Chương 20
Cô tức giận thở hổn hển bước vào thang máy, nhấn xuống tầng lầu anh ở lần nữa, trong không gian yên lặng nhỏ giọng hỏi: "Anh tức giận?"
Nghiêm Khuynh dừng một chút, lắc đầu bình tĩnh nói: "Không có."
"Anh có!" Vưu Khả Ý hơi sợ, đứng ở bên cạnh anh nghiêng đầu nhìn anh, "Anh tức giận!"
Giọng nói trấn định, còn mang theo chút cảm xúc tâm sợ tính loạn, ánh mắt của cô rất lo lắng.
Nghiêm Khuynh cũng xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó nói rõ ràng câu chữ cho cô biết: "Vưu Khả Ý, anh không tức giận."
Nếu như anh nói hung ác một chút, lạnh lùng một chút, hoặc là mất mác trong giọng nói rõ ràng một chút, có lẽ tim cô sẽ không đập rộn lên như vậy, bởi vì những thứ kia đều ở trong mong đợi của cô. Nhưng bây giờ vẻ mặt Nghiêm Khuynh bình tĩnh, bình tĩnh không nổi lên một ít gợn sóng, ngược lại làm Vưu Khả Ý luống cuống tay chân.
"Là bởi vì biểu hiện vừa rồi của em có đúng hay không?" Cô cắn môi, sắc mặt khó coi.
Nghiêm Khuynh yên lặng lắc đầu một cái, "Em cũng không làm gì sai."
"Là bởi vì em không thừa nhận anh, em biết rõ!" Cô có chút bối rối phối hợp thừa nhận sai lầm, trong lòng lại ảo não như đưa đám.
Nghiêm Khuynh nhỏ giọng gọi tên cô: "Vưu Khả Ý..."
Vưu Khả Ý lại cho rằng ý nghĩ của mình là chính xác, tâm hoảng ý loạn đưa tay ra níu ống tay áo của anh lại, dáng vẻ nóng nảy hơi áy náy nói: "Là em không đúng, em không nên phủ nhận quan hệ của chúng ta ở trước mặt chị, nói lung tung một mạch... Đúng là em, em cảm thấy có chút quá sớm, chúng ta vừa mới ở chung một chỗ, em còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt... Để đối mặt với những vấn đề có thể xảy ra. Nhưng Nghiêm Khuynh, anh phải tin tưởng em thật sự không sợ, em chỉ hy vọng quan hệ của chúng ta ổn định hơn chút nữa, cho đến lúc này..."
"Vưu Khả Ý."
"Em thật sự chỉ vì nhất thời quá hốt hoảng cho nên mới làm theo bản năng như vậy, nếu như anh muốn, chúng ta có thể đi tìm chị một lần nữa. Chị ấy thương em nhất, đối xử với em rất tốt, chị ấy sẽ hiểu cho chúng ta, chỉ cần em nói chuyện với chị ấy. Nếu không hiện tại em gọi điện thoại"
Cuối cùng cùng lúc với "Vưu Khả Ý" lên tiếng, Nghiêm Khuynh giơ tay lên, dùng ngón trỏ mảnh khảnh ngăn chặn môi của cô.
Thật ra thì cũng không thể nói rõ là chặn lại, bởi vì anh chỉ nhẹ nhàng kề ngón trỏ vào trên môi của cô, xúc cảm lạnh như băng, tư thê êm ái.
Vưu Khả Ý lại lập tức không có âm thanh.
Cô duy trì tư thế khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt hốt hoảng mà mờ mịt, ánh mắt mang theo tìm kiếm muốn cẩn thận quan sát rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, có bao nhiêu tức giận, định để cho chuyện này trôi qua như vậy hay không?
Nhưng dưới ánh sáng chói mắt của ánh đèn thang máy, dáng vẻ của người đàn ông trước mặt cô rất bình yên, mặt mũi như thường, không có một chút tức giận nào.
Cả trái tim cô cũng treo ở giữa không trung, lo sợ bất an.
Trong không gian yên lặng, cô nghe Nghiêm Khuynh chậm rãi mở miệng nói: "Vưu Khả Ý, anh không tức giận, bởi vì em cũng không làm gì sai."
"Nhưng..."
Nhưng anh trước đi nha.
Anh không đợi cô.
Đó không phải tức giận thì là cái gì?
Cô muốn nói chuyện, đôi môi lại bị ngón trỏ của anh đè lại một lần nữa, lần này, anh khẽ dùng sức, ngăn trở động tác mở miệng của cô.
"Hãy nghe anh nói." Anh bình tĩnh nhìn vào trong mắt cô, "Anh hay em đều biết thân phận của anh, chúng ta vốn chính là người không cùng một thế giới, nói khác biệt trời vực cũng không quá đáng. Dưới tình huống này, coi như ở cùng một chỗ, hai người quyết định không để ý đến những thứ hay không đều được, cũng cho rằng chỉ cần ở chung một chỗ là tốt rồi, nhưng người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy."
"..."
"Đó là chị em, em không hi vọng cô ấy thất vọng về em, anh có thể hiểu." Anh thấy cô không có khuynh hướng cướp lời, cho nên dời ngón trỏ đi, sau đó giúp cô sửa lại tóc tai bởi vì vừa rồi chạy mà có chút rối loạn, "Huống hồ làm việc sai cũng không phải em..."
Dừng một chút, anh mới nói ra hai chữ cuối cùng: "Là anh."
Vưu Khả Ý nghe xong lời này, còn tưởng rằng anh muốn nói bọn họ ở chung một chỗ là một việc sai, anh không nên đồng ý với cô... lòng cũng xoắn lại.
Lại tới thật sao?
Anh lại muốn bắt đầu nói đạo lý, sau đó cho ra kết luận không thể ở chung với nhau sao?
Cô sắp khó chịu đến chết rồi.
Nhưng tốt nhất anh nên chết tâm! Bởi vì mặc kệ anh nói gì, cô đều tuyệt đối sẽ không dễ dàng đầu hàng! Cho dù anh cầm dao chém cô, chém chết cô thì cô cũng sẽ không thỏa hiệp!
Cô lại bắt đầu lấy ra tư thế chiến đấu, chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào, ngay một phút trước khi cô mở miệng, Nghiêm Khuynh lại đưa tay che ở trên gò má của cô.
Anh cúi đầu nhìn cô, câu nói sau cùng trầm thấp và nhẹ nhàng giống như rỉ tai nỉ non, gần như thấp đến trong bụi bặm.
Ánh mắt của anh rất sâu giống như nhìn không thấy đáy, quá nhiều tình cảm phức tạp dao động khiến cho người ta không thể nào nắm bắt.
Anh nói: "Vưu Khả Ý, là anh làm sai, là anh chọn sai đường."
Từng chữ khắc sâu giống như muốn rút dao cắm ở trên quả tim.
***
Anh nói.
Vưu Khả Ý, anh chưa từng hối hận khi mình đi lên con đường này, dĩ nhiên cũng cho rằng đây mới là cuộc sống mà một người hai bàn tay trắng nên có.
Anh không cảm thấy mình như vậy có chỗ nào không ổn.
Đều là ông trời sắp xếp.
Cũng là con đường duy nhất mà anh có thể đi tiếp.
Nhưng bởi vì gặp em, anh hiểu cái gì là tự ti, cái gì là khát vọng.
Cuối cùng anh bắt đầu hối hận khi mình lựa chọn con đường nhìn như không có kết cục hoặc là kết cục cũng không lạc quan như vậy, bởi vì người như anh vốn không có tư cách đứng ở bên cạnh cô.
Mà anh vẫn ngu xuẩn đứng lại, hơn nữa vọng tưởng muốn để cho mọi người thấy một màn như vậy.
Anh quên bản thân anh không xứng.
Mà anh cũng quên phải buông tay thế nào.
Ngày đó rốt cuộc anh nói cái gì, thật ra thì Vưu Khả Ý cũng không nhớ rõ lắm, có lẽ anh nói không văn nghệ như vậy, không mơ mộng như vậy, không có nhỏ nhẹ như vậy, cũng không có thâm tình chân thành như vậy.
Rất nhiều năm sau thậm chí cô cũng không nhớ rõ nội dung chính của đoạn hội thoại này, nhưng dù sao vẫn nhớ rõ khi hốc mắt cô ướt át ngẩng đầu nhìn anh thì trong đôi mắt kia lấp lánh ngàn vạn ánh sao.
Là tất cả ánh sao trên thế giới đồng thời tỏa sáng.
Là tất cả trân châu rực rỡ cùng nứt ra trong biển sâu.
Là người đáng để cô đặt ở trong lòng cả đời, cả đời nhớ lại.
***
Sau khi yên lặng thời gian dài, cửa thang máy mở ra.
Anh kéo tay của cô đi về phía hành lang tối đen, lại nghe thấy cô nhỏ giọng nói: "Không phải, không phải như vậy."
Dừng ở cửa, anh nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ chờ đợi đoạn sau của cô.
Anh nghe thấy Vưu Khả Ý nói: "Cuộc sống dài như vậy, ai cũng không biết con đường tương lai, trước giờ vốn không nên dùng thân phận hiện tại hoặc là tài phú để đánh giá giá trị của một người."
Anh cúi đầu xuống nhìn ánh mắt của cô xoay chuyển dao động trong bóng tối, đen nhánh sáng ngời giống như chấm nhỏ nơi chân trời.
"Nghiêm Khuynh, em thấy cũng không phải thân phận của anh hoặc là cái gì khác, anh thấy nơi này" Cô đưa tay che ở trên ngực trái của anh, có chút gấp gấp nói, "Là nơi này nói cho em biết, anh là người đáng để em kính trọng và yêu mến."
Bởi vì anh tốt như vậy.
Tốt như vậy.
Trừ bỏ chữ tốt này, cô vốn không tìm ra từ ngữ thích hợp để khen anh.
Dưới bàn tay là trái tim mạnh mẽ đập từng phát từng phát.
Chủ nhân trái tim yên lặng chốc lát, đột nhiên dùng sức ôm cô vào trong ngực, sau đó nhấn ở trên cửa lạnh lẽo.
Bởi vì xúc cảm sau lưng lạnh như băng khiến toàn thân Vưu Khả Ý run rẩy thì trước mắt đột nhiên tối đen như mực, ngay cả một chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất không thấy gì nữa.
Có cái gì đó mềm mại đè lại, khắp trời đất đều là hỗn hợp mùi vị của mùi thuốc lá nhàn nhạt và vị bạc hà, ấm áp như vậy, yêu thương lại khẽ dùng sức đè lại, hình như xen lẫn gì đó khó có thể chống đỡ và cảm xúc đè nén đã lâu.
Cô trợn to hai mắt, cảm nhận sau lưng lạnh lẽo và phần môi nóng bỏng.
Giờ khắc này, có lẽ cũng không phải thân thể run rẩy, mà là tâm hồn, là khát vọng tự do đã lâu trong thân thể này, mà nay rốt cuộc được phóng thích linh hồn.
Đó là một đoạn thời gian khá dài mà ngắn ngủi.
Giác quan toàn thân của Vưu Khả Ý đều bị để không, chỉ còn lại môi nóng bỏng nhắc nhở cô tất cả chuyện đang xảy ra.
Anh đặt lên môi của cô.
Anh dịu dàng mà dùng sức đè lại.
Anh cạy đôi môi của cô ra tiến quân thần tốc.
Anh nắm ở lưng của cô nhỏ giọng nói: "Buông lỏng, Vưu Khả Ý."
Giờ phút này cô biến thành người đầu gỗ, ngơ ngác mờ mịt mặc cho anh dẫn dắt mình đi về phía một ao đầm không biết, càng lún càng sâu, càng lún càng sâu.
Vậy mà biết rõ sẽ càng lún càng sâu, cô cũng không muốn rút người ra chút nào.
Bởi vì cho tới bây giờ tình cảm đều là một chuyện như vậy không có lí do, yêu không cần lí do, ở chung một chỗ không cần lí do, biết rõ mình đang phiêu lưu mạo hiểm rất lớn để làm một chuyện không biết kết quả rồi lại làm việc nghĩa không chùn bước, đều không cần lí do.
Bởi vì có người vui vẻ chịu đựng ở trong đó.
Cô cảm thấy Nghiêm Khuynh đang đánh vào phòng bị yếu ớt của cô, hoặc là nói cô hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào đối với anh.
Cảm giác linh hồn đều bị vét sạch không gì hơn cái này.
Ngay vào lúc này, thang máy chợt mở ra, có người đi ra khỏi cửa thang máy, là hộ gia đình ở cửa đối diện.
Bởi vì đèn điều khiển bằng giọng nói trên đỉnh đầu Vưu Khả Ý và Nghiêm Khuynh cũng không mở, cho nên người nọ vừa ra khỏi cửa thang máy thì trực tiếp đi về phía ngược với bọn họ, nên cũng không nhận ra cửa đối diện còn có đôi nam nữ đang thân mật.
Cả người Vưu Khả Ý lại căng thẳng trong chớp nhoáng này.
Bùm, bùm, bùm.
Trái tim quả thật sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác xấu hổ sợ hãi bị người phát hiện trong nháy mắt đạt đến đỉnh ngọn núi.
Người nọ móc chìa khóa ra mở cửa, một nhóm chìa khóa lớn va chạm nhau phát ra âm thanh thanh thúy, mà cô không nhúc nhích cứng lại ở chỗ đó, giống như hóa đá.
Nghiêm Khuynh cũng không có hành động, chỉ rời đi từ trên môi của cô, sau đó im lặng ôm cô ở trong ngực, tay vững vàng nâng cái ót của cô, tùy ý chôn gò má của cô ở trên ngực anh.
Anh lấy tay vuốt ve tóc của cô từng phát từng phát, giống như im lặng an ủi cô.
Chỉ chốc lát sau, cửa đối diện rốt cuộc khép lại bịch một tiếng.
Trên hành lang trở về yên tĩnh lần nữa.
Rốt cuộc lòng của Vưu Khả Ý rơi xuống, vào thời khắc này lại ý thức được tư thế thân mật trước nay chưa có của hai người, lại nghĩ tới những chi tiết vừa rồi, trên mặt càng lúc càng bỏng.
Cô không dám ngẩng đầu, chỉ có thể tiếp tục giống như đà điểu chui đầu vào trong ngực của anh, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm trên vật liệu may mặc rất tốt của anh.
Là mùi vị bột giặt sạch sẽ, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô thì thào nói: "Em đang nằm mơ sao?"
Nghiêm Khuynh hơi dừng lại, lặp lại một lần nữa: "Nằm mơ?"
Cô nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Cảm giác rất không chân thật, giống như nằm mơ..."
Lời còn chưa dứt, người trước mặt nâng cái ót của cô ấn tới phía mình một lần nữa, dùng hành động thực tế chấm dứt lời của cô.
Lại một nụ hôn giống như ảo mộng.
Cho đến khi cô đỏ bừng cả khuôn mặt cũng sắp không thở nổi thì Nghiêm Khuynh mới hơi thả tay ra, trả lại thời gian cho cô bình phục hô hấp, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu: "Hiện tại thế nào?"
Cô còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trạng thái mê man vừa rồi, tiếp tục như đi vào cõi thần tiên xa xôi phát ra một từ đơn mù mịt: "... À?"
Nghiêm Khuynh dính vào bên tai cô nói: "Hiện tại thế nào, có còn cảm thấy giống như nằm mơ hay không?"
Cô sắp gật đầu, lại nghe anh bổ sung một câu: "Nếu như vẫn cảm thấy như nằm mơ, anh không ngại một lần nữa, để cho em cảm thấy chân thật một chút nữa."
Lần này, từ đầu đến chân Vưu Khả Ý đều muốn cháy lên rồi. Cô cuống quít gật đầu, "Chân thật, chân thật, đặc biệt chân thật..."
Nói xong, tiếng nói lại biến mất, thời khắc như vậy cũng không thích hợp lúng túng.
Mỗi một phút chăm sóc giữa người yêu đều là thời gian khắc cốt ghi tâm.
Cô đánh bạo đưa tay vuốt ve lông mày Nghiêm Khuynh một chút, sau đó dọc theo hình dáng lông mày trượt một đường đến mắt, thì thào nói: "Lông mi thật dài..."
Cô khẽ vuốt ve lông mi dày thon dài của anh một lần lại một lần, sau đó không nhịn được nhỏ giọng cười lên: "Khi còn bé lông mi của em rất ngắn, cũng rất hâm mộ lông mi dày của chị, giống như bàn chải nhỏ."
Nghiêm Khuynh dừng một chút, sau đó để sát vào mặt của cô, mí mắt nhẹ nhàng dán lên gò má của cô, trừng mắt nhìn.
Hiếm khi anh nghịch ngợm một lần, giờ phút này lại như đứa bé mỉm cười nhỏ giọng hỏi cô: "Vậy anh thì sao? Cũng giống như bàn chải nhỏ sao?"
Cô cảm thấy nhột, không ngừng cười khanh khách, lại không dám quá lớn tiếng, chỉ có thể đưa tay giữ mặt của anh, "Không phải bàn chải nhỏ, là bàn chải lớn, loại đánh giày da kia!"
Nghiêm Khuynh làm ra vẻ muốn đưa tay nâng chân của cô: "Vậy thì tốt, anh đánh giày giúp em."
Vưu Khả Ý vội vàng đẩy anh ra, vừa đẩy vừa cười, nghĩ một đằng nói một nẻo kêu: "Đừng làm rộn, đừng làm rộn!"
Nhưng kỳ thật sâu trong nội tâm cũng là trạng thái vô cùng mừng rỡ, thoải mái lại sung sướng, anh không phải là côn đồ, cô cũng chỉ là bạn gái của anh. Giữa hai người không hề có khoảng cách, bất kể là tứ chi hay trong lòng.
Náo loạn một lúc lâu như vậy, cuối cùng Nghiêm Khuynh bắt được cánh tay của cô, nhỏ giọng cười nói: "Được, được, không lộn xộn."
Anh móc chìa khóa ra mở cửa, ở trong khoảnh khắc có ánh sáng thì quay đầu lại nhìn cô: "Muốn vào ngồi một chút không?"
Trên gò má anh có một vệt đỏ ửng hiếm thấy, nhàn nhạt nhàn nhạt, giống như hoa đào ba tháng.
Ánh mắt của anh sáng giống như bảo thạch sáng chói, thiêu cháy người lại vừa mê hoặc lòng người.
Anh như vậy thì người ta từ chối như thế nào?
Vưu Khả Ý bước vào phòng, thuận tay khép cửa lại, đồng thời đưa tay mở tủ giày, cô mỉm cười hỏi anh: "Đôi dép mua cho em lần trước vẫn còn chứ?"
Nghiêm Khuynh nói: "Vẫn còn ở đó."
"Giữ lại làm gì?" Cô cố ý hỏi, "Là sớm mưu tính trước sẽ lừa gạt em đến tay, sau này còn có thể tiếp tục đi đôi dép kia?"
Nghiêm Khuynh thấy động tác của cô tự nhiên đá rơi giày da nhỏ trên chân xuống, đi trong đôi dép lê, khi ngẩng đầu trong mắt có vẻ ranh mãnh, vì vậy cũng cố ý lắc đầu một cái, trả lời nói: "Không có mưu tính trước, chẳng qua là cảm thấy sớm muộn thì cái nhà này cũng sẽ có phụ nữ bước vào, đôi dép kia cũng vẫn còn công dụng."
Mặt của Vưu Khả Ý xụ xuống trong nháy mắt.
Cho nên nói để dép đến hôm nay chỉ vì bất cứ người phụ nữ không biết tên nào đó tới đi nó?
Cũng không phải vì cô mới tồn tại đến nay?
Cô tức giận mà đá rơi dép trên chân, đi chân không ở trên sàn nhà lạnh lẽo, đi một mạch đến trên ghế salon, trong miệng còn nhớ kỹ: "Không phải cho em thì em không đi, em chỉ đi những thứ đặc biệt chuẩn bị cho em!"
Sau đó trong lòng cũng suy nghĩ: Anh được đấy Nghiêm Khuynh, lại có thể sớm tính toán để cho phụ nữ bước vào cái nhà này, còn đi dép em từng đi qua!
Chỉ là đi tới đi lui, người đàn ông đuổi tới từ phía sau ỷ vào ưu thế chân dài đột nhiên xách cô lên.
Cô a một tiếng theo bản năng, ngay sau đó liền bị người ôm dưới nách nâng ở giữa không trung, hai chân cách mặt đất.
"Trên đất lạnh, ngoan, không nên đi chân không." Nghiêm Khuynh giống như đối phó đứa bé cứng đầu cứng cổ, không để ý cô duỗi chân kháng nghị, trực tiếp xách cô đến trên ghế sofa, sau đó trở lại nơi cửa trước ôm dép tới đây, "Đi vào."
Vưu Khả Ý bị xem như đứa bé, cũng định làm chuyện đứa bé phải làm, nằm trên ghế sa lon thì bắt đầu đạp loạn hai chân.
"Không đi không đi không đi không đi..."
Ít khi cô tùy hứng, trước kia bởi vì không có đối tượng để tùy ứng, bây giờ bởi vì tuổi quá lớn không có tư cách tùy hứng. Nhưng phương thức đối đãi của Nghiêm Khuynh khiến cho cô cảm thấy mình chính là một đứa bé, có thể hành động tùy ý không cố kỵ gì làm chuyện mình muốn làm, làm nũng theo ý mình.
Nghiêm Khuynh đứng ở trước mặt cô, nhìn dáng vẻ cô đạp loạn bộ hai chân như vậy, đột nhiên cười ra tiếng.
Anh hỏi cô: "Vưu Khả Ý, em đang làm cái gì? Đạp xe đạp sao?"
Vưu Khả Ý: "..."
Đạp xe đạp cái quỷ, rõ ràng người ta đang làm nũng!
Êm đẹp làm nũng bị anh nói như thế, thì có vẻ vừa kinh sợ vừa ngu xuẩn. Cô khóc không ra nước mắt dừng lại, u oán trợn mắt nhìn Nghiêm Khuynh một cái, sau đó không đạp nữa.
Nhà này vẫn vắng vẻ giống như lần đầu cô tới, trống rỗng, đồ dùng rất ít, hoàn toàn không có mùi khói lửa nhân gian.
Nhưng giờ phút này, cùng Nghiêm Khuynh cùng nhau ngồi ở chỗ này, tất cả lại giống như trở nên khác nhau rất lớn trong nháy mắt.
Cô không chút kiêng kỵ nói đùa với anh, còn hỏi trên người anh có bao nhiêu vết sẹo, đi ra ngoài sống mái với nhau bao nhiêu lần, có bao nhiêu lần lại bò ra từ trên con đường tử vong.
Nghiêm Khuynh cũng bình thản nói với cô, không có gì băn khoăn, cũng không giấu giếm gì.
Con đường này nhất định đi rất gian khổ, nhưng anh cũng không có gì oán trách, bởi vì ít nhất anh đi tới, đi tới hôm nay.
Song khi anh nghiêng đầu nghi ngờ nhìn tiểu thư mười vạn câu hỏi tại sao đột nhiên không có vấn đề kế tiếp thì mới phát hiện cô lại dùng một loại ánh mắt đau lòng nhìn anh.
Cô như đứa bé bị người lớn trách mắng, rõ ràng bị chém chính là cô, thoạt nhìn cực kỳ uất ức cũng là cô.
Nghiêm Khuynh dừng một chút, chợt như không có việc gì hỏi cô: "Vừa rồi em hỏi trên người anh có bao nhiêu vết sẹo sao?"
Vưu Khả Ý ngẩn ra, mờ mịt gật đầu một cái.
Vừa rồi cô hỏi vấn đề này thì Nghiêm Khuynh trả lời là: "Đếm không hết."
Sao nói đi nói lại, vấn đề lại vòng trở về rồi hả?
Vậy mà vấn đề này không thể quấy nhiễu cô bao lâu, bởi vì ngay sau đó, cô nhìn thấy Nghiêm Khuynh bí hiểm xoay đầu lại liếc nhìn cô một cái: "Nếu không..."
Âm thanh kéo dài chút, cô dựng lỗ tai lên.
Nghiêm Khuynh nhếch miệng, nói xong lời còn lại: "Nếu không, em giúp anh đếm một chút?"
Anh làm ra vẻ muốn vén quần áo lên.
Vưu Khả Ý kêu to"lưu manh" một tiếng, một cước đạp anh xuống ghế sa lon.
Nghiêm Khuynh cố ý phối hợp với cô, bị cô đạp xuống, lập tức ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, đồng thời liếc mắt nhìn cô, anh cúi đầu cảm thán: "A, thật sự là cô nhóc lợi hại!"
Trong mắt lại lộ ra nụ cười mơ hồ.
Nhìn cô hoạt bát sinh động như vậy, làm cho anh dễ chịu hơn nhiều so với dáng vẻ uất ức trước kia.
Anh đưa tay yêu thương vuốt vuốt tóc của cô, không nói ra lời: Đã từng bị tổn thương bởi vì thời gian trước kia, cũng đã trở nên rất khó nhặt lên một lần nữa, trí nhớ trong những năm kia cũng đều trở nên mơ hồ không rõ, nhưng nếu như những thứ đã trải qua làm em bị thương tổn, đó mới là chuyện đau khổ nhất của anh trong hiện tại.
Vưu Khả Ý vẫn còn chơi đùa, thế nhưng anh lại đưa tay kéo cô đến trước mặt, hôn trán của cô một cái.
"Thật tốt."
Cô lập tức không ầm ĩ nữa, chỉ ngây ngốc đỏ mặt, hỏi anh: "Cái gì thật tốt?"
Khóe miệng Nghiêm Khuynh cong lên, nụ cười ấm phải gọi lòng người cũng sắp hòa tan, "Có em ở đây, căn nhà vắng vẻ thê lương cũng trở nên sinh động rồi."
Lòng của Vưu Khả Ý lại bị đánh trúng.
Cô lại tiếp tục đỏ mặt, vừa lầm bầm lầu bầu nói: "Đại ca xã hội đen gì chứ, vốn chính là người đàn ông ấm áp thích nói lời tâm tình..."
"Vậy em thích người nào?" Anh hỏi rất nghiêm túc, tuyệt đối không biết cái gì gọi là xấu hổ.
Vưu Khả Ý chỉ có thể bụm mặt kêu to oa oa: "Không biết xấu hổ, dè đặt một chút sẽ chết sao?"
Ai biết Nghiêm Khuynh quả nhiên không biết xấu hổ, lại có thể không xấu hổ tiếp tục đến đẩy tay che mặt của cô ra, hỏi tới: "Anh đang hỏi em, thích người nào?"
Cô đỏ mặt chống lại ánh mắt đen như mực lại bao hàm ý cười của anh, rốt cuộc không thể nhịn được nữa rống lên: "Đều thích, đều thích được chưa?"
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn ở bên môi cô, nụ cười dần dần đậm: "Được."
Suy nghĩ một chút, lại không yên tâm bổ sung một câu: "Có lẽ luôn thích như thế đi."
Rốt cuộc Vưu Khả Ý không ngăn được cười lên ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com