Chương 68: Kỳ Lân Huyết
我醒过来的时候,手上的伤口已经被包扎好,这一次,我没有看到有人殷切地看着我,然后和我说:你终于醒了(就像潘子以前对我做的那样)。我只是看到远远地有一处调得非常暗的手电光,和在手电光晕里查看笔记本的胖子,我坐起来,除了头晕没有太多的不适应,我很惊讶,此时此刻我首先想到的,竟然是潘子是如何每次都能守到我醒来的那一刻的。
Khi tôi tỉnh lại, vết thương trên tay đã được băng bó kỹ, lúc này đây, tôi không được thấy cảnh có người ân cần chăm sóc, sau đó nói với tôi: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi." (Giống như Phan Tử trước đây đối với tôi vậy). Tôi chỉ thấy xa xa có một ánh đèn pin vô cùng tối chớp lên, và chỗ ánh sáng đó là Bàn Tử đang kiểm tra cuốn bút ký, tôi ngồi dậy, ngoại trừ choáng váng đầu một chút thì không có gì khó chịu lắm, tôi rất kinh ngạc, giờ khắc này điều tôi nghĩ tới đầu tiên, chính là cách Phan Tử luôn ở bên cạnh trông chừng cho đêdn khi tôi tỉnh lại.
他肯定得一直注意着我,才能在我醒过来的那一刻发现我醒了,这一点,除了潘子,可能没有人能做到了。
Anh ấy chắc chắn vẫn luôn canh chừng cho tôi, mới có thể luôn là người đầu tiên phát hiện tôi tỉnh lại như vậy, điểm này ngoài Phan Tử ra, chắc là sẽ không một ai làm được nữa.
果然有些人是无法被替代的。
Quả nhiên có những người vĩnh viễn không thể thay thế được.
我咳嗽了一声,胖子才抬头看我,面色幽绿幽绿的,有些阴森。他问道:"还行吧?"
Tôi ho khan một tiếng, Bàn Tử ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt âm u xanh lét, có chút thâm trầm. Anh ta hỏi: "Có chịu được không?"
"还行,头稍微有点晕。"我道。胖子就道:"你他娘是一路爬下来太劳累了,然后一下失血过多。失血量其实并不大,但是你的身体吃不消了。休息一下就好了。"
"Chịu được, chỉ là đầu có hơi choáng một chút." Tôi nói. Bàn Tử tiếp: "Con mẹ nó, cậu là bị kiệt sức do leo núi rồi lại mất máu quá nhiều nữa. Thực ra lượng máu cũng không phải là lớn, nhưng thân thể cậu chịu không nổi. Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe thôi."
"我晕了多久?"我问他。他做了一个2的手势:"没多少时间,胖爷不过就抽了半包烟,吃了顿化学脱水饼干随便和老太婆吵了一架。"
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?" Tôi hỏi anh ta. Bàn Tử ra hiệu hai ngón tay, "Một lúc, có điều là Bàn gia tôi đã hút hết nửa bao thuốc, ăn hết bao nhiêu là bánh quy khô và làm một trận ầm ĩ với bà cô già kia rồi."
我看了看自己的手,手掌竟然被人缝了几针,也不知道是胖子还是张海杏,缝得相当没有水平,心说这留下疤该多难看啊。一抬头看胖子走过来,却发现他的手上竟然也有伤口,伤口被包了起来。
Tôi nhìn tay mình, bàn tay bị người ta khâu vài mũi, cũng không biết là Bàn Tử hay là Trương Hải Hạnh, khâu đặc biệt không có trình độ gì cả, trong lòng thầm than sau này để lại sẹo sẽ khó coi lắm đây. Ngẩng đầu nhìn lại thấy Bàn Tử đang đi tới, phát hiện trên tay anh ta cũng có vết thương, cũng băng bó.
我投去询问的目光,心说:难道是张海杏终于忍不了胖子,终于动手了?胖子就扬了扬手,说道:"你晕了之后,胖爷我也不好意思让你一个人即流血又流泪的,就在其他地方也找了一个点,用爷爷我的肥油继续你的光辉事业,我觉得您的小贫血这么一点儿都画出了这么大地方,胖爷我的血肯定能红遍祖国大江南北了,没想到,血都窝成一团了,一点儿用都没有。"
Tôi liếc mắt hỏi thăm, thầm nghĩ:《Chẳng lẽ là Trương Hải Hạnh không nhịn được Bàn Tử, cuối cùng cũng động thủ rồi?》Bàn Tử giơ giơ tay lên, đáp: "Lúc cậu hôn mê á, Bàn gia tôi cũng nghiêm chỉnh nhỏ một ít máu xuống chỗ đó rồi đi nhìn một chút, lấy khả năng của Bàn gia tôi kế tục sự nghiệp vinh qua của cậu, tôi nghĩ một ít máu của cậu có thể vẽ ra cả một nơi rộng lớn như vậy, máu của Bàn gia tôi nhất định sẽ biến thành tổ quốc đại Giang Nam, không ngờ là, máu tụ lại thành một cục, không có dùng được tí nào hết."
他用手电指了指他滴血的地方,远远地看不清楚,但能看到他的血完全没有顺着那些纹理扩散开来,在地上形成了黑乎乎的一摊。
Bàn Tử dùng đèn pin chỉ chỉ chỗ anh ta nhỏ máu, xa xa tôi thấy không rõ lắm, nhưng có thể thấy máu của Bàn Tử hoàn toàn không có khuếch tán ra mà tụ trên mặt đất thành một cục đen như than.
"会不会是因为你血脂太高了?"我道。
"Có phải là máu anh lượng mỡ cao quá không?" Tôi nói.
"血脂高还润滑高呢。"胖子道,"老太婆也尝试了,她的身体应该算健康了吧,她的血也不行,看来只有你的血才可以。"
"Mỡ trong máu cao thì phải trơn hơn chứ." Bàn Tử đáp, "Bà cô già kia cũng thế, thân thể của cô ta khỏe khoắn bình thường, máu cũng không dùng được, xem ra chỉ có máu của cậu mới dùng được thôi."
说起张海杏,我没看到她:"哎,老太婆哪儿去了?"
Nói tới Trương Hải Hạnh, tôi không thấy cô ấy đâu: "A, bà cô già đi đâu rồi?"
"她要出去发个电报。"胖子道,"她动作快,把这里的情况发到墨脱之后,让张海客带更多的人进来。否则这里这个样子,我们几个怎么搞的定。"
"Cô ta đi ra ngoài gửi điện báo," Bàn Tử đáp, "Cô ta hành động mau lẹ, đem tình hình ở đây gửi tới Mặc Thoát, bảo Trương Hải Khách phái thêm người tiến vào. Nếu không cứ ở đây như này, chỉ với mấy người chúng ta sao có thể được."
我点点头,心说这老女人的胆子也够大了,这么黑那么远的路自己就爬上去了,不过看她独来独往惯了,我这点小身板就算想照顾她也是只会累赘。
Tôi gật đầu, trong lòng thầm nói:《Bà cô già quả thực cũng lớn gan thật, vừa tối vừa xa như vậy vẫn trèo lên.》có điều cô ấy độc vãng độc lai quen rồi, tôi đây đi cùng cũng chỉ thêm trói buộc mà thôi.
胖子接着说道:"由此看来,小哥的血也是他可以进青铜门的一个因素,你的血和他的血毕竟有一些相似之处,虽然你的没他那么好用。"
Bàn Tử nói tiếp: "Theo như điều này thì máu Tiểu Ca cũng là một nhân tố để cậu ta có thể vào trong cửa Thanh Đồng này, máu của cậu và của cậu ta dù sao cũng có chút giống nhau, tuy rằng cậu không được tốt như thế."
"是啊,为什么呢?"我看着自己的伤口,心想:难道和我的情绪或者吃的东西有关系?
"Đúng vậy, sao lại thế nhỉ?" Tôi nhìn vết thương của mình, nghĩ thầm:《Lẽ nào chuyện này có liên quan tới việc tôi ăn phải cái gì đó?》
"我觉得因为他可能是胎里麒麟。"胖子说道,"我刚才仔细琢磨过,觉得唯一的解释就是这个。"
"Tôi nghĩ là vì cậu ta có thể trong thai kỳ lân." Bàn Tử nói, "Tôi vừa nghĩ kỹ rồi, cách giải thích duy nhất chỉ có như vậy thôi."
"什么,泰迪麒麟?"我没听清胖子说的是什么,心说什么是泰迪麒麟,是指那种卷毛的小麒麟吗?
"Cái gì, kỳ lân nhồi bông* sao?" Tôi không nghe ra Bàn Tử vừa nói cái gì, thầm nghĩ:《Cái gì mà kỳ lân nhồi bông chứ, là cái loại gà xông xù Frizzle** đó hả?》
* Trong thai Kỳ Lân (胎里麒麟: Tāi lǐ qílín) nhưng Ngô Tà nghe nhầm thành Kỳ Lân nhồi bông (泰迪麒麟: Tài dí qílín)
** Gà lông xù (Frizzle) là một giống gà có bộ lông xù đặc trưng hoặc xoăn và có màu sáng. Gà lông xù Frizzle được công nhận là một giống riêng biệt ở một số nước châu Âu và tại Úc. Ở Hoa Kỳ, gà lông xù xì và xoăn này không được coi là giống gà, và tại các chương trình được đánh giá theo các tiêu chuẩn của giống chúng thuộc về biến thể xù lông của gà.
"不是,你听说过胎里素吗?就是老娘本身就是吃素的,修佛的,所以怀孕之后孩子从怀上开始就没吃过荤,唐僧不就是胎里素吗?胎里麒麟就是,他的血可能是因为血统而来,是遗传的,甚至有可能遗传了好几代了。你的血是大路货,自己鼓捣出来的,半路出家当然弱一点。"
"Không phải, cậu đã từng nghe qua chuyện những người ăn chay từ khi mới đẻ chưa? Hoặc là mẹ của người đó chỉ ăn chay, tu Phật, vì thế mà tới khi mang thai đứa bé cũng không hề đụng tới đồ mặn, Đường Tăng không phải là người ăn chay từ khi mới đẻ sao? Trong thai kỳ lân đó, máu của cậu ta có thể vì quan hệ huyết thống mà được di truyền, thậm chí còn là di truyền mạnh hơn đời trước nữa. Máu của cậu là máu thường, là từ ngoài tác động vào, thay đổi giữa chừng đương nhiên phải kém đi ít nhiều chứ."
我看了看自己手上的伤口,心说难道这麒麟血的功力和酒一样,时间越长越厉害,老子这个不过两三年的新酿。
Tôi nhìn vết thương trên tay mình, tự nhủ lẽ nào cái kỳ lân kiệt kia công lực giống như rượu, để thời gian càng dài càng lợi hại, có điều lão tử phải hai ba năm mới ủ được thành.
也罢,总比胖子的血里都是地沟油的好。
Được, so với máu nhiễm mỡ như Bàn Tử vẫn còn tốt hơn.
我吃了点东西,感觉自己已经完全恢复过来了,就去看我的成果——我的血在地面上形成的图形。
Tôi ăn một chút, cảm giác bản thân đã hoàn toàn khôi phục, lại đi xem thành quả của mình -- máu của tôi vẽ ra một đồ án trên mặt đất.
如胖子所说,真的是一个一个大小不一的方形框,出现在所有血能蔓延到的地方。这些方形并不是十分规则,有些说是方形,其实也可以说是三角形,多变,而更多地是趋向于比较圆的状态。
Nếu như theo lời Bàn Tử, đây là từng khuôn tường, khuôn hình vuông không đồng kích cỡ, xuất hiện ở tất cả những nơi máu tràn tới. Những hình vuông cũng không có quy tắc gì, có hình bảo là vuông kỳ thực cũng có thể nói là hình tam giác cũng được, hoặc là rất nhiều hình góc có xu hướng cong hơn là vuông.
"胖爷我把笔记本全部翻烂了,也没有什么线索告诉我们这些OO××是什么意思。"
"Bàn gia tôi đem cuốn bút ký ra tra cứu, cũng không có chút manh mối nào cho chúng ta biết kia là ý gì."
我心说就算有线索你也看不懂外国文字啊。想着蹲下来,闭上眼睛。如今这样的状态,我几乎已经可以想象出,如果所有的墙面上都涂上我的血,会是什么样子了。
Tôi thầm nói:《Cho dù có đầu mối thì anh cũng có hiểu tiếng nước ngoài đâu.》Vừa ngồi xổm xuống nghĩ, vừa nhắm mắt lại. Cảnh tượng như này, tôi gần như đã có thể định hình ra, nếu như tất cả trên mặt tường đều là máu của tôi, thì hình dạng sẽ ra sao.
在我的脑海里,那些停止蔓延的血继续开始按照它们固有的纹路开始蔓延,蔓延到墙壁和洞穴顶部,蔓延到这个洞穴的所有角落,慢慢形成了一副完整的图形。
Trong đầu tôi máu từ chỗ ngừng tiếp tục chảy theo những rãnh hoa văn kia, lan tràn lên tường và trần hang này, chảy tới tất cả mọi ngóc ngách ở đây, từ từ tạo thành một đồ hình hoàn chỉnh.
我深吸了一口气,想象自己漂浮了起来,在整个山洞里不停地旋转,把山洞慢慢扩展成一个平面。
Tôi hít sâu một hơi, tưởng tượng mình đang lơ lửng, toàn bộ sơn động không ngừng xoay tròn, rồi mở ra hình thái nơi này trải trên một mặt phẳng.
我睁开了眼睛。
Tôi mở mắt.
"你还记得我们在西王母城的地下,看到的另一颗陨石吗?"我问道。
"Anh còn nhớ dưới thành ngầm Tây Vương Mẫu chúng ta đã thấy một khối thiên thạch không?" Tôi hỏi.
胖子点头,我敲了敲这些"被血框出的部位","这些都是孔洞,和那颗陨石一样,这颗陨石上应该也充满了孔洞,这些纹路框出的区域,就是所有孔洞的位置。"
Bàn Tử gật đầu, tôi gõ một cái xuống những "khung máu", "Đó đều là lỗ hổng, khối thiên thạch kia giống như vậy, trên đó cũng đầy những lỗ hổng, hoa văn ở đây khoanh thành những khu vực, đúng hơn là vị trí của những lỗ hổng đó."
"这么简单,那为什么,标这些洞出来干什么?老子又不想进去。"
"Đơn giản như vậy, tại sao phải đánh dấu chúng làm gì? Lão tử thực không muốn đi vào đâu."
我挠了挠头,在这里真的是只能想一点猜一点。是啊,为什么要花那么大力气,在这里标示洞口呢?而且,这里是否又真的如我想的那样?往回一想我又有点心虚,等下胖子要是用手雷一炸,发现下面是实心的,我的老脸往哪儿搁啊?
Tôi gãi đầu một cái, ở đây thực ra chỉ có thể vừa nghĩ vừa đoán từng chút một. Đúng, vì sao lại phải tổn phí khí lực lớn như vậy, minh họa mấy cái cửa động ở đây làm gì chứ? Hơn nữa, nơi này có đúng như những gì tôi nghĩ không? Ngẫm lại tôi thầm cảm giác có gì đấy không ổn, nếu để Bàn Tử lấy địa lôi cho nổ chỗ này, phát hiện bên dưới kia là thực chất là đặc, vậy mặt mũi tôi biết để vào đâu?
我走到其中一个框内,用脚跺了跺,脚感好像还没有什么不同,一种无力感就传了过来,都是瞎猜——别看我说得那么信誓旦旦,都他娘的只是瞎猜而已。有什么证据能证明下面是空心的?胖子说得对,如果只是指出洞口的位置,何必花那么大力气做这么精巧的机关。
Tôi bước vào trong một khung máu, dùng chân giậm giậm, cảm giác được không có gì khác biệt, một cảm giác vô lực liền truyền tới, đoán mò -- đừng có thấy tôi nói như vậy mà tin, con mẹ nó, đây chỉ là đoán mò thôi. Có chứng cớ gì chứng minh bên dưới này là rỗng chứ? Bàn Tử nói đúng, nếu như chỉ được ra vị trí cửa động thì vì cái gì mà phải tổn phí nhiều khí lực để bày trí một cơ quan tinh xảo như vậy.
我忽然意识到,我现在的思维方式有点问题,继续这样想下去,这辈子都不会有什么结果。
Tôi bỗng nhiêu hiểu ra, cách thức tư duy của tôi lúc này có chút vấn đề, cứ tiếp tục nghĩ như vậy thì cả đời này cũng sẽ chẳng có kết quả gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com