Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Không biết là người nào bắt đầu cởi nút áo của người nào trước, khi dính ở lòng bàn tay không còn là vật liệu may mặc thật mỏng, mà là làn da nóng bỏng nguyên thủy nhất thì cũng là thời cơ tăm tối ở trong góc hành động.

Nghiêm Khuynh chống đỡ cô ở trên tường, hôn xuống một đường dọc theo khóe môi ấm áp.

Cằm. Cổ. Xương quai xanh.

Da thịt mềm mại tinh tế giống như xoa độc dược trí mạng, mùi thơm của sữa tắm thành thuốc trợ tình tốt nhất.

Anh nghe thấy cô khẽ thở dốc ở bên tai, ngay cả không khí cũng xao động không yên.

Anh dựa vào toàn bộ giác quan làm chủ, che lòng bàn tay ở trên ngực trái của cô, chỉ cách da thịt rất mềm mại rất nhẹ mỏng, anh cảm nhận được thứ gì đập từng phát từng phát, yếu ớt như vậy, lại tràn đầy sức sống mạnh mẽ.

Anh yêu linh hồn giấu ở trong trái tim kia.

Nghĩ như vậy, anh cúi đầu hôn lên, khi chạm vào da thịt nhẵn nhụi thì toàn thân người trong ngực run lên.

"Nghiêm Khuynh..." Cô mơ hồ kêu tên của anh, giống như có chút ẩn nhẫn, rõ ràng muốn đẩy anh ra, thoát khỏi loại kích thích quá mức này, rồi lại không nhịn được ưỡn ngực lên nghênh hợp.

Cả người kéo căng, linh hồn cũng gây rối ở trong thân thể.

Đây là cái gì?

Cô biết rất rõ ràng, rõ ràng khát vọng, rồi lại không biết cũng chưa từng thể nghiệm rung động xa lạ như vậy.

Anh phát ra một từ đơn, giống như "Ừ", hoặc là cái gì khác, coi như hưởng ứng tiếng gọi của cô.

Môi lưỡi di chuyển theo bản năng, trong cơ thể giống như bị người ta đốt một cây đuốc, cháy sạch hoàn toàn lý trí của anh.

Anh vừa gặm vừa cắn, lực độ mút hôn lúc nhẹ lúc nặng, rốt cuộc Vưu Khả Ý không nhịn được trêu chọc như vậy, khẽ dùng lực đẩy anh ra, muốn men theo mặt tường mà chạy trốn.

Nhưng Nghiêm Khuynh không cho phép cô chạy trốn, kéo tay của cô lại, lại chống đỡ cô ở trên tường một lần nữa.

Lần này, không nghiêng không lệch, đúng lúc khuỷu tay của anh và mặt tường kề nhau, trong lúc vô tình đụng phải chốt mở của ngọn đèn trên đầu, trong nháy mắt bên trong phòng trở nên tối đen như mực.

Trong bóng tối, hai người đều không có hành động.

Phòng không có ánh đèn vốn là chất xúc tác tốt nhất để ý loạn tình mê hóa thành, vậy mà tối đen như vậy lại làm cho Nghiêm Khuynh dừng lại chốc lát, sau đó tỉnh táo không ít.

Anh vốn thuộc về bóng tối.

Anh vốn tồn tại trong thế giới không thấy được ánh sáng này.

Vậy rốt cuộc hiện tại anh đang làm gì? Cố gắng kéo cô vào thế giới không thấy được ánh sáng này sao?

Vưu Khả Ý vẫn còn ở trong ngực của anh, không nhúc nhích, hô hấp có chút nặng nề.

Tim của cô đập quá nhanh, trực tiếp truyền đến trong thân thể đang dính nhau chặt chẽ cùng với cô của anh.

Cô hơi khát vọng, lại hơi sợ, lúc này chỉ có thể lo lắng bấu víu bờ vai của anh, mờ mịt luống cuống mà kêu một tiếng: "... Nghiêm Khuynh?"

Là tiếng gọi rất nhỏ mà yếu ớt, giống như động vật nhỏ bị thợ săn bắt được, chỉ có thể lo sợ bất an mà ký thác toàn bộ hi vọng vào trên người anh.

Giờ phút này, Nghiêm Khuynh hoàn toàn tỉnh táo.

Anh trầm mặc chốc lát, đôi tay dời khỏi thân thể của cô, sau đó lui về phía sau một bước, không tiếp tục kề sát với da thịt của cô.

Vưu Khả Ý lại gọi anh một lần nữa: "Nghiêm Khuynh?"

Lần này là giọng điệu hỏi thăm và lo lắng.

Anh đứng tại chỗ một lúc, sau đó nhặt áo sơ mi của anh từ trên mặt đất lên, lúc phủ thêm giúp cô thì tận lực tránh tiếp xúc thân thể cùng với cô. Trong bóng tối, anh cúi đầu chống lại tròng mắt sáng không từ bỏ của cô, nhỏ giọng nói: "Mặc vào, mặc quần áo vào."

"Sao vậy?" Giọng nói của cô rất căng thẳng, không hiểu xảy ra chuyện gì, tại sao anh dừng lại, chỉ có thể hoang mang đưa tay níu cánh tay của anh lại, "Tại sao... Tại sao dừng?"

Nghiêm Khuynh đang chần chờ nên đáp lại như thế nào.

Cô lại cực kì hoảng hốt, lập tức nhào vào trong ngực của anh, đôi tay gắt gao vòng chắc hông của anh, lo lắng gọi tên của anh.

Bị cô ôm lấy lần nữa, cảm nhận thân thể mềm mại dính anh thật chặt, Nghiêm Khuynh cứng ngắc trong nháy mắt.

Thân thể của anh đã sớm có biến hóa, nhưng giờ phút này cũng chỉ càng thêm rõ ràng thôi.

Anh chỉ có thể dùng sức kéo Vưu Khả Ý ra, cúi đầu khàn giọng nói với cô: "Vưu Khả Ý, còn chưa tới ngày đó."

Cô hỏi anh: "Ngày nào?" Trong đầu hỗn loạn thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, cô bắt được một cái trong đó, có chút bừng tỉnh hiểu ra hỏi anh, "Ngày kết hôn? Anh... anh muốn để đến ngày đó?"

Cô chưa từng nghĩ Nghiêm Khuynh sẽ có tư tưởng như vậy, không hợp với thân phận của anh.

Nghiêm Khuynh lắc đầu một cái, giơ tay lên sờ sờ gò má của cô, có chút không bỏ vuốt ve chốc lát, nhẹ nói: "Không phải kết hôn."

"Đó là..."

"Là ngày anh rời khỏi con đường này, có thể cho em cuộc sống của một người bình thường."

"..." Cô thật sự không ngờ đáp án sẽ là như vậy, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp.

Trong bóng tối, người đàn ông trước mặt cúi đầu xuống thì thầm với cô.

"Nếu phải chờ tới ngày đó, anh chờ được. Đợi đến một ngày kia, anh có thể phụ trách cuộc sống của em, mới có thể muốn em."

Mới dám muốn em.

Mới nên muốn em.

Anh cũng không phải là chính nhân quân tử, sẽ không ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng có chuyện quá mức rõ ràng, giống như cuộc đời của anh không phải nói thay đổi là có thể thay đổi, giống như cuộc sống của người bình thường không phải anh muốn cho Vưu Khả Ý thì nhất định cho nổi.

Những thứ kia đều cần thời gian.

Mà trong thời gian nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường như vậy, cũng không ai biết có phải chỉ cần ý chí đủ kiên định là anh có thể chờ tới ngày đó hay không.

Nghiêm Khuynh tự nói với mình: không xác định kế hoạch chỉ có thể gọi là ảo tưởng, anh không thể dùng danh nghĩa ảo tưởng làm ra chuyện không có cách nào sửa đổi đối với cô.

Anh không thể làm ra quyết định để cho cô hối hận cả đời.

Cho nên anh khàn giọng nói với cô ở trong bóng tối: "Vưu Khả Ý, em chịu chờ anh, vậy anh cũng chờ được."

Tim của cô thiên hồi bách chuyển*, muốn nói cho anh biết không có vấn đề gì, cô tin tưởng ngày đó đều sẽ đến, hôm nay phát sinh tất cả đều là cô tâm cam tình nguyện.

*thiên hồi bách chuyển: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Nhưng cô há miệng, cuối cùng cũng không nói ra một câu.

Nhẫn nại của anh là bởi vì yêu.

Thì tại sao cô phải phá vỡ sự bảo vệ của anh đối với cô?

Vậy thì chờ đi, có một người yêu mến cô không giữ lại chút nào như vậy, cho dù muốn đợi đến trời tàn tận đất, cô cũng chờ được.

Cuối cùng, cô bị Nghiêm Khuynh dắt đến bên giường.

"Ngủ đi." Anh sắp xếp cô ở nơi đó, sau đó ngủ ở bên cạnh.

Cô muốn chui vào trong ngực Nghiêm Khuynh, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh biến hóa, chỉ có thể dừng lại ở vị trí của mình không hề đến gần anh nữa.

Nhưng Nghiêm Khuynh giống như cảm nhận được khát vọng muốn ôm chặt anh của cô, nhỏ giọng dặn dò một câu: "Đưa lưng về phía anh."

Cô trầm mặc chốc lát, im lặng làm theo lời anh nói, xoay người đưa lưng về phía anh.

Có lẽ đây là anh cần khoảng cách an toàn... Cô nghĩ như vậy.

Vậy mà sau một phút, hai cánh tay của anh lại vòng chắc thân thể cô, dùng lồng ngực rộng lớn dán lên lưng của cô. Thậm chí anh nhẹ nhàng hôn cái ót của cô một cái từ phía sau, sau đó ôm cô vào trong ngực, khẽ nói: "Ngủ đi, Vưu Khả Ý."

Cảm giác thật an ổn ấm áp.

Mới đầu trong bóng tối nghe tiếng hít thở của cô và anh giao hòa ở chung một chỗ, không phân rõ ai là ai. Sau đó cảm nhận tiếng tim đập từng phát từng phát của anh kề sát cô, cô chậm rãi ngủ thiếp đi.

Sau khi lớn lên được người ôm vào trong ngực ngủ như vậy lại là lần đầu, cô cảm giác mình là một động vật ngủ mùa đông, phía sau là ánh lửa ấm áp, làm cô liên tục không ngừng nóng lên.

Nhưng cảm giác an ổn lại không thể kéo dài thành một giấc ngủ nướng làm người ta yêu thích và ngưỡng mộ, ngủ đông vẫn bị một quả bom hẹn giờ đánh thức.

Sáu giờ rưỡi sáng, ngay khi Vưu Khả Ý còn đắm chìm trong mộng ấm áp thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng lại một tiếng gõ cửa.

Nói là tiếng gõ cửa thì quá nhẹ rồi, trên thực tế người ngoài cửa đặc biệt dùng sức gõ cửa từng phát từng phát, âm thanh vang dội, mười phần sức lực.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Nghiêm Khuynh đã mặc quần áo ở bên giường, đang mặc áo khoác lên người.

Quay đầu đối diện với tầm mắt của cô, Nghiêm Khuynh khẽ nói: "Có thể là quét dọn vệ sinh, em ngủ đi, anh đi mở cửa."

Cô không suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, đầu chui vào trong chăn.

Thậm chí cô nghĩ theo bản năng, phục vụ của khách sạn thật kém cỏi, sáng sớm như vậy đã quét dọn vệ sinh, gõ cửa còn dùng sức gõ như vậy...

Nhưng quá buồn ngủ, cô rất nhanh nhắm mắt ngủ tiếp.

Chỉ tiếc giấc ngủ này nhất định không có cách nào tiếp tục, bởi vì sau khi Nghiêm Khuynh mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa một người phụ nữ trung niên quần áo trang nhã đứng trên hành lang.

Người phụ nữ chừng ở bốn mươi mấy tuổi, mặc áo khoác ngoài bằng lông màu đen, nhìn qua được bảo dưỡng rất tốt, da bóng loáng trắng nõn, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều.

Giây phút đối diện với tầm mắt của anh, bà rõ ràng sững sờ, nhướng mày, nghiêng đầu nhìn số phòng cạnh cửa một cái theo bản năng.

1302... Cũng không có vấn đề.

Nhưng trước mắt tới mở cửa lại là một người đàn ông xa lạ.

Bà dừng một chút, bình tĩnh khách khí nói: "Thật xin lỗi, tôi gõ nhầm phòng."

Bà cũng không để ý tới Nghiêm Khuynh có phản ứng gì, đi vài bước về phía khác của hành lang, rất nhanh lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra bấm một dãy số.

Bà theo địa chỉ lấy từ quản lý của trung tâm đào tạo tìm tới cửa, không có lý do không tìm được Vưu Khả Ý.

Chẳng lẽ Vưu Khả Ý trở về trước?

Không để bà có quá nhiều suy đoán, bấm điện thoại rất nhanh.

Tiếng chuông điện thoại của Vưu Khả Ý là một bài hát tiếng Anh vui vẻ, đặt từ khi mua cái di động này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, cô quen thuộc, Chúc Ngữ cũng quen thuộc.

Mà giây phút điện thoại ở dưới gối đầu vang lên kia.

Nghiêm Khuynh đang đóng cửa.

Vưu Khả Ý còn ở trong giấc mộng không tỉnh táo.

Chúc Ngữ đứng gọi điện thoại ở trên hành lang.

Một hồi tiếng chuông vui vẻ rất nhanh kinh động ba người.

Động tác đóng cửa của Nghiêm Khuynh hơi dừng lại.

Vưu Khả Ý bỗng chốc mở mắt ra từ trong giấc mộng.

Trên hành lang thân thể Chúc Ngữ hơi chậm lại, không thể tin xoay người lại, đôi môi khẽ nhếch mà nhìn về hướng tiếng chuông vang lên.

1302.

Bà vừa mới gõ cánh cửa kia.

Người đàn ông xa lạ quần áo xốc xếch còn đứng ở phía sau cửa chỉ còn lại một kẽ hở.

Tiếng chuông chính là truyền tới từ nơi đó.

Khi Chúc Ngữ nặng nề đẩy cánh cửa còn chưa khép lại ra thì trong nháy mắt đó tim Nghiêm Khuynh đập mạnh và loạn nhịp.

Anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia mang theo vẻ mặt không thể tin lướt qua anh, không hề để ý đến ý tứ của anh, trực tiếp chạy vào căn phòng, sau đó toàn thân như bị sét đánh đứng ở trước giường.

Qua vài giây, thân thể của anh bỗng nhiên cứng đờ, rốt cuộc đoán được thân phận của người phụ nữ này.

Giờ khắc này, Vưu Khả Ý còn ở trong mộng, Nghiêm Khuynh còn đứng ở cửa chưa kịp đi vào, chỉ có một mình Chúc Ngữ ngây người như phỗng đứng ở trước giường.

Ai cũng không biết một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi Chúc Ngữ tìm ý thức về từ trong cơn chấn kinh, ngay giây đầu tiên phục hồi tinh thần, đột nhiên giơ túi xách bằng da trong tay lên cao, sau đó đập ầm ầm vào người trên giường.

Đó là người mẹ đang nổi giận hoàn toàn không có lý trí đập thật mạnh.

Bà chạy ngàn dặm tới tìm Vưu Khả Ý, bởi vì ngàn mắng vạn chửi, nhưng làm một người mẹ thì sao có thể để mặc cho con gái bị cuốn vào trong phiền toái? Bà sợ ngộ nhỡ học sinh gặp chuyện không may, Vưu Khả Ý sẽ bị liên lụy.

Con gái trẻ tuổi, không hiểu chuyện, cho nên bà làm mẹ không thể làm gì khác hơn là tự mình đến tìm cô, thuận tiện giải quyết triệt để chuyện trung tâm đào tạo ở đây.

Vậy mà bà tuyệt đối chưa từng nghĩ qua, một ngày kia đứa con gái mà bà gửi gắm hi vọng vô hạn lại nằm ở trên giường của một người đàn ông xa lạ.

Giờ khắc này, Chúc Ngữ hoàn toàn mất đi lý trí.

Mà Nghiêm Khuynh cũng không dự liệu được hành động xảy ra bất ngờ như vậy. Ở trong nháy mắt Chúc Ngữ giơ túi xách lên cao thì tim của anh giống như bị người ta giữ trong tay, ầm ầm nâng lên giữa không trung.

Anh gần như vọt tới bên giường theo bản năng, cố gắng ngăn cản hành động của Chúc Ngữ.

Nhưng dù sao khoảng cách mấy bước không nhanh bằng thời gian tay đập túi xuống.

Anh chỉ kịp chạy hai bước, đã nghe thấy một tiếng bịch, túi xách rắn da cứng đập vào thân thể Vưu Khả Ý mà không có dấu hiệu báo trước, cũng đập thật mạnh vào trong lòng của anh.

Vưu Khả Ý bị đau nhức đánh thức.

Cô khẽ kêu, mở mắt ra, giây đầu tiên nhìn thấy mẹ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Giờ phút này người mẹ chưa từng nói cười cẩu thả đang lấy một nét mặt thịnh nộ đến gần như dữ tợn nhìn cô, sau đó nhào tới vén chăn lên.

"Đứng lên! Con đứng lên!" Chúc Ngữ thét lên, cố gắng túm cổ áo của cô, vậy mà áo bó co dãn, vải dệt sơ sài, gần như không có biện pháp dùng lực túm đi. Vì vậy bà đổi thành giữ cánh tay Vưu Khả Ý thật chặt, dùng sức kéo cô, trong miệng vẫn là mấy câu nói kia, "Con đứng lên cho mẹ!"

Hình như tay bà ấy từ đôi tay của nghệ sĩ múa biến thành tay thôn phụ (phụ nữ nông thôn), giống như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, đột nhiên vô cùng mạnh mẽ.

Vưu Khả Ý chỉ cảm thấy cánh tay của mình cũng sắp gãy. Tay mẹ không chỉ giữ ở trên da của cô, móng tay còn cắm thật mạnh vào trong thịt.

Cô chỉ có thể vừa sợ hãi rồi hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc mơ ấm áp đêm hôm trước, vừa buồn bã cầu xin tha thứ: "Mẹ, mẹ buông con ra. Mẹ, con đau..."

Nhưng Chúc Ngữ đã hoàn toàn mất khống chế, bà lôi cánh tay Vưu Khả Ý một trước một sau liều mạng đong đưa, "Con ở đây làm cái gì? Con có biết con đang làm gì hay không?"

"Mẹ..." Vưu Khả Ý vừa khóc vừa gọi mẹ, liều mạng muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng giờ phút này hơi sức của bà cực kỳ lớn, mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không giải quyết được vấn đề.

Sau khi Nghiêm Khuynh xông lại thì cục diện hỗn loạn mới tạm dừng lại giữa chừng.

Anh bất chấp tất cả, chỉ xông lên túm Vưu Khả Ý, không chậm trễ chút nào kéo hai tay của Chúc Ngữ ra.

Vưu Khả Ý trốn phía sau anh theo bản năng, cũng không để ý mình đang giẫm chân không ở trên sàn nhà lạnh lẽo, chỉ hoảng hốt lo sợ muốn chạy trốn khỏi sự khống chế của mẹ.

Vì vậy trở thành Nghiêm Khuynh đứng ở giữa hai mẹ con.

Không khí ngưng trệ trong nháy mắt.

Sau đó Chúc Ngữ lạnh lùng quát lên với Vưu Khả Ý: "Cậu ta là ai?"

Vưu Khả Ý không nói gì.

Cô chưa tiêu hóa hết nỗi hoảng sợ của một phút trước, lại càng không hiểu tại sao tỉnh dậy, cảnh dịu dàng tốt đẹp trong mơ lại không tồn tại nữa, thay vào đó là mẹ xuất hiện ở đây.

Cô chỉ có thể đứng ngơ ngác ở chỗ đó, tất cả suy nghĩ đều bị người ta hút hết.

Giờ phút này, Nghiêm Khuynh mở miệng nói: "Dì, cháu tên là Nghiêm Khuynh."

Anh đưa tay ôm Vưu Khả Ý, nhìn Chúc Ngữ, vẻ mặt ung dung, nói từng câu từng chữ: "Cháu là bạn trai của Vưu Khả Ý."

Anh thay thế Vưu Khả Ý trả lời vấn đề này, đồng thời tư thế bảo vệ che cô ở phía sau, cho dù giọng nói rất lễ phép, nhưng trong ánh mắt có thứ mà bất kể như thế nào cũng không giấu được, ví dụ như bất mãn đối với Chúc Ngữ và đau lòng đối với Vưu Khả Ý.

Anh mang theo ẩn nhẫn tức giận nhìn Chúc Ngữ, lại ngại vì thân phận của bà nên không tiện phát tiết.

Sao Chúc Ngữ lại không nhìn ra thái độ của anh? Lập tức giận quá thành cười, cao giọng hỏi ngược một câu: "Tôi hỏi cậu sao?"

Nghiêm Khuynh nhìn bà không lên tiếng.

Bà đưa tay muốn kéo Vưu Khả Ý lần nữa, lại bị Nghiêm Khuynh đứng ra ngăn cản. Giờ khắc này, rốt cuộc bà không nhịn được đưa tay cho Nghiêm Khuynh một bạt tai nặng nề, tức giận mắng một câu: "Cậu là cái thá gì? Cút ngay cho tôi!"

Một tiếng bạt tai thanh thúy giống như dụng cụ thủy tinh đột nhiên nổ tung ở dưới nhiệt độ, bất ngờ lại giật gân.

Vưu Khả Ý sợ ngây người.

Giờ khắc này, cô cũng không để ý mình hoảng hốt lo sợ, sải bước từ sau người Nghiêm Khuynh ra ngoài, tiếng kêu bén nhọn: "Mẹ, mẹ làm gì đấy? Tại sao mẹ đánh anh ấy? Anh..."

"Vưu Khả Ý." Nghiêm Khuynh trầm giọng quát cô, kéo cô về sau lưng, bản thân vẫn ngăn ở giữa Chúc Ngữ và cô.

"Tại sao mẹ đánh cậu ta? Con hỏi tại sao mẹ đánh cậu ta?" Chúc Ngữ cao giọng giận dữ mắng mỏ, "Sao con không hỏi xem mình làm chuyện tốt gì? Vưu Khả Ý, con quả thật không biết xấu hổ! Còn nhỏ tuổi lại có thể thuê phòng với người ta! Mẹ dạy con 21 năm, những thứ này đều là mẹ dạy con sao? Con quả thật..."

"Đủ rồi!" Nghiêm Khuynh đột nhiên quát về phía bà, âm thanh không tính là lớn, nhưng từng câu từng chữ giống như phát ra từ trong lồng ngực, "Không nên nói nữa."

"Cậu là cái thá gì? Cậu bảo tôi đừng nói thì tôi liền không nói?" Chúc Ngữ giống như sư tử đang nổi giận, ước gì có thể dùng lời nói ác độc nhất thế gian để tàn nhẫn công kích người đàn ông ở trước mắt, bà chỉ vào lỗ mũi Nghiêm Khuynh, "Tôi giáo dục con gái của tôi, liên quan gì tới cậu? Cậu là lưu manh từ đâu tới? Chuyên hãm hại lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc! Cậu... cậu..."

Toàn thân bà cũng sắp mất khống chế, tiện tay nhặt máy sấy trên bàn lên, cũng không nhìn rõ mình đang cầm cái gì, trực tiếp đập về phía Nghiêm Khuynh.

Nhưng Nghiêm Khuynh không phải là Vưu Khả Ý, anh chỉ nhanh nhẹn nghiêng đầu qua bên cạnh, liền dễ dàng tránh thoát lần công kích này.

Máy sấy nện bịch một tiếng ở góc tường, âm thanh quả thật kinh thiên động địa.

Một đập không được, Chúc Ngữ càng thêm tức giận, lần này không chút nghĩ ngợi liền nhặt gạt tàn thủy tinh trên bàn lên, ý tứ rất muốn đồng quy vu tận.

*đồng quy vu tận: trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình

Vưu Khả Ý thét chói tai trong nháy mắt này, bất chấp tất cả nhào tới trước mặt Nghiêm Khuynh, Nghiêm Khuynh bất ngờ bị cô đẩy lui về sau một bước, trong nháy mắt này cái gạt tàn thuốc kia đập trúng trên ót của Vưu Khả Ý.

Vào giờ phút này, giọng nói của cô cũng thay đổi, cả người run lên, mềm nhũn ngã xuống chỗ Nghiêm Khuynh.

Hô hấp của Nghiêm Khuynh cũng bất động ở giờ phút này, chỉ có thể đỡ cô theo bản năng, toàn thân cứng lại.

Anh sợ ngây người, Chúc Ngữ cũng sợ ngây người.

Vách tường trắng xóa, ánh đèn trắng xóa, ga giường vỏ chăn trắng xóa, phòng bệnh trắng xóa.

Đối với bệnh viện, Chúc Ngữ có một loại cảm giác sợ hãi khó có thể kháng cự.

Bà đã từng là thiên nga nhỏ của đoàn văn công Hồng Biến, mang theo kiêu ngạo bẩm sinh diễn xuất xung quanh nhóm thủ trưởng. Mười phút trên đài, công sức mười năm dưới đài, bà dùng mười năm như một ngày của mình khắc khổ luyện múa đổi lấy danh hiệu là nghệ sĩ múa trẻ tuổi Đại Giang Nam Bắc của Hồng Biến.

Bà cũng không phải là đứa bé nhà giàu, mẹ sinh ba đứa bé, bà là chị cả, hai đứa em đều là con trai. Đều nói Hoàng đế thương con trưởng, dân chúng thương con út. Vì vậy bà là con gái lớn nhất lại là đứa bé nhà nghèo điển hình nên sớm biết lo liệu việc nhà, phải ở nhà lo trong lo ngoài chăm sóc em trai, giặt quần áo nấu cơm, lại muốn cố gắng luyện múa ở trong đoàn, muốn tạo ra thành tựu.

Bà có thể đi vào đoàn cũng là nhờ ba là nhân viên hậu cần của đoàn văn công, suốt ngày cầu xin ba nói với bà ngoại, mới giúp bà tranh thủ được cơ hội để bà múa một điệu trước mặt đoàn trưởng. Bà biết rõ mình tiến vào là không dễ dàng cỡ nào, vì vậy càng thêm cố gắng.

Vì trở thành người đứng đầu trong đoàn, mỗi ngày trời chưa sáng bà đã rời giường nấu cơm, sau đó gặm bánh màn thầu đạp xe đạp đến trong đoàn luyện múa. Buổi trưa lại phải đạp xe đạp chạy như bay về nhà nấu cơm cho em trai, có lúc muộn, ba mẹ về nhà sẽ quở trách bà.

Bà không thích nói chuyện, chỉ yên lặng nghe, nghe xong thì ra cửa, lại đạp xe đạp trở về trong đoàn luyện múa.

Dung mạo của bà xinh đẹp, dáng người tốt, từ nhỏ lại có thiên phú về múa.

Bà không cam lòng để cả đời trôi qua uất ức như thế, chăm sóc em trai, giặt quần áo nấu cơm, đạp xe đạp bôn ba giữa mơ ước và trên thực tế... Những thứ này cũng không phải do bà muốn.

Bà cũng vô cùng chán ghét những thứ này.

Bà muốn thoát khỏi tất cả chuyện này, bà muốn vĩnh viễn trở thành con thiên nga nhỏ trên sân khấu sáng lấp lánh.

Thời gian qua rất nhiều năm, rốt cuộc bà làm được.

Một khắc kia, bà múa ballet đơn xong trong tám phút ba mươi mốt giây ở trên sân khấu, nhón mũi chân lên chào cảm ơn, các sĩ quan dưới đài rối rít đứng dậy, mỉm cười vỗ tay.

Không có ai biết bà chờ đợi ngày này bao lâu.

Không ai biết vì tám phút ba mươi mốt giây này, bà nhón chân lên xoay tròn không biết mệt mỏi bao nhiêu ngày đêm trong phòng luyện tập.

Trong hốc mắt của bà lấp lánh nước mắt, mà đối với người xem dưới đài mà nói, cũng là một đôi mắt lóng lánh đầy mừng rỡ của cô gái nhỏ.

Không ai biết giờ phút gặt hái thành công cuối cùng thì chuyện bà muốn làm nhất lại là gào khóc.

Trong một năm sau đó, bà biểu diễn khắp nơi, làm quen với người chồng bây giờ, một giáo sư đại học.

Chồng bà có chút không quan tâm khói lửa nhân gian, thích sáng chế khoa học, nghiên cứu luận văn rất thành thạo. Nhưng chuyện này cũng không hề quan trọng, lỗ tai của ông mềm, chuyện gì cũng nghe bà, cũng không thích so đo, chuyện trong nhà đều giao cho bà làm chủ.

Người khác hâm mộ nói với bà:"Chúc Ngữ, cô thật tốt số, gà rừng trong ổ cũng có thể bay ra thành phượng hoàng, còn gả tốt như vậy!"

Trong thời gian một năm kia, bà thật sự cảm thấy mình tốt số.

Vậy mà tiệc vui chóng tàn, bà chưa bao giờ ngờ tới cuộc sống của mình lại chỉ huy hoàng trong một năm ngắn ngủi thế này.

Bà dùng mồ hôi mười năm đổi được giấc mộng của bà trở thành sự thật, nhưng thực hiện mơ ước sáng lạng như thế, sáng lạng đến mức giống như phù dung sớm nở tối tàn.

Nguyên nhân của sự cố sân khấu kia là bởi vì ngọn đèn. Sân khấu không lớn, lúc ấy bà đang nhảy từng bước từng bước, cách bên sân khấu còn khoảng cách hai bước.

Ngay ở một phút đó, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra tiếng nổ vang thanh thúy, bà ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, đã nhìn thấy ngọn đèn khổng lồ lung la lung lay rơi xuống chỗ bà.

Tất cả mọi người sợ hãi tiếng thét chói lên, mà ngay khi bà phục hồi tinh thần lại, không để ý nên ngã xuống trước mặt.

Ngọn đèn cũng không nện vào bà, nhưng bởi vì mất đi trọng tâm, bà té xuống sân khấu.

Sân khấu cao 2m, sau khi gót chân bà chạm đất, đứt dây chằng, xương hai chân gãy nặng.

Khi tỉnh lại, bà nằm ở trong phòng bệnh xa lạ, ở viện hai tháng.

Trong hai tháng, không ngừng có người tới an ủi cô, mọi người đều nói lời na ná như nhau.

"Thật nguy hiểm, may nhờ cô phản ứng nhanh, nếu không bị đèn đập trúng, thì không phải là bị vết thương đơn giản ở chân như vậy!"

"Đây cũng là trong cái rủi có cái may, đừng khổ sở, sẽ khá hơn thôi!"

...

Bà nghe được những lời như thế cũng muốn chết lặng.

Nhưng bên tai của bà lặp lại quanh quẩn lời bác sĩ nói với bà khi mới tỉnh lại: "Thật đáng tiếc, Chúc tiểu thư, mặc dù chân của bà có thể hồi phục, nhưng sau này cũng không thể múa lại."

Bác sĩ trẻ tuổi còn nói rất nhiều, ví dụ như những việc cần chú ý, ví dụ như hành động bình thường sẽ không có ảnh hưởng, ví dụ như trong lúc nằm viện phải tẩm bổ và uống thuốc đồng thời tiến hành trị liệu, ví dụ như...

Bà không nhớ rõ những câu không quan trọng kia, bởi vì bà chỉ nghe lọt được một câu nói kia.

"Sau này cũng không thể múa lại."

Tất cả mọi người đều nói bà may mắn cỡ nào, có thể nhặt về một cái mạng là thật sự không dễ dàng, nhưng trong hai tháng này, trong đầu của bà chỉ có một suy nghĩ: giấc mơ của bà sụp đổ.

Cuộc đời của bà đã bị phá hủy.

Đời này chuyện duy nhất mà bà am hiểu, chuyện duy nhất mà bà yêu thích tha thiết là múa cũng mất đi, bà nhặt về một cái mạng thì có ích lợi gì?

Không thấy con thiên nga nhỏ kia nữa.

Từ nay về sau, bà lại chỉ có thể trở về làm Chúc Ngữ trước kia, giặt quần áo nấu cơm, đây chính là toàn bộ cuộc sống của bà.

Cho đến khi bà có đứa bé, cho đến khi bà nhìn thấy con gái của mình nhảy múa nhanh nhẹn ở trước mặt bà.

Một phút kia, ánh mắt ảm đạm của bà đột nhiên sáng lên.

Máu sôi trào trong nháy mắt, quá nhiều cảm xúc tràn ngập ở ngực, suýt nữa kêu gào làm nổ tung trái tim của bà.

***

Giây đầu tiên khi Vưu Khả Ý mở mắt ra, nhìn thấy mẹ của mình.

Bà lấy một loại dáng vẻ nhã nhặn lịch sự chưa bao giờ có ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng mà mơ màng, giống như đang ở trong hồi ức cách xa chục năm.

Bà ngồi ở chỗ đó, ánh mắt rơi vào trên người Vưu Khả Ý, rồi lại giống như xuyên thấu qua con gái nhìn thấy cái gì khác.

Vưu Khả Ý khó khăn há miệng muốn gọi bà, chợt cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt sau ót, vì vậy tiếng mẹ kia biến thành tiếng rút khí khi bị đau.

Giờ khắc này, cô bỗng nhiên nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra trước kia hôn mê, bất kể như thế nào thì tiếng mẹ kia cũng không gọi ra miệng được.

Nghiêm Khuynh đâu?

Nghiêm Khuynh ở đâu?

Cô hốt hoảng muốn quay đầu nhìn xem mình đang ở đâu, nhưng đầu đau như muốn vỡ tung, cô cũng sắp khóc ra thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com