Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1 - 4

"Haru-chan, đến lúc rồi."

Tiếng ồn ào từ phòng cô dâu bị một tiếng gọi khác cắt đứt. Tất cả quay người về phía cửa, một người phụ nữ xinh đẹp mặc trên người bộ kimino trang trọng, mái tóc nâu được búi gọn, gương mặt xinh đẹp được năm tháng phá lệ bỏ quên, có thể nhìn thấy rõ Chiharu thừa hưởng hoàn toàn nét đẹp từ người này.

Chiharu kéo váy bước tập tễnh về phía mẹ, lại được mẹ dang tay đỡ lấy. Sắp đến giờ lễ bắt đầu, cô dâu cũng nên chuẩn bị ra rồi.

Cả bọn hiểu ý bước ra khỏi phòng, trước khi rời đi cô bạn với đôi mắt phỉ thúy quay lại ôm chầm lấy Chiharu rồi siết một cái thật chặt, nhẹ nhàng nói: "Nguyện cho cậu trên bàn có hoa, trong chén có trà, ngày mưa có ô, đêm tối có đèn. Nguyện cho cậu thanh đạm không tranh, một đời có người lương thiện bầu bạn."

Bật cười đáp lại cái ôm, Chiharu nói: "Xin nhận lời chúc phúc của cậu."

Chiharu được mẹ đưa cho bó hoa cẩm tú cầu màu hồng - loài hoa yêu thích của cô bé. Sau đó cô bé được mẹ dẫn đi đến lễ đường, hành lang vắng người chỉ có hai mẹ con. Cửa sổ sát đất ở một bên được nắng ấm chiếu rọi qua. Cái bóng cửa khung cửa sổ in lên hai con người nhỏ bé, chỉ có tiếng leng keng từ chiếc lắc chân vang lên. Màu tím và hồng của những bông hoa được trang trí khiến con đường này như đang dẫn ta vào xứ sở cổ tích.

Yukiko dìu cô con gái của mình bước đi, chợt lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Thật giống như hồi con còn bé vậy. Khi con mới chỉ tập đi được vài bước, mẹ cũng đã nắm tay con dắt từng bước đi tới chỗ Yu-chan." 

"Khi đó con và Shin-chan rất bám lấy ba, thật khiến mẹ ghen tị mà."

"Vào năm khi biết mình mang thai, lần nào mẹ đi siêu âm cũng cho thấy chỉ có một đứa trẻ. Cho đến khi vào phòng sinh, rồi con xuất hiện, sau đó là Shin-chan."

Nói đến đây, cựu minh tinh màn bạc che miệng cười khúc khích rồi nói: "Vốn con mới là đứa ra đời trước, nhưng vì Yu-chan thương con gái hơn cho nên mới để Shin-chan làm anh, cốt là để thằng bé bảo vệ em gái. Dòng máu của gia tộc đúng cố chấp đến kì lạ."

"Mẹ còn nhớ khi con mới ra đời, con nhỏ bé hơn Shin-chan rất nhiều. Điều này làm mẹ lo lắng không thể giữ được con đến năm ba tuổi, nhưng thật may là con vẫn ở lại với chúng ta. Con giống như một đặc ân mà ông trời ban cho mẹ vậy."

"Khi mới chỉ bi bô tập nói, mẹ đã mong con sẽ gọi ba hay gọi mẹ. Nhưng cả hai chúng ta đều không nghĩ tới con lại gọi 'anh trai' đầu tiên. Cứ như thế giới của con chỉ có duy nhất Shin-chan vậy."

"Con và Shin-chan lúc nào cũng nắm tay nhau không rời. Mẹ còn nghe kể lại, khi sinh con ra, hai đứa đã nắm lấy nhau rồi."

"Đến năm con bảy tuổi phải xa gia đình, mẹ từng bước dắt tay con trên con đường diễn xuất, truyền lại cho con những kinh nghiệm mà mẹ đã tích lũy được, lại cho con một người cô giáo khiến con tự hào. Không phụ sự kỳ vọng của mẹ, con đã trở thành một diễn viên xuất sắc... tuy rằng hiện giờ con không thể đi tiếp con đường này."

Ngừng lại một chút, Yukiko nắm chặt hơn bàn tay nhỏ nhắn kia thêm chút nữa rồi tiếp tục.

"Được nhìn con lớn lên, từ một đứa trẻ cho đến khi trưởng thành. Nhìn con gặp những rắc rối sau đó học cách giải quyết chúng một cách suôn sẻ. Nhìn con có được ánh hào quang, có được những giải thưởng danh giá sau nỗ lực không ngừng nghỉ."

"Thành tựu lớn nhất đời này của mẹ chính là hai đứa."

"Những trò nghịch ngợm của hai đứa tuy khiến mẹ giận nhưng lại rất vui, nhờ có hai đứa mà mẹ đã trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian."

"Cho nên, Haru-chan, con hãy thật hạnh phúc nhé."

Chiharu nắm chặt tay mẹ run rẩy không ngừng, gương mặt xinh đẹp nay đã rưng rưng nước mắt, cái mũi đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào mãi sau mới thốt ra một câu, gật đầu chắc nịch: "Vâng."

Đến cửa chính, ông Yusaku cùng Shinichi đã đứng đợi sẵn ở đó. Anh trai cô bé thật sự rất đẹp đó, tóc được vuốt gọn sang một bên để lộ cái trán cao, mặc bộ vest chỉnh tề do cửa hàng may yêu thích làm. 

Câu vươn tay đỡ lấy người em gái sinh đôi của mình. Đôi mắt xanh lam đá quý nhìn về người con gái trong bộ váy cưới, Chiharu đã trở thành một cô gái đẹp đẽ không ai sánh bằng.

Shinichi cúi đầu tựa trán mình với em gái, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc, cất giọng: "Một nửa sinh mệnh của anh, anh chúc phúc cho em có một quãng đời bình an."

Mỉm cười áp hai bàn tay của mình vào gương mặt đối diện, Chiharu đáp: "Một nửa sinh mệnh của em, em hứa với anh, Kudo Chiharu sẽ như lời anh nói."

Sợi dây liên kết không thể tách rời giữa cặp song sinh, trở thành thứ duy nhất giúp xác minh được tâm tình của đối phương, cũng cảm nhận được người đó vẫn còn tồn tại. Chúng ta không cần phải nói gì nhiều, tự bản thân có thể cảm nhận được tâm tình người kia ra sao.

Ông bà Kudo ở bên cạnh lui ra cho cặp song sinh một khoảng trống, lại thấy hai anh em tình cảm thắm thiết, Yukiko không khỏi cảm thán: "Hai đứa trẻ nhà mình đã lớn thật rồi."

Ông Kudo ánh mắt hiền từ, kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, đều đã trưởng thành."

Shinichi nhìn về phía ba, ông hiểu ý tiến lên phía trước. Cậu cầm tây em gái đặt vào bàn tay to lớn kia. Nhìn cánh cửa trước mặt, đằng sau cánh cửa này là một người đàn ông sẽ cùng công chúa nhà Kudo đi đến cuối cuộc đời.

Cửa chính mở ra, xung quanh là những quan chức cấp cao cùng gia đình thân thiết. Chiharu khoác lấy tay ba bước đi về phía trước, tay cô bé căng thẳng nắm chặt lấy bó hoa cẩm tú cầu. Khăn voan trắng mỏng manh khiến cô bé chỉ nhìn được bóng người mờ mờ của vị thanh tra tài năng kia.

Chiharu siết chặt lấy bó hoa, cô bé lo lắng quá, lần đầu đi diễn còn không hồi hộp như thế này.

Ông Kudo nâng tay con gái đưa đến người đàn ông tóc vàng, môi mấp máp mà chỉ có ba người nghe được.

Hôm nay, ta trao cho con công chúa nhỏ quý giá của nhà Kudo, hãy trân trọng con bé.

Người đàn ông tóc vàng lặng lẽ gật đầu, đôi mắt tím kiên định nhìn vào người đã che chở cho Chiharu suốt nửa quãng đời.

Ba cầm bàn tay đang căng thẳng của con gái trao cho người đàn ông tóc vàng. Làn dã sẫm màu xoa nhẹ màu trắng nõn, như an ủi cho cô dâu của mình. Bàn tay to lớn kia vén khăn voan lên, để lộ gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ vì ngại ngùng. Thấy chú rể đang nở nụ cười thỏa mãn cùng vui mừng khi đã nắm được bảo bối trong tay.

Xung quanh là những ánh mắt đổ dồn vào hai nhân vật chính. Cặp đôi đẹp đẽ tựa như thiên sứ được Chúa trời ban phước. Bọn họ gặp gỡ, quen biết, phải lòng, rồi xa cách... Nhưng sợi dây định mệnh giữa hai người chưa từng đứt đoạn, họ lại gặp nhau, yêu thương, thề nguyện.

Em hứa giữ lòng chung thủy với anh.

Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe.

Hứa yêu thương và tôn trọng anh...

Hứa yêu thương và tôn trọng em...

Mỗi ngày đến suốt cuộc đời này.

Tiếng vỗ tay cùng lời chúc phúc vang lên không ngừng, đàn bồ câu trắng bay lên bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu rọi khắp lễ đường.

Vừa của cha sứ dứt lời, Rei đã nâng bàn tay trái của Chiharu lên, đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út, đôi con người tím nhìn sâu vào màu sắc xanh lam, cười nói: "Cảm ơn em đã đến với cuộc đời của anh."

Nhìn cô gái của mình nở nụ cười tự tin, trong đôi mắt cũng chỉ có mình anh. Chiharu dùng hai bàn tay nắm lấy bàn tay đang nâng lên, cong môi cười: "Nửa đời còn lại, xin được chỉ giáo."

Cánh hoa đào không còn lẻ loi một mình, đã có một mùa xuân đi tới, dang rộng cánh tay ôm chặt lấy cánh hoa cô độc. Đúng như cái tên của mình, Chiharu - mùa xuân không kết thúc.

Từ nay về sau, mùa xuân này sẽ chỉ thuộc về một mình Furuya Rei.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com