25. Đuổi việc
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương trên người Wonyoung hầu hết đã lành lặn, ngoài ra, khoảng cách của nữ thần và cô trong thời gian này cũng đã kéo gần lại không ít khi nàng không còn bài xích cô như trước nữa. Chỉ có một điểm làm cô có chút tiếc nuối, đó là nàng vẫn luôn miệng gọi cô là "Jang tiểu thư".
Hiện tại, Wonyoung đang ngồi trước máy tính để gọi video.
Sáng nay Shirae thông báo với cô rằng công ty muốn mở họp, vì suy xét đến vấn đề vết thương của cô nên họ đã để cô tham dự qua video.
Cuộc họp lần này là về việc tuyển nữ chính cho bộ IP kia.
Có người đề nghị dùng người mới, người khác lại cho rằng nên chọn những nghệ sĩ có tiếng tăm thì sẽ an toàn hơn. Chín người mười ý, họ tranh qua cãi lại trong phòng họp khiến Wonyoung có chút buồn cười. Trông mấy người này như mấy đứa trẻ con đang cãi nhau chứ chẳng giống người tinh anh chút nào.
"Jang tổng thấy sao?" Shirae trầm giọng hỏi.
Cô ấy vừa mở miệng đã khiến những người khác tự giác im lặng.
Người được chọn trong lòng Wonyoung tất nhiên là Gaeul, thế nhưng việc này liên quan đến lợi ích và sự phát triển của công ty nên cô không thể dựa vào cảm xúc cá nhân mà quyết định được.
Vả lại nữ thần cũng không muốn quay lại nghiệp diễn, vậy nên cô cũng không muốn bắt ép cô ấy phải nhận vai nữ chính.
"Tôi hy vọng mọi người sẽ cho tôi một đáp án thống nhất chứ không phải ở trong phòng họp tranh cãi đến tức mặt tức mày." Wonyoung lãnh đạm nói, khuôn mặt vô cảm càng tạo áp lực nặng nề hơn.
"Vâng, Jang tổng!"
Sau khi kết thúc cuộc họp, Wonyoung vui vẻ tắt máy tính, sau đó suy nghĩ một hồi rồi gọi cho Shirae.
"Cô hãy phụ trách việc chọn nữ chính đi, tôi tin tưởng rằng với ánh mắt của cô thì có thể chọn được người thích hợp nhất." Wonyoung nghiêm túc nói, trong đó một nửa là tín nhiệm, nửa còn lại là mệnh lệnh.
Shirae vui vẻ chấp nhận, nhân cơ hội hỏi: "Về việc hợp tác cùng Kim Jaehoon, Jang tổng suy xét thế nào?"
"Tôi không có ý định hợp tác cùng hắn." Wonyoung trả lời một cách chắc nịch.
Cô muốn cách càng xa người đàn ông này càng tốt, miễn cho nữ thần bị cướp đi.
"Vậy là tốt rồi, tôi nhất định sẽ chọn được người tốt nhất để không phụ sự kỳ vọng của Jang tổng." Shirae thở dài nhẹ nhõm một hơi, phấn khích đáp.
"À, đúng rồi, cô gửi kịch bản sang cho tôi đi." Thần sắc Wonyoung có chút biến chuyển, cô cười nói, trong đáy mắt có chút tia sáng lấp lánh vì kích động.
Shirae có thể cảm nhận được tâm tình của người ở đầu bên kia đã thay đổi, cô ấy dằn sự nghi hoặc trong lòng xuống, đáp: "Kịch bản vẫn đang còn được mài giũa, chỉ có suất diễn nữ chính mới..."
Cô chưa nói xong thì Wonyoung đã cắt ngang: "Vậy khi nào kịch bản hoàn thiện thì gửi sang cho tôi."
"Được, Jang tổng."
Wonyoung cúp máy, sau đó đi tìm nguyên tác của bộ IP kia. Đây là một bộ tiểu thuyết kiếm hiệp, chủ yếu kể về nữ chủ cùng hành trình trưởng thành từ nhỏ đến khi trở thành nhất phái tông sư của nữ chủ.
Tất nhiên cốt truyện này không thể thiếu một chút Mary Sue, tiêu biểu là trong truyện, cả nam chủ, nam hai, nam ba, nam bốn đều thích nữ chủ, hơn nữa mỗi người đều có thân thế lớn mạnh cùng vẻ ngoài điển trai.
Cốt truyện như thế nãy rất thỏa mãn nhiều ảo tưởng của nữ sinh.
Wonyoung đánh giá qua một chút, trong đó cô ấn tượng với vai sư phó của nữ chủ. Dung nhan tuyệt mỹ, tính tình đạm mạc, tu vi cao thâm, là một nhân vật hút fans.
Rất hợp với nữ thần.
Tuy rằng kịch bản chưa hoàn thành, nhưng nói trước với nữ thần hẳn là không có việc gì.
Chỉ nghĩ đến đây thôi Wonyoung đã cảm thấy khẩn trương cùng kích động. Dù sao Gaeul không chỉ là tình đầu, mà nàng cũng là thần tượng duy nhất của cô.
Ai mà không hy vọng thần tượng của mình luôn tỏa sáng trên màn ảnh cơ chứ?
Wonyoung đang nghiêm túc suy nghĩ cách để thuyết phục nữ thần thì bên ngoài lại truyền đến những âm thanh ồn ào.
"Con mèo trắng đáng chết này, còn dám trộm cá ăn cơ à, mày chán sống rồi đúng không? Đợi tao bắt được mày để xem mày có bị tao đánh chết hay không..." Dì Son nổi giận đùng đùng, bà ta cầm cây lau nhà đuổi theo con mèo.
Con mèo tai cụp kia nhờ hình dáng nhỏ nhắn cùng động tác linh hoạt nên liên tục tránh trái né phải, thấy chướng ngại vật trước mặt cũng nhanh nhẹn vượt qua.
Dì Son bắt không được nó lại càng thêm tức giận, bà ta nhìn qua bố cục trong phòng, sau đó quyết định sẽ ép con mèo tai cụp này vào một góc.
Đuổi bắt một hồi nữa thì phạm vị trốn chạy của con mèo tai cụp dần dần bị thu nhỏ lại, thế là nó chỉ còn cách chạy ra bức màn sau ban công để trốn tránh.
Vốn dĩ Gaeul đang đọc sách thì lại nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài, nàng vừa đi đến thì đã thấy dì Son dùng cây lau nhà vừa đánh mèo của nàng vừa chửi mắng những lời khó nghe.
"Đúng là chủ nào tớ nấy mà, mày với chủ mày cả ngày đều giả bộ đáng thương ở đây ăn không ngồi rồi, chẳng biết đã ở sau lưng dụ dỗ bao nhiêu người, thật là dơ bẩn..."
Những lời này khiến trái tim của Gaeul như bị đâm một nhát dao bén nhọn vào.
Nhìn thấy con mèo tai cụp đang vô lực giãy giụa trong góc tường, nàng vội vàng chạy đến ôm nó vào trong ngực: "Dì Son, xin dì đừng đánh nữa..."
"Cái đồ chết tiệt này chuyên môn trộm cá, cũng không biết là học từ ai? Chuyện tốt không làm mà lại đi làm mấy chuyện đáng xấu hổ này..." Dì Son nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, sau đó múa may cây lau nhà, "Mày mà không buông thì tao đánh luôn cả mày."
Gaeul nghe vậy không ngừng lắc đầu, nàng gắt gao che chở con mèo tai cụp, không cho nó chịu chút thương tổn nào.
Dì Son thấy thế thì biểu cảm trên mặt càng thêm dữ tợn, bà ta giơ cây lau nhà lên, dùng sức đánh xuống.
Bỗng qua một lúc thì cảm giác đau đớn trên tay đột nhiên biến mất, Gaeul cẩn thận mở to mắt, lọt vào tầm nhìn của nàng là bóng dáng cao gầy đang dùng tay nắm lấy cây lau nhà.
"Dì Son, dì có biết đả thương người khác là phạm pháp hay không?" Wonyoung lạnh lùng chất vất, sau đó hất cả cây lau nhà cùng dì Son ngã xuống.
Mông dì Son va chạm với sàn nhà khiến cho bà có cảm giác tê rần, lại thêm ánh mắt lạnh băng của Wonyoung khiến bà ta vô cùng hoảng sợ, bà ta mặc kệ đau đớn, khuôn mặt trắng bạch cố gắng giải thích: "Jang tiểu thư, là do con mèo kia trộm cá..."
"Được rồi, đừng nói nữa, từ giờ trở đi dì bị đuổi việc, nơi này của tôi không cần một người như vậy." Wonyoung lạnh mặt, đè thấp giọng xuống răn dạy.
Nếu không phải xuất phát tự sự tôn trọng với người lớn tuổi thì cô đã đánh bà ta rồi.
Dám coi thường nữ thần của cô, đúng là chán sống rồi mà.
"Jang tiểu thư, tôi......" Dì Son luống cuống nhìn Wonyoung, khác một trời một vực với vẻ kiêu ngạo ban nãy.
"Tôi sẽ thanh toán tiền lương cho dì, còn nếu dì không chịu đi thì đừng trách tôi báo cảnh sát." Wonyoung nhíu mày, ánh mắt hiện ra vài phần tàn nhẫn.
Dì Son sợ đến mức không thốt lên được lời nào, bà ta vội vàng đứng dậy, không người khom lưng nói: "Thật xin lỗi..!"
Wonyoung không thèm để ý đến mà xoay người đỡ Gaeul dậy, cô dùng thanh âm xoa dịu hỏi: "Chị Gaeul không sao chứ?"
Gaeul lắc đầu, nàng nhìn thoáng qua dì Son, nhỏ giọng: "Chúng tôi không sao, em không cần phải đuổi dì ấy......"
"Dì ta tổn thương chị như vậy rồi mà chị vẫn nói đỡ cho dì ta sao?" Wonyoung có chút ngạc nhiên mà hỏi lại.
Tuy cô không phải là người có thù tất báo, nhưng cũng không phải loại người dễ trêu chọc. Vậy nên khi đối mặt với thái độ của nữ thần với người ta sau khi bị chính người đó xem thường khiến Wonyoung có chút không lý giải được.
Dù có thiện lương đến mấy đi chăng nữa cũng cần phải có sự cứng rắn mới được.
"Tôi..." Gaeul bị nói thế liền cúi đầu.
Tính tình của nàng luôn như vậy, nói dễ nghe một chút là thiện lương ôn hòa, còn nặng lời thì chính là yếu đuối, dễ bị khinh thường.
Trong cuộc đời của nàng chỉ có một lần duy nhất dám phản kháng lại sự sắp xếp của bố mẹ, đó là trở thành diễn viên.
Mà cũng chính quyết định này đã khiến mối quan hệ giữa nàng và bố mẹ rạn nứt, từ đó nàng không còn là nhị tiểu thư của Kim gia nữa. Sau này khi nàng công khai xu hướng tính dục của mình trên Weibo thì bố mẹ cũng không hề quan tâm.
Họ thực sự không muốn nhận nàng là con gái của mình nữa.
Thấy tâm tình của Gaeul không tốt nên Wonyoung cũng không dám nói nhiều, cô liếc sang dì Son một cái: "Còn ở đây chờ tôi báo cảnh sát sao?"
"Không, không cần, tôi sẽ đi ngay..!" Dì Son hoảng loạn nói, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt của Wonyoung.
Gaeul nhìn dì Son bị đuổi đi, trong mắt hiện lên sự đồng cảm.
Nàng đứng im ôm con mèo tai cụp, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì.
Wonyoung bất đắc dĩ thở dài, cô quay về phòng lấy thuốc trị thương đến, thấy Gaeul còn đang ngẩn người khiến cô càng thêm bắc dĩ hơn: "Chị Gaeul đừng nghĩ nhiều nữa, loại người như thế không đáng để chị thông cảm đâu."
"Là tại tôi nên dì ấy mới bị đuổi..." Gaeul nhỏ giọng tự trách.
"Người đuổi dì ta đi là em, người hại dì ta mất việc cũng là em, chẳng liên quan gì đến chị cả, đừng nghĩ nhiều nữa được không?" Wonyoung nhỏ giọng an ủi, sau đó kéo Gaeul đến sofa ngồi xuống, có chút oán hận nói: "Chị xem tay chị toàn là vết hằn vết thâm rồi này, em chỉ đuổi dì ta đi là quá lợi cho dì ta rồi."
Mặc dù Wonyoung đang tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng động tác thoa thuốc cho Gaeul vẫn rất nhẹ nhàng.
Gaeul nhìn khuôn mặt đau lòng của Wonyoung, trong lòng có chút chấn động. Thực ra những đau đớn này đối với nàng chẳng là gì cả, lúc trước bị đánh đến mức cả người bị thương đau nhức nàng vẫn có thể chịu đựng được.
"Cảm ơn em, Jang tiểu thư...." Sắc mặt Gaeul ửng đỏ, nhỏ giọng nói.
Sau khi xử lý xong vết thương, Wonyoung nghiêm túc nhìn chằm chằm Gaeul: "Chị Gaeul này, ban nãy khi dì Son đánh chị, tại sao chị không chống trả?"
Gaeul sửng sốt, theo bản năng cúi đầu tránh đi ánh mắt của Wonyoung, nàng không nói lời nào mà chỉ vuốt ve sống lưng của con mèo tai cụp.
Vốn dĩ tính cách của nàng không phải là người thích tranh chấp với người khác, lại còn phải chịu đựng bạo lực từ Wonyeong, mà càng phản kháng thì càng bị đánh tàn nhẫn hơn. Dần dà, nàng mất đi năng lực phản kháng mà chỉ có thể cố gắng phòng ngự trước bạo lực mà thôi.
Wonyoung thấy Gaeul như vậy thì cũng không bức bách nàng nữa, cô nắm lấy bàn tay đang vuốt lưng mèo của nàng, nghiêm túc nói: "Lần sau nếu có người lại xem thường chị thì chị nhất định phải chống trả, phải học được cách tự bảo vệ bản thân mình."
Đôi mắt Gaeul chợt lóe lên, nàng không gật đầu, cũng không lắc đầu mà chỉ nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
"Được rồi, em sẽ không ép chị." Wonyoung bất đắc dĩ thở dài, tự giác ngưng hẳn đề tài này, cô nhìn thoáng qua phòng bếp rồi nói: "Về sau chỉ có hai người chúng ta..."
"Còn có Coca nữa." Gaeul nhỏ giọng trả lời.
"Được, về sau chỉ có hai người chúng ta cùng một con mèo. Chị Gaeul phụ trách nuôi mèo, còn em sẽ phụ trách việc nấu cơm và việc nhà. Cũng không cần thuê bảo mẫu nữa, chỉ cần hai chúng ta và một mèo sống cùng nhau thôi." Wonyoung quyết định.
Gaeul gật gật đầu, nàng nhấp môi, áp xuống nghi vấn trong lòng.
Wonyeong và nàng giống nhau, đều là thiên kim tiểu thư, chưa bao giờ nấu cơm hay làm việc nhà. Vậy mà bây giờ người này lại chủ động nhận phần việc vất vả ấy khiến nàng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cái câu "hai người sống cùng nhau" lại có chút ngọt ngào.
Cảm giác như nàng đang được cô cưng chiều vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com