47. Dạy hát
Vì lo lắng Gaeul xảy ra chuyện nên Wonyoung ở trong phòng với nàng, từ đầu đến cuối nàng vẫn duy trì tư thế ngồi xổm không nhúc nhích.
Gaeul chơi với mặt cô một hồi thì không cảm nhận được cảm giác mới mẻ nữa, thế là nàng thu tay lại rồi an tĩnh nằm trên giường.
Wonyoung thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô xoa xoa khuôn mặt đang đau nhức, ánh mắt nhu hòa nhìn Gaeul: "Chị Gaeul ngủ đi, em sẽ ở đây."
Gaeul nằm bất động, chớp chớp mắt nhìn Wonyoung.
Đôi mắt mang theo vài phần ỷ lại.
Wonyoung cười khẽ, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Cô chống tay lên giường, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Gaeul.
Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ để lại tiếng hít thở đan xen lẫn nhau của hai người.
Wonyoung cong cong khóe môi, cô vươn tay đến gần mặt Gaeul, nhưng khi sắp chạm vào thì lại rút tay về. Vốn dĩ cô muốn chạm vào mặt nữ thần nhưng lại không dám.
"Chị Gaeul, nhắm mắt lại rồi ngủ đi." Wonyoung dịu dàng dỗ dành.
Nói xong, Wonyoung vỗ nhẹ lên chăn Gaeul. Dường như nàng cũng đã mệt nhoài nên cũng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Wonyoung đợi một lúc, sau khi xác định Gaeul đã thật sự ngủ mới chậm rãi chạm vào mặt Gaeul một chút.
Cái chạm của cô chỉ như chuồn chuồn lướt nước.
Wonyoung vui vẻ thu tay sau đó nhìn đầu ngón tay của mình. Cô có cảm giác ban nãy mình còn chưa đụng đến mặt của nữ thần.
"Chị Gaeul ơi..." Wonyoung nhẹ nhàng gọi tên nàng. Cô gọi vài lần nhưng người trên giường không hề đáp lại.
Wonyoung hít một hơi thật sâu rồi lại đưa tay ra, chậm rãi chạm vào mặt Gaeul.
Dường như vì quá gầy nên gương mặt của nữ thần không có cảm giác mềm mại, nhưng bù vào đó là cảm giác mịn màng và tinh tế như đang sờ vào một dải lụa vậy.
Wonyoung dịu dàng nhìn khuôn mặt say ngủ của Gaeul. Đối với cô, việc gần gũi với nữ thần như là một loại hạnh phúc mà không có gì có thể sánh nổi vậy, nhưng cô không biết mình có thể chìm đắm trong sự hạnh phúc này bao lâu nữa.
Wonyoung âm thầm thở dài.
Thời gian dần dần trôi qua, mí mắt của Wonyoung ngày càng nhíu lại, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa nên đã thiếp đi.
Lúc Gaeul tỉnh lại là 5 giờ sáng, màn đêm bên ngoài đã nhường chỗ cho ánh sáng. Gaeul mơ màng, nàng vô thức di chuyển ngón tay thì phát hiện mình không cử động được, quay sang thì mới thấy tay mình đã bị người kia nắm lấy.
Mà người nọ giờ đang tựa đầu vào giường ngủ ngon lành, mấy lọn tóc che khuất đôi mắt khiến cô càng thêm ngoan ngoãn.
Gaeul sửng sốt, sau khi bình tĩnh một lúc mới nhớ ra chuyện của tối hôm qua.
Hai người đến bar tìm Seomin thì một đám đàn ông ép hai người uống rượu, sau khi nàng uống xong thì đầu óc choáng váng, chỉ cảm nhận được sự ồn ào xung quanh, mọi chuyện sau đó thì không nhớ gì cả. Nhưng nhìn dáng vẻ người này thì có lẽ hôm qua cô đã đưa cô về rồi ở trong phòng với nàng.
Khóe môi Gaeul cong lên, nàng cẩn thận rút tay mình ra. Nàng nhìn bộ dáng say ngủ mềm mại của cô rồi do dự một hồi, sau đó cẩn thận vén mấy lọn tóc lộn xộn kia lại. Chỉ một động tác đơn giản vậy thôi nhưng nàng lại hồi hộp đến mức nín thở vì sợ đánh thức cô.
Xong xuôi, Gaeul rút tay lại, lúc này nàng mới phát hiện mình hồi hộp đến mức mồ hôi trên tay túa ra.
Gaeul thở phào nhẹ nhõm, bỗng mùi rượu vương lại trên người khiến nàng hơi khó chịu. Nhưng điều này cũng khiến nàng an tâm phần nào, bởi trên người nàng vẫn là bộ đồ của ngày hôm qua, chứng tỏ người này vẫn chưa làm gì vượt quá giới hạn với nàng cả.
Gaeul cười nhẹ, nàng quyết định đi tắm trước. Nếu hôm qua nàng còn tỉnh thì chắc chắc nàng sẽ tắm rửa xong rồi mới đi ngủ.
Khi nàng ra khỏi phòng tắm thì Wonyoung vẫn chưa tỉnh. Nàng nhìn bộ dáng tựa đầu vào mép giường của Wonyoung, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Nếu nàng không đoán sai thì người này đã duy trì tư thế này cả đêm qua.
"Jang tiểu thư, em lên giường ngủ đi." Gaeul nhẹ nhàng lay bả vai Wonyoung, dịu dàng nói.
"Vâng..." Wonyoung mơ màng đáp, mắt không thèm mở mà mò mẫm nằm lên giường, khi cô vừa gối đầu lên gối thì con mèo tai cụp cũng bị đánh thức.
"Meo---" Con mèo tai cụp vừa kêu một tiếng đã bị Gaeul ôm lại.
"Coca, đừng kêu, chúng ta đừng quấy rầy giấc ngủ của Jang tiểu thư nhé." Gaeul nhẹ nhàng nói, đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Con mèo tai cụp ngáp một cái, sau đó ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Gaeul.
Gaeul ôm mèo rồi nhẹ nhàng ra ngoài, động tác đóng cửa của nàng cũng rất nhẹ, tránh làm người bên trong tỉnh giấc. Sau đó nàng đặt con mèo tai cụp xuống sofa rồi sờ sờ đầu trấn an nó: "Coca, em ngủ ở đây nha, chị đi nấu chút cháo."
Con mèo tai cụp ngoan ngoãn nằm yên, chỉ một chốc đã nhắm hai mắt lại.
Gaeul thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên.
Bên trong tủ lạnh vẫn còn một ít thịt nên Gaeul quyết định dùng nó để nấu cháo. Lúc trước nàng đã thấy Wonyoung xử lý thịt để nấu rồi, trông cũng không quá khó khăn, chỉ là trong quá trình làm có nhiều lần nàng suýt cắt trúng tay.
Cuối cùng, sau một hồi vật lộn thì Gaeul đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, nàng cẩn thận bỏ gạo và cháo vào trong nồi cơm điện. Khoảng một giờ sau là có thể ăn rồi.
Gaeul rửa tay rồi tới phòng khách tưới nước cho cây.
Mùi hương từ nồi cháo tỏa ra đã thành công đánh thức Wonyoung, vừa mở mắt đã thấy đồng hồ chỉ hơn 6 giờ khiến Wonyoung giật mình ngồi dậy. Sau một vài giây mơ màng, thiếu chút nữa cô đã hét lên.
Hiện tại cô đang ngủ trên giường của nữ thần!
Cái này... Có thể tính là chung chăn gối rồi nhỉ.
Khuôn mặt Wonyoung ửng đỏ, đôi tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế sự kích động trong người mình. Nếu có thể thì có lẽ cô đã nhảy cẫng lên rồi.
Một lúc sau Wonyoung mới bình tĩnh lại, cô lưu luyến xuống giường rồi gấp chăn lại cho gọn gàng, vừa gấp vừa chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung.
Cô nhớ rõ bản thân ngủ ở mép giường cơ mà, vậy tại sao lúc thức dậy lại nằm ở trên giường của nữ thần cơ chứ?
Còn nữ thần thì lại không có trong phòng.
"Chị Gaeul ơi." Wonyoung ra ngoài rồi la lớn, sau đó cô nhìn thấy con mèo tai cụp trên sofa.
"Em dậy rồi sao Jang tiểu thư, vào ăn chút cháo nào." Gaeul đi ra từ phòng bếp, trên tay còn bưng một chén cháo.
Wonyoung vội vàng đón lấy chén từ tay nàng, cười nói: "Mấy chuyện này cứ để em làm là được rồi, hôm qua chị Gaeul uống nhiều rượu như vậy thì nên nghỉ ngơi mới đúng."
Khi hai từ "uống rượu" vừa thốt ra, Wonyoung chợt nhớ đến những hành động hôm qua của nữ thần, khuôn mặt vô thức ửng đỏ.
Gaeul thấy vẻ mặt của cô thay đổi bèn nghi hoặc hỏi: "Jang tiểu thư, em sao thế? Em không thoải mái sao?"
"Không sao..." Wonyoung vội vàng lắc đầu, tay vô thức chạm vào mặt: "Chúng ta ăn cháo thôi, chị Gaeul nấu cháo thơm quá nên em thèm đến mức tỉnh giấc đó."
Khuôn mặt Gaeul đỏ lên khi nghe lời của cô, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hết sức: "Nếu Jang tiểu thư thích thì ăn nhiều một chút nhé."
"Vâng." Wonyoung gật gật đầu.
Trong lúc ăn cháo, Wonyoung do dự vài lần, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng: "Chị Gaeul này, chị thích những thứ mềm mại sao? Ví dụ như mấy con thú nhỏ á."
Sợ Gaeul nhận ra điều khác thường nên Wonyoung cố ý chêm thêm câu cuối.
"Ừm." Gaeul nhẹ nhàng gật đầu, nàng nhìn thoáng qua con mèo tai cụp trên sofa, cười nói: "Chúng rất mềm mại, rất đáng yêu."
"Vậy chị..." Wonyoung muốn hỏi "Vậy chị xem gương mặt em có phải cũng mềm mại không", nhưng mới nói ra hai chữ đã ngừng lại.
Dù sao hỏi thẳng như thế thì ngại lắm.
"Jang tiểu thư nhìn qua cũng rất mềm mại và đáng yêu." Khóe môi Gaeul cong lên, nàng nhẹ nhàng nói.
Đây là cảm nhận thật sự của nàng.
Ở trước mặt nàng, Wonyoung sẽ thường xuyên làm nũng và cư xử rất trẻ con, thi thoảng lại làm ra những hành động mà nàng không hiểu nổi. Ví dụ như vừa uống bia vừa ăn BBQ, hay là bộ dáng nghiêm trang đọc truyện cổ tích. Nhưng những điều này chẳng làm giảm đi sự đáng yêu của cô chút nào. Cô mang trên mình một gương mặt lạnh lùng cao quý, thế nhưng biểu hiện lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
"Em... em, đáng yêu... Thật ư?" Wonyoung hưng phấn đến mức không nói nên lời, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.
Cũng đúng thôi, từ ngữ mà người ta hay dùng để khen cô nhất chính là "nữ hán tử" hay "chị gái uy mãnh". Tuy rằng ngoại hình của cô mang nhiều nét đáng yêu nhưng lại chẳng có ai dùng từ "đáng yêu" để khen cô cả. Ban đầu thì cô không hiểu lý do, bởi rõ ràng thói quen thường ngày của cô trông rất đậm chất thiếu nữ mà. Sau này cô mới biết, mọi người ấn tượng với cô với việc cô vật ngã một chàng trai cao mét 8 vào ngày đầu tiên nhập học, thế là họ cảm thấy từ "đáng yêu" rất xa vời so với hình tượng của cô.
Lúc nghe câu chuyện này cô thấy rất ba chấm. Chàng trai kia có thể coi là hậu bối của cô ở phòng tập Tae Kwon Do. Hôm đó cậu ta qua đưa cô đi học, hai người đùa giỡn một lúc, sau đó cô bất cẩn quật ngã cậu ta. Ai mà ngờ được chuyện này lại bị lan truyền đi xa cơ chứ.
Nhưng cũng nhờ chuyện này mà những người có cảm tình với cô đều biết điều mà tránh xa, không dám thổ lộ với cô. Điều này cũng tiện cho cô rất nhiều, dù sao người mà cô thích chỉ có một mà thôi.
"Chị Gaeul thật sự cảm thấy em đáng yêu sao?" Wonyoung kích động hỏi lại, hai mắt lấp lánh nhìn Gaeul.
"Ừm." Gaeul tươi cười gật đầu rồi lại tiếp tục ăn cháo.
Không ngờ rằng một câu khen đơn giản như thế lại khiến người đối diện phấn khích như vậy. Có lẽ về sau nàng nên khen cô nhiều hơn một chút, bởi lúc cô cười rộ lên trông rất đáng yêu.
"Cuối cùng cũng có người nói em đáng yêu rồi hahaha...." Wonyoung cười một cách xán lạn, cô vui vẻ ăn hết ba chén cháo.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Wonyoung dọn dẹp rồi bắt đầu rửa chén bát, trong lúc rửa còn ngân nga hát. Vì cô không kiểm soát giọng của mình nên Gaeul ngồi ở sofa cũng nghe thấy được, nàng cảm giác giai điệu này rất quen thuộc, hình như đây là OST của một bộ phim truyền hình mà nàng đã từng hát.
Bài này có tên là "My Lover".
Đến khi Wonyoung rửa chén xong và ra phòng khách, Gaeul nhẹ nhàng hỏi: "Ban nãy Jang tiểu thư hát bài gì thế?"
Sắc mặt Wonyoung đỏ lên khi nghe nàng hỏi vậy.
Cô vốn có tiếng là ngũ âm lệch lạc, mà bài hát ban nãy là OST phim đầu tiên của nữ thần, giờ nếu nói ra trước mặt chính chủ thì có mất mặt quá không?
Thấy Wonyoung im lặng, Gaeul tiếp tục hỏi: "Có phải là "My Lover" không?"
"Sao chị Gaeul biết được vậy?" Wonyoung kinh ngạc mở to mắt, không ngờ cô hát lệch hết cả âm tiết hay tông của bài hát thế mà nữ thần vẫn nhận ra!
"Chị đoán." Gaeul nhẹ nhàng cười rộ, ánh mắt dịu dàng nhưng xen lẫn trong đó là một chút ranh mãnh.
Wonyoung cảm thấy cô không nên dùng từ "ranh mãnh" để miêu tả nữ thần, nhưng ban nãy khi đối diện với ánh mắt của nàng thì từ này đã bật ra trong đầu cô.
Thật ra cô cũng có thể nói dối rằng không phải bài đó, nhưng ban nãy cô giật mình nên quên luôn việc phản bác.
"Có phải chị Gaeul cảm thấy em hát rất dở không?" Wonyoung buồn bực bĩu môi, cô ngồi vào bên kia của sofa, còn cố ý cách xa Gaeul một chút. Dù sao bản thân đã lỡ phá hủy bài hát của chính chủ thì mặt mũi nào mà ngồi cạnh cô ấy nữa chứ.
"Chị thấy cũng ổn mà." Gaeul dịu dàng trấn an, nàng vuốt ve con mèo tai cụp rồi cười nói: "Tuy rằng em hát chưa chuẩn, nhưng một phần là do bản thân bài này khá là khó, lúc chị học cũng tốn không ít thời gian. Chị tin rằng nếu Jang tiểu thư nỗ lực luyện tập một thời gian thì nhất định sẽ học được thôi."
"Thật sao?" Wonyoung vui vẻ ngồi thẳng người.
Đây là bài hát mà cô thích nhất, thực ra trước đây cô đã nghiêm túc học rồi nhưng lại học không vào.
Một câu còn không hát nổi.
Nhưng hiện tại nghe nữ thần nói thế thì trong cô lại có cảm giác tự tin hơn.
"Thật mà." Gaeul gật đầu một cách chắc nịch, nàng do dự một hồi rồi cúi đầu nói: "Nếu Jang tiểu thư không chê thì chị có thể hướng dẫn em hát hai câu."
"Không chê! Một chút cũng không! Em còn sợ chị Gaeul cảm thấy em ngốc nghếch ấy chứ!" Wonyoung kích động múa may tay chân, nói đến câu sau mặt còn ửng đỏ.
Lúc trước đã có một cô bạn hát rất hay trong lớp dạy cô hát, nhưng sau lần dạy đầu tiên thì cô ấy không bao giờ dạy cô nữa, còn nói cô "ngũ âm không được đầy đủ, dốt nhạc bẩm sinh".
Danh hiệu "dốt nhạc bẩm sinh" của cô cũng là từ chuyện đó mà ra.
Ngày thường cô sẽ không hát hò, chỉ những khi vui vẻ nên vô thức hát một hai câu thôi. Cũng may là nữ thần không chê cười cô.
"Bài hát này có rất nhiều đoạn chuyển và âm trầm, em chú ý một chút nhé." Gaeul nói xong thì bắt đầu hát câu đầu tiên, mặc dù không có hậu kỳ chỉnh âm nhưng giọng của nữ thần vẫn rất vững vàng, mà giọng hát của nàng hơi khác một chút so với bình thường.
Ngày thường giọng của nàng dịu dàng và mượt mà, giống như mạch suối nhỏ chảy qua khe đá, đem lại cho người nghe cảm giác yên bình và thoải mái. Nhưng khi cô ấy hát thì giọng lại có chút lạnh lẽo, kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ thì khí chất giống hệt như tiên nữ giáng trần, làm cho người người dù yêu thích nhưng cũng biết mình không thể chạm đến.
Wonyoung đã thường nghe nữ thần hát ở fanmeeting. Khi giọng cô ấy vừa cất lên, cô đã biết tâm ý của cô sẽ không bao giờ đến tai nàng, bởi khoảng cách của hai người quá chênh lệch, đó là khoảng cách giữa ngôi sao trên trời và mặt đất bụi bặm.
Nữ thần ở nơi xa vời vợi ấy, ở một nơi mà cả đời này cô cũng không thể chạm đến được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com