Chương 63: Bích Hải Lưu Quang
Từng vòng ánh sáng màu đỏ sậm vô cùng quái dị khuếch tán ra từ Nhiếp Hồn Linh, quấn lấy Bối Bối vừa mới phóng thích Bá Hoàng, Lôi Vực. Cả người Bối Bối chấn động mãnh liệt, hai mắt hóa thành vô hồn. Thượng Quan Tàn chỉ về phía hai người Hoắc Vũ Hạo và Tinh Vũ, Bối Bối lập tức quay lại tấn công.
Không chế tinh thần? Thượng Quan Tàn vậy mà lại có kỹ năng khống chế tinh thần kinh khủng đến thế? Phải biết tu và vũ hồn Bối Bối vô cùng mạnh mẽ, đồng nghĩa với việc tinh thần lực của hắn không yếu, vậy mà vẫn bị Thượng Quan Tàn tạm thời khống chế!
Bởi vì Bối Bối tấn công quá bất ngờ, Tinh Vũ bất đắc dĩ phải sử dụng Sinh Chi Thống Lĩnh rút hồn lực của hắn ra để giảm tốc độ lại, sau đó dùng Thuấn Di né tránh. Hoàn thành xong một bước này, Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, rơi vào hôn mê sâu. Trong tích tắc trước khi hôn mê, hắn đã nhét bình sữa vào tay thiếu niên. May mà Bối Bối tấn công theo bản năng chứ không có đầu óc suy nghĩ, không truy kích ngay lập tức.
"Nhận thua đi, còn một mình ngươi có thể thắng được sao?"
Diệp Vô Tình lảo đảo đứng dậy. Bá Hoàng, Lôi Vực đã bị cắt đứt, bây giờ hắn chỉ bị sụt giảm hồn lực do Sinh Chi Thống Lĩnh, lượng hồn lực còn lại chỉ khoảng 15%. Đây đã là cực hạn rồi, Hoắc Vũ Hạo không đủ tinh thần lực để chống đỡ rút sạch hồn lực của hắn, mà tiêu hao của hồn vương so với hồn tông ít hơn nhiều, có bổ sung lại cho Bối Bối cũng không đủ.
"Thua?"
Tinh Vũ mỉm cười, một tòa bảo tháp lung linh xuất hiện trên tay y. Lúc này không có Huyễn, không có Mô Phỏng, Cửu Bảo Lưu Ly Tháp và ba cái hồn hoàn màu đen chân chính lộ diện trước mặt mọi người.
"Nhất viết Giải!"
Hồn kỹ ăn gian bậc nhất mà y vẫn luôn để dành được phóng ra. Sở dĩ ban đầu Tinh Vũ không sử dụng Giải để xóa hồn lực của Diệp Vô Tình là bởi không ăn thua vào đâu. Đối với hồn vương, y chỉ có thể xóa đi 10% hồn lực, 10% này không đủ mang tính quyết định cho trận đấu. Sự thật chứng minh quyết định này của y là đúng, huyễn quang rơi xuống người Bối Bối, hóa giải khống chế của Thượng Quan Tàn.
Sau khi giải trừ xong, Tinh Vũ lập tức thu vũ hồn lại, chỉ để lại ba cái hồn hoàn đen. Chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một cái bảo tháp xuất hiện trên tay y rồi Bối Bối hồi phục, không kịp để ý xem tòa bảo tháp có bao nhiêu tầng. Vậy nên ấn tượng chung của mọi người chính là thiếu niên này là một hồn sư hệ phụ trợ với vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp mà không phải là Cửu Bảo Lưu Ly Tháp. Cực hạn băng có thể không cần giấu, nhưng Cửu Bảo Lưu Ly Tháp thì nhất định phải giấu, đó là yêu cầu của Ngôn Thiểu Triết khi y tới đại tái kỳ này.
"Khốn kiếp!"
Bối Bối thanh tỉnh lại tức giận nắm chặt tay, lôi điện cuồn cuộn tới như lũ thụi thẳng một cú vào người Thượng Quan Tàn đứng gần hắn nhất. Một cú đấm này gần như dồn toàn bộ thực lực của hắn lại mà phát ra, khiến Thượng Quan Tàn bị đánh bay ra xa đập thẳng vào bức màn phòng hộ.
Bối Bối thở hổn hển, sau đó gục xuống bất tỉnh. Hắn vốn đã tiêu hao không ít sau khi sử dụng Bá Hoàng, Lôi Vực, được Sinh Chi Thống Lĩnh bổ sung trong nháy mắt rồi lại rút hết ra vì quay lại tấn công đồng đội. Bởi vậy hắn đã hoàn toàn kiệt sức sau cú đấm dồn toàn lực kia. Nếu như Bối Bối giữ lại một phần lực, có thêm phụ trợ của Tinh Vũ, ít nhất còn có thể kéo dài được thêm một thời gian. Thế nhưng hắn không nhịn được, tên khốn kiếp này dám điều khiển hắn tấn công các sư đệ! Nếu như không phải Tinh Vũ còn có một lần Giải Trừ, các sư đệ của hắn nhất định sẽ bị hắn làm thương!
Thế cục bây giờ chính là một đối một, nhưng không một ai cho rằng Sử Lai Khắc sẽ thắng. Tinh Vũ chỉ là một hệ phụ trợ không có sức chiến đấu, đối thủ của y chính là một hồn vương! Từ nãy tới giờ Diệp Vô Tình sử dụng bình sữa đã hồi phục được một phần, lượng hồn lực rơi vào khoảng 20%. Chỉ cần như vậy thôi đã đủ cho hắn đối phó với một hồn tôn không có sức chiến đấu.
"Ta đã nói ngươi nhận thua đi mà."
Diệp Vô Tình lạnh lùng nói.
"Coi thường hệ phụ trợ là sai lầm lớn nhất của ngươi."
Tinh Vũ bước lên trước một bước.
Bạch quang khẽ lóe lên, trên tay y lúc này là một thanh trường kiếm toàn thân trắng ngần, chỉ có duy nhất một viên bảo thạch màu xanh ngọc lam. Diệp Vô Tình bật cười khinh thường, mười phiến Hoàng Kim Diệp bay tới quấn quanh người thiếu niên.
Chỉ thấy cơ thể nhỏ bé của Tinh Vũ khẽ xoay người một cái, thanh kiếm vẽ nên một đường cong hoàn hảo. Cổ tay y đảo quanh càng lúc càng nhanh, tạo thành vô số kiếm ảnh. Kiếm ảnh đan xen vào nhau, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, Từng đợt kiếm khí được đẩy ra chém thẳng vào cả mười phiến Hoàng Kim Diệp, khiến chúng nổ tung ngay trên không trung, tựa như pháo hoa tôn lên sự tồn tại độc nhất của thiếu niên lúc này.
"Chỉ có thế?"
Mũi kiếm nâng lên, chỉ thẳng vào mặt Diệp Vô Tình. Lúc này bên khu theo dõi của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, một người đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra phía trước chăm chú theo dõi mọi diễn biến trên sân đấu.
"Cuồng vọng!"
Tay trái của Diệp Vô Tình hóa thành màu vàng kim, sử dụng Hoàng Kim Tả Thủ.
Hai bên lao vào nhau, một người dùng quyền một người dùng kiếm trực tiếp cận chiến. Kiếm của Tinh Vũ biến ảo rất nhanh, khi thì mềm mại thoát tục, khi thì sắc bén lãnh lệ, lúc lại ổn định trầm lắng, giống như có hàng vạn Tinh Vũ khác nhau cầm vào thanh kiếm này. Y càng đánh càng hăng, vậy mà hoàn toàn không rơi xuống thế hạ phong trước một hồn vương.
Tinh Vũ lúc này đã hoàn toàn chăm chú, dường như toàn bộ thế giới này trong mắt y chỉ còn lại bản thân và thanh kiếm trên tay. Sự mềm mại dịu dàng thường ngày của y biến mất hoàn toàn, thiếu niên lúc này là một Tinh Vũ chưa ai từng nhìn thấy. Bởi vì bình thường y luôn kiềm chế bản thân tại vị trí phụ trợ, không một ai hay biết đến chiến lực thật sự của y.
Thanh kiếm trên tay Tinh Vũ vung lên cắt một đường, toàn bộ Hoàng Kim Diệp bay phấp phới xung quanh được Diệp Vô Tình triệu hồi đều nổ tung. Đâm lên trước một nhát, buộc Diệp Vô Tình phải phòng thủ vùng bụng yếu điểm. Rồi lại chắn ngang trước mặt, vừa hay chặn lại Hoàng Kim Tả Thủ chộp tới.
Kiếm chỉ đơn giản là vung, đâm và chặn, thiếu niên vận dụng thuần thục ba đường cơ bản để dây dưa với Diệp Vô Tình hơn ba phút đồng hồ, cắt lên người hắn tổng cộng mười ba vết, tiêu hao hồn lực sử dụng Hoàng Kim Tả Thủ của hắn. Hiện giờ lượng hồn lực của Diệp Vô Tình chỉ còn lại 10%, mà y hoàn toàn không tiêu hao một chút nào.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông leng keng lại vang lên, giống như có hàng trăm, hàng vạn mũi kim đâm vào màng nhĩ, khiến Tinh Vũ trượt tay một cái. Hoàng Kim Tả Thủ cuối cùng cũng chạm vào được mục tiêu, một quyền đánh y văng ra xa hơn hai mươi mét, phun một ngụm máu tươi, cái hồn đạo hộ tráo cấp bốn mà Vương Ngôn đưa cho y đã bị vỡ.
"Hắn!"
Không chỉ đám người học viện Sử Lai Khắc tức giận, vị đệ tử bên học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư theo dõi trận chiến nãy giờ cũng tương tự như thế.
Thượng Quan Tàn vậy mà sống dai như đỉa, ngóc đầu dậy phá vỡ cục diện giằng co giữa hai bên. Hồn kỹ hắn vừa sử dụng có tên là Hồn Thứ, người có tu vi thấp hơn hắn chắc chắn không chịu nổi công kích tinh thần này, ai quá yếu thậm chí có thể hôn mê.
"Hai đấu một?" Tinh Vũ lau đi vết máu trên khóe môi, ánh mắt lóe lên một tia điên cuồng, "Tới, cả hai người các ngươi!"
"Không được, Vũ bảo!"
Bên dưới khán đài, Ngu Minh Huyền đột ngột đập vào tay vịn đứng dậy, nhưng Tinh Vũ không nghe được lời hắn nói.
Hai mắt thiếu niên phát ra ánh sáng rực rỡ, màu xanh ngọc lam tựa như mang theo hơi thở thánh khiết khiến Diệp Vô Tình sững sờ. Thanh kiếm trên tay y biến mất, đổi lại là toàn bộ tay trái đã được bao phủ bởi long lân xanh biếc. Tinh Vũ giơ long trảo lên trời nắm lại, bầu trời trên thành Tinh La lúc này bỗng dưng tối sầm lại, sấm sét đỏ chói nổi lên, mây đen cuồn cuộn không dứt, thủy nguyên tố dao động mãnh liệt hơn bao giờ hết, lồng bảo hộ rung lên bần bật, buộc đế quốc Tinh La phải phái người tới bổ sung năng lượng trấn giữ.
Một hư ảnh xuất hiện sau lưng thiếu niên, là một con rồng toàn thân phát ra ánh sáng lộng lẫy, mỗi một cái vảy trên người nó đều là một viên đá quý. Một cái hồn hoàn dâng lên từ dưới chân Tinh Vũ, chỉ có một cái nhưng khiến Diệp Vô Tình bất chấp tất cả lập tức sử dụng hồn kỹ thứ năm Hoàng Kim Diệp Vũ. Bởi vì nó có màu đỏ, không phải là màu đỏ được mô phỏng ra, mà là một cái hồn hoàn mười vạn năm chân chính, mang tới cho y hai hồn kỹ đẳng cấp mười vạn năm!
"Bích! Hải! Lưu! Quang!"
Tinh Vũ gằn từng chữ.
Hư ảnh sau lưng y phát ra một tiếng gào, toàn bộ những phiến lá vàng trong Hoàng Kim Diệp Vũ bị đẩy ngược lại, va chạm với lồng bảo hộ nổ tung. Luồng sáng xanh từ trong miệng con rồng bắn thẳng tới Diệp Vô Tình và Thượng Quan Tàn, không cho bọn họ bất cứ cơ hội né tránh nào.
Bụi trắng mịt mù, khán giả không một ai nhìn thấy tình huống bên trong màn bảo hộ như thế nào. Bây giờ trái tim họ chỉ có đập nhanh, bởi vì hồn hoàn mười vạn chân chính kia! Học viện Sử Lai Khắc vậy mà thật sự có một quái vật sở hữu hồn hoàn mười vạn ngay từ hồn hoàn đầu tiên!
Bụi trắng tan đi, mọi người lúc này mới nhìn thấy được kết cục của trận đấu. Diệp Vô Tình và Thượng Quan Tàn toàn thân rách nát ngất đi, đứng trước người bọn họ chính là vị trọng tài cấp bậc hồn thánh cũng thảm thiết không kém. Cả người hắn là những vết cắt sâu hoắm, máu tươi chảy ra ồ ạt, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được.
"Không hổ là hồn kỹ mười vạn năm."
Hắn chỉ có thể cảm thán như vậy.
Đối diện chính là Tinh Vũ đã gần như gục ngã, hai tay chống xuống nền đất nhưng còn chưa bất tỉnh.
"Chúng ta thắng."
Y nói.
"Phải, các ngươi thắng."
Trong lòng vị trọng tài này bây giờ chỉ có kính nể, hắn thật sự phục những đứa trẻ này rồi.
Trên đầu thành, hoàng đế Hứa Gia Vĩ đã tháo bỏ vương miện trên đầu xuống, văn võ bá quan cũng đồng loạt tháo mũ mão, thể hiện sự tôn kính đối với học viện Sử Lai Khắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com