy mắt trái tim cũng trở nên yên ổn, nàng cong khóe miệng: "Tôi không sao."

Nét tươi cười hiếm có của nữ thần khiến tâm tình Wonyoung tốt lên, cô cười rộ: "Chị Gaeul ăn mặc thật là đẹp mắt."

Sắc mặt Gaeul lại đỏ ửng, nàng cúi đầu, rốt cuộc vẫn có chút không thích ứng được, đôi tay đan chặt vào nhau.

Tựa như đã ở trong bóng đêm quá lâu, vậy nên khi nhìn thấy ánh nắng mặt trời thì sẽ theo phản xạ mà nhắm chặt mắt.

Trong lúc nàng đang còn đấu tranh tư tưởng thì Wonyoung đã thanh toán xong.

"Đi thôi chị Gaeul." Wonyoung chủ động đưa tay đến trước mặt nàng.

Gaeul sửng sốt, đôi mắt bình tĩnh dán vào bàn tay kia một hồi lâu, sau đó chậm rãi vươn tay.

Khi tay hai người chạm vào nhau, xúc cảm ấm áp dần truyền đến ngón tay của Gaeul, sau đó lại chậm rãi bao lấy trái tim nàng.

Tựa như ánh mặt trời ấm áp ngoài kia vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com