Chương 23
Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.
Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.
Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.
————————————
Trên đời này có một số chuyện, luôn luôn trùng hợp khiến người khó có thể tin.
Ví dụ như, Kim Lăng chân trước vừa tới Liên Hoa Ổ, nói với Giang Trừng không được mấy câu, biểu đệ của cậu liền không chờ đợi được nữa muốn ra gặp mặt cậu.
"Cậu?"
Kim Lăng thấy Giang Trừng đột nhiên cau mày đưa tay vuốt ve phần bụng căng phồng, trong lòng giật mình, vội vàng kêu lên: "Tiểu thúc! Tiểu thúc!"
Mấy năm gần đây tính tình Kim Lăng trầm ổn rất nhiều, hiếm khi thấy hoảng sợ như vậy. Ngay khi Kim Quang nghe thấy giọng nói của Kim Lăng, liền đoán được bảy tám phần, vội vàng chạy đến chính sảnh.
Kim Quang Dao đi đến bên cạnh Giang Trừng, cầm tay của hắn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn.
"Thế nào? Đau bao lâu rồi?"
Giang Trừng chậm rãi thở ra một hơi, lắc đầu nói: "Không bao lâu, vừa mới bắt đầu."
"A Lăng, con đưa A Tuyết ra bên ngoài chờ, ta đưa Giang tông chủ trở về phòng."
Kim Quang Dao dặn dò một câu, liền đỡ Giang Trừng đã bớt đau đứng dậy, chậm rãi đi về phòng ngủ.
"Cha?"
Giang Tuyết thấy Giang Trừng đau đến sắc mặt trắng bệch, trên mặt lấm tấm mồ hôi, liền không nhịn được hỏi nhỏ một câu: "Biểu ca... trước đây khi cha sinh muội ra cũng đau như thế này sao?"
"... Ừ."
Kim Lăng nhớ đến cảnh Giang Tuyết được sinh ra, nặng nề gật đầu.
Cậu không đành lòng nói cho Giang Tuyết những chi tiết khiến người lo lắng kia, nhưng có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được cơn ác mộng hai ngày đêm kia.
Giang Tuyết chép miệng, đôi mắt trong veo tựa hồ lóe ra ánh sáng lóng lánh.
"A Tuyết, yên tâm đi. Cậu sẽ ổn thôi."
Kim Lăng kéo Giang Tuyết đi đến lương đình ngoài phòng ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.
Kỳ thật trong lòng cậu cũng không có chắc chắn, nhưng Giang Tuyết đã kinh hoảng như vậy rồi, cậu nhất định không được bối rối.
"Biểu ca... huynh nói thật chứ? Không có gạt muội?"
Giang Tuyết sợ hãi nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Đương nhiên là thật, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi muội cùng tiểu thúc."
Kim Lăng thở dài gần như không nghe được, và sau đó trấn an: "Bởi vì cậu biết rằng, tiểu thúc không còn có thể chịu đựng được bất kỳ mất mát nào."
—— Mạnh Thi hồng nhan bạc mệnh, Tần Tố vung đao tự sát, Lam Hi Thần mỗi người một ngả.
Kim Quang Dao đã mất mát quá nhiều trong cuộc đời này. Y không thể chịu đựng được những mất mát tiếp theo.
"Mất đi?"
Giang Tuyết ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi: "Phụ thân người... mất cái gì?"
"Cách đây rất lâu, tiểu thúc liền mất đi mẹ ruột của mình."
Kim Lăng nhìn bông sen nở trong hồ, nhưng bóng của những bông hoa đó không thể phản chiếu trong con ngươi của cậu.
"Mẹ ruột của tiểu thúc tên là Mạnh Thi, là danh linh nổi tiếng thi hiên năm đó, là một trong số ít người trên thế giới đối xử tốt với tiểu thúc."
"Muội dường như chưa bao giờ nghe thấy phụ thân nhắc đến cha mình." Giang Tuyết trầm ngâm, "Phụ thân không thích ông nội sao?"
"Cùng nói là không thích, không bằng nói là hận ông ấy."
Kim Lăng dứt lời, nở một nụ cười gượng gạo. "Tiểu thúc hận ông ấy phong lưu thành tính, khắp nơi lưu tình, cô phụ mẹ ruột của mình."
Mặc dù Giang Tuyết biết thân phận thực sự của Kim Quang Dao, lại không rõ ràng y từ "Mạnh Dao" thay đổi thành "Kim Quang Dao" là như thế nào.
Cô bé suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Phụ thân trở lại Kim gia là khi nào? Là ông nội cảm thấy áy náy chuyện năm xưa, cho nên đón phụ thân về sao?"
"Không phải. Sở dĩ tiểu thúc có thể trở lại Kim gia là bởi vì tiểu thúc ở trong chinh phạt Xạ Nhật giết Ôn Nhược Hàn, lập được công lớn."
Kim Lăng nhìn chằm chằm vào đôi mắt bỗng nhiên mở to của Giang Tuyết, lắc đầu.
"Nhận tổ quy tông, là vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ mình. Huynh nghĩ, tiểu thúc đối với Kim gia kỳ thật cũng không có bao nhiêu lòng cảm mến."
Khoảng hai canh giờ sau, trong phòng dần dần truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn đứt quãng khiến người đứng ngồi không yên.
Có lẽ là để đánh lạc hướng sự chú ý của Giang Tuyết, hoặc để bản thân bớt lo lắng hơn, Kim Lăng tiếp tục nói chuyện với Giang Tuyết.
Cậu nói về quá khứ của Kim Quang Dao, nói về chinh phạt Xạ Nhật, nói về Giang gia gặp họa diệt môn, giọng nói của cậu bình tĩnh đến mức cậu thậm chí cảm thấy ngạc nhiên.
—— Cậu dù sao cũng không còn phải là thiếu niên lỗ mãng năm năm trước. Bây giờ, cậu không thể gây thêm phiền phức cho cậu cùng tiểu thúc của mình nữa.
Nghe Kim Lăng kể lại một cách bình tĩnh, Giang Tuyết đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng bừng, nước mắt lăn xuống không ngừng.
Cô bé cũng không biết, mình đang khóc vì nỗi đau của Giang Trừng, hay vì đau khổ của Kim Quang Dao, hay là vì Mạnh Thi mà mình vô duyên gặp mặt.
"A Trừng, uống nước đi."
Kim Quang Dao rót một cốc nước ấm, đặt mép cốc lên môi Giang Trừng, đút hắn uống một chút.
"Khụ! Khụ khụ..."
Giang Trừng vừa uống vào mấy ngụm, lại đau cau chặt lông mày, lập tức quay đầu đi chỗ khác, ho khan liên tục.
Kim Quang Dao vội vàng đặt chén trà xuống, tay chân luống cuống vỗ nhẹ lưng hắn giúp hắn thuận khí, lo lắng hỏi: "Không sao chứ? Uống chậm một chút... nếu đau quá nghỉ ngơi một lát đi."
"Hô, hô... A, ta không sao."
Giang Trừng áp lòng bàn tay vào vùng bụng đau đớn, miễn cưỡng điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng nói.
Giọng hắn yếu ớt một cách lạ thường, Kim Quang Dao không khỏi đỏ bừng mắt, bàn tay nắm lấy tay Giang Trừng càng nắm chặt hơn.
"Không có chuyện gì, có ta ở đây, đừng sợ... đừng sợ."
Y siết chặt lá bùa bình an màu đỏ, cúi đầu hôn mồ hôi trên trán Giang Trừng, không biết là đang nói với Giang Trừng hay là đang nói với chính mình.
"Tông chủ, cũng sắp sinh, lại dùng thêm chút sức."
Giang Mặc vươn tay thăm dò vị trí của thai nhi, phán đoán sắp đến giờ nên động viên Giang Trừng.
Giang Trừng đau mấy canh giờ, thể lực cũng đã hao tổn hơn phân nửa, hiện tại nghe được tin tức, tinh thần lập tức chấn động.
Kim Quang Dao nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui mừng vì đứa trẻ này đã không hành hạ Giang Trừng quá lâu. Y hôn lên mặt Giang Trừng, nghẹn ngào nói: "A Trừng, thêm chút sức, tức khắc sẽ không đau."
"A... A..."
Giang Trừng căng cứng người, lại nắm chặt tay Kim Quang Dao, trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ mơ hồ. Hắn đau đến cơ hồ thần chí mơ hồ, thân thể lại chưa từng buông lỏng nửa phần, lần lượt theo từng cơn đau kịch liệt dùng sức.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra thấm ướt áo bào của Giang Trừng, thậm chí dọc theo tóc mai ướt đẫm rơi vào trong mắt, đâm vào hai mắt hắn một trận đau đớn.
Hắn một hồi ảo não chính mình lúc trước vì sao muốn để đứa bé này họ Mạnh, một hồi lại vì hai người sắp có được con của chính mình mà cảm thấy mừng rỡ.
Không biết trải qua bao lâu, ba người trong phòng rốt cuộc nghe được một tiếng khóc vang dội, tâm tình căng thẳng cũng thả lỏng.
Giang Trừng mệt mỏi không mở nổi mắt, ánh mắt lại rất sáng, thấp giọng nói: "Đứa nhỏ... để ta nhìn một chút."
Sau khi Giang Mặc quấn đứa bé vào trong tã lót, Kim Quang Dao ẵm đứa trẻ sơ sinh ấm áp nói: "A Trừng ngươi xem, đây là con của chúng ta. Nó rất khỏe mạnh, là một bé trai."
Tên của đứa trẻ đã được chọn trước, nếu là con trai, nó sẽ được đặt tên là Mạnh Nguyệt, tự Quảng Hàn.
"A Tuyết có đệ đệ."
Giang Trừng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của đứa bé, ghét bỏ nói: "Thật xấu, giống như một con khỉ nhăn nheo."
"Phụt ha ha."
Kim Quang Dao không thể không cười. Y không có nói cho Giang Trừng, kỳ thật khi Giang Tuyết vừa ra đời cũng giống như thế này, chỉ là Giang Trừng lúc ấy ngất đi, cho nên mới không nhìn thấy.
"A Trừng..."
Kim Quang Dao do dự muốn xin lỗi Giang Trừng. Y nghĩ, nếu không phải vì mình thì đối phương đã không phải chịu khổ nhiều như vậy.
Nhưng mà, khi nhìn thấy nụ cười mệt mỏi trên mặt Giang Trừng, những lời xin lỗi kia không thể nói ra được nữa.
"Hả?"
Giang Trừng nhướng mày nhìn Kim Quang Dao với vẻ dò hỏi, khuôn mặt tiều tụy không giảm khí khái hào hùng.
"Không, không có gì."
Kim Quang Dao lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, khẽ cười, ôm lấy Giang Trừng và đứa trẻ sơ sinh vào lòng, cúi đầu chăm chú nhìn cả thế giới của mình.
"A Trừng... Cám ơn ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com