Chương 59: Cửa Thanh Đồng Huyền Bí
手榴弹的型号是MK3A2,胖子掂量了一下,说这东西也不知道是从哪儿运进来的,也许是在广东的黑市里卖的,也不知道质量如何。
Lựu đạn là loại MK3A2, Bàn Tử suy nghĩ một lát, nói thứ này chẳng biết là được mang vào đây bằng cách nào, có lẽ là được bán trong chợ đen Quảng Đông, cũng không rõ chất lượng ra làm sao nữa.
mk3a2没有什么碎片,主要是在封闭的房间里使用能产生比较大的杀伤和冲击波,距离一远威力很弱,好在我们也不需要杀伤个体,只需要炸开看看这门的材质就可以了。
MK3A2 không mạnh lắm, chủ yếu là sử dụng trong phòng kín thì lực sát thương và sóng xung kích tương đối lớn, còn với cự ly xa thì yếu lắm, cũng may là chúng tôi không cần giết ai cả, chỉ cần cho nổ tung cánh cửa này là được rồi.
胖子刚说的时候,我就觉得很不妥,谁知道这门里有什么蹊跷,用手榴弹去炸这种野蛮的行为在我的心中似乎没有带来过什么美好的回忆,但是胖子似乎对于来硬的乐此不彼。
Bàn Tử vừa nói, tôi đã cảm thấy rất không ổn, ai biết được trong cánh cửa này có cái quỷ gì, dùng lựu đạn cho nổ nó là hành vi vô cùng dã man mà với tôi thì chuyện như vậy không hề có chút kỷ niệm đẹp đẽ nào, nhưng Bàn Tử dường như rất hứng thú với nó.
如果是在以前,我一定阻止,然后分析各种利弊,但是这一次我没有,因为我的心情太复杂了,就像一个一直不知道自己爹娘的孤儿,忽然有了一个机会知道爹娘是谁,在那一刻,那种情绪让我无法理性的思考。我明知道这一炸肯定要糟糕,但是我还是忍住没有阻止,甚至,我还特别期待胖子炸完之后的场景。
Nếu như trước đây, tôi nhất định sẽ ngăn cản, sau đó phân tích lợi hại các kiểu, nhưng giờ đây tôi lại không làm thế, bởi vì tôi hiểu trong lòng tôi đang có tâm trạng giống như là một đứa trẻ mồ côi chẳng biết được bố mẹ mình là ai, đột nhiên có một cơ hội được biết họ, trong một tích tắc đó, làm gì còn tâm tư đâu mà suy nghĩ nữa. Tôi biết rõ sẽ không phá được, nhưng vẫn nhịn xuống không đi ngăn cản, thậm chí còn đặc biệt chờ mong cái cảnh sau khi Bàn Tử phá xong cửa kia.
在这个时候还是张海杏比较理智,她摆了摆手,对胖子说道:"这儿是在山体下面,冲击波如果冲到上方,把石头全部都炸下来,我们直接就死在门前了。而且,这种手榴弹威力太小,如果不做好施放点,门是硬的,所有的碎片会被门反弹出来。"
Ở phía sau còn có Trương Hải Hạnh tương đối lý trí, cô ấy khoát tay, nói với Bàn Tử: "Đây là bên dưới lòng núi, sóng xung kích nếu bắn ra bên ngoài sẽ làm cho những tảng đá kia rơi xuống, lúc đó chúng ta hẳn sẽ chết ngay ở đây. Hơn nữa, loại lựu đạn này uy lực quá yếu, nếu không phá được, cửa này bên trong là đặc, vậy tất cả những mảnh vụn sẽ bắn ngược ra."
"老太婆,你爷爷我搞爆破的时候,你小样......"胖子说道一半,发现怎么说都不对,在张海杏面前他倚老卖老卖不动,于是打了个咕噜把话吞了回去,说道:"你爷爷我年轻有为,特别对于爆破那方面,有天赋,那是爆破小王子,轰隆美周郎。"
"Bà cô già ơi, lúc ông của cô đây phá cửa, mời cô nhóc cô..." Bàn Tử nói tới một nửa, liền phát hiện mở lời kiểu gì cũng không đúng, trước Trương Hải Hạnh mà anh ta muốn cậy già lên mặt thì không ổn. Vì vậy đành càu nhàu mà nuốt ngược lại lời kia xuống, nói tiếp: "Lão tử tuổi trẻ tài cao, đặc biệt là đối với những trò đập phá kia, có thiên phú, người ta gọi là phá tiểu vương tử, là một anh chàng phá hoại đẹp trai."
"少扯。"我怒道:"快炸,别等我的理智战胜我。"
"Nói nhảm ít thôi." Tôi cả giận nói: "Cho nổ nhanh đi, đừng để tôi đổi ý."
"别急,老太婆虽然不待见我,但是说法是对的。这手榴弹确实威力太小,我要用大量的石头把他们压在门缝前面,然后做一根拉线拉的远一点儿。这样的话,爆炸的冲击波会被石头吸收掉一些,也能把冲击力朝内。"
"Đừng vội, bà cô già này tuy rằng chẳng bằng tôi, nhưng cô ta nói đúng. Lựu đạn như này uy lực quá yếu, tôi muốn dùng một vài tảng đá lớn đặt ở trước cửa kia, sau đó làm một cái dây dẫn xa xa ra chút. Nói như vậy, sóng xung kích khi nổ sẽ bị đống đá đó hấp thụ ít nhiều, cũng có thể đem lực dội ngược lại nữa."
胖子边说边招呼我,显然他说的确实内行,张海杏也来帮忙,胖子只拿出一个手榴弹做爆破。我说你是不是小气了一点,他说我们只是想看看这门内部是如何的,如果是实心的,你绑多少都白搭,这是单兵武器,连坦克都炸不穿,别说这门厚的看上去像航空母舰的甲板一样。
Bàn Tử vừa nói vừa hét với tôi, rõ ràng anh ta đúng là dân trong nghề, Trương Hải Hạnh cũng tới hỗ trợ, Bàn Tử chỉ lấy ra một khối lựu đạn. Tôi nói anh có kiệt xỉn quá không vậy, anh ta bảo: "Chúng ta nên nhìn xem trong cửa này thế nào đã, nếu như cửa đặc, cậu có nhồi bao nhiêu cũng là vô ích, đây là vũ khí quân dụng, ngay cả xe tăng cũng nổ không thủng nữa là, đừng nói cái cửa dày như boom tàu hàng không mẫu hạm này."
我们麻溜的搞完,胖子慢慢用线穿过拉环,试了试手榴弹没法被拉动了,一路拉线,让我们后退后退后退,一直退到一块巨石头后面。胖子向我抛了个眉眼。"死鬼,要不爽一下?"说着把线递给我。
Chúng tôi vừa làm xong, Bàn Tử cũng chậm rãi kéo dây tới, thử giật một chút không thấy lựu đạn nhúc nhích gì, rồi mới chuẩn bị kéo, bảo chúng tôi mau lui về phía sau, thoái lui tới tận sau tảng đá lớn bên ngoài cùng. Bàn Tử hướng tôi nháy mắt một cái. "Có chết, sao không thoải mái một chút?" Nói rồi đưa dây cho tôi giật.
我内急攻心啊,此时线头一交我手里,努力让自己控制,结果刚接过来刚想试试要用多少力气,手就发抖,尽然捏不住那线。
Tôi quá hồi hộp, lúc đầu nắm chặt sợi dây trong tay, cố gắng khống chế bản thân, kết quả vừa cầm lên đã tốn không biết bao sức lực, tay liền run, tất nhiên cầm cũng không chặt được.
摸了几把,张海杏啪一下抢过来,就直接一扯。然后立即抱头。
Giật mấy cái, Trương Hải Hạnh đột nhiên đoạt lấy, ngay lập tức kéo phựt ngòi ra. Sau đó cho tay ôm đầu.
我和胖子慢了半拍,一看立即也缩起来,那七八秒的时间感觉过了一两分钟,就听到崩一声巨响。
Tôi và Bàn Tử chậm nửa nhịp, vừa nhìn lập tức cũng co người lại, bảy tám giây mà cảm giác như là hai phút, chợt nghe thấy một tiếng vang vô cùng lớn.
在空旷的山下缝隙之中,那声音大的简直无法形容,连雷声都无法和它比拟,我简直听不出那是什么声音,几乎是同时,我们就听到了一声更加可怕的声音,震耳欲聋,整扇青铜门被震动之后,几乎就是一个巨大的扩音器,震出了一连串非常奇怪的巨响,听起来竟然像无数的人同时发出的惨叫。
Ở trong cái khe hở dưới chân núi, thanh âm kia lớn tới mức không thể hình dung nổi, dù có là sấm rền thì cũng không địch được nó, tôi quả thực nghe không ra là tiếng gì, dường như là cùng lúc, chúng tôi còn nghe thêm một thanh âm đáng sợ hơn, đinh tai nhức óc, cả cánh cửa Thanh Đồng rung động, giống một cái loa phóng thanh cực đại phát ra tiếng nổ vô cùng kỳ quái, nghe như vô số người đồng thời kêu la thảm thiết vậy.
石头的碎片没有落到我们身上,那声音一波一波,竟然没有要安静下来的样子,胖子脸色苍白,第一个站起来往后用手电照去。
Những mảnh đá không còn rơi lên người chúng tôi, thanh âm kia nhỏ dần nhỏ dần, dĩ nhiên không thể trở về trạng thái yên lặng ban đầu, Bàn Tử sắc mặt tái nhợt, là người đầu tiên đứng lên lấy đèn pin soi qua.
我刚站起来,还没看清除,胖子就已经一把拉住我,大叫:"狗日的,快跑!!"
Tôi vừa đứng dậy, còn chưa thấy rõ cái gì đã bị Bàn Tử kéo lại, gào lên: "Má nó, chạy mau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com