Chương 14
Đợi đến người tụ năm tụ ba trong phòng bao ra khỏi KTV thì đã là mười hai giờ khuya rồi.
Bởi vì tâm tình Vưu Khả Ý không tốt, đánh bạo uống hai ly bia, kết quả tửu lượng không tốt lắm, đi bộ cũng cố tình đảo, say lảo đảo. Lục Đồng đỡ cô một hồi, sau khi xuống thang máy thì thật sự đỡ không được, dứt khoát giao cô cho Trịnh Gia Viêm.
"Ừ, anh tới."
Đây quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.
Trịnh Gia Viêm cẩn thận đỡ Vưu Khả Ý từng li từng tí, nhỏ giọng hỏi câu: "Em làm sao vậy? Đầu choáng váng hay không?"
"Đâu chỉ là choáng váng đầu? Quả thật cũng sắp say khướt rồi!" Lục Đồng tức giận nói, "Trước kia cũng không uống rượu, khuyên như thế nào đều nói từ nhỏ mẹ giáo dục cô ấy rằng con gái không thể uống rượu bừa bãi ở bên ngoài, kết quả hôm nay không ai khuyên, cô ấy tốt rồi, tự chuốc say chính mình."
Vưu Khả Ý tùy tiện phất tay một cái, "Nói bậy! Người nào say? Mình rất tỉnh táo!"
Để chứng minh bản thân còn tỉnh táo, cô đẩy Trịnh Gia Viêm ra, đi hai bước sang bên cạnh, trong miệng la hét: "Thấy rõ, mình còn có thể đi thẳng nữa!"
Vậy mà cô đi thẳng ở đâu? Nói là hình s cũng coi như khích lệ cô rồi.
Mắt thấy không đi hơn mấy bước, trọng tâm của cô chợt không vững, thân thể nghiêng sang bên cạnh giống như sắp ngã xuống.
Dưới đèn đường trong taxi màu xanh dương, người đàn ông kia không chút nghĩ ngợi liền đẩy cửa đi ra ngoài, vậy mà cuối cùng khoảng cách mười mấy bước vẫn xa chút. Anh mới bước một cái chân ra khỏi cửa xe, đã nhìn thấy nam sinh đó đi mấy bước tới bên cạnh Vưu Khả Ý, thuận tay kéo cô lên.
Lòng Trịnh Gia Viêm vẫn còn sợ hãi nói: "Được rồi được rồi, em không cần đi, anh đỡ em là được rồi, đừng lộn xộn."
Vưu Khả Ý không vui vừa rút tay về vừa lầm bầm: "Làm gì vậy, mẹ từng nói nam nữ thụ thụ bất thân..."
Say rượu bí tỉ chọc cười một nhóm người, tất cả mọi người hi hi ha ha.
Mà dưới đèn đường, người đàn ông kia cứng chốc lát, lại từ từ thu hồi chân, đóng cửa xe lại, ngồi xuống lần nữa.
Anh dựa đầu ở trên ghế ngồi, tìm kiếm điếu thuốc từ trong túi ra ngoài, hình như bật lửa không còn ga, bật liên tục mấy lần cũng không cháy. Anh mắng câu thô tục, hung hăng ném cái bật lửa màu bạc ra ngoài cửa sổ, sau đó ngay cả điếu thuốc cắn trong miệng cũng bị anh vò thành một cục.
Anh nghiêng đầu, không nhúc nhích nhìn ánh sáng bên ngoài, nhìn chỗ cách mười mấy bước có một đôi bóng người ôm nhau, mi tâm nhăn gay gắt, ánh mắt cũng mang theo chút nóng nảy tàn bạo.
Sau đó Vưu Khả Ý bên kia, Lục Đồng và mấy người xưa nay quen làm lãnh đạo sắp xếp thuê xe chạy bằng bình điện cho mọi người ngồi, đám người lập tức giải tán, kết quả cũng chỉ còn lại có bốn người.
Lục Đồng liếc nhìn Trịnh Gia Viêm, lại nhìn Vưu Khả Ý, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tin tưởng Trịnh Gia Viêm, vì vậy vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Như vậy, anh thuê xe đưa Khả Ý trở về, em đi xe điện của Lý Nguyên trở về."
Cô trở mình một cái leo lên chỗ ngồi phía sau xe điện, quay đầu lại rống lên một câu về phía hai người: "Này, trước hoa dưới trăng bóng người thành đôi, hai ngươi nói tình nói yêu còn thiếu không nhiều lắm, đừng quá mức nhé! Trịnh Gia Viêm anh kiềm chế một chút cho em, đừng ăn hiếp Khả Ý nhà em, nghe không?"
Một câu cuối cùng là cười ha ha nói ra được, mang một ít ý tứ nháy mắt ra hiệu, muốn anh ta nắm chặt cơ hội, mất rồi sẽ không trở lại.
Trịnh Gia Viêm dở khóc dở cười bảo cô ấy cút nhanh lên đi, sau đó quay đầu lại nhìn tiểu thư quỷ say đứng cũng đứng không vững. Trong lòng đột nhiên lại có mấy phần vui sướng.
Lục Đồng và Vưu Khả Ý là bạn bè tốt nhất, cô ấy cũng ngầm cho phép, vậy có lẽ... Hai người có mấy phần cơ hội như vậy chứ?
Anh cúi đầu xuống kéo Vưu Khả Ý, nhẹ nhàng nói: "Đến bên lề đường thuê xe thôi."
Vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy xe taxi màu xanh dương dưới đèn đường, vì vậy không chút nghĩ ngợi vẫy vẫy tay, "Bác tài, đi không?"
Kỳ quái, người trong xe cách cự ly không gần không xa nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia lạnh lùng giống như dao găm, chỉ tiếp xúc một cái liền làm trái tim có chút lạnh lẽo.
Trịnh Gia Viêm hơi buồn bực, anh hỏi thuê xe mà thôi, không đi thì không đi, sao tài xế còn dùng một loại ánh mắt hận không thể lóc từng miếng thịt lăng trì anh?
Anh chỉ đỡ Vưu Khả Ý vừa đứng bên lề đường, vừa vặn nhìn thấy có xe trống đã tới, vì vậy chăm sóc giúp Vưu Khả Ý lên xe.
Rất nhanh, xe taxi ven đường mở ra, dưới đèn người kia cũng khởi động xe, không nói một lời mà đi theo.
Một ngọn tiếp một ngọn đèn trên lối đi bộ thoáng qua thật nhanh ngoài cửa sổ, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, trong mắt của anh cũng chỉ có chiếc xe phía trước. Quang cảnh bên trong xe cũng không ở trong phạm vi tầm mắt của anh, nhưng trong đầu anh thoáng hiện qua từng hình ảnh đều giống như nói rõ ràng cho anh biết cái gì.
Người nam sinh kia thân mật đỡ cô, cánh tay nắm ở hông của cô.
Cô uống đến say khướt, không có ý thức gì, nếu như lúc này cậu ta muốn làm gì với cô, quả thật quá dễ dàng.
Có lẽ cô giống như lúc vừa mới tỉnh ngủ, mắt khẽ nheo lại, giống như một con mèo nhỏ không phòng bị chút nào. Khi cô mơ hồ nhìn như vậy, lòng dạ cứng hơn nữa cũng mềm mại xuống trong một nháy mắt, hận không thể móc cả trái tim cho cô.
Quá nhiều suy nghĩ nặng nề không chịu nổi, trái tim cũng chỉ là thứ vô cùng yếu ớt, lập tức sẽ không chịu nổi sức nặng của ghen tị.
Anh gắt gao cầm tay lái, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Mà đôi nam nữ kia thật vất vả vào được khu nhà, nhưng nam cũng chậm chạp không hề rời đi.
Bọn họ đứng ở trước cửa khu nhà, nam sinh hỏi nữ sinh: "Chìa khóa của em ở đâu? Anh mở cửa giúp em."
Nữ sinh mơ mơ màng màng sờ soạng ở trong túi áo một hồi: "Ai? Ai? Ở đây... Đang ở đâu?"
Nam sinh buồn cười đỡ cô lại bắt đầu lảo đảo, "Được rồi được rồi, anh tới tìm giúp em."
Tự tay anh ta lục lọi trong túi áo cô, cánh tay khác còn ôm lấy cô thật chặt, sợ cô ngã xuống.
Cô cũng không biết từ chối, cười ngây ngô, còn lầm bầm theo bản năng: "Làm gì vậy, thật là nhột! Ha ha ha..."
"Đừng lộn xộn!" Nam sinh đè bả vai của cô lại, "Lộn xộn nữa là tìm không ra chìa khóa!"
Bọn họ hi hi ha ha đứng ở trước khu nhà, làm tất cả giống như đã thân thiết, bộ dáng giống như những đôi nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt, tràn đầy sức sống thanh xuân rực rỡ.
Mà Nghiêm Khuynh cứ như vậy ngồi ở trong xe nhìn xa xa, ánh mắt giống như biển rộng trong bão, sóng lớn mãnh liệt, cũng chưa từng dừng lại chốc lát.
Biết rõ cô uống say.
Biết rõ cô vốn không phải cô gái tùy tiện như vậy.
Biết rõ cô làm gì cũng không có nửa điểm liên quan với anh.
Nhưng trong lồng ngực giống như bị người bỏ vào một mầm mống cây có gai, được chất dinh dưỡng ghen tị đúc thành khu rừng rậm rạp, bò đầy trái tim.
Sau đó nhìn anh thấy Trịnh Gia Viêm vừa lấy một tay kéo Vưu Khả Ý ngã ra phía sau về trong ngực, ngực của nam sinh và lỗ mũi của nữ sinh vừa vặn kề nhau sít sao.
Vưu Khả Ý đau đến rơi lệ, hô to thật là đau.
Vẻ mặt Trịnh Gia Viêm đau lòng cúi đầu xuống nâng mặt của cô, "Thế nào? Đụng vào lỗ mũi? Anh xem một chút."
Khoảng cách gần như vậy, giống như chỉ cần bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu nhiều hơn một chút ý loạn tình mê, bọn họ sẽ hóa thân thành tình nhân khó chia khó phân lúc ly biệt, ôm hôn lẫn nhau.
Đèn trước khu nhà rọi bóng dáng bọn họ lay động trên đất, nhìn qua là chặt chẽ không rời, kề nhau gắt gao như vậy.
Giờ khắc này, Nghiêm Khuynh rốt cuộc không thể kiềm được.
Anh đột nhiên đẩy cửa xe ra, gần như không chút nghĩ ngợi mà chạy tới trước khu nhà, một tay kéo Vưu Khả Ý vào trong ngực.
Trịnh Gia Viêm đang nghĩ có muốn thừa thắng xông lên hôn mỹ nhân say rượu một cái hay không, kết quả vội vàng không kịp đề phòng liền bị người ta đẩy ra. Sức lực người kia to lớn, hại anh ta không có phòng bị lảo đảo lui về sau vài bước.
"Anh làm gì đấy?" Anh ta giật mình hô một tiếng.
Nghiêm Khuynh đứng cách anh ta mấy bước ra, cánh tay túm Vưu Khả Ý thật chặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta, sau đó chậm rãi nói một câu: "Cút."
Đây là người thứ hai cút tối hôm nay.
Từ trước đến giờ anh không phải loại người thô lỗ dứt khoát, cho dù tranh chấp địa bàn thì hầu như đều là một dáng vẻ thong dong lười biếng, không thích nói lời ngoan độc với người khác. Nhưng hôm nay, vì nữ sinh say khướt trong ngực, anh giống như nóng nảy không ít, nhiều lần không khống chế được cảm xúc.
"Anh là ai, tại sao anh bảo tôi cút?" Trịnh Gia Viêm giận dữ lớn, bước một bước dài muốn xông lên đoạt Vưu Khả Ý lại.
Ánh mắt Nghiêm Khuynh híp lại, lạnh lùng nhìn anh ta, rất có một loại phong thái "có giỏi liền động thủ", dù sao đang lo không tìm được cơ hội phát tác ấm ức bực bội trong ngực ra.
Vưu Khả Ý mang theo men say ngẩng lên đầu vừa nhìn, sau đó cười ngây ngô ra tiếng, "Nghiêm, anh Nghiêm hả? Thủ, thủ lĩnh xã hội đen..."
Cô cười khúc khích hai tiếng, sau đó thân thể mềm nhũn, té xuống đất.
Nghiêm Khuynh cho rằng cô sắp ngã rồi, đưa tay kéo cô, kết quả đưa đến một nửa mới phát hiện cô cũng chỉ muốn ngồi xổm xuống. Lúc này cũng không còn kịp quan tâm tới Trịnh Gia Viêm nữa, dừng một chút, anh hỏi cô: "Thế nào?"
Nữ sinh say rượu cực kỳ không ổn cứ như vậy ngồi xổm trên mặt đất, cả thân thể đều dựa vào anh, sau đó từ từ vươn tay ra, ôm lấy bắp chân của anh giống như đứa bé, dùng mặt cọ xát, tiếp đó ngẩng đầu nhìn anh, nói một câu cực kỳ khờ dại: "Ôm bắp đùi!"
"..."
"..."
Nghiêm Khuynh hoàn toàn mất đi năng lực nói chuyện, mà Trịnh Gia Viêm vẫn còn sững sờ ở nơi đó.
Anh hỏi Nghiêm Khuynh: "Anh... anh là bạn trai cô ấy?"
Nghiêm Khuynh nhìn anh ta một cái, một chữ cũng không nói, trực tiếp kéo Vưu Khả Ý đi về phía cửa tòa nhà mình.
Trịnh Gia Viêm muốn đuổi theo, nhưng trong lúc đó đột nhiên nhìn thấy Vưu Khả Ý say khướt cũng vẫn cố gắng giãy giụa khỏi trong lồng ngực mình lúc trước đột nhiên thay đổi dáng vẻ, giống như đứa bé nghe lời mặc cho người đàn ông kia lôi kéo cô đi về phía đối diện, không khóc không làm khó, ngoan ngoãn làm cho người khác khó có thể tin, anh đuổi theo mấy bước, rốt cuộc cũng dừng bước.
Anh rốt cuộc ý thức được, có lẽ thái độ của cô thật sự nói rõ tất cả.
***
Đây là lần thứ hai Nghiêm Khuynh đưa Vưu Khả Ý về nhà.
Anh ném cô ở trên ghế sofa, sau đó đến phòng vệ sinh lấy nước lạnh giúp cô rửa mặt, nhưng lúc đi ra lại phát hiện cô đã nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
Anh đứng ở bên bàn trà nhìn cô, nhìn cô giầy cũng không cởi liền co rúc ở trên ghế sa lon, đầu tóc rối bời, mi tâm nhíu lại, mí mắt giống như cũng có chút sưng.
... Cô từng khóc.
Anh tận mắt nhìn thấy cô cúi đầu đi ra từ phòng vệ sinh của KTV, mà nam sinh đó đưa tay lau nước mắt giúp cô.
Anh ít dám hỏi mình nguyên nhân cô khóc có phải do anh hay không. Một mặt cảm thấy mình như vậy không khỏi quá tự phụ, quá để ý mình; nhưng một mặt lại đang hỏi mình, rốt cuộc còn phải giả ngu đến lúc nào đây?
Có một loại cảm xúc rất mờ mịt luống cuống chậm rãi leo lên từ trong đáy lòng.
Thế giới của cô đơn thuần vô hại, cho dù có màu sắc, cũng là nhiều màu rực rỡ, mà không giống như anh, thân ở chỗ xã hội phức tạp âm u như vậy.
Nhưng cô không hề có lòng phòng bị, luôn lấy dáng vẻ yếu ớt lại tươi đẹp này xuất hiện ở trong thế giới của anh, khiến cho anh không nhịn được muốn đưa tay ngăn trở những bẩn thỉu đen tối mà mình đã quen, dù là không thể nào, cũng vì cô mà cố gắng chống lên một phần bầu trời nhỏ còn phân biệt ra màu xanh dương như vậy.
Nhưng anh có thể chống đỡ bao lâu đây?
Anh vốn chính là người bẩn thỉu không chịu nổi như vậy, khổ sở ngụy trang thành người lương thiện có hiệu quả thật sao?
Anh đứng đó một lúc lâu, sau đó đứng ở trước sô pha, đưa tay vén một vài sợi tóc đến phía sau lỗ tai, dùng khăn lông lạnh lau mặt thay cô. Bởi vì ngày trước chưa từng chăm sóc người khác, cũng không biết lau mặt giúp người khác, cho nên động tác anh lau mặt giúp cô cũng không quen thậm chí có mấy phần vụng về.
Mùa đông khắc nghiệt, khăn lông thật lạnh, lạnh lẽo kích thích khiến cô rụt rụt, lo lắng muốn tránh khỏi nguồn gốc kích thích kia. Cô nhắm mắt lại tiện tay bắt một thứ, vừa vặn bắt được áo sơ mi trước ngực anh, phía trên còn mang theo nhiệt độ của người anh.
Sau một khắc, Nghiêm Khuynh còn chưa kịp thu tay lại, đã nhìn thấy cô vững vàng dán lên ngực của anh, da thịt trên mặt và vật liệu áo sơ mi của anh chạm nhau không hề có khoảng cách.
Toàn thân anh cứng đờ.
Nhưng người trong ngực vẫn còn không tự biết, còn lấy tư thế bình thản tiếp tục nhắm mắt ngủ, giống như cuối cùng tìm được một chỗ ấm áp.
Bịch.
Bịch.
Bịch.
Trong phòng yên tĩnh trống trải, anh nghe thấy trong cơ thể truyền tới một tiếng lại một tiếng tim đập.
Giống như đến từ sơn cốc xa xôi, con bướm một lần vỗ cánh dao động vượt qua vạn dặm không khí không thể đo đạc khoảng cách, dấy lên sóng lớn long trời lở đất ở trong lòng của anh.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt cô ngủ yên ổn, ánh mắt phức tạp đến mức khó diễn tả bằng lời.
Tư thế thân mật như thế, gần như tiếp xúc không hề có khoảng cách.
Thời khắc như vậy đến tột cùng là sung sướng hay khổ sở đây?
Giống như thời gian qua rất lâu, chân của anh cũng có chút tê dại, nhưng mà người rốt cuộc thu hồi lý trí, đẩy tay của cô ra từng chút từng chút, đứng dậy.
Anh tiện tay ném khăn lông ở trên bàn trà, sau đó đi tới trước cửa sổ sát đất, ngồi ở cái ghế gỗ.
Đốt thuốc, nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích, chỉ ngẫu nhiên nhả ra một luồng khói.
Trong đầu có một âm thanh khác thường nói rõ cho anh biết: Chứa chấp cô ấy, sau đó đưa cô ấy đi, trước mắt chuyện duy nhất có thể làm là thật yên lặng mà hút điếu thuốc, giả vờ như cô hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng quanh mình quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng hít thở đều đều của cô vang vọng bên tai quá rõ ràng.
Yên tĩnh đến mức bất kể như thế nào thì âm thanh động lòng kia cũng không lừa gạt được chính anh.
Người uống rượu say rất khó chăm sóc.
Mỹ nhân say trên ghế sa lon lúc thì lầm bầm một câu khát nước, lúc thì co rút thành một cục nói mình lạnh quá, lúc thì lại xốc chăn hô một tiếng nóng chết người rồi, lúc thì dứt khoát lăn đến phía dưới ghế sa lon, kết quả còn dán lên sàn nhà lạnh lẽo ngủ tiếp.
Cô ngược lại không ý thức chút nào hăng hái làm bừa, nhưng khổ Nghiêm Khuynh.
Đường đường là một đại ca xã hội đen, thế nhưng trong chớp mắt hóa thân thành bảo mẫu trẻ, lúc thì chạy vào phòng bếp nấu nước, lúc thì đi phòng ngủ cầm chăn đắp lên cho cô, lúc thì thay cô đắp lại chăn bị cô đá xuống trên đất, lúc thì vẻ mặt đầy vạch đen mà vớt cô lên từ trên mặt đất, lúc thì nước sôi rồi, anh lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp đóng nguồn điện.
Nghiêm Khuynh đỡ Vưu Khả Ý dậy từ trên ghế salon, một tay ôm ở lưng của cô, một tay bưng ly gốm sứ chỉ có màu trắng trong nhà đút cô uống nước.
"Há miệng." Âm thanh của anh giống như giọng pháo thấp, ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, trầm thấp dễ nghe.
Vưu Khả Ý mơ mơ màng màng lầm bầm đôi câu, lại tuyệt không phối hợp, đôi môi còn đóng chặt lại.
Nghiêm Khuynh đưa ly nước tiến tới bên miệng cô, cô lại vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh lẳng lặng duy trì tư thế không động này, ánh mắt dừng ở trên bờ môi của cô.
Phòng khách không có mở đèn, chỉ có ánh sáng màu vàng ấm trong phòng bếp không xa không gần soi tới đây.
Mượn chút ánh sáng này, anh nhìn thấy cánh môi cô giống như hai mảnh chồi non nho nhỏ, màu hồng, trơn bóng tốt đẹp, màu sắc sáng ngời giống như cành hoa đào đầu xuân.
Quỷ thần xui khiến, anh chậm rãi uống một hớp nước trong ly nước ấm, sau đó cúi thân mình xuống từng chút từng chút, ngăn chận miệng của cô.
Cô muốn né tránh theo bản năng, thế nhưng anh lại cạy môi của cô ra, đưa chút nước trắng giống như đột nhiên biến thành mật ngọt tiến vào trong miệng của cô.
Cô không có chút ý thức nào, chỉ có thể bị buộc đón nhận phương thức như thế, nuốt vào những dòng nước kia.
Cặp mắt kia nhắm thật chặt, lông mi khẽ run, giống như chuồn chuồn không ngừng vỗ cánh trên lá sen mùa hè.
Nghiêm Khuynh cứ như vậy nhìn cô, môi và môi kề nhau một hồi lâu, nhưng từ đầu đến cuối không có động tới.
Anh chỉ là một kẻ hèn nhát thôi, không có dũng khí ở cùng nhau, lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ở thời điểm cô uống say mất đi ý thức mà làm chuyện buồn cười như vậy.
Là từ khi nào thì bắt đầu đây? Khi anh nhìn thấy cô mỉm cười với anh, khóe miệng cong lên có khả năng sưởi ấm lòng người, từ lúc đó trở đi, liền trầm mê độ cong như vậy, cùng với đôi môi nâng lên loại đường cong này.
Thậm chí anh không dám hôn cô, bởi vì sợ cô sẽ tỉnh lại.
Cho nên cũng chỉ dám hôn một cái như vậy, hoặc chỉ tìm được một cái cớ đút nước, nếm thử thân mật không phân biệt khoảng cách, để an ủi đôi chút.
Cuối cùng anh từ từ rời khỏi môi của cô, để cho cô nằm xuống lần nữa.
Anh đắp kín chăn thay cô, giống như tất cả người yêu thâm tình chân thành, làm tất cả chuyện che chở.
Thậm chí trong đầu hiện ra một ý nghĩ buồn cười, nếu như có một ngày anh cũng có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cô, sớm chiều ở chung với cô, mỗi ngày đắp chăn thay cô, vậy sẽ là một cảnh tượng như thế nào?
Rất nhanh, một âm thanh lạnh lẽo khác trả lời anh: người ngốc nói mê.
Anh cứ ngồi không nhúc nhích như vậy ở bên cạnh ghế sofa cúi đầu nhìn cô. Dù là người ngốc nói mê, nằm mơ chốc lát cũng tốt rồi, dù sao trong sinh mệnh của anh cũng khó xuất hiện được mộng đẹp như vậy.
Mà lúc Vưu Khả Ý mơ màng ngủ, Lục Đồng gọi vô số cuộc điện thoại cho cô.
Điện thoại di động không ngừng rung rung, ông ông ông trong túi áo khoác ngoài. Cô uống say rồi, không ý thức được, là Nghiêm Khuynh cúi người lấy ra từ trong túi áo cô, chỉ nhìn thoáng qua, liền cúp.
Lại vang, lại cúp.
Lại vang lên, lại cúp.
Người đầu kia chưa từ bỏ ý định lại gọi lần nữa, sau đó đột nhiên từ bỏ, không hề gọi tới nữa.
Nghiêm Khuynh ngồi ở trước sô pha, quay đầu lại theo bản năng, chỉ nhìn thấy trước cửa sổ sát đất đối diện, Lục Đồng kéo rèm cửa sổ "roẹt" một cái, trợn mắt nhìn anh.
Tầm mắt của cô ấy rơi vào trên ghế sa lon, sau đó nhanh chóng lấy một loại ánh mắt "tôi biết ngay mà" nhìn anh.
Cô ấy đột nhiên khép rèm cửa sổ lại, không tới mười phút, chuông cửa nhà Nghiêm Khuynh vang lên.
Thậm chí cô ấy không kịp chờ đợi mà gõ nặng nề ngoài cửa chính, đợi đến khi cửa vừa mở ra, vừa la hét "Tên lưu manh anh làm gì Khả Ý nhà tôi rồi", vừa sải bước xông vào nhà, không thèm quan tâm chủ nhà cũng không phải hiền lành gì.
Cô vội vã chạy tới bên cạnh sofa, đột nhiên vén chăn của Vưu Khả Ý lên.
Nhìn thấy Vưu Khả Ý êm đẹp, quần áo lành lặn nằm ngủ say sưa ở chỗ đó, Lục Đồng ngẩn người, ngay sau đó xoay người cô ấy lại mà lắc lắc: "Khả Ý? Khả Ý?"
Vưu Khả Ý cau mày giật giật, không mở mắt.
Nghiêm Khuynh đứng ở chỗ cách mấy bước, bình tĩnh nói một câu: "Cô ấy say hơi nặng, có thể một lát nữa không tỉnh táo được."
"Không tỉnh táo được thì thế nào? Không tỉnh táo được nên anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thừa dịp cháy nhà hôi của?" Lục Đồng tức giận rống lên một câu với anh, ánh mắt giống như dao găm.
"Tôi..." Lời mới ra miệng một chữ, miệng Nghiêm Khuynh giật giật, sau đó lại khép lại.
Anh cũng không dám nói anh không có.
Anh thừa dịp lúc Vưu Khả Ý say rượu để hôn cô, đây là sự thật.
Lục Đồng bắt đầu kéo lại túm Vưu Khả Ý, muốn đỡ cô ấy đứng lên, kết quả hơi sức không đủ, ngược lại lôi kéo khiến Vưu Khả Ý lầm bầm lầu bầu kêu đau.
Nghiêm Khuynh đi tới bên cạnh sofa, trực tiếp bồng cô lên.
"Anh làm gì thế anh làm gì thế? Buông tay buông tay buông tay!" Lục Đồng gấp đến độ vừa oa oa kêu to, vừa đưa tay liều mạng vỗ vào lưng của anh.
Trong nháy mắt tay của cô ấy rơi vào trên lưng anh, thân thể Nghiêm Khuynh chợt cứng ngắc, sau đó lui về phía sau một bước thật to, trầm giọng nói: "Không phải cô muốn dẫn cô ấy về nhà sao? Xác định tự mình cõng được?"
Lục Đồng lập tức dừng lại.
Cuối cùng Nghiêm Khuynh ôm Vưu Khả Ý đi về phía thang máy, Lục Đồng lặng lẽ theo sau.
Anh quen việc dễ làm đưa người trong ngực về nhà, còn đích thân bế cô đến trên giường, hoàn toàn không nhìn Lục Đồng thét chói tai "Được rồi được rồi đến cửa là tốt rồi này không nên đi vào nữa có phải anh anh nghe không hiểu tiếng người hay không tôi bảo anh không nên đi vào mà mẹ kiếp phòng ngủ càng không thể vào".
Nghiêm Khuynh giống như không nghe thấy, chỉ kịp vội vội vàng vàng thu phòng ngủ đơn giản ấm áp của Vưu Khả Ý vào đáy mắt, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Anh cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Lục Đồng vẫn nhìn anh ra khỏi cửa chính, sau đó mới không nhịn được lên tiếng kêu anh một câu: "Ai ai, chuyện đó!"
Nghiêm Khuynh dừng chân lại, quay đầu lại nhìn cô ấy, vẻ mặt thản nhiên, "Còn có việc?"
Anh mặc áo sơ mi trắng, bởi vì ôm Vưu Khả Ý, trước ngực nhăn nhăn nhúm nhúm. Nhưng dáng người anh thẳng tắp đứng ở ngoài cửa lớn, ánh đèn mờ nhạt kéo bóng dáng anh ra thật dài, cả người nhìn qua giống như dòng dõi quý tộc ưu nhã bước ra từ trong phim điện ảnh, cô độc lạnh lùng.
Lục Đồng há miệng, muốn nói chút gì, nhưng cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói một câu: "Cám ơn anh."
Nghiêm Khuynh liếc nhìn cô ấy một cái, gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào thang máy.
Trên màn hình con số giảm bớt từng chút từng chút một.
Anh dựa ở trên tường sắt lạnh lẽo, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không muốn suy nghĩ cuối cùng tất cả giữa bọn họ cũng sẽ biến hóa giống như con số này, hóa thành số không.
Sau khi về nhà, anh tắm rửa sạch sẽ. Vết thương trên lưng cũng không tốt toàn bộ, hôm nay bị Lục Đồng đánh, có chỗ đã vảy kết lại vỡ ra.
Anh nhắm mắt lại ở trong nước nóng, từ từ đưa tay che một vết dao cũ ở bên trái bụng, giống như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt có biến hóa rất nhỏ.
Anh chịu rất nhiều vết thương, trên người cũng có rất nhiều vết sẹo, nhưng duy chỉ có cái này không giống như vậy.
Một vết thương này là kỷ niệm đáng giá.
Sáu năm trước, lúc anh chỉ có mười chín tuổi, từng có một lần ẩu đả ở thế yếu. Anh không phải người ngu, không phải không biết loại thời điểm này không thể liều mạng, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Chạy gần mười phút ở khu náo nhiệt, khi quay đầu lại nhìn, đã không thấy đám người kia. Anh thở ra một hơi, thở hồng hộc mượn đám người che dấu mình, đứng nghỉ ngơi tại chỗ.
Ngày đó đúng lúc trung tâm thành phố có một hoạt động công ích lớn, quảng trường trung tâm dựng sân khấu, có người biểu diễn ở phía trên.
Anh dựa vào trên lan can ven đường, vừa điều chỉnh hô hấp, vừa buồn chán mà nhìn lại hướng đó.
Lướt qua vô số đầu người đông nghẹt, anh nhìn thấy có một cô gái nhỏ múa ở chỗ đó.
Có lẽ chỉ là một cô gái nhỏ mười bốn mười lăm tuổi, mặc quần lụa mỏng màu trắng, tóc quấn thành một búi tóc, đứng thật cao ở sau ót, không có một chút tóc dư thừa. Cô bé hơi thẹn thùng cong khóe miệng lên cười với người xem phía dưới sân khấu, nhón chân lên không ngừng xoay tròn, nhảy ở trên sân khấu, nhẹ nhàng giống như một con bươm bướm.
Ngày hôm đó ánh mặt trời rất rực rỡ, long lanh giống như nắng sớm trong rừng rậm mờ ảo, trong suốt lại đẹp mắt.
Bởi vì nhảy quá xuất thần, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, có ít giọt mồ hôi lấm tấm treo trên trán, được ánh mặt trời chiếu lên, lập tức trở thành trân châu lộng lẫy.
Là ballet.
Nghiêm Khuynh nhìn không hiểu, nhưng giờ khắc này cũng nhìn ngây người, cứ sững sờ đứng tại chỗ như vậy, cũng quên mất hô hấp, chỉ nhìn cô gái nhỏ kia không nhúc nhích.
Cô bé cũng không thong dong, thậm chí rất hồi hộp, có thể xác định điểm này từ nụ cười không được tự nhiên của cô ấy.
Nhưng cô ấy hết sức chuyên chú nhảy lên nhảy xuống như vậy, từng cái xoay tròn đều mang theo nét đẹp rung động lòng người.
Nghiêm Khuynh tắt vòi nước đi, lấy khăn tắm từ trên giá xuống, lau qua loa một chút, cũng không lau khô giọt nước đọng, lại cầm lấy t-shirt thay rồi.
Anh đi tới chiếc ghế ở phía trước cửa sổ sát đất, vừa đốt thuốc vừa ngồi xuống, thuận tiện nghiêng đầu nhìn lại phía cửa sổ sát đất đối diện theo thói quen.
Rèm cửa sổ khép chặt, không có gì cả.
Chắc hẳn giờ phút này cô ấy đã tiến vào mộng đẹp an ổn.
Anh nhắm mắt, lại thấy được cô ngày đó một lần nữa.
Bởi vì điệu múa này, anh quên mất mình đang liều mạng chạy trốn, bị kẻ thù đuổi theo, bụng trúng một dao, thiếu chút nữa nạp mạng. Một dao kia khiến cho anh phải khâu chín mũi ở một phòng khám nhỏ, bởi vì không có tiền chích thuốc tê, anh gắng gượng cắn răng nhẫn nhịn qua. Sau khi khâu xong rồi, ngay cả đôi môi anh cũng cắn nát hai cái lỗ.
Thời điểm đó anh đang nghĩ gì?
Người đàn ông trên ghế gỗ cong khóe miệng lên cười cười, lại quay về một màn kia một lần nữa.
Cô gái nhỏ kia cười thẹn thùng, trong ánh mắt lóe lên ánh sao, giọt mồ hôi trên trán trong suốt lấp lánh. Cô càng không ngừng xoay tròn, thân thể mảnh khảnh giống như một nhánh chồi non đầu xuân, đang cố gắng, cố gắng nở ra một đóa hoa.
Anh rất tiếc nuối ngày đó anh không nhìn hết điệu múa kia, không thể tận mắt chứng kiến cành chồi non này có nở ra một đóa hoa như anh mong muốn hay không.
Vì vậy loại đó khát vọng biến thành ngứa ngáy, lòng ngứa ngáy khó nhịn, đi theo anh suốt sáu năm.
Trong sáu năm, anh vẫn vô tình hay cố ý chú ý mỗi một lần có biểu diễn công khai, rốt cuộc cũng không thể phát hiện bóng dáng của cô. Cho đến một ngày kia, cô lầm tưởng anh là tài xế xe taxi đang đợi khách, gõ cửa sổ xe của anh ở trong đêm mưa.
"Bác tài, đi sao?"
Anh nghiêng đầu đi, nhất thời sững sờ ở bên trong này.
Vưu Khả Ý.
Cô sẽ không biết, thật ra thì từ sáu năm trước anh đã gặp cô.
Ở thời điểm cô không hề hay biết, anh liền tự tiện khắc cô ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com