Chương 83: Sinh
Đội Nhật Nguyệt cũng đã sắp xếp xong danh sách dự thi, bất ngờ là Tiếu Hồng Trần đã trọng thương cũng cố chấp tham gia. Dưới sự thúc giục của Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự, từng thành viên của hai đội đứng lên.
"Thi đấu cá nhân, mời thành viên đầu tiên của hai đội lên sàn đấu. Học viện Sử Lai Khắc, Trần Tinh Vũ. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Quý Tuyệt Trần."
Không chỉ có đội Nhật Nguyệt bất ngờ, mà ngay cả khán giả cũng bất ngờ. Người đầu tiên ra sân của đội Sử Lai Khắc không phải một trong hai hồn đế, không phải các hồn vương hay hồn tông, mà là một hồn tôn hệ phụ trợ. Nhưng cũng không có ai coi thường Tinh Vũ, thậm chí là bọn họ còn hưng phấn đến nỗi nhào dậy khỏi ghế ngồi. Nguyên do chỉ có một, hồn hoàn mười vạn năm.
Tinh Vũ không phải là hệ phụ trợ bình thường, y là một hệ phụ trợ có song sinh vũ hồn, vũ hồn thứ hai sở hữu hồn hoàn mười vạn năm! Lúc này gần như ai cũng điên cuồng gào to tên y, chỉ chờ đợi thiếu niên thả ra cái hồn hoàn đỏ chói đó, dường như bọn họ đã quên mất ai là người vừa mới buông lời nhục mạ Sử Lai Khắc.
Tinh Vũ chậm rãi sải bước lên sàn đấu, bước đi vô cùng ổn trọng, gương mặt vô cảm khiến Quý Tuyệt Trần ở phía đối diện không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Thật giống như đứng trước mặt hắn là một người đang trốn dưới lớp da của Tinh Vũ, mà không phải thiếu niên lúc nào cũng tươi cười thân thiện với hắn.
Thiên Sát Đấu La không nhiều lời, chờ hai người tới vị trí thích hợp, lão giơ tay lên hét lớn rồi lách người biến mất:
"Trận đấu bắt đầu!"
Không một ai di chuyển.
Tinh Vũ đứng yên tại chỗ, bạch quang lóe lên, trong tay y xuất hiện một thanh kiếm toàn thân trắng ngần. Khác với Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm cũ rích của Quý Tuyệt Trần, thanh kiếm này vô cùng sạch sẽ gọn gàng, nhưng tự thân mang theo một phong vị cổ xưa xa xăm. Hai người lúc này chỉ tụ lực, chờ đợi kích phát một kích mạnh nhất. Thế nhưng khác biệt là, hồn lực của Quý Tuyệt Trần cuồn cuộn đổ vào Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm, mà dao động quanh Tinh Vũ lại hoàn toàn phẳng lặng.
"Kiếm là gì?"
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền vào tai Quý Tuyệt Trần. Hắn ngẩng đầu lên nhìn y, ánh mắt của thiếu niên như rơi vào một khoảng trời xa xăm, nhìn về phía hắn mà không phải là nhìn hắn.
Kiếm là gì, y không hỏi Quý Tuyệt Trần. Một câu này tựa như là đang tự vấn bản thân.
Từng có người nói với y, kiếm là thẩm phán. Hắn nói, kiếm ẩn chứa thiên địa chính khí, kiếm phá vạn pháp, thẩm phán tội ác, bởi vậy mà gọi kiếm là thẩm phán.
Lại có người khác nói với y, kiếm là hi sinh. Kiếm vung lên, tước đoạt sinh mệnh, cũng chính là hi sinh một mặt ngây thơ thuần khiết của ngươi. Hi sinh kẻ địch, hi sinh bản thân, vì tín niệm mà chiến đấu, vì lý tưởng mà vẫn thân, bởi vậy nên gọi kiếm là hi sinh.
Còn có một người nói với y, kiếm là bảo vệ. Nếu như không có thứ để bảo vệ, vậy thì kiếm vung lên vì cái gì? Chém chém giết giết, đích đến cuối cùng chỉ là để bảo vệ mà thôi, nếu như không có thứ để bảo vệ, thì sức mạnh cũng chỉ là phù du. Bảo vệ bản thân, bảo vệ những gì quan trọng, bởi vậy mới gọi kiếm là bảo vệ.
Nhưng đó không phải là kiếm đạo của Tinh Vũ. Mù quáng đuổi theo kiếm đạo của người khác sẽ không bao giờ đạt được tới cái đích y muốn chạm vào. Đó là lý do tại sao y tự hỏi bản thân, kiếm là gì. Không phải là lý giải của người khác, mà là lý giải của y.
Từng ngày trôi qua, từng đêm mộng đạo, từng giờ cảm nhận, từng giây quan sát. Ngày qua ngày, năm qua năm, Tinh Vũ đã không ngừng nghỉ đi tìm kiếm con đường thuộc về mình.
Cuối cùng, y tìm được.
Đạo của y, kiếm của y, một con đường chỉ thuộc về y.
Cửu Tinh trong tay thiếu niên phát ra một quầng sáng mờ ảo, êm dịu giống như trăng đêm rằm, hoàn toàn không phù hợp với bản chất sắc bén của kiếm. Nhưng đó là đạo của y, là tâm của y. Thiếu niên không coi kiếm là vật để hủy diệt, dù nó là bản chất của kiếm.
Tinh Vũ vung kiếm lên, kiếm khí kinh người thoát ra, chỉ trong nháy mắt đã phá nát một phần sàn đấu. Hai mắt Quý Tuyệt Trần co rút, kiếm ý quá kiên định! Ý niệm của thiếu niên chạm tới hắn thông qua một lần vung kiếm đơn giản kia, khiến hắn rất khó nói thành lời. Đó là một ý niệm vô cùng kiên định nhưng không cố chấp giống như hắn. Hắn có một chấp niệm gần như điên cuồng với kiếm, mà thiếu niên thì không.
Đương lúc khán giả chuẩn bị la ó vì hai người mãi không động đậy, không khí khẽ vặn vẹo, không ai báo trước nhưng cả hai đều đồng loạt lao lên. Bước chân Quý Tuyệt Trần nhanh thoăn thoắt, xét về tốc độ, rõ ràng là một hồn vương sẽ vượt xa một hồn tôn. Tinh Vũ lao tới với một tốc độ ổn định, khi y chỉ mới di chuyển được một phần ba khoảng cách giữa hai người thì Quý Tuyệt Trần đã tới trước mặt y rồi.
Hai thanh kiếm một đen một trắng va chạm với nhau, kiếm ý sắc bén cuồng bạo của Quý Tuyệt Trần tràn lan khắp nơi. Nhìn qua có vẻ là hắn chiếm ưu thế, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được thế trận hiện tại. Ánh mắt Quý Tuyệt Trần nhìn thiếu niên nhỏ bé trước mắt tràn đầy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên gương mặt điển trai của hắn có một biểu cảm rõ ràng như thế. Bởi vì hắn cảm nhận được kiếm ý của bản thân như đánh vào đại dương vô cùng vô tận, rồi cứ thế biến mất, không để lại một chút gợn sóng nào.
Hai người bật ra lui lại một bước, rồi lại tiếp tục lao vào chiến đấu. Một kiếm lại chồng thêm một kiếm, một hồn vương đã tiệm cận đến hồn đế như Quý Tuyệt Trần lại bị Tinh Vũ không ngừng đẩy lùi về phía sau. Những nơi bước chân họ đi qua đều để lại những vết cắt sâu hoắm trên mặt đất.
"Kiếm là gì!"
Giọng nói của Tinh Vũ một lần nữa lọt vào tai Quý Tuyệt Trần. Hắn nhìn thấy đôi mắt thiếu niên lúc này đã sáng long lanh, tràn đầy sức sống, khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng ban nãy, cũng khác hoàn toàn với vẻ nhu mì thường ngày. Một giọng nói thì thầm trong đầu hắn, nói với hắn rằng, dường như đây mới là Tinh Vũ.
"Sinh!"
Thiếu niên nở một nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp đến nao lòng, khiến Quý Tuyệt Trần luôn không có bất cứ quan tâm nào với sắc giới cũng phải hụt mất một nhịp tim.
"Kiếm là Sinh!"
Lưỡi kiếm lao tới như chớp, vạch ra cuồng phong trong không khí, đẩy lùi đối thủ. Quý Tuyệt Trần bước hụt một bước, bị thiếu niên đánh ngã trên sàn đấu, ngay cả Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm cũng rời tay. Mũi kiếm sắc bén dừng lại trước cổ họng hắn, nhưng lạ thay, hắn lại không cảm nhận được một chút nguy hiểm nào hết.
Kiếm là sinh, đó chính là đạo của Tinh Vũ. Vạn vật có sinh có tử, ngay cả vật vô tri như một hòn đá ven đường cũng có sinh có tử. Trải qua nhiều năm quan sát, cảm thụ sinh mệnh của từng sinh vật đã gặp phải, y đã tìm được đạo của mình.
Có sinh ắt có tử, có tử thì mới có sinh, vòng tuần hoàn vô tận này lặp lại không ngừng mới tạo nên thế giới hôm nay. Bản chất của kiếm là hủy diệt, cũng là sinh mệnh, khi kiếm kết thúc một sinh mệnh nào đó chính là đưa chúng tiến vào vòng lặp tái sinh. Tận cùng của hủy diệt chính là sáng tạo, mà bước đầu của sáng tạo lại là sinh mệnh. Đó là đạo của y, là tâm của y, là con đường mà y lựa chọn. Đi ngược lại bản chất của kiếm, nhưng cũng là đi đúng với bản chất của kiếm.
Trong lòng Quý Tuyệt Trần lúc này chỉ có rung động không ngừng. Hắn vẫn không thể hiểu nổi ý niệm kiên cố của thiếu niên, nhưng hắn biết mình tuyệt đối không thể đạt tới cảnh giới của y. Một kiếm của y là thứ mà cả đời này hắn sẽ không bao giờ chạm tới được nếu cứ tiếp tục như hiện tại. So với Tinh Vũ, dường như chính hắn mới là kẻ sở hữu thanh kiếm trống rỗng mà hắn luôn coi thường.
"Trận đấu kết thúc. Học viện Sử Lai Khắc, Trần Tinh Vũ chiến thắng. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mời cử người thứ hai lên."
Thiên Sát Đấu La xuất hiện trên sàn đấu thông báo kết quả của trận đấu, lúc này mọi người mới tỉnh lại từ trong bàng hoàng. Trận chiến này vô cùng đơn giản, diễn ra rất nhanh, nhưng không ai là không bị Tinh Vũ làm cho kinh diễm. Khán giả không hiểu biết về kiếm như Quý Tuyệt Trần, không nhìn ra được giá trị đường kiếm của thiếu niên, nhưng bọn họ đều bị chấn động bởi cách thức chiến đấu của y. Nhìn qua tưởng điên cuồng nhưng lại rất đúng mực, biết lúc nào nên tiến nên lùi. Hơn nữa chiến lực cũng quá kinh khủng, chỉ đơn giản là kiếm khí thôi cũng khiến cho sàn đấu trở nên sứt mẻ, buộc đế quốc Tinh La phải cử hàng loạt hồn sư hệ thổ tới sửa chữa trong thời gian ngắn nhất.
"Huynh không sao chứ?"
Tinh Vũ thở hắt ra một hơi, dáng vẻ rực rỡ tràn đầy sức sống hoàn toàn biến mất, trở về với bộ dạng hiền dịu thường ngày. Quý Tuyệt Trần ngây người nhìn y, theo bản năng đưa tay lên nắm lấy bàn tay đưa ra của y rồi kéo lại về phía mình. Đột nhiên mất thăng bằng, thiếu niên bị hắn kéo ngã xuống, mà Thiên Sát Đấu La giật thót tim định thả vũ hồn ra, lão tưởng Quý Tuyệt Trần thẹn quá hóa giận mà ra tay với Tinh Vũ.
"Không giống."
Quý Tuyệt Trần đặt tay lên mặt thiếu niên, lẩm bẩm. Vẫn là gương mặt này, thế nhưng lại thiếu đi một thứ gì đó, khiến hắn vô cùng khó chịu.
"Quý huynh?"
Tinh Vũ nghiêng đầu thắc mắc, Quý Tuyệt Trần như tỉnh lại từ trong mê man, giật mình buông y ra:
"Xin lỗi, ta không cố ý."
"Không có gì, huynh cũng trở về khu chờ chiến thôi."
Y đứng dậy, vẫn đưa tay ra. Lần này không còn kéo y ngã xuống nữa, Quý Tuyệt Trần nương theo lực kéo mà đứng dậy, cũng đi nhặt lại Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm đã bị đánh văng ra. Hắn cúi đầu một cái rồi quay lưng rời khỏi sàn đấu.
Sân thi đấu đã được sửa nhanh cấp tốc, đội viên thứ hai của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng bước lên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Ngay cả người có thực lực cá nhân mạnh nhất là Quý Tuyệt Trần cũng bị thiếu niên thoạt nhìn trông vô hại này đánh bại, hắn có thể không căng thẳng sao?
Nhưng trước khi Thiên Sát Đấu La hô hai chữ "bắt đầu", Tinh Vũ đã nhanh chóng lên tiếng trước:
"Trận này ta nhận thua."
Sau đó lập tức chạy xuống. Lý do duy nhất y ra sân trong trận đấu cá nhân là để giải quyết Quý Tuyệt Trần, xong rồi thì không cần tiếp tục làm gì nữa. Vương Ngôn cho y và Hoắc Vũ Hạo ra sân cũng chỉ vì chuẩn bị cho trận 2-2-3 lúc sau thôi. Quyết đấu với Quý Tuyệt Trần chỉ đơn thuần là đọ kiếm, không cần lo lắng về vấn đề hồn kỹ hay hồn lực chênh lệch. Hắn làm người tử tế, tuyệt đối sẽ không sử dụng nhiều hơn năm phần hồn lực khi đấu với thiếu niên. Trên thực tế thì hồn lực của một hồn vương đã tiệm cận hồn đế cũng đã gấp đôi hồn vương mới đột phá rồi, vậy nên có thể nói Tinh Vũ vẫn phải đấu hồn lực với hồn vương. May mắn là thiên phú song sinh vũ hồn cùng cực phẩm vũ hồn giúp y bù lại khoản chênh lệch này.
Thiên Sát Đấu La liếc nhìn thiếu niên một cái rồi lại thông báo:
"Thi đấu cá nhân, trận thứ hai, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Ly Diễm chiến thắng. Học viện Sử Lai Khắc mời cử người thứ hai lên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com