🌺Chương 4: Mạo phạm
Canh ba giờ thìn ngày 7 tháng 10.
"Lục soát cho ta, một lọ cũng không được bỏ sót."
Tiếng nói vừa dứt, thị vệ của phủ Kinh Triệu nhanh chóng bao vây Bách Hương các kín mít.
Lục Yến bước qua bậc cửa tiến vào trong cửa hàng, hắn mân mê cổ tay áo, nói với Thẩm Chân: "Mời Thẩm cô nương mang hết các loại hương phấn, bình sứ của cửa tiệm ra đây, ngoại trừ những thứ đang được bày biện, thêm cả những thứ còn cất tại nhà kho kia nữa."
Thẩm Chân nghe lời nói sắc bén mang theo địch ý của hắn thì khẽ cau mày, chậm rãi đứng dậy nói: "Lục đại nhân có ý gì?"
Sắc mặt Lục Yến vẫn như thường, nói theo quy củ, "Bên cạnh bản quan có một thị vệ, sau khi tới đây trở về hắn liền hôn mê bất tỉnh không rõ nguyên do. Ta tới đây cũng là để tra rõ hiềm nghi, nếu nơi này không có vấn đề..." Hắn hơi ngừng lại rồi chậm rãi nói tiếp: "Người, ta sẽ lập tức dẫn đi, không làm ảnh hưởng tới Bách Hương các."
Thẩm Chân nghe xong trong lòng không khỏi trầm xuống.
Hôm qua khó khăn lắm mới tiễn đi kẻ đòi nợ, hôm nay không biết thế nào lại chọc phải người quan phủ? Kể từ sau lúc bị xét nhà, đối với trường hợp như vậy Thẩm Chân vẫn luôn kháng cự.
Nàng tiến về phía trước một bước, cẩn thận nói, "Không biết đại nhân có mang theo lệnh khám xét?" Thẩm Chân sở dĩ hỏi như vậy bởi nàng biết quan phủ tra án nếu không có chứng cứ rõ ràng sẽ không hạ lệnh xét nhà.
Không có lệnh khám xét thì nàng có quyền không cho bọn họ vào.
Thẩm Chân thể hiện sự kháng cự nhưng vào mắt Lục Yến lại biến thành chột dạ.
Hắn đưa mắt nhìn Dương Tông, Dương Tông lập tức lấy ra lệnh khám xét.
Phía dưới văn lệnh là nét chữ tiêu sái của Lục Yến.
"Thẩm cô nương chỉ cần giao chìa khoá nhà kho ra, bản quan sẽ tìm người giúp cô chuyển đồ, rốt cuộc phủ Kinh triệu cũng bề bộn công việc, không thể tiếp tục chậm trễ nữa." Nói xong, hắn không đợi Thẩm Chân phản ứng lại đã giơ tay ra hiệu cho người tiến vào.
Thị vệ ở ngoài theo hiệu lệnh tiến vào trong.
Thẩm Chân nhìn thấy lệnh khám thì có hơi lo lắng, không cẩn thận vò nhẹ tờ văn lệnh.
Thấy vậy, Lục Yến lần nữa cất tiếng: "Đồ vật của quan phủ không được phép làm hư hại."
Cả người Thẩm Chân cứng đờ, ngón tay cứng đờ tại chỗ.
Nói tới đây, Thẩm Chân đã biết đối phương có chuẩn bị rồi mới tới, không phải bọn họ muốn tránh là tránh được ngay. Nàng xoay người trở lại bàn, mở ngăn kéo lấy ra chùm chìa khoá giao cho Lục Yến.
Lục Yến đưa tay nhận lấy xong bèn tiến về phía trước bảy bước mở cửa nhà kho. Hắn hạ lệnh cho thị vệ vào trong còn bản thân lưu lại bên ngoài, đứng cạnh Thẩm Chân quan sát nàng.
Sợ nàng lại làm ra chút chuyện tà thuật mê hoặc nhân tâm.
Một lúc lâu sau, vài thị vệ khiêng ra một chiếc rương rất lớn, đặt xuống chính giữa cửa tiệm.
Một thị vệ trong số đó khom người báo cáo: "Bẩm đại nhân trong nhà kho không còn thứ gì khác, thuộc hạ gõ tường cũng không thấy có mật thất."
Lục Yến gật đầu rồi cúi đầu nhìn Thẩm Chân: "Trong kho thật sự hết rồi? Nói sự thật!"
Thẩm Chân ngẩng đầu đối diện với tầm mắt hắn, thần sắc không đổi: "Vốn còn có một ít nhưng hôm qua đã bị mấy kẻ tới đòi nợ đó làm vỡ."
Lục Yến hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, đáp một tiếng: "Ừm."
Chỉ một lát sau, ba vị đại phu nối nhau tiến vào. Bọn họ nhìn một lát, ngửi một lúc, còn lấy một ít ra tay sờ, chờ kiểm tra xong toàn bộ đã là một canh giờ sau.
Bọn họ theo thứ tự từ trái sang phải lần lượt mở lời: "Hồi bẩm đại nhân, những chai lọ này đều là các loại hương phấn thượng phẩm, chất lượng rất tốt, căn bản đều là thứ mà các cô nương thường dùng, tất cả bên đó là hương liệu, còn mấy bình này là son môi mới được làm ra."
Một người khác nói: "Bên này của ta thì đa số là phấn trang điểm xuất phát từ mấy nơi khá xa, còn có một ít đến từ Hàng Châu."
Cuối cùng chỉ còn một người kiểm tra khá nhiều thứ, cũng nhiều loại nhất, ngữ điệu người này hơi chậm, thong thả nói: "Chỗ này ta đều đã xem qua, chỉ có một ít nguyên liệu gồm tề hương, nhục quế, cúc hoa, hoa nhài, một lượng nhỏ hương dây, nhang vòng, tháp hương, hương gối ngoài ra không còn gì khác."
Lục Yến thân là thiếu doãn của phủ Kinh Triệu đương nhiên có chút hiểu biết về y dược, hắn nhẫn nại nghe xong không khỏi chau mày, trầm giọng nói: "Đã tra cẩn thận chưa?"
Ba người gật đầu, trăm miệng một lời: "Đã tra cẩn thận."
Lục Yến hiển nhiên không tin kết quả này, hắn dùng dư quang ánh mắt quét qua Thẩm Chân đang hoảng hốt, tay hơi run nhẹ, cảm thấy đã để sót nơi nào đó.
Trầm mặc một lúc, Lục Yến nghiêng đầu nói với mọi người: "Các người ra ngoài trước đi, không có lệnh của ta không được phép tiến vào."
Sau khi mọi người lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Yến nhanh chóng đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng, cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên một cái chạm khắc bằng gỗ đàn hương đặt trên mặt tủ.
Mặt trên bày hai chiếc quạt, một chiếc là quạt hương bồ thêu hoa hải đường, một chiếc là quạt xếp có hoạ đình thủy tạ.
Hắn tiến lên một bước, gấp quạt xếp lại phát ra một tiếng "phạch" xong liền xoay người.
Thẩm Chân vốn cho rằng khám xét nãy giờ đã xong rồi thì thấy Lục Yến bước về phía mình, nàng lui về phía sau một bước, hoang mang hỏi: "Đại nhân muốn làm gì?"
Lục Yến không muốn nhiều lời với nàng, hắn lấy vóc người cao lớn cùng khí chất do nhiều năm làm quan hun đúc thành bức nàng lùi về phía góc tường.
Nâng mắt nhìn lên, trường bào màu tím thẫm kia chỉ cách Thẩm Chân không đến một cánh tay.
Thanh âm Lục Yến thanh lãnh mang theo khí chất bất cận nhân tình(*), "Mong Thẩm cô nương phối hợp để bản quan soát người, giơ hai tay lên!"
(*) Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình.
Thâm Chân dù sao cũng là đích nữ hầu phủ, không phải nữ nhi tầm thường vừa trông thấy quan gia đã hãi hùng, kinh sợ. Cho dù có sợ nàng vẫn giữ được một tia lý trí: "Ta thấy đại nhân làm việc dường như không theo lẽ thường mà như tới để khinh bạc ta - một nữ tử yếu ớt, tay không tấc sắt."
Lục Yến nghe nàng dùng sai thành ngữ, cười khẩy nói: "Bản quan nếu muốn khinh nhục cô thì sẽ có vô vàn biện pháp, không cần dẻo miệng, giơ tay lên!"
Thẩm Chân tuy rằng sợ hãi vẫn căng da đầu hỏi: "Không có nữ quan sao?"
Lục Yến không lên tiếng nhưng ánh mắt hắn lãnh đạm như đang nói - đừng ép ta động thủ.
Phủ Kinh Triệu xác thực có nữ quan nhưng có lúc để rút ngắn thời gian, không để mất chứng cứ trưởng quan cũng sẽ tự mình ra tay, dù nam nữ có khác biệt nhưng chỉ cần không trực tiếp chạm vào là được.
Thẩm Chân hít một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, không có ý định nâng tay lên, móng tay sắc nhọn lặng lẽ đâm vào lòng bàn tay nàng in lên từng vệt đỏ hồng.
Lục Yến lại tiến lên một bước, lúc này hai người gần như dính sát vào nhau. Quanh thân hắn phảng phất mang theo khí thế lạnh lẽo thấu xương hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến của Thẩm Chân. Nàng sợ hãi nhắm hai mắt lại, tay giơ lên chắn.
Đầu ngón tay run nhẹ, tâm như tro tàn.
Lục Yến biết nàng là nữ tử chưa xuất giá, thấy nàng phối hợp điều tra cũng không tiếp tục doạ nạt nữa mà chuyên tâm dùng quạt xếp khám xét.
Phiến quạt vừa chạm tới, cả người nàng như con tôm bị luộc chín đỏ bừng cả lên.
Cách một tầng xiêm y, lại cách một phiến quạt, Lục Yến vẫn cảm nhận được nàng run rẩy.
Lục Yến tập trung dùng quạt ma xát cánh tay, một đường men xuống. Lực tay hắn không nặng không nhẹ mà vừa phải, thỉnh thoảng còn đập một cái, gõ một cái, từ đầu tới cuối, những chỗ tra qua đều vô cùng tỉ mỉ.
Còn lại chính là hai chỗ kia, hắn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn không chạm vào.
"Xoay người."
Thẩm Chân cắn chặt môi, chỉ sợ chính mình phát ra thanh âm.
Trong gian phòng, tồn tại duy nhất là tiếng bước chân và tiếng sột soạt khi quần áo ma xát vào nhau.
Nàng quay người đối diện với hắn, càng cảm thấy bất an. Nhưng thấy hắn tránh chạm vào thân thể mình nàng liền cho rằng hắn không nổi sắc tâm cho nên nhỏ giọng cầu khẩn: "Đại nhân mau chút được không?"
Lục Yến chống phiến quạt lên lưng nàng, một đường hướng lên trên, đến cần cổ nàng thì đột nhiên dừng lại.
Mùi hương toả ra bốn phía làm hắn bỗng nhớ tới mỹ nhân cùng hắn triền miên trong mộng.
Cảnh trong mơ kia lần thứ hai hiện ra trước mắt hắn. Hắn như bị ma xui quỷ khiến, giống như tân lang vén khăn voan đỏ, dùng phiến quạt nhấc lên mái tóc đen như thác của nàng.
Hắn chợt nhận ra một màn trước mắt này cùng với cảnh trong mơ kia thế nhưng dần dần trùng khớp.
Vị trí giống nhau như đúc, đều là từ phía sau nhìn thấy sườn cổ tựa sương tuyết trắng ngần của nàng.
Thần sắc Lục Yến hơi hoảng hốt, đột nhiên rút tay về.
Thẩm Chân thấy bóng dáng bao phủ bên cạnh rời đi, trong nháy mắt nàng liền xoay người lại.
Nàng dùng cặp mắt hơi phiếm hơi nước nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng tiếng: "Lục đại nhân tra xong rồi sao?" Nếu nàng không gắng làm căng mí mắt lên chỉ sợ nước mắt đã như hạt đậu mà rơi xuống.
Cũng không biết vì sao Lục Yến thấy nàng như vậy trái tim chợt co rút đau đớn. Lại là cảm giác đau này, hắn cố nén, nắm tay đưa lên môi: "Tra xong rồi."
"Có gì không ổn sao?"
"Tạm thời không có."
Mới vừa rồi bị Lục Yến xét người, đầu tóc Thẩm Chân đều đã rối loạn, hốc mắt hồng hồng trừng hắn chất vấn: "Xin hỏi đại nhân nếu hương phấn của ta có vấn đề vậy tại sao Lục đại nhân ngài lại không có chuyện gì, không phải hôm qua ngài cũng tới hay sao?!"
Tiếng nói vừa dứt, cho dù là Lục Yến luôn không đổi sắc mặt tâm cũng không tránh được cảm thấy chột dạ.
Nhưng rốt cuộc cũng là người làm quan nhiều năm, hắn đâu dễ dàng bị hại câu của nàng đả động nhân tâm như vậy.
Lục Yến nhìn xuống, đôi hắc đồng nháy mắt tiếp xúc với tầm mắt nàng, "Bá tánh phối hợp với quan phủ phá án là bổn phận, bản quan đã cho cô xem lệnh khám xét, cũng tẩy sạch hiềm nghi cho cô, không biết Thẩm cô nương có chỗ nào bất mãn?"
Thẩm Chân không nói.
Dù cho đầy bụng bất mãn cũng không dám chống đối hắn.
Lục Yến ngắm khuôn mặt rưng rưng nước mắt của nàng, trái tim càng đau lợi hại, hắn lướt qua người nàng, trầm giọng nói: "Bản quan còn có việc phải xử lý, ta sẽ để lại vài người giúp cô nương khiêng rương đồ về lại chỗ cũ." Dứt lời hắn vòng qua bình phong gỗ sơn hồng rời đi thẳng.
Trở lại nha môn, Lục Yến mới phát hiện trong tay hắn vẫn còn cầm theo chiếc quạt xếp kia.
Phía trên phiến quạt tựa như còn sót lại một tầng hương thơm.
Hắn bực bội khép mạnh hồ sơ vụ án lại, đáy lòng nghẹn một tầng hoả khí.
Nếu nàng không có vấn đề vậy hai giấc mộng kia từ đâu mà tới? Chẳng lẽ giống như giang hồ đạo sĩ nói, là hồi ức kiếp trước vẫn còn?
Nực cười!
Hắn còn đang suy tư, sắc trời đã chuyển dần sang chạng vạng.
Hôm nay đường phố cực kỳ náo nhiệt, lụa đỏ giăng khắp nơi, thanh âm vui mừng náo nhiệt âm vang, tiếng khua chiêng gõ trống mãi không chịu dứt, mấy tên tiểu cái bang còn nhỏ tuổi chạy nhảy lung tung, thấy kiệu hoa thì sôi nổi chỉ trỏ: "Tân nương tử! Mau nhìn kìa! Là tân nương tử đó!"
Bên này, Lục Yến đến tờ trình còn chưa viết xong. Cảm thấy bên ngoài quá ồn ào, sắc mặt hắn âm trầm, cả người tựa như bị mây đen dày đặc bao phủ, hận không thể tóm hết mấy tên tiểu quỷ đó ném chúng về nhà.
Bên ngoài ngày một đông đúc, thanh âm bà mối như vang tới tận trời.
Chợt, Lục Yến ngẩng đầu, ném bút lông sói trong tay về phía lọ đựng bút.
Đúng lúc này, Kinh Triệu doãn Trịnh Trung Liêm cùng một vị thiếu doãn khác tên gọi Tôn Húc cùng đi đến.
Tôn thiếu doãn chắp tay làm lễ với Lục Yến, cười nói: "Lục đại nhân có chuyện gì vội vàng sao?"
Lục Yến đứng dậy đáp lễ: "Trịnh đại nhân, Tôn đại nhân."
Trịnh Hồng Liêm sắc mặt hồng hào nói với Lục Yến: "Án tử của Tôn gia huyện Vạn Niên cuối cùng cũng kết thúc, quả thực là do tức phụ của hắn hạ độc hắn. Nhà mẹ đẻ nàng ta giàu có đến ngay cả loại độc dược như vậy cũng mua được. Theo ta thấy tội mưu sát phu quân này vốn phải phạt thật nặng nhưng nay đã chuyển giao án cho bên Đại Lý Tự, chúng ta cũng chỉ có thể dừng tại đây. Đúng rồi! Nếu buổi tối Lục đại nhân không có việc gì thì cùng chúng ta ra ngoài uống chén rượu đi?"
Thực ra hai người bọn họ vốn chỉ nói một câu khách khí, ai bảo bao nhiêu lần bọn họ tìm Lục Yến uống rượu hầu hết hắn đều từ chối.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những cô nương ở mấy nơi mua vui cho người đó xác thật không xứng với vị Thế tử gia kiêu ngạo lại tự phụ này.
Thế nhưng bọn họ có thế nào cũng không ngờ được Lục đại nhân hôm nay lại bỏ qua tác phòng nghiêm chỉnh ngày thường của mình, cười như không cười nói một tiếng: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com