54. Gặp mặt Fan
Thấy Gaeul lộ ra vẻ khó xử, Wonyoung lo lắng đến gần, hỏi: "Chị Gaeul sao thế?"
"Chị..." Ánh mắt Gaeul chợt lóe lên, nàng bối rối một lúc rồi mới nói: "Lần này chị Eunji để chị hát trong buổi gặp mặt fans, chị sợ rằng mình hát không tốt."
"Chị Gaeul hát hay như vậy thì làm sao hát không tốt được chứ?" Wonyoung cố ý bày ra vẻ mặt kinh ngạc, thấy Gaeul vẫn không tự tin bèn nở một nụ cười an ủi: "Chỉ có mấy người dở nhạc như em mới hát không hay thôi."
"Jang tiểu thư không phải......" Gaeul vội vàng lắc đầu.
Nhìn bộ dáng muốn an ủi mình của Gaeul khiến Wonyoung cảm thấy ấm áp, cô càng vui vẻ tươi cười: "Chị Gaeul đừng nghĩ nhiều, chị phải tin rằng mình có thể làm được chứ."
Sự tín nhiệm trong ánh mắt của Wonyoung như chỗ dựa vững chắc cho nàng, Gaeul cười nhẹ rồi gật gật đầu.
Thời gian đến buổi họp fans chỉ còn một ngày, Gaeul bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho bài hát. Tuy rằng mấy ngày nay nàng đã hát bài này rất nhiều lần nhưng đó là vì nàng có thể thoải mái hát trước mặt Wonyoung dù cho không có nhạc đệm. Còn khi đối mặt với fans thì nàng vẫn khá lúng túng nên cần phải chuẩn bị thật cẩn thận mới được.
Mà cảm giác hồi hộp càng rõ rệt hơn vào buổi tối.
Wonyoung có thể hiểu được cảm xúc của Gaeul nên ban ngày cô cũng nhẫn nhịn mà không khuyên gì. Thế nhưng giờ đã gần rạng sáng rồi mà Gaeul vẫn chưa buồn ngủ khiến Wonyoung không chịu được nữa, cô ngồi dậy, nhẹ nhàng mở miệng: "Chị Gaeul, chị làm sao thế?"
"Không sao mà." Gaeul lắc đầu, tay vẫn cầm chặt tờ lời bài hát.
Thật ra nàng đang rối hết mức rồi, vì nàng sợ mình sẽ quên lời nên từ chiều đến giờ nàng không hề bỏ tờ giấy mỏng này xuống.
Cảnh tượng này khiến Wonyoung đau lòng, cô cúi đầu ngẫm nghĩ rồi đứng lên.
Gaeul cảm thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng hình lờ mờ, nàng vừa định ngẩng đầu thì mép giường đã lún xuống, Gaeul sợ đến mức tim đập chân run, lời bài hát cũng chẳng vào đầu nổi nữa.
"Chị Gaeul này, ngày mai em có thể làm fan may mắn được hát chung với chị không?" Wonyoung thận trọng hỏi, đáy mắt mang theo sự chờ đợi.
Gaeul sửng sốt, sau đó cảm giác vui sướng tràn đầy trong lòng, nàng cười rồi gật gật đầu.
Wonyoung nhẹ nhàng thở phào, cô ngượng ngùng nói: "Chị Gaeul có thể cho em xem lời bài hát không? Em không nhớ rõ lắm."
Gaeul nghe vậy, lập tức đưa tờ lời bài hát cho Wonyoung, nàng do dự một hồi rồi thấp giọng nói: "Quan tiểu thư, cảm ơn em."
Qua mấy ngày dạy nhạc, Gaeul biết Wonyoung đã sớm thuộc lời bài hát rồi, cô nói vậy vì muốn giúp nàng bớt lo âu mà thôi.
"Không cần khách sáo, chị nghỉ ngơi sớm một chút nhé." Wonyoung cười nói, sau đó cầm tờ giấy bài hát rồi nằm xuống.
Cô xem vài lần rồi cuối cùng thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Hơi thở vững vàng của Wonyoung làm ánh mắt Gaeul dấy lên ý cười, nàng cũng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Chỉ cần tưởng tượng ngày mai bản thân có thể đứng hát cùng với Wonyoung thì cảm giác hồi hộp cũng không còn nữa.
Thật tốt khi có cô làm bạn với nàng.
Cuộc họp fans sẽ được tổ chức vào lúc 9 giờ.
Đồng hồ chưa đến sáu giờ thì Wonyoung đã thức dậy, vừa tỉnh thì cô đã cảm thấy người bên cạnh giật mình, bèn lập tức đứng dậy, cười nói: "Buổi sáng tốt lành nhé chị Gaeul, em đi làm bữa sáng đây."
"Ừm." Gaeul nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Wonyoung ra ngoài, Gaeul cầm lọ thuốc ngủ lên, nàng nhìn nó một hồi lâu rồi lại đặt xuống.
Đêm qua nàng gần như không ngủ được nên nhiều lần muốn uống thuốc, thế nhưng khi nhìn dáng vẻ ngủ say của Wonyoung, nàng lại từ bỏ ý định đó. Mấy ngày nay nàng gần như không đụng đến thuốc trầm cảm và thuốc ngủ nữa. Bởi khi ở bên Wonyoung, gương mặt tươi cười và sức sống phơi phới của cô khiến nàng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Số lần mà nàng cười cũng tăng vụt so với lúc trước.
Wonyoung nấu cháo xong vẫn chưa thấy Gaeul ra ngoài, bèn đi đến gõ gõ cửa, nói: "Chị Gaeul ơi, ra ăn sáng nào."
"Ừm." Gaeul lên tiếng sau đó đóng ngăn kéo lại, nhẹ nhàng bước ra cửa.
Sau khi hai người ăn sáng xong, đồng hồ điểm bảy giờ rưỡi.
Từ đây đến địa điểm họp fans hết nửa tiếng, hơn nữa Gaeul có thói quen đến sớm nên sau khi Wonyoung dọn dẹp xong thì hai người lập tức ra ngoài.
"Chị Gaeul nè, chị xem nếu em hát dở thì mấy người kia có lấy đồ ném em không ta?" Hai người ngồi vào xe xong thì Wonyoung bối rồi hỏi, còn cố ý làm ra động tác che đầu phòng thủ.
Gaeul bị cô chọc cười, tay cầm lái hơi thả lỏng, nàng an ủi: "Không có chuyện đó đâu, Jang tiểu thư hát không tệ mà."
"Thật sao?" Wonyoung dùng giọng không thể tin được mà hỏi lại, sau đó lại cười ha hả.
Tức khắc, Gaeul có chút ngượng ngùng, khuôn mặt chuyển đỏ một cách rõ rệt. Xem ra lời an ủi của nàng chưa đủ thành ý nên ngay cả đương sự còn không tin mà cười nàng.
"Đến lúc đó phải nhờ chị Gaeul chiếu cố em rồi." Wonyoung nghiêng đầu nói, bộ dáng ngoan ngoãn như đang làm nũng nàng.
Cảm giác ấm áp quấn quanh Gaeul, nàng cười rồi gật đầu.
Từ lúc ra cửa đến giờ, Wonyoung vẫn không ngừng trấn an nên nàng đã khá hơn nhiều, không còn lo lắng như tối qua nữa.
Sau khi đến điểm hẹn, Gaeul và Wonyoung vừa xuống xe đã thấy Eunji mang kính râm chờ ở cửa.
"Chị Eunji, buổi sáng tốt lành." Gaeul đi đến, nhẹ nhàng chào hỏi.
Eunji cũng cười đáp, khi nhìn thấy Wonyoung thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chị khách sáo nói: "Cảm ơn Jang tổng đã đưa Gaeul đến đây, những chuyện còn lại cứ để chúng tôi lo, không cần phiền Jang tổng đâu."
"Chúng tôi?" Wonyoung nhíu mày.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi đến, dù người nọ đeo kính râm và khẩu trang nhưng Wonyoung vẫn nhận ra đó là Derek.
"Chị... Khụ khụ." Derek nhỏ giọng gọi một tiếng, sau đó dùng tay che miệng ho khan mấy cái.
"Em làm sao thế?" Gaeul lo lắng hỏi, nàng duỗi tay sờ vào trán Derek: "Nóng quá, em về khách sạn nghỉ ngơi đi, ở đây có chị Eunji lo rồi."
Derek lắc đầu rồi dẫn đầu đi vào trong, hắn bước từng bước vững vàng, không có dấu hiệu bệnh tật gì cả.
Gaeul vẫn có chút lo lắng, nàng nhìn về phía Eunji.
Eunji bất đắc dĩ nhún vai, nhỏ giọng nói: "Cậu ta quật cường quá, chị cũng không khuyên được, lát nữa chị sẽ sắp xếp người trông coi cậu ta."
Gaeul nghe vậy cũng an tâm hơn.
Buổi họp fans lần này có tổng cộng 200 người tham gia, số lượng này tuy không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Thấy dưới sân khấu đã đông đủ khiến Gaeul hơi hồi hộp.
"Chị Gaeul cố lên, em sẽ ở dưới cổ vũ chị." Wonyoung nắm chặt tay, làm tư thế cố lên.
Gaeul cười nhẹ, nàng hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước lên sân khấu.
Nàng vừa xuất hiện thì bên dưới đã nhốn nháo cả lên, những thét vang dội và lời "em yêu chị" vang dội trong cả hội trường.
Wonyoung đứng ở hàng thứ nhất, cô hòa vào fans hô vang khẩu hiệu: "Chị Gaeul cố lên, em yêu chị!"
Gaeul nghe phía dưới đồng thanh hô "em yêu chị", nàng cảm kích rồi cười rộ.
Khi đối mặt với ánh mắt của Wonyoung, Gaeul mất tự nhiên mà đỏ mặt.
"Chào mọi người, mình là Kim Gaeul, cảm ơn mọi người đã giành thời gian đến đây tham gia buổi họp fans này, mình rất hạnh phúc." Gaeul cầm microphone, dịu dàng nói.
Trông phút chốc, đám người ồn ào dần an tĩnh lại, họ đồng lòng nhìn về phía Gaeul.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế khiến Gaeul hơi lúng túng, nàng vô thức tìm kiếm ánh mắt của Wonyoung. Khi đối mặt với ánh mắt khích lệ và hồi hộp của cô, nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao nàng có cảm giác Wonyoung còn hồi hộp hơn cả mình nữa.
Gaeul lại tiếp tục nói vài lời, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ dưới kia dấy lên thứ cảm xúc ngổn ngang trong lòng Gaeul. Từ sau khi bị bệnh, nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng đến ngày mình có thể đứng trên sân khấu. Bây giờ nàng có thể đứng đây, nàng cảm thấy rất cảm kích một người đang đứng ở dưới kia.
"Sau khi rời khỏi giới giải trí một năm, đã có một số chuyện trải qua với mình, cảm ơn mọi người vẫn luôn chờ mình, vẫn còn nhớ đến mình..." Gaeul nghẹn ngào, nước mắt tràn ra khóe mi khiến nàng phải ngừng lại lau nước mắt.
Phía dưới thấy nàng như thế đều cảm thấy đau lòng khôn nguôi. Vì Wonyoung đứng ở gần nhất nên cô đưa khăn giấy cho Gaeul, nhưng đứng trước nhiều người nên cô không thể gọi "chị Gaeul" mà chỉ có thể yên lặng biểu đạt sự quan tâm của mình.
Gaeul nhận lấy khăn giấy, khi ngón tay hai người chạm đến, nàng lặng lẽ nắm lấy đầu ngón tay của Wonyoung, ra hiệu "không sao cả".
Wonyoung gật đầu, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Gaeul.
Vì động tác của hai người rất nhanh nên những người xung quanh không nhận ra màn giao tiếp trong thinh lặng của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com