Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Một Người Nói Và Một Người Tin

Phòng quân y ở đơn vị thường xuyên có năm người.

Trưởng phòng là bác sĩ Tiêu, tốt nghiệp thạc sĩ trường đại học Stanford.

Là một bác sĩ trẻ nhưng có chí tiến thủ và yêu nghề, Tiêu Chiến tham gia các công trình nghiên cứu khoa học mang tính thực tiễn cao. Nghiên cứu đặc điểm tổn thương da do tia xạ, nghiên cứu đánh giá tác dụng của dịch chiết nguyên bào sợi trên vết thương bỏng thực nghiệm, nghiên cứu các biện pháp giải độc đặc hiệu cho binh lính nhiễm độc Dioxin.

Cậu không khỏi thấy hổ thẹn trong lòng. Mình bằng tuổi người ta, tính đến thời điểm hiện tại công trình lớn nhất mà bản thân đạt được chính là... quyến rũ tên lưu manh Bùi Tiến Dũng.

Ngoài ra toàn thành tựu không đáng kể, đều là chuyện thường tình mà một bác sĩ phải hoàn thành tốt.

Đứng ở cương vị một tân binh thực tập, cậu lẽ ra phải gọi Tiêu Chiến một tiếng giáo sư. Nhưng cậu thích gọi "Tiêu sư phụ" hơn, hắn cũng không có ý kiến. Thậm chí tên sĩ quan phụ tá chức vị nhỏ nhất ở đây gọi hắn bằng Tiểu Tiêu hắn cũng vui vẻ trả lời.

Tài năng xuất chúng, khiêm tốn, thân thiện, đẹp trai ngời ngời. Người này có thể không có bạn gái được sao?

Trần Đình Trọng lâng la đến gần muốn hỏi chuyện.

Bởi lần đầu tiên đến đây, đã ngửi ra mùi gei khí vô cùng nặng nề.

"Tiêu sư phụ! Cậu đang làm gì vậy?"

"Một cái gì đó đang xảy ra với các tế bào thần kinh trước khi chúng chết"

Hắn cặm cụi trước bàn thí nghiệm đối diện cửa sổ. Có ánh nắng chiếu qua cũng trở nên nhạt nhoà trước phong thái vừa tuấn mỹ vừa tri thức này.

Trần Đình Trọng cái cậu để tâm chính là công trình mà người kia đang nghiên cứu, cộng thêm sư phụ Tiêu rốt cuộc có gay không?

Cậu muốn minh bạch rõ ràng ngay từ đầu, vì có lẽ thời gian tới đây sẽ phải học hỏi hắn nghiên cứu khoa học một chút. Căn bản cậu sẽ tích cực đeo bám Tiêu Chiến để tìm hiểu. Muốn có một chút thành tựu hèn mọn nào đó để tự hào với người khác. Nhưng việc này rất dễ xảy ra tình huống, một người động lòng và một người ghen.

Tiêu Chiến đẩy cao gọng kính nhìn cậu.

"Công việc của cậu ở đây nhàn hạ thôi. Cơ bản thì mỗi ngày có mấy binh lính tới khám bệnh lặt vặt, mà việc này một mình tên phụ tá kia làm cũng xong rồi. Cậu chỉ việc quản lý hồ sơ sức khoẻ tân binh, một tháng chụp x-quang phổi một lần, ngoài ra nếu có trường hợp chấn thương khẩn cấp mới phải sơ cứu."

Trang thiết bị y tế trong phòng đầy đủ tiện nghi nhưng đa phần đã là mẫu đời cũ, ngoại trừ đống đồ linh tinh phục vụ việc nghiên cứu cá nhân của Tiêu Chiến là hiện đại tối tân nhất.

Cậu quét mắt nhìn một lượt rồi nói.

"Tôi cũng không nghĩ là lại nhàn hạ như vậy. Nhàn hạ hơn cả bác sĩ dân y rồi."

Tiêu Chiến ngồi xuống dựa vào ghế xoay ở bàn làm việc.

"Nếu không như vậy, cậu nghĩ tôi có thời gian nghiên cứu mấy thứ này sao? Làm bác sĩ dân y vừa cực khổ, vừa lo sợ hôm nay đứng trên bàn mổ, ngày mai không biết sẽ đứng hầu toà bất cứ lúc nào. Người nhà bệnh nhân có kích động đánh mấy người, cũng phải vui vẻ nói trong lòng thông cảm, thông cảm. Phải vậy không?"

Cậu ậm ừ xem như tán thành. Điểm này Tiêu Chiến nói dường như không thể phản bác được. Vì dân trong nghề ai cũng biết rõ, bác sĩ cứu người là lẽ dĩ nhiên, nhưng sơ suất làm chết người là tội ác. Giả dụ công việc kiểm tra nguồn nước trong máy chạy lọc thận, vốn dĩ không phải chuyên môn của bác sĩ được đào tạo. Nhưng người vận hành máy để điều trị cho bệnh nhân là bác sĩ. Bên khâu kiểm tra bất cẩn tắc còn tồn động axit trong nước, bệnh nhân không may tử vong. Bác sĩ bị kết tội vô ý giết người.

"Sư phụ Tiêu, cậu nói cái gì cũng đúng. Tôi ngưỡng mộ cậu quá đi. Có thể dạy cho tôi một chút kỹ năng không a. Dù gì ở đây rãnh rỗi như vậy, ngồi không sẽ nhàm chán lắm!"

Tiêu Chiến xem ra thấy cậu cũng có tâm huyết, mặt mũi sáng láng. Ít ai lại thấy công việc nhàn hạ không thích, lại thích tìm tòi như cậu. Nên không nghĩ ngợi lâu liền gật đầu đồng ý.

"Được thôi! Không có vấn đề gì! Hai cái đầu dù gì cũng tốt hơn một, tôi đúng lúc cũng cần một người phụ trách nghiên cứu tài liệu đây!"

Trần Đình Trọng vui sướng nhảy dựng phấn khích. Ít ra cũng tìm được một người đồng môn hợp chủ đề nói chuyện rồi.

"Yeah! Không uổng công tôi gọi cậu là Tiêu sư phụ mà. Tiêu sư phụ, tôi hỏi cậu một câu nha.. à.. ừm.."

Tiếu Chiến nhíu mày nhìn cậu đang ngập ngừng.

"Cậu thử hỏi xem?"

"Cậu là... thế này.. hay.. thế này?"

Trần Đình Trọng đưa ngón tay trỏ ra chỉ thẳng, sau đó lại ngoéo thành dấu móc. Tiêu Chiến này chỉ số thông minh không phải thấp nên ý tứ là gì hắn đã lập tức hiểu.

"Ý cậu hỏi tôi thẳng hay cong hả?"

Cậu long lanh đôi mắt sáng trưng nhìn hắn gật gật đầu.

Tiêu Chiến à Tiêu Chiến! Cậu rốt cuộc không có điểm nào giống người phàm tục hết ư? Chẳng hạn yêu đương, hay động lòng với người nào đó để tôi còn biết cậu còn là con người a?

"Tôi không biết mình thẳng hay cong nữa. Người chưa từng yêu ai, rốt cuộc là nên xếp vào loại nào?"

"Mà theo một nghiên cứu khoa học đã khẳng định, trên đời này không có ai là thẳng tuyệt đối cả." - Hắn tiếp tục nói.

Trần Đình Trọng bắt đầu sinh nghi trong lòng. Tiêu sư phụ có thể đến thời điểm này chưa cong, nhưng hắn cũng phải biết xu hướng tính dục của mình là gì chứ?

"Cậu không cảm thấy thích một người nào đó hay sao? Hoặc những lúc tự làm chuyện ấy, cậu thường nghĩ về giới nào chẳng hạn?"

Tiêu Chiến thật ra không cần cậu hỏi mấy câu ngớ ngẩn này để xác định giới tính hộ. Chỉ là sợ nói quạch toẹt ra, tên bác sĩ thực tập này sẽ bị rối não nên mới dùng lập luận này hỏi ngược cậu.

"Tôi hỏi cậu một câu, có bao nhiêu giới tính sinh học? Có bao nhiêu xu hướng tính dục? Là tính dục chứ không phải tình dục nha!"

Trần Đình Trọng không phải bác sĩ tâm lý, cậu chỉ được học về mặt sinh học con người cơ bản. Còn các xu hướng cảm xúc và tính dục, dĩ nhiên có nghe qua chứ không tìm hiểu sâu.

"Giới tính sinh học chỉ có hai dạng là nam và nữ. Còn xu hướng tính dục, có lẽ có ba dạng là dị tính, đồng tính và song tính. Dị tính là người bình thường, chỉ yêu giới đối lập. Đồng tính là yêu cùng giới. Song tính là yêu cả hai. Đúng không Tiêu sư phụ?"

Tiêu Chiến nhìn cậu trầm ngâm cân nhắc một hồi cũng trả lời không tệ.

"Đúng! Nhưng còn thiếu!"

Trần Đình Trọng vò đầu bức tóc, có thể thiếu sao?

"Còn có người vô tính, là không có tình cảm với bất kỳ người nào cả. Người toàn tính, là có tình cảm với tất cả mọi người. Tổng cộng là năm xu hướng tính dục."

Cậu tiếp thu thêm được một cái là người vô tính. Trên đời vẫn có người kỳ lạ đến mức không thích ai thật ư?

"Thế toàn tính có khác gì song tính đâu? Chẳng phải có tình cảm với tất cả mọi người, thì cũng là nam và nữ thôi sao?"

Tiêu Chiến dự đoán không sai. Ngay cả một bác sĩ còn bối rối khi bàn luận về vấn đề chuyên môn như vậy. Người bình thường, nghe qua càng mù mịt.

"Khác nhau chứ! Song tính là thế nào? Là có thể thích cả nam và nữ. Nhưng nhất định phải là hai giới nam và nữ. Họ có thể không thích người đồng tính nữ hoặc nam, chuyển giới nữ hoặc nam. Còn người toàn tính, họ có thể thích hết tất cả mọi người. Cả dị tính, lẫn người đồng tính nam nữ, song tính, lẫn người chuyển giới. Người toàn tính, căn bản là có thể bị hấp dẫn bởi mọi người, chỉ cần cậu là con người thì họ sẽ thích. Khác nhau rất xa a."

Hắn nói xong, Trần Đình Trọng phải tốn một ít thời gian mới kịp thời tiêu hoá được. Nhưng cuối cùng cậu cũng hiểu.

Tưởng câu chuyện kết thúc ở đây. Tiêu sư phụ uống một cốc nước mát lấy giọng, lại tiếp tục thuyết trình.

"Kế tiếp, xu hướng cảm xúc. Chính là cậu thích một người nam và muốn ở gần người đó, nhưng cậu không có nhu cầu quan hệ tình dục với người đó. Cảm xúc và nhu cầu tình dục của cậu không ăn khớp nhau. Thế cậu có gay không?"

Trần Đình Trọng đến đoạn này thì thật sự rối mù như nghe ngôn ngữ ngoài hành tinh. Càng nghe càng rối rắm, càng nghe càng lằng nhằng. Chỉ hỏi hắn có một câu là thẳng hay cong. Liền bị giáo huấn cho một khoá bổ túc giới tính a.

"Tôi cũng không biết luôn. Kết luận ý cậu muốn nói là.."

Tiêu Chiến biểu tình trên mặt chuyển sang sâu xa.

"Kết luận, hỏi người khác thẳng hay cong là vô cùng thiển cận và thiếu hiểu biết!"

Cậu lặng thinh hồi lâu mới mở miệng.

"Tôi hiểu rồi! Tiêu sư phụ. Tôi không có ý tọc mạch chuyện cậu thẳng hay cong đâu. Tôi chỉ muốn biết để dễ thú thật với cậu một bí mật, là tôi có quan hệ tình cảm với một người con trai rồi. Đột nhiên nhìn thấy cậu, tôi cảm giác cậu cũng giống như vậy nên hỏi. Trước khi chúng tôi quyết định quen nhau, cũng trải qua một thời gian ngộ nhận nhiều thứ lắm. Về tình cảm, tình dục, hai thứ rất khó để dung hoà như hiện tại. Lại phải mất khá nhiều dũng khí để chấp nhận bản thân, để dám đối diện với cái nhìn kỳ quặc của người trong xã hội chúng ta."

Tiêu Chiến ban đầu hơi ngạc nhiên nhìn người đối diện. Không phải ai cũng có bản lĩnh ở trước mặt người khác nói về chuyện nhạy cảm này như Trần Đình Trọng. Nhưng có lẽ cậu ta đã thẩm thấu được điều gì từ Tiêu Chiến nên cởi mở. Ít ra Tiêu Chiến là người có học vấn và tầm nhìn. Không phải nông cạn.

"Vì sao xã hội của chúng ta lại không đón nhận người đồng tính? Vì trong văn hóa tình dục, chúng ta coi sinh dục là mục đích của tình dục, coi không có tri thức là trong sáng, coi ngu muội là đức hạnh, coi thành kiến là nguyên tắc. Nhìn thấy tình yêu, nên có thái độ của một tâm hồn với một tâm hồn khác, chứ không phải là phản ứng của một bộ phận với một bộ phận khác."

Hắn nói đoạn. Nhìn ra cửa thấy viên thiếu tá của trung đoàn đến tìm Trần Đình Trọng. Nhanh như vậy, tán gẫu một chút đã đến giờ giao ban rồi.

Tiêu Chiến hất mặt ra hiệu cho cậu biết sự hiện diện của Tiến Dũng bây giờ.

"Bạn trai cậu đến kìa!"

Bùi Tiến Dũng đứng chắn ngay lối ra vào. Ánh mắt sắc bén dõi theo từng hành động của người kia.

Say mê tán gẫu với trai, đến giờ còn không biết tự giác xách mông đi tìm ông.

Đem cậu vào đây còn phải nhọc công canh chừng. Xung quanh đâu đâu cũng là tình địch. Mấy cái tên sĩ quan mặt mũi đẹp trai, thân hình bốc lửa nữa. Chiều nào cũng cởi trần trước sân cát đơn vị đá bóng. Chạy tới chạy lui không mặc quần lót, phụ tùng đung đưa lủng lẳng phản cảm.

Gặp tân binh nào mới nhập ngũ mà da dẻ trắng trẻo, công tử bột hay dáng người mảnh khảnh, rất dễ bị tình trạng "ma cũ ăn và hiếp ma mới".

Trong mắt bọn chúng, nam hay nữ dần ít quan trọng. Quan trọng có lỗ là được!

Nhưng người của ông, có chết cũng thuộc về một mình ông thôi! Nhất định phải giáo huấn một trận để cậu ta biết rõ điều này.

"Anh nghĩ gì vậy? Xách đồ cho em!"

Trần Đình Trọng đưa dự án đang nghiên cứu cùng với Tiêu Chiến cho Tiến Dũng cầm. Cậu lườm một cái.

"Anh đi đâu từ trưa giờ vậy? Muốn chết hả?"

"Đi mua đồ cho em!"

Bùi Tiến Dũng ôm sấp tài liệu che mặt đi ngang sân.

"Em là con nào! Anh mới quen con nào tên Em hả!"

Cậu kéo lỗ tai hắn xách đi thẳng về phòng.

"Em quá đáng rồi đó! Anh còn chưa ghen đây này! Oáiiii! Bỏ ra coi!"

Trần Đình Trọng mở cửa, thấy bên trong nằm la liệt đồ đạc mới vừa mua về. Cậu đi khảo sát một vòng.

Đồ ăn, nhu yếu phẩm, vật dụng sinh hoạt và nhiều thứ linh tinh khác.

"Cái mền này cũ rồi. Thay mới đi!"

Bùi Tiến Dũng lấy một cái mới thay vào, lại lấy một cái cũ đem bỏ ra.

"Đôi dép mang trong phòng này, cũ rồi. Thay mới cho em luôn!"

"Cái gương này cũng cũ nữa, thay mới!"

Trần Đình Trọng nhìn mọi thứ đều là tiện nghi dành cho cậu.

"Người này cũng cũ rồi! Thay người mới luôn đi!"

Cậu chọt chọt vào hông hắn cười tinh nghịch nói. Sau đó lại ở sau lưng ôm Bùi Tiến Dũng vào lòng.

"Em muốn cái gì anh cũng có thể cho em hết. Chỉ cần không được bỏ anh. Nghe chưa?"

"Em mà có gan dám ở sau lưng cắm sừng anh. Không lường trước được hậu quả đâu!" - Hắn tiếp tục vừa mềm vừa rắn cảnh cáo.

Trần Đình Trọng hứa trong lòng, suốt đời này chỉ có một Bùi Tiến Dũng để yêu trên thế gian. Người khác dù có xuất chúng, tài giỏi, đẹp trai hơn anh, cũng không phải dành cho cậu. Bởi cậu ở bên những người như vậy, liền cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và kém cỏi, nói gì cũng là sai. Chỉ có ở bên anh, cậu mới cảm thấy mình được cưng chiều và trân trọng, cậu nói gì, anh cũng cho là đúng.

Cậu cầm một tuýp kem đánh răng trước mặt lên.

"Anh, em không thích cái chảo này!"

Bùi Tiến Dũng liếc mắt nhìn thứ trong tay cậu.

"Cái này là.."

"... cái chảo!" - Trần Đình Trọng gằng giọng nói.

"... ừ.. ừ.. cái chảo thì cái chảo. Em không thích anh mua cái khác!"

Tình yêu mà! Quan trọng là một người nói, và một người tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com