Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Mười bịch sữa chuối

Jun bị đánh thức bởi tiếng động lớn phát ra từ trong phòng bếp. Em giật mình tỉnh dậy, gương mặt ngái ngủ của em phản chiếu lại trong gương. 

Theo nói quen Jun với lấy chiếc áo gần mình nhất, cứ thế mà đi đến nơi phát ra tiếng động với khuôn mặt ngái ngủ và cặp mắt chưa chịu mở ra nhìn đường. 

Thức giấc vào sáng sớm khiến Jun chưa kịp nhận ra đây không phải nhà mình, em cứ nhắm mắt đi và cho rằng bản thân đã biết hết mọi ngóc ngách trong nhà cho đến khi chân em vấp phải một cái gì đó dưới sàn nhà. 

Chưa tỉnh ngủ mà đã ngã đập mặt xuống sàn thì chắc hẳn hôm nay sẽ không mấy suôn sẻ rồi đây. Thế nhưng khi vừa ngã xuống, Jun tiếp đất trên một thứ không phải sàn nhà mà nói đúng hơn là trên một người nào đó. 

"Bạn không sao chứ?"

Tiếng nói của Wonwoo vang lên ngay bên tai Jun khiến em hoàn toàn tỉnh ngủ, ngước mặt lên nhìn hắn. 

Hóa ra khi em vấp chân ngã, em đã bám ngay vào Wonwoo đang đứng cạnh đó và hắn cứ thế bị em kéo ngã ra sàn với tư thế không mấy lịch sự. 

Jun ngơ ngác nhìn hắn, em chẳng còn biết làm gì nữa. Hiện giờ em đang hoàn toàn nằm trên người hắn. Tình huống xấu hổ gì thế này?

"A...a...tớ...tớ xin lỗi"

Jun luống cuống đứng dậy. Nhưng do chưa tỉnh ngủ và hiện tại đang quá mức xấu hổ với hoàn cảnh của bản thân nên tay chân em khua loạn xạ, cố gắng đứng dậy khỏi người Wonwoo. 

Tầm nhìn của Wonwoo hiện tại là một em còn ngái ngủ, tóc tai rối bù xù và đang ngượng chín mặt. Hắn nghĩ sao em lại có thể đáng yêu vậy nhỉ. 

Chỉ cần em ngại là hành động của em trong vô thức đều trở nên đáng yêu trong mắt hắn. Hắn cứ nhìn em luống cuống trên người mình như vậy mà không có ý định đưa tay ra giúp em.

Thôi thì đã quê rồi thì quê một cục luôn đi. Chẳng hiểu em làm gì sai mà ông trời lại làm vậy với em. 

Ngay khi Jun cố gắng nâng bản thân mình dậy thì đôi tất trên chân vùng lên phản chủ, nó quá trơn để có thể đứng vững trên nền nhà. 

Và một lần nữa, Jun lại ngã vào người Wonwoo, nhưng lần này có vẻ kịch tính hơn, em theo quán tính mà chạm môi với hắn.

 "Tớ...tớ...tớ thật sự xin lỗi"

Hay là đào cái hố ở đây xong chui xuống nhỉ, chứ nhục thế này biết sống sao đây trời.

Quá nhiều sự xấu hổ cho một buổi sáng, Jun chạy trốn khỏi hiện trường. Em đứng phắt dậy, chào Wonwoo rồi cứ thế ra khỏi nhà, để lại một Jeon Wonwoo đang cười ngoác cả mồm. 

Đến chính bản thân hắn cũng không ngờ sự việc sẽ đến mức này nhưng thôi thì nó là định mệnh rồi, hắn "miễn cưỡng" chấp nhận vậy.

-----

Ở đây nói tiếng Trung

JUN:

"Nếu mà lỡ làm chuyện xấu hổ trước mặt crush thì có nên trốn crush cả đời không?" 

SEUNGKWAN:

"Vãiii, anh làm gì rồi? 

À không, Jeon Wonwoo làm gì anh rồi?"

Mingyu:

"3 2 1 0"

SEUNGKWAN:

"???"

JUN:

"Wonwoo không làm gì cả

Với lại chữ hyung đâu?"

DK:

"=))))))))))))

Không biết là gì nhưng có vẻ gay cấn nè"

Vernon:

"Bộ hai người ngủ với nhau rồi hay gì?"

SEUNGKWAN:

"WHAT???"

Mingyu:

"Vãi, Jeon Wonwoo đúng là không đùa được"

The8:

"Giới trẻ bây giờ kinh thật"

JUN:

"KHÔNG PHẢI"

Vernon:

"Em đang hỏi thôi mà.

Chứ làm gì mà sáng sớm anh đã hỏi vậy?"

SEUNGKWAN:

"Đúng ha, kỳ lạ lắm nè"

The8:

"Thế anh có về không hay định ở đấy cả ngày?"

JUN:

"Anh đang về rồi đây mà"

DK:

"Úi đợi em lên nghe với, nghe chính chủ kể sẽ thú vị hơn"

JUN:

"..."

-----

Huynh đệ tương trợ

HOSHI:

"Đêm tân hôn sao rồi bro @everyone_woo"

Wonwoo:

"Khá là vui"

HOSHI:

"Vãi, hỏi đùa mà làm thật à?

AI CHO MÀY LÀM THẾ VỚI BABY CỦA KAO?"

Wonwoo:

"Baby nào của mày ?"

HOSHI:

"Khai nhanh, mày làm gì bạn kao rồi?"

Wonwoo:

"Làm ấm giường"

HOSHI:

"VÃIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII"

Woozi:

"Đỉnh"

-----

Jun vừa trở về từ cửa hàng tiện lợi. Sau khi có một chuỗi những sự kiện không thể xấu hổ hơn thì hiện tại em cần 10 bịch sữa chuối để thanh tịnh tâm hồn.

"Anh về rồi nè mấy đứa ơi"

Jun nói vọng vào trong nhà, vội vàng cởi bỏ giày rồi chạy thẳng vào trong bếp. Ngoài trời hiện tại là âm năm độ nên em không muốn có thêm một giây vào đứng ngoài cửa nữa.

"Anh có mua sữa với bá..."

"Bạn đây rồi"

Tuyệt, chào đón Jun về nhà lại là một Jeon Wonwoo ngồi chình ình trong bếp với mấy đứa nhỏ. Mặt Jun không cần lạnh cũng đỏ ửng lên vì ngại. Wonwoo đến nhà em làm gì? Không lẽ là do chuyện lúc sáng. Moon Junhui lại đứng hình nữa rồi.

"Anh Wonwoo tìm anh sáng giờ đó. Em hỏi có chuyện gì thì không nói, cứ ngồi đợi anh về nè."

"Bạn mặc nhầm áo của tớ"

Lời Wonwoo nói khiến tất cả những thành viên trong nhà sốc không nói nên lời. Miếng bánh Mingyu chuẩn bị đưa vào miệng, theo lời nói của người anh của cậu mà rơi xuống sàn. 

Seungkwan muốn giúp Jun với túi đồ từ cửa hàng tiện lợi nên đã chạy đến xách đống túi nilon trên tay Jun, cũng vì câu nói kia mà làm rơi hết đồ ra sàn. Sự việc có hơi không đi đúng hướng rồi thì phải?

Jun nhìn lại trên người mình thì đúng thật là em đang mặc chiếc cardigan trắng của Wonwoo. Vì sáng sớm em hay có thói em vơ đại thứ gì gần mình rồi mặc lên cho đỡ lạnh chứ em không hề cố ý lấy áo của Wonwoo mặc. 

Trời ạ, xấu hổ quá đi mất, sao em có thể nhầm được chứ, cơn buồn ngủ chết tiệt đó khiến em không còn tỉnh táo làm bất cứ chuyện gì.

"Với lại, bạn cũng quên áo ở nhà tớ"

Thấy mọi người đều không nói gì, Wonwoo lại bổ sung thêm những thông tin gây hiểu lầm cực cao. Hắn cũng không thèm giải thích gì với bất cứ ai, khuôn mặt tươi cười vô số tội mà đứng dậy đưa đến trước mặt Jun chiếc áo len của em.

"Tớ...tớ cảm ơn, với...với lại tớ xin lỗi vì đã mặ...mặc nhầm đồ của bạn"

Vừa nói, Jun vừa nhanh tay cởi bỏ chiếc cardigan trắng đang mặc trên người ra và đưa cho Wonwoo. Em chỉ muốn mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện kỳ lạ này lại. 

"Đừng xin lỗi, bạn không làm gì sai cả. Vậy tớ về nha"

Phù, cuối cùng cũng thoát rồi. Jun thở phào nhẹ nhõm. Em không hiểu rốt cuộc ngày hôm nay của em bị sao nữa. Từ sáng đến giờ má em không ngừng đỏ lên vì xấu hổ. 

Jun cũng không hiểu tại sao Wonwoo không giải thích gì với đám Seungkwan mà cứ thế bỏ về. Giữa họ không hề xảy ra chuyện gì cả, à có xảy ra, nhưng không đến nỗi quá nghiêm trọng như mấy đứa em hiện đang bám dính vào Jun, cố gắng dò la thông tin về sự việc tối qua của Wonwoo và em. 

"ANHHHHH. SAO ANH BẢO KHÔNG CÓ GÌ?"

Seungkwan là đứa to tiếng nhất đám. Nhóc đó không còn tin vào khả năng nghe nhìn của bản thân nữa. 

Một cuộc nói chuyện hết sức kỳ cục vừa diễn ra trước mặt cả đám sống ở tầng tám và Seungkwan cần một lời giải thích từ anh crush của mình.

"Moon Junhui nhà mình lớn thật rồi"

Mingyu vừa nhặt miếng bánh rơi trên đất, vừa cảm thán nhìn người anh của mình. Với cậu, anh Moon nhà cậu còn quá ngây thơ với thế giới này, vậy mà nay bị một người anh khác dụ đi mất tiêu.

"Đỉnh thật đấy Jeon Wonwoo"

Myungho cũng cảm thán không kém đứa bạn mình. Dù là người bình tĩnh và có tính thực tế khá cao trong nhóm nhưng hiện tại cậu cũng đang bái phục với những người anh sống cùng cậu mười năm trời.

Tầng tám hiện giờ là một tổ hợp những âm thanh náo loạn. Không ai chịu thua ai, mặc cho Jun có muốn giải thích như thế nào thì mấy đứa em của em vẫn một mực tin vào những gì chúng nghe thấy chứ không nghe anh mình giải thích. À trong nhà còn có cả một Yoon Jeonghan đang ngồi trên ghế sofa nhìn lũ nhóc của ảnh cười vui vẻ.

-----

Ship hai đứa ngốc

HOSHI:

"MỚI CÓ MỘT ĐÊM THÔI MÀ"

SEUNGKWAN:

"Chất xúc tác Jeon Min Jae đỉnh thật đấy, con cháu nhà họ Kwon có khác"

Mingyu:

"Nhưng mà em vẫn không ngờ trong nhà mình có lưu manh đáng sợ đến vậy luôn. Cao tay thật chứ"

HOSHI:

"ANH ĐÃ BẢO MÀ. JEON WONWOO LÀ TÊN LƯU MANH ĐÁNG SỢ"

Joshua:

"Nhưng cũng phải cảm ơn một người nữa đấy"

Jeonghan:

"Anh đã bảo là sẽ thành công mà"

Vernon:

"Công nhận"

Mingyu:

"Anh mà không giữ em lại chắc em cũng lon ton chạy về kí túc mất rồi"

SEUNGKWAN:

"Lúc đó cả đám đơ ra hết vì Min Jae, có mỗi anh Jeonghan nhanh tay nhắn cho cả đám về nhà đóng cửa, Yoon Jeonghan vẫn mãi là Yoon Jeonghan"

DK:

"Kiểu này có khi ăn cưới sớm"

Coups:

"Đừng cho anh mày ăn cơm chó thì anh mày cho ăn cưới"

Vernon:

"+1"

Dino:

"+2"

Woozi:

"+3"

-----

Hình như từ sáng tới giờ, Jun quên gì đó thì phải. Quên chuyện gì mới được nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com