Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chaper 21

Chương 21: Bước Đi Chậm Rãi

Ánh sáng buổi sáng sớm len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên những tia sáng nhỏ xíu trên mặt bàn trong phòng khách sạn. Taufan tỉnh dậy, cơn mệt mỏi từ tối qua dường như vẫn còn vương vấn, nhưng trái tim cậu lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Những cảm xúc lạ lùng và những khoảnh khắc yên bình bên cạnh Halilintar cứ văng vẳng trong đầu cậu. Cảm giác ấy khiến cậu không thể dứt ra được, như một sợi dây vô hình kéo cậu lại gần người ấy, dù cậu chưa thể hiểu hết được điều gì đang xảy ra.

Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, vươn vai, và bước đến bên cửa sổ. Cảnh biển vẫn yên ả, sóng vỗ rì rào, bầu trời sáng trong vắt. Taufan không biết vì sao mình lại cảm thấy an yên đến thế, dù mọi thứ vẫn chưa rõ ràng. Cậu bỗng nhiên tự hỏi, liệu có phải cậu đã bắt đầu thay đổi? Liệu có phải mình đang dần dần bước vào một lối đi mới, một con đường mà không cần phải nhìn lại?

Chợt có tiếng gõ cửa, Taufan giật mình quay lại. Cậu mở cửa, và đập vào mắt là Halilintar, với đôi mắt sáng và một nụ cười nhẹ trên môi.

"Chào buổi sáng," Halilintar nói, giọng anh dịu dàng và bình thản như mọi khi. "Cậu dậy sớm đấy."

"Chào buổi sáng," Taufan đáp lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng cậu đang có rất nhiều điều muốn hỏi. "Cậu cũng dậy sớm sao?"

"Ừ, tôi dậy sớm một chút để tận hưởng không khí sáng sớm," Halilintar nói, ánh mắt anh vẫn nhẹ nhàng nhìn vào mắt Taufan. "Cậu cảm thấy thế nào hôm nay?"

Taufan hơi im lặng, nhìn vào mắt Halilintar. Cậu không biết phải trả lời thế nào, vì cậu cảm thấy như mình đã bắt đầu nhận ra những điều mình chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng Taufan chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng.

"Tớ cảm thấy... tốt hơn." Taufan nói thật lòng. "Có lẽ tớ đã hiểu ra một số điều."

Halilintar khẽ gật đầu, dường như anh hiểu cậu hơn những gì cậu nói. "Đừng quá lo lắng về mọi thứ, Taufan. Đôi khi, chúng ta không cần phải có tất cả câu trả lời ngay lập tức. Quan trọng là chúng ta cứ đi, từng bước một."

Taufan mỉm cười, một nụ cười mà không cần phải giải thích. Cảm giác bình yên mà Halilintar mang đến cho cậu khiến trái tim cậu ấm áp lạ thường. Cậu cảm nhận được sự quan tâm không cần phải nói ra, và đó là một thứ tình cảm mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được từ ai.

"Sao chúng ta không đi dạo quanh làng một chút?" Taufan đề nghị. "Tôi nghĩ một buổi sáng yên tĩnh sẽ tốt hơn để suy nghĩ về mọi thứ."

Halilintar gật đầu, không chút do dự. "Được thôi."

Cả hai cùng rời khỏi phòng và bước ra ngoài, không gian buổi sáng thật trong lành, gió nhẹ nhàng thổi qua tóc Taufan. Họ đi dọc theo con đường nhỏ ven biển, bờ cát êm ái dưới chân. Lúc này, chỉ có họ, gió biển và không gian mênh mông xung quanh.

"Thật đẹp," Taufan thốt lên, mắt cậu sáng lên khi nhìn ra biển rộng.

"Ừ, có lẽ nơi đây là một trong những nơi yên bình nhất." Halilintar đáp lại, ánh mắt anh nhìn về phía đại dương mênh mông, như thể mọi lo toan trong cuộc sống đều có thể tan biến vào không gian vô tận đó.

Taufan quay sang nhìn Halilintar, và lần này, ánh mắt cậu không còn lạ lẫm nữa. Cậu cảm nhận được sự gần gũi trong từng lời nói, trong từng cử chỉ của anh. Và cậu biết, dù tương lai có thế nào, ít nhất cậu đã tìm thấy một người khiến trái tim mình không còn cô đơn.

"Sao cậu lại tốt với tớ như vậy?" Taufan hỏi một cách bất ngờ, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự tò mò.

Halilintar không trả lời ngay lập tức, chỉ cười nhẹ và dừng bước. "Vì tôi nghĩ rằng mỗi người đều xứng đáng có một chút tình yêu thương và sự quan tâm. Không có gì phức tạp đâu, Taufan."

Cảm giác ấm áp từ những lời nói ấy khiến Taufan ngỡ ngàng. Cậu không biết phải nói gì, nhưng có một điều mà cậu chắc chắn: Taufan bắt đầu hiểu rằng đôi khi, những thứ đơn giản lại là điều quan trọng nhất.

Cả hai tiếp tục đi, không nói gì thêm, nhưng sự hiện diện của nhau đã nói lên tất cả. Và dù không có câu trả lời rõ ràng cho mọi thắc mắc trong lòng, Taufan biết rằng mỗi bước đi của họ đều đang mở ra một con đường mới, một tương lai đầy hy vọng và yên bình.

---

Cảnh tượng bình yên của bờ biển dần lùi lại phía sau khi chiếc xe bắt đầu rời khỏi thị trấn ven biển. Không khí trong xe lần nữa trở nên im lặng, nhưng lần này không giống như trước. Một cảm giác khác biệt, nhẹ nhàng và gần gũi, lấp đầy không gian. Taufan cảm thấy sự hiện diện của Halilintar bên cạnh như một làn gió ấm áp, xua tan đi những cơn gió lạnh trong lòng cậu.

Taufan ngồi im, tay nắm chặt một chút vào vạt áo, nhưng không dám nhìn sang phía Halilintar. Cậu tự hỏi, liệu anh có cảm nhận được điều gì đó không? Liệu những khoảnh khắc bên nhau có ý nghĩa gì đối với anh, giống như với cậu không?

Halilintar, dù vẫn giữ vẻ trầm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt của anh lại có điều gì đó đặc biệt. Một ánh nhìn không lạnh lùng, mà ấm áp, như đang chia sẻ điều gì đó khó nói thành lời. Taufan bỗng cảm thấy mình có thể hiểu anh hơn một chút, mặc dù cậu vẫn không biết phải nói gì để chia sẻ những cảm xúc bối rối trong lòng.

"Haliii" Taufan cuối cùng cũng cất tiếng, giọng cậu nhỏ nhưng kiên quyết. "Cậu... cậu có bao giờ nghĩ về việc chúng ta sẽ đi đâu không?"

Halilintar không quay lại ngay lập tức, nhưng sau một lúc, anh nhẹ nhàng quay đầu sang, đôi mắt anh như muốn nói lên điều gì đó nhưng lại không thốt ra thành lời. Anh mỉm cười một cách nhẹ nhàng. "Tớ không biết. Có thể chúng ta không cần phải biết rõ nơi mình sẽ đi, miễn là chúng ta cùng đi."

Câu trả lời của Halilintar khiến Taufan không khỏi cảm thấy lòng mình như nhẹ đi đôi chút. Đúng, đôi khi, không cần phải vội vàng tìm kiếm mục tiêu hay điểm đến. Chỉ cần bước đi cùng nhau, với những khoảnh khắc bình yên như thế này, là đủ.

Khi xe dừng lại ở một trạm nghỉ chân, mọi người vội vã xuống xe, nhưng Taufan và Halilintar lại đứng lại, không có vội vàng, chỉ nhìn nhau với một sự hiểu biết không lời. Taufan biết rằng, dù chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng cậu cảm nhận được rằng mình đã tìm thấy một thứ gì đó quan trọng hơn những gì mình nghĩ.

Cả hai bước ra ngoài, không gian xung quanh vẫn trầm lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ, những chiếc lá xào xạc. Taufan cảm thấy bước chân của mình nhẹ nhàng hơn khi có Halilintar bên cạnh. Có lẽ, đây chính là lúc họ cùng nhau đi trên con đường chưa rõ ràng, nhưng biết rằng sự hiện diện của nhau sẽ luôn là điều quan trọng nhất.

"Đi thôi," Taufan lên tiếng, tay khẽ vươn ra, nắm lấy tay Halilintar.

Halilintar nhìn vào mắt cậu, một cái nhìn đầy sự ấm áp, rồi nhẹ nhàng đáp lại. "Cùng đi thôi."

Và như vậy, họ tiếp tục bước đi, dọc theo con đường của những lối rẽ mới, không có kế hoạch hay mục tiêu rõ ràng. Chỉ cần có nhau, cả hai đều cảm thấy đủ.

End.
                     Chaper 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com