Chương 8: Ẩu đả
"Cô là ai hả?" Cô nàng đến trước phẫn nộ, mở miệng hét lớn.
Người đẹp bốc lửa hỏi lại: "Còn cô là ai?"
"Tôi là bạn gái của Phúc Khang"
"Cô ư? Buồn cười quá. Cô không thử nhìn lại xem mặt mũi mình thế nào. Phúc Khang chọn người như cô làm bạn gái? Hừ, nói ra chỉ làm mất mặt Phúc Khang thôi".
Hai người đàn bà hoa chân múa tay mắng chửi nhau. Thiên Băng lập tức rời khỏi chỗ ngồi, càng tránh xa chiến trường nóng bỏng càng tốt. Rose và Nhựt ở bên cạnh cũng dời sang một bên. Đến Tất Đạt còn rờ lên mũi, chọn khu vực an toàn tiếp tục theo dõi trò vui.
"Anh chàng Phúc Khang này, đã nhắc anh ta bao lần rồi, đừng có lăng nhăng cặp kè hết cô này đến cô khác. Kiểu gì cũng xảy ra thảm cảnh như ngày hôm nay. Lẽ nào anh không chán ư? Chẳng biết tự kiểm điểm gì cả". Rose trừng mắt nhìn Phúc Khang, tuôn một tràng giáo huấn.
Nhựt nhếch môi: "Khi nào sao hỏa đâm phải địa cầu, cậu ấy mới hết phóng túng".
Thiên Băng bật cười. Anh chàng Nhựt này lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng đắn, bây giờ lại biết nói đùa, thú vị quá đi.
Rose không phản ứng kịp, quay đầu hỏi Nhựt: "Ý anh là gì?"
Tất Đạt mỉm cười chen vào: "Người chết hết rồi, cậu ấy còn phóng túng với ai?". Rose liền im bặt.
"Cậu thử nói xem, tên Phúc Khang này có gì tốt mà phụ nữ suốt ngày cãi nhau vì cậu ta. Biết rõ cậu ấy lăng nhăng bỏ xừ vẫn nhất quyết theo cậu ấy. TMD, tại sao tôi không có duyên với phụ nữ như vậy nhỉ?" Nhìn hai người phụ nữ tranh giành Phúc Khang, Tất Đạt không khỏi bất bình.
Nhựt liếc qua Tất Đạt, vừa uống rượu vừa nói: "Có phải hôm nay cậu mới quen cậu ấy đâu".
Tất Đạt hết nói nổi, đưa mắt về phía Phúc Khang, thấy anh ta đang nói chuyện với người phía trước, mặc kệ hai người đàn bà cãi nhau. Một điều lạ lùng là hai cô nàng không lôi anh ta vào chiến cuộc, giống như anh ta là bảo bối của họ. Tất Đạt lắc đầu thở dài: "Phải cho tên đó nếm mùi mới được, để hắn biết thế giới này không phải hắn muốn làm gì thì làm. Tôi thực sự muốn xem trò vui".
Nhựt gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy".
Hai người đàn ông cùng nhất trí, xem ra Phúc Khang khiến mọi người phẫn nộ thật rồi. Thiên Băng bất giác nở nụ cười thâm hiểm: "Có lẽ bây giờ chúng ta có dịp chứng kiến màn kịch hay rồi".
Rose nghe vậy liền ngó sang bên kia, mấy người đàn ông đi cùng hai cô nàng mặt tối sầm lại. Bọn họ cảm thấy quá mất mặt, hai người đàn bà đi theo họ đến đây lại đánh ghen vì một người đàn ông khác.
Vì thế họ xông đến bạt tai hai ả. "Anh làm gì vậy, muốn đánh người à?". Hai người đàn bà vừa nhìn thấy mấy người đàn ông định giơ tay đánh mình liền lao vào người Phúc Khang và hét lớn tiếng. Đồng thời, hai ả thượng cẳng chân hạ cẳng tay đấm đá mấy người đàn ông. Tất Đạt thấy vậy lắc đầu: "Đúng là hết thuốc chữa rồi".
Rose lau mồ hôi trên trán quay đi vờ như không nhìn thấy. Thiên Băng, Nhựt và Tất Đạt cũng giả bộ không quen biết Phúc Khang. Một lúc sau, Rose lên tiếng: "Thế mà anh ta cũng chịu được sao?"
"Tại sao tôi không chịu được?"
Không biết Phúc Khang đi về phía bọn họ từ lúc nào. Anh ta đứng ngay sau lưng Thiên Băng. Rose chỉ tay về phía hai người đàn bà: "Anh để họ..."
"Liên quan gì đến tôi", Phúc Khang ngắt lời: "Tôi chưa bao giờ mở miệng yêu cầu họ làm bất cứ điều gì. Họ tự làm tự chịu. Tôi giữ im lặng đến giờ coi như nể mặt họ lắm rồi". Phúc Khang luôn giữ phép lịch sự với phụ nữ. Dù không có ấn tượng với hai người đàn bà đó nhưng anh ta vẫn có ý giữ thể diện cho họ. Nhưng lần này họ thật sự quá đáng, anh ta không thể chịu nổi nữa.
Tất Đạt cười lớn: "Anh chàng này..."
"Chào anh đẹp trai". Phúc Khang còn chưa nói hết câu, tiếng một người phụ nữ chen vào. Tất cả ngẩng đầu nhìn, một cô gái trẻ ăn mặc hầm hố đứng chính diện nháy mắt với Phúc Khang. Tất Đạt sờ trán, chửi thề một câu. Giờ phút này vẫn còn có người đến bắt chuyện Phúc Khang, sự đời đúng là không sao hiểu nổi.
Phúc Khang cười nhạt: "Xin lỗi, tôi có bạn ở đây rồi". Anh ta vừa nói vừa lại gần Thiên Băng. Tuy anh ta lăng nhăng, nhưng không phải món nào cũng chơi. Yêu cầu của anh ta tương đối cao, không phải đến cỏ dại bên đường cũng hái.
"Mày dám động đến đàn bà của tao", một người đàn ông có vẻ hung hăng xông đến bên cạnh cô gái hầm hố rồi tung nắm đấm về phía Phúc Khang. Phúc Khang phản xạ nhanh nghiêng đầu, thuận tay đánh lại.
"Dám đánh cả người anh em của bọn tao. Anh em đâu, mau xông lên đi. Tên này giở trò hỗn xược ở địa bàn chúng ta, hắn không muốn sống rồi", một đôi nam nữ mặc bộ đồ nhân viên phục vụ đứng đằng sau vừa hét lớn vừa xông tới. Cùng lúc đó, mấy người đi cùng hai ả tự xưng bạn gái Phúc Khang cũng lao vào.
Cả đám người đánh nhau hỗn loạn. Cảnh giới cao nhất của cuộc hỗn chiến chính là đập bàn đập ghế, đập vỡ chai rượu. Tiếng chửi mắng, tiếng đấm đá huỳnh huỵch vang khắp quán bar. Kể cả những người đứng ngoài xem trò vui cũng không nhịn nổi, thỉnh thoảng thò tay đạp chân một phát, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Thiên Băng đứng ở trên quần bar, theo dõi cảnh hỗn loạn bên dưới. Cô cười nhạt: "Thế này mới đúng. Muốn đánh thì đánh luôn đi, nói năng nhiều lời chẳng phải là đàn ông".
Rose thấy Nhựt và Tất Đạt luôn chân luôn tay, đấm người trước đá người sau giúp Phúc Khang, cô vừa sợ hãi vừa lo lắng nắm chặt tay Thiên Băng. Ánh mắt cô dán chặt vào ba người đàn ông, miệng hét lớn: "Mau dừng tay lại đi! Chuyện này là thế nào, mau dừng tay lại".
Thiên Băng lườm Rose một cái, kéo tay cô chạy lên sân khấu. Địch đông ta ít, ba người đàn ông rõ ràng vừa đánh trả vừa phải bảo vệ Thiên Băng và Rose. Thế mà bà chị này còn báo động cho địch biết điểm yếu của họ, nên nói Rose quá ngây thơ hay ngốc nghếch đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com