Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

121-125


Chaeyoung tự nhiên nhìn thấy lửa nóng trong mắt Lisa, mà nàng vừa bị phát hiện trộm vẽ cô, bức tranh giường chiếu cực kỳ lớn mật kia khiến Chaeyoung vốn hỉ nộ không hiện ra sắc hoàn toàn xấu hổ.

Nàng bị Lisa ôm, hoàn toàn không biết phải biện minh như thế nào, nhưng càng vô tội vô thố như vậy, trong lòng Lisa càng ngứa ngáy.

Lisa cúi người đến gần nàng: "Bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?"

Chaeyoung hạ giọng: "Ừm, đều lau xong rồi, chỉ còn thư phòng."

Lisa sáng quắc nhìn nàng: "Vậy ga trải giường đã thay chưa?"

Ngực Chaeyoung nghe thấy liền căng thẳng, không nhịn được nuốt nước miếng, tai càng ngày càng nóng, không dám đáp lại Lisa.

Lisa ôm đầu nàng lại, khẽ cười nói, "Chị đã nói với em, trước chị không chọn làm doanh nhân, mà là vẽ tranh, cho nên chị cũng có thể vẽ thời điểm em đẹp nhất. Nhưng chị cần phải hồi tưởng lại một chút."

Chaeyoung nhìn cô nghiêm túc nói ra ý đồ, vốn dĩ còn ngượng ngùng nhưng hiện tại lại có chút buồn cười, nhìn Lisa: "Vốn dĩ cho rằng chị không còn muộn tao, nhưng vẫn là quanh co lòng vòng, chị muốn làm cái gì nói thẳng không được sao?"

Ánh mắt Lisa khẽ động, chỉ nhìn Chaeyoung như thế, Chaeyoung có thể thấy rõ bộ dáng của chính mình phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp kia, sáng ngời như sao trời. Sau đó nàng nở nụ cười, bộ dáng trong đôi mắt xinh đẹp cũng cười. Cho nên một mảnh sao trời kia lập tức lập lòe, rất mê người.

Cô cười hôn nàng, mất đi gấp gáp vừa rồi, lại càng thêm ôn nhu câu nhân, Chaeyoung vô lực phản kháng, nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy không tự chủ được.

Lisa vừa hôn vừa đưa nàng ra khỏi thư phòng, hai người một đường dây dưa vào phòng ngủ. Phòng ngủ rất sạch sẽ, ga giường đã được thay. Lúc này, tiết trời đã là xuân hạ, ánh mặt trời tràn vào trong nhà từ cửa sổ kính sát đất của ban công, mang đến hơi ấm nhàn nhạt cho căn phòng.

Hai người đã cởϊ áσ khoác, tùy ý rải rác trên sàn nhà bằng gỗ, Lisa vươn tay đóng rèm cửa, trong khi hôn nàng, cô đã cởi cúc áo sơ mi.

Khi ngón tay chạm vào cúc áo của Chaeyoung, Chaeyoung thở hổn hển chống lại cô: "Hiện tại vẫn là ban ngày."

Lisa nhìn nàng một cái, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ, có chút ủy khuất nói: "Là em trêu chọc chị, hiện tại là mười giờ, còn có tám giờ nữa mới tối, chị không chờ được."

Chaeyoung vừa tức giận vừa buồn cười: "Như thế nào là em trêu chọc chị, rõ ràng là chị..."

Lisa nhìn nàng, rồi chậm rãi thối lui, cô đang mặc một chiếc áo len dệt kim cùng một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong, chiếc áo len dệt kim đã bị lôi kéo lộn xộn. Cô nhìn Chaeyoung, dùng hai tay vén chiếc áo len lên, sau đó từng chút cởi ra.

Áo bị xốc lên cũng mang theo áo sơ mi, cho nên vòng eo xinh đẹp cân đối hoàn toàn lộ ra trước mắt Chaeyoung, còn có cái rốn đáng yêu khiến Chaeyoung đỏ mặt.

Sau khi cởϊ áσ len, cô lại làm trò cởi từng cúc trước mặt Chaeyoung, Chaeyoung muốn dời mắt đi chỗ khác nhưng lại không được, khi cởi cúc thứ ba trên ngực, lộ ra xương quai xanh lớn còn có nội y màu lam nhạt, Chaeyoung hoàn toàn đầu hàng, bước lên phía trước dán sát vào người cô, sau đó trực tiếp ngẩng đầu lên hôn cô.

Bên tai là tiếng cười nhẹ xen lẫn tiếng thở dốc của Lisa, mang theo một cỗ ý vị đã thực hiện được. Sau đó, Chaeyoung bị lảo đảo mà lùi lại mấy bước, một lúc sau liền bị đè ở trên giường, rất nhanh hai người thẳng thắn đối mặt với nhau.

"Chị... chị học cách câu dẫn người từ khi nào vậy... ưʍ."
Người đẩy động tác ôn nhu đi vào, Chaeyoung hoảng hốt, ôm cô đứt quãng lên án.

Lisa nhìn vẻ mặt của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng tâm động vạn phần, vô luận là bao nhiêu lần cô đều luyến tiếc dời mắt, động tác từ nhẹ chậm chạp đến dồn dập, giọng nói của Chaeyoung có chút vỡ.

Lisa ôm nàng, nỉ non nói: "Bởi vì có người nói, giả vờ đáng thương, câu dẫn cô ấy, nếu không được, vậy câu đến khi cô ấy không nhịn được."

Sau đó, Chaeyoung cũng không có tâm tư nghe Lisa nói cái gì, cả người nàng đều bị Lisa cẩn thận nhấm nháp từ trong ra ngoài, không có đường cự tuyệt.

Không biết qua bao lâu Chaeyoung mới tỉnh lại, một vài tia nắng vui sướиɠ len qua khe hở trên rèm cửa trong phòng, chiếu vào cánh tay trần của người bên cạnh.
Chaeyoung quay đầu nhìn Lisa đang ôm mình, mím môi, trong lòng không khỏi mắng thầm, lại bị xú muộn tao này ăn sạch. Nàng đã tỉnh, sao còn có thể ngủ được.

Chaeyoung trẻ con vươn tay nhéo mũi cô cho đến khi Lisa mỉm cười tóm được tay nàng, đặt ở giữa môi mình.

"Dậy rồi, đói bụng không?" Lisa nhìn thời gian, đã hai giờ chiều. Vừa dứt lời, bụng Chaeyoung rất phối hợp mà kêu lên.

Chaeyoung xấu hổ thu mình vào trong chăn, Lisa bật cười vừa muốn nói thì bụng của chính mình cũng kêu to lên, làm loại chuyện này thật sự là hao tổn sức lực.

Lisa xấu hổ đến lợi hại, Chaeyoung nhân cơ hội ló đầu ra cười nhạo cô, Lisa bất lực nhéo nhéo khuôn mặt ngủ đến phấn nộn của nàng: "Muốn ăn gì, nếu đói quá thì chị làm mì sợi, cà chua mì trứng, hay mì thịt ti nấm?"
Chaeyoung giống như tiểu tức phụ co ro dưới chăn bông, nhìn Lisa nhặt quần áo trên đất lên mặc vào, sau đó nói: "Em muốn mì thịt ti nấm."

Tủ lạnh trong bếp đã có mì tươi, Lisa nhìn quả cà chua trước mặt, nghĩ đến việc lột vỏ cà chua bằng nước sôi rồi trực tiếp đập dập, cuối cùng cho mì vào trộn.

Lấy dao cắt sợi mì thật mỏng, lập tức bận bịu cắt thịt và nấm. Lisa nấu mì giỏi nhất, rất nhanh nước súp sôi lên, cô cho sợi mì màu đỏ nhạt vào. Nước canh nấu với nấm và thịt xé nhỏ tươi ngon đến rớt cả lưỡi, sợi mì đỏ sau khi chín lên màu càng đẹp mắt, chan nước xong, cho nấm và thịt lên trên, đặt một vài lá rau nhỏ trên đó, thoạt nhìn hương vị đều đầy đủ.

Chaeyoung mặc quần áo đi ra, nhìn Lisa bưng lên bàn, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: "Thật đẹp a, chị làm càng ngày càng giỏi."
Lisa đưa mặt qua, câu môi cười: "Đều là do chị làm mì trường thọ cho em mà luyện ra, em nếm thử xem, chị cho thêm nước cà chua cho nên mì có màu hồng."

Khi Chaeyoung chuẩn bị ăn, cô lại cầm cải thảo đi: "Cái này chị chỉ để trang trí thôi, để chị ăn là được rồi."

Chaeyoung nhẹ nhàng nhấm nháp mì, ánh mắt mang theo ý cười, thỉnh thoảng nhìn Lisa đang nhìn mònh chằm chằm. Bị cô nhìn quá lâu, Chaeyoung bất lực ngẩng đầu lên: "Mì rất ngon, chị cũng mau ăn đi, sẽ nở."

Lisa cười ấm áp, thong thả ung dung ăn mì, sợi mì rất dai, cà chua hơi chua, cùng nước canh cho vào trong miệng rất ngon, thực sự rất hoàn mỹ.

Ăn mì xong, Lisa nghĩ đến một chuyện, nói: "Chaeyoung, hiện tại mọi chuyện đã ổn định rồi, khi nào em rước mẹ về?"
Chaeyoung sững sốt: "Mẹ?" Phản ứng lại Lisa nói là Mẹ Park, mặt Chaeyoung đỏ lên: "Em đang chuẩn bi liên lạc với bà ấy, dạo gần đây thời gian bận rộn nhất đã trôi qua, em đang cân nhắc dành thời gian tự mình đi một chuyến, mẹ em còn cần em thuyết phục bà ấy."

"Được, em quyết định đi, chị đi cùng em." Lisa nói rất tự nhiên, tựa như vẫn luôn đặt chuyện này ở trong lòng, Chaeyoung nhìn cô cúi đầu ăn mì, ánh mắt nhu hòa xuống, bên trong ôn nhu giống như một vũng thanh tuyền.

Trong nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, Park thị hoàn toàn đi vào quỹ đạo, giờ giấc làm việc của Park Thanh Hàn cũng có quy luật, đồng thời giao công ty riêng của nàng cho Trần Quảng Mạc tiếp tục quản lý, hiện tại Chaeyoung hoàn toàn làm chủ, hiển nhiên nàng cũng duy trì lực độ với Trần Quảng Mạc rất lớn.
Điều duy nhất khiến nàng có chút phiền lòng chính là Chu Văn Kỳ càng ngày càng bén nhọn, luôn cố ý đối nghịch với nàng, không có việc gì liền châm chọc mỉa mai, cũng bỏ lại một đống cục diện rối rắm.

Mà bởi vì Chu Văn Xương thu nhận nghiệp vụ, lại bởi vì không nhìn ra bẫy rập ẩn trong một trong những điều khoản khi ký hợp đồng mà công ty đã bị tổn thất rất nhiều.

Theo quy định, Chu Văn Xương phải bị phạt, nhưng kết quả xử lý khiến Chu Văn Kỳ vô cùng bất mãn, trực tiếp chạy tới văn phòng chủ tịch.

"Chaeyoung, rốt cuộc cô có ý gì? Sao cô có thể máu lạnh đê tiện như vậy! Cô tống cô cô tôi vào tù, đưa ba tôi vào tù, ép biểu ca tôi chuyển nhượng cổ phần cho cô. Chúng tôi đã hai bàn tay trắng mà cô vẫn còn hùng hổ dọa người, giờ lại nhằm vào tôi cùng ca ca tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Chaeyoung chỉ hơi nhướng mi mắt, "Tôi máu lạnh đê tiện? Ba cô buôn lậu là tôi vu oan sao? bà Park chuốc thuốc, đút lót lạm dụng quyền là giúp tôi mưu tư lợi sao? Nói đến cùng, nếu không phải các người thì bà ta cũng không rơi vào kết cục này. Mà chuyện lần này, tôi cũng không nhúng tay vào, anh ta ký hợp đồng xảy ra chuyện là sự thật, tôi phải làm thế nào? Giống như cô cô của cô, giúp cô lấp chỗ trống, hay là che đậy tổn thất?"

Ngực Chu Văn Kỳ kịch kiệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: "Cô đừng có đắc ý, cho rằng leo lên người Lisa cô liền kê cao gối mà ngủ, cô nghĩ tình yêu của một nữ nhân có thể kéo dài bao lâu, có nhiều nam nhân thích như vậy, tôi thực sự muốn xem đến ngày nào đó cô ta cùng nam nhân khác ở bên nhau, cô bị ném sang một bên như rác rưởi."
Chaeyoung cau mày lạnh lùng nhìn cô ta: "Chu Văn Kỳ, tôi khuyên cô một câu, sẽ không có người vẫn luôn dung túng cô, lời nói việc làm hiện tại của cô sẽ có ngày phải trả giá."

Nhân viên bảo vệ bên ngoài văn phòng vội vàng chạy tới, Chaeyoung ra hiệu cho bọn họ động thủ, trực tiếp lôi Chu Văn Kỳ ra ngoài.

Trong mắt Chu Văn Kỳ tràn đầy oán hận: "Chaeyoung, cô sẽ gặp quả báo!"

Cả tháng nay cô ta đều suy nghĩ hàng đêm, tại sao một đứa con gái ngoài giá thú lại có thể vỗ tay đùa bỡn cô cô, biểu ca và ba cô ta, hôm nay Chu Văn Xương bị phạt, vụ kiện sơ thẩm của Chu Bác Thao bị bác bỏ, việc này khiến cô ta càng mất lý trí.

Chaeyoung không muốn quan tâm đến cô ta quá nhiều, hiện tại nàng có việc rất quan trọng phải làm, cho nên nàng cho mình nghỉ nửa ngày. Hôm nay là sinh nhật của Lisa, nàng đã đặt bánh và quà từ trước.
Sau khi giải quyết xong, Chaeyoung nhìn thời gian rồi bắt taxi đến quầy lấy quà sinh nhật cho Lisa. Trước khi đi, nàng đã gửi một tin nhắn cho cô, cô sẽ lái xe đến đón nàng.

Buổi trưa Chu Văn Kỳ nhìn nàng trang điểm nhẹ rời đi, trong mắt có một tia khói mù.

Hôm nay Lisa cũng được nghỉ, ba La đến công ty, rất tri kỉ để cô và Chaeyoung cùng nhau tổ chức sinh nhật trước, sau đó buổi tối trở về người một nhà cùng nhau chúc mừng.

Thế là hai người hẹn nhau đi ăn trưa, buổi chiều đi hẹn hò. Lisa nhìn thấy nụ cười mà Chaeyoung gửi đến, ý cười trong mắt cũng bất giác trào ra. Theo địa điểm đã thống nhất, Lisa khởi động xe. Ánh mắt cô rơi vào chiếc hộp nhung đỏ ở một bên, khóe môi tràn đầy vui vẻ.

Nghĩ nghĩ, cô đưa tay cầm lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn kim cương sáng lấp lánh, một viên lớn làm chủ phối hợp với mười bốn viên nhỏ xung quanh, toàn bộ nhẫn kim cương được thiết kế dùng bốn giọt nước đối ứng như mặt đồng hồ, chiếc nhẫn thu hẹp dần, ở chi tiết được thiết kế như ,kim đồng hồ là nơi chính, ở dưới đáy có thời gian, trên đó có khắc ngày lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngày đầu tiên bắt đầu mối quan hệ, hơn nữa có thể xoay được.
Chiếc nhẫn này là kết quả của cuộc thảo luận dài giữa cô và Phó Thư Nghiên, cô hy vọng chiếc nhẫn có thể được dùng để kỷ niệm khoảng thời gian cùng năm tháng hai người đã cùng nhau trải qua, cho nên cuối cùng chiếc nhẫn này được gọi là năm xưa. Sau khi vòng thời gian xoay tròn, con trỏ tương ứng với thời điểm quan trọng nhất trong hành trình hai người quen biết, nhưng ký ức đẹp nhất của hai người lại bị dòng thời gian lay động.

Cô rất hài lòng với chiếc nhẫn này, cô tin Chaeyoung cũng sẽ thích. Bản thiết kế cuối cùng đã thành hình, Phó Thư Nghiên nói cô luyến tiếc đưa cho hai người.

Bất quá hôm nay mới lấy được, cô phải tỉ mỉ chuẩn bị xong liền cầu hôn Chaeyoung, nghĩ nghĩ cô cất nhẫn vào túi xách bên cạnh, nhanh chóng lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Khi sắp đến nơi, Lisa từ từ giảm tốc độ gọi cho Chaeyoung: "Chị đã đến phố Tây Quảng trường Thiên Hoà rồi, hiện tại em đang ở đâu, chị đi qua ngay."

Chaeyoung cầm túi xách, trong mắt không khỏi nở nụ cười, nàng nhìn nhân viên bán hàng giúp mở cửa, xách theo bánh kem nhỏ bước ra ngoài: "Em đang ở dưới tòa nhà Trường Nguyên, chị tới rồi sao?"

Sau đó nàng bước đến bên đường thăm dò nhìn quanh, Lisa dừng xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng: "Chị ở phía đối diện, chờ chị quay đầu lại."

Nói xong, Lisa cúp điện thoại, liếc nhìn Chaeyoung rồi chuẩn bị khởi động xe lại nghe thấy tiếng la hét kinh hoảng xen lẫn tiếng gầm rú của chân ga. Cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng đang phóng nhanh cách cô không xa. Nhưng thay vì lái xe theo đường chính, nó lại lao thẳng lên vỉa hè, lúc này Chaeyoung vẫn đang đứng đó nhìn cô.
Toàn thân lập tức Lisa căng thẳng, giọng nói trong cổ họng căn bản không kịp phát ra, gần như cùng lúc cô nhấn chân ga, bẻ lái trực tiếp tông vào lan can bảo hộ ở đường đối diện. Cô không biết mình đang làm gì, cô chỉ nghĩ mình muốn ngăn chiếc xe điên kia lại.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, Chaeyoung nhìn chiếc xe của Lisa đang lao thẳng về phía mình, nàng nghe thấy tiếng hô hoán ở phía xa, chỉ trong vài giây, tiếng va chạm dữ dội xen lẫn tiếng kêu của nữ nhân, tiếng phanh gấp chói tai đều nổ tung bên tai nàng.

Chiếc bánh trong tay nàng trực tiếp rơi xuống đất, nàng ngây người nhìn những mảnh vỡ cùng khói do va chạm.

Nàng chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, một cỗ lạnh lẽo lập tức xẹt qua cơ thể rồi đột nhiên tụ lại trong lòng khiến Chaeyoung bất giác run lên.

Tay chân lạnh ngắt, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn hai chiếc xe hoàn toàn biến dạng. Lúc này, nàng không thể nghĩ được gì, chỉ có nỗi sợ hãi hoàn toàn nhấn chìm nàng như một cơn sóng lớn, phảng phất như hít thở không thông.

Mãi đến khi những người xung quanh nhanh chóng xúm lại la hét gọi 120, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh. Nàng nhấc chân muốn chạy tới, nhưng chân lại mất đi sức lực, lần này trực tiếp ngã xuống đất, đầu gối nặng nề đập xuống đất, cơn đau ập đến, nhưng nàng không quan tâm, trực tiếp bò dậy thất tha loạng choạng lao đến.

Chiếc xe của Lisa bị va chạm không thể nhận diện được, phần ghế phó lái gần như bị phá hủy hoàn toàn, phần đầu xe va vào lan can, phần cản xe bị móp nghiêm trọng.

Mà ghế phó lái bị xe màu trắng tông trực diện, làm cho xe văng sang trái tông vào cột đá hoa cương bên đường, một phần phía sau bị biến dạng, nhìn rất đáng sợ.

Chaeyoung vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng bên trong qua lớp kính vỡ nát, chỉ cảm thấy mình sắp chết. Tất cả các túi khí đã được bung ra, Lisa ngồi trên đó không nhúc nhích, ghế phụ bị đâm cơ hồ làm Lisa văng ra bên ngoài, từ mảnh nhỏ cửa kính Chaeyoung có thể nhìn thấy quần áo cô chảy ra những vết máu đỏ thẫm, tức khắc cảm thấy tim mình giống như dao cắt, đầu váng mắt hoa.

Nàng nhìn Lisa mà trong mắt giống như sắp rỉ ra máu, hoảng loạn hét người qua đường lấy điện thoại gọi cảnh sát, sau đó run rẩy gọi tên Lisa: "Lisa, Lisa, Lisa! Chị trả lời em! Lisa!"

Nàng dùng sức kéo cửa xe taxi, nhưng căn bản sức của nàng không thể mở cánh cửa xe biến dạng, nàng không thể nghĩ được cái gì khác, chỉ muốn đưa Lisa ra khỏi nơi khủng khϊếp này.

Những người qua đường chạy đến hỗ trợ, dùng sức cạy cửa xe. Chaeyoung nhìn thấy Lisa không nhúc nhích, hai mắt đã sớm sung huyết, đầu óc trống rỗng, nàng cũng không quan tâm, đưa tay định gỡ mảnh kính vỡ, người xung quanh hét lên kéo nàng lại, nhưng Chaeyoung đã bám vào cửa kính ô tô như một người điên.

Người bên cạnh giống như sợ hãi trước hành vi điên rồ của nàng, bọn họ không dám ngăn nàng lại mà chỉ có thể cố gắng mở cửa thật nhanh.

Tấm kính vỡ trực tiếp đâm vào tay Chaeyoung, máu thậm chí còn nhỏ xuống cánh cửa dọc theo các mảnh kính.

Nhưng Chaeyoung giống như không cảm thấy đau, liều mạng gỡ tấm kính ra đưa tay chạm vào dây an toàn của Lisa ở bên trong. May mà xe không bị hư hại quá nghiêm trọng, nàng tận lực tháo dây an toàn, hai nam nhân lập tức chạy tới, thuyết phục Chaeyoung đứng sang một bên, cuối cùng cùng nhau mở cửa.

Cả người Chaeyoung nhũn ra, hai tay đầy máu không ngừng run rẩy, khuôn mặt tràn đầy nước mắt nhưng không nhìn ra bi thương cùng thống khổ, nàng chỉ si ngốc nhìn chằm chằm vào Lisa.

Sau khi cánh cửa mở ra, nàng chật vật lao tới, nhìn Lisa đang nằm im bất động, nàng đưa tay định chạm vào người cô nhưng không dám. Tiếng khóc cùng hô hấp như mắc kẹt trong cổ họng, không thể phun ra được, khuôn mặt tái nhợt của nàng nghẹn đến đỏ bừng, gân xanh trên cổ lộ ra.
Hiệu suất an toàn của xe rất tốt, về cơ bản bên trái của Lisa không bị hư tổn gì, tấm kính cũng không làm cô bị thương. Mặc dù chiếc bị đè ép nhưng không làm kẹt Lisa, nhưng mảnh vỡ rơi trúng cánh tay phải của cô khiến cô bị thương, chảy rất nhiều máu, trán cũng bị phá.

Chaeyoung không dám tuỳ tiện kéo người ra, tuy xe va chạm mạnh nhưng bình xăng vẫn nguyên vẹn không có dấu vết cháy nổ, nàng chỉ có thể dùng lý trí còn lại khống chế bản thân không để mất kiểm soát.

"Lisa, Lisa, chị kiên trì một chút, lát nữa bác sĩ sẽ tới, đừng sợ. Chị ... chị nghe em nói không, chị nghe thấy không, sẽ không sao, chị sẽ không sao." Chaeyoung cởϊ áσ để băng vết thương cho Lisa, đồng thời liên tục gọi cô.

Bên kia, người trong chiếc xe gây tai nạn cũng được người cứu ra, Chaeyoung nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang run rẩy được người đỡ, ánh mắt lạnh lẽo giống như con dao đâm vào tim Chu Văn Kỳ.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên bên tai, nhân viên y tế vội vàng chạy tới, Chaeyoung đẩy y tá đang xử lý vết thương cho cô ra, liếc nhìn Lisa, sau đó quay đầu lại từng bước đi tới trước mặt Chu Văn Kỳ mặt đầy máu.

Chu Văn Kỳ nhìn quần áo trên người nàng dính đầy máu cùng bụi bẩn, khuôn mặt tái nhợt nhưng đôi mắt một mảnh ám trầm, khi đi tới, nàng giống như lệ quỷ trong địa ngục, Chu Văn Kỳ sợ tới mức muốn né tránh, lại bị Chaeyoung hung hăng cho một cái tát.

Sau đó, Chaeyoung đột nhiên kéo cô ta khỏi tay người khác, nhìn thẳng vào cô ta, gằn từng chữ, "Chu Văn Kỳ, cô chờ đi, nếm trải cái gọi tuyệt vọng là gì đi!"

Nói xong nàng trực tiếp ném người trên mặt đất, quay lại nhìn Lisa. Vốn dĩ người xung quanh đều đại kinh thất sắc muốn quát lớn, nhưng nghe được lời nói của cô, nhìn cảnh tượng đó lại lập tức đoán được vài phần, thức thời ngậm miệng lại.
Nhìn Lisa bị kéo ra cửa sổ xe, nàng giãy giụa tiến lên phía trước lẩm bẩm: "Các người chậm một chút, đừng làm chị ấy bị thương, đừng làm chị ấy đau, chậm một chút."

Lúc này, nàng giống như mất hết sức lực, hoàn toàn không có chút liên quan gì đến bộ dạng làm người sợ hãi vừa rồi.

Lisa được nhân viên cấp cứu vội vàng khiêng lên cáng, khi đưa người ra ngoài thì một chiếc hộp nhung đỏ lăn ra.

Chaeyoung lo lắng nhìn Lisa, nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp nàng liền sững sờ tại chỗ, cúi xuống nhặt lên, loạng choạng bước vào xe cứu thương.

Y tá trên xe nhanh chóng đo huyết áp và mạch cho Lisa, kết nối với máy đo điện tâm đồ, đồng thời ở một bên xử lý vết thương cho cô.

Cô bị một vết cắt sâu ở tay phải, sau khi cắt quần áo, bên cạnh toàn là máu, nhìn thấy vết thương hở, Chaeyoung cảm thấy choáng váng, nàng nắm lấy tay lạnh lẽo của Lisa, thanh âm nghẹn ngào: "Bác sĩ, chị ấy thế nào, chị ấy thế nào."
"Thiết bị ở đây có hạn, cho nên chúng tôi chỉ có thể kiểm tra ngoại thương của cô ấy, huyết áp của cô ấy hơi thấp, nhưng nhịp tim cùng nhịp thở của cô ấy ổn định, không có xuất huyết trong nghiêm trọng. Về việc có chấn thương đầu cùng thân thể có bất kỳ vấn đề nào khác thì cần về bệnh viện để kiểm tra. Nhưng tay của cô, mau cho chúng tôi xem một chút."

Để đảm bảo an toàn, y tá ở đó đã thiết lập một kênh tĩnh mạch cho Lisa trong trường hợp khẩn cấp. Chaeyoung nhìn Lisa, để bác sĩ trẻ ở đó rửa vết thương cho mình.

Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn Chaeyoung trước mặt rất xinh đẹp, sau đó lại nhìn đôi tay có phần thê thảm của nàng, trong lòng không khỏi thở dài.

Vết thương được xử lý đơn giản, toàn bộ quá trình Chaeyoung giốnh mhư không cảm nhận được, chỉ nhìn Lisa, bất an vẫn chưa tiêu tan, bởi vì Lisa vẫn chưa tỉnh lại.
Nàng cắn răng chịu đựng, nghĩ đến chiếc hộp màu đỏ bên cạnh Lisa, nàng lấy ra, dùng ngón tay run rẩy mở hộp.

Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng bóng bên trong, nàng cúi đầu cười nhẹ, nhưng cuối cùng lại cong lưng đè năng hai mắt hoàn toàn hỏng mất, không quan tâm đến vết thương trên tay đang đau, nàng nắm tay Lisa, khóc đến tê tâm liệt phế.

Dù lúc này có rất nhiều người vây quanh nhưng trong lòng nàng không nhịn được đau đớn cùng thống khổ. Nàng sợ hãi khi xe của Lisa va chạm với xe của Văn Kỳ, nàng tuyệt vọng khi nhìn thấy Lisa ngồi bất động trong xe, còn có đau đớn khi nhìn thấy chiếc nhẫn, giống như dây leo quấn ở trong lòng khiến nàng, làm nàng không kìm được.

Đôi lông mày vốn dĩ không có động tĩnh của Lisa bỗng nhiên nhíu chặt, nhịp thở cùng nhịp tim trở nên hỗn loạn, môi mím lại, cuối cùng cô siết chặt ngón tay, cố gắng mở mắt, nhỏ giọng nói: "Chaeyoung, đừng khóc... đừng khóc."
Chaeyoung đột nhiên ngẩng đầu, tiếng khóc bị nàng đè ép xuống, nhưng nước mắt lại càng rơi xuống mãnh liệt. Lisa mơ hồ nhìn nàng, trong lòng cảm thấy hối hận, bởi vì cô không tốt, luôn làm nàng khóc.

Lisa từ trong phòng khám đi ra, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhìn thấy cô, Chaeyoung vội vàng tiến lên tiếp đón, đưa tay cẩn thận sờ lên cánh tay phải của cô: "Có đau lắm không, khâu mấy mũi?"

Lisa đã kiểm tra tất cả, trước mắt không có gì trở ngại, chỉ có vết thương sâu trên bàn tay phải được khâu lại. Đây quả thực là kỳ tích, xe của Lisa đã bị phá hủy hơn phân nửa, căn cứ theo điều tra thì chiếc xe này cơ bản đã bị phá hỏng, còn nơi Lisa ngồi điều khiển lại tương đối nguyên vẹn.

Khi đó, Lisa đạp phanh lao tới không kịp nên đầu xe chỉ vừa tông vào giữa lan can bảo hộ, còn vốn dĩ Chu Văn Kỳ đang lao tới bỗng nhiên thấy xe Lisa cắm đầu vào cũng bị kinh hoảng, theo bản năng đánh tay lái đạp phanh, cho nên đã đâm vào hông xe.
Sau cú va chạm thân xe cùng cột đá bên trái lại đập vào cửa sau, dây an toàn còn có đệm túi khí giảm xốc, mà dòng xe Mercedes Lisa lái hôm nay có tính năng an toàn rất tốt, cuối cùng cũng là hữu king vô hiểm. Chỉ là lúc đó bị va chạm mạnh làm ngất đi, sau khi tỉnh lại ngoại trừ đau đớn do bị dây an toàn siết cũng không có gì nghiêm trọng.

Sợ Chaeyoung đau lòng, Lisa cố ý dùng tay đã khâu kéo nàng, lúc này cô mới nhẹ nhàng cười hỏi: "Không đau, chỉ khâu vài mũi thôi, vết thương ngoài da không có việc gì. Nhưng tay em thì sao?" Lisa nói, mắt cô rơi xuống bàn tay quấn đầy băng gạc của nàng, tràn đầy đau lòng.

"Sao lại ngốc như vậy, dùng tay gỡ thủy tinh, đau lắm không?" Lisa dùng tay trái nắm lấy tay nàng, ánh mắt chua xót.

Hai mắt Chaeyoung vẫn còn sưng đỏ, nàng lắc đầu: "Không đau, chỉ là vài vết cắt, không sâu."
Nói xong, nàng cúi đầu, thân thể rất suy sụp: "Đều là em không tốt, nếu em không chọc tức người điên như Chu Văn Kỳ, chị sẽ không ..." Chaeyoung nghĩ đến cảnh tượng tai nạn xe lúc đó, nàng không khỏi không rét mà rung.

Lisa duỗi tay ra ôm lấy nàng: "Em đã nói cô ta là người điên, sao có thể trách em được."

Chaeyoung không quan tâm đây là bệnh viện, vùi trong vòng tay cô, thân thể khẽ run lên, thanh âm hơi run nghẹn ngào nói: "Em luôn mang đến tai họa cho chị, lần trước cũng vậy lần này cũng vậy."

Lisa nhíu mày, tay trái vòng qua eo nàng: "Nói bậy gì đó, em mang đến cho chị không phải tai họa, mà là may mắn cùng vinh quang. Chị thích một cô gái, chị có thể giành được sự đồng ý của ba mẹ cho cô ấy, chị còn có thể bảo vệ cô ấy trong lúc nguy hiểm như vậy. Hơn nữa, chị còn có thể dành quãng đời còn lại của mình cho cô ấy, chị nghĩ mình rất may mắn, rất rất may mắn."
Cô nói xong, Chaeyoung càng chôn chặt hơn. Lisa dùng tay trái xoa đỉnh đầu nàng, trầm giọng hỏi, "Nhẫn đâu?"

Chaeyoung vừa nghe, dừng một chút, sau đó mới chậm rãi sờ soạng lấy chiếc hộp ra, đưa cho Lisa, mắt lại nhịn không được nhìn cô.

Lisa mở hộp, lấy chiếc nhẫn bên trong ra, hít một hơi, hai má hơi nóng: "Chiếc nhẫn này tên là Năm Xưa, chị nhờ Phó Thư Nghiên thiết kế cho chị. Trên đó có ghi lại những năm tháng cùng trải qua khó quên nhất của chúng ta, sở dĩ được thiết kế giống như đồng hồ chính là hy vọng năm tháng sau này có thể sánh bước cùng em, cho dù đó là khổ sở cùng sợ hãi hôm nay hay đủ loại vui vẻ hạnh phúc trong quá khứ, sau này chị sẽ luôn đồng hành cùng em."

Cô nói từng câu từng chữ, càng về sau càng đỏ mặt, vốn dĩ mặt tái nhợt chỉ còn lại đỏ tươi, mà ôn nhu tình ý trong mắt cũng lộ ra một tia khẩn trương.
Sau khi nói xong, cô đột nhiên quỳ một gối xuống, câu môi ngẩng đầu nhìn Chaeyoung: "Chị ... chị vốn định chọn một ngày chuẩn bị kỹ càng trước mới cầu hôn em. Phó Thư Nghiên nói ... nói con gái bây giờ không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng chị, chị muốn cầu hôn sớm một chút, e có thể ấn định ngày kết hôn nên không cần phải vội. Chị biết lựa chọn hôm nay quá vội vàng cũng không lãng mạn, nhưng chị đột nhiên không muốn trì hoãn, không biết ngày mai ngoài ý muốn ai sẽ tới trước, cho nên chị không hỏi gả cưới, hiện tại chị chỉ muốn hỏi em, Chaeyoung, em có nguyện ý kết hôn với chị không?"

Lời cầu hôn đột ngột này khiến Chaeyoung từ cảm động đến kinh ngạc, rồi lại đến cảm động đến tột đỉnh, nước mắt rơi như mưa. Nàng biết chiếc nhẫn này là Lisa chuẩn bị để cầu hôn, nhưng nàng không nghĩ tới khi hai người trong lúc chật vật như vậy, lại còn đang ở trong bệnh viện.
Nhưng dù vậy, ánh mắt của nàng lúc này chỉ tràn đầy xúc động, nàng nghẹn ngào gật đầu, cũng mặc kệ y tá và vài bệnh nhân ngoài hành lang ngạc nhiên nhìn họ, "Em nguyện ý, chị mau đứng lên đi."

Trái tim Lisa từ căng chặt đến mừng như điên, lời cầu hôn của cô không mạch lạc, lúc này cô nghĩ đã đến lúc phải trao nhẫn cho Chaeyoung. Nhưng hai tay Chaeyoung đang bị băng bó, cô duỗi ra mới ý thức được, sắc mặt đỏ bừng, bị Chaeyoung kéo lên: "Chị... chị hồ đồ, hiện tại em không thể đeo chiếc nhẫn này."

Chaeyoung thấy cô hiếm thấy thất thố cùng ngượng ngùng, cười thành tiếng, vươn tay gắt gao ôm lấy eo cô.

Tai Lisa đỏ bừng, tim đập nhanh, nhưng không phải vì xấu hổ. Cô không muốn cùng Chaeyoung ân ái ở trong bệnh viện, nói nhỏ bên tai nàng: "Chúng ta về nhà trước, được không?"
Chaeyoung gật đầu buông cô ra, hai người nhanh chóng cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Cùng lúc đó, Lisa gọi điện cho Trần Quảng Mạc, nhờ hắn đến đón, hai người trực tiếp về La gia sẽ không tốt, còn có việc tiếp theo đang chờ hai người, hơn nữa cũng nên thay quần áo.

Sau khi Trần Quảng Mạc nhận được cuộc gọi biết được toàn bộ câu chuyện, hắn cũng bị sốc toát một thân mồ hôi lạnh. Hắn nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, hắn đánh giá từ trên xuống dưới, thấy tay Chaeyoung có băng bó, sắc mặt Lisa có chút tái nhợt, trên trán còn có vết thương, hắn cau mày lo lắng nói: "Chu Văn Kỳ điên rồi sao? Park tổng, tiểu La tổng, hai người không sao chứ?"

Chaeyoung nhìn Lisa, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, nhưng cánh tay của Lisa bị thương chảy rất nhiều máu." Nói đến đây, Chaeyoung không khỏi cau mày, trong mắt không giấu được thương tiếc cùng sợ hãi.

La Mặc Thươg nháy mắt với Trần Quảng Mạc, hắn hiểu ý cũng không hỏi lại nàng nữa mà để hai người lên xe trước. Sau một chuyến như vậy chắc hẳn hai người đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, trước tiên để hai người nghỉ ngơi, trở về thay quần áo.

Trần Quảng Mạc đưa hai người về nhà, Chaeyoung xuống xe, nhỏ giọng nói: "Quảng Mạc, cậu lập tức liên hệ với Vệ Minh Quyết, đồng thời phiền toái cậu đến Cục cảnh sát một chuyến, tôi đã liên hệ rồi." Chu Văn Kỳ kia là người điên, tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá."

Khi nói lời này, vẻ mặt Chaeyoung âm trầm, biểu tình trong mắt càng thêm ảm đạm cùng tàn nhẫn, Trần Quảng Mạc không khỏi co rúm lại, trong lòng bi ai thay Chu Văn Kỳ, sau đó đáp ứng lập tức lái xe xử lý chuyện tai nạn xe lần này.

Trên người hai người đều là máu, đều cần thay quần áo, hơn nữa cầm phải rửa sạch máu trên người Lisa.

Chaeyoung nhìn cô đi vào, lo lắng thúc giục cô: "Cẩn thận đừng để vết thương chạm nước, cũng đừng kéo vết thương, tay trái của chị có tiện không? Có muốn em hỗ trợ không?"

Lisa từ phòng tắm đi ra, dựa vào khung cửa, nở một nụ cười ôn nhu mà giảo hoạt nói: "Nếu không tiện thì em có thể hỗ trợ thế nào? Giúp chị cởϊ qυầи áo sao?"

Chaeyoung đỏ mặt còn chưa kịp nói, Lisa lại nhìn vào tay nàng: "Nhưng thật ra chị rất muốn để vợ cởϊ qυầи áo cho chị, chỉ là tay em bị thương không thể đυ.ng loạn, thật đáng tiếc."

Nói xong, vẻ mặt cô lộ ra thương tiếc, tiếc nuối lắc lắc đầu.

Chaeyoung bị cô làm cho dở khóc dở cười, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy cô: "Chị đừng có ba hoa, mau thay quần áo đi."

Lisa sợ nàng chưa hoãn lại, trêu chọc nàng một chút để cho nàng ngồi nghỉ ngơi. Ở cửa đợi một hồi, Chaeyoung mới ngồi trên sô pha, nghĩ đến chuyện hôm nay, nàng vẫn còn hoảng hốt.

Nàng hít một hơi thật sâu, nghĩ đến chiếc nhẫn mà Lisa đã cầu hôn nàng, đôi mắt tràn đầy ý cười. Nàng lấy hộp ra, cẩn thận mở ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương chói lọi bên trong, vừa nhìn chiếc nhẫn vừa nghĩ đến lời Lisa đã nói khi cầu hôn, Chaeyoung không nhịn được cười.

Đôi mắt cũng tựa như sáng lên, nàng nhìn chiếc nhẫn cười như một đứa trẻ. Lúc đó nàng cảm động đến mức không có thời gian nghĩ, giờ nhìn vào chiếc nhẫn, nàng nhớ lại mỗi một chữ lúc đó Lisa đã nói, còn có lúc đó cô nói năng lộn xộn, phát hiện nàng đeo nhẫn không được liền bối rối xấu hổ, thấp thấp cười thành tiếng, khóe mắt lông mày đều tràn đầy ngọt ngào.

Tại sao Lisa của nàng lại đáng yêu như vậy? Nàng dùng tay quấn băng gạc nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, cẩn thận xem ngày tháng được khắc trên chiếc nhẫn.

Sau khi Lisa thay quần áo đi ra, cô nhìn thấy Chaeyoung đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay, trên mặt nở một nụ cười đơn thuần thỏa mãn, ánh mắt lúc này cũng nhu hòa xuống.

"Thích không?" Lisa thò người nhìn chiếc nhẫn, nhỏ giọng hỏi.
Cô nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Chaeyoung, khi nói, hô hấp ấm áp phả vào tai nàng khiến nàng hơi run lên, vành tai đỏ bừng.

Nhưng Chaeyoung không hề né tránh, chỉ nhìn chiếc nhẫn, khẽ ừm một tiếng.

Sau đó nàng vươn tay nhìn những ngón tay đang bị quấn băng của mình: "Đáng tiếc là hiện tại em không thể đeo được."

Con ngươi Lisa hơi ám trầm, cẩn thận dùng tay trái chạm vào ngón tay nàng: "Còn đau không?"

Chaeyoung lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tay phải của chị còn nghiêm trọng hơn em nhiều." Nói xong, nàng có chút lo lắng: "Vết thương của chị có đau không? Bác sĩ nói sau khi khâu còn sẽ sưng đau, nếu quá đau thì bác sĩ sẽ kê đơn thuốc giảm đau. Nhưng thuốc giảm đau không tốt cho sức khỏe, chị ..."

Nàng càng nói càng lo lắng, quay đầu xem biểu tình của Lisa, nhưng Lisa tiến lại gần, sau khi nàng quay đầu lại, mặt hai người dán vào nhau, chóp mũi gần chạm vào nhau.
Hô hấp của Lisa phả vào chóp mũi, ấm áp lại thơm, mang theo mùi hương mà nàng vô cùng yêu thích, nhưng vào lúc này, trong lòng nàng bùng lên một đám lửa.

Lisa nhìn người gần trong gang tấc, cũng không nhịn được, thấp giọng gọi một câu: "Chaeyoung."

"Ừm." Chaeyoung cảm thấy mình hơi say, nỉ non đáp lại.

Lisa dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt ve tai nàng, dán lên đôi môi mềm mại ấm áp của nàng, hôn nhẹ, dừng lại rồi lại dán vào. Sau khi lặp lại vài lần, cuối cùng Chaeyoung không nhịn được mở miệng ngậm lấy môi Lisa, thấp giọng ưm một tiếng.

Khóe môi Lisa mang theo ý cười, vươn cái lưỡi mềm mại làm nụ hôn sâu hơn, nhấm nháp vị ngọt của nàng. Chaeyoung đã sớm sa vào trong đó, hai người càng hôn càng sâu, bầu không khí bốc lửa ái muội càng thêm mãnh liệt.
Mãi đến khi hô hấp của cả hai dồn dập, thở không thông, Lisa mới nhẹ nhàng buông nàng ra.

Chaeyoung nhìn cô, không nhịn được lại cắn cô một cái, cúi đầu nhìn tay trái của Lisa: "Bị thương cũng không an phận, tay không được sờ loạn, lấy ra."

Vốn dĩ tay Lisa đang chạm vào mặt nàng, khi hai người hôn môi thì tay cô lại theo vạt áo sờ vào bụng nhỏ của nàng.

Ánh mắt Lisa hơi né tránh, cô nhanh chóng rút tay ra, ho nhẹ một tiếng: "Chị chỉ là không nhịn được."

Hai người náo loạn một hồi, Lisa nhìn thời gian: "Muộn rồi, hẳn là ba mẹ đang sốt ruột chờ, chúng ta cần phải trở về."

Chaeyoung gật gật đầu: "Ừm, chỉ là chị bị tai nạn xe, nói với bọn họ thế nào bây giờ?"

"Hôm nay là sinh nhật của chị, nhưng là vì ân oán của em và Chu Văn Kỳ mà làm chị bị thương, làm phá hỏng sinh nhật của chị." Chaeyoung nói xong cảm thấy có chút hạ xuống, nàng không biết giải thích với ba La và mẹ La như thế nào, bởi vì nàng đã làm Lisa quá nhiều thương tổn, nghĩ đến ngực nàng liền đau nhói.
Lisa ôm mặt nàng, nghiêm túc nói: "Không được suy nghĩ lung tung, chuyện này không liên quan đến em. Chị đã sớm quyết định cầu hôn em rồi, em là người mà chị muốn bảo hộ cả đời, bảo vệ em là điều chị nên làm. Tuy chuyện hôm nay là chị bị thương, nhưng tay em đã bị thương, chị còn làm em khổ sở như vậy. Suy bụng ta ra bụng người, lúc đó chị mất lý trí, khi nhìn thấy chiếc xe kia chuẩn bị đâm vào em, chị gần như phát điên. Cho nên chị không quan tâm đến chuyện khác, chỉ muốn ngăn nó lại, nhưng chị ngất đi không biết gì, lại làm em sợ hãi thống khổ, kỳ thực là chị nên xin lỗi em."

Mắt Chaeyoung đau nhức, cái gì Lisa cũng hiểu nàng, luôn ôn nhu ân cần suy xét thay nàng như vậy, cùng cô ở bên nhau tựa hồ nàng chưa từng cảm thấy ủy khuất, ngay cả lần sinh nhật mà cô quên ngày đó, nàng mất mát ủu khuất cũng bị lãng mạn kinh hỉ của cô vuốt phẳng không còn thừa cái gì.
Nàng chịu đựng nước mắt: "Sao chị có thể nói như vậy, hống đến em không biết phải nói gì."

"Vậy em đừng nói gì cả, chỉ biết chị có thể tiếp nhận tất cả những điều tốt đẹp của chị vô điều kiện, bởi vì em là Chaeyoung. Đi thôi, em không cần phải nói kỹ với bọn họ chuyện tai nạn xe, đừng làm bọn họ sợ."

Hai người đều bị thương không thể lái xe, cuối cùng bắt taxi trở về La gia. Khi nhìn thấy hai người, vợ chồng ba La đều cả kinh, khi Lisa nói tới vụ tai nạn xe, mẹ La vội vàng đi tới, nhìn kỹ tay của Chaeyoung: "Quấn nhiều băng gạc như vậy, bị thương có nghiêm trọng không a? Đứa nhỏ ngốc này, nào có người tay không gỡ kính vỡ, mau ngồi nghỉ ngơi đi, để tối nay dì Hoàng nấu món ngon cho hai đứa bồi bổ."

Nói xong bà lại vội vàng hỏi Lisa: "Đã kiểm tra tất cả chưa? Còn vết thương nào khác không, cũng không có vấn đề gì sao?"
ba La cũng lo lắng nhìn con gái: "Con bị va vào đầu, có chụp CT gì không?"

"Đều kiểm tra rồi, không sao ạ. Chỉ có tay phải bị thương, cũng không có gãy xương hay cái gì khác, chỉ hơi đau một chút thôi, hai người đừng lo lắng."

Lisa cũng không nói hết chuyện ra, làm đáy lòng ba mẹ vẫn luôn chú ý đứa con như mình, mặc dù ba mẹ cô rất có lý lẽ, nhưng cô vẫn sợ ba La và mẹ La sẽ oán trách Chaeyoung. Vì cô không sao, nên không cần phải nói rõ ràng như vậy.

Vì vụ tai nạn xe này, sinh nhật của Lisa vẫn bị lu mờ. Nhưng thấy hai người không có việc gì, lại có Lisa ở bên cạnh làm sôi động bầu không khí, bữa tối cũng tính là khá hài hòa.

Hơn sau Lisa ăn xong, nghiêm túc nhìn ba La và mẹ La nói: "Ba mẹ, lúc trước con đã nói với hai người, con sẽ cùng Chaeyoung ra nước ngoài đăng ký kết hôn, hôm nay con, hôm nay con đã cầu hôn Chaeyoung rồi, tuy hôn sự không vội, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ nên con muốn nói cho hai người biết."
ba La và mẹ La sững sờ nhìn nhau, sau đó mẹ La nở nụ cười nói: "Hôm nay gặp tai nạn như vậy, sao con lại hấp tấp cầu hôn thế chứ? Con không biết chuẩn bị cho tốt một chút sao?"

Trong mắt La Thịng cũng có vui sướиɠ, nhưng cũng cau mày nói: "Không hiểu lễ nghĩa, con đã bàn bạc chuyện hai đứa với mẹ của Chaeyoung chưa? Như vậy con liền cưới con gái bảo bối của người ta sao?"

ba La cố ý nhấn mạnh từ cưới, ánh mắt kia còn ra hiệu Lisa. Chaeyoung có thể nhìn thấy rõ ràng, không khỏi cúi đầu cười trộm, ba La quá đáng yêu rồi.

Lisa bị chính ba mẹ mình chất vấn, có chút đáng thương nhìn Chaeyoung đang cười trộm. Chaeyoung cố nén cười, ổn định lại cảm xúc của mình: "Chú La, dì La, đừng trách Lisa, mẹ con đã biết chuyện con với Lisa rồi, bà ấy cũng đã đồng ý. Lời cầu hôn hôm nay, chị ấy ... chị ấy biểu hiện rất tốt, không có hấp tấp."
Lisa nhướng mày: "Mẹ con đã đồng ý?"

Lisa liếc nhìn Chaeyoung, cắn da đầu lấy lòng nói: "Lần đó bọn con đến Đồng Hương tìm dì Park, lúc đó dì Park biết cũng đã đồng ý."

ba La trừng to mắt, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hừ một tiếng: "Thật là có bản lĩnh, hôm nay cũng bị kinh hách không ít, ta sẽ không truy cứu, cùng Chaeyoung nghỉ ngơi đi."

"Cảm ơn ba."

"Cảm ơn chú La."

Hai người lúc này rất ngoan, đứng ở kia trăm miệng một lời. Vì hôm nay gặp tai nạn, sắc mặt hai người đều không tốt, vợ chồng ba La cảm thấy có chút đau lòng nên vội vàng kêu hai người đi nghỉ ngơi.

Hai người lên lầu lập tức dính ở bên nhau, Lisa như người không xương dựa vào Chaeyoung, gối đầu lên vai nàng: "Chaeyoung a, hiện tại chị cảm thấy có chút giống nằm mơ, chị cầu hôn em, em đã đồng ý rồi đúng không?"
Chaeyoung câu môi cười, trong mắt mang theo một chút giảo hoạt: "Em chỉ nói một lần, chị không nhớ thì quên đi."

Lisa sửng sốt: "Em học hư, chị nhớ rõ em đã đồng ý rồi... Vậy chị sẽ hỏi em lần nữa, hiện tại em còn rất trẻ, chị nói kết hôn với em, em có thể có gánh nặng không?"

Chaeyoung vẫn nhớ rõ lời nói lộn xộn của cô khi cầu hôn, không nhịn được cười: "Ngốc, chị biết không, cho dù sáu năm trước chị nói muốn kết hôn với em, em cũng không cảm thấy là quá sớm, chỉ là Phó Thư Nghiên ghen tị mà thôi."

Lisa bật cười, cuối cùng cười đến phát run.

Cô cảm thấy việc trọng sinh không chỉ là may mắn của Chaeyoung, mà là may mắn của cô. Gặp được Chaeyoung, có thể tiếp cận nắm giữ nàng trong lúc nàng đang ở trong vũng bùn, làm nàng yêu thích mình đến vậy, quả thực là trời cho.
Lisa cọ vào mặt Chaeyoung, buồn cười nói: "Sáu năm trước chị không thể cưới em, em còn chưa thành niên, quá nhỏ."

Chaeyoung cũng cười: "Chị đúng là đại muộn tao, trước kia sợ em nhỏ, hiện tại sợ em trẻ, về sau còn có cái gì?"

Lisa híp mắt cười đến vui vẻ, ôn nhu nói: "Sẽ không, chị biết Chaeyoung là tốt nhất, cái gì cũng không từ chối chị, đúng không?"

Chaeyoung quay đầu kéo ra khoảng cách nhìn Lisa, hơi mở to mắt: "Lời này của chị nghe giống như hồ ly."

Lisa vô tội chớp mắt: "Sao lại giống?"

Nói xong hai người cùng nhau thảo luận khi nào thì đón Mẹ Park, khi nào thì ra nước ngoài lĩnh chứng, còn có hôn lễ làm thế nào mới tốt.

Rõ ràng sau khi trải qua thảm họa ban ngày, trước đó trong lòng hai người đều có chút bi ai, nhưng hiện tại trở về La gia, cả hai đều đang mang vết thương bàn bạc chuyện kết hôn, nhưng trong lòng lại tràn đầy chờ mong cùng hạnh phúc.
Nhìn Lisa đang nghiêm túc thảo luận, Chaeyoung không khỏi tâm động, thật ra lần này khi chuẩn bị quà sinh nhật, nàng cũng đặt làm một chiếc nhẫn, thật trùng hợp, chiếc nhẫn này cũng do quầy SY định chế, cũng tham khảo ý kiến ​​của Phó Thư Nghiên. Không nghĩ tới Phó Thư Nghiên còn có thể giả vờ khá tốt, tiếp nhận đơn của hai người vẫn không nói một lời.

Vì Lisa đã cầu hôn trước một bước, cho nên nhẫn cưới của cô nên được dùng làm nhẫn cưới của hai người.

Trời đã khuya, sau cuộc trao đổi ngắn ngủi giữa hai người, Lisa liếc nhìn thời gian: "Nên đi tắm, còn lại chúng ta sẽ bàn bạc sau."

Chaeyoung gật đầu, đứng dậy đi thay quần áo, nhìn thấy hai tay bị băng kín mít của mình liền sững sờ tại chỗ.

Lisa thấp giọng cười nói nhỏ vào tai nàng: "Đừng lo lắng, tay trái của chị vẫn còn tốt, còn có thể hầu hạ em."
Chaeyoung đỏ mặt liếc cô một cái: "Xú không đứng đắn."

Đương nhiên Chaeyoung không thể từ chối cô. Cuối cùng ngoan ngoãn bị Lisa chiếm hết tiện nghi, chỉ tiếc hai người đốt lửa trong phòng tắm, nhưng tay đều bị thương nên không thể dập lửa.

Mặc dù Lisa chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục nhưng Chaeyoung kiên quyết từ chối cô, vết thương trên tay phải rất sâu.

Cuối cùng náo loạn một lúc hai người đều lăn ra ngủ. Đèn trong phòng vụt tắt, trong phòng thiếu ánh sáng, Lisa hơi trở mình, mơ mơ màng màng nhìn tay Chaeyoung, lại dịch khai khoảng cách bảo đảm không chạm vào tay nàng, sau đó mới an tâm đi ngủ.

Ban ngày kinh sợ cùng khủng hoảng, lúc này chỉ còn lại có ấm áp an bình, tuy hai người vết thương chồng chất, nhưng là cùng rúc vào nhau lại là hạnh phúc khó có được.

Chaeyoung bị thương ở tay, hiện tại không đi làm, tổng giám đốc Phùng Du cùng trợ lý chủ tịch quản lý. Sau khi nàng nhậm chức, vị trí tổng giám đốc bị bỏ trống, là nàng đề bạt trong một số giám đốc của công ty, tuy Phùng Du còn trẻ, mới 35 tuổi nhưng năng lực rất xuất chúng, danh tiếng cũng tốt, quản lý rất khá, cho nên hiện tại Chaeyoung bớt lo.

Sau khi vụ tai nạn xảy ra, Chu Văn Xương đã gọi điện nhiều lần, nhưng Chaeyoung không trả lời.

Nhất là khi nghĩ đến cảnh mời bác sĩ về nhà thay băng cho vết thương bị khâu của Lisa hôm nay, nàng càng tức giận hơn.

Chu Văn Kỳ hoàn toàn không thể thoát khỏi sự việc này, mặc dù lúc đó camera không chụp được toàn bộ hiện trường nhưng theo mô tả của nhân chứng và đoạn video quay được, Chu Văn Kỳ không hề uống rượu, cũng không chơi thuốc, cho nên phạm tội cố ý gϊếŧ người không thể thoát được.

Chu Văn Xương muốn cầu Chaeyoung rút đơn kiện, nhưng ngay từ khi Chaeyoung nhìn thấy Lisa hôn mê cùng trên người đầy máu, nhân từ duy nhất của Chaeyoung đã bị Chu Văn Kỳ đập nát.

Nếu có thể, nàng sẽ khiến Chu Văn Kỳ đau đớn đến chế, nàng đã nói sớm muộn gì sẽ có một ngày cô ta cũng phải trả giá cho hành vi của mình.

Cuối cùng, Chu Văn Kỳ đã bị cảnh sát khởi tố vì tội cố ý gϊếŧ người, một khi tội danh này bị kết án, Chu Văn Kỳ sẽ phải đối mặt với án tù có thời hạn hơn 10 năm.

Chu Văn Xương đau khổ cầu xin, không chờ được ở Park thị lại tiếp tục gọi điện khi Chaeyoung. Buổi tối hôm nay, nhìn ID người gọi, Chaeyoung trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là nghe điện thoại.

"Chaeyoung, tôi cầu xin cô, buông tha cho Văn Kỳ được không. Em ấy vẫn còn trẻ, nếu bị kết án thì cả đời này sẽ bị hủy hoại. Em ấy chỉ là nhất thời xúc động, không phải cố ý ..."

"Không phải cố ý?" Vẻ mặt Chaeyoung lạnh lùng, ngữ khí của nàng cũng rất nghiêm khắc: "Cô ta lái xe đi theo tôi từ Park thị, camera cho thấy tốc độ của cô ta chạy tới 70, tôi đang đứng trên vỉa hè, dấu vết xe cho thấy cô ta đang chạy 70 trực tiếp hướng vào tôi. Xe của Lisa bị va chạm hoàn toàn biến dạng không thể nhận ra, chỉ có ghế lái là có chỗ dung thân. Bọn họ nói chị ấy có thể sống sót đều là kỳ tích, anh nói với tôi là cô ta không cố ý? Anh kêu tôi buông tha cho cô ta?"

Ngữ khí của Chu Văn Xương ngưng trệ, hô hấp có chút nghẹn ngào: "Tôi biết em ấy đã làm sai, cô có thể vì thân thích mà giơ cao đánh khẽ được không?"

"Chu Văn Xương, nếu có ai đó làm tổn thương người mà anh quan tâm nhất, anh cũng có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy không? Một nhà Chu gia, tôi vốn tưởng rằng anh là người lý trí nhất, nhưng hiện tại ..., Chu Văn Kỳ không hối cải, bởi vì các người quá dung túng cô ta, lần này coi như là bài học đi. Không cần nói nữa, tôi sẽ không buông tha cho cô ta, ai dám động đến người bên cạnh tôi, tôi sẽ khiến người đó phải trả giá, anh tự giải quyết cho tốt."

Lisa rót một ly sữa từ trong tủ lạnh ra hâm ấm, đi vào thư phòng đưa cho nàng, thấy Chaeyoung cau mày cúp điện thoại, cô nói: "Là Chu Văn Xương sao?"

"Ừm, Chu Văn Kỳ bị buộc tội gϊếŧ người không thành, ít nhất là mười năm." Kỳ thực tâm tình Chaeyoung không tốt. Mặc dù nàng không có nhiều hảo cảm với Chu gia, nhưng không có nghĩa là nàng thích tống người ta vào tù.

Đương nhiên Lisa cảm giác được tâm tình của nàng. Trông Chaeyoung lãnh đạm cùng quyết đoán trong công việc, nhưng vô luận là đời trước hay là hiện tại, nàng đều là người vô cùng lương thiện, điểm này nàng rất giống Mẹ Park.

"Đừng nghĩ tới nữa, gieo nhân nào gặt quả nấy, em không làm gì sai cả."

Chaeyoung chỉ là có chút cáu kỉnh, nhưng nàng không cảm thấy mình làm sai: "Em biết, nếu không phải liên lụy đến chị cũng không sao, nhưng cô ta làm chị bị thương, cho dù thật sự khiến cô ta hủy hoại cả đời em cũng không hả giận."
Lisa bật cười, sau đó nhíu mày: "Sao lại vậy, cô ta dám xuống tay với em, em nguyện ý buông tha cho cô ta, nhưng chị không muốn. Cho nên em không cần phải quan tâm, một khắc cô ta động thủ kia liền quyết định chuyện này không thể nào tốt."

Vừa nói, cô vừa đưa sữa trong tay tới bên miệng Chaeyoung: "Gần đây em ngủ không an ổn, hẳn là rất sợ hãi. Uống chút sữa rồi đi ngủ sớm một chút, chị ôm em ngủ nên không cần sợ."

Chaeyoung cũng không nghĩ nữa, uống sữa trong tay Lisa, nàng thực sự không thích uống sữa nguyên chất, mùi vị nhạt nhẽo hơn sữa có đường, nên Lisa sẽ cho thêm một chút đường thích hợp.

Nàng uống hết một nửa ly sữa, trên miệng có một vòng vệt sữa. Lisa lấy ly ra, nhìn nàng như chú mèo con, không nhịn được thăm dò đầu vào mυ"ŧ vết sữa ở trên môi nàng, lại liếʍ liếʍ môi nàng, cuối cùng đưa đầu lưỡi liếʍ trên môi mình, khẽ cười nói: "Có mùi sữa, rất thơm."
Chaeyoung cảm thấy động tác cuốn đầu lưỡi của cô mười phần liêu nhân, vành tai đỏ bừng: "Chị liếʍ sữa đương nhiên là có mùi sữa rồi."

Lisa giả vờ kinh ngạc: "Chị vừa nói là sữa, bằng không em cho rằng chị nói cái gì?"

Chaeyoung phớt lờ cô đi vào phòng tắm đánh răng. Lisa uống hết nửa ly sữa còn lại, cúi đầu cười khẽ.

Cô nhìn bóng lưng của Chaeyoung, trong mắt tràn đầy nhu tình. Cô đã thảo luận về hôn lễ với La Thịng mẹ La và những người khác, không cần quá náo nhiệt, khi sẵn sàng liền thông báo cho một vài người bạn cùng ba mẹ hai bên, chỉ cần bọn họ cùng chứng kiến là được rồi.

Khi cánh tay cô được cắt chỉ, hai người sẽ đến Đồng Hương gặp Mẹ Park, đồng thời câu thông với Mẹ Park về chuyện kết hôn.
Hai người đã xem ngày, là ngày 15 tháng này, hai người sẽ sang Hà Lan để đăng ký kết hôn, hôn lễ sẽ được tổ chức ở nước ngoài.

Khi gặp lại Mẹ Park, tâm trạng bà rất tốt, tốt hơn với lần gặp trước rất người. Cả hai đã mang rất nhiều quà cho những đứa trẻ ở thôn Phi Hồ Lĩnh, sau khi xuống xe, hai người nhờ người trong thôn giúp chuyển đồ thôn, lũ trẻ nhìn thấy hai người liền hoan hô nhảy nhót.

Đương nhiên Mẹ Park nhìn thấy hai người cũng vui mừng khôn xiết, nhưng sau khi nhìn kỹ lại, bà cau mày đau lòng: "Sao lại thế này, có phải do công việc mệt quá hay không, sao lại gầy nhiều như vậy?"

Chaeyoung và Lisa nhìn nhau, mỉm cười: "Mẹ, bọn con đều rất tốt, mọi thứ đang diễn ra thuận lợi, nhưng bọn con không thích thêm thịt."

Mẹ Park cười lắc đầu: "Hai đứa a, không có đứa nào béo, từ nhỏ đã gầy như vậy. Mau vào đi, hẳn là đi đường cũng mệt rồi."
Hai người đi theo Mẹ Park vào nhà, Chaeyoung hít một hơi rồi liếc mắt nhìn Lisa, sau đó duỗi tay ra nắm lấy tay cô, nói với Mẹ Park: "Mẹ, con và Lisa sắp kết hôn."

Tay cầm ly của Mẹ Park run lên, xoay người ngơ ngác nói, "Cái gì?"

Tiếp theo, Chaeyoung nói với Mẹ Park về những gì đã xảy ra ở Yến Kinh, còn báo cáo với Mẹ Park về kế hoạch kết hôn của hai người.

Sắc mặt Mẹ Park vừa lo vừa mừng, nhưng cuối cùng lại vô cùng phức tạp: "Vậy bây giờ Park thị đang ở trong tay con sao?"

"Dạ, ba Park đã ra nước ngoài tĩnh dưỡng, đã giao Park thị cho con rồi." Nàng không nói bà Park vào tù, cũng không nói chuyện nàng bị chuốc thuốc.

Mẹ Park thở dài, vội vàng hỏi hai người: "Hai đứa nói là kết hôn, vậy... vậy chuyện của hai đứa, ba mẹ của Lisa đã đồng ý chưa?" Kỳ thực lúc trước bà lo lắng chính là vợ chồng La gia, bọn họ đối xử tốt với mẹ con bà, Mẹ Park sợ nếu bọn họ biết Lisa và Chaeyoung ở bên nhau, không chấp nhận được sẽ đổ lỗi cho Chaeyoung.
Lisa tiếp lời: "Dì Park, dì yên tâm đi, ba mẹ con đã biết rồi, con cũng đã bàn bạc chuyện hôn sự với bọn họ. Con cũng xin dì thứ lỗi vì con quá nóng vội nên có nhiều chi tiết không thương lượng với dì, chuyện chuẩn bị kết hôn với Chaeyoung lớn như vậy mà con lại không nói với dì sớm một chút."

Trong lòng Mẹ Park trăm mối cảm xúc lẫn lộn, bà dụi mắt lắc đầu: "Chaeyoung có chủ ý, con cũng là đứa nhỏ tốt, dì rất yên tâm con, hai đứa có thể kết hôn là chuyện ta rất cao hứng."

Nghĩ đến chuyện trước đó đã thương lượng với Chaeyoung, Lisa nhẹ giọng nói: "Dì Park, hiện tại ở thành phố Yến Kinh bọn con đều đã xử lý tốt, Chaeyoung vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của dì. Chờ bọn con kết hôn, dì cũng trở về đi. Chaeyoung có một căn hộ ở thành phố, ngày thường bọn con đều sống ở đó, dì có thể sống cùng bọn con, để bọn con chăm sóc cho dì."
Mẹ Park nử nụ cười: "Ta biết hai đứa rất để ý, sức khỏe của ta đã tốt hơn nhiều, mấy năm nay cũng không lại phát bệnh. Hai đứa vẫn còn trẻ, sau khi kết hôn thì sống trong thế giới hai người mới tốt, sao ta có thể quấy rầy hai đứa. Hơn nữa, ta không thể bỏ lại bọn nhỏ ở đây, công việc ở đây cũng không vất vả, ngày lễ tết cùng nghỉ hè ta sẽ trở về Yến Kinh gặp hai đứa, ở đây thật sự rất tốt."

Lisa có chút khó xử, Chaeyoung im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Nàng thực sự hiểu Mẹ Park nghĩ gì, bà đã vì Mason Ích Thường và mình mà trì hoãn phần lớn cuộc đời, hiện tại ở thôn nhỏ này, bà đã tìm thấy giá trị của chính mình, cũng đã yêu nơi thuần phác yên bình ở đây. Miễn là bà sống tốt, bà ở đây cũng không sao.

Sau khi đưa Mẹ Park về, ngày hai người dự định đã đến đúng hẹn, hôn lễ được tổ chức ngay sau khi đăng ký. Không có nhiều người đến dự hôn lễ, ngoại trừ một vài người thân trọng yếu, những người còn lại đều là bạn bè của hai người.
Trong đó có Cố Nguyễn và Phó Thư Nghiên, thành viên quan trọng trong công ty như Trần Quảng Mạc, Tôn Nhã, Kim Jennie và Kim Jisoo đều đến.

Sáng sớm hai người đã dậy đi trang điểm, tuy hôn lễ rất điệu thấp nhưng bố cục bối cảnh đều do hai người thiết kế tỉ kỉ, sau khi lăn lộn cả buổi sáng, cuối cùng hai người cũng mặc váy cưới đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Khung cảnh hôn lễ được bố trí ngoài trời đẹp như mơ, vì đều là cô dâu nên đã điều chỉnh một số thủ tục.

Khi Lisa đứng dưới vòm hoa, lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi, đeo găng tay trắng nên không thể lau mồ hôi, chỉ có thể nắm ngón tay hồi hộp chờ đợi.

Cho đến khi âm nhạc hôn lễ vang lên, Mẹ Park mặc sườn xám cùng với Chaeyoung xuất hiện ở đầu kia tấm thảm trắng. Lisa có thể nghe rõ tiếng hô nhỏ cùng tiếng thì thầm không thể kiểm soát ở phía sau, làm cô khẩn trương muốn mệnh, trái tim bỗng nhiện đập thình thịch, cô không nhịn được, chậm rãi xoay người nhìn nữ nhân quan trọng nhất đời mình.
Hôm nay Chaeyoung trang điểm đậm hơn ngày thường, nhưng cả người cũng không có vẻ quá diễm lệ, chỉ ẩn hiện giữa đôi mày thanh lãnh, khóe mắt cũng ôn hòa mềm mại hơn ngày thường.

Chiếc váy cưới dài thướt tha trên sàn, để lộ bả vai cùng xương quai xanh tuyệt đẹp, da thịt trắng nõn không tì vết. Chiếc váy cưới cố thiết kế thu eo tôn lên vòng eo thon thả của nàng, những cánh hoa đính kết cùng hạt châu đơn giản phóng khoáng, chiếc váy cưới thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng. Đem gợi cảm cùng thanh thuần ở trên người của Chaeyoung hoàn mỹ dung hợp vào nhau.

Lisa ngây người nhìn Chaeyoung, quang mang trong mắt chợt nở rộ, ánh mắt nhìn chằm chằm Chaeyoung trong chốc lát, âm thanh xung quanh như bị chặn lại, chỉ có tim theo bước chân của Chaeyoung mà đập càng lúc càng nhanh.
"Em ấy thật đẹp." Trong lòng Lisa chỉ còn lại bốn chữ này, không ngừng va chạm qua lại.

Chaeyoung nhìn Lisa cũng xinh đẹp như tiên tử, hô hấp rối loạn, bước chân nhìn có vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng thật ra lại khẩn trương đến mức chân mềm. Trong mơ tỉnh lại, nàng đã tưởng tượng cảnh Lisa mặc váy cưới không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện tại nhìn thấy nàng mới phát hiện mình không thể tưởng tượng ra được một phần mười vẻ đẹp của cô.

Lúc này, nàng không nghe thấy lời nói của chủ hôn, cũng không nhìn thấy ai khác, trong mắt tràn đầy là nữ nhân một thân váy trắng đang nhìn mình chằm chằm.

ba Park không có ở đây, Mẹ Park ôm Chaeyoung, đứng trước mặt Lisa, mắt bà đã đỏ hoe, nhìn Chaeyoung rồi đến Lisa, cuối cùng bà nở nụ cười nhẹ nhàng đặt tay Chaeyoung vào tay Lisa: "Lisa, mẹ... mẹ giao Chaeyoung cho con."
Lisa nắm chặt tay Chaeyoung gật đầu: "Mẹ, người yên tâm đi."

Lisa nắm tay Chaeyoung, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, mím môi siết chặt lòng bàn tay lại.

Hai người đứng trước mặt chủ hôn của hôn lễ, nghe vị chủ hôn phát biểu, kể về câu chuyện quen biết cùng yêu đương của hai người, cuối cùng vị chủ hôn đọc lại lời thề mà hai người đã nghe không biết bao nhiêu lần từ những tân nhân khác.

"Lisa tiểu thư, cô có nguyện ý trở thành vợ của Chaeyoung hay không, bất kể phú quý hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, cuộc sống thuận cảnh hay nghịch cảnh, khi đối phương cần cô nhất, cô có thể ở lại không bao giờ rời đi cho đến vĩnh viễn không?"

"Chaeyoung tiểu thư..."

Sau khi nghe chủ hôn niệm xong, hai người nhìn vào mắt nhau, không thể kìm chế được thâm tình, kiên định nói ba chữ: "Tôi nguyện ý."
Lisa cảm thấy giọng nói của mình khi nói ba từ này có chút run rẩy, khi chủ hôn tuyên bố hai người đã chính thứctrở thành tình lữ rồi trao đổi nhẫn, cop không kìm được mà ngón tay khẽ run lên. Trong cuộc đời cô đã trải qua nhiều chuyện, cô chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương như vậy.

Phó Thư Nghiên và Cố Nguyễn đứng một bên nhìn đôi thê thê hôm nay đẹp đôi đến làm người nín thở, nhìn hai người đeo nhẫn vào ngón áp út cho nhau, ánh mắt lộ rõ ​​ý cười cùng ẩn chứa chút hâm mộ.

Trên sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm, hoa rải trên trời rơi xuống, chủ hôm chưa kịp nói, Chaeyoung đã ôm lấy Lisa, hôn cô.

Khi hai người hôn nhau nước mắt cũng không khắc chế được mà rơi xuống, vị ngọt mang theo vị mặn của nước mắt lại là niềm hạnh phúc không có gì sánh bằng.
Hoàng hôn năm mười bốn tuổi, em cho rằng mặt trời lặn sẽ mang đi ánh sáng duy nhất của em, chính là chị đã xâm nhập vào, từ đây thế giới của em tựa như không bao giờ có mặt trời lặn.

Lisa, chị là ánh sáng của cuộc đời em.

Năm hai mươi tám tuổi, chị cho rằng thế giới của chị không có gì khác ngoài mây mù, chị là một tia sáng ảm đạm bị mây đen che khuất, sau khi gặp em, chị mới biết được chị cũng là mặt trời của người khác.

- Chính Văn Hoàn –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com