Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Cánh Cửa Ký Ức

Viên kẹo tan trên đầu lưỡi, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng.

Tư Linh chớp mắt, cảm giác vị giác dường như trở lại một chút.

Cô nhìn Dịch Thần, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.

"Anh có phải là đường không?"

Dịch Thần bật cười khẽ, ngón tay lướt nhẹ qua cằm cô.

"Không phải đường, nhưng ta có thể là thứ mà em nghiện hơn cả đường."

Tư Linh bĩu môi, đẩy tay hắn ra.

"Đừng có mà nói linh tinh."

Dịch Thần không giận, chỉ hơi nheo mắt lại, ánh mắt sâu xa nhìn cô.

"Nếu em nhớ ra mọi chuyện, có khi nào em sẽ rời khỏi bọn ta không?"

Câu hỏi ấy khiến Tư Linh sững người.

Cô không biết.

Cô chưa từng nghĩ đến điều đó.

Dịch Thần nhìn biểu cảm của cô, môi mím chặt lại.

Hắn không muốn đặt cô vào tình thế phải lựa chọn.

Nhưng hắn không thể không nghĩ đến khả năng này.

Nếu một ngày, Tư Linh lấy lại toàn bộ ký ức—

Cô sẽ vẫn ở lại với bọn họ sao?

Hay cô sẽ bước đi trên con đường mà ngay cả họ cũng không thể chạm tới?

Tối hôm đó, Tư Linh lại có một giấc mơ.

Lần này, giấc mơ không chỉ đơn thuần là bóng tối.

Cô thấy một cánh cửa khổng lồ.

Đen như mực.

Đứng sừng sững giữa một không gian trống rỗng.

Bản năng mách bảo cô rằng—

Bên kia cánh cửa ấy, là những ký ức bị phong ấn.

Là quá khứ mà cô đã lãng quên.

Và cũng là câu trả lời cho tất cả những bí ẩn bao quanh cô.

Cô bước tới, vươn tay chạm vào cánh cửa.

Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cô chạm vào bề mặt lạnh lẽo ấy—

Một giọng nói vang lên.

"Không được mở."

Tư Linh giật mình quay đầu.

Một bóng người xuất hiện trong bóng tối.

Không phải kẻ đã từng đến tìm cô.

Mà là một người khác.

Dáng người cao lớn, khuôn mặt bị bao phủ bởi một lớp sương mờ ảo.

Nhưng ánh mắt hắn—

Lại giống như đã từng nhìn cô hàng trăm, hàng ngàn lần trước đó.

"Tại sao?" Cô lên tiếng.

Hắn im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Bởi vì một khi em mở ra... em sẽ không còn là Tư Linh của hiện tại nữa."

Tim cô thắt lại.

Ý hắn là gì?

Cô là ai?

Người mà cô đã từng là—

Có thực sự khác biệt đến vậy sao?

Cô nhìn xuống tay mình.

Cô muốn biết sự thật.

Nhưng đồng thời...

Cô cũng sợ sự thật ấy sẽ khiến cô đánh mất tất cả những gì cô đang có.

"Em có thể lựa chọn không mở không?" Cô hỏi.

Bóng người kia im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài.

"Chỉ cần em không chạm vào cánh cửa này, ký ức sẽ không thức tỉnh."

"Nhưng... số phận không để em yên đâu."

"Một ngày nào đó, em sẽ buộc phải đối mặt với nó."

Rồi, hắn biến mất.

Cánh cửa cũng tan vào hư vô.

Tư Linh giật mình tỉnh dậy.

Bàn tay cô run rẩy, lòng bàn tay đọng lại một giọt mồ hôi lạnh.

Cô biết, đó không phải chỉ là một giấc mơ đơn thuần.

Đó là... một lời cảnh báo.

Và cũng là một lựa chọn.

Nhưng vấn đề là—

Cô có thực sự có quyền lựa chọn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #ngontinh#np